Lâm Khả Khả sau khi ngã từ vách núi xuống cô chỉ cảm thấy mình như chết đi sống lại. Khắp người đâu đâu cũng là máu, cả người đau ê ẩm, xương cốt như bị nghiền nát, cô thử dịch chuyển người một chút nhưng dù có cố gắng thế nào đến một ngón tay cũng không nhấc lên được, cuối cùng vẫn là tuyệt vọng buông xuôi hai bên thân mình.
Lâm Khả Khả cố hé mở hàng mi dày nặng trĩu lên nhìn trời. Đôi môi hồng hào giờ đã trắng bệch, khuôn mặt khả ái giờ xanh xao. Nhưng cô không quan tâm. Khẽ khép đôi mi lại, nuốt lại những giọt lệ đã trôi đến cửa mi, cô cảm nhận rất rõ trái tim mình đang quặn lên từng hồi đau đớn. Thế nhưng vào lúc cận kề cái chết rồi cô lại nhớ ra tất cả, nhớ từng có người nói với cô rằng Làm quen em đó là lúc cô chưa mất đi kí ức, sau này sống dưới thân phận một Lâm Khả Khả hồn nhiên, yêu đời, cô lần nữa nhìn thấy anh, một Hàn Thiên Vũ vẫn mang trong mình bóng hình Nhan Tử Kiều.
Trước mắt cô hiện ra hình ảnh Hàn Thiên Vũ mỉm cười, Lâm Khả Khả không tự chủ được so sánh anh với quá khứ. Vẫn khuôn mặt ấy, vẫn đôi mày ấy, nhưng là Hàn Thiên Vũ của hai năm sau khiến trái tim cô vừa ngọt lại vừa đau. Ngọt bởi vì anh đã giữ cô bên mình thay vì xếp cái tên Nhan Tử Kiều vào quá khứ, nhưng đó cũng là lý do khiến cô đau lòng. Hai năm, trong khoảng thời gian không có cô bên cạnh đó, rốt cuộc anh đã cố gắng gượng sống thế nào. Là dùng nỗi đau để ép mình tồn tại?
Lâm Khả Khả càng nghĩ lại càng đau lòng, trên khuôn mặt cô sớm đã không còn phân biệt được đâu là nước mưa, đâu là nước mắt nữa rồi. Nhưng tất cả... đã quá muộn. Thời khắc cô nhớ lại đã chẳng thể làm gì để cứu vãn.
Mưa vẫn rơi, bão vẫn nổi, từng hạt mưa rơi xuống như ngọn giáo xuyên qua cơ thể cô khiến Lâm Khả Khả không nhịn được run rẩy. Trước mắt cô nhòe dần, cô cảm thấy mệt mỏi, cô muốn ngủ.
Trước lúc quang cảnh trước mắt cô dần chìm hoàn toàn trong bóng tối, cô lại nghe như ai đó gọi tên mình. Âm thanh này... giọng nói này... thật quen thuộc...
Lâm Khả Khả muốn mở mắt nhìn xem thật có người đang gọi tên cô không, nhưng cô sớm đã không còn sức lực để làm điều đó. Hàng mi dài nặng trĩu như đeo trì rồi hoàn toàn đóng chặt.
Là cô... nghe nhầm rồi?
***
Hàn Thiên Vũ sau khi nhận được thông báo, cả người anh như chết nặng, chiếc điện thoại cũng vì chủ nhận không nắm chặt rơi tự do xuống nền đất.
Tại sao... lại vậy?
Hai mắt anh đỏ hoe không nhìn ra giận dữ hay đau lòng. Hàn Thiên Vũ tay ôm đầu bất ngờ quỳ xuống đất nhìn trời gào thét.
- Aaaaaaaa!
Mọi ngươi qua đường không biết chuyện thì nhìn anh tặc lưỡi Chàng trai này đẹp trai như vậy mà lại bị điên, thật đáng tiếc! Người hiểu chuyện một chút thì nhìn anh vẻ thông cảm. Nhưng dù hiểu hay không hiểu mọi người đầu không tự chủ được lùi đi thật xa.
