Editor: Ngọc Nguyệt
Mưa bụi tán loạn từ ngoài cửa sổ bay vào.
Bức màn theo gió lay động, tạo ra âm thanh thanh thúy.
Lư hương tinh xảo, bốn bên hình kim long. Hương từ trong lượn lờ bay lên. Long Tiên Hương tràn ngập trong không khí.
Giường lớn hoa lệ, màn màu vàng được treo lên. Toàn bộ phòng đều rất hoa lệ.
Đó là tẩm cung của Hoàng đế, Long Tuyền cung.
Tiên hoàng Dạ Phong đã là Thái Thượng Hoàng, đến Vạn Thọ Điện để an hưởng tuổi thọ. Hoàng Thái Hậu, giờ đã là Thái Hoàng Thái hậu, đến An Tâm Cung, ăn chay niệm phật, cầu phúc, cầu cho phu thê Đức Thanh Vương gia được siêu độ. Hoàng Hậu, hiện tại là Thái Hậu, đến Từ Ninh cung. Lãnh Loan Loan cũng đến Khôn Ninh Cung. Nhưng nàng có thói quen được Dạ Thần ôm ấp. Dạ Thần thì đến Long Tuyền Cung.
Thân hình nho nhỏ đang nằm ở cửa sổ, làn váy lửa đỏ rủ xuống. Đôi mắt sáng ngời nhìn mưa phùn ngoài cửa, hưởng thụ ngày hè.
Tuyết lang quỳ rạp bên cạnh nàng, đôi mắt khép hờ, nghỉ ngơi.
Thủy Dao vẫn bạch y nhìn ngoài cửa sổ, không nói một câu. Mái tóc, làn váy theo gió nhẹ bay.
Đột nhiên, tuyết lang đang nhắm chặt mắt bỗng nhiên mở mắt. Thân thể căng thẳng, nó cảm nhận được hơi thở xa lạ tiến tới nơi này.
"Chủ tử, có người đến."
Lãnh Loan Loan biểu tình không thay đổi, trong mắt có ý cười. Tốt lắm, nàng còn đang buồn chán vì gần đây im lặng như vậy, hiện tại có người tới cửa.
Trong mắt Thủy Dao xẹt qua tia sáng, sau đó biến mất.
Một lát sau, một âm thanh rất nhỏ từ ngoài cửa truyền đến. Sau đó cửa mở ra, hai bóng dáng một trước một sau đi đến.
"Tiểu nữ oa, lại gặp mặt rồi."
Giọng nói tà từ truyền đến, Lãnh Loan Loan ngồi dậy, quay đầu nhìn lại. Quả nhiên là yêu nghiệt nam nhân, nhìn qua toàn thân hắn. Hồng y, ngũ quan rõ ràng, mắt hẹp dài câu hồn, mũi thẳng, môi mỏng, tóc dài đến thắt lưng tùy tiện rơi trên vai. Mưa phùn vướng trên tóc hắn, vài sợi tóc dính vào mặt, càng tăng thêm vài phần tà khí và gợi cảm. Nam nhân này thật sự là yêu nghiệt.
Phía sau hắn là hắc y nam từ đeo mặt nạ bạc đã gặp ở đình, cầm một cái hòm đen, ánh mắt đạm bạc.
"Quả nhiên không hổ danh là Hỏa Ảnh giáo chủ, lại có thể nghênh ngang đi vào hoàng cung như thế." Lãnh Loan Loan nhìn người nổi tiếng, biểu tình thản nhiên.
"Bản giáo chủ đặc biệt đến chúc mừng tiểu Hoàng hậu."
Người nổi tiếng tà tứ cười, bóng dáng lửa đỏ chợt lóe, người đã ngồi trên ghế. Chân vắt chéo, bộ dáng phong lưu. Mà hắc y nhân cầm hòm đứng bên cạnh hắn.
Tuyết lang và Thủy Dao không được Lãnh Loan Loan phân phó, chỉ nhìn hai người một cái rồi lại quay đầu đi không để ý tới bọn họ.
"Hửm?" Lãnh Loan Loan nhướn mi, tay nhỏ bé vươn ra.
"Lễ vật đây."
Người nổi tiếng giơ tay, phân phó hắc y nhân :
"Đem lễ vật đưa lên."
Người nổi tiếng mở hòm ra, một đóa tuyết liên trong suốt nở rộ trên những vụn băng. Đóa hoa như lóe ra hào quang, rất xinh đẹp.
