Chương 10: Đầu óc cô trở nên không bình thường.
Mình chỉ rút máu của cô ta mà cô ta đang nói cái quỷ gì thế!
Nhưng mà bệnh nhân ở đây bọn họ đều không chọc nổi, y tá nhỏ chê cười nói: “Cô cứ nói đùa”.
Gần đây cô ta đúng là có chút không may, nhưng còn chưa đến mức rất xui xẻo như Kiều Kim nói.
Cái gì mà cắn trả, trông như lời loại của bệnh nhân tâm thần.
“Quên đi, để tôi”.
Kiều Kim rất trực tiếp nhận lấy ống tiêm, không có bất kỳ kỹ thuật gì, trực tiếp đâm kim vào cánh tay, rút ra một ít máu.
“Chút này chắc được rồi”.
Sau đó, cô lập tức cầm bông cầm máu đắp một cái lên vết thương.
Y tá nhỏ há mồm ngẩn ngơ: “…”.
Cô ta không biết nên nói cái gì cho phải, nếu bị y tá trưởng phát hiện, bà ta có lẽ rất khó chịu.
Kiều Kim bỗng nhiên xoay đầu lại nhìn cô ta: “Nếu không thì gần đây hay là cô trở về nhà cô một chuyến đi?”.
Năng lực của thầy pháp, không chỉ có thể mê hoặc lòng người, giết người vô hình, xoay chuyển vận thế của người khác, nhìn thấy quá khứ, đều là chuyện có thể làm được.
Kiều Kim thân là một thầy pháp mạnh nhất, đã đến mức không cần bày binh bố trận cũng có thể nhìn ra vận mệnh đại khái của con người thông qua nhìn mặt của họ.
Đương nhiên, mạng càng yếu càng dễ nhìn thấu.
Điểm ấy gần giống với phong thủy vẫn lưu truyền ở Trung Quốc, nhưng tướng mạo phong thủy lại chính là manh mối được thầy pháp lưu truyền xuống.
Hơn nữa nếu thầy pháp muốn đạt được mục đích, bày binh bố trận là căn bản.
Gương mặt chỉ có thể nhìn cơ bản.
Y tá nhỏ nghe vậy thì có chút khủng hoảng: “Cô…cô có thành kiến gì đối với tôi không?”.
Nói câu này chẳng phải đang ngầm nói muốn cô ta cút về nhà sao?
Với thân phận của Kiều Kim, một khi trách cứ cô ta thì cam đoan bị từ chức rồi.
“Dĩ nhiên không phải”.
Kiều Kim nói: “Nếu cô không muốn về, thì tốt nhất bảo em trai cô gần đây chú ý tới mấy cái xe…màu đen”.
Y tá nhỏ: “…”.
Sắc mặt cô ta nhất thời trở nên trắng bệch: “Sao cô biết tôi có em trai?”.
Nếu nói Kiều Kim đang nguyền rủa, nhưng mà vô duyên vô cớ, sao cô lại có thể biết y tá nhỏ có em trai.
Kiều Kim mới chỉ vào đây ngày hôm qua.
Bản năng tự nhiên của y tá nhỏ đương nhiên không muốn tin tưởng, cô ta cho rằng Kiều Kim đang nói sảng.
Nhưng cô ta cũng không dám nói gì, yên lặng cúi đầu, thu dọn ống tiêm các thứ.
Kiều Kim: “Tôi muốn biết thì có thể biết thôi”.
Y tá nhỏ: “…”.
Có lẽ là nghe thấy được ở đâu đó.
Y tá nhỏ biết mẹ của Kiều Kim cũng nói đầu óc cô không bình thường, e rằng cũng vì không bình thường cho nên mới hơi thần thông như vậy.
Luôn có những người cảm thấy rằng mình rõ cái thế giới này như lòng bàn tay sau khi bị cái gì đó kích thích.
Y tá nhỏ trước đây đã gặp trường hợp tương tự, cô ta không muốn tin, những cũng không tiện nói Kiều Kim gì cả.
Chẳng qua khó tránh khỏi cảm thấy có chút cấn.
Vô duyên vô cớ, Kiều Kim đột nhiên nhắc em trai mình chú ý xe cộ, đó không phải là sắp xảy ra chuyện gì chứ?
Đối thành ai cũng cảm thấy cấn.
Cô ta thu dọn đồ đạc rồi đi nhanh chóng, không chú ý tới, lúc Kiều Kim cầm ống tiêm thì ngón tay có lướt qua người cô ta.
Lúc cô ta ra cửa, một luồng khí xám trên đầu ngón tay Kiều Kim mà người khác không nhìn thấy tan biến.
Không chỉ đương sự xảy ra chuyện mới có dấu hiệu, người đặc biệt thân cận sắp xảy ra chuyện cũng có thể nhìn ra.
Cô hấp thu khí xám làm việc tốt nhắc nhở người ta rồi, đối phương có tin hay không thì không phải chuyện của cô.
Cô tiếp tục nhìn ra cửa sổ, nhè nhẹ cười.
Ẩn hiện trong bầu trời đêm và dưới thành phố sầm uất này, luôn luôn có sóng ngầm chảy dưới bức màn che tĩnh lặng.
Thế giới này, truyền thuyết về họ xem ra cũng không phải là không tồn tại dấu vết.
/1132
|