Chương 21: Cướp cửa hàng trang sức.
Kiều Kim mở cửa xe: “Phỉ Phỉ, dì về trước đi, con vào trung tâm thương mại mua chút đồ.”
Kiểu Phỉ vừa nghe liền lấy lại sức sống, những thứ khác bà không biết nhưng mua sắm thì bà am hiểu nhất: “Tiểu Kim, con muốn mua gì? Mẹ mua cho con hết! Gu thẩm mỹ của mẹ khá tốt.”
Kiều Kim: “Không được, vẫn có khoảng cách thế hệ tuổi tác khác nhau, dì đã là phụ nữ có tuổi rồi.”
Kiều Phỉ: “….”
Trong lòng bà bị con gái mình đâm ngàn nhát dao, chỉ có thể trơ mắt nhìn Kiều Kim xuống xe rời đi.
Kiều Kim bước vào trung tâm thương mại.
Ánh mắt của cô luôn dán chặt vào người đàn ông trước mặt kia, tất nhiên bởi vì khoảng cách quá xa người khác cũng sẽ không chú ý tới cô.
Cũng sẽ không chú ý ánh mắt cô có hơi hưng phấn.
Cô cảm nhận không sai, ở thế giới này quả nhiên vẫn có thứ của quá khứ còn sót lại.
Giống như bây giờ, cô cảm nhận được có ma khí tồn tại.
Ma khí chỉ là một khí tiêu biểu, không giống tử khí và hôi khí. Ma khí không màu không vị, hơn nữa được chuyển hóa từ thầy tâm linh mà tới.
Khi một người thường nắm giữ năng lực của thầy tâm linh, người đó đã được trời ban cho năng lực không ai sánh kịp.
Đồng nghĩa với việc đi lên bằng con đường không phù hợp với chính đạo, nói cách khác đây là sức mạnh không được thừa nhân phải trả cái giá rất lớn.
Loại thầy tâm linh này, năng lực sẽ bị ràng buộc với việc sinh ra ma khí, vĩnh viễn không thăng cấp tiến hoá, cũng bị gọi là ma vật.
Theo hệ thống trước giờ đã nói, nó đã đi ngược lại với thầy tâm linh chính thống.
Trong ma vật này, bình thường nhiều khả năng nhất là phù thủy, pháp sư và ngôn linh sư đều tương đối hiếm thấy. phù thủy là loại dễ xuất hiện nhất trong các loại.
Nhưng thứ này đối với Kiều Kim mà nói, đúng là thứ đồ tuyệt vời.
Cô đi theo người đàn ông này vào trong trung tâm thương mai, anh ta đi thẳng về phía trong cùng của trung tâm, ôm lấy thân thể người lại càng cảm thấy có cảm giác hưng phấn.
Mục tiêu cuối cùng của anh là là cửa hàng trang sức trước mặt.
Cửa hàng trang sức này nằm ở tận bên trong cùng của tầng một, bên cạnh là cửa thoát hiểm, thang máy nằm phía đối diện bên trái cửa hàng.
Điều kiện thì cũng không phải chật hẹp, dù sao các của hàng ở đây cơ bản đều như thế.
Khi anh ta đi vào trong cửa hàng trang sức, dù ăn mặc tương đối lôi thôi nhưng nhân viên bán hàng có sự chuyên nghiệp nho nhã mỉm cười lịch sự: “Chào anh, tiên sinh, xin hỏi anh cần mua gì ạ?”
Đôi mắt người đàn ông tùy tiện nhìn cửa hàng trang sức xa hoa, chỉ thẳng vào một sợi dây chuyền vàng nằm ngoài cùng của quầy.
Cô nhân viên bán hàng không cảm thấy vấn đề gì, đi đến giúp anh lấy sợi dây chuyền ra: “Anh có cần xem nó không ạ?”
Nhưng vừa lấy ra, người đàn ông kia đột nhiệt giật mạnh lấy bỏ thẳng vào trong túi áo khoác, sau đó liền bước ra ngoài cửa hàng.
Nhân viên bán hàng hơi sửng sốt: “Không phải tiên sinh, ngài chưa có trả tiền, ngài…”
Nhân viên ngoài cửa phản ứng rất nhanh, nắm lấy cánh tay của người đàn ông kia: “Tiên sinh, ngài chưa có trả tiền_____”
Lời còn chưa nói hết người đàn ông tức giận quay đầu, chỉ gầm nhẹ một tiếng. “Rầm” một tiếng, tấm kính chắn cửa hàng bên phía thang máy vỡ vụn.
“A!!!!!”
Lần này thực sự đã làm những người qua đường sơ hãi, ngay cả mấy người đang đứng ở thang máy cũng mềm nhũn cả chân.
Tiếng thét chói tai vang lên, nhân viên cửa hàng trang sức cũng bị chuyện này làm hoảng sợ dừng tay lại.
/1132
|