Lần này có chuyện lớn.
Năm ngoái, tên tội phạm chính của án buôn lậu thuốc phiện đã bỏ trốn, hiện tại có người phát hiện được tung tích của hắn.
Đoàn người Giản Ngôn lập tức chạy về cục, gần như là toàn viên tham gia, bao vây chặn đánh cả một tuần lễ mới bắt được tên tội phạm.
Trâu cục nhìn một đám cấp dưới mặt không còn chút máu, cũng rất đau lòng: "Ngoại trừ những người còn trực ban, tất cả đều về ngủ một giấc đi."
Giản Ngôn ngủ một giấc tỉnh dậy thì đã là chiều ngày hôm sau.
Hắn vốn lười sửa soạn, nhưng khi nhìn thấy râu ria dài đến không tưởng tượng nổi thì liền cạo sạch rồi mới đi làm.
Đồng nghiệp trực ban đã chỉnh lý xong báo cáo, sau khi kiểm tra xong đột nhiên Giản Ngôn cảm thấy rất nhàm chán.
Hắn tiện tay cầm điện thoại mở danh bạ ra xem, người đầu tiên là A Từ.
Giản Ngôn thầm giật mình, mấy ngày nay vội vàng đi bắt người nên không có thời gian nghĩ tới A Từ. Nhưng thỉnh thoảng hắn cũng sẽ chợt nghĩ đến, không biết vết thương trên tay cậu ra sao rồi?
Có một ngày khi ngồi chờ trong bệnh viện, Giản Ngôn đụng phải y tá lần trước. Hỏi thăm một chút, y tá trẻ nói, A Từ đến đổi thuốc vừa mới đi.
Giản Ngôn muốn gọi điện hỏi thăm, nhưng lại cảm thấy qua nhiều ngày như vậy mới đi quan tâm, hình như không có thành ý lắm.
Ngay khi hắn còn đang xoắn xuýt, lại có điện thoại gọi đến. Giản Ngôn giật mình, tập trung nhìn vào, là Trâu Vận gọi tới.
"Anh đẹp trai, anh không quên hôm nay là sinh nhật em đó chứ?" Trâu Vận giòn giã hỏi.
Tay Giản Ngôn run lên, thầm thấy hổ thẹn, nhưng lại mạnh miệng: "Sao có thể quên chứ? Đương nhiên không quên."
"Không quên là tốt rồi, tối nay anh nhớ đến ăn cơm nha. Khi nào anh tan làm?"
Giản Ngôn nhìn thời gian trên máy tính, phát hiện đã đến lúc tan làm. Mình vậy mà lại ngẩn người lâu như thế, Giản Ngôn âm thầm sợ hãi, nhanh chóng trả lời: "Chỗ anh không còn việc gì, giờ anh đến ngay đây, chắc sẽ bị kẹt xe một chút."
Trâu Vận dặn hắn lái xe cẩn thận rồi cúp máy.
Giản Ngôn vội vàng đứng lên thu dọn đồ đạc. Thẩm Băng Niệm từ ngoài cửa ló đầu vào: "Sếp, mọi người rủ tối nay đến quán bar để chúc mừng chúng ta bắt được Phạm Hử, anh cũng đi chung nha?"
Phạm Hử là tội phạm chính của án buôn lậu thuốc phiện, Giản Ngôn cười nói: "Nên chúc mừng, nhưng mà tiếc quá, tối nay tôi không rảnh. Hôm nay là sinh nhật của tiểu công chúa Trâu Vận, tôi phải về nhà ăn cơm với nó. Như vậy đi, tôi không đi được nên cứ coi như tôi bồi tội, sổ sách tối nay cứ tính cho tôi là được."
Thẩm Băng Niệm hơi sửng sốt: "Sinh nhật Trâu Vận à? Chúng tôi cũng không biết, có muốn cùng đi hay không..."
Giản Ngôn sửng sốt: "Thôi quên đi, cô gái trẻ có lẽ... có chút sợ người lạ..."
Thẩm Băng Niệm hơi đỏ mặt, không được tự nhiên nói: "Do tôi suy nghĩ không chu toàn, cũng chỉ tùy tiện nói thế thôi, Sếp đừng để ý... Giúp chúng tôi gửi lời chúc mừng sinh nhật nha."
