"Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương..."
Thị vệ nhìn thấy chủ tử giục ngựa đi trước, cũng giục ngựa đi theo.
Nếu không thấy chủ tử, dù bọn họ có mười cái đầu cũng không đủ.
Vài hắc y sát thủ che mặt đang tìm kiếm mục tiêu mãi vẫn chưa thấy, không ngờ đúng lúc nghe được tiếng la của thị vệ, nhìn nhau, nhanh chóng đi tới chỗ có giọng nói.
Xa xa, bọn họ nhìn thấy bóng dáng của thị vệ. Nhìn phương hướng, mục tiêu đi đến chỗ sâu nhất trong rừng. Mấy người đuổi theo hướng đó.
Lãnh Loan Loan và Dạ Thần đuổi theo hồ ly chạy vào nơi sâu nhất trong rừng cây, bên trong cảnh sắc hoàn toàn khác với bên ngoài. Bên ngoài tuy cây cối rất nhiều nhưng không cao lớn. Còn chỗ này, cây rừng như che trời, như đỡ mây. Ánh mặt trời cũng khó chiếu vào, âm u. Không có hoa dại xinh đẹp, ngược lại có rất nhiều loại thực vật quấn quanh đại thụ.
Dạ Thần và Lãnh Loan Loan nhìn xung quanh nhưng không thấy hồ ly, hai người nhìn nhau, chẳng lẽ con hồ ly theo chân bọn họ chơi trốn tìm? Ngay khi bọn họ đang tính nên đi đường nào, Lãnh Loan Loan cảm nhận được hơi thở xa lạ, không phải của thị vệ, hơi thở mang theo sát khí và huyết tinh, mà bình thường chỉ có sát thủ mới có hơi thở như vậy. Nàng liếc mắt nhìn Dạ Thần, hai người giấu ngựa, sau đó nhảy lên cây cao, xem xét phía dưới.
Một lát sau, quả nhiên thấy vài hắc y nhân xuất hiện dưới tàng cây. Bọn họ che mặt, không rõ diện mạo. Đôi mắt lộ ra ngoài không ngừng nhìn xung quanh.
"Không phát hiện được mục tiêu." Một hắc y nhân nói, sau đó nhìn đồng bạn. "Có phải chúng ta đã tìm nhầm hướng rồi không?"
"Không." Một hắc y nhân khác lắc đầu. "Vừa rồi mấy tên thị vệ đuổi theo bên này."
Hắc y nhân thứ ba gật đầu, khăn che mặt chỗ môi dưới khẽ động.
"Chúng ra tách ra tìm, một khi tìm được mục tiêu, gửi tín hiệu."
"Được."
Vài tên hắc y nhân phân thành vài tổ, đi tới những phương hướng khác nhau tìm kiếm.
Sau khi hắc y nhân rời đi, Lãnh Loan Loan và Dạ Thần nhìn nhau. Trong lòng đều hiểu rõ, hắc y nhân đó là tìm bọn họ. Hai người nhảy xuống, sau đó lui về chỗ hướng đến, quả nhiên thấy vài thị vệ đã bị giết hại.
Vẻ mặt Dạ Thần ngưng trọng, rốt cuộc hắc y nhân này là ai phái tới?
"Thần, xem ra hôm nay chúng ta phải giải quyết đám người kia trước rồi mới có thể tiếp tục săn bắn."
Lãnh Loan Loan tà tứ cười, tại nơi rừng thưa âm trầm này có vài phần quỷ dị, làm cho người ta không nhịn được nổi da gà. Lúc đầu nàng còn tưởng buổi săn bắn hôm nay chỉ cần đánh giá với đám lão già kia, không ngờ còn có 'kinh hỉ' ngoài ý muốn.
"Ừ." Dạ Thần gật đầu, hắn cũng muốn tìm ra người làm chủ sau màn.
Hai người đem vài thi thể thị vệ ra sau cây mây, cung lá cây che, làm ký hiệu, giải quyết mọi chuyện xong để cho hạ nhân mang họ về an táng. Sau đó hai người đi theo hướng vài hắc y nhân đi.
"Thần, ta đi bên này, chàng đi bên kia, sau một nén hương, chúng ta gặp lại chỗ đại thụ này." Lãnh Loan Loan quay đầu nhìn Dạ Thần nói.
"Được." Dạ Thần gật đầu, hắn không hoài nghi năng lực của Lãnh loan Loan.
"Chàng phải cẩn thận."
Lãnh Loan Loan dặn dò Dạ Thần, sau đó bóng dáng chợt lóe, biến mất trước mắt hắn.
Dạ Thần nhìn bóng dáng nàng biến mất, cũng bay vút sang một hướng khác.
Không khí có chút ẩm ướt, kèm theo một ít tiếng côn trùng kêu vang.
