Hàn Thiên Vũ đứng trước một đám thuộc hạ lạnh nhạt nhìn. Do vừa mới tỉnh dậy nên khuôn mặt vẫn còn rất xanh xao, tuy vậy lại chẳng làm mất đi sự lãnh đạm cùng quyền uy vốn có.
Anh đau đớn nhắm lại đôi đồng tử màu trà. Hai tay nắm chặt gằn lên những gân máu đáng sợ, đôi môi vì thế càng thêm trắng bệch.
- Vẫn chưa có tin tức gì sao? - Hàn Thiên Vũ dù đã biết trước kết quả vẫn không nhịn được kì vọng nhưng kì vọng càng nhiều thất vọng lại càng lớn.
Đám thuộc hạ nhìn nhau cùng lắc đầu. Trên bộ tây trang của họ đều dính một lớp đất dày. Nhìn qua trông rất dơ bẩn.
Hàn Thiên Vũ hít sâu một hơi, nắm đấm dần buông lỏng, nhưng đôi mắt màu trà lại hoang mang vô độ. Anh đang sợ, sợ cô sẽ có chuyện không hay!
***
Trong một căn nhà gỗ nằm sâu dưới chân núi, nơi đây gần như không chịu ảnh hưởng từ cơn bão.
Người con gái nằm trên giường khắp người đều bị băng bó. Cô nằm đó, mày đẹp duỗi thẳng, khuôn mặt xanh xao, đôi môi trắng bệch. Nếu không phải vẫn còn chút hơi thở sẽ không ai nghĩ cô vẫn còn sống.
- Khả Khả?!
Người đàn ông đứng trên đầu giường, lặng lẽ gọi tên cô gái trong đau đớn. Anh hận mình, giá như anh đến sớm hơn, có lẽ bi kịch sẽ không lặp lại lần nữa, và giá như anh không phải lựa chọn, thì anh đã được ở bên cô lúc bấy giờ. Tất cả, dường như đều quy vào lỗi do anh. Nhưng Lãnh Tử Dực không biết, nhờ anh, cô mới có thể tiếp tục sống, dù là hai năm trước hay là hai năm sau, đều là cô mang ơn anh.
Thân thể Lãnh Tử Dực mãnh liệt run rẩy, hai mắt anh dần đỏ hoe. Đau đớn giày vò khiến trái tim anh tan vỡ, nhìn người con gái mình yêu nằm bất động thanh sắc trên giường, anh ước giá như mình có thể thay cô nằm đó.
- Không phải mình nói cô ấy ổn rồi sao? Sao cậu còn chưa về giường nghỉ ngơi?
Tiếng nam trầm nhẹ vang nơi cửa phòng gỗ. Lãnh Tử Dực ngơ ngác nhìn người đàn ông mới xuất hiện, trong mắt ánh lên tia nhìn cảm kích.
- Tử Trạch, cậu mới về?!
Người mới xuất hiện là Mộ Tử Trạch, anh ta là một bác sĩ, còn hai người đang ở là nơi khám bệnh của người dân dưới núi. May thay, lúc Lãnh Tử Dực tìm được Lâm Khả Khả cũng là lúc anh gặp được Mộ Tử Trạch. Anh ta nói anh ta đang trong đợt khám bệnh định kì cho người dân và anh ta kêu anh đưa cô về đây. Ngoài ra, Tử Trạch còn là bạn cấp ba của Lãnh Tử Dực. Nếu không phải lần này gặp được Mộ Tử Trạch, số phận của Lâm Khả Khả chắc chắn không thể tránh được cái chết.
Lãnh Tử Dực yếu ớt mỉm cười với bạn tốt.
- Mình không sao. Còn cậu, có phải rất mệt không?
Vừa rồi, Mộ Tử Trạch vừa nhìn sơ qua đã biết Lâm Khả Khả phải truyền máu khẩn cấp mà ở đây lại chỉ có Mộ Tử Trạch có cùng nhóm máu. Một phần vì muốn cứu người, phần còn lại là bị Lãnh Tử Dực hết lời cầu xin, Mộ Tử Trạch cũng không nghĩ nhiều lập tức nhờ một nữ y tá giúp anh làm quá trình truyền máu.