Giản Ngôn đồng ý, sau đó nhanh chóng dọn xong đồ đạc, lại đến văn phòng chào hỏi mọi người rồi mới rời khỏi cục cảnh sát.
Nhưng bây giờ là giờ cao điểm, dù xe Giản Ngôn có đắt thế nào cũng chỉ có thể bị chặn lại.
Hắn vô cùng phiền não, sao ông già lại mua nhà ở nơi vắng vẻ như vậy chứ?
Cho tới khi hắn đến thì đã là một giờ sau.
Nhà Trâu cục không khóa cửa, Giản Ngôn còn chưa đi vào đã ồn ào: "Con nói này, ngài mua nhà ở cái nơi chết tiệt này, tiền xăng còn đắt hơn tiền mua nhà..."
"Ta đi làm bằng tàu điện ngầm." Trâu cục ung dung nói.
Giản Ngôn bước vào cửa, vừa đá giày trên chân xuống vừa ngẩng đầu định đáp lại, nhưng chưa kịp nói gì đã ngây ngẩn cả người.
Hắn không ngờ A Từ cũng ở đây, cậu còn đang nói gì đó với Trâu cục, trông có vẻ rất thân thiết.
A Từ nhìn Giản Ngôn, nhẹ nhàng gật đầu với hắn, cũng không có phản ứng gì khác.
Ngược lại, Trâu Hồng Thạc đắc ý nói: "Xe của anh mấy triệu thì có ích gì? Không phải ta còn về trước anh hay sao?"
Giản Ngôn bị ông ghét bỏ mới bình tĩnh lại, mỉm cười: "Chí ít, con cũng không cần chen chúc với người khác."
Lúc này, Trâu Vận ở trong nhà bếp hô lên: "A Từ, trái cây của em đâu?"
"Đây." A Từ đáp lại, cầm mâm đựng trái cây đi vào nhà bếp.
Giản Ngôn do dự một chút mới giẫm chân tạt qua nhà bếp. Khi thấy A Từ và Trâu Vận đang bận rộn bên trong, hắn còn không biết xấu hổ nói: "Sinh nhật còn bắt thọ tinh* phải tự mình xuống bếp nấu cơm, thật là ngại quá."
*thọ tinh: người được chúc mừng sinh nhật.
Trâu Vận cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Anh thể hiện chút thành ý được không? Mấy lời này năm nào em cũng nghe anh nói mà có lần nào anh động tay đâu. Đồ đạo đức giả."
Giản Ngôn cười khà khà, không hề biết ngượng: "Nấu cơm không phải lĩnh vực mà anh của em am hiểu, làm món sườn chiên đạn cho em, em có dám ăn không?"
Trâu Vận cũng phải cười lên: "Anh đừng có được hưởng thụ mà còn khoe mẽ, may mà còn có A Từ giúp em, các người không có ai đáng tin cậy hết!"
Nói xong câu này cô mới ngước lên nhìn Giản Ngôn, thấy sắc mặt hắn tiều tụy thì cũng không đành lòng, liền đổi sang giọng điệu nghiêm chỉnh, nói: "Em nghe ba nói, các anh bắt phạm nhân cả tuần lễ đều không về nhà. Chắc là mệt dữ lắm hả? Mau đi nghỉ ngơi đi, chỗ này không cần anh đâu."
"Quả nhiên, vẫn là em gái thương anh."
Giản Ngôn cười trả lời rồi đi lên phòng khách.
Thấy hắn đi ra, Trâu Hồng Thạc liền hỏi hắn những vấn đề liên quan tới vụ án.
Giản Ngôn vừa trả lời vừa lưỡng lự có nên hỏi về quan hệ của Trâu Vận và A Từ hay không. Mặc dù đáp án dường như đã rõ rành rành, nhưng nếu không hỏi Giản Ngôn sẽ không cam tâm. Muốn hỏi thì lại không biết làm sao mở miệng, hoặc là nói, hắn sợ phải nghe thấy đáp án không muốn nghe.
Đúng lúc A Từ bưng đồ ăn ra, Trâu Hồng Thạc thấy Giản Ngôn cứ nhìn người ta chằm chằm, liền cười nói: "Cậu nhóc này cũng không tệ ha?"