Lãnh Loan Loan cảm nhận được hơi thở của hắc y sát thủ, rất nhanh đã thấy bóng dáng của hắn, kim quang chợt lóe, bóng dáng nàng đã xuất hiện trên cây đại thụ, cúi đầu nhìn hắc y nhân không ngừng tìm kiếm xung quanh, quả nhiên là tìm bọn họ. Nhìn hắn tìm vất vả như vậy, nàng tốt bụng giúp đi. Môi anh đào gợi lên, tựa tiếu phi tiếu. Giơ tay lên, kim quang hiện ra, cánh hoa anh đào bay lả tả, xinh đẹp. Nhưng tại nơi âm trầm này lại khiến cho người ta thấy quỷ dị.
Hắc y nhân còn đang tìm kiếm mục tiêu xuống tay, không ngờ đột nhiên trên đầu bay xuống vô số cánh hoa anh đào. Đôi mắt thâm thúy nhìn cánh hoa như mưa bay tán loạn, cảm thấy xinh đẹp. Nhưng ý nghĩ như vậy vừa xuất hiện trong đầu, vẻ mặt hắn lập tức ngưng trọng, thân thể căng thẳng, trạng thái chuẩn bị đánh nhau. Đầu vừa ngẩng lên, thấy đóa hoa mạc danh kỳ diệu bay xuống, nhưng không thấy bóng người, trong lòng có sự sợ hãi không hiểu vì đâu mà nảy sinh.
"Ai? Là ai giả thần giả quỷ?"
Lãnh Loan Loan dùng thuật ẩn thân, thấy được biểu tình của hắc y nhân. Nàng không lập tức xuất hiện, mắt lạnh nhìn vẻ mặt hắc y nhân càng ngày càng hoảng sợ, sau đó, khi hắn sắp sợ đến mức hỏng, đột nhiên xuất hiện sau lưng, vỗ hắn.
"A..."
Bả vai hắc y nhân đột nhiên bị vỗ, hơn nữa vừa rồi tinh thần khẩn trương, lập tức sợ hãi kêu lên. Bất quá tiếng kêu của hắn, người bên ngoài không thể nghe được, bởi vì Lãnh Loan Loan đã bày kết giới bốn phía. Hắc y nhân quay đầu nhìn thấy Lãnh Loan Loan, ánh mắt trừng lên sợ hãi. Không phải vừa rồi không có người sao? Sao nữ nhân này lại xuất hiện?
"Ngươi, ngươi..." Hắc y nhân biết Lãnh Loan Loan là mục tiêu lần này, nhưng không ngờ nàng lại quỷ dị như vậy, như một u linh xuất hiện phía sau hắn.
"Ngươi tìm ta sao?" Lãnh Loan Loan cười nhạt, lại khiến cho hắc y nhân rợn cả tóc gáy.
Thị vệ nhìn thấy chủ tử giục ngựa đi trước, cũng giục ngựa đi theo.
Nếu không thấy chủ tử, dù bọn họ có mười cái đầu cũng không đủ.
Vài hắc y sát thủ che mặt đang tìm kiếm mục tiêu mãi vẫn chưa thấy, không ngờ đúng lúc nghe được tiếng la của thị vệ, nhìn nhau, nhanh chóng đi tới chỗ có giọng nói.
Xa xa, bọn họ nhìn thấy bóng dáng của thị vệ. Nhìn phương hướng, mục tiêu đi đến chỗ sâu nhất trong rừng. Mấy người đuổi theo hướng đó.
Lãnh Loan Loan và Dạ Thần đuổi theo hồ ly chạy vào nơi sâu nhất trong rừng cây, bên trong cảnh sắc hoàn toàn khác với bên ngoài. Bên ngoài tuy cây cối rất nhiều nhưng không cao lớn. Còn chỗ này, cây rừng như che trời, như đỡ mây. Ánh mặt trời cũng khó chiếu vào, âm u. Không có hoa dại xinh đẹp, ngược lại có rất nhiều loại thực vật quấn quanh đại thụ.
Dạ Thần và Lãnh Loan Loan nhìn xung quanh nhưng không thấy hồ ly, hai người nhìn nhau, chẳng lẽ con hồ ly theo chân bọn họ chơi trốn tìm? Ngay khi bọn họ đang tính nên đi đường nào, Lãnh Loan Loan cảm nhận được hơi thở xa lạ, không phải của thị vệ, hơi thở mang theo sát khí và huyết tinh, mà bình thường chỉ có sát thủ mới có hơi thở như vậy. Nàng liếc mắt nhìn Dạ Thần, hai người giấu ngựa, sau đó nhảy lên cây cao, xem xét phía dưới.
Một lát sau, quả nhiên thấy vài hắc y nhân xuất hiện dưới tàng cây. Bọn họ che mặt, không rõ diện mạo. Đôi mắt lộ ra ngoài không ngừng nhìn xung quanh.
"Không phát hiện được mục tiêu." Một hắc y nhân nói, sau đó nhìn đồng bạn. "Có phải chúng ta đã tìm nhầm hướng rồi không?"
"Không." Một hắc y nhân khác lắc đầu. "Vừa rồi mấy tên thị vệ đuổi theo bên này."
Hắc y nhân thứ ba gật đầu, khăn che mặt chỗ môi dưới khẽ động.
