A Từ hờ hững về đến nhà, lúc đi đến cửa mới phát hiện cửa nhà bị mở ra một khe nhỏ.
A Từ khựng lại, phản ứng đầu tiên là đưa tay mò bên hông, nhưng giữa chừng lại đột nhiên thu tay về.
Trong mắt lóe lên sự không kiên nhẫn, A Từ đưa tay đẩy cửa, nhưng cũng không nhìn vào nhà, vừa cúi đầu đổi giày vừa nói: "Tự ý xông vào nhà dân là phạm pháp."
Nhà A Từ không lớn, phòng khách bố trí rất đơn giản, tất cả mọi thứ đều gọn gàng ngăn nắp, cho thấy chủ nhân của nó là một người rất có nguyên tắc.
Một người đàn ông đang ngồi trên ghế salon màu đen ở giữa phòng khách, độ tuổi khoảng chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu. Người này tướng mạo bình thường, dáng người bình thường, đồ tây đen cũng bình thường, chính là dạng người qua đường Giáp có thể bắt gặp ngay trên đường.
Nghe A Từ nói, y mỉm cười: "Cậu muốn tố cáo tôi à?"
Người đàn ông đó ở mọi phương diện đều bình thường, nhưng khi y cười lên thì cả người liền tươi sáng như có ánh hào quang, làm người ta muốn xem nhẹ cũng không được.
A Từ không trả lời, chỉ tiện tay ném áo khoác dính máu qua một bên. Thấy áo sơ mi cũng bị thấm máu, A Từ nhíu mày, xoay người đi vào phòng ngủ thay quần áo.
Người đàn ông đã sớm ngửi thấy mùi máu tươi, lúc này cũng nhíu mày, trong giọng nói có chút lo lắng: "Cậu bị thương à? Xảy ra chuyện gì?"
A Từ không lên tiếng, thay quần áo xong lại đi ra. Cậu vò áo sơ mi dính máu thành một cục rồi ném vào trong thùng rác, sau mới đáp: "Vết thương nhỏ."
Lông mày y vẫn không giãn ra, lại hỏi: "Muốn làm cậu bị thương cũng không dễ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
A Từ vẫn không trả lời, thậm chí còn không dừng lại trước mặt y lần nào. Cậu đi thẳng đến quầy bar, đoạn lấy bột cà phê bỏ vào trong máy pha, nhìn máy móc hoạt động mới hỏi lại: "Tại sao tới nhà tôi?"
Y cũng không trả lời, hai người cứ trầm mặt giằng co như thế, chỉ có tiếng vọng nhỏ của máy pha cà phê đang hoạt động.
Một hồi sau, A Từ mấp máy môi định nói chuyện thì điện thoại trong túi chợt đổ chuông.
A Từ lấy ra xem, là Giản Ngôn gọi đến, cậu hơi ngập ngừng.
Người đàn ông nói: "Sao không nhận?"
A Từ nhìn y một cái, mặt không đổi sắc nhận điện thoại: "A lô?"
"A Từ, tôi là Giản Ngôn." Giọng Giản Ngôn dường như có chút lo lắng.
Dừng một chút, A Từ nói: "Tôi biết... Xin lỗi, đúng lúc tôi có việc nên phải đi trước."
"Y tá kia đã nói cho tôi biết, cậu không sao thì tốt rồi... Tôi gọi cho cậu là muốn nói cho cậu biết, cái tên lưu manh vừa rồi là do vợ gã ngoại tình, gã nóng giận nên mới cầm dao ra muốn giết vợ gã. Kết quả lại không tìm được vợ mình, có lẽ do bị kích động nên mới ra tay với người qua đường." Dừng một chút, Giản Ngôn lại giải thích, "Tôi thấy cậu dũng cảm như vậy, chắc là cũng muốn biết tình hình vụ này, nên tôi muốn nói với cậu một tiếng."
"Vâng ạ, cảm ơn anh." A Từ hơi do dự, hỏi: "Lại là kẻ thứ ba?"
