Chương 20: Một thứ tốt.
Vốn không nghi ngờ Kiều Kim quá nhiều, nhưng nữ cảnh sát lại cảm thấy hơi nghi ngờ vì những lời lải nhải của Kiều Kim.
Sau đó có đồng nghiệp gửi tài liệu đến, bọn họ phát hiện lúc Kiều Kim ở bệnh viện đã được chẩn đoán đầu óc xảy ra vấn đề, vì vậy lời nói của cô không hề đáng tin.
Nói một cách khác, cô không có gì đáng nghi, chỉ đang chịu kích thích.
“…”
Cảm giác đã thay đổi lớn đến mức không bình thường.
Cũng là người đáng thương.
Vậy đối với cô, cái chết của Đàm Tuyết Gia thật sự là báo ứng.
Kiều Kim không có gì đáng nghi, cô ta chỉ hỏi mấy vấn đề đơn giản liền thả Kiều Kim đi, lúc đi ra ngoài, Kiều Phỉ đã ngồi xe đến đây.
“Sao con lại đi vào sở cảnh sát hả?”
Bà vẫn thấy không yên tâm, nhìn thấy Kiều Kim vào sở cảnh sát gần như chạy tới trước tiên.
Kiều Kim nói: “Chút chuyện nhỏ thôi, Phỉ Phỉ, bà quá lỗ mãng rồi.”
Kiều Phỉ: ?
Không phải bà đang lo lắng sao?
Nhìn thấy Kiều Kim đeo một cái túi nhỏ, Kiều Phỉ nói thẳng: “Đã có chuyện này rồi con còn muốn đi đâu nữa, con theo mẹ về đi.”
Kiều Kim: “Vậy không được, tôi còn có việc chưa hoàn thành, chiều này tôi sẽ về.”
Kiều Phỉ không nhịn được: “Rốt cuộc con muốn làm cái gì?”
Kiều Kim liếc nhìn Kiều Phỉ một chút, vẫn nói ra: “Phỉ Phỉ, mọi người có tin số mệnh không?”
Kiều Phỉ: “…”
Tin số mệnh hay không cũng không quan trọng, chủ yếu là Kiều Kim vừa nói ra điều này, Kiều Phỉ đã cảm thấy xong đời.
Kiều Kim điên thật rồi.
Bà chỉ có thể tỏ vẻ đau khổ: “Đây không phải vấn đề có tin hay không…”
Nên trả lời vấn đề này thế nào đây?
“Vẫn nên tin vào số mệnh một chút, chỉ là mọi người không tìm được cách thức, ta sẽ bày một quầy hàng, tính toán số mệnh cho người ta, chỉ điểm bến mê.”
“…”
Kiều Phỉ biết Kiều Kim không cứu nổi nữa, bà chỉ có thể tuyệt vọng nói: “Con thiếu tiền sao, nếu con thiếu tiền thì mẹ có thể giúp con.”
Kiều Kim cười ha ha: “Tiền tài là vật ngoài thân, nó không quan trọng. Đến lúc đó tôi sẽ nhận những thứ khác.”
Cô tính số mệnh không phải coi bói cho tất cả mọi người, cô chính tính số mệnh cho người có tử khí và hôi khí ở trên cơ thể.
Những người bình thường không có gì trên người, không thích hợp xem tướng số.
Bởi vì điều này sẽ mang đến hậu quả không tốt cho bọn họ.
Kiều Phỉ không ngăn cản được, chỉ có thể đưa Kiều Kim đi.
Kiều Kim định tìm một nơi có nhiều người nhất, hơi thở hỗn tạp nhất để tiến hành kế hoạch tính số mệnh của mình, nhưng lúc đi ngang qua một chỗ, không biết cô nhìn thấy cái gì, trực tiếp từ bỏ kế hoạch coi bói của mình.
Cô nhìn thấy một người.
Bên ngoài xe là biển người mênh mông, Kiều Kim căn bản không biết cô nhìn thấy cái gì, nhưng đôi mắt của cô nhìn chằm chằm về một phía, hơi mờ mịt nói: “Tiểu Kim, con đang nhìn cái gì?”
Khóe môi Kiều Kim hiện ra nụ cười: “Tôi thấy một thứ tốt.”
Kiều Phỉ: “…”
Tuy không biết vì sao, nhưng bà vẫn nổi da gà một cách khó hiểu.
Bà không ngăn cản được Kiều Kim, cũng chỉ có thể đi theo cô qua đó nhìn xem, nhưng ở đây toàn là người, cũng không nhìn ra cái gì hết.
Ánh mắt Kiều Kim lại nhìn chằm chằm vào một người đàn ông đang đi vào trung tâm mua sắm.
Quần áo của người đàn ông này hơi cũ kỹ, hơi có cảm giác sa sút, mái tóc cũng rối bời cứ như mấy ngày chưa gội, tóm lại là một người có hình tượng khá sa sút.
Đứng trong đám đông có vẻ không đáng chú ý, nhưng lại khiến người ta có cảm giác không hợp với mọi người xung quanh.
Chủ yếu là, người xung quanh đều có dáng vẻ rất sạch sẽ, người này lại có dáng vẻ bẩn thỉu rất lâu rồi.
Lúc người qua đường đi ngang qua bên cạnh người đàn ông kia, dù thế nào cũng vô thức nhìn thêm mấy lần, sau đó né tránh người đàn ông kia.
/1132
|