”Ngươi đang tìm ta sao?' Lãnh Loan Loan cười nhạt, khiến hắc y nhân rợn cả tóc gáy.
“Ngươi, ngươi, sao ngươi lại ở sau lưng ta?”
Hắc y nhân lắp bắp nói, chỉ cảm thấy sau lưng như có gió lạnh thổi qua, khiến cho tóc gáy cả người hắn dựng thẳng hết lên.
Lãnh Loan Loan giương mi, ý cười càng câu. Như là hắc y nhân càng sợ hãi, nàng càng vui vẻ. Gió lướt qua vài sợi tóc, cánh hoa anh đào hồng nhạt vẫn rơi. Nàng nhìn hắc y nhân.
“Nói đi, mục tiêu của các ngươi là bản cung hay là Hoàng Thượng?” Muốn giết nàng, giết không tha. Muốn giết Thần, nàng sẽ khiến cho bọn họ muốn chết cũng không xong.
Nghe thấy lời của nàng, hắc y nhân mới hoàn hồn. Bọn họ tới thủ tiêu nàng, sao có thể bị nàng dọa sợ. Bàn tay nắm chặt, ánh mắt khôi phục lại vẻ lãnh huyết.
Lãnh Loan Loan nhìn hắn như vậy, cũng thưởng thức. Bất quá cho dù như vậy, nàng vẫn sẽ không buông tha hắn. Giơ tay, vẻ mặt của nàng trở nên không kiên nhẫn.
“Cho ngươi cơ hội cuối cùng.”
Hắc y nhân rút nhuyễn kiếm bên hông, không nói một lời, trực tiếp đánh tới chỗ Lãnh Loan Loan. Hắn biết Hoàng Hậu không đơn giản, chỉ sợ mình không có cơ hội.
Lãnh Loan Loan liếc bạch quang chợt lóe, khi mũi kiếm của hắc y nhân sắp chạm vào nàng. Mũi chân khẽ nhún, thân thể lướt nhẹ. Hai tay giang rộng, như phượng hoàng giương cánh. Ánh mắt vẫn không rời đi khỏi hắn, hắn nhìn nàng sửng sốt sau đó lại công kích nàng.
Lãnh Loan Loan cảm thấy buồn cười, thế gian có rất nhiều người không biết tự lượng sức mình, bất quá lúc bọn họ không biết tự lượng sức mình cũng có thể xuất hiện năng lực cường giả. Cười cười, nàng giương tay. Kim quang hiện lên, hắc y nhân chỉ cảm thấy thân thể không còn khí lực. Kiếm trên tay không thể chém tiếp. Nhất thời hoảng hốt, rốt cuộc nàng muốn làm gì mình?
“Ngươi là người hay yêu?”
Lãnh Loan Loan đảo mắt, lời kích động của những người này đều giống nhau, không thể thay đổi sao? Nàng thu tay, hắc y nhân đột nhiên mất đà, chút nữa kiếm đâm vào thân thể hắn, khiến hắn choáng váng.
Lãnh Loan Loan nhàm chán lắc đầu, quên đi, không cần lãng phí thời gian với hắn, không bằng trực tiếp lấy thông tin từ trong đầu hắn. Giương tay, kim quang bay tới đầu hắn. Một lát sau, Lãnh Loan Loan hiểu rõ, đôi mắt sáng ngời vụt qua tia lãnh huyết, hóa ra là lão già này. Nhìn hắc y nhân muốn đứng lên, nàng không hề lưu tình, giương tay, thân thể hắc y nhân bị xé thành mấy phần, máu bắn ra, nhiễm đỏ đất.
Lãnh Loan Loan lạnh lùng cười, sau đó kim quang hiện lên, bóng dáng lại biến mất.
Sau khi nàng rời đi, tuyết hồ kia lại xuất hiện. Đôi mắt xanh thẳm nhìn hắc y nhân đã bị xé thành mấy mảnh nhỏ, trong mắt có tia sáng, hóa ra nữ tử này không phải nhân loại, thú vị.
Bên kia, Dạ Thần cẩn thận tìm tung tích hắc y nhân trong rừng. Nhưng không phát hiện, ngay tại khi hắn xoay người, một hắc y nhân lại xuất hiện. Nghe tiếng bước chân, hai người chống lại ánh mắt đối phương, Dạ Thần lạnh lùng nói.
“Cuối cùng cũng tìm được các ngươi!” Tay tìm bên hông, rút nhuyễn kiếm ra khỏi vỏ.
“Nói, là ai phái các ngươi tới?”
Hắc y nhân không ngờ hành tung của bọn họ lại bị phát hiện, cũng rút kiếm chém tới Dạ Thần. Nhưng khi hắn vừa xuất thủ, Dạ Thần cũng xuất thủ, kết quả không thể nghi ngờ, hắc y nhân bị hắn đâm trúng chân, quỳ xuống.
“Ta hỏi một lần nữa, rốt cuộc là ai phái các ngươi đến ám sát trẫm?”
Dạ Thần nhìn hắc y nhân, lại lớn tiếng hỏi.