"Lại?" Giản Ngôn hơi nâng cao giọng.
A Từ không nói gì, một hồi sau Giản Ngôn mới đáp: "Nếu không còn chuyện gì thì tôi cúp máy?"
"Vâng, chào anh."
A Từ đang định gát máy, lại nghe thấy giọng Giản Ngôn ở đầu bên kia: "Vết thương trên tay cậu không nhẹ, cố gắng đừng để dính nước, ăn cái gì cũng phải thanh đạm một chút."
A Từ nhẹ giọng "Dạ" một tiếng rồi cúp máy, vừa ngẩng đầu đã thấy người đàn ông trên ghế salon đang nhìn cậu chằm chằm với ánh mắt kỳ quái.
A Từ chỉ nhìn lướt qua một cái, đoạn xoay người cầm ly cà phê đi ra.
Y rốt cuộc không nhịn được nữa, hỏi: "Cậu đi gặp Giản Ngôn?"
"Sao cậu lại đi gặp anh ta?" Đột nhiên y nổi giận. "Không phải ngay từ đầu tôi đã nói cậu không được gặp Giản Ngôn rồi sao?"
A Từ lạnh nhạt trả lời: "Tôi chưa từng đồng ý."
"Cậu..." Người đàn ông thở ra một hơi như đang kiềm nén cơn giận. Sau đó y đứng lên, nói: "Thái độ gì đây? Cậu muốn đối nghịch với tôi à? Cậu đừng quên tôi là cấp trên của cậu! Dù có là chuyện gì cậu cũng phải nghe theo tôi! Hiểu chưa?"
Dừng một chút, y cố gắng nhẫn nại: "Tôi nói không cho cậu gặp Giản Ngôn cũng không phải có tư tâm gì. Tôi đây chỉ muốn tốt cho cậu thôi, chẳng lẽ cậu còn chưa hiểu sao? Cậu muốn hại anh ta chết thêm một lần, hay muốn tự hại mình chết thêm lần nữa?"
A Từ không lên tiếng, đổ cà phê đã pha ra nửa ly, nhẹ nhàng khuấy.
Người đàn ông thấy thái độ này của cậu, thật sự không nhịn được nữa: "Tôi nói lại một lần nữa, đừng tiếp cận Giản Ngôn! Nếu không, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, hiện tại thân phận của cậu là gì!"
Nói xong, y bước nhanh tới cửa định bỏ đi.
Trong nháy mắt khi tay y đụng vào nắm cửa, A Từ chợt nói: "Đợi đã."
Y quay đầu lại, có chút chờ mong: "Sao hả?"
A Từ uống một ngụm cà phê, tựa như đang thăm dò xem nhiệt độ có thích hợp hay không, rồi mới nói: "Tôi hy vọng anh hiểu rõ quan hệ nhân quả."
"Cái gì?" Người đàn ông nghe không hiểu ý của A Từ, có chút mông lung.
Lúc này A Từ mới xoay người lại, nhưng vẫn không nhìn y mà chỉ nhìn chăm chú cà phê trên tay mình, nói: "Sở dĩ tôi đồng ý giúp anh, cho anh tùy tiện đến nhà tôi, còn có thể tốt lành đứng ở đó... Hết thảy, đều là vì Giản Ngôn. Tôi hy vọng anh nhớ cho kỹ, nếu không có Giản Ngôn thì hiện tại quả này sẽ không tồn tại, tôi căn bản không giúp anh, anh cũng không phải cấp trên của tôi. Nếu giờ đây anh vọng tưởng dùng Giản Ngôn để uy hiếp tôi, hoặc là muốn làm hại Giản Ngôn..."
Dừng một chút, A Từ uống hết ly cà phê mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, dùng ngữ điệu cực kỳ chậm rãi nói: "Điều tôi quan tâm, chỉ có Giản Ngôn mà thôi. Anh ắc phải hiểu rõ, đối với người đã chết qua một lần mà nói, thì chuyện gì tôi cũng dám làm."