Viện máu kịp thời, Lâm Khả Khả qua cơn nguy kịch, chỉ là lượng máu phải rút không thể nói là ít, lúc truyền xong, Mộ Tử Trạch không chịu được đã ngất xỉu 30 phút. Lúc tỉnh dậy, còn tốt bụng ra thành phố giúp Lâm Khả Khả mua thuốc.
Anh đặt túi thuốc qua một bên, bước lại nhìn qua người đang nằm trên giường từ đầu đến chân đều bị băng bó kín mít, trên mặt cũng có vài vết xước nhưng sẽ không để lại xẹo.
- Số cô gái này cũng thật may mắn, hai lần, cả hai lần đều từ cửa môn qua trở về.
Phải rồi, lần đầu tiên hai người gặp cô cũng là tình cảnh thê thảm như thế. Và cả hai lần đều được Mộ Tử Trạch và Lãnh Tử Dực cứu sống.
Mộ Tử Trạch liếc mắt nhìn qua Lãnh Tử Dực, chỉ thấy anh đang mím chặt môi, hai tay nắm chặt gằn lên những gân máu. Hazz, nếu đổi lại là anh ta khi đứng trước người con gái mình yêu khắp người quấn băng vải nằm bất động, tâm trạng cũng không tránh khỏi xúc động. Anh ta khẽ thở dài vỗ vai bạn tốt an ủi: - Cô ấy sẽ mau chóng tỉnh lại, cậu đừng quá lo lắng. - Nói rồi bỏ ra ngoài.
Lãnh Tử Dực lặng yên nhìn Lâm Khả Khả một phút, rồi cũng yên lặng rời đi.
***
Từ khi Lâm Khả Khả mất tích, Hàn Thiên Vũ gần như ngày nào cũng nao đầu vào uống rượu, sáng đi tìm, tối về trong bộ dạng say khướt, Thiệu Duy Thực nhìn thấy mà đau lòng.
Sau khi cơn bão vừa đi qua, cậu ngay lập tức cho thuộc hạ xuống vách núi tìm nhưng điều kì lạ là, không một ai có thể tìm thấy xác của Lâm Khả Khả. Như vậy, hẳn là cô vẫn còn sống?!
Hàn Thiên Vũ nhận được tin báo này thì tâm trạng tốt hơn nhiều, anh nói: Không thấy xác nghĩa là có thể cô ấy còn sống.
Thiệu Duy Thực không phải chưa nghĩ đến, anh cũng hi vọng là như vậy. Nhưng một tháng nay nhìn thấy Hàn Thiên Vũ ngày càng chìm trong sự bất lực của men rượu, anh lại hi vọng thuộc hạ nhanh chóng cấp tin đã tìm thấy xác Lâm Khả Khả. Dù có hơi chút tàn nhẫn nhưng như vậy không phải là không tốt.
Thiệu Duy Thực dìu Hàn Thiên Vũ đã say đến bất tỉnh về giường. Đứng từ trên cao nhìn xuống người anh em tốt của mình vẫn đang li bì ngủ, cậu chỉ biết sầu não thở dài.
Người đàn ông này sớm đã vì yêu mà ngu muội rồi!
Thiệu Duy Thực lần nữa thở dài xoay người đóng cửa phòng rời đi.
***
Tại khu đất đắt giá nằm ở ngoại thành, con siêu xe màu đỏ rực lửa bất ngờ xuất hiện sau bụi cây rậm rạp. Người đàn ông cầm vô lăng điêu luyện cua một vòng tròn thổi cát bụi bay tứ phía rồi mới chịu dừng lại trước căn biệt thự kính tuyệt đẹp.
Thiệu Duy Thực mở cửa bước xuống xe, cậu đưa những ngón tay thon dài tháo cặp mắt kính vứt sang một bên. Lạnh lùng nhìn một tốp người trong bộ véc màu đen tuyền, đôi môi mỏng mím chặt.
