Ở trong bữa tiệc của Võ Tam Tư tổ chức để đón Võ Diên Tú, Lý Hoằng Thái công nhiên công bố Trương Xương Tông có tướng Thiên tử, mà đối mặt những tiếng cười của đám người Võ Tam Tư, Trương Xương Tông luôn luôn không có giác ngộ chính trị không ngờ không có chút cảnh giác nào.
Sau khi y trở lại trong cung, cũng không đem chuyện này nhắc với bất kỳ ai. Mà yến tiệc ngày đó của Võ Tam Tư cũng không có ngoại nhân, đến nỗi sự việc ước chừng đã qua mười ngày vẫn không có ai nhắc tới. Trương Xương Tông dự tiệc tới ngày thứ ba, Lý đạo trưởng liền rời khỏi Trường An, chuẩn bị một ít hành trang đi Côn Lôn Sơn thăm hỏi vài vị tu chân đạo hữu.
Dương Phàm tạo ra một cơ hội, nhưng hắn cũng không để cho người của chính mình xung phong hãm trận. Hắn biết là đã cung cấp cho người khác một cơ hội, nhất định sẽ có người không nhịn được nhảy ra.
Phủ đệ của Tể tướng Diêu Sùng.
Từ khi Ngụy Nguyên Trung bị giáng chức đi Lĩnh Nam, Diêu Sùng liến biến thành lãnh tụ của nghĩa sĩ trung thần. Diêu Sùng ở trước mặt Nhị Trương liên tiếp vững vàng cũng phải cúi đầu chịu thua vẻ mặt lạnh lùng cúi đầu ngồi ở thượng vị. Theo thứ tự tiếp theo là Ngự Sử Trung Thừa Tống Cảnh, Phượng các Thị lang Thôi Huyền Huy, Ti hình Thiếu khanh Hoàn Ngạn Phạm, Đại Lý thừa phong Toàn Trinh, giám sát Ngự Sử Mã Hoài Tố và các đại thần.
Diêu Sùng nhìn các đồng liêu xung quanh, thần sắc lạnh lùng, thanh âm hữu lực vang lên bên tai mọi người, quanh quẩn một lúc mới dứt:
- Thái tử đã lập, bộ tộc Võ thị liền không còn đáng để lo nghĩ, nhưng chỗ đáng lo là Nhị Trương ỷ vào sủng ái nắm quyền, lập bè lập phái, nếu cứ thế này, tất thành đại họa cho triều đình. Cho nên ta mới tụ họp mọi người lại.
- Lần trước, chúng ta chuẩn bị có thể nói là vô cùng đầy đủ. Thật đáng giận bọn bán quan bán tước mà Thiên tử vẫn bao che. Hiện giờ Trương Xương Tông kiêu ngạo, ngông cuồng, nhưng lại ở trước mặt của người khác ngang nhiên công nhận câu khen tặng “tướng Thiên tử”, cái này không thể nghi ngờ chính là mưu phản. Lúc này đây, chúng ta nhất định không tiếc hết thảy phải mang việc này ra ánh sáng.
Ti hình Thiếu khanh Hoàn Ngạn Phạm bực tức nói:
- Trương Xương Tông được người khen tặng có tướng Thiên tử, nhưng lại thản nhiên chấp nhận, đây là không phù hợp quy tắc. Mà Lương Vương Võ Tam Tư lúc ấy ngay tại bữa tiệc, tai nghe mắt thấy nhưng hiện giờ đã qua nửa tháng vẫn không có bất kỳ phản ứng nào!
Phượng các Thị lang Thôi Huyền Huy ung dung nói:
- Võ Tam Tư đã vô duyên đối với ngôi vị Hoàng đế, hắn mặc dù căm thù nhị ca hắn. Nhưng biết trung thần chúng ta tất sẽ ra tay, cho nên hắn tự nhiên không dám làm chim đầu đàn.
Tống Cảnh nắm thật chặt hai tay, lạnh lùng nói:
- Hắn không làm, để ta làm. Lần này chỉ có thể tiến, lùi tức thì chết.