Nét mặt cậu vẫn rất bình tĩnh, mang theo một chút ủ rũ nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại giống như đóng băng, khiến cho nhiệt độ xung quanh không biết vì sao lại giảm xuống mấy độ.
Người đàn ông kia há to miệng, tựa như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn ngậm chặt miệng.
A Từ lại bổ thêm: "Còn nữa, anh đã biết cách liên lạc với tôi rồi, sau này dù có chuyện gì cũng đừng tự ý ra vào nhà tôi."
Người đàn ông cuối cùng cũng đi ra ngoài, đồng thời còn mạnh tay đóng sập cửa lại, thể hiện tâm tình bất mãn của mình.
A Từ nhìn cánh cửa bị đóng sập lại, nửa ngày cũng không nhúc nhích, khuôn mặt từ từ hiện lên thần sắc đau thương.
Cậu muốn hại anh ta chết thêm một lần, hay muốn tự hại mình chết thêm lần nữa?
Bên tai vang vọng câu nói của người đàn ông kia.
Đứng yên một hồi lâu, cậu mới chán nản đi tới làm ổ trên ghế salon.
Liếc nhìn chiếc tách trên khay trà, người kia cũng không khách sáo, đã tự pha trà cho mình. A Từ đột nhiên đưa tay đẩy hết những đồ vật trên đó xuống đất. Nhìn những mảnh vỡ văng đầy đất, A Từ chậm rãi ôm đầu, cuộn sâu vào bên trong ghế salon.
Giản Ngôn cúp máy rồi nhìn cái túi trên tay, bên trong là một cái áo sơ mi và áo khoác màu đen. Vừa rồi hắn đã dùng tốc độ truy bắt tội phạm để chạy ra ngoài mua về, kết quả người ta đã đi mất. Nhịn không được gọi điện thoại qua, đối phương lại tỏ thái độ lãnh đạm.
Giản Ngôn có chút nản lòng đi tới thùng rác cạnh đó, định ném cái túi đi. Nhưng do dự một lúc lại thu tay về, ảo não ném cái túi vào cóp sau.
Ngồi vào trong xe, Giản Ngôn bực bội đốt một điếu thuốc.
Hắn đã sống hơn ba mươi năm, chưa một lần trải qua yêu đương, ông già cũng vì việc này mà tóc bạc đi rất nhiều. Trong lòng Giản Ngôn hiểu rõ, đồng tính luyến ái vốn không nhiều, lại còn không được người đời đón nhận, rất khó để tìm được một người yêu chân chính, cho nên hắn đã định sẽ sống độc thân cả đời.
Mặc dù bình thường hay già miệng lớn tiếng nói thích đàn ông, nhưng thực tế hắn chưa từng trải qua. Hiện tại thật khó mới gặp được một người khiến cho mình động tâm, hắn lại có chút giậm chân tại chỗ.
Lỡ như A Từ không phải đồng tính luyến ái thì sao?
Lỡ như Từ ghét bỏ đồng tính luyến ái thì sao?
Lỡ như A Từ cự tuyệt thì sao? Có phải sau này ngay cả bạn bè cũng không thể làm hay không?
Lỡ như...
"Sếp, anh làm sao vậy?"
Giản Ngôn đang "lỡ như" thì bị tiếng rống của Hướng Dương cắt đứt, hắn tức giận nhìn đám cấp dưới: "Có chuyện gì hả? Rầy rà lâu như vậy?"
"Không phải đã gọi điện cho anh báo cáo tình hình rồi sao?" Hướng Dương không hề nhận ra lão đại nhà mình đang tức giận, hắn quay người bò vào trong xe, còn rất không có mắt hỏi, "A Từ đâu rồi? Cậu ta bị thương có nặng không? Thật ra tôi cũng rất bất ngờ, cậu ta nhìn như nam sinh yếu đuối, thế mà lại có dũng có mưu, còn có thể đánh bại lưu manh, vừa rồi trên đường còn đang sôi nổi nghị luận cậu ta là anh hùng trẻ tuổi đấy. Trước đây tôi đã xem thường cậu ta rồi, tôi còn muốn đi bồi tội đây."