Giọng điệu cứ như người một nhà, Giản Ngôn hơi nghẹn, gật đầu: "Rất tốt."
Thấy vẻ mặt vui mừng của Trâu Hồng Thạc, Giản Ngôn đành nuốt lời định nói xuống.
Cơm tối đều do một mình Trâu Vận làm, sắc hương vị đủ cả, nhìn thôi đã muốn ăn.
Giản Ngôn quen cửa quen nẻo đi lấy một bình rượu ra, Trâu Vận nói: "Vết thương của A Từ còn chưa lành đâu, không được uống rượu."
A Từ ôn hòa nói: "Sinh nhật của em mà, uống một chút cũng không sao."
Giản Ngôn ngập ngừng, nhưng vẫn đổ nửa ly cho A Từ, sau đó làm như lơ đãng hỏi: "Vết thương vẫn chưa lành?"
A Từ: "Đã đỡ nhiều rồi ạ."
Trâu Vận nhếch miệng, lẩm bẩm: "Gạt ai."
Nhưng cô cũng không nói thêm gì, Trâu Hồng Thạc thì hơi bất ngờ: "Hai đứa biết nhau à?"
"Hai ảnh biết nhau lâu rồi." Trâu Vận cướp lời.
"Ta còn định giới thiệu hai đứa với nhau, xem ra không cần nữa, hai đứa hợp nhau là tốt rồi." Trâu Hồng Thạc cười rất vui vẻ.
Trước khi ăn bánh kem, Trâu Vận ngăn lại: "Quà sinh nhật của em đâu?"
A Từ lấy một cái hộp nhung ra, Giản Ngôn cảm giác tim mình đập loạn nhịp.
"Cái gì vậy?" Trâu Vận thấy cái hộp kia thì hai mắt tỏa sáng.
"Tự mở ra xem đi." A Từ nhẹ nhàng cười.
Trâu Vận mở cái hộp ra, là một đôi khuyên tai hình giọt nước màu xanh ngọc, rất xinh đẹp.
"Woa, anh thật sự mua cho em sao?" Trâu Vận vui mừng ôm lấy A Từ, nói: "Anh đã tặng rồi thì tự tay đeo cho em luôn đi."
A Từ không từ chối, tự nhiên đi qua đeo lên cho Trâu Vận.
Trâu Vận vốn đã xinh đẹp, nhất là đôi mắt vừa to vừa sáng. Khi uống rượu vào, làn da trắng nõn còn ửng thêm hồng. Sau khi đeo đôi khuyên tai màu xanh ngọc kia lên, toàn thân cô đều tỏa sáng.
Trâu Vận sờ sờ lên tai, quay qua hỏi Giản Ngôn: "Đẹp không?"
Giản Ngôn thấy Trâu Vận xinh đẹp hơn ngày thường rất nhiều, gật đầu như giã tỏi: "Đẹp đến không thể đẹp hơn, tiên nữ giáng trần cũng không bằng."
Trâu Vận cười không ngậm được miệng, giơ tay đánh Giản Ngôn: "Quà của anh đâu?"
Giản Ngôn hơi ngại ngần, móc trong túi cả buổi mới lấy ra một tấm thẻ.
Trâu Vận lập tức nhíu mày: "Em biết ngay mà! Giản Ngôn! Anh có sáng tạo hơn được không! Năm nào cũng như thế này, chán thật đấy."
Giản Ngôn: "Một người đàn ông không có bạn gái như anh, làm sao biết chọn quà, em..."
Trâu Vận: "Thì A Từ cũng là đàn ông mà, sao người ta biết chọn?"
Giản Ngôn: "A Từ vốn tốt hơn anh mà."
A Từ nghe vậy liền nhìn Giản Ngôn, khi thấy thần sắc hắn tiều tụy, ánh mắt cậu cũng ủ rũ đi.
"Anh con tặng thì con cứ nhận đi." Nói Trâu Vận xong, Trâu Hồng Thạc quay qua nói với Giản Ngôn, "Con không sợ bị tra xét sao."
Giản Ngôn không thèm để ý: "Muốn tra cứ tra đi, phú nhị đại có lỗi à? Kẻ có tiền đi làm cảnh sát thì phải tiêu tán hết gia sản của mình chắc?"