Mưa rơi mỗi lúc một dày, nhưng anh sớm đã không còn nhận thức được gì nữa rồi. Hàn Thiên Vũ ngửa mặt lên trời cảm nhận từng hồi đau đớn, hai tay anh nắm chặt như dồn tất cả nỗi đau lòng cũng bực tức vào nắm đấm. Anh trách ông trời sao lại hết lần này đến lần khác tàn nhẫn với anh và cô như vậy. Chẳng lẽ một lần còn chưa đủ, chẳng lẽ phải để bị kịch trong quá khứ lần nữa diễn ra trước mắt anh.
Những giọt mưa như xuyên qua cơ thể anh đau rát, nhưng giá như nó đau hơi trái tim anh lúc này...
Màn hình tinh thể lòng không ngừng đưa tin. Tận mắt chứng kiến quang cảnh khủng khiếp đang tiếp diễn ấy, anh thở không ra hơi.
Nước mắt hòa trộn nước mưa lăn dài trên đôi gò má người đàn ông cương nghị. Anh đã khóc!
***
Tối rồi...
Cô đang gọi anh...
Kiều Kiều đang gọi anh...
Hàn Thiên Vũ bị giấc mơ làm giật mình tỉnh dậy. Trước mắt anh là một ga màu trắng đơn điệu, nhưng anh cũng nhận ra đây là nơi trước đây mình không bao giờ muốn đến.
Bệnh viện!
Thiệu Duy Thực sau khi thấy Hàn Thiên Vũ hét lên một tiếng rồi tỉnh dậy thì kinh hãi vọt từ cửa lại giường. Có trời mới biết cậu đã kinh hãi như thế nào khi nhận được cuộc gọi của anh.
8 giờ trước.
Thiệu Duy Thực vừa đáp máy bay thì về nhà luôn. Tâm trạng mệt mỏi do ngồi chuyến bay đường dài lại thêm sự tình dựng chuyện của ông lão nhà muốn cậu sớm ngày quay về kế thừa sự nghiệp của gia tộc khiến cậu vô cùng đau đầu. Bởi vậy đến lúc về nước mới chợt nhớ ra sự tình nghi về việc Lâm Khả Khả mất trí nhớ, cậu liền gọi điện báo ngay cho Hàn Thiên Vũ. Vốn tưởng rằng mọi chuyện như vậy ổn thỏa cậu liền được nghỉ ngơi. Ai ngờ rằng khi đứng trước chiếc giường rộng hai mét rồi điện thoại cậu thế nhưng lại đổ chuông. Khốn kiếp, tốt nhất là tên nào gọi tới có việc quan trọng cần thông báo, lại không nghĩ rằng là Hàn Thiên Vũ gọi đến, nhưng mặc kệ, vẫn tốt nhất là có chuyện quan trọng đi. Nhưng mà lúc bắt máy người nghe lại không phải Hàn Thiên Vũ. Nghĩ đến khả năng xấu, cậu liền sốt ruột hỏi: Anh là ai? Đối phương nghe thấy cậu nên tiếng thì cũng không dám chần trừ một giây nào vội nói: Anh có phải là Thiệu bà tám không?
Thiệu bà tám? Ý chỉ anh lắm điều?
Thiệu Duy Thực đầu đầy hắc tuyến, đang muốn cảnh cáo tên này một trận ra trò thế nhưng lời chưa ra khỏi miệng lại tắc nghẹn nơi cổ họng.
Trên đường có một người đàn ông bất tỉnh là chủ nhân của số điện thoại này, nếu anh là bạn cậu ta liệu có thể tới đón?
Được rồi, Thiệu bà tám có thể bỏ lại sau này tính sổ.
Thiệu Duy Thực sau khi hỏi rõ địa chỉ liền không đợi đối phương nói hết câu lập tức chạy ra ngoài.