- Vẫn chưa tìm được người?
Đám thuộc hạ xấu hổ cúi đầu. Nếu là 1 tháng trước nói là chưa thì cũng không có gì để nói, nhưng bọn họ đều là những minh anh ngầm được Hàn Thiên Vũ bỏ rất nhiều tâm tư và tiền bạc để lôi kéo, mà tới một tháng trời đến một người con gái cũng không tìm được thì cũng có quá nhiều điều phải nói rồi.
Thiệu Duy Thực mím chặt đôi môi mỏng. Đôi đồng tử bất định nhắm chặt, chợt cậu lên tiếng.
- Chấm dứt tìm kiếm đi!
- Nhưng...
Đám người nghe Thiệu Duy Thực nói vậy đều cảm thấy không ổn. Dù sao người bỏ tiền thuê bọn họ là Hàn Thiên Vũ, nói chính xác thì Hàn Thiên Vũ mới là ông chủ của bọn họ. Nhưng bọn họ cũng biết, Thiệu Duy Thực là cánh tay phải đắc lực của ông chủ, lời nói của cậu không phải không có uy lực, nên bọn họ không giám nỗ mãn.
Thiệu Duy Thực nghe đám thuộc hạ phản đối thì nâng rèm mắt lên, lạnh lùng lướt qua từng người một. Bọn họ thì hiểu gì chứ? Họ chỉ cần cầm tiền và bán mạng vì ông chủ của mình, nhưng tình cảm của ông chủ họ, họ nào có thể hiểu?!
Cậu nghiêm mặt, đeo lại mắt kiếng rồi xoay người bước lên xe. Trước khi cánh cửa xe kéo xuống, cậu kiên định nhấn mạnh.
- Nếu Thiên Vũ có hỏi cứ nói rằng Lâm Khả Khả đã chết rồi, còn xác đâu thì các cậu tự tìm lý do. Nếu sau này anh ấy trách tội cứ bảo tôi đứng sau ra lệnh mọi người làm vậy là được!
Lần này anh dứt khoát xoay người điều khiển con siêu xe nhanh chóng biến mất như lúc mới xuất hiện để lại một đám người đằng sau vẻ mặt lưỡng lự.
Anh đau đớn nhắm lại đôi đồng tử màu trà. Hai tay nắm chặt gằn lên những gân máu đáng sợ, đôi môi vì thế càng thêm trắng bệch.
- Vẫn chưa có tin tức gì sao? - Hàn Thiên Vũ dù đã biết trước kết quả vẫn không nhịn được kì vọng nhưng kì vọng càng nhiều thất vọng lại càng lớn.
Đám thuộc hạ nhìn nhau cùng lắc đầu. Trên bộ tây trang của họ đều dính một lớp đất dày. Nhìn qua trông rất dơ bẩn.
Hàn Thiên Vũ hít sâu một hơi, nắm đấm dần buông lỏng, nhưng đôi mắt màu trà lại hoang mang vô độ. Anh đang sợ, sợ cô sẽ có chuyện không hay!
***
Trong một căn nhà gỗ nằm sâu dưới chân núi, nơi đây gần như không chịu ảnh hưởng từ cơn bão.
Người con gái nằm trên giường khắp người đều bị băng bó. Cô nằm đó, mày đẹp duỗi thẳng, khuôn mặt xanh xao, đôi môi trắng bệch. Nếu không phải vẫn còn chút hơi thở sẽ không ai nghĩ cô vẫn còn sống.
- Khả Khả?!
Người đàn ông đứng trên đầu giường, lặng lẽ gọi tên cô gái trong đau đớn. Anh hận mình, giá như anh đến sớm hơn, có lẽ bi kịch sẽ không lặp lại lần nữa, và giá như anh không phải lựa chọn, thì anh đã được ở bên cô lúc bấy giờ. Tất cả, dường như đều quy vào lỗi do anh. Nhưng Lãnh Tử Dực không biết, nhờ anh, cô mới có thể tiếp tục sống, dù là hai năm trước hay là hai năm sau, đều là cô mang ơn anh.