Bị Hướng Dương nhắc tới, Giản Ngôn càng buồn bực hơn. Hắn bỗng nhớ ra, tuy A Từ luôn biểu hiện như một cán bộ già, nhưng tuổi thật của cậu đoán chừng cũng chỉ cỡ hai mươi. Mình thì tới đầu ba rồi, sao cứ như trâu già gặm cỏ non vậy cà?
Thẩm Băng Niệm ngồi vào phó lái, có chút lo lắng giải thích: "Sếp, là lỗi của tôi, tôi thấy vợ tên đó đau khổ quá nên mới an ủi cô ấy một chút, làm chậm trễ thời gian, không liên quan đến mấy người Hướng Dương."
Giản Ngôn hơi đau đầu. Thẩm Băng Niệm là hoa khôi của cả hệ thống cảnh sát thành Khê Lăng. Cô thật sự rất xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại không được tốt lắm, hết lần này đến lần khác cứ đi thích hắn, một tên đàn ông định sẵn sẽ không thích phụ nữ.
Trước đây, Giản Ngôn không thể công khai tính hướng, để cho cô gái này nhiều lần ám chỉ sẽ cùng với mình. Nhưng cô gái này vẫn không thấy rõ, có lẽ do đến giờ hắn vẫn không có bạn trai. Dù sao trong cục có rất nhiều người đều cho rằng hắn chỉ đem đồng tính luyến ái ra làm cái cớ, cũng không bao nhiêu người thật sự tin tưởng.
Hơn nữa, cô gái này rất quyết tuyệt, biểu hiện của cô làm cho tất cả mọi người ở cục thành phố đều biết cô thích Giản Ngôn. Thế nhưng cô không nói ra, cũng không buộc Giản Ngôn phải quyết định. Cho nên, Giản Ngôn dù muốn kiên quyết cự tuyệt cũng không làm được.
Đối với một cấp dưới xinh đẹp thích mình, Giản Ngôn thật sự rất khó xử, việc này còn khó hơn nhiều so với phá án.
Mà cô gái Thẩm Băng Niệm này còn có một đặc điểm, đó chính là lòng thương cảm đặc biệt tràn đầy, luôn ôm ấp tình cảm thương dân trách trời trách đất. Nếu cô làm công việc khác thì cũng đành, nhưng đằng này cô lại là cảnh sát hình sự.
Có một lần cảm thấy khó hiểu, Giản Ngôn mới hỏi Trâu cục, cô gái này rốt cuộc làm sao có thể vào được Tổ trọng án?
Kết quả Trâu cục trả lời, "Trước đây người ta giỏi giang cũng không thua kém Tiếu Tiếu đâu."
Thế là Giản Ngôn liền hiểu, cô gái này là đưa tới cho hắn, có lẽ cho rằng đàn ông đều có chút yêu thích đối với cô gái mến mộ mình?
Giản Ngôn càng dở khóc dở cười, đừng nói là hắn cong, cho dù có thẳng thì hắn cũng sẽ kính nhi viễn chi* đối với những cô gái này.
*Kính nhi viễn chi: tôn trọng nhưng không gần gũi.
Công việc của bọn họ có liên quan tới phần tử tội phạm, mỗi ngày đều tiếp xúc với những hạng người âm hiểm xảo trá, vô cùng hung ác. Chỉ cần một chút bất cẩn thì mất mạng chỉ là chuyện xảy ra trong phút chốc, còn có thể liên lụy đến rất nhiều người. Lúc này, ai sẽ đồng tình cho mình đây?
Nhưng Giản Ngôn không thể nói ra những câu quá nặng nề như vậy. Cho nên, vừa nghe thấy lời nói của Thẩm Băng Niệm, hắn liền bắt đầu đau đầu.
Ngay lúc khó xử, không biết làm sao trả lời thì điện thoại di động đột nhiên đổ chuông. Giản Ngôn như nắm được cọng cỏ cứu mạng, vội bắt máy: "Lãnh đạo, có chỉ thị gì?"