Ai có thể tin đây, đến cậu cũng chẳng giám tin. Hàn Thiên Vũ, một kẻ cao ngạo với cái tự tôi cao đến nỗi ngửa mặt cả ngày cũng không thấy mà lại vì quá đau lòng mà ngất xỉu trên đường. Được rồi, yêu có hai khả năng, một là làm người ta thông minh, hai là khiến kẻ đó ngu dốt, Hàn Thiên Vũ không phải là ví dụ thứ hai điển hình sao. Người ta nói cũng chẳng quá, người càng thông minh khi yêu lại càng ngốc nghếch.
Thiệu Duy Thực nghĩ mà không nhịn được thở dài.
Đặt chiếc điện thoại xuống bàn, cậu ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh Hàn Thiên Vũ lo lắng hỏi.
- Anh thấy sao rồi?
Hàn Thiên Vũ hơi liếc mắt nhìn cậu nhưng không có trả lời. Thiệu Duy Thực cũng biết giờ có nói gì cũng không khiến Hàn Thiên Vũ mở lời được, cậu đành im lặng. Hai người cứ giữ tư thế đó không biết đã bao lâu trôi qua, Hàn Thiên Vũ mới không tình nguyện mở miệng.
- Đã tìm thấy Khả Khả chưa?
Sau khi cậu chạy đến thì Hàn Thiên Vũ chợt tỉnh lại, dù không có nhiều ý thức lắm nhưng câu đầu tiên anh nói là Giúp anh tìm Khả Khả!
Nhìn bàn tay Hàn Thiên Vũ đang nắm chặt góc áo mình, Thiệu Duy Thực chỉ có thể thỏa hiệp gật đầu. Như chỉ đợi cậu đồng ý, Hàn Thiên Vũ lại tiếp tục bất tỉnh. Đến lúc nãy mới tỉnh lại, cậu hỏi thì anh không trả lời thế nhưng câu đầu tiên anh mở miệng khi tỉnh lại lại là Đã tìm thấy Khả Khả chưa?
Thiệu Duy Thực tay bóp trán khổ não nói. - Nãy giờ còn chưa tới nửa ngày, sẽ không nhanh thế đâu.
Lại thêm trên ngọn núi ấy đất đang sạt nở dữ dội, nếu muốn đi tìm ít nhất cũng phải đợt cơn bão qua đi. Nhưng cậu không giám nói, chỉ sợ Hàn Thiên Vũ nhất thời kích động lại tự mình lên núi tìm. Ít nhất tình cảnh giống như hai năm trước cậu sẽ không để nó lặp lại trên người Hàn Thiên Vũ. Hai năm trước vì tìm kiếm đến nỗi bất tỉnh xuất 3 ngày, vừa tỉnh lại lại tiếp tục đi tìm hại bản thân gã từ trên dốc núi xuống phải nằm viện một tháng trời... Như vậy, sẽ có biết bao nhiêu người phải đau lòng!
Hàn Thiên Vũ biết Thiệu Duy Thực nghĩ gì, cũng biết dù bản thân có làm gì lúc này cũng là vô ích. Lại nhìn đến đôi mắt đỏ hoe lên vì thiếu ngủ của cậu, anh cũng biết cậu đã vì anh mà chạy đôn chạy đáo xuất mấy tiếng qua . Không nỡ lòng nhìn anh em tốt mệt mỏi như vậy, Hàn Thiên Vũ dịch người xê vào trong tường, nhìn Thiệu Duy Thực chỉ vào chỗ trống bên cạnh lười biếng nói.
- Nằm ngủ một lát đi, chắc cậu mệt rồi.
Thiệu Duy Thực nghe vậy thì khóe môi hơi nâng lên một chút rồi bật cười hả hả, coi như Hàn Thiên Vũ vẫn còn biết đến người anh em tốt này.
Chủ đã mời khách đây cũng chẳng từ chối. Thiệu Duy Thực theo cánh tay Hàn Thiêu Vũ chỉ nằm bẹp xuống chẳng bao lâu thì ngủ say.
