- Thánh nhân!
Trương Xương Tông nước mắt lưng tròng, y thực sự sợ hãi. Y cũng hiểu được một khi bị gán tội danh mưu phản sẽ gặp phải kết quả gì. Hai mươi năm trở lại đây, bởi vì Mưu phản mà bao nhiêu người nhà tan cửa nát.
Võ Tắc Thiên không đành lòng khiến y tiếp tục sợ hãi, mở miệng nói:
- Hiện giờ xem ra cái tên Lý Hoằng Thái rõ ràng cố ý cấu kết dẫn ngươi vào tròng. Tuy nhiên, chuyện này đã không thể cứu được ngươi nữa. Trẫm cũng không thể giúp gì, quốc pháp vô tình, chỉ có thể giao phó cho thẩm phán.
Trương Xương Tông vừa nghe xong, vô cùng sợ hãi, vội vàng dập đầu nói:
- Thánh nhân, có nhiều quan lại hận không thể thần chết sớm hơn. Nếu thánh nhân để pháp ti xử lý, thần tuyệt đối không còn khả năng sống.
Võ Tắc Thiên chậm rãi nói:
- Trẫm sẽ lệnh cho Thiên quan Thị Lang Vi Thừa Khánh, Ti hình Lôi Thần Khánh, cùng Ngự Sử Trung Thừa Tống Cảnh ba người này thẩm tra xử lý vụ án. Trong này có hai người là do quan viên do ngươi tiến cử, bọn hắn sẽ không làm khó ngươi. Khi ngươi tiến đến tòa án, chỉ cần dựa theo những lời vừa rồi giải thích thôi.
Thượng Quan Uyển Nhi nghe xong, trong mắt hiện lên một tia sáng sắc bén.
- Thánh nhân!
Trương Xương Tông như trước cúi đầu không chịu đứng lên, năn nỉ nói:
- Thần tình nguyện để Thánh nhân đích thân thẩm vấn.
Võ Tắc Thiên nghiêng đầu đi, bùi ngùi nói:
- Không nên càn quấy! Ngươi đi đi, trẫm sẽ phái người bất kỳ lúc nào cũng chú ý đến vụ án.
Trương Xương Tông bất đắc dĩ đành phải cúi đầu lui ra.
]Võ Tắc Thiên nhẹ nhàng phất tay, Uyển Nhi lập tức hiểu ý, cúi thấp người lặng yên lui ra.
Trong lúc đó, phản ứng của Võ Tắc Thiên đã truyền khắp cung đình. Dương Phàm sau khi biết được tin tức, run sợ nửa ngày, lắc đầu cười khổ nói:
- Trước khi tranh đoạt và giữ gìn ngai vàng Hoàng đế của bà ta, cho dù là con trai ruột của bà ta, bà ta cũng không chút lưu tình mà diệt trừ. Đối với tội danh mưu phản, bà ta luôn là thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Cho nên, ta lấy tội danh này đẩy Nhị Trương vào chỗ chết, thật sai lầm rồi. Bây giờ thế cục đã không còn giống như trước...
Dương Phàm đã biết thái độ của Võ Tắc Thiên, Thái Bình công chúa tự nhiên cũng rất nhanh liền biết. Thái Bình công chúa sau khi biết được thái độ của mẫu thân khi an bài việc Trương Xương Tông mưu phản, vẻ mặt của nàng trở nên vô cùng cổ quái. Nàng không nói gì, liền cứ ngồi như vậy. Một lúc sau trong mắt dần lấp lánh, lệ quang trong suốt chảy ra.
Mạc đại tiên sinh ngồi ở một bên, chú ý tới vẻ mặt khác thường của Thái Bình công chúa, nhưng mặc dù lão thạo sự đời, cũng không phỏng đoán được tâm tình của Thái Bình công chúa lúc này. Vì sao nghe xong tin tức này, nàng đầu tiên là hoang mang, sau đó lệ quang trong suốt tuôn ra?
Lúc Mạc đại tiên sinh đang ngồi ở một bên phỏng đoán, ánh mắt của Thái Bình công chúa lại dần dần biến thành phẫn nộ và thù hận. Lệ quang của nàng tựa như mang theo một ngọn lửa phẫn hận.