A Từ khựng lại, phản ứng đầu tiên là đưa tay mò bên hông, nhưng giữa chừng lại đột nhiên thu tay về.
Trong mắt lóe lên sự không kiên nhẫn, A Từ đưa tay đẩy cửa, nhưng cũng không nhìn vào nhà, vừa cúi đầu đổi giày vừa nói: "Tự ý xông vào nhà dân là phạm pháp."
Nhà A Từ không lớn, phòng khách bố trí rất đơn giản, tất cả mọi thứ đều gọn gàng ngăn nắp, cho thấy chủ nhân của nó là một người rất có nguyên tắc.
Một người đàn ông đang ngồi trên ghế salon màu đen ở giữa phòng khách, độ tuổi khoảng chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu. Người này tướng mạo bình thường, dáng người bình thường, đồ tây đen cũng bình thường, chính là dạng người qua đường Giáp có thể bắt gặp ngay trên đường.
Nghe A Từ nói, y mỉm cười: "Cậu muốn tố cáo tôi à?"
Người đàn ông đó ở mọi phương diện đều bình thường, nhưng khi y cười lên thì cả người liền tươi sáng như có ánh hào quang, làm người ta muốn xem nhẹ cũng không được.
A Từ không trả lời, chỉ tiện tay ném áo khoác dính máu qua một bên. Thấy áo sơ mi cũng bị thấm máu, A Từ nhíu mày, xoay người đi vào phòng ngủ thay quần áo.
Người đàn ông đã sớm ngửi thấy mùi máu tươi, lúc này cũng nhíu mày, trong giọng nói có chút lo lắng: "Cậu bị thương à? Xảy ra chuyện gì?"
A Từ không lên tiếng, thay quần áo xong lại đi ra. Cậu vò áo sơ mi dính máu thành một cục rồi ném vào trong thùng rác, sau mới đáp: "Vết thương nhỏ."
Lông mày y vẫn không giãn ra, lại hỏi: "Muốn làm cậu bị thương cũng không dễ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
A Từ vẫn không trả lời, thậm chí còn không dừng lại trước mặt y lần nào. Cậu đi thẳng đến quầy bar, đoạn lấy bột cà phê bỏ vào trong máy pha, nhìn máy móc hoạt động mới hỏi lại: "Tại sao tới nhà tôi?"
Y cũng không trả lời, hai người cứ trầm mặt giằng co như thế, chỉ có tiếng vọng nhỏ của máy pha cà phê đang hoạt động.
Một hồi sau, A Từ mấp máy môi định nói chuyện thì điện thoại trong túi chợt đổ chuông.
A Từ lấy ra xem, là Giản Ngôn gọi đến, cậu hơi ngập ngừng.
Người đàn ông nói: "Sao không nhận?"
A Từ nhìn y một cái, mặt không đổi sắc nhận điện thoại: "A lô?"
"A Từ, tôi là Giản Ngôn." Giọng Giản Ngôn dường như có chút lo lắng.
Dừng một chút, A Từ nói: "Tôi biết... Xin lỗi, đúng lúc tôi có việc nên phải đi trước."
"Y tá kia đã nói cho tôi biết, cậu không sao thì tốt rồi... Tôi gọi cho cậu là muốn nói cho cậu biết, cái tên lưu manh vừa rồi là do vợ gã ngoại tình, gã nóng giận nên mới cầm dao ra muốn giết vợ gã. Kết quả lại không tìm được vợ mình, có lẽ do bị kích động nên mới ra tay với người qua đường." Dừng một chút, Giản Ngôn lại giải thích, "Tôi thấy cậu dũng cảm như vậy, chắc là cũng muốn biết tình hình vụ này, nên tôi muốn nói với cậu một tiếng."
"Vâng ạ, cảm ơn anh." A Từ hơi do dự, hỏi: "Lại là kẻ thứ ba?"
"Lại?" Giản Ngôn hơi nâng cao giọng.
A Từ không nói gì, một hồi sau Giản Ngôn mới đáp: "Nếu không còn chuyện gì thì tôi cúp máy?"