Trâu Vận nghe hắn nói như vậy, cũng cảm thấy không thoải mái trong lòng, cô nhận tấm thẻ kia rồi nói: "Đúng lúc em cũng muốn hưởng thụ khoái cảm mua sắm một chút, ba em mặc dù không có tiền, nhưng em lại có một người anh có tiền nha."
Trâu Hồng Thạc trừng cô một cái, nhưng cũng không nói gì.
Giản Ngôn lại thấy trong lòng hơi khó chịu.
Mẹ Trâu Vận mất sớm, lúc đó Trâu Vận chỉ mới vừa biết đi, còn chưa đứng vững được nên cứ ngã sấp xuống, lăn trên mặt đất một vòng rồi lại tự mình đứng dậy, cũng không khóc. Lúc đó, Giản Ngôn đã nghĩ hắn sẽ đối xử tốt với cô em gái này cả đời.
Nhưng sau đó hắn lại làm cảnh sát. Nhóm của bọn họ, ba ngày thì hai ngày tăng ca là chuyện thường. Tình cảm của Trâu Hồng Thạc đối với vợ mình rất sâu đậm, cho nên những năm qua vẫn không muốn đi thêm bước nữa.
Giản Ngôn đã từng lo rằng, hai người đàn ông cẩu thả như bọn họ sẽ làm hư Trâu Vận.
Nhưng cô gái này lại không hư hỏng một chút nào, ra phòng khách, vào nhà bếp, lớn lên được một chút lại thành ra cô phải chăm sóc hai người họ. Trâu Hồng Thạc nghèo cả một đời, tiền của Giản Ngôn ông tuyệt đối không đụng đến. Trâu Vận từ nhỏ đã phải chuyển đổi qua lại giữa có tiền và không có tiền, cho đến khi lớn lên, lúc thì mặc đồ vỉa hè, lúc lại hold được cả hàng hiệu.
Người quen biết đều nói, cô gái này thật hoàn hảo. Nhưng mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ hiểu chuyện của Trâu Vận, Giản Ngôn sẽ luôn cảm thấy áy náy trong lòng.
Ăn bánh kem xong, thời gian đã không còn sớm, Giản Ngôn thấy A Từ dường như không có ý muốn rời khỏi, nên cũng một mực không nhúc nhích.
Rốt cuộc Trâu Vận phải hỏi hắn: "Anh Giản Ngôn, hôm nay anh cũng muốn ở đây à? Nhưng hình như không có đủ phòng, anh chỉ có thể ngủ trên salon..."
Cũng? Giản Ngôn hơi sửng sốt rồi mới bình tĩnh lại, hắn lúng túng cười cười: "Anh không ở lại đâu, anh về ngay đây... Không ngờ đã trễ như vậy rồi..."
"Em biết ngay anh không muốn ngủ trên salon mà." Trâu Vận thật ra cũng không nghĩ nhiều, cô đứng dậy đi tiễn hắn.
A Từ ngồi trên ghế salon bỗng nhiên nói: "Anh mới uống rượu, đừng nên lái xe."
Đêm nay cậu nói rất ít, trên cơ bản chỉ nói chuyện với Trâu Vận. Lúc này đột nhiên lại nói ra một câu quan tâm, làm cho Giản Ngôn có chút ngây ngốc.
Trâu Vận cũng nói theo: "Đúng rồi đó, anh thân là nhân viên cảnh vụ mà, nhất định phải tuân thủ luật pháp."
Giản Ngôn dở khóc dở cười: "Anh không lái xe, anh gọi người ta lái giùm, được chưa?"
Giản Ngôn cuối cùng vẫn không gọi người chở mà ngồi tàu điện ngầm, sau đó đi bộ nửa tiếng mới về đến nhà.
Sau khi về nhà, Giản Ngôn xóa số điện thoại của A Từ.
Trâu Vận thường nói, hắn vừa lười biếng vừa ba hoa, cứ như một tên vô lại.
Giản Ngôn cũng tự thấy mình giống tên vô lại, nhưng dù có vô lại đến đâu cũng không thể có ý đồ với bạn trai Trâu Vận, ngay cả nghĩ cũng không được!
