Chương 4: Bác sĩ, con gái của tôi điên rồi!
Vạn năm trước, loài người tồn tại, thậm chí còn sở hữu nền văn mình tối cao.
Lúc đó, niềm tin của con người đủ để khiến các cô thu hoạch được sức mạnh to lớn, hô mưa gọi gió không gì không làm được, gọi chung, là bậc thầy tâm linh.
Mà thầy tâm linh lại được chia làm ba loại hình.
Pháp sư, chế tạo trận pháp, thay đổi số phận chống lại bầu trời, thay đổi âm dương, tru thiên phục ma.
Phù thủy, có thể thay thế sức mạnh của tự nhiên trong nháy mắt, sở hữu khả năng công kích, như mưa gió sấm sét, kim mộc thủy hỏa thổ, vạn vật trên thế gian đều có thể được bọn họ sử dụng.
Ngôn linh sư, quan sát quá khứ, biết trước tương lai. Chỉ hai điểm này đã đại biểu cho ngôn linh sư là người mạnh nhất, còn có thể nói cái là làm ngay, khiến cho ngôn ngữ trở thành quy tắc tối cao. Cũng là người tồn tại khó khăn nhất trong số các bậc thầy tâm linh.
Nhưng mà sau khi bùng nổ đại chiến, thời kì linh khí kết thúc, cô thân là thầy pháp mạnh nhất lại tiêu tan trong dòng sông lịch sử.
Bây giờ thật vất vả mới trở về được, lại đối mặt với một cái thế giới hiện đại không biết gì về tâm linh cả.
Thế kỷ 21, lãnh thổ quốc gia san sát, cô chỉ là một cô gái bình thường của Trung Quốc.
Người ở đây, tôn trọng khoa học, không mê tín phong kiến, lợi dụng khoa học kỹ thuật để đạt được văn minh tiến bộ.
Tuy nhỏ bé, những sở hữu tiềm năng vĩ đại không thể tưởng tượng nổi.
Mà nhân vật như Kiều Kim, là một người phong kiến mê tín.
Thật sự là thế này phải không?
Lúc Kiều Phỉ đang khóc, đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
Chỉ nghe nói mấy câu, sắc mặt Kiều Phỉ lập tức biến đổi, vội vàng nhìn Kiều Kim: “Tiểu Kim, vừa rồi con đi ra ngoài gặp phải ai? Có phải con đã nói gì không?”.
Kiều Kim lập tức nhớ tới người đàn ông vừa rời khỏi.
Cô hời hợt nói: “Đúng vậy, gặp một con ma chết sớm”.
Tử khí đã sắp đắp lên mặt, không đoản mệnh thì cũng xin lỗi xã hội đi.
Nghe thấy lời này, sắc mặt Kiều Phỉ càng vô cùng nhợt nhạt, hiếm khi vội vàng xao động: “Thiếu gia Tống gia sao con có thể nói như vậy!”.
Giọng nói của bà ta vì kích động mà có vẻ hơi bén nhọn rồi: “Con biết cậu ta là thiếu gia Tống gia không?”.
“Tống gia?”.
Kiều Kim suy nghĩ một chút: “Chưa từng nghe qua, tên anh ta là gì?”.
Tử khí nặng như vậy, lại thích hợp thu thập cho cô làm một trận pháo tương đối mạnh mẽ.
Bây giờ cô vừa trở về, thân thể còn yếu, chuyện cần làm rất nhiều.
Cô có thể trở về, nhưng vạn nhất đối thủ một mất một còn cũng còn sống thì làm sao bây giờ?
Phải giết chết đối phương thì cô mới yên tâm.
Kiều Phỉ gấp gáp căn bản không muốn trả lời cô: “Điên rồi điên rồi…”.
Dường như ngay cả chuyện Kiều Kim tự sát cũng không quan trọng bằng chuyện này.
Kiều Kim đột nhiên vươn tay, tìm tòi trên giường, hình như đang vẽ loạn, nhưng nhìn kỹ thì lại có cảm giác động tác cô cô hơi có bố cục.
Nhưng trên giường bệnh không có vật gì, nơi bị cô vạch lên có chăn bông trũng xuống vài phần.
Nhưng ngay khi cô làm xong, cô đột nhiên nhíu mày nói: “Tống Nghiễn Thanh, một cái tên rất hay”.
Cô lại xoay về phía Kiều Phỉ nói: “Mẹ, Tống Nghiễn Thanh này không chỉ là một con quỷ đoản mệnh, mà số phận còn rất đặc biệt”.
Kiều Phỉ kinh hãi nhìn Kiều Kim.
Bà ta dừng một cái, ngay cả giọng nói cũng run rẩy: “Tiểu Kim…con nói cái gì?”.
Kiều Kim rất tự nhiên: “Con nói Tống Nghiễn Thành là một con ma chết sớm, số mệnh còn có vấn đề”.
Cô thật ra biết lời nói của mình có ý vị như thế nào đối với Kiều Phỉ.
Nhưng cô bình thường cao cao tại thượng, lười giải thích nhiều với đám người này.
Cô muốn gì cái gì thì nói cái đó, nếu không phải thấy Kiều Phỉ là mẹ của cái thân thể này thì cô cũng lười nói.
Kiều Phỉ hét lên một tiếng: “Bác sĩ, bác sĩ, mau đến xem, con gái của tôi điên rồi! Mau mau kiểm tra đầu óc cho nó!”.
Kiều Kim: “…”.
/1132
|