Thái Bình công chúa nghe xong tin tức này, trong lòng tràn đầy bi thương, lát sau chính là vô tận phẫn nộ. Nàng không thể giải thích được vì sao bà đối với Trương Xương Tông còn sủng ái hơn so với tôn tử con cháu bà.
Đúng! Kế sách này rất khó giấu diếm được ánh mắt của Võ Tắc Thiên, nhất là Trương Xương Tông luôn ở bên cạnh Võ Tắc Thiên, bằng đạo hạnh của y rất khó giấu diếm được Võ Tắc Thiên. Võ Tắc Thiên đã sớm biết được tính cách và năng lực của y, biết y không có khả năng mưu phản, nhưng... Bà đối với con rể của mình hoàn toàn không biết gì cả hay sao?
Năm đó ba anh em Tiết gia tham dự vụ án mưu phản, bà rõ ràng biết rằng Tiết Thiệu là oan uổng, vì sao không chịu tha một mạng cho hắn? Nữ nhi của bà ôm con nhỏ cúi đầu xin tha mạng, ngất ở trước cung cấm bà đều không động lòng. Hiện tại vì sao đối với Trương Xương Tông lại thông tinh đạt lý, khoan hồng độ lượng như vậy.
Thái Bình công chúa hận đến nỗi nghiến chặt hàm răng, vốn nàng thề đối phó với Trương Xương Tông là để tránh cho Lý Đường một lần nữa xuất hiện ẩn số. Hiện giờ Võ Tắc Thiên đối với Trương Xương Tông vô cùng tín nhiệm và bao che đã khơi dậy lòng ghen ghét của nàng. Mẫu thân đối với ngoại nhân thì che chở, còn đối với thân nhân cốt nhục lại tàn nhẫn tuyệt tình!
- Ta sẽ không nhịn nữa!
Thái Bình công chúa đứng dậy, mười ngón tay dùng sức, khớp xương thoáng chốc trở nên trắng bệch:
- Lúc này đây, để chém đầu Trương Xương Tông, như vậy ta tựu không tiếc dùng bất kỳ thủ đoạn nào. Nếu như Hoàng đế không làm, ta sẽ làm!
Mạc Vũ Hàm trong lòng vừa động, chần chờ nói:
- Chỉ sợ Thái Tử...
Thái Bình công chúa bỗng nhiên nhìn về lão, ánh mắt sắc bén ngăn cản Mạc đại tiên sinh lời nói, nàng gằn từng tiếng mà nói:
- Mặc kệ hắn là Thái Tử hay là Hoàng đế. Bất kể kẻ nào cũng đừng mơ tưởng ngăn cản ta. Đây là ta đòi lại công đạo!
Vi Thừa Khánh là thiên quan Thị Lang, quyền cao chức trọng. Lại là người đầu tiên được Thiên tử chỉ định, cho nên đảm nhiệm quan chủ thẩm tự nhiên là do gã đảm nhiệm. Mà Ti hình Thôi Thần Khánh cùng Ngự Sử Trung Thừa Tống Cảnh là bồi thẩm.
Vi Thừa Khánh cùng Thôi Thần Khánh đều là do Trương Xương Tông một tay nâng đỡ, sao có thể làm khó xử Trương Xương Tông. Trương Xương Tông vừa lên thượng đường, Vi Thừa Khánh liền vẻ mặt ôn hòa sai người dọn chỗ.
Tội mưu phản lớn như vậy, tuy rằng còn chưa rõ ràng, sao có thể dọn chỗ. Tuy nhiên gã là chủ thẩm, Tống Cảnh không muốn vì việc nhỏ này mà giằng co với gã, cũng liền cho qua.
Kế tiếp một màn trẩm tra quả thật là một trò khôi hài, Vi Thừa Khánh cười dài nhìn về phía Trương Xương Tông hỏi việc nhà, đại để cũng lý giải một số việc từ Thiên tử an bài đối với Trương Xương Tông, cho nên nhân tiện nói:
- Lý Hoằng Thái này ngôn từ đúng là đại nghịch bất đạo, tuy rằng Quốc công chỉ là vui đùa nói qua, sao có thể bẩm báo cho Thiên tử chứ?
