Chương 18: Tôi phải đi làm việc lớn.
Kiều Phỉ hơi xấu hổ: “Tề Liên, em gái của con vừa về từ bệnh viện, cơ thể không thoải mái…”
Lời này của bà còn được tính khá súc tích, cũng không thể gặp một người liền nói bây giờ đầu có của Kiều Kim không bình thường.
Mục Tề Liên cười lạnh một tiếng: “Cơ thể không thoải mái? Con thấy là đầu óc không bình thường.”
Kiều Phỉ: “…”
Con nói đúng!
Kiều Kim cũng không thèm để ý, thậm chí ngồi xuống bắt đầu chậm rãi húp cháo.
Mục Tề Liên nhìn thấy dáng vẻ tự nhiên thoải mái này của cô liền giận sôi máu, đây là coi nhà họ Mục thành nhà của cô sao?
Anh ta còn muốn ngồi xuống ăn sáng với Kiều Phỉ, nhưng nhìn thất Kiều Kim thật sự không còn tâm trạng gì nữa.
Liếc nhìn Kiều Kim một cái, anh ta dùng âm lượng tất cả mọi người đều nghe thấy hừ lạnh một tiếng, vung tay lên lầu.
Tất nhiên Kiều Phỉ cũng khuyên một chút: “Ôi, Tề Liên, con không ăn sáng à? Con không đói bụng sao?”
Mục Tề Liên cũng không thèm đáp lại, thể hiện cảm xúc mình không vừa mắt với Kiều Kim.
Kiều Phỉ ngồi xuống, thở dài: “Tại sao suy nghĩ của đám trẻ bây giờ đều phức tạp như vậy?”
Kiều Kim liếc bà một cái, “Phỉ Phỉ, ăn cơm đi, đừng quan tâm những đứa bé đang nổi loạn, dễ tức giận làm cơ thể bị bệnh.”
Đôi khi cảm xúc cũng có thể khiến sức khỏe của một người thay đổi.
Kiều Phỉ mỉm cười lúng túng: “Mẹ biết.”
Bà cũng biết, dù Mục Tề Liên không ăn, đến lúc đói bụng cũng nói nhà bếp làm cho anh ta, không cần quan tâm những thứ này.
Dù sao người làm mẹ cũng phải hiểu ý an ủi hỏi han một chút,
Ăn cơm xong, Kiều Kim định đi ra ngoài một chuyến.
Cô phải quan sát địa hình xung quanh đây, xem có thích hợp bố trí trận pháp không, còn cần đi thu thập càng nhiều tử khí hơn.
Vì bản thân nghịch thiên sửa mệnh sống lại lần nữa, lần phản phệ này cũng không phải đùa giỡn, nhưng đối với cô lại không phải là việc gì khó.
Nghe thấy Kiều Kim muốn đi ra ngoài, Kiều Phỉ lập tức luống cuống: “Con đi ra ngoài làm gì?”
Kiều Kim rất tự nhiên nói: “Đi ra ngoài khảo sát hoàn cảnh địa lý con người một chút.”
Kiều Phỉ: “…”
Bây giờ đầu óc của Kiều Kim có vấn đề, sao bà dám để Kiều Kim đi ra ngoài một mình.
Kiều Phỉ suy nghĩ một chút: “Vậy đi, con muốn đi đâu, đi mua quần áo sao? Mẹ đi cùng với con.”
Lúc trước chưa từng đối xử tệ với Kiều Kim về mặt tiền tài, nhưng bây giờ Kiều Phỉ vẫn muốn đền bù cho Kiều Kim, vì vậy tất nhiên cũng muốn dẫn cô đi mua mua mua.
Đương nhiên Kiều Kim không thể dẫn Kiều Phỉ đi cùng: “Phỉ Phỉ, tôi muốn đi làm việc lớn, bà không thích hợp, sẽ liên lụy đến tôi.”
Kiều Phỉ: “…”
Lời nói thẳng thắn của Kiều Kim hoàn toàn đâm vỡ trái tim pha lê của Kiều Phỉ, đôi mắt của bà lập tức trào ra nước mắt: “Tiểu Kim, con muốn đi làm gì?”
Đây không phải lời mà người có đầu óc bình thường có thể nói ra được.
“Tôi đi ra ngoài làm một vài chuyện, sẽ nhanh chóng quay về.”
Thấy Kiều Phỉ vẫn chưa tin, Kiều Kim lại lần nữa nói rõ ràng: “Sẽ nhanh chóng quay về, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Nhưng có thể sẽ có chút rắc rối nhỏ.
Kiều Phỉ chỉ có thể dùng ánh mắt không quá yên tâm nhìn Kiều Kim rời đi.
Nhưng bà không thể thật sự mặc kệ được, đương nhiên sẽ phái người lén lút đi theo sau lưng Kiều Kim, để phòng lúc Kiều Kim xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cũng có thể nhanh chóng đưa Kiều Kim về.
Đương nhiên Kiều Kim cũng biết có người đi theo cô, nhưng cô cũng không thèm quan tâm, mặc cho người khác đi theo.
Cô cầm điện thoại của mình ở trong tay, trong khoảnh khắc đi ra khỏi cửa lớn nhà họ Mục lấy điện thoại ra xem, một cuộc thoại đã gọi tới.
Cô không hề thấy bất ngờ chút nào trực tiếp nhận cuộc gọi này.
/1132
|