Chương 22: Tôi đã nhắc nhở cô rồi.
“Tấn công âm thanh?”
Đúng là phù thủy sơ cấp, nhưng cũng là ma vật.
Khóe miệng Kiều Kim giương lên vẻ tươi cười, kỹ năng không thuần thục, không nên xuất hiện trong vòng một tuần.
Có lẽ đã trải qua đấu tranh mới dám đến cướp cửa hàng trang sức.
Một tấm kính vỡ sẽ chỉ khiến trung tâm thương mại rơi vào hoảng sợ, phần lớn mọi người còn hơi hoang mang.
Đột nhiên người đàn ông rống lên mấy tiếng, tiếng sau còn to hơn tiếng trước. Trên cầu thang trong siêu thị, cửa kính của mấy cửa hàng vỡ tan hết ra.
“Rầm”
“Rầm”
“Rầm”
Tấm thủy tinh nổ tung, mảnh vỡ bắn tung tóe đầy đất, trung tâm thương mại rơi vào trang thái vô cùng hỗn loạn.
Tất cả mọi người bắt đầu tỉnh táo lại, tiếng hét chói tai vang lên chạy ra phía ngoài trung tâm.
Nhân viên cửa hàng trang sức cũng bị dọa đến phát sợ, người đàn ông lại quay đầu, kính trên quầy chuyên doanh cũng bị vỡ nát. Anh ta lấy hết mười bộ trang sức bỏ vào trong túi áo mình, quay người đi về phía đường thoát hiểm chạy trốn ra ngoài.
Nhân viên cửa hàng đều đã bị bị sợ chạy ra ngoài hết, không ai dám quan tâm chuyện anh ta làm.
Kiều Kim vừa định cất bước đuổi theo, một bóng người như cơn gió đột nhiên thổi đến bên cạnh.
Cô nghe thấy giọng nói báo cáo trầm thấp.
“Xác nhận ma vật mới xuất hiện, ở tầng một trung tâm thương mại Phổ Minh, năng lực là âm thanh làm nổ tung, cướp ở một cửa hàng trang sức đã chạy trốn…”
Một người đàn ông cường tráng mặc áo thun, chạy đuổi theo về phía cửa thía hiểm.
Trong khi tất cả mọi người đều sợ hãi chạy ra ngoài, hành động của anh ta đủ khác thường.
Kiều Kim dừng bước lại, có hơi suy nghĩ.
Xem là là có có tổ chức chính quy bắt những thứ này.
Nhưng mà rất đáng tiếc, ma vật cô nhìn thấy, cô cần nó.
Đương nhiên bây giờ cô không thể trực tiếp đi theo, nghĩ nghĩ, Kiều Kim cúi đầu, có mấy mảnh thủy tinh vỡ dưới chân cô.
Cô cúi đầu cầm một mảnh lên, nhìn như tùy ý, trong đôi mắt lại xuất hiện mấy chấm đỏ. Cô dựa vào những chấm đỏ đó, dùng chân đạp mạnh những miếng thủy tinh rồi đặt vào các vị trí tương ứng. Trong chốc lát, có cơn gió nhẹ mà người khác không cảm nhận được thổi qua, miếng thủy tinh có hơi thay đổi phương hướng.
Kiều Kim nhìn về phía cuối được những mảnh thủy tinh chỉ dẫn.
Hướng Đông.
Thông Thiên Kiều.
Cô không chút do dự chạy về hướng đó.
Đang đi, cô lấy điện thoại ra, chuông điện thoại vang lên theo động tác của cô.
Cô nhấc máy, không đợi đối phương mở miệng, nói thẳng: “Tôi đã nhắc nhở cho cô những việc nên làm.”
Hoặc Linh trợn mắt há hốc mồm.
Cuộc điện thoại này là sau khi cô ta cầm về mới dám gọi tới, nhưng mà đối phương không chút do dự nói ngay, Kiều Kim biết cô ta sẽ gọi điện đến.
Thân phận của Kiều Kim, chẳng lẽ còn đặc biệt nhớ số điện thoại của một nữ y tá ư?
Cô ta lập tức hiểu ra, Kiều Kim biết tất cả mọi chuyện.
Sự nhận thức này lập tức đẩy ngã mọi do dự trong lòng cô ta, cô ta liều suy sụp khóc lớn: “Là tôi… Là lỗi của tôi, hiện tại đã không còn cơ hội nào sao? Kiều tiểu thư, chân em trai tôi còn hy vọng nữa không?”
Giọng nói Kiều Kim không chút thương hại nào: “Đây là luật nhân quả, của em trai cô số mệnh an bài. Tôi cho nhắc nhở cho cô chỉ vì trên người cô có thứ mà tôi cần, chỗ đó là thù lao. Về sau nhất định cô sẽ có cơ hội ngăn cản chuyện của em trai cô xảy ra, chỉ là một tranh chấp nhưng bây giờ đã định rồi, hối hận cũng vô dụng, nghĩ thoáng ra. Bây giờ tôi còn có chuyện, cúp máy trước.”
Cô cúp điện thoại, ánh mắt bình thản tiếp tục đi về hướng mục tiêu của mình.
/1132
|