Chương 12: Nhà họ Mục.
Kiều Kim thay một bộ quần áo ở nhà bình thường và đơn giản, lúc ngồi trong chiếc xe sang trọng, Kiều Phỉ đang tận tình khuyên bảo.
“Tiểu Kim, con thật sự không được nói nhảm nữa. Chuyện một tuần trước con nói cậu Tống, nếu không phải chú của con ra mặt giải thích giúp con, người nhà họ Tống sẽ không nuốt nổi cơn giận này.”
Tống Nghiễn Thanh luôn được coi là sự tồn tại quý giá, ngay cả nhà họ Tống cũng không nỡ nói nặng một câu.
Kiều Kim lại nguyền rủa người ta, căn bản là kẻ muốn tìm chết điển hình.
Nhắc đến Tống Nghiễn Thanh, Kiều Kim hơi hứng thú: “Phỉ Phỉ, gần đây Tống Nghiễn Thanh không xảy ra chuyện gì sao?”
Kiều Phỉ: “…”
Nếu không phải chắc chắn lúc trước Kiều Kim chưa từng gặp Tống Nghiễn Thanh, với giọng điệu quen thuộc này ba cũng nghi ngờ lúc trước Kiều Kim từng thầm mến Tống Nghiễn Thanh.
Tuy một người như Tống Nghiễn Thanh, là con gái gặp rồi cũng khó kiềm chế nổi.
Nhưng Kiều Phỉ cảm thấy, lúc Kiều Kim hào hứng luôn hơi kỳ lại.
Hơn nữa lời nói kỳ lạ cũng khiến người ta tức giận.
“Con không nên nói lung tung!”
Bà che miệng Kiều Kim, sốt ruột nói: “Để nhà họ Tống nghe được lời này, sẽ xảy ra chuyện lớn.”
Kiều Kim lấy tay của bà ra: “Được rồi, bà không thích thì tôi không nói nữa. Nhưng Tống Nghiễn Thanh không có chuyện gì cũng không tốt, nếu gần đây anh ta không xảy ra chuyện gì, có nghĩa anh ta thật sự phải chết.”
Sắc mặt Kiều Phỉ trắng bệch, cơ thể cũng bắt đầu run lên.
Kiều Kim nói xong lời này lại như người không có việc gì, “Đừng sợ, tôi không nói nữa là được.”
Cô chỉ muốn tìm một cơ hội làm chuyện tốt, thu Tử khí của Tống Nghiễn Thanh, không thể tạo phúc cho xã hội trước khi chết sao?
Ôi.
Xe đến nhà họ Mục, năng lực tự lành của Kiều Phỉ rất đáng ngạc nhiên, thấy Kiều Kim không nói vớ vẩn nữa nhanh chóng coi như không có chuyện gì xảy ra, ngẩng đầu lên nói với Kiều Kim: “Ngoại trừ chú Mục của con, con còn có ba người anh trai. Anh cả Mục Tề Chi đang đi công tác ở nước ngoài, tạm thời con không gặp được. Anh hai và anh ba là song sinh, anh hai là Mục Tề Sở, anh ba là Mục Tề Liên. Nếu con không quen chút nữa mẹ sẽ hướng dẫn con nên gọi thế nào. Quan trọng nhất là chú Mục của con, hiểu không?”
Với thái độ này, thật xứng đáng là nữ nhân có thể làm nữ chính trong các tiểu thuyết khác.
Thái độ của Kiều Kim rất nghiêm chỉnh, “Phỉ Phỉ, bà và Chấn Minh Thật làm thật tốt.”
Có thể sinh liên tiếp ba đứa con trai.
Trên mặt Kiều Phỉ xuất hiện vệt đỏ đáng ngờ, tức giận mắng: “Tiểu Kim, con nói mò gì đó.”
Kiều Kim: “Tôi nói bà lại có thể sinh ba đứa con trai, rất vĩ đại, bà suy nghĩ gì thế?”
Kiều Phỉ: “…”
Vẻ mặt của bà nghiêm túc, lại nhấn mạnh một câu: “Chú Mục!”
Nói xong, dẫn Kiều Kim xuống xe, đi vào nhà họ Mục.
Xe dừng lại trong sân nhà họ Mục, nhà họ Mục sống trong biệt thự, tuy lúc đầu là biệt thự phân chia, nhưng phong cách khác lạ, bên ngoài có tường bao che chắn, chiếm diện tích cực lớn, bên trong căn nhà dùng kính làm vật liệu chính, cố ý trồng mấy gốc cây rất lớn để che chắn.
Vừa có thể bảo mật, vừa có vẻ nhẹ nhàng khoan khoái ở các nơi.
Còn lộ ra vẻ đặc biệt sang trọng và tráng lệ.
Phong cách chủ đạo là màu sắc đơn giản mát mẻ, nhìn vào lúc mùa hè sẽ đặc biệt nhẹ nhàng thoải mái.
Thẩm mỹ của chủ nhân nhà họ Mục thật sự rất trẻ trung.
Xung quanh ngôi nhà là vườn hoa rộng lớn, chiếm diện tích cực lớn, chia ra một vài con đường nhỏ bằng đã cuội ngang dọc lộn xộn, mấy tầng đều có bể bơi trên ban cong.
Đây đúng là thế giới của người có tiền.
Kiều Phỉ nắm tay Kiều Kim đi vào, nhìn một phát là thấy hết phòng khách tầng một, không gian rộng lớn lại gọn gàng, chiếc ghế sofa thiết kế đặc biệt được đặt chính giữa, Mục Chấn Minh đang ngồi đó nhìn điện thoại, nghe thấy có người quay về, ánh mắt sắc bén cũng nhìn sang.
/1132
|