Chương 23: Ánh sáng chưa từng thấy.
Người đàn ông nhanh chóng chạy từ đường thoát hiểm ra, nhanh chóng chạy về gầm cầu vượt.
Kiều Kim còn nhanh hơn so với anh ta, không nhanh không chậm chạy trên cầu vượt.
Mà đuổi theo anh ta còn có một người đàn ông mặc áo đen khác.
Mọi người đều bị tình hình của trung tâm thương mại hấp dẫn, không ai chú ý đến người đàn ông đang chạy trốn.
Bởi vì anh ta mang nhiều đồ trang sức, lúc chạy trốn hoang mang hoảng sợ còn rơi mất một sợ dây chuyền.
Đúng lúc đó, anh ta lấy tay lau mũi, đã có máu tươi chảy ra.
Thời kì ban đầu, sử dụng năng lực vượt quá khả năng chịu đừng của bản thân, trên người sẽ xuất hiện những vấn đề khác nhau.
Anh ta vừa hét một lần lầm vỡ mấy tấm kính, rõ ràng đã vượt quá khả năng của anh ta, chỉ còn cách chạy trốn không còn biện pháp khác.
Nhưng anh ta không nghĩ sẽ có người dám đuổi theo mình.
Anh ta hoảng sợ quay đầu nhìn thấy một người đàn ông mặc áo đen đuổi theo mình, nhất thời gầm nhẹ. Trong phút chốc tấm kính cạnh cầu vượt nổ tung rơi vào đầu người đàn ông mặc áo đen. Nhưng người đàn ông đó không chút hoang mang, ôm đầu nhảy qua vòng nổ thủy tinh, nhìn bằng mắt thường sẽ không thấy tấm chắn che trên người anh ta, khi kính nổ tung rơi xuống nhưng không rơi và người anh ta.
Nhưng lại làm người đi đường xung quanh sợ hãi đến gào thét lên.
Vẻ mặt người đàn ông lôi thôi sợ hãi, ngay lập tức không do dự, chạy về phía trước với đôi chân của mình.
Kiều Kim ở phía trên cầu vượt, trong đôi mắt chấm hiện ra nhiều vị trí khác nhau, chỉ dẫn cô chạy về phía trước đó chính là đích đến cú người đàn ông lôi thôi kia.
Đối diện trung tâm thương mại là một tòa nhà cao chót vót.
Tống Nghiễn Thanh mặc một bộ âu phục mà xanh lam đậm, ngồi trên ghế làm việc. Bởi vì ngồi trên cao, anh ta chuyển ánh mắt một cái liền chú ý đến trung tâm thương mại hỗn loạn.
Tuy rằng cách rất xa nhưng ánh mắt anh ta vô cùng tốt.
Thư kí đang báo cáo tài liệu bước lên dò hơi: “Tổng giám đốc?”
Tống Nghiễn Thanh duỗi một ngón tay ra: “Đi xuống kiểm tra đi.”
Thư kí cũng chú ý đến sự náo loạn ở phía dưới, liền gật đầu: “OK”
Sau khi thư kí đi rồi, đôi mắt Tống Nghiễn Thanh nhắm lại lập tức chầm chậm mở ra.
Đôi mắt của anh không có bất kì sự biến hóa nào, nhưng trong tầm mắt anh trời đất đã thay đổi, đô thị phồn hoa náo nhiệt từ màu sắc tươi đẹp đã bị một tầng bóng đen dày bao trùm, vô số yêu ma hình thù kì quá từ trên trời dưới đất bay qua bay lại, sinh ra những âm thanh kinh khủng.
Còn có một só đang bay về phía anh, cách tấm kính của tòa nhà gõ điên cuồng.
Dường như Tống Nghiễn Thanh thấy được bọn họ, khuôn mặt dữ tợn của họ nở nụ cười vặn vẹo điên cuồng, thân hình to lớn đập vào tấm kính.
Từng tiếng, dày nặng mà vang dội.
Cảnh tượng này đủ để dọa những người bình thường sợ đến ngất xỉu.
Nhưng Tống Nghiễn Thanh rất bình tĩnh.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần gặp những tình huống không bình thường, những gì anh nhìn thấy đều khác với mọi người.
Đó có thể là một thế giới khiến người ta nghẹt thở và tuyệt vọng, rõ ràng bọn họ không nằm trong cùng một không gian, cũng bị người khác nhìn thấy.
Thế giới nàu, yêu ma khủng khiếp hoành hành, không gặp bất kì ánh sáng nào.
Chỉ có anh thấy được.
Từ lúc nhỏ thấy hoảng sợ, đến giờ tập mãi cũng thành quen.
Nhưng mà lần này, đồng tử của anh có cơi co lại.
Xuyên qua thân thể khổng lồ của yêu ma, ở thế giới mà người và ma đang gào khóc, anh nhìn từ trên lầu xuống, trong một thế giới tối tăm hỗn độn. Trên cây cầu vượt đầy ánh sáng tối tăm, có một bóng người phát ra ánh sáng mờ ảo.
Là ánh sáng duy nhất trong thế giới này.
Một ánh sáng mà anh chưa từng thấy qua trong suốt hơn hai mươi năm trong thế giới kinh khủng này.
/1132
|