Editor: Khuynh Khuynh.
________________________________
Ngày hôm sau, Bộ Mạch Nhiên so với bình thường còn dậy sớm hơn một chút, rửa mặt xong, nàng liền nhìn thấy Dạ Tử Đằng mặt không đổi sắc đứng trước cửa.
“Tử Đằng, sao ngươi dậy sớm như vậy, Mạn La đâu?” Phủ thành chủ an ninh rất tốt, cho nên Bộ Mạch Nhiên không cần hai người bọn họ ngày ngày đều canh bên cạnh mình.
“Không sớm, đã quen rồi. Mạn La còn đang ngủ, tối qua náo loạn cả một đêm.” Ngữ khí của hắn mang theo một chút bất đắc dĩ. Tối hôm qua Bạch Mạn La chậm chạp không chịu đi ngủ, nhất mực lôi kéo hắn cùng nàng đoán xem Phượng Trản, Nhiếp Kinh Vận, rốt cuộc là tiểu thư tích người nào giữa hai người bọn họ.
Nói thật, nàng ấy nói mấy chuyện này không phải quá sớm rồi sao? Hơn nữa chuyện tình cảm tiểu thư nào đến phiên bọn họ đàm luận. Trước kia Bạch Mạn La cũng không nói nhiều như vậy, chỉ sau khi thoát ly tổ chức, đi theo tiểu thư, nàng mới hoạt bát hẳn lên.
Bộ Mạch Nhiên vừa nghe, mặt có chút nóng lên, nói: “Hai người định khi nào tổ chức hôn sự? Như vậy mới có thể danh chính ngôn thuận cùng một chỗ chứ!”
Đỡ cho bọn họ mỗi khi không có nàng lại lén lút chạy đến chạy đi.
Hiếm khi biểu tình trên mặt Dạ Tử Đằng có chút sửng sốt, khuôn mặt ngăm ngăm hơi đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu: “Cái này...phải xem ý của Mạn La, ta không có ý kiến.”
Bộ Mạch Nhiên mỉm cười: “Được, để tìm một cơ hội ta sẽ nói với nàng. Cũng phải nói lại: “Hiện tại Mạn La đã tự do, bộ dạng của nàng lại xinh đẹp. Kỳ Liên quốc thiếu nữ nhân như vậy, ta thấy ngươi tốt nhất vẫn nên thủ hạ vi cường, phòng ngừa vạn nhất.”
Bộ Mạch Nhiên đây là hảo tâm nhắc nhở, phải biết rằng, nam tử Kỳ Liên quốc giỏi nhất là hành động, chỉ cần bọn họ nhìn trúng nữ tử nào, vì phòng ngừa nam khác nhanh chân trước, họ sẽ áp dụng một ít biện pháp, tốt nhất là có thể đem người về nhà, để khỏi phải tranh tranh giành giành.
Cho nên nói Diêm Liệt Dương luôn muốn cùng nàng “gạo nấu thành cơm”, đi qua nhiều địa phương rồi, cuối cùng nàng cũng có thể lý giải tâm tình của hắn.
Dạ Tử Đằng chỉ hàm hồ gật đầu mấy cái, sau đó lui qua một bên, không nói gì nữa.
Sau khi hai người ăn xong bữa sáng, rốt cuộc Bạch Mạn La cũng chịu rời giường, lúc này đang lang thôn hổ yết gặm một quả táo thay bữa sáng.
Bộ Mạch Nhiên ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn trời chắc cũng tám giờ rồi*? Sao vẫn chưa có người tới đón