Tống Cảnh vừa nghe đã cảm thấy không đúng, đây không phải là dụ cung sao? Hơn nữa cái này có hiềm nghi hướng về góc độ dụ cung, Tống Cảnh lập tức ngăn lại, lạnh lùng nói:
- Vi thị lang, cái này không thỏa đáng.
Kỳ thật Vi Thừa Khánh đánh giá cao chỉ số thông minh của Trương Xương Tông. Gã rõ ràng ám chỉ như vậy, Trương Xương Tông căn bản là nghe không hiểu, y đối với cầm kỳ thi họa đúng là tinh thông đấy, nhưng mà đối với chính trị và luật pháp thì dốt đặc cán mai, cũng không rõ Thiên tử nói với mình có ý vị gì.
Nếu chỉ là Vi Thừa Khánh ám chỉ, y tám chính phần mười tỉnh tỉnh mê mê nói một câu:
- Không có! Bổn quốc công ở trước mặt Thiên tử thường nói chuyện cười, nhưng mà lời của Lý Hoằng Thái này tuy rằng vui đùa, nhưng mà lão đó đây là vuốt mông ngựa, bổn quốc công cũng không thấy buồn cười.
Nhưng Tống Cảnh khẩn trương như vậy, Trương Xương Tông làm sao có thể không thấy? Y biết rằng Tống Cảnh là muốn dồn y vào chỗ chết, mà Vi Thừa Khánh là trợ thủ của y. Nếu Tống Cảnh phản đối, vậy mình phán đoán chuẩn xác. Dựa vào phương pháp phân tích đơn giản, Trương Xương Tông tâm cơ linh động nói:
- Đúng, Xương Tông đích xác đã nói qua với Thiên tử.
Tống Cảnh giận dữ, lạnh lùng nói:
- Ai làm chứng?
Ti hình khanh Thôi Thần Khánh trực tiếp nói:
- Nghiệp quốc công nếu là đã nói với Thiên tử, chứng nhân dĩ nhiên là đương kim Thiên tử.
Vi Thừa Khánh vuốt cằm nói:
- Như vậy, việc này chỉ có bẩm báo Thiên tử xác nhận. Nghiệp quốc công nếu từng đem trò đùa này nói qua với Thiên tử, như vậy nếu như có tội, cũng là tự thú, theo tiền lệ sẽ xử phạt nhẹ hơn.
Tống Cảnh lớn tiếng nói:
- Mưu phản là tội lớn, sao có thể bởi vì một lời mà phóng thích? Theo pháp luật, ít nhất nên hỏi nhân chứng tương quan, điều tra phủ đệ của Trương Xương Tông.
Vi Thừa Khánh sắc mặt trầm xuống nói:
- Ngày đó dự tiệc đều là vương công đại thần, ngươi muốn đem bọn họ làm nhân chứng hết? Chỉ cần ngươi đi hỏi một tiếng là đến nơi nha. Về phần điều tra phủ Quốc công, nếu không thể chứng minh tội danh của hắn, ai có lá gan điều tra phủ đệ của một vị quốc công?
Thôi Thần Khánh lập tức tiếp lời nói:
- Vị thị lang nói có lý, hiện giờ đã có chân lý rõ ràng, chúng ta hay là trước hết bẩm báo Thiên tử, do Thiên tử định đoạt mới đúng.
Vi Thừa Khánh cùng Thôi Thần Khánh kẻ xướng người họa, căn bản là nắm giữ toàn bộ thẩm phán. Tống Cảnh làm Ngự Sử Trung Thừa, giám sát bách quan lại, không ngờ không thể nói được một từ. Vi Thừa Khánh và Tống Cảnh dứt lời, liền rất khách khí nói với Trương Xương Tông:
- Ủy khuất Quốc công, còn phải giam giữ một ngày, đợi hạ quan đem nguyên do bẩm báo Thiên tử, sau đó bày tiệc rượu tạ lỗi Quốc công.
Trương Xương Tông khoát tay, ngượng ngịu rời khỏi tấn đường, liền đem Tống Cảnh tức giận sùi bọt mép.
