Chương 13: Lời Chấn Minh nói rất hợp ý tôi.
Phòng khách lớn như vậy, ngoại trừ một mình Mục Chấn Minh, cũng chỉ có mấy người giúp việc.
Cặp anh em song sinh mà Kiều Phỉ nhắc đến cũng không ở đây.
“Chấn Minh!”
Giọng nói của Kiều Phỉ thật sự khiến Kiều Kim lau mắt mà nhìn.
Bởi vì cô không ngờ giọng nói của Kiều Phỉ còn có thể phát ra giọng điệu ngọt ngào béo ngậy như vậy.
Điều quan trọng là ngọt ngào lại không giả tạo, nghe rất bình thường.
Bà đi về phía Mục Chấn Minh, với vẻ yểu điệu hơn bình thường, nhưng vẻ yểu điệu này lại giống như sự thay đổi của một người phụ nữ khi đứng trước mặt người đàn ông mình thích.
“Em dẫn Tiểu Kim về rồi.”
Bà vẫy tay với Kiều Kim, cũng điên cuồng nháy mắt với Kiều Kim: “Kiều Kim, nhanh đến đây, chào chú Mục của con đi.”
Mục Chấn Minh có dáng vẻ chủ một gia đình và người ngồi trên vị trí cao rất hoàn mỹ.
Cho dù đã khoảng năm mươi tuổi, cơ thể vẫn thẳng tắp và khuôn mặt đáng khen ngợi.
Dù đi ra ngoài nói là người đàn ông khoảng 30 40 tuổi cũng có người tin.
Dường như người nhà này có thuật trú nhan vậy, bản thân Kiều Phỉ cũng nhìn trẻ hơn tuổi.
Nhưng Kiều Phỉ là bẩm sinh, kiều như Mục Chấn Minh là dùng tiền tài để giữ lấy tiếng thơm.
Mục Chấn Minh nhìn Kiều Kim, chỉ hơi gật đầu một cái.
Ông ta vốn không thích đứa con gái nuôi của Kiều Phỉ lắm, bởi vì Kiều Phỉ bỏ mặc mình và con trai, để một cô gái hoàn toàn xa lạ hưởng thụ hai mươi năm tình thương của mẹ, đến bây giờ Kiều Phỉ lại muốn đưa cô về.
Ông ta không tỏ thái độ, cũng chỉ là tố chất mà một người đàn ông thành công nên có mà thôi.
Thân phận của ông ta cũng không cho phép ông ta chỉ trích một cô gái quá nhiều.
Vì vậy ông ta chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt.
Mấy ngày nay Kiều Phỉ còn cãi nhau với ông ta vì việc của Kiều Kim, nhìn rất kiên quyết, ông ta không thể không đồng ý cho Kiều Kim ở lại nhà họ Mục.
Trên mặt Mục Chấn Minh không có biểu cảm gì, Kiều Phỉ lại điên cuồng nháy mắt với Kiều Kim, để cô nhanh chào người ta.
Kiều Kim im lặng nửa ngày, giọng điệu tự nhiên nói: “Chấn Minh, chào ông.”
Mục Chấn Minh: “…”
Vẻ mặt của ông ta như vỡ toác trong nháy mắt.
Vẻ mặt Kiều Phỉ sụp đổ.
Những người giúp việc đang dọn phòng ở bên cạnh cũng sợ ngây người.
Mục Chấn Minh nghi ngờ nhìn về phía Kiều Phỉ, ánh mắt Kiều Phỉ đảo qua đảo lại giữa Mục Chấn Minh và Kiều Kim, trong bầu không khí nghẹt thở này, Kiều Phỉ lại không nhịn được lau hai hàng nước mắt, lã chã chực khóc: “Chồng ơi, anh biết… Bác sĩ nói…”
Đầu óc Kiều Kim không bình thường.
Bà chắc chắn từng nhắc đến việc này với Mục Chấn Minh lúc về nhà.
Mục Chấn Minh lại nhớ đến mấy ngày trước nhà họ Tống khó chịu gọi điện thoại đến đây, lập tức không còn chút thiện cảm nào với Kiều Kim.
Nhưng ông ta có thể làm gì chứ?
Ông ta có thể chấp nhặt với một người có đầu óc không bình thường sao?
Ông ta suy nghĩ phút chốc, lúc này mới chậm rãi mở miệng: “Chuẩn bị đi ăn cơm đi.”
Giọng nói vững vàng mạnh mẽ, rất có phong cách Đại tướng đưa ra quyết sách và sức lãnh đạo.
Nhìn xem, đây là tố chất và kiểu mẫu của một người đàn ông thành công trong xã hội thượng lưu.
Kiều Phỉ vừa muốn mở miệng, Kiều Kim cũng hài lòng gật đầu: “Lời Chấn Minh nói rất hợp ý tôi.”
Cô thật sự hơi đói bụng.
Mục Chấn Minh: “…”
Kiều Phỉ vội vàng kéo chồng mình, xoa dịu linh hồn hơi nóng nảy của ông ta, nước mắt trào ra: “Chồng ơi, cầu xin anh, em nuôi 20 năm rồi, em chỉ có một đứa con gái như vậy, anh nể mặt em, tha thứ cho con bé đi, anh cũng biết gần đây con bé bị kích thích mà, chờ qua khoảng thời gian này là tốt, qua khoảng thời gian này…”
Mục Chấn Minh: “…”
Ông ta còn có thể làm sao chứ?
Nể mặt vợ của mình, không phải ông ta chỉ có thể nhịn à.
Nhưng rốt cuộc Kiều Kim này điên thật hay giả điên?
/1132
|