“Không cần hỏi.”
Kim quang tản ra, bóng dáng Lãnh Loan Loan xuất hiện. Nàng ôm Thần nhìn hắc y nhân mím môi, thản nhiên nói.
“Cửu Nhi, nàng biết là ai làm chủ sao?”
Dạ Thần tay cầm kiếm đặt trên cổ hắc y nhân, ánh mắt nhìn Lãnh Loan Loan, trở nên ôn nhu. Thấy nàng bình an, khẩu khí của hắn cũng lớn. Tuy biết không có người nào có thể làm nàng bị thương, nhưng hắn vẫn lo lắng không thôi, bởi vì để ý cho nên lo lắng. Bất quá nghe Cửu Nhi nói hình như đã tìm được người phía sau màn.
Nghe được câu hỏi của Dạ Thần, hắc y nhân hoảng sợ. Không thể nào, chẳng lẽ đồng bạn của hắn đã bị phát hiện? Thậm chí có người nói ra thân phận chủ?
Lãnh Loan Loan gật đầu, đi tới bên cạnh Dạ Thần. Nhìn hắc y nhân, lạnh lùng nói.
“Ngươi muốn biết đồng bạn của ngươi không? Bọn họ đã đi gặp diêm vương gia trước ngươi một bước rồi.” Vài hắc y nhân khác, cũng bị nàng giải quyết rồi.
Sau đó không đợi hắc y nhân phản ứng, Lãnh Loan Loan ngẩng đầu nhìn Dạ Thần, nhướn mày cười, nói.
“Thần, tiễn hắn ra đi.”
Dạ Thần gật đầu, không chút lưu tình vung kiếm, hắc y nhân còn chưa kịp phản ứng, mở to hai mắt ngã xuống đất chết.
Lãnh Loan Loan cười cười, nhìn Dạ Thần nói.
“Thần, ngươi rất nhân từ.” Với ta, nhân từ cũng không phải chuyện tốt.
Dạ Thần lau qua thân kiếm dính máu hắc y nhân một chút, cũng không phản bác Lãnh Loan Loan. Thu kiếm lại, quan tâm người phía sau màn.
“Cửu Nhi, là ai phái bọn họ đến?”
“Thu Đừng Ngôn.”
Lãnh Loan Loan giương mi, thản nhiên nói. Nàng đã sớm nhìn không vừa mắt lão già kia, từ lúc lập Thái Tử Phi đã luôn nhắm vào nàng, bây giờ còn dám tìm người ám sát nàng, thật sự là chán sống, lần này nàng sẽ cho hắn biết kết cục khi dám đối đầu nàng.
“Cái gì?”
“Ngươi, ngươi, sao ngươi lại ở sau lưng ta?”
Hắc y nhân lắp bắp nói, chỉ cảm thấy sau lưng như có gió lạnh thổi qua, khiến cho tóc gáy cả người hắn dựng thẳng hết lên.
Lãnh Loan Loan giương mi, ý cười càng câu. Như là hắc y nhân càng sợ hãi, nàng càng vui vẻ. Gió lướt qua vài sợi tóc, cánh hoa anh đào hồng nhạt vẫn rơi. Nàng nhìn hắc y nhân.
“Nói đi, mục tiêu của các ngươi là bản cung hay là Hoàng Thượng?” Muốn giết nàng, giết không tha. Muốn giết Thần, nàng sẽ khiến cho bọn họ muốn chết cũng không xong.
Nghe thấy lời của nàng, hắc y nhân mới hoàn hồn. Bọn họ tới thủ tiêu nàng, sao có thể bị nàng dọa sợ. Bàn tay nắm chặt, ánh mắt khôi phục lại vẻ lãnh huyết.
Lãnh Loan Loan nhìn hắn như vậy, cũng thưởng thức. Bất quá cho dù như vậy, nàng vẫn sẽ không buông tha hắn. Giơ tay, vẻ mặt của nàng trở nên không kiên nhẫn.
“Cho ngươi cơ hội cuối cùng.”
Hắc y nhân rút nhuyễn kiếm bên hông, không nói một lời, trực tiếp đánh tới chỗ Lãnh Loan Loan. Hắn biết Hoàng Hậu không đơn giản, chỉ sợ mình không có cơ hội.
Lãnh Loan Loan liếc bạch quang chợt lóe, khi mũi kiếm của hắc y nhân sắp chạm vào nàng. Mũi chân khẽ nhún, thân thể lướt nhẹ. Hai tay giang rộng, như phượng hoàng giương cánh. Ánh mắt vẫn không rời đi khỏi hắn, hắn nhìn nàng sửng sốt sau đó lại công kích nàng.
Lãnh Loan Loan cảm thấy buồn cười, thế gian có rất nhiều người không biết tự lượng sức mình, bất quá lúc bọn họ không biết tự lượng sức mình cũng có thể xuất hiện năng lực cường giả. Cười cười, nàng giương tay. Kim quang hiện lên, hắc y nhân chỉ cảm thấy thân thể không còn khí lực. Kiếm trên tay không thể chém tiếp. Nhất thời hoảng hốt, rốt cuộc nàng muốn làm gì mình?