Sáng sớm hôm sau, Vi Thừa Khánh liền đến kim điện diện quân, hướng Hoàng đế phục tấu:
- Nghiệp quốc công Trương Xương Tông vô ý dùng ngôn ngữ, rước lấy thị phi. Thần nhận thấy, là do thuật sĩ Lý Hoằng Thái không biết cấm kỵ, làm thực khách a dua cung phụng nghênh đón chủ thượng. Mà Nghiệp quốc công chỉ coi đó là trò cười, nhưng sau đó đã cáo lỗi với Thiên tử. Nhưng Bệ hạ có thể phạt ba tháng bổng lộc để cảnh cáo. Về phần Lý Hoằng Thái kia, tuy là a dua, tà thuật mê hoặc người khác, luận tội thì nên giết, ứng đại tác thiên hạ, đem ra công lý!
Võ Tặc Thiên long nhan vui mừng, vừa muốn gật đầu, Ngự Sử Trung Thừa Tống Cảnh đã bước ra, mãnh liệt mà nói:
- Bệ hạ, thuật sĩ tà thuật mệ hoặc người khác nhưng mà Trương Xương Tông nhiều lận nhận được ủng ái, quyền thế ngút trời, mới có thuật sĩ a dua nịnh bợ. Xem Trương Xương Tông tuổi còn trẻ, không có công gì với đất nước mà đạt tới tước Quốc công. Hắn lại cùng với thuật sĩ như hình với bóng, mục đích đã quá rõ ràng. Tất nhiên là rắp tâm hại người, mưu đồ gây rối, luận tội nên giết!
Võ Tắc Thiên giận tím mặt, trầm giọng nói:
- Vi Thừa Khánh, Thôi Thần Khánh đều là chủ thẩm, đối với án này đã có phán định!
Vừa dứt lời, Loan đài Thị lang Thôi Huyền Huy ngang nhiên đi ra, cao giọng nói:
- Bệ hạ! Vi Thừa Khánh, Thôi Thần Khánh là do một tay Nghiệp quốc công thăng tiến, việc này thiên hạ đều biết. Bọn họ phán quyết, khó bảo toàn công chính. Căn cứ pháp lý, thẩm tra xử lý tội của Trương Xương Tông, hai vị đại thần này hẳn là nên tránh. Cho nên, thần cung thỉnh bệ hạ phúc thẩm vụ án này!
Võ Tắc Thiên nhẫn nhịn nộ khí, nói:
- Khanh chủ trì Loan đài, không rõ pháp lý, lui ra.
Thôi Huyền Huy sừng sững không lui, Ti hình Thiếu khanh Hoàn Ngạn Phạm đi ra, cao giọng nói:
- Vi Thừa Khánh, Thôi Thần Khánh được Trương Xương Tông tiến cử, nếu như Trương Xương Tông có tội, bọn hắn cũng đều phải bị liên lụy. Vui sướng đau khổ cùng nhau, thì việc công chính khó có thể cam đoan. Thần cung thỉnh bệ hạ phúc thẩm vụ án này.
Võ Tắc Thiên vừa nói Thôi Huyền Huy không hiểu pháp luật, liền nhảy ra một vị hiểu pháp luật, lập tức liền chặn miệng của Võ Tắc Thiên. Vi Thừa Khánh và Thôi Huyền Huy đều là nhất nha Thị lang, mà Thôi Thần Khánh là Ti Hình khanh, nhảy ra hướng gã khiêu khích là Ti hình Thiếu khanh, là trợ thủ của gã. Thôi Huyền Huy và Hoàn Ngạn Phạm công khai hướng gã gây khó dễ, căn bản là không đội trời chung rồi.
Võ Tắc Thiên hít vào một hơi thật dài, cất cao giọng nói:
- Trương Xương Tông đã tự thú với trẫm, theo lý thì nên giảm tội.
Thiên tử miệng vàng lời ngọc, cũng không phải vĩnh viễn nói là làm ngay. Từ xưa đến nay, nhiều vị Hoàng đế bù nhìn nói ra căn bản không có tác dụng gì. Nhưng Võ Tắc Thiên là một vị hoàng đế nắm vững quân quyền. Khi bà còn chưa làm Hoàng đế, lời của bà không ai dám không tuân theo, huống chi là ngày hôm nay...
Hôm nay, quan viên duyên tự các đại phái hệ nhất trí quay ngược mũi thương chỉ hướng Thiên tử.
Cả triều văn võ quần chúng nghe vậy, tựu lập tức hành động.