Thân thể Lãnh Tử Dực mãnh liệt run rẩy, hai mắt anh dần đỏ hoe. Đau đớn giày vò khiến trái tim anh tan vỡ, nhìn người con gái mình yêu nằm bất động thanh sắc trên giường, anh ước giá như mình có thể thay cô nằm đó.
- Không phải mình nói cô ấy ổn rồi sao? Sao cậu còn chưa về giường nghỉ ngơi?
Tiếng nam trầm nhẹ vang nơi cửa phòng gỗ. Lãnh Tử Dực ngơ ngác nhìn người đàn ông mới xuất hiện, trong mắt ánh lên tia nhìn cảm kích.
- Tử Trạch, cậu mới về?!
Người mới xuất hiện là Mộ Tử Trạch, anh ta là một bác sĩ, còn hai người đang ở là nơi khám bệnh của người dân dưới núi. May thay, lúc Lãnh Tử Dực tìm được Lâm Khả Khả cũng là lúc anh gặp được Mộ Tử Trạch. Anh ta nói anh ta đang trong đợt khám bệnh định kì cho người dân và anh ta kêu anh đưa cô về đây. Ngoài ra, Tử Trạch còn là bạn cấp ba của Lãnh Tử Dực. Nếu không phải lần này gặp được Mộ Tử Trạch, số phận của Lâm Khả Khả chắc chắn không thể tránh được cái chết.
Lãnh Tử Dực yếu ớt mỉm cười với bạn tốt.
- Mình không sao. Còn cậu, có phải rất mệt không?
Vừa rồi, Mộ Tử Trạch vừa nhìn sơ qua đã biết Lâm Khả Khả phải truyền máu khẩn cấp mà ở đây lại chỉ có Mộ Tử Trạch có cùng nhóm máu. Một phần vì muốn cứu người, phần còn lại là bị Lãnh Tử Dực hết lời cầu xin, Mộ Tử Trạch cũng không nghĩ nhiều lập tức nhờ một nữ y tá giúp anh làm quá trình truyền máu.
Viện máu kịp thời, Lâm Khả Khả qua cơn nguy kịch, chỉ là lượng máu phải rút không thể nói là ít, lúc truyền xong, Mộ Tử Trạch không chịu được đã ngất xỉu 30 phút. Lúc tỉnh dậy, còn tốt bụng ra thành phố giúp Lâm Khả Khả mua thuốc.
Anh đặt túi thuốc qua một bên, bước lại nhìn qua người đang nằm trên giường từ đầu đến chân đều bị băng bó kín mít, trên mặt cũng có vài vết xước nhưng sẽ không để lại xẹo.
- Số cô gái này cũng thật may mắn, hai lần, cả hai lần đều từ cửa môn qua trở về.
Phải rồi, lần đầu tiên hai người gặp cô cũng là tình cảnh thê thảm như thế. Và cả hai lần đều được Mộ Tử Trạch và Lãnh Tử Dực cứu sống.
Mộ Tử Trạch liếc mắt nhìn qua Lãnh Tử Dực, chỉ thấy anh đang mím chặt môi, hai tay nắm chặt gằn lên những gân máu. Hazz, nếu đổi lại là anh ta khi đứng trước người con gái mình yêu khắp người quấn băng vải nằm bất động, tâm trạng cũng không tránh khỏi xúc động. Anh ta khẽ thở dài vỗ vai bạn tốt an ủi: - Cô ấy sẽ mau chóng tỉnh lại, cậu đừng quá lo lắng. - Nói rồi bỏ ra ngoài.
Lãnh Tử Dực lặng yên nhìn Lâm Khả Khả một phút, rồi cũng yên lặng rời đi.
***
Từ khi Lâm Khả Khả mất tích, Hàn Thiên Vũ gần như ngày nào cũng nao đầu vào uống rượu, sáng đi tìm, tối về trong bộ dạng say khướt, Thiệu Duy Thực nhìn thấy mà đau lòng.