Lãnh Loan Loan nhìn bông hoa tuyết liên, trong mắt xẹt qua tia vui mừng. Trước kia có nghe qua tuyết liên rất ít, còn cực kỳ trân quý.
Thủy Dao và tuyết lang nhìn tuyết liên, biểu tình cũng có biến hóa. Tuyết liên này ít nhất cũng đã trăm năm, rất quý hiếm.
"Thế nào?" Người nổi tiếng nhìn biểu tình của Lãnh Loan Loan, khóe môi gợi lên, đôi mắt hẹp dài mang theo ý cười nhìn nàng. "Tuyết liên này là thứ trân quý nhất của Hỏa Ảnh giáo, nghe nói có thể giải trăm độc. Hiện tại bản giáo chủ tặng nó cho người." Nói xong đã đem hòm để lên trên bàn.
Lãnh Loan Loan cổ quái nhìn hắn, vẻ mặt hiện tại của hắn như là bằng hữu. Nhưng bọn hắn từng là địch nhân, hắn làm vậy là vì cái gì? Có âm mưu gì?
"Vì sao mang tuyết liên trân quý như vậy tặng cho ta?" Giải trăm độc sao? Nếu lợi hại như thế, chỉ sợ không ít người sẽ đánh chủ ý lên nó, mà hắn lại đem tuyết liên cho mình? Nghĩ thế nào cũng thấy không bình thường.
"Ngươi có mục đích gì?" Ngẩng đầu, nàng trực tiếp hỏi.
Người nổi tiếng lúc đầu sửng sốt, sau lại nở nụ cười.
"Ha ha ha....." Đôi mắt hẹp dài nhìn Lãnh Loan Loan vẻ mặt không tin, khóe môi cười càng sâu. "Ngươi cho rằng ta tặng tuyết liên có mục đích gì?" Người nổi tiếng hắn làm việc rất tùy hứng. Hắn muốn tặng thì tặng.
Lãnh Loan Loan trực tiếp lắc đầu.
Người nổi tiếng ngừng cười, vẻ mặt chân thành nhìn nàng.
"Nếu ta muốn ngươi theo ta?"
Mưa bụi tán loạn từ ngoài cửa sổ bay vào.
Bức màn theo gió lay động, tạo ra âm thanh thanh thúy.
Lư hương tinh xảo, bốn bên hình kim long. Hương từ trong lượn lờ bay lên. Long Tiên Hương tràn ngập trong không khí.
Giường lớn hoa lệ, màn màu vàng được treo lên. Toàn bộ phòng đều rất hoa lệ.
Đó là tẩm cung của Hoàng đế, Long Tuyền cung.
Tiên hoàng Dạ Phong đã là Thái Thượng Hoàng, đến Vạn Thọ Điện để an hưởng tuổi thọ. Hoàng Thái Hậu, giờ đã là Thái Hoàng Thái hậu, đến An Tâm Cung, ăn chay niệm phật, cầu phúc, cầu cho phu thê Đức Thanh Vương gia được siêu độ. Hoàng Hậu, hiện tại là Thái Hậu, đến Từ Ninh cung. Lãnh Loan Loan cũng đến Khôn Ninh Cung. Nhưng nàng có thói quen được Dạ Thần ôm ấp. Dạ Thần thì đến Long Tuyền Cung.
Thân hình nho nhỏ đang nằm ở cửa sổ, làn váy lửa đỏ rủ xuống. Đôi mắt sáng ngời nhìn mưa phùn ngoài cửa, hưởng thụ ngày hè.
Tuyết lang quỳ rạp bên cạnh nàng, đôi mắt khép hờ, nghỉ ngơi.
Thủy Dao vẫn bạch y nhìn ngoài cửa sổ, không nói một câu. Mái tóc, làn váy theo gió nhẹ bay.
Đột nhiên, tuyết lang đang nhắm chặt mắt bỗng nhiên mở mắt. Thân thể căng thẳng, nó cảm nhận được hơi thở xa lạ tiến tới nơi này.
"Chủ tử, có người đến."
Lãnh Loan Loan biểu tình không thay đổi, trong mắt có ý cười. Tốt lắm, nàng còn đang buồn chán vì gần đây im lặng như vậy, hiện tại có người tới cửa.
Trong mắt Thủy Dao xẹt qua tia sáng, sau đó biến mất.