Mọi người ở đây nghị sự một đêm. Hôm sau, sĩ tử Hứa châu Dương Nguyên Tự tự dán bố cáo ở các đường lớn, phố xá sầm uất xa hoa, nơi nơi đều có bố cáo tố cáo Trương Xương Tông mưu phản, bị Kim Ngộ Vệ Đại Tướng Quân Võ Ý Tông mang binh tuần tra bắt được trước mặt mọi người. Một khi tra hỏi, chắc chắn người này có dính líu với hoàng gia.
Hóa ra Dương Nguyên Tự là ngoại tôn của Đông Bình Vương Lý Tục. Đông Bình Vương Lý Tục chính là cháu của Đường Thái Tông Lý Thế Dân, con trai cả của Kỷ Vương Lý Thận.
Lý Thận có sáu người con, trong đó Lý Tục và Lý Tú là hai người kiệt xuất nhất. Võ Tắc Thiên khi đăng cơ xưng đế đã giết hại hoàng tộc Lý Đường. Gia đình của Lý Tục cũng bị bà ta giết đến tán loạn, lộn xộn.
Dương Nguyên Tự bởi vì không phải là con cháu trực hệ nhất phòng của Đông Bình Vương, gã là con cháu Hoằng Nông Dương thị, cùng một tộc với mẹ của Võ Tắc Thiên cho nên mới may mắn thoát chết. Lúc biết được thân phận của Dương Nguyên Tự, Võ Ý Tông lập tức thông cáo thân phận đặc thù. Bởi vì thông cáo thân phận đặc thù, cho nên đem phạm nhân và gia tước chuyển đến Ngự Sử Đài.
Ngự Sử Đài sau khi nhận được vụ án này, liền lấy tốc độ nhanh nhất thẩm tra xử lý. Sau khi lấy khẩu cung của Dương Nguyên Tự, lập tức làm tấu chương, do Ngự Sử Trung Thừa trình báo lên Thượng Thư tỉnh. Thượng Thư tỉnh trình báo lên Chính Sự Đài. Tể Tướng Diêu Sùng vừa lúc đến trong cung, vừa thấy qua bản tấu chương tức thì ký tên, để cho Thượng Quan Uyển Nhi xử lý.
Theo Dương Nguyên Tự thông cáo ở đầu phố Trường An, tuyên cáo Trương Xương Tông đại nghịch bất đạo. Khi Thượng Quan Uyển Nhi đưa tấu chương này đến trước mặt Võ Tắc Thiên, trung gian đã qua Kim Ngộ Vệ, Ngự Sử Đài, Thượng thư tỉnh, Môn hạ tỉnh, Chính Sự Đài. Tuy nhiên cả quá trình, chỉ vỏn vẹn có nửa ngày.
Trong đó bao gồm Kim Ngô Vệ chịu sự khống chế của Võ thị, Ngự Sử Đài trung với Thái tử, Thượng thư tỉnh phụ thuộc Tương Vương, Môn hạ tỉnh do Thái Bình công chúa khống chế. Còn có Thượng Quan Uyển Nhi lệ thuộc thế gia Hiển Tông. Tất cả các phe phái trước đó không hề có bất cứ diễn thử và liên hệ gì, nhưng lại ăn ý đến kinh người.
Dường như tất cả các phe phái đều đang đợi một tín hiệu, tựa như một đám thợ săn cầm trong tay lưỡi dao sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm vào đầu mạnh hổ. Ai cũng không dám manh động, nhưng bọn họ cũng không thể lùi lại, chỉ có thể giằng cơ như vậy.
Một tên thợ săn không kìm nổi hét lớn một tiếng, giành bắn trước. Tất cả hộ săn bắn cũng đồng thời đứng lên. Có người đâm ngực nó, có người chặt tay chân, có người bổ đầu mãnh hổ. Phối hợp vô cùng ăn ý, bởi vì bọn họ đều muốn giết chết đầu mãnh hổ này.
Võ Tắc Thiên nghe Thượng Quan Uyển Nhi đọc một nửa, liền xem tấu chương, cố hết sức nheo lại đôi mắt lão thị, bà sau khi xem xong hoàn toàn, lẳng lặng ngồi yên ở đằng kia. Một câu cũng không nói, cũng không có bất kỳ vẻ biến hóa gì. Kể cả Thượng Quan Uyển Nhi đi theo ba nhiều năm như vậy cũng không biết được bà đang nghĩ gì.