Trương Xương Tông nước mắt lưng tròng, y thực sự sợ hãi. Y cũng hiểu được một khi bị gán tội danh mưu phản sẽ gặp phải kết quả gì. Hai mươi năm trở lại đây, bởi vì Mưu phản mà bao nhiêu người nhà tan cửa nát.
Võ Tắc Thiên không đành lòng khiến y tiếp tục sợ hãi, mở miệng nói:
- Hiện giờ xem ra cái tên Lý Hoằng Thái rõ ràng cố ý cấu kết dẫn ngươi vào tròng. Tuy nhiên, chuyện này đã không thể cứu được ngươi nữa. Trẫm cũng không thể giúp gì, quốc pháp vô tình, chỉ có thể giao phó cho thẩm phán.
Trương Xương Tông vừa nghe xong, vô cùng sợ hãi, vội vàng dập đầu nói:
- Thánh nhân, có nhiều quan lại hận không thể thần chết sớm hơn. Nếu thánh nhân để pháp ti xử lý, thần tuyệt đối không còn khả năng sống.
Võ Tắc Thiên chậm rãi nói:
- Trẫm sẽ lệnh cho Thiên quan Thị Lang Vi Thừa Khánh, Ti hình Lôi Thần Khánh, cùng Ngự Sử Trung Thừa Tống Cảnh ba người này thẩm tra xử lý vụ án. Trong này có hai người là do quan viên do ngươi tiến cử, bọn hắn sẽ không làm khó ngươi. Khi ngươi tiến đến tòa án, chỉ cần dựa theo những lời vừa rồi giải thích thôi.
Thượng Quan Uyển Nhi nghe xong, trong mắt hiện lên một tia sáng sắc bén.
- Thánh nhân!
Trương Xương Tông như trước cúi đầu không chịu đứng lên, năn nỉ nói:
- Thần tình nguyện để Thánh nhân đích thân thẩm vấn.
Võ Tắc Thiên nghiêng đầu đi, bùi ngùi nói:
- Không nên càn quấy! Ngươi đi đi, trẫm sẽ phái người bất kỳ lúc nào cũng chú ý đến vụ án.
Trương Xương Tông bất đắc dĩ đành phải cúi đầu lui ra.
]Võ Tắc Thiên nhẹ nhàng phất tay, Uyển Nhi lập tức hiểu ý, cúi thấp người lặng yên lui ra.
Trong lúc đó, phản ứng của Võ Tắc Thiên đã truyền khắp cung đình. Dương Phàm sau khi biết được tin tức, run sợ nửa ngày, lắc đầu cười khổ nói:
- Trước khi tranh đoạt và giữ gìn ngai vàng Hoàng đế của bà ta, cho dù là con trai ruột của bà ta, bà ta cũng không chút lưu tình mà diệt trừ. Đối với tội danh mưu phản, bà ta luôn là thà giết lầm còn hơn bỏ sót. Cho nên, ta lấy tội danh này đẩy Nhị Trương vào chỗ chết, thật sai lầm rồi. Bây giờ thế cục đã không còn giống như trước...
Dương Phàm đã biết thái độ của Võ Tắc Thiên, Thái Bình công chúa tự nhiên cũng rất nhanh liền biết. Thái Bình công chúa sau khi biết được thái độ của mẫu thân khi an bài việc Trương Xương Tông mưu phản, vẻ mặt của nàng trở nên vô cùng cổ quái. Nàng không nói gì, liền cứ ngồi như vậy. Một lúc sau trong mắt dần lấp lánh, lệ quang trong suốt chảy ra.
Mạc đại tiên sinh ngồi ở một bên, chú ý tới vẻ mặt khác thường của Thái Bình công chúa, nhưng mặc dù lão thạo sự đời, cũng không phỏng đoán được tâm tình của Thái Bình công chúa lúc này. Vì sao nghe xong tin tức này, nàng đầu tiên là hoang mang, sau đó lệ quang trong suốt tuôn ra?
Lúc Mạc đại tiên sinh đang ngồi ở một bên phỏng đoán, ánh mắt của Thái Bình công chúa lại dần dần biến thành phẫn nộ và thù hận. Lệ quang của nàng tựa như mang theo một ngọn lửa phẫn hận.