Anh nhìn Thiệu Duy Thực ngủ say thì lặng lẽ bước xuống giường.
Trong phòng bệnh là một mảng yên tĩnh.
Lâm Khả Khả cố hé mở hàng mi dày nặng trĩu lên nhìn trời. Đôi môi hồng hào giờ đã trắng bệch, khuôn mặt khả ái giờ xanh xao. Nhưng cô không quan tâm. Khẽ khép đôi mi lại, nuốt lại những giọt lệ đã trôi đến cửa mi, cô cảm nhận rất rõ trái tim mình đang quặn lên từng hồi đau đớn. Thế nhưng vào lúc cận kề cái chết rồi cô lại nhớ ra tất cả, nhớ từng có người nói với cô rằng Làm quen em đó là lúc cô chưa mất đi kí ức, sau này sống dưới thân phận một Lâm Khả Khả hồn nhiên, yêu đời, cô lần nữa nhìn thấy anh, một Hàn Thiên Vũ vẫn mang trong mình bóng hình Nhan Tử Kiều.
Trước mắt cô hiện ra hình ảnh Hàn Thiên Vũ mỉm cười, Lâm Khả Khả không tự chủ được so sánh anh với quá khứ. Vẫn khuôn mặt ấy, vẫn đôi mày ấy, nhưng là Hàn Thiên Vũ của hai năm sau khiến trái tim cô vừa ngọt lại vừa đau. Ngọt bởi vì anh đã giữ cô bên mình thay vì xếp cái tên Nhan Tử Kiều vào quá khứ, nhưng đó cũng là lý do khiến cô đau lòng. Hai năm, trong khoảng thời gian không có cô bên cạnh đó, rốt cuộc anh đã cố gắng gượng sống thế nào. Là dùng nỗi đau để ép mình tồn tại?
Lâm Khả Khả càng nghĩ lại càng đau lòng, trên khuôn mặt cô sớm đã không còn phân biệt được đâu là nước mưa, đâu là nước mắt nữa rồi. Nhưng tất cả... đã quá muộn. Thời khắc cô nhớ lại đã chẳng thể làm gì để cứu vãn.
Mưa vẫn rơi, bão vẫn nổi, từng hạt mưa rơi xuống như ngọn giáo xuyên qua cơ thể cô khiến Lâm Khả Khả không nhịn được run rẩy. Trước mắt cô nhòe dần, cô cảm thấy mệt mỏi, cô muốn ngủ.
Trước lúc quang cảnh trước mắt cô dần chìm hoàn toàn trong bóng tối, cô lại nghe như ai đó gọi tên mình. Âm thanh này... giọng nói này... thật quen thuộc...
Lâm Khả Khả muốn mở mắt nhìn xem thật có người đang gọi tên cô không, nhưng cô sớm đã không còn sức lực để làm điều đó. Hàng mi dài nặng trĩu như đeo trì rồi hoàn toàn đóng chặt.
Là cô... nghe nhầm rồi?
***
Hàn Thiên Vũ sau khi nhận được thông báo, cả người anh như chết nặng, chiếc điện thoại cũng vì chủ nhận không nắm chặt rơi tự do xuống nền đất.
Tại sao... lại vậy?
Hai mắt anh đỏ hoe không nhìn ra giận dữ hay đau lòng. Hàn Thiên Vũ tay ôm đầu bất ngờ quỳ xuống đất nhìn trời gào thét.
- Aaaaaaaa!
Mọi ngươi qua đường không biết chuyện thì nhìn anh tặc lưỡi Chàng trai này đẹp trai như vậy mà lại bị điên, thật đáng tiếc! Người hiểu chuyện một chút thì nhìn anh vẻ thông cảm. Nhưng dù hiểu hay không hiểu mọi người đầu không tự chủ được lùi đi thật xa.