Võ Tắc Thiên trầm mặc hồi lâu, nhẹ nhàng run rẩy tấu chương trong tay, trầm thấp nói:
- Tình cảm quần chúng ồn ào nha...
Tâm Uyển Nhi bỗng nhiên căng thẳng, khóe miệng của Võ Tắc Thiên lúc này mới lộ ra một tia mỉa mai không thể che dấu:
- Uyển nhi, cái bản xử án này, chắc cả triều đã biết rồi nhỉ?
Uyển Nhi không nói gì, nàng biết Võ Tắc Thiên đã biết rõ còn cố ý hỏi. Tờ tấu chương này trình báo ngự tiền công khai, làm sao có thể che dấu hết mọi người. Một người truyền một người, thành ra tất cả đều biết.
Võ Tắc Thiên nhắm mắt, mệt mỏi nói:
- Ngươi đi truyền Lục Lang đến gặp ta.
Trương Xương Tông ở Phụng thần giám nghe Thiên tử truyền kiến, trong lòng rất là ngạc nhiên. Cho tới nay đều là y chủ động đi gặp Thiên tử, bởi vì mỗi ngày y đều là đi vấn an Thiên tử. Mặc dù ngay đó Võ Tắc Thiên muốn giữ y ở lại bên người bầu bạn, cũng sẽ nói trước một tiếng. Đột nhiên chủ động truyền kiến, thực là chưa từng xảy ra.
Trương Xương Tông đi theo Thượng Quan Uyển Nhi rời khỏi Phụng thần giám, trên đường đi nhỏ giọng hỏi:
- Đãi Chiếu, Thánh nhân triệu kiến có việc gì gấp sao?
Uyển Nhi lướt qua thị vệ nội cung, hạ giọng nói:
- Có chuyện phiền toái, đối với Lục lang rất bất lợi, Lục Lang nên sớm chuẩn bị đi.
Uyển Nhi thấy Trương Xương Tông chỉ cần đi đến ngự tiền, lập tức sẽ biết chuyện gì xảy ra. Hiện tại cho dù che giấu cũng không có lợi ích gì. Lúc này tội chứng còn chưa xác định để có thể lật đổ Nhị Trương. Không thể để cho Nhị Trương phát hiện ra lập trường thật sự của nàng, cho nên muốn bán một phần nhân tình cho Trương Xương Tông.
Trương Xương Tông vừa nghe, lòng liền lo sợ vội vàng hỏi:
- Chuyện phiền toái gì?
Uyển Nhi thấp giọng nói:
- Có người tố Lục Lang mưu phản!
Trương Xương Tông nghe xong, không khỏi chấn động.
Trương Xương Tông bị đưa tới tiền sảnh Trường Sinh Điện, Võ Tắc Thiên đang ngồi ở vị trí quen thuộc, ở phía sau cũng là bốn nam bốn nữ che lọng như lần trước cùng tám gã thị vệ, hết thảy đều như mọi lần bình thường khi y kiến giá. Nhưng Trương Xương Tông có một loại cảm giác âm trầm.
Trương Xương Tông đi đến trước mặt Võ Tắc Thiên, sợ hãi cúi đầu nói:
- Thánh nhân.
Võ Tắc Thiên ánh mắt dừng ở y, âm thanh chậm rãi vang lên:
- Chuyện ngươi bị buộc tội, là thật sao?
Trương Xương Tông tự nhiên không dám biểu hiện y đã biết chuyện, y mờ mịt ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Võ Tắc Thiên nói:
- Thánh nhân đang nói cái gì?
Võ Tắc Thiên trầm thấp nói:
- Ngự Sử Đài tấu chương, Thượng thư, Môn hạ đều duyệt ấn, kèm theo bản trình bày của Tể Tướng nói Dương Nguyên Tự người Hứa Chấu tố cáo ngươi. Lục lang à, cáo ngươi mưu nghịch đấy!
- Thánh nhân minh giám, thần sao dám tạo phản, làm sao dám phản lại bệ hạ?
Trương Xương Tông hai chân mềm nhũn, quỳ gối trước mặt Võ Tắc Thiên, trên trán đầy mồ hôi, bi phẫn mà nói:
- Thần một lòng trung thành và tận tâm với Thánh nhân, không có một chút phản bội. Là do các loại quan thần ghen ghét, hãm hại không ngừng, mong Thánh nhân minh giám.