Sau khi cơn bão vừa đi qua, cậu ngay lập tức cho thuộc hạ xuống vách núi tìm nhưng điều kì lạ là, không một ai có thể tìm thấy xác của Lâm Khả Khả. Như vậy, hẳn là cô vẫn còn sống?!
Hàn Thiên Vũ nhận được tin báo này thì tâm trạng tốt hơn nhiều, anh nói: Không thấy xác nghĩa là có thể cô ấy còn sống.
Thiệu Duy Thực không phải chưa nghĩ đến, anh cũng hi vọng là như vậy. Nhưng một tháng nay nhìn thấy Hàn Thiên Vũ ngày càng chìm trong sự bất lực của men rượu, anh lại hi vọng thuộc hạ nhanh chóng cấp tin đã tìm thấy xác Lâm Khả Khả. Dù có hơi chút tàn nhẫn nhưng như vậy không phải là không tốt.
Thiệu Duy Thực dìu Hàn Thiên Vũ đã say đến bất tỉnh về giường. Đứng từ trên cao nhìn xuống người anh em tốt của mình vẫn đang li bì ngủ, cậu chỉ biết sầu não thở dài.
Người đàn ông này sớm đã vì yêu mà ngu muội rồi!
Thiệu Duy Thực lần nữa thở dài xoay người đóng cửa phòng rời đi.
***
Tại khu đất đắt giá nằm ở ngoại thành, con siêu xe màu đỏ rực lửa bất ngờ xuất hiện sau bụi cây rậm rạp. Người đàn ông cầm vô lăng điêu luyện cua một vòng tròn thổi cát bụi bay tứ phía rồi mới chịu dừng lại trước căn biệt thự kính tuyệt đẹp.
Thiệu Duy Thực mở cửa bước xuống xe, cậu đưa những ngón tay thon dài tháo cặp mắt kính vứt sang một bên. Lạnh lùng nhìn một tốp người trong bộ véc màu đen tuyền, đôi môi mỏng mím chặt.
- Vẫn chưa tìm được người?
Đám thuộc hạ xấu hổ cúi đầu. Nếu là 1 tháng trước nói là chưa thì cũng không có gì để nói, nhưng bọn họ đều là những minh anh ngầm được Hàn Thiên Vũ bỏ rất nhiều tâm tư và tiền bạc để lôi kéo, mà tới một tháng trời đến một người con gái cũng không tìm được thì cũng có quá nhiều điều phải nói rồi.
Thiệu Duy Thực mím chặt đôi môi mỏng. Đôi đồng tử bất định nhắm chặt, chợt cậu lên tiếng.
- Chấm dứt tìm kiếm đi!
- Nhưng...
Đám người nghe Thiệu Duy Thực nói vậy đều cảm thấy không ổn. Dù sao người bỏ tiền thuê bọn họ là Hàn Thiên Vũ, nói chính xác thì Hàn Thiên Vũ mới là ông chủ của bọn họ. Nhưng bọn họ cũng biết, Thiệu Duy Thực là cánh tay phải đắc lực của ông chủ, lời nói của cậu không phải không có uy lực, nên bọn họ không giám nỗ mãn.
Thiệu Duy Thực nghe đám thuộc hạ phản đối thì nâng rèm mắt lên, lạnh lùng lướt qua từng người một. Bọn họ thì hiểu gì chứ? Họ chỉ cần cầm tiền và bán mạng vì ông chủ của mình, nhưng tình cảm của ông chủ họ, họ nào có thể hiểu?!
Cậu nghiêm mặt, đeo lại mắt kiếng rồi xoay người bước lên xe. Trước khi cánh cửa xe kéo xuống, cậu kiên định nhấn mạnh.
- Nếu Thiên Vũ có hỏi cứ nói rằng Lâm Khả Khả đã chết rồi, còn xác đâu thì các cậu tự tìm lý do. Nếu sau này anh ấy trách tội cứ bảo tôi đứng sau ra lệnh mọi người làm vậy là được!
Lần này anh dứt khoát xoay người điều khiển con siêu xe nhanh chóng biến mất như lúc mới xuất hiện để lại một đám người đằng sau vẻ mặt lưỡng lự.
/12
|