Một lát sau, một âm thanh rất nhỏ từ ngoài cửa truyền đến. Sau đó cửa mở ra, hai bóng dáng một trước một sau đi đến.
"Tiểu nữ oa, lại gặp mặt rồi."
Giọng nói tà từ truyền đến, Lãnh Loan Loan ngồi dậy, quay đầu nhìn lại. Quả nhiên là yêu nghiệt nam nhân, nhìn qua toàn thân hắn. Hồng y, ngũ quan rõ ràng, mắt hẹp dài câu hồn, mũi thẳng, môi mỏng, tóc dài đến thắt lưng tùy tiện rơi trên vai. Mưa phùn vướng trên tóc hắn, vài sợi tóc dính vào mặt, càng tăng thêm vài phần tà khí và gợi cảm. Nam nhân này thật sự là yêu nghiệt.
Phía sau hắn là hắc y nam từ đeo mặt nạ bạc đã gặp ở đình, cầm một cái hòm đen, ánh mắt đạm bạc.
"Quả nhiên không hổ danh là Hỏa Ảnh giáo chủ, lại có thể nghênh ngang đi vào hoàng cung như thế." Lãnh Loan Loan nhìn người nổi tiếng, biểu tình thản nhiên.
"Bản giáo chủ đặc biệt đến chúc mừng tiểu Hoàng hậu."
Người nổi tiếng tà tứ cười, bóng dáng lửa đỏ chợt lóe, người đã ngồi trên ghế. Chân vắt chéo, bộ dáng phong lưu. Mà hắc y nhân cầm hòm đứng bên cạnh hắn.
Tuyết lang và Thủy Dao không được Lãnh Loan Loan phân phó, chỉ nhìn hai người một cái rồi lại quay đầu đi không để ý tới bọn họ.
"Hửm?" Lãnh Loan Loan nhướn mi, tay nhỏ bé vươn ra.
"Lễ vật đây."
Người nổi tiếng giơ tay, phân phó hắc y nhân :
"Đem lễ vật đưa lên."
Người nổi tiếng mở hòm ra, một đóa tuyết liên trong suốt nở rộ trên những vụn băng. Đóa hoa như lóe ra hào quang, rất xinh đẹp.
Lãnh Loan Loan nhìn bông hoa tuyết liên, trong mắt xẹt qua tia vui mừng. Trước kia có nghe qua tuyết liên rất ít, còn cực kỳ trân quý.
Thủy Dao và tuyết lang nhìn tuyết liên, biểu tình cũng có biến hóa. Tuyết liên này ít nhất cũng đã trăm năm, rất quý hiếm.
"Thế nào?" Người nổi tiếng nhìn biểu tình của Lãnh Loan Loan, khóe môi gợi lên, đôi mắt hẹp dài mang theo ý cười nhìn nàng. "Tuyết liên này là thứ trân quý nhất của Hỏa Ảnh giáo, nghe nói có thể giải trăm độc. Hiện tại bản giáo chủ tặng nó cho người." Nói xong đã đem hòm để lên trên bàn.
Lãnh Loan Loan cổ quái nhìn hắn, vẻ mặt hiện tại của hắn như là bằng hữu. Nhưng bọn hắn từng là địch nhân, hắn làm vậy là vì cái gì? Có âm mưu gì?
"Vì sao mang tuyết liên trân quý như vậy tặng cho ta?" Giải trăm độc sao? Nếu lợi hại như thế, chỉ sợ không ít người sẽ đánh chủ ý lên nó, mà hắn lại đem tuyết liên cho mình? Nghĩ thế nào cũng thấy không bình thường.
"Ngươi có mục đích gì?" Ngẩng đầu, nàng trực tiếp hỏi.
Người nổi tiếng lúc đầu sửng sốt, sau lại nở nụ cười.
"Ha ha ha....." Đôi mắt hẹp dài nhìn Lãnh Loan Loan vẻ mặt không tin, khóe môi cười càng sâu. "Ngươi cho rằng ta tặng tuyết liên có mục đích gì?" Người nổi tiếng hắn làm việc rất tùy hứng. Hắn muốn tặng thì tặng.
Lãnh Loan Loan trực tiếp lắc đầu.
Người nổi tiếng ngừng cười, vẻ mặt chân thành nhìn nàng.
"Nếu ta muốn ngươi theo ta?"
/201
|