Võ Tắc Thiên nhẹ nhàng thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Dương Nguyên Tự tố cáo nhưng mà rõ ràng có chứng cứ. Trẫm xem qua tấu chương, tin tưởng Ngự Sử Đài bất kể như thế nào cũng không thể kể chuyện hoang đường. Vẽ một chuyện hoang đường lừa gạt trẫm.
Trương Xương Tông mờ mịt nói:
- Không có khả năng ạ! Thần chưa từng có lòng phản loạn, làm sao có thể có chứng cứ, Ngự Sử Đài có chứng cứ gì?
Võ Tắc Thiên chậm rãi nói:
- Ngươi tự xưng là Thiên tử?
Trương Xương Tông ngẩn ngơ, Võ Tắc Thiên nói:
- Ngự Sử Trung Thừa Tống ở trong tấu chương đã nói, việc này có nhiều quan thần quyền quý làm chứng. Từng có thuật sĩ Lý Hoằng Thái ở trước mặt mọi người nói rõ, nói ngươi có tướng Thiên tử, mà ngươi thản nhiên đồng ý. Còn hứa sẽ phong hắn làm quốc sư. Trẫm hỏi ngươi, có việc này không?
- A... A...
Võ Tắc Thiên nhìn y nói:
- Chẳng lẽ ngươi từng nói như vậy ư?
- Thần có nói qua, không phải! Thần chưa nói! Không phải như vậy, thần...
Trương Xương Tông nói năng lộn xộn, cố gắng làm cho tâm tình bình ổn một chút rồi mới lên tiếng:
- Thánh nhân, Lý Hoằng Thái xác thực là một tên tinh thông tướng thuật, mà còn biết một chút thuật pháp. Gia mẫu sùng đạo, coi hắn thành thượng khách. Bởi vì hắn biết làm sao để tránh họa được phúc, cho nên thần đãi ngộ với hắn tốt vô cùng.
Vài ngày trước Lương Vương vì Võ Diên Tú về nước mà tổ chức yến tiệc, thần đáp ứng dự lời mời, liền đem theo Lý Hoằng Thái tới. Ở trên yến hội, có người mời Lý đạo nhân xem tướng, thỉnh thoảng đề cập đến tướng mạo của thần. Lúc ấy Lý Hoằng Thái đã nói thần có tướng Thiên tử, cả sảnh đường đều cười vang, mỗi người đều chê cười. Vi thần cũng thấy chuyện này hoang đường, nên xem như là chuyện đùa, nói nếu thần là Thiên tử, hắn chính là quốc sư rồi. Thánh nhân, sự tình là như vậy.
- Cái tên Lý Hoằng Thái đâu rồi?
- Lý Hoằng Thái? Hắn... đi Côn Luân tìm đạo rồi.
Trương Xương Tông đột nhiên vỗ trán một cái, vội la lên:
- Làm sao trùng hợp như vậy, hay là... Lý Hoằng Thái này cũng là người của bọn hắn.
Võ Tắc Thiên nhìn y, chẳng hiểu tại sao bà tin tưởng những lời Trương Xương Tông nói. Bà chẳng những tin tưởng Trương Xương Tông nói, hơn nữa còn tin tưởng là Trương Xương Tông bị người khác hãm hại. Trong lòng của Võ Tắc Thiên không khỏi dâng lên vài phần thương hại, thanh âm bà chậm lại, dịu dàng mà nói:
- Lục lang, ngươi ở trong triều cũng đã lâu năm. Chẳng lẽ cái gì nên làm, cái gì không nên làm, cái gì nên nói, cái gì không nên nói đều không biết?
Trương Xương Tông như trước vẻ mặt mờ mịt nói:
- Thánh nhân, đây chỉ là một chuyện đùa đó ạ. Lý Hoằng Thái kia nịnh hót thành thói mà thôi, mọi người nghe đều cười, đều biết đây là một chuyện đùa. Cái này có được coi là tội phản loạn sao?
Võ Tắc Thiên nhắm hai mắt lại. Khi mở mắt ra, trong mắt mơ hồ mang theo ý tứ không biết nên cười hay nên khóc.