Thái Bình công chúa nghe xong tin tức này, trong lòng tràn đầy bi thương, lát sau chính là vô tận phẫn nộ. Nàng không thể giải thích được vì sao bà đối với Trương Xương Tông còn sủng ái hơn so với tôn tử con cháu bà.
Đúng! Kế sách này rất khó giấu diếm được ánh mắt của Võ Tắc Thiên, nhất là Trương Xương Tông luôn ở bên cạnh Võ Tắc Thiên, bằng đạo hạnh của y rất khó giấu diếm được Võ Tắc Thiên. Võ Tắc Thiên đã sớm biết được tính cách và năng lực của y, biết y không có khả năng mưu phản, nhưng... Bà đối với con rể của mình hoàn toàn không biết gì cả hay sao?
Năm đó ba anh em Tiết gia tham dự vụ án mưu phản, bà rõ ràng biết rằng Tiết Thiệu là oan uổng, vì sao không chịu tha một mạng cho hắn? Nữ nhi của bà ôm con nhỏ cúi đầu xin tha mạng, ngất ở trước cung cấm bà đều không động lòng. Hiện tại vì sao đối với Trương Xương Tông lại thông tinh đạt lý, khoan hồng độ lượng như vậy.
Thái Bình công chúa hận đến nỗi nghiến chặt hàm răng, vốn nàng thề đối phó với Trương Xương Tông là để tránh cho Lý Đường một lần nữa xuất hiện ẩn số. Hiện giờ Võ Tắc Thiên đối với Trương Xương Tông vô cùng tín nhiệm và bao che đã khơi dậy lòng ghen ghét của nàng. Mẫu thân đối với ngoại nhân thì che chở, còn đối với thân nhân cốt nhục lại tàn nhẫn tuyệt tình!
- Ta sẽ không nhịn nữa!
Thái Bình công chúa đứng dậy, mười ngón tay dùng sức, khớp xương thoáng chốc trở nên trắng bệch:
- Lúc này đây, để chém đầu Trương Xương Tông, như vậy ta tựu không tiếc dùng bất kỳ thủ đoạn nào. Nếu như Hoàng đế không làm, ta sẽ làm!
Mạc Vũ Hàm trong lòng vừa động, chần chờ nói:
- Chỉ sợ Thái Tử...
Thái Bình công chúa bỗng nhiên nhìn về lão, ánh mắt sắc bén ngăn cản Mạc đại tiên sinh lời nói, nàng gằn từng tiếng mà nói:
- Mặc kệ hắn là Thái Tử hay là Hoàng đế. Bất kể kẻ nào cũng đừng mơ tưởng ngăn cản ta. Đây là ta đòi lại công đạo!
Vi Thừa Khánh là thiên quan Thị Lang, quyền cao chức trọng. Lại là người đầu tiên được Thiên tử chỉ định, cho nên đảm nhiệm quan chủ thẩm tự nhiên là do gã đảm nhiệm. Mà Ti hình Thôi Thần Khánh cùng Ngự Sử Trung Thừa Tống Cảnh là bồi thẩm.
Vi Thừa Khánh cùng Thôi Thần Khánh đều là do Trương Xương Tông một tay nâng đỡ, sao có thể làm khó xử Trương Xương Tông. Trương Xương Tông vừa lên thượng đường, Vi Thừa Khánh liền vẻ mặt ôn hòa sai người dọn chỗ.
Tội mưu phản lớn như vậy, tuy rằng còn chưa rõ ràng, sao có thể dọn chỗ. Tuy nhiên gã là chủ thẩm, Tống Cảnh không muốn vì việc nhỏ này mà giằng co với gã, cũng liền cho qua.
Kế tiếp một màn trẩm tra quả thật là một trò khôi hài, Vi Thừa Khánh cười dài nhìn về phía Trương Xương Tông hỏi việc nhà, đại để cũng lý giải một số việc từ Thiên tử an bài đối với Trương Xương Tông, cho nên nhân tiện nói:
- Lý Hoằng Thái này ngôn từ đúng là đại nghịch bất đạo, tuy rằng Quốc công chỉ là vui đùa nói qua, sao có thể bẩm báo cho Thiên tử chứ?