Năm ngoái, tên tội phạm chính của án buôn lậu thuốc phiện đã bỏ trốn, hiện tại có người phát hiện được tung tích của hắn.
Đoàn người Giản Ngôn lập tức chạy về cục, gần như là toàn viên tham gia, bao vây chặn đánh cả một tuần lễ mới bắt được tên tội phạm.
Trâu cục nhìn một đám cấp dưới mặt không còn chút máu, cũng rất đau lòng: "Ngoại trừ những người còn trực ban, tất cả đều về ngủ một giấc đi."
Giản Ngôn ngủ một giấc tỉnh dậy thì đã là chiều ngày hôm sau.
Hắn vốn lười sửa soạn, nhưng khi nhìn thấy râu ria dài đến không tưởng tượng nổi thì liền cạo sạch rồi mới đi làm.
Đồng nghiệp trực ban đã chỉnh lý xong báo cáo, sau khi kiểm tra xong đột nhiên Giản Ngôn cảm thấy rất nhàm chán.
Hắn tiện tay cầm điện thoại mở danh bạ ra xem, người đầu tiên là A Từ.
Giản Ngôn thầm giật mình, mấy ngày nay vội vàng đi bắt người nên không có thời gian nghĩ tới A Từ. Nhưng thỉnh thoảng hắn cũng sẽ chợt nghĩ đến, không biết vết thương trên tay cậu ra sao rồi?
Có một ngày khi ngồi chờ trong bệnh viện, Giản Ngôn đụng phải y tá lần trước. Hỏi thăm một chút, y tá trẻ nói, A Từ đến đổi thuốc vừa mới đi.
Giản Ngôn muốn gọi điện hỏi thăm, nhưng lại cảm thấy qua nhiều ngày như vậy mới đi quan tâm, hình như không có thành ý lắm.
Ngay khi hắn còn đang xoắn xuýt, lại có điện thoại gọi đến. Giản Ngôn giật mình, tập trung nhìn vào, là Trâu Vận gọi tới.
"Anh đẹp trai, anh không quên hôm nay là sinh nhật em đó chứ?" Trâu Vận giòn giã hỏi.
Tay Giản Ngôn run lên, thầm thấy hổ thẹn, nhưng lại mạnh miệng: "Sao có thể quên chứ? Đương nhiên không quên."
"Không quên là tốt rồi, tối nay anh nhớ đến ăn cơm nha. Khi nào anh tan làm?"
Giản Ngôn nhìn thời gian trên máy tính, phát hiện đã đến lúc tan làm. Mình vậy mà lại ngẩn người lâu như thế, Giản Ngôn âm thầm sợ hãi, nhanh chóng trả lời: "Chỗ anh không còn việc gì, giờ anh đến ngay đây, chắc sẽ bị kẹt xe một chút."
Trâu Vận dặn hắn lái xe cẩn thận rồi cúp máy.
Giản Ngôn vội vàng đứng lên thu dọn đồ đạc. Thẩm Băng Niệm từ ngoài cửa ló đầu vào: "Sếp, mọi người rủ tối nay đến quán bar để chúc mừng chúng ta bắt được Phạm Hử, anh cũng đi chung nha?"
Phạm Hử là tội phạm chính của án buôn lậu thuốc phiện, Giản Ngôn cười nói: "Nên chúc mừng, nhưng mà tiếc quá, tối nay tôi không rảnh. Hôm nay là sinh nhật của tiểu công chúa Trâu Vận, tôi phải về nhà ăn cơm với nó. Như vậy đi, tôi không đi được nên cứ coi như tôi bồi tội, sổ sách tối nay cứ tính cho tôi là được."
Thẩm Băng Niệm hơi sửng sốt: "Sinh nhật Trâu Vận à? Chúng tôi cũng không biết, có muốn cùng đi hay không..."
Giản Ngôn sửng sốt: "Thôi quên đi, cô gái trẻ có lẽ... có chút sợ người lạ..."
Thẩm Băng Niệm hơi đỏ mặt, không được tự nhiên nói: "Do tôi suy nghĩ không chu toàn, cũng chỉ tùy tiện nói thế thôi, Sếp đừng để ý... Giúp chúng tôi gửi lời chúc mừng sinh nhật nha."