"Vâng, chào anh."
A Từ đang định gát máy, lại nghe thấy giọng Giản Ngôn ở đầu bên kia: "Vết thương trên tay cậu không nhẹ, cố gắng đừng để dính nước, ăn cái gì cũng phải thanh đạm một chút."
A Từ nhẹ giọng "Dạ" một tiếng rồi cúp máy, vừa ngẩng đầu đã thấy người đàn ông trên ghế salon đang nhìn cậu chằm chằm với ánh mắt kỳ quái.
A Từ chỉ nhìn lướt qua một cái, đoạn xoay người cầm ly cà phê đi ra.
Y rốt cuộc không nhịn được nữa, hỏi: "Cậu đi gặp Giản Ngôn?"
"Sao cậu lại đi gặp anh ta?" Đột nhiên y nổi giận. "Không phải ngay từ đầu tôi đã nói cậu không được gặp Giản Ngôn rồi sao?"
A Từ lạnh nhạt trả lời: "Tôi chưa từng đồng ý."
"Cậu..." Người đàn ông thở ra một hơi như đang kiềm nén cơn giận. Sau đó y đứng lên, nói: "Thái độ gì đây? Cậu muốn đối nghịch với tôi à? Cậu đừng quên tôi là cấp trên của cậu! Dù có là chuyện gì cậu cũng phải nghe theo tôi! Hiểu chưa?"
Dừng một chút, y cố gắng nhẫn nại: "Tôi nói không cho cậu gặp Giản Ngôn cũng không phải có tư tâm gì. Tôi đây chỉ muốn tốt cho cậu thôi, chẳng lẽ cậu còn chưa hiểu sao? Cậu muốn hại anh ta chết thêm một lần, hay muốn tự hại mình chết thêm lần nữa?"
A Từ không lên tiếng, đổ cà phê đã pha ra nửa ly, nhẹ nhàng khuấy.
Người đàn ông thấy thái độ này của cậu, thật sự không nhịn được nữa: "Tôi nói lại một lần nữa, đừng tiếp cận Giản Ngôn! Nếu không, đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, hiện tại thân phận của cậu là gì!"
Nói xong, y bước nhanh tới cửa định bỏ đi.
Trong nháy mắt khi tay y đụng vào nắm cửa, A Từ chợt nói: "Đợi đã."
Y quay đầu lại, có chút chờ mong: "Sao hả?"
A Từ uống một ngụm cà phê, tựa như đang thăm dò xem nhiệt độ có thích hợp hay không, rồi mới nói: "Tôi hy vọng anh hiểu rõ quan hệ nhân quả."
"Cái gì?" Người đàn ông nghe không hiểu ý của A Từ, có chút mông lung.
Lúc này A Từ mới xoay người lại, nhưng vẫn không nhìn y mà chỉ nhìn chăm chú cà phê trên tay mình, nói: "Sở dĩ tôi đồng ý giúp anh, cho anh tùy tiện đến nhà tôi, còn có thể tốt lành đứng ở đó... Hết thảy, đều là vì Giản Ngôn. Tôi hy vọng anh nhớ cho kỹ, nếu không có Giản Ngôn thì hiện tại quả này sẽ không tồn tại, tôi căn bản không giúp anh, anh cũng không phải cấp trên của tôi. Nếu giờ đây anh vọng tưởng dùng Giản Ngôn để uy hiếp tôi, hoặc là muốn làm hại Giản Ngôn..."
Dừng một chút, A Từ uống hết ly cà phê mới ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia, dùng ngữ điệu cực kỳ chậm rãi nói: "Điều tôi quan tâm, chỉ có Giản Ngôn mà thôi. Anh ắc phải hiểu rõ, đối với người đã chết qua một lần mà nói, thì chuyện gì tôi cũng dám làm."
Nét mặt cậu vẫn rất bình tĩnh, mang theo một chút ủ rũ nhàn nhạt, nhưng ánh mắt lại giống như đóng băng, khiến cho nhiệt độ xung quanh không biết vì sao lại giảm xuống mấy độ.