Tống Cảnh vừa nghe đã cảm thấy không đúng, đây không phải là dụ cung sao? Hơn nữa cái này có hiềm nghi hướng về góc độ dụ cung, Tống Cảnh lập tức ngăn lại, lạnh lùng nói:
- Vi thị lang, cái này không thỏa đáng.
Kỳ thật Vi Thừa Khánh đánh giá cao chỉ số thông minh của Trương Xương Tông. Gã rõ ràng ám chỉ như vậy, Trương Xương Tông căn bản là nghe không hiểu, y đối với cầm kỳ thi họa đúng là tinh thông đấy, nhưng mà đối với chính trị và luật pháp thì dốt đặc cán mai, cũng không rõ Thiên tử nói với mình có ý vị gì.
Nếu chỉ là Vi Thừa Khánh ám chỉ, y tám chính phần mười tỉnh tỉnh mê mê nói một câu:
- Không có! Bổn quốc công ở trước mặt Thiên tử thường nói chuyện cười, nhưng mà lời của Lý Hoằng Thái này tuy rằng vui đùa, nhưng mà lão đó đây là vuốt mông ngựa, bổn quốc công cũng không thấy buồn cười.
Nhưng Tống Cảnh khẩn trương như vậy, Trương Xương Tông làm sao có thể không thấy? Y biết rằng Tống Cảnh là muốn dồn y vào chỗ chết, mà Vi Thừa Khánh là trợ thủ của y. Nếu Tống Cảnh phản đối, vậy mình phán đoán chuẩn xác. Dựa vào phương pháp phân tích đơn giản, Trương Xương Tông tâm cơ linh động nói:
- Đúng, Xương Tông đích xác đã nói qua với Thiên tử.
Tống Cảnh giận dữ, lạnh lùng nói:
- Ai làm chứng?
Ti hình khanh Thôi Thần Khánh trực tiếp nói:
- Nghiệp quốc công nếu là đã nói với Thiên tử, chứng nhân dĩ nhiên là đương kim Thiên tử.
Vi Thừa Khánh vuốt cằm nói:
- Như vậy, việc này chỉ có bẩm báo Thiên tử xác nhận. Nghiệp quốc công nếu từng đem trò đùa này nói qua với Thiên tử, như vậy nếu như có tội, cũng là tự thú, theo tiền lệ sẽ xử phạt nhẹ hơn.
Tống Cảnh lớn tiếng nói:
- Mưu phản là tội lớn, sao có thể bởi vì một lời mà phóng thích? Theo pháp luật, ít nhất nên hỏi nhân chứng tương quan, điều tra phủ đệ của Trương Xương Tông.
Vi Thừa Khánh sắc mặt trầm xuống nói:
- Ngày đó dự tiệc đều là vương công đại thần, ngươi muốn đem bọn họ làm nhân chứng hết? Chỉ cần ngươi đi hỏi một tiếng là đến nơi nha. Về phần điều tra phủ Quốc công, nếu không thể chứng minh tội danh của hắn, ai có lá gan điều tra phủ đệ của một vị quốc công?
Thôi Thần Khánh lập tức tiếp lời nói:
- Vị thị lang nói có lý, hiện giờ đã có chân lý rõ ràng, chúng ta hay là trước hết bẩm báo Thiên tử, do Thiên tử định đoạt mới đúng.
Vi Thừa Khánh cùng Thôi Thần Khánh kẻ xướng người họa, căn bản là nắm giữ toàn bộ thẩm phán. Tống Cảnh làm Ngự Sử Trung Thừa, giám sát bách quan lại, không ngờ không thể nói được một từ. Vi Thừa Khánh và Tống Cảnh dứt lời, liền rất khách khí nói với Trương Xương Tông:
- Ủy khuất Quốc công, còn phải giam giữ một ngày, đợi hạ quan đem nguyên do bẩm báo Thiên tử, sau đó bày tiệc rượu tạ lỗi Quốc công.
Trương Xương Tông khoát tay, ngượng ngịu rời khỏi tấn đường, liền đem Tống Cảnh tức giận sùi bọt mép.