Giản Ngôn đồng ý, sau đó nhanh chóng dọn xong đồ đạc, lại đến văn phòng chào hỏi mọi người rồi mới rời khỏi cục cảnh sát.
Nhưng bây giờ là giờ cao điểm, dù xe Giản Ngôn có đắt thế nào cũng chỉ có thể bị chặn lại.
Hắn vô cùng phiền não, sao ông già lại mua nhà ở nơi vắng vẻ như vậy chứ?
Cho tới khi hắn đến thì đã là một giờ sau.
Nhà Trâu cục không khóa cửa, Giản Ngôn còn chưa đi vào đã ồn ào: "Con nói này, ngài mua nhà ở cái nơi chết tiệt này, tiền xăng còn đắt hơn tiền mua nhà..."
"Ta đi làm bằng tàu điện ngầm." Trâu cục ung dung nói.
Giản Ngôn bước vào cửa, vừa đá giày trên chân xuống vừa ngẩng đầu định đáp lại, nhưng chưa kịp nói gì đã ngây ngẩn cả người.
Hắn không ngờ A Từ cũng ở đây, cậu còn đang nói gì đó với Trâu cục, trông có vẻ rất thân thiết.
A Từ nhìn Giản Ngôn, nhẹ nhàng gật đầu với hắn, cũng không có phản ứng gì khác.
Ngược lại, Trâu Hồng Thạc đắc ý nói: "Xe của anh mấy triệu thì có ích gì? Không phải ta còn về trước anh hay sao?"
Giản Ngôn bị ông ghét bỏ mới bình tĩnh lại, mỉm cười: "Chí ít, con cũng không cần chen chúc với người khác."
Lúc này, Trâu Vận ở trong nhà bếp hô lên: "A Từ, trái cây của em đâu?"
"Đây." A Từ đáp lại, cầm mâm đựng trái cây đi vào nhà bếp.
Giản Ngôn do dự một chút mới giẫm chân tạt qua nhà bếp. Khi thấy A Từ và Trâu Vận đang bận rộn bên trong, hắn còn không biết xấu hổ nói: "Sinh nhật còn bắt thọ tinh* phải tự mình xuống bếp nấu cơm, thật là ngại quá."
*thọ tinh: người được chúc mừng sinh nhật.
Trâu Vận cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Anh thể hiện chút thành ý được không? Mấy lời này năm nào em cũng nghe anh nói mà có lần nào anh động tay đâu. Đồ đạo đức giả."
Giản Ngôn cười khà khà, không hề biết ngượng: "Nấu cơm không phải lĩnh vực mà anh của em am hiểu, làm món sườn chiên đạn cho em, em có dám ăn không?"
Trâu Vận cũng phải cười lên: "Anh đừng có được hưởng thụ mà còn khoe mẽ, may mà còn có A Từ giúp em, các người không có ai đáng tin cậy hết!"
Nói xong câu này cô mới ngước lên nhìn Giản Ngôn, thấy sắc mặt hắn tiều tụy thì cũng không đành lòng, liền đổi sang giọng điệu nghiêm chỉnh, nói: "Em nghe ba nói, các anh bắt phạm nhân cả tuần lễ đều không về nhà. Chắc là mệt dữ lắm hả? Mau đi nghỉ ngơi đi, chỗ này không cần anh đâu."
"Quả nhiên, vẫn là em gái thương anh."
Giản Ngôn cười trả lời rồi đi lên phòng khách.
Thấy hắn đi ra, Trâu Hồng Thạc liền hỏi hắn những vấn đề liên quan tới vụ án.
Giản Ngôn vừa trả lời vừa lưỡng lự có nên hỏi về quan hệ của Trâu Vận và A Từ hay không. Mặc dù đáp án dường như đã rõ rành rành, nhưng nếu không hỏi Giản Ngôn sẽ không cam tâm. Muốn hỏi thì lại không biết làm sao mở miệng, hoặc là nói, hắn sợ phải nghe thấy đáp án không muốn nghe.
Đúng lúc A Từ bưng đồ ăn ra, Trâu Hồng Thạc thấy Giản Ngôn cứ nhìn người ta chằm chằm, liền cười nói: "Cậu nhóc này cũng không tệ ha?"