Người đàn ông kia há to miệng, tựa như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn ngậm chặt miệng.
A Từ lại bổ thêm: "Còn nữa, anh đã biết cách liên lạc với tôi rồi, sau này dù có chuyện gì cũng đừng tự ý ra vào nhà tôi."
Người đàn ông cuối cùng cũng đi ra ngoài, đồng thời còn mạnh tay đóng sập cửa lại, thể hiện tâm tình bất mãn của mình.
A Từ nhìn cánh cửa bị đóng sập lại, nửa ngày cũng không nhúc nhích, khuôn mặt từ từ hiện lên thần sắc đau thương.
Cậu muốn hại anh ta chết thêm một lần, hay muốn tự hại mình chết thêm lần nữa?
Bên tai vang vọng câu nói của người đàn ông kia.
Đứng yên một hồi lâu, cậu mới chán nản đi tới làm ổ trên ghế salon.
Liếc nhìn chiếc tách trên khay trà, người kia cũng không khách sáo, đã tự pha trà cho mình. A Từ đột nhiên đưa tay đẩy hết những đồ vật trên đó xuống đất. Nhìn những mảnh vỡ văng đầy đất, A Từ chậm rãi ôm đầu, cuộn sâu vào bên trong ghế salon.
Giản Ngôn cúp máy rồi nhìn cái túi trên tay, bên trong là một cái áo sơ mi và áo khoác màu đen. Vừa rồi hắn đã dùng tốc độ truy bắt tội phạm để chạy ra ngoài mua về, kết quả người ta đã đi mất. Nhịn không được gọi điện thoại qua, đối phương lại tỏ thái độ lãnh đạm.
Giản Ngôn có chút nản lòng đi tới thùng rác cạnh đó, định ném cái túi đi. Nhưng do dự một lúc lại thu tay về, ảo não ném cái túi vào cóp sau.
Ngồi vào trong xe, Giản Ngôn bực bội đốt một điếu thuốc.
Hắn đã sống hơn ba mươi năm, chưa một lần trải qua yêu đương, ông già cũng vì việc này mà tóc bạc đi rất nhiều. Trong lòng Giản Ngôn hiểu rõ, đồng tính luyến ái vốn không nhiều, lại còn không được người đời đón nhận, rất khó để tìm được một người yêu chân chính, cho nên hắn đã định sẽ sống độc thân cả đời.
Mặc dù bình thường hay già miệng lớn tiếng nói thích đàn ông, nhưng thực tế hắn chưa từng trải qua. Hiện tại thật khó mới gặp được một người khiến cho mình động tâm, hắn lại có chút giậm chân tại chỗ.
Lỡ như A Từ không phải đồng tính luyến ái thì sao?
Lỡ như Từ ghét bỏ đồng tính luyến ái thì sao?
Lỡ như A Từ cự tuyệt thì sao? Có phải sau này ngay cả bạn bè cũng không thể làm hay không?
Lỡ như...
"Sếp, anh làm sao vậy?"
Giản Ngôn đang "lỡ như" thì bị tiếng rống của Hướng Dương cắt đứt, hắn tức giận nhìn đám cấp dưới: "Có chuyện gì hả? Rầy rà lâu như vậy?"
"Không phải đã gọi điện cho anh báo cáo tình hình rồi sao?" Hướng Dương không hề nhận ra lão đại nhà mình đang tức giận, hắn quay người bò vào trong xe, còn rất không có mắt hỏi, "A Từ đâu rồi? Cậu ta bị thương có nặng không? Thật ra tôi cũng rất bất ngờ, cậu ta nhìn như nam sinh yếu đuối, thế mà lại có dũng có mưu, còn có thể đánh bại lưu manh, vừa rồi trên đường còn đang sôi nổi nghị luận cậu ta là anh hùng trẻ tuổi đấy. Trước đây tôi đã xem thường cậu ta rồi, tôi còn muốn đi bồi tội đây."