- Đúng là chiếu theo quốc pháp, ngươi đã phạm vào tội mưu phản rồi!
Sau khi y trở lại trong cung, cũng không đem chuyện này nhắc với bất kỳ ai. Mà yến tiệc ngày đó của Võ Tam Tư cũng không có ngoại nhân, đến nỗi sự việc ước chừng đã qua mười ngày vẫn không có ai nhắc tới. Trương Xương Tông dự tiệc tới ngày thứ ba, Lý đạo trưởng liền rời khỏi Trường An, chuẩn bị một ít hành trang đi Côn Lôn Sơn thăm hỏi vài vị tu chân đạo hữu.
Dương Phàm tạo ra một cơ hội, nhưng hắn cũng không để cho người của chính mình xung phong hãm trận. Hắn biết là đã cung cấp cho người khác một cơ hội, nhất định sẽ có người không nhịn được nhảy ra.
Phủ đệ của Tể tướng Diêu Sùng.
Từ khi Ngụy Nguyên Trung bị giáng chức đi Lĩnh Nam, Diêu Sùng liến biến thành lãnh tụ của nghĩa sĩ trung thần. Diêu Sùng ở trước mặt Nhị Trương liên tiếp vững vàng cũng phải cúi đầu chịu thua vẻ mặt lạnh lùng cúi đầu ngồi ở thượng vị. Theo thứ tự tiếp theo là Ngự Sử Trung Thừa Tống Cảnh, Phượng các Thị lang Thôi Huyền Huy, Ti hình Thiếu khanh Hoàn Ngạn Phạm, Đại Lý thừa phong Toàn Trinh, giám sát Ngự Sử Mã Hoài Tố và các đại thần.
Diêu Sùng nhìn các đồng liêu xung quanh, thần sắc lạnh lùng, thanh âm hữu lực vang lên bên tai mọi người, quanh quẩn một lúc mới dứt:
- Thái tử đã lập, bộ tộc Võ thị liền không còn đáng để lo nghĩ, nhưng chỗ đáng lo là Nhị Trương ỷ vào sủng ái nắm quyền, lập bè lập phái, nếu cứ thế này, tất thành đại họa cho triều đình. Cho nên ta mới tụ họp mọi người lại.
- Lần trước, chúng ta chuẩn bị có thể nói là vô cùng đầy đủ. Thật đáng giận bọn bán quan bán tước mà Thiên tử vẫn bao che. Hiện giờ Trương Xương Tông kiêu ngạo, ngông cuồng, nhưng lại ở trước mặt của người khác ngang nhiên công nhận câu khen tặng “tướng Thiên tử”, cái này không thể nghi ngờ chính là mưu phản. Lúc này đây, chúng ta nhất định không tiếc hết thảy phải mang việc này ra ánh sáng.
Ti hình Thiếu khanh Hoàn Ngạn Phạm bực tức nói:
- Trương Xương Tông được người khen tặng có tướng Thiên tử, nhưng lại thản nhiên chấp nhận, đây là không phù hợp quy tắc. Mà Lương Vương Võ Tam Tư lúc ấy ngay tại bữa tiệc, tai nghe mắt thấy nhưng hiện giờ đã qua nửa tháng vẫn không có bất kỳ phản ứng nào!
Phượng các Thị lang Thôi Huyền Huy ung dung nói:
- Võ Tam Tư đã vô duyên đối với ngôi vị Hoàng đế, hắn mặc dù căm thù nhị ca hắn. Nhưng biết trung thần chúng ta tất sẽ ra tay, cho nên hắn tự nhiên không dám làm chim đầu đàn.
Tống Cảnh nắm thật chặt hai tay, lạnh lùng nói:
- Hắn không làm, để ta làm. Lần này chỉ có thể tiến, lùi tức thì chết.
Mọi người ở đây nghị sự một đêm. Hôm sau, sĩ tử Hứa châu Dương Nguyên Tự tự dán bố cáo ở các đường lớn, phố xá sầm uất xa hoa, nơi nơi đều có bố cáo tố cáo Trương Xương Tông mưu phản, bị Kim Ngộ Vệ Đại Tướng Quân Võ Ý Tông mang binh tuần tra bắt được trước mặt mọi người. Một khi tra hỏi, chắc chắn người này có dính líu với hoàng gia.