Giọng điệu cứ như người một nhà, Giản Ngôn hơi nghẹn, gật đầu: "Rất tốt."
Thấy vẻ mặt vui mừng của Trâu Hồng Thạc, Giản Ngôn đành nuốt lời định nói xuống.
Cơm tối đều do một mình Trâu Vận làm, sắc hương vị đủ cả, nhìn thôi đã muốn ăn.
Giản Ngôn quen cửa quen nẻo đi lấy một bình rượu ra, Trâu Vận nói: "Vết thương của A Từ còn chưa lành đâu, không được uống rượu."
A Từ ôn hòa nói: "Sinh nhật của em mà, uống một chút cũng không sao."
Giản Ngôn ngập ngừng, nhưng vẫn đổ nửa ly cho A Từ, sau đó làm như lơ đãng hỏi: "Vết thương vẫn chưa lành?"
A Từ: "Đã đỡ nhiều rồi ạ."
Trâu Vận nhếch miệng, lẩm bẩm: "Gạt ai."
Nhưng cô cũng không nói thêm gì, Trâu Hồng Thạc thì hơi bất ngờ: "Hai đứa biết nhau à?"
"Hai ảnh biết nhau lâu rồi." Trâu Vận cướp lời.
"Ta còn định giới thiệu hai đứa với nhau, xem ra không cần nữa, hai đứa hợp nhau là tốt rồi." Trâu Hồng Thạc cười rất vui vẻ.
Trước khi ăn bánh kem, Trâu Vận ngăn lại: "Quà sinh nhật của em đâu?"
A Từ lấy một cái hộp nhung ra, Giản Ngôn cảm giác tim mình đập loạn nhịp.
"Cái gì vậy?" Trâu Vận thấy cái hộp kia thì hai mắt tỏa sáng.
"Tự mở ra xem đi." A Từ nhẹ nhàng cười.
Trâu Vận mở cái hộp ra, là một đôi khuyên tai hình giọt nước màu xanh ngọc, rất xinh đẹp.
"Woa, anh thật sự mua cho em sao?" Trâu Vận vui mừng ôm lấy A Từ, nói: "Anh đã tặng rồi thì tự tay đeo cho em luôn đi."
A Từ không từ chối, tự nhiên đi qua đeo lên cho Trâu Vận.
Trâu Vận vốn đã xinh đẹp, nhất là đôi mắt vừa to vừa sáng. Khi uống rượu vào, làn da trắng nõn còn ửng thêm hồng. Sau khi đeo đôi khuyên tai màu xanh ngọc kia lên, toàn thân cô đều tỏa sáng.
Trâu Vận sờ sờ lên tai, quay qua hỏi Giản Ngôn: "Đẹp không?"
Giản Ngôn thấy Trâu Vận xinh đẹp hơn ngày thường rất nhiều, gật đầu như giã tỏi: "Đẹp đến không thể đẹp hơn, tiên nữ giáng trần cũng không bằng."
Trâu Vận cười không ngậm được miệng, giơ tay đánh Giản Ngôn: "Quà của anh đâu?"
Giản Ngôn hơi ngại ngần, móc trong túi cả buổi mới lấy ra một tấm thẻ.
Trâu Vận lập tức nhíu mày: "Em biết ngay mà! Giản Ngôn! Anh có sáng tạo hơn được không! Năm nào cũng như thế này, chán thật đấy."
Giản Ngôn: "Một người đàn ông không có bạn gái như anh, làm sao biết chọn quà, em..."
Trâu Vận: "Thì A Từ cũng là đàn ông mà, sao người ta biết chọn?"
Giản Ngôn: "A Từ vốn tốt hơn anh mà."
A Từ nghe vậy liền nhìn Giản Ngôn, khi thấy thần sắc hắn tiều tụy, ánh mắt cậu cũng ủ rũ đi.
"Anh con tặng thì con cứ nhận đi." Nói Trâu Vận xong, Trâu Hồng Thạc quay qua nói với Giản Ngôn, "Con không sợ bị tra xét sao."
Giản Ngôn không thèm để ý: "Muốn tra cứ tra đi, phú nhị đại có lỗi à? Kẻ có tiền đi làm cảnh sát thì phải tiêu tán hết gia sản của mình chắc?"
