Chương 19: Bị thẩm vấn.
“Chào cô, xin hỏi là cô Kiều Kim sao?”
Đối phương nói chuyện rất lễ phép, “Chúng ta là sở cảnh sát khu vực Nam Bình…”
Cuộc gọi đến từ sở cảnh sát.
Vì sao lại tìm đến Kiều Kim, rất đơn giản, bởi vì Đàm Tuyết Gia bị người ta giết rồi.
Sáng nay cô ta bị người phát hiện chết trong một ngõ hẻm, nguyên nhân cái chết là mất máu quá nhiều, bị người ta đâm 52 nhát dao lúc còn sống.
Xét thấy tính chất vụ án rất ác liệt, cảnh sát đang điều tra manh mối.
Tìm đến chỗ Kiều Kim cũng không có gì đáng trách, dù sao từ trong điện thoại của Đàm Tuyết Gia có thể thấy cô ta thường xuyên liên lạc với Kiều Kim, hơn nữa căn cứ vào lời khai của người khác, còn có người nói Kiều Kim và Đàm Tuyết Gia từng có xích mích.
Vì vậy, theo lý mà nói bây giờ Kiều Kim cũng bị tình nghi.
Cô cần đến sở cảnh sát lấy khẩu cung.
Sáng nay Kiều Kim đã đoán được điều này rồi.
Vì vậy cô không có ý kiến gì, đến sở cảnh sát trước.
Kiều Phỉ nhìn thấy cô vừa ra khỏi cửa đã đến sở cảnh sát, suýt nữa thì ngất đi không chút hoang mang, vội vàng phái người đi tìm hiểu tin tức.
Còn ở bên Kiều Kim, đến sở cảnh sát, một nữ cảnh sát khá tốt bụng đi ra tiếp đón Kiều Kim.
“Cô có quen biết người chết đúng không?”
Kiều Kim gật đầu: “Tôi biết.”
Đúng là lúc trước Đàm Tuyết Gia có quan hệ thân thiết với cô, được coi là một trong những người bạn tốt nhất của Kiều Kim ở Đế Đô.
Nhưng đó là trước kia.
Lúc ở bệnh viện trong một tuần trước, mối quan hệ của bọn họ cũng coi như đã sụp đổ.
“Bên chúng tôi nhận được một vài tin tức có liên quan, nghe nói trước khi nạn nhân chết, cô từng có xích mích với cô ấy.”
Tất nhiên bên cảnh sát cũng có thể điều tra tin tức liên quan đến Kiều Kim, biết đây là một cô gái vừa nhập viện vì tự sát.
Nguyên nhân tự sát là vì đã nhiễm ma túy.
Nguyên nhân nhiễm ma túy cũng có liên quan đến Đàm Tuyết Gia.
Đêm hôm đó Đàm Tuyết Gia dẫn Kiều Kim đến quán bar, kết quả không chỉ bị nhiễm ma túy, còn suýt nữa xảy ra chuyện.
Điều này đã được chứng mình bằng video giám sát.
Tuy không biết rõ tình huống cụ thể, nhưng dựa vào lý do Kiều Kim tự sát, cô và Đàm Tuyết Gia nên xảy ra xung đột rất lớn, vì vậy Đàm Tuyết Gia bị giết, Kiều Kim bị tình nghi rất lớn.
Nhưng Kiều Kim lại có chứng cứ vắng mặt rất hoàn mỹ, vì vậy nhiều lắm cảnh sát cũng chỉ đang tìm manh mối.
“Coi như thế đi.”
Kiều Kim mỉm cười thản nhiên: “Cô ta hại tôi nhiễm ma túy, nên bi phản phệ. Gieo nhân nào thì gặt quả nấy.”
Nữ cảnh sát lập tức sững sờ, bắt được vấn đề trong lời nói của Kiều Kim: “Ý của cô là, cái chết của cô ấy có liên quan đến cô?”
Kiều Kim: “Dĩ nhiên không phả, tôi chỉ đang nói đến nhân quả.”
Nữ cảnh sát mỉm cười.
Hình như điều này có cảm giác không biết nên khóc hay cười.
Đây là lý do mới mẻ nhất trong những người đến lấy khẩu cung, quan trọng nhất là không hoàn toàn rũ sạch liên quan với bản thân.
Chẳng lẽ Kiều Kim cảm thấy, cái chết của Đàm Tuyết Gia là báo ứng vì đã hại cô?
Nếu vậy Kiều Kim càng đáng nghi hơn.
Nữ cảnh sát cảm thấy Kiều Kim nói chuyện rấy thú vị, lại hỏi một câu: “Tôi thấy cô Kiều nói chuyện rất thú vị, đã không liên quan đến cô, tại sao cô lại nói rằng ở một mức độ nào đó cái chết của Đàm Tuyết Gia là nhân quả, nói cách khác, cô cảm thấy đây là báo ứng vì đã hại cô?”
Kiều Kim dựng một ngón tay lên lắc lắc: “Đây không phải báo ứng vì hại tôi, chỉ là phản phệ, bởi vì vấn đề của chính của ta, làm việc trở nên nghiêm trọng hơn thôi.”
Nữ cảnh sát hơi nhíu mày.
Cuối cùng hỏi mấy câu vào ngày xảy ra vụ án, câu trả lời của Kiều Kim không có bất cứ vấn đề gì, dù sao lúc ấy cô đang ở bệnh viện, hơn điện thoại cũng không có bất kì ghi chép liên lạc nào, dù cô có muốn thuê hung thủ giết người, cũng không tìm được dấu vết.
/1132
|