“Ngươi là người hay yêu?”
Lãnh Loan Loan đảo mắt, lời kích động của những người này đều giống nhau, không thể thay đổi sao? Nàng thu tay, hắc y nhân đột nhiên mất đà, chút nữa kiếm đâm vào thân thể hắn, khiến hắn choáng váng.
Lãnh Loan Loan nhàm chán lắc đầu, quên đi, không cần lãng phí thời gian với hắn, không bằng trực tiếp lấy thông tin từ trong đầu hắn. Giương tay, kim quang bay tới đầu hắn. Một lát sau, Lãnh Loan Loan hiểu rõ, đôi mắt sáng ngời vụt qua tia lãnh huyết, hóa ra là lão già này. Nhìn hắc y nhân muốn đứng lên, nàng không hề lưu tình, giương tay, thân thể hắc y nhân bị xé thành mấy phần, máu bắn ra, nhiễm đỏ đất.
Lãnh Loan Loan lạnh lùng cười, sau đó kim quang hiện lên, bóng dáng lại biến mất.
Sau khi nàng rời đi, tuyết hồ kia lại xuất hiện. Đôi mắt xanh thẳm nhìn hắc y nhân đã bị xé thành mấy mảnh nhỏ, trong mắt có tia sáng, hóa ra nữ tử này không phải nhân loại, thú vị.
Bên kia, Dạ Thần cẩn thận tìm tung tích hắc y nhân trong rừng. Nhưng không phát hiện, ngay tại khi hắn xoay người, một hắc y nhân lại xuất hiện. Nghe tiếng bước chân, hai người chống lại ánh mắt đối phương, Dạ Thần lạnh lùng nói.
“Cuối cùng cũng tìm được các ngươi!” Tay tìm bên hông, rút nhuyễn kiếm ra khỏi vỏ.
“Nói, là ai phái các ngươi tới?”
Hắc y nhân không ngờ hành tung của bọn họ lại bị phát hiện, cũng rút kiếm chém tới Dạ Thần. Nhưng khi hắn vừa xuất thủ, Dạ Thần cũng xuất thủ, kết quả không thể nghi ngờ, hắc y nhân bị hắn đâm trúng chân, quỳ xuống.
“Ta hỏi một lần nữa, rốt cuộc là ai phái các ngươi đến ám sát trẫm?”
Dạ Thần nhìn hắc y nhân, lại lớn tiếng hỏi.
“Không cần hỏi.”
Kim quang tản ra, bóng dáng Lãnh Loan Loan xuất hiện. Nàng ôm Thần nhìn hắc y nhân mím môi, thản nhiên nói.
“Cửu Nhi, nàng biết là ai làm chủ sao?”
Dạ Thần tay cầm kiếm đặt trên cổ hắc y nhân, ánh mắt nhìn Lãnh Loan Loan, trở nên ôn nhu. Thấy nàng bình an, khẩu khí của hắn cũng lớn. Tuy biết không có người nào có thể làm nàng bị thương, nhưng hắn vẫn lo lắng không thôi, bởi vì để ý cho nên lo lắng. Bất quá nghe Cửu Nhi nói hình như đã tìm được người phía sau màn.
Nghe được câu hỏi của Dạ Thần, hắc y nhân hoảng sợ. Không thể nào, chẳng lẽ đồng bạn của hắn đã bị phát hiện? Thậm chí có người nói ra thân phận chủ?
Lãnh Loan Loan gật đầu, đi tới bên cạnh Dạ Thần. Nhìn hắc y nhân, lạnh lùng nói.
“Ngươi muốn biết đồng bạn của ngươi không? Bọn họ đã đi gặp diêm vương gia trước ngươi một bước rồi.” Vài hắc y nhân khác, cũng bị nàng giải quyết rồi.
Sau đó không đợi hắc y nhân phản ứng, Lãnh Loan Loan ngẩng đầu nhìn Dạ Thần, nhướn mày cười, nói.
“Thần, tiễn hắn ra đi.”
Dạ Thần gật đầu, không chút lưu tình vung kiếm, hắc y nhân còn chưa kịp phản ứng, mở to hai mắt ngã xuống đất chết.
Lãnh Loan Loan cười cười, nhìn Dạ Thần nói.
“Thần, ngươi rất nhân từ.” Với ta, nhân từ cũng không phải chuyện tốt.
Dạ Thần lau qua thân kiếm dính máu hắc y nhân một chút, cũng không phản bác Lãnh Loan Loan. Thu kiếm lại, quan tâm người phía sau màn.
“Cửu Nhi, là ai phái bọn họ đến?”
“Thu Đừng Ngôn.”
Lãnh Loan Loan giương mi, thản nhiên nói. Nàng đã sớm nhìn không vừa mắt lão già kia, từ lúc lập Thái Tử Phi đã luôn nhắm vào nàng, bây giờ còn dám tìm người ám sát nàng, thật sự là chán sống, lần này nàng sẽ cho hắn biết kết cục khi dám đối đầu nàng.
“Cái gì?”
/201
|