Chương 11: Kéo thù hận khắp nơi.
Lúc cô y tá nhỏ rời khỏi phòng bệnh của Kiều Kim, y tá trưởng lôi kéo cô ta hỏi: “Hoắc Linh, không sao chứ?”
Hoắc Linh lắc đầu: “Không sao, nhưng cô ta…”
Cô ta hơi khó khăn, suy nghĩ một chút không kể việc Kiều Kim nói về em trai mình, chỉ nói việc Kiều Kim tự lấy máu.
Y tá trưởng đột nhiên giận tím mặt: “Làm loạn! Cô ta là bệnh nhân, sao cô có thể để mặc cô ta làm?”
Quan trọng là Kiều Kim không có gì, nhưng mẹ của cô là nhân vật ghê gớm.
Bà chủ của Mục gia, bọn họ không đắc tội nổi.
Hoắc Linh tỏ vẻ cầu xin: “Thật xin lỗi y tá trưởng, nhưng tôi không ngăn cản được.”
Y tá trưởng nghe cô ta kể lại mọi chuyện, lại thấy không phải việc gì lớn, thuận miệng nói: “Được rồi, không được nói việc này với người khác, nếu không cô không có quả ngon để ăn.”
Hoắc Linh không ngừng gật đầu: “Vâng vâng vâng, y tá trưởng, tôi biết rồi.”
Có thể vào bệnh viện này, cũng không phải y tá bình thường, đều là những sinh viên tốt nghiệp loại giỏi.
Nhưng cũng không có nghĩa bọn họ rất quan trọng, dù sao có rất nhiều người muốn đến đây, không ai muốn phạm sai lầm.
Thế nhưng bệnh nhân cứ tùy hứng như thế, bọn họ cũng không ngăn cản được.
Hoắc Linh nghĩ đến việc Kiều Kim nói, cảm thấy còn hơi khó hiểu, chỉ có thể lắc đầu.
Được rồi, không cần phải quan tâm lời nói của một bệnh nhân.
***
Kiều Kim phải ở lại bệnh viện một tuần, ngoại trừ ngày đầu tiên Đàm Tuyết Gia và Kiều Phỉ có đến, cô cũng không còn bạn bè nào khác.
Dù sao mới chỉ đến Đế Đô nửa năm, cô cũng không quen thuộc với ai, không ai đến thăm cũng bình thường.
Kiều Kim cũng không quá nổi tiếng ở trong bệnh viện, ngoại trừ biết cô là con gái của bà Mục kia, cũng không còn tin đồn nào khác.
Nhưng lại biết hút thuốc phiện, chứng tỏ vị Đại tiểu thư này cũng không phải người tốt đẹp gì.
Nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên là, trong mấy ngày này, Kiều Kim cũng không lên cơn nghiện gì đó, thậm chí qua những lần kiểm tra, bác sĩ phát hiện lượng ma túy tồn dư trong người cô càng ngày càng ít, gần như đã đến mức rất ít rồi.
Nhưng không đúng.
Một khi đã dính vào thuốc phiện, đặc biệt là loại thuốc phiện kiểu mới, dù là nhân vật lợi hại, cũng không chạy thoát.
Kiều Kim không chỉ không lên cơ nghiện, hơn nữa còn không có bất kì tác dụng phụ gì?
Nếu không phải báo cáo kiểm tra lúc cô mới nhập viện còn rõ ràng, bác sĩ cũng nghi ngờ có phải cô căn bản không hút thuốc phiện không.
Nhưng Kiều Kim không để ý đến sự nghi ngờ của bác sĩ, bản thân cô lang thang khắp nơi ở trong bệnh viện, chỉ hy vọng tìm được Hôi khí và Tử Khí.
Chỉ có hai loại này mới có tác dụng, ngoài ra còn có một loại khí màu xanh nhạt, chỉ bệnh nhân nặng mới có, nhưng loại khí này không có tác dụng lớn, chỉ có tác dụng hại người.
Trong bệnh viện rất nhiều người có Bệnh khí, nhưng Kiều Kim không hứng thú thu gom.
Cũng bởi vì cô lang thang khắp nơi, cô bị những bệnh nhân khác trong bệnh viện khiếu nại.
Bởi vì cô không để ý còn tốt, một khi bắt chuyện với người khác, câu nói đầu tiên là: “Gần đây phải cẩn thận một chút…”
Bạn nói xem có ai nghe câu nói này mà không tức giận?
Đây không phải nguyền rủa người khác à?
Quan trọng là còn không phải bệnh nhân, hầu hết cô chỉ bắt chuyện với người nhà bệnh nhân.
Bệnh viện đáng thương chỉ có thể giải thích, cô là một bệnh nhân đặc biệt, vì gần đây chịu kích thích mà tự sát, để mọi người đừng so đo với cô…
Vì thế ngày nào Kiều Phỉ đến bệnh viện cũng nhận được lời phàn nàn của bác sĩ.
Kiều Phỉ: “…”
Tôi có cách nào, ông không nghe thấy con bé còn gọi tôi là Phỉ Phỉ sao.
Đã không nhận mẹ nữa rồi, còn trông cậy cô nói những lời hay ho với người khác.
Trong lòng Kiều Phỉ rất buồn bực.
Không còn cách nào, sau khi xác nhận trong người Kiều Kim không còn tàn dư của ma túy nữa, Kiều Phỉ vẫn làm thủ tục xuất viện cho cô.
/1132
|