Chương 3: Thời đại ngàn năm trước.
Kiều Phỉ không phải là mẹ ruột của Kiều Kim, nhưng mà dưỡng dục cô hai mươi năm.
Xem như là một người mẹ tốt không hơn không kém.
Nhưng Kiều Phỉ có một câu chuyện cũ máu chó, bà ta đã từng có một đoạn tình cảm khắc cốt ghi tâm với người đứng đầu Mục gia, sinh ba đứa con trai, nhưng vì thân phận không đủ tư cách không được thừa nhận, ngay cả con trai cũng không thể công nhận.
Bà ta rời khỏi sự thương tâm này, cũng nhận nuôi KIều Kim.
Kết quả người đứng đầu Mục gia cũng không quên được bà ta, sau khi nắm giữ quyền lớn thì triệt để giải quyết tất cả, còn nhận Kiều Phỉ trở về.
Nhưng Mục tiên sinh cũng không tình nguyện nuôi một đứa con không phải của mình, ông ta vô cùng coi trọng huyết thống.
Dưới sự kiên trì của Kiều Phỉ, Kiều Kim vẫn được công nhận rồi cùng được đưa đến thủ đô.
Mặc dù cô không thể ở cùng với Kiều Phỉ, nhưng Kiều Phỉ cũng thường xuyên đến thăm cô.
Nhưng mà Kiều Kim luôn được bà ta dạy dỗ ôn hòa đáng yêu lại chơi với một số thành phần không đứng đắn, lại còn dính vào ma túy!
Kiều Phỉ khiếp sợ tức giận, còn chưa trách cứ Kiều Kim quá đáng thì nhận được tin Kiều Kim tự sát.
Trong lúc nhất thời, vừa tức vừa phẫn nộ.
Nhưng mà, bà ta nào biết, Kiều Kim ngày hôm nay, đã không còn là Kiều Kim tự sát tối hôm qua nữa rồi.
“Nếu như con không chơi với chúng nó thì đã không có việc này, mẹ đã sớm khuyên con”.
Kiều Phỉ tuy nói như vậy, nhưng vẫn không dám nói nặng.
Kiều Kim từ nhỏ đã nhu thuận nghe lời, là đứa nhỏ tốt được người người khen ngợi, bà ta thật sự khó hiểu, đến thủ đô chỉ vẻn vẹn mới nửa năm, Kiều Kim đã từng không nhiễm một hạt bụi, mà nay ngay cả ma túy cũng dính vào.
Bà ta biết chuyện không còn cách nào để Kiều Kim sống chung cho đến bây giờ vẫn là một sự đả kích với Kiều Kim, nhưng lúc bình thường bà ta cũng không phải không gặp được Kiều Kim, bà ta thật sự không thể nào tưởng tượng nổi.
“Ài”.
Kiều Kim chợt thở dài: “Mẹ không biết sự thật, con cũng không muốn trách”.
Kiều Kim bây giờ, đã không còn là Kiều Kim trong quá khứ rồi.
Tối hôm qua lúc Kiều Kim tự sát, cô là người đã lang thang hàng vạn năm trong trần thế hỗn loạn, rốt cuộc tìm lại được ý thức thiện lương cuối cùng của mình, hoàn toàn chắp nối thành công, quay về với bản ngã.
Cô lập tức trở thành Kiều Kim chân chính, Kiều Kim trước kia, là ý thức lương thiện của cô.
Mà thân phận thật sự của cô, là thầy trận pháp Kiều Kim mạnh nhất vạn năm trước.
Nếu không phải bị đối thủ một mất một còn phục kích, thì linh hồn của cô sẽ không bị vỡ thành nhiều mảnh, dùng thời gian vạn năm mới chắp nối thành công.
Sau đó rơi xuống cái thế giới hoàn toàn mới này.
Một thế giới hiện đại chỉ tồn tại trong truyền thuyết thần thoại.
Kiều Kim quả thật đã từng là một cô gái ngoan ngoãn, nhưng mà cô dính vào ma túy cũng là có nguyên nhân, thậm chí là bị người ta hãm hại.
“Con có gì thì nói thẳng ra được không?”. Kiều Phỉ đỏ vành mắt, nước mắt nói chảy là chảy: “Mẹ biết con đang trách mẹ”.
Kiều Kim: “…”.
Cô nhìn thoáng qua Kiều Phỉ, nghiêm túc nói: “Không trách mẹ”.
Kiều Kim trước kia không oán trách, Kiều Kim hôm nay, bất cứ kẻ nào cũng không thể để lại sóng lớn trong lòng cô, chứ đừng nhắc đến oán trách.
Kiều Phí khóc càng dữ hơn: “Mẹ biết mà, con đang trách mẹ!”.
Kiều Kim: “…”.
Phụ nữ ở xã hội hiện đại sao lại đáng sợ như vậy?
Nếu không phải Kiều Phỉ và cô dính dáng đến nhân quả thì cho dù là thầy pháp mạnh nhất vạn năm trước, Kiều Kim cũng không tiện hành động, chỉ có thể mặc cho Kiều Phỉ nằm sấp bên cạnh mình mà khóc.
Khóc đi, sẽ có lúc dừng lại thôi.
Có khóc đi nữa thì Kiều Kim trước kia cũng không về lại được.
Bây giờ chỉ có cô, thầy pháp Kiều Kim.
Cô nghĩ đến người đàn ông cô vừa thấy, lại có chút trầm tư, người cùng thời với cô, thật sự đã biến mất hết rồi?
/1132
|