"Chúng ra tách ra tìm, một khi tìm được mục tiêu, gửi tín hiệu."
"Được."
Vài tên hắc y nhân phân thành vài tổ, đi tới những phương hướng khác nhau tìm kiếm.
Sau khi hắc y nhân rời đi, Lãnh Loan Loan và Dạ Thần nhìn nhau. Trong lòng đều hiểu rõ, hắc y nhân đó là tìm bọn họ. Hai người nhảy xuống, sau đó lui về chỗ hướng đến, quả nhiên thấy vài thị vệ đã bị giết hại.
Vẻ mặt Dạ Thần ngưng trọng, rốt cuộc hắc y nhân này là ai phái tới?
"Thần, xem ra hôm nay chúng ta phải giải quyết đám người kia trước rồi mới có thể tiếp tục săn bắn."
Lãnh Loan Loan tà tứ cười, tại nơi rừng thưa âm trầm này có vài phần quỷ dị, làm cho người ta không nhịn được nổi da gà. Lúc đầu nàng còn tưởng buổi săn bắn hôm nay chỉ cần đánh giá với đám lão già kia, không ngờ còn có 'kinh hỉ' ngoài ý muốn.
"Ừ." Dạ Thần gật đầu, hắn cũng muốn tìm ra người làm chủ sau màn.
Hai người đem vài thi thể thị vệ ra sau cây mây, cung lá cây che, làm ký hiệu, giải quyết mọi chuyện xong để cho hạ nhân mang họ về an táng. Sau đó hai người đi theo hướng vài hắc y nhân đi.
"Thần, ta đi bên này, chàng đi bên kia, sau một nén hương, chúng ta gặp lại chỗ đại thụ này." Lãnh Loan Loan quay đầu nhìn Dạ Thần nói.
"Được." Dạ Thần gật đầu, hắn không hoài nghi năng lực của Lãnh loan Loan.
"Chàng phải cẩn thận."
Lãnh Loan Loan dặn dò Dạ Thần, sau đó bóng dáng chợt lóe, biến mất trước mắt hắn.
Dạ Thần nhìn bóng dáng nàng biến mất, cũng bay vút sang một hướng khác.
Không khí có chút ẩm ướt, kèm theo một ít tiếng côn trùng kêu vang.
Lãnh Loan Loan cảm nhận được hơi thở của hắc y sát thủ, rất nhanh đã thấy bóng dáng của hắn, kim quang chợt lóe, bóng dáng nàng đã xuất hiện trên cây đại thụ, cúi đầu nhìn hắc y nhân không ngừng tìm kiếm xung quanh, quả nhiên là tìm bọn họ. Nhìn hắn tìm vất vả như vậy, nàng tốt bụng giúp đi. Môi anh đào gợi lên, tựa tiếu phi tiếu. Giơ tay lên, kim quang hiện ra, cánh hoa anh đào bay lả tả, xinh đẹp. Nhưng tại nơi âm trầm này lại khiến cho người ta thấy quỷ dị.
Hắc y nhân còn đang tìm kiếm mục tiêu xuống tay, không ngờ đột nhiên trên đầu bay xuống vô số cánh hoa anh đào. Đôi mắt thâm thúy nhìn cánh hoa như mưa bay tán loạn, cảm thấy xinh đẹp. Nhưng ý nghĩ như vậy vừa xuất hiện trong đầu, vẻ mặt hắn lập tức ngưng trọng, thân thể căng thẳng, trạng thái chuẩn bị đánh nhau. Đầu vừa ngẩng lên, thấy đóa hoa mạc danh kỳ diệu bay xuống, nhưng không thấy bóng người, trong lòng có sự sợ hãi không hiểu vì đâu mà nảy sinh.
"Ai? Là ai giả thần giả quỷ?"
Lãnh Loan Loan dùng thuật ẩn thân, thấy được biểu tình của hắc y nhân. Nàng không lập tức xuất hiện, mắt lạnh nhìn vẻ mặt hắc y nhân càng ngày càng hoảng sợ, sau đó, khi hắn sắp sợ đến mức hỏng, đột nhiên xuất hiện sau lưng, vỗ hắn.
"A..."
Bả vai hắc y nhân đột nhiên bị vỗ, hơn nữa vừa rồi tinh thần khẩn trương, lập tức sợ hãi kêu lên. Bất quá tiếng kêu của hắn, người bên ngoài không thể nghe được, bởi vì Lãnh Loan Loan đã bày kết giới bốn phía. Hắc y nhân quay đầu nhìn thấy Lãnh Loan Loan, ánh mắt trừng lên sợ hãi. Không phải vừa rồi không có người sao? Sao nữ nhân này lại xuất hiện?
"Ngươi, ngươi..." Hắc y nhân biết Lãnh Loan Loan là mục tiêu lần này, nhưng không ngờ nàng lại quỷ dị như vậy, như một u linh xuất hiện phía sau hắn.
"Ngươi tìm ta sao?" Lãnh Loan Loan cười nhạt, lại khiến cho hắc y nhân rợn cả tóc gáy.
/201
|