Hóa ra Dương Nguyên Tự là ngoại tôn của Đông Bình Vương Lý Tục. Đông Bình Vương Lý Tục chính là cháu của Đường Thái Tông Lý Thế Dân, con trai cả của Kỷ Vương Lý Thận.
Lý Thận có sáu người con, trong đó Lý Tục và Lý Tú là hai người kiệt xuất nhất. Võ Tắc Thiên khi đăng cơ xưng đế đã giết hại hoàng tộc Lý Đường. Gia đình của Lý Tục cũng bị bà ta giết đến tán loạn, lộn xộn.
Dương Nguyên Tự bởi vì không phải là con cháu trực hệ nhất phòng của Đông Bình Vương, gã là con cháu Hoằng Nông Dương thị, cùng một tộc với mẹ của Võ Tắc Thiên cho nên mới may mắn thoát chết. Lúc biết được thân phận của Dương Nguyên Tự, Võ Ý Tông lập tức thông cáo thân phận đặc thù. Bởi vì thông cáo thân phận đặc thù, cho nên đem phạm nhân và gia tước chuyển đến Ngự Sử Đài.
Ngự Sử Đài sau khi nhận được vụ án này, liền lấy tốc độ nhanh nhất thẩm tra xử lý. Sau khi lấy khẩu cung của Dương Nguyên Tự, lập tức làm tấu chương, do Ngự Sử Trung Thừa trình báo lên Thượng Thư tỉnh. Thượng Thư tỉnh trình báo lên Chính Sự Đài. Tể Tướng Diêu Sùng vừa lúc đến trong cung, vừa thấy qua bản tấu chương tức thì ký tên, để cho Thượng Quan Uyển Nhi xử lý.
Theo Dương Nguyên Tự thông cáo ở đầu phố Trường An, tuyên cáo Trương Xương Tông đại nghịch bất đạo. Khi Thượng Quan Uyển Nhi đưa tấu chương này đến trước mặt Võ Tắc Thiên, trung gian đã qua Kim Ngộ Vệ, Ngự Sử Đài, Thượng thư tỉnh, Môn hạ tỉnh, Chính Sự Đài. Tuy nhiên cả quá trình, chỉ vỏn vẹn có nửa ngày.
Trong đó bao gồm Kim Ngô Vệ chịu sự khống chế của Võ thị, Ngự Sử Đài trung với Thái tử, Thượng thư tỉnh phụ thuộc Tương Vương, Môn hạ tỉnh do Thái Bình công chúa khống chế. Còn có Thượng Quan Uyển Nhi lệ thuộc thế gia Hiển Tông. Tất cả các phe phái trước đó không hề có bất cứ diễn thử và liên hệ gì, nhưng lại ăn ý đến kinh người.
Dường như tất cả các phe phái đều đang đợi một tín hiệu, tựa như một đám thợ săn cầm trong tay lưỡi dao sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm vào đầu mạnh hổ. Ai cũng không dám manh động, nhưng bọn họ cũng không thể lùi lại, chỉ có thể giằng cơ như vậy.
Một tên thợ săn không kìm nổi hét lớn một tiếng, giành bắn trước. Tất cả hộ săn bắn cũng đồng thời đứng lên. Có người đâm ngực nó, có người chặt tay chân, có người bổ đầu mãnh hổ. Phối hợp vô cùng ăn ý, bởi vì bọn họ đều muốn giết chết đầu mãnh hổ này.
Võ Tắc Thiên nghe Thượng Quan Uyển Nhi đọc một nửa, liền xem tấu chương, cố hết sức nheo lại đôi mắt lão thị, bà sau khi xem xong hoàn toàn, lẳng lặng ngồi yên ở đằng kia. Một câu cũng không nói, cũng không có bất kỳ vẻ biến hóa gì. Kể cả Thượng Quan Uyển Nhi đi theo ba nhiều năm như vậy cũng không biết được bà đang nghĩ gì.
Võ Tắc Thiên trầm mặc hồi lâu, nhẹ nhàng run rẩy tấu chương trong tay, trầm thấp nói:
- Tình cảm quần chúng ồn ào nha...