Bị Hướng Dương nhắc tới, Giản Ngôn càng buồn bực hơn. Hắn bỗng nhớ ra, tuy A Từ luôn biểu hiện như một cán bộ già, nhưng tuổi thật của cậu đoán chừng cũng chỉ cỡ hai mươi. Mình thì tới đầu ba rồi, sao cứ như trâu già gặm cỏ non vậy cà?
Thẩm Băng Niệm ngồi vào phó lái, có chút lo lắng giải thích: "Sếp, là lỗi của tôi, tôi thấy vợ tên đó đau khổ quá nên mới an ủi cô ấy một chút, làm chậm trễ thời gian, không liên quan đến mấy người Hướng Dương."
Giản Ngôn hơi đau đầu. Thẩm Băng Niệm là hoa khôi của cả hệ thống cảnh sát thành Khê Lăng. Cô thật sự rất xinh đẹp, nhưng ánh mắt lại không được tốt lắm, hết lần này đến lần khác cứ đi thích hắn, một tên đàn ông định sẵn sẽ không thích phụ nữ.
Trước đây, Giản Ngôn không thể công khai tính hướng, để cho cô gái này nhiều lần ám chỉ sẽ cùng với mình. Nhưng cô gái này vẫn không thấy rõ, có lẽ do đến giờ hắn vẫn không có bạn trai. Dù sao trong cục có rất nhiều người đều cho rằng hắn chỉ đem đồng tính luyến ái ra làm cái cớ, cũng không bao nhiêu người thật sự tin tưởng.
Hơn nữa, cô gái này rất quyết tuyệt, biểu hiện của cô làm cho tất cả mọi người ở cục thành phố đều biết cô thích Giản Ngôn. Thế nhưng cô không nói ra, cũng không buộc Giản Ngôn phải quyết định. Cho nên, Giản Ngôn dù muốn kiên quyết cự tuyệt cũng không làm được.
Đối với một cấp dưới xinh đẹp thích mình, Giản Ngôn thật sự rất khó xử, việc này còn khó hơn nhiều so với phá án.
Mà cô gái Thẩm Băng Niệm này còn có một đặc điểm, đó chính là lòng thương cảm đặc biệt tràn đầy, luôn ôm ấp tình cảm thương dân trách trời trách đất. Nếu cô làm công việc khác thì cũng đành, nhưng đằng này cô lại là cảnh sát hình sự.
Có một lần cảm thấy khó hiểu, Giản Ngôn mới hỏi Trâu cục, cô gái này rốt cuộc làm sao có thể vào được Tổ trọng án?
Kết quả Trâu cục trả lời, "Trước đây người ta giỏi giang cũng không thua kém Tiếu Tiếu đâu."
Thế là Giản Ngôn liền hiểu, cô gái này là đưa tới cho hắn, có lẽ cho rằng đàn ông đều có chút yêu thích đối với cô gái mến mộ mình?
Giản Ngôn càng dở khóc dở cười, đừng nói là hắn cong, cho dù có thẳng thì hắn cũng sẽ kính nhi viễn chi* đối với những cô gái này.
*Kính nhi viễn chi: tôn trọng nhưng không gần gũi.
Công việc của bọn họ có liên quan tới phần tử tội phạm, mỗi ngày đều tiếp xúc với những hạng người âm hiểm xảo trá, vô cùng hung ác. Chỉ cần một chút bất cẩn thì mất mạng chỉ là chuyện xảy ra trong phút chốc, còn có thể liên lụy đến rất nhiều người. Lúc này, ai sẽ đồng tình cho mình đây?
Nhưng Giản Ngôn không thể nói ra những câu quá nặng nề như vậy. Cho nên, vừa nghe thấy lời nói của Thẩm Băng Niệm, hắn liền bắt đầu đau đầu.
Ngay lúc khó xử, không biết làm sao trả lời thì điện thoại di động đột nhiên đổ chuông. Giản Ngôn như nắm được cọng cỏ cứu mạng, vội bắt máy: "Lãnh đạo, có chỉ thị gì?"
/92
|