Sáng sớm hôm sau, Vi Thừa Khánh liền đến kim điện diện quân, hướng Hoàng đế phục tấu:
- Nghiệp quốc công Trương Xương Tông vô ý dùng ngôn ngữ, rước lấy thị phi. Thần nhận thấy, là do thuật sĩ Lý Hoằng Thái không biết cấm kỵ, làm thực khách a dua cung phụng nghênh đón chủ thượng. Mà Nghiệp quốc công chỉ coi đó là trò cười, nhưng sau đó đã cáo lỗi với Thiên tử. Nhưng Bệ hạ có thể phạt ba tháng bổng lộc để cảnh cáo. Về phần Lý Hoằng Thái kia, tuy là a dua, tà thuật mê hoặc người khác, luận tội thì nên giết, ứng đại tác thiên hạ, đem ra công lý!
Võ Tặc Thiên long nhan vui mừng, vừa muốn gật đầu, Ngự Sử Trung Thừa Tống Cảnh đã bước ra, mãnh liệt mà nói:
- Bệ hạ, thuật sĩ tà thuật mệ hoặc người khác nhưng mà Trương Xương Tông nhiều lận nhận được ủng ái, quyền thế ngút trời, mới có thuật sĩ a dua nịnh bợ. Xem Trương Xương Tông tuổi còn trẻ, không có công gì với đất nước mà đạt tới tước Quốc công. Hắn lại cùng với thuật sĩ như hình với bóng, mục đích đã quá rõ ràng. Tất nhiên là rắp tâm hại người, mưu đồ gây rối, luận tội nên giết!
Võ Tắc Thiên giận tím mặt, trầm giọng nói:
- Vi Thừa Khánh, Thôi Thần Khánh đều là chủ thẩm, đối với án này đã có phán định!
Vừa dứt lời, Loan đài Thị lang Thôi Huyền Huy ngang nhiên đi ra, cao giọng nói:
- Bệ hạ! Vi Thừa Khánh, Thôi Thần Khánh là do một tay Nghiệp quốc công thăng tiến, việc này thiên hạ đều biết. Bọn họ phán quyết, khó bảo toàn công chính. Căn cứ pháp lý, thẩm tra xử lý tội của Trương Xương Tông, hai vị đại thần này hẳn là nên tránh. Cho nên, thần cung thỉnh bệ hạ phúc thẩm vụ án này!
Võ Tắc Thiên nhẫn nhịn nộ khí, nói:
- Khanh chủ trì Loan đài, không rõ pháp lý, lui ra.
Thôi Huyền Huy sừng sững không lui, Ti hình Thiếu khanh Hoàn Ngạn Phạm đi ra, cao giọng nói:
- Vi Thừa Khánh, Thôi Thần Khánh được Trương Xương Tông tiến cử, nếu như Trương Xương Tông có tội, bọn hắn cũng đều phải bị liên lụy. Vui sướng đau khổ cùng nhau, thì việc công chính khó có thể cam đoan. Thần cung thỉnh bệ hạ phúc thẩm vụ án này.
Võ Tắc Thiên vừa nói Thôi Huyền Huy không hiểu pháp luật, liền nhảy ra một vị hiểu pháp luật, lập tức liền chặn miệng của Võ Tắc Thiên. Vi Thừa Khánh và Thôi Huyền Huy đều là nhất nha Thị lang, mà Thôi Thần Khánh là Ti Hình khanh, nhảy ra hướng gã khiêu khích là Ti hình Thiếu khanh, là trợ thủ của gã. Thôi Huyền Huy và Hoàn Ngạn Phạm công khai hướng gã gây khó dễ, căn bản là không đội trời chung rồi.
Võ Tắc Thiên hít vào một hơi thật dài, cất cao giọng nói:
- Trương Xương Tông đã tự thú với trẫm, theo lý thì nên giảm tội.
Thiên tử miệng vàng lời ngọc, cũng không phải vĩnh viễn nói là làm ngay. Từ xưa đến nay, nhiều vị Hoàng đế bù nhìn nói ra căn bản không có tác dụng gì. Nhưng Võ Tắc Thiên là một vị hoàng đế nắm vững quân quyền. Khi bà còn chưa làm Hoàng đế, lời của bà không ai dám không tuân theo, huống chi là ngày hôm nay...
Hôm nay, quan viên duyên tự các đại phái hệ nhất trí quay ngược mũi thương chỉ hướng Thiên tử.
Cả triều văn võ quần chúng nghe vậy, tựu lập tức hành động.
/1071
|