Mưa rơi mỗi lúc một dày, nhưng anh sớm đã không còn nhận thức được gì nữa rồi. Hàn Thiên Vũ ngửa mặt lên trời cảm nhận từng hồi đau đớn, hai tay anh nắm chặt như dồn tất cả nỗi đau lòng cũng bực tức vào nắm đấm. Anh trách ông trời sao lại hết lần này đến lần khác tàn nhẫn với anh và cô như vậy. Chẳng lẽ một lần còn chưa đủ, chẳng lẽ phải để bị kịch trong quá khứ lần nữa diễn ra trước mắt anh.
Những giọt mưa như xuyên qua cơ thể anh đau rát, nhưng giá như nó đau hơi trái tim anh lúc này...
Màn hình tinh thể lòng không ngừng đưa tin. Tận mắt chứng kiến quang cảnh khủng khiếp đang tiếp diễn ấy, anh thở không ra hơi.
Nước mắt hòa trộn nước mưa lăn dài trên đôi gò má người đàn ông cương nghị. Anh đã khóc!
***
Tối rồi...
Cô đang gọi anh...
Kiều Kiều đang gọi anh...
Hàn Thiên Vũ bị giấc mơ làm giật mình tỉnh dậy. Trước mắt anh là một ga màu trắng đơn điệu, nhưng anh cũng nhận ra đây là nơi trước đây mình không bao giờ muốn đến.
Bệnh viện!
Thiệu Duy Thực sau khi thấy Hàn Thiên Vũ hét lên một tiếng rồi tỉnh dậy thì kinh hãi vọt từ cửa lại giường. Có trời mới biết cậu đã kinh hãi như thế nào khi nhận được cuộc gọi của anh.
8 giờ trước.
Thiệu Duy Thực vừa đáp máy bay thì về nhà luôn. Tâm trạng mệt mỏi do ngồi chuyến bay đường dài lại thêm sự tình dựng chuyện của ông lão nhà muốn cậu sớm ngày quay về kế thừa sự nghiệp của gia tộc khiến cậu vô cùng đau đầu. Bởi vậy đến lúc về nước mới chợt nhớ ra sự tình nghi về việc Lâm Khả Khả mất trí nhớ, cậu liền gọi điện báo ngay cho Hàn Thiên Vũ. Vốn tưởng rằng mọi chuyện như vậy ổn thỏa cậu liền được nghỉ ngơi. Ai ngờ rằng khi đứng trước chiếc giường rộng hai mét rồi điện thoại cậu thế nhưng lại đổ chuông. Khốn kiếp, tốt nhất là tên nào gọi tới có việc quan trọng cần thông báo, lại không nghĩ rằng là Hàn Thiên Vũ gọi đến, nhưng mặc kệ, vẫn tốt nhất là có chuyện quan trọng đi. Nhưng mà lúc bắt máy người nghe lại không phải Hàn Thiên Vũ. Nghĩ đến khả năng xấu, cậu liền sốt ruột hỏi: Anh là ai? Đối phương nghe thấy cậu nên tiếng thì cũng không dám chần trừ một giây nào vội nói: Anh có phải là Thiệu bà tám không?
Thiệu bà tám? Ý chỉ anh lắm điều?
Thiệu Duy Thực đầu đầy hắc tuyến, đang muốn cảnh cáo tên này một trận ra trò thế nhưng lời chưa ra khỏi miệng lại tắc nghẹn nơi cổ họng.
Trên đường có một người đàn ông bất tỉnh là chủ nhân của số điện thoại này, nếu anh là bạn cậu ta liệu có thể tới đón?
Được rồi, Thiệu bà tám có thể bỏ lại sau này tính sổ.
Thiệu Duy Thực sau khi hỏi rõ địa chỉ liền không đợi đối phương nói hết câu lập tức chạy ra ngoài.