Tâm Uyển Nhi bỗng nhiên căng thẳng, khóe miệng của Võ Tắc Thiên lúc này mới lộ ra một tia mỉa mai không thể che dấu:
- Uyển nhi, cái bản xử án này, chắc cả triều đã biết rồi nhỉ?
Uyển Nhi không nói gì, nàng biết Võ Tắc Thiên đã biết rõ còn cố ý hỏi. Tờ tấu chương này trình báo ngự tiền công khai, làm sao có thể che dấu hết mọi người. Một người truyền một người, thành ra tất cả đều biết.
Võ Tắc Thiên nhắm mắt, mệt mỏi nói:
- Ngươi đi truyền Lục Lang đến gặp ta.
Trương Xương Tông ở Phụng thần giám nghe Thiên tử truyền kiến, trong lòng rất là ngạc nhiên. Cho tới nay đều là y chủ động đi gặp Thiên tử, bởi vì mỗi ngày y đều là đi vấn an Thiên tử. Mặc dù ngay đó Võ Tắc Thiên muốn giữ y ở lại bên người bầu bạn, cũng sẽ nói trước một tiếng. Đột nhiên chủ động truyền kiến, thực là chưa từng xảy ra.
Trương Xương Tông đi theo Thượng Quan Uyển Nhi rời khỏi Phụng thần giám, trên đường đi nhỏ giọng hỏi:
- Đãi Chiếu, Thánh nhân triệu kiến có việc gì gấp sao?
Uyển Nhi lướt qua thị vệ nội cung, hạ giọng nói:
- Có chuyện phiền toái, đối với Lục lang rất bất lợi, Lục Lang nên sớm chuẩn bị đi.
Uyển Nhi thấy Trương Xương Tông chỉ cần đi đến ngự tiền, lập tức sẽ biết chuyện gì xảy ra. Hiện tại cho dù che giấu cũng không có lợi ích gì. Lúc này tội chứng còn chưa xác định để có thể lật đổ Nhị Trương. Không thể để cho Nhị Trương phát hiện ra lập trường thật sự của nàng, cho nên muốn bán một phần nhân tình cho Trương Xương Tông.
Trương Xương Tông vừa nghe, lòng liền lo sợ vội vàng hỏi:
- Chuyện phiền toái gì?
Uyển Nhi thấp giọng nói:
- Có người tố Lục Lang mưu phản!
Trương Xương Tông nghe xong, không khỏi chấn động.
Trương Xương Tông bị đưa tới tiền sảnh Trường Sinh Điện, Võ Tắc Thiên đang ngồi ở vị trí quen thuộc, ở phía sau cũng là bốn nam bốn nữ che lọng như lần trước cùng tám gã thị vệ, hết thảy đều như mọi lần bình thường khi y kiến giá. Nhưng Trương Xương Tông có một loại cảm giác âm trầm.
Trương Xương Tông đi đến trước mặt Võ Tắc Thiên, sợ hãi cúi đầu nói:
- Thánh nhân.
Võ Tắc Thiên ánh mắt dừng ở y, âm thanh chậm rãi vang lên:
- Chuyện ngươi bị buộc tội, là thật sao?
Trương Xương Tông tự nhiên không dám biểu hiện y đã biết chuyện, y mờ mịt ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Võ Tắc Thiên nói:
- Thánh nhân đang nói cái gì?
Võ Tắc Thiên trầm thấp nói:
- Ngự Sử Đài tấu chương, Thượng thư, Môn hạ đều duyệt ấn, kèm theo bản trình bày của Tể Tướng nói Dương Nguyên Tự người Hứa Chấu tố cáo ngươi. Lục lang à, cáo ngươi mưu nghịch đấy!
- Thánh nhân minh giám, thần sao dám tạo phản, làm sao dám phản lại bệ hạ?
Trương Xương Tông hai chân mềm nhũn, quỳ gối trước mặt Võ Tắc Thiên, trên trán đầy mồ hôi, bi phẫn mà nói:
- Thần một lòng trung thành và tận tâm với Thánh nhân, không có một chút phản bội. Là do các loại quan thần ghen ghét, hãm hại không ngừng, mong Thánh nhân minh giám.