Trâu Vận nghe hắn nói như vậy, cũng cảm thấy không thoải mái trong lòng, cô nhận tấm thẻ kia rồi nói: "Đúng lúc em cũng muốn hưởng thụ khoái cảm mua sắm một chút, ba em mặc dù không có tiền, nhưng em lại có một người anh có tiền nha."
Trâu Hồng Thạc trừng cô một cái, nhưng cũng không nói gì.
Giản Ngôn lại thấy trong lòng hơi khó chịu.
Mẹ Trâu Vận mất sớm, lúc đó Trâu Vận chỉ mới vừa biết đi, còn chưa đứng vững được nên cứ ngã sấp xuống, lăn trên mặt đất một vòng rồi lại tự mình đứng dậy, cũng không khóc. Lúc đó, Giản Ngôn đã nghĩ hắn sẽ đối xử tốt với cô em gái này cả đời.
Nhưng sau đó hắn lại làm cảnh sát. Nhóm của bọn họ, ba ngày thì hai ngày tăng ca là chuyện thường. Tình cảm của Trâu Hồng Thạc đối với vợ mình rất sâu đậm, cho nên những năm qua vẫn không muốn đi thêm bước nữa.
Giản Ngôn đã từng lo rằng, hai người đàn ông cẩu thả như bọn họ sẽ làm hư Trâu Vận.
Nhưng cô gái này lại không hư hỏng một chút nào, ra phòng khách, vào nhà bếp, lớn lên được một chút lại thành ra cô phải chăm sóc hai người họ. Trâu Hồng Thạc nghèo cả một đời, tiền của Giản Ngôn ông tuyệt đối không đụng đến. Trâu Vận từ nhỏ đã phải chuyển đổi qua lại giữa có tiền và không có tiền, cho đến khi lớn lên, lúc thì mặc đồ vỉa hè, lúc lại hold được cả hàng hiệu.
Người quen biết đều nói, cô gái này thật hoàn hảo. Nhưng mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ hiểu chuyện của Trâu Vận, Giản Ngôn sẽ luôn cảm thấy áy náy trong lòng.
Ăn bánh kem xong, thời gian đã không còn sớm, Giản Ngôn thấy A Từ dường như không có ý muốn rời khỏi, nên cũng một mực không nhúc nhích.
Rốt cuộc Trâu Vận phải hỏi hắn: "Anh Giản Ngôn, hôm nay anh cũng muốn ở đây à? Nhưng hình như không có đủ phòng, anh chỉ có thể ngủ trên salon..."
Cũng? Giản Ngôn hơi sửng sốt rồi mới bình tĩnh lại, hắn lúng túng cười cười: "Anh không ở lại đâu, anh về ngay đây... Không ngờ đã trễ như vậy rồi..."
"Em biết ngay anh không muốn ngủ trên salon mà." Trâu Vận thật ra cũng không nghĩ nhiều, cô đứng dậy đi tiễn hắn.
A Từ ngồi trên ghế salon bỗng nhiên nói: "Anh mới uống rượu, đừng nên lái xe."
Đêm nay cậu nói rất ít, trên cơ bản chỉ nói chuyện với Trâu Vận. Lúc này đột nhiên lại nói ra một câu quan tâm, làm cho Giản Ngôn có chút ngây ngốc.
Trâu Vận cũng nói theo: "Đúng rồi đó, anh thân là nhân viên cảnh vụ mà, nhất định phải tuân thủ luật pháp."
Giản Ngôn dở khóc dở cười: "Anh không lái xe, anh gọi người ta lái giùm, được chưa?"
Giản Ngôn cuối cùng vẫn không gọi người chở mà ngồi tàu điện ngầm, sau đó đi bộ nửa tiếng mới về đến nhà.
Sau khi về nhà, Giản Ngôn xóa số điện thoại của A Từ.
Trâu Vận thường nói, hắn vừa lười biếng vừa ba hoa, cứ như một tên vô lại.
Giản Ngôn cũng tự thấy mình giống tên vô lại, nhưng dù có vô lại đến đâu cũng không thể có ý đồ với bạn trai Trâu Vận, ngay cả nghĩ cũng không được!
/92
|