Ai có thể tin đây, đến cậu cũng chẳng giám tin. Hàn Thiên Vũ, một kẻ cao ngạo với cái tự tôi cao đến nỗi ngửa mặt cả ngày cũng không thấy mà lại vì quá đau lòng mà ngất xỉu trên đường. Được rồi, yêu có hai khả năng, một là làm người ta thông minh, hai là khiến kẻ đó ngu dốt, Hàn Thiên Vũ không phải là ví dụ thứ hai điển hình sao. Người ta nói cũng chẳng quá, người càng thông minh khi yêu lại càng ngốc nghếch.
Thiệu Duy Thực nghĩ mà không nhịn được thở dài.
Đặt chiếc điện thoại xuống bàn, cậu ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh Hàn Thiên Vũ lo lắng hỏi.
- Anh thấy sao rồi?
Hàn Thiên Vũ hơi liếc mắt nhìn cậu nhưng không có trả lời. Thiệu Duy Thực cũng biết giờ có nói gì cũng không khiến Hàn Thiên Vũ mở lời được, cậu đành im lặng. Hai người cứ giữ tư thế đó không biết đã bao lâu trôi qua, Hàn Thiên Vũ mới không tình nguyện mở miệng.
- Đã tìm thấy Khả Khả chưa?
Sau khi cậu chạy đến thì Hàn Thiên Vũ chợt tỉnh lại, dù không có nhiều ý thức lắm nhưng câu đầu tiên anh nói là Giúp anh tìm Khả Khả!
Nhìn bàn tay Hàn Thiên Vũ đang nắm chặt góc áo mình, Thiệu Duy Thực chỉ có thể thỏa hiệp gật đầu. Như chỉ đợi cậu đồng ý, Hàn Thiên Vũ lại tiếp tục bất tỉnh. Đến lúc nãy mới tỉnh lại, cậu hỏi thì anh không trả lời thế nhưng câu đầu tiên anh mở miệng khi tỉnh lại lại là Đã tìm thấy Khả Khả chưa?
Thiệu Duy Thực tay bóp trán khổ não nói. - Nãy giờ còn chưa tới nửa ngày, sẽ không nhanh thế đâu.
Lại thêm trên ngọn núi ấy đất đang sạt nở dữ dội, nếu muốn đi tìm ít nhất cũng phải đợt cơn bão qua đi. Nhưng cậu không giám nói, chỉ sợ Hàn Thiên Vũ nhất thời kích động lại tự mình lên núi tìm. Ít nhất tình cảnh giống như hai năm trước cậu sẽ không để nó lặp lại trên người Hàn Thiên Vũ. Hai năm trước vì tìm kiếm đến nỗi bất tỉnh xuất 3 ngày, vừa tỉnh lại lại tiếp tục đi tìm hại bản thân gã từ trên dốc núi xuống phải nằm viện một tháng trời... Như vậy, sẽ có biết bao nhiêu người phải đau lòng!
Hàn Thiên Vũ biết Thiệu Duy Thực nghĩ gì, cũng biết dù bản thân có làm gì lúc này cũng là vô ích. Lại nhìn đến đôi mắt đỏ hoe lên vì thiếu ngủ của cậu, anh cũng biết cậu đã vì anh mà chạy đôn chạy đáo xuất mấy tiếng qua . Không nỡ lòng nhìn anh em tốt mệt mỏi như vậy, Hàn Thiên Vũ dịch người xê vào trong tường, nhìn Thiệu Duy Thực chỉ vào chỗ trống bên cạnh lười biếng nói.
- Nằm ngủ một lát đi, chắc cậu mệt rồi.
Thiệu Duy Thực nghe vậy thì khóe môi hơi nâng lên một chút rồi bật cười hả hả, coi như Hàn Thiên Vũ vẫn còn biết đến người anh em tốt này.
Chủ đã mời khách đây cũng chẳng từ chối. Thiệu Duy Thực theo cánh tay Hàn Thiêu Vũ chỉ nằm bẹp xuống chẳng bao lâu thì ngủ say.
Anh nhìn Thiệu Duy Thực ngủ say thì lặng lẽ bước xuống giường.
Trong phòng bệnh là một mảng yên tĩnh.
/12
|