Võ Tắc Thiên nhẹ nhàng thở dài, bất đắc dĩ nói:
- Dương Nguyên Tự tố cáo nhưng mà rõ ràng có chứng cứ. Trẫm xem qua tấu chương, tin tưởng Ngự Sử Đài bất kể như thế nào cũng không thể kể chuyện hoang đường. Vẽ một chuyện hoang đường lừa gạt trẫm.
Trương Xương Tông mờ mịt nói:
- Không có khả năng ạ! Thần chưa từng có lòng phản loạn, làm sao có thể có chứng cứ, Ngự Sử Đài có chứng cứ gì?
Võ Tắc Thiên chậm rãi nói:
- Ngươi tự xưng là Thiên tử?
Trương Xương Tông ngẩn ngơ, Võ Tắc Thiên nói:
- Ngự Sử Trung Thừa Tống ở trong tấu chương đã nói, việc này có nhiều quan thần quyền quý làm chứng. Từng có thuật sĩ Lý Hoằng Thái ở trước mặt mọi người nói rõ, nói ngươi có tướng Thiên tử, mà ngươi thản nhiên đồng ý. Còn hứa sẽ phong hắn làm quốc sư. Trẫm hỏi ngươi, có việc này không?
- A... A...
Võ Tắc Thiên nhìn y nói:
- Chẳng lẽ ngươi từng nói như vậy ư?
- Thần có nói qua, không phải! Thần chưa nói! Không phải như vậy, thần...
Trương Xương Tông nói năng lộn xộn, cố gắng làm cho tâm tình bình ổn một chút rồi mới lên tiếng:
- Thánh nhân, Lý Hoằng Thái xác thực là một tên tinh thông tướng thuật, mà còn biết một chút thuật pháp. Gia mẫu sùng đạo, coi hắn thành thượng khách. Bởi vì hắn biết làm sao để tránh họa được phúc, cho nên thần đãi ngộ với hắn tốt vô cùng.
Vài ngày trước Lương Vương vì Võ Diên Tú về nước mà tổ chức yến tiệc, thần đáp ứng dự lời mời, liền đem theo Lý Hoằng Thái tới. Ở trên yến hội, có người mời Lý đạo nhân xem tướng, thỉnh thoảng đề cập đến tướng mạo của thần. Lúc ấy Lý Hoằng Thái đã nói thần có tướng Thiên tử, cả sảnh đường đều cười vang, mỗi người đều chê cười. Vi thần cũng thấy chuyện này hoang đường, nên xem như là chuyện đùa, nói nếu thần là Thiên tử, hắn chính là quốc sư rồi. Thánh nhân, sự tình là như vậy.
- Cái tên Lý Hoằng Thái đâu rồi?
- Lý Hoằng Thái? Hắn... đi Côn Luân tìm đạo rồi.
Trương Xương Tông đột nhiên vỗ trán một cái, vội la lên:
- Làm sao trùng hợp như vậy, hay là... Lý Hoằng Thái này cũng là người của bọn hắn.
Võ Tắc Thiên nhìn y, chẳng hiểu tại sao bà tin tưởng những lời Trương Xương Tông nói. Bà chẳng những tin tưởng Trương Xương Tông nói, hơn nữa còn tin tưởng là Trương Xương Tông bị người khác hãm hại. Trong lòng của Võ Tắc Thiên không khỏi dâng lên vài phần thương hại, thanh âm bà chậm lại, dịu dàng mà nói:
- Lục lang, ngươi ở trong triều cũng đã lâu năm. Chẳng lẽ cái gì nên làm, cái gì không nên làm, cái gì nên nói, cái gì không nên nói đều không biết?
Trương Xương Tông như trước vẻ mặt mờ mịt nói:
- Thánh nhân, đây chỉ là một chuyện đùa đó ạ. Lý Hoằng Thái kia nịnh hót thành thói mà thôi, mọi người nghe đều cười, đều biết đây là một chuyện đùa. Cái này có được coi là tội phản loạn sao?
Võ Tắc Thiên nhắm hai mắt lại. Khi mở mắt ra, trong mắt mơ hồ mang theo ý tứ không biết nên cười hay nên khóc.
- Đúng là chiếu theo quốc pháp, ngươi đã phạm vào tội mưu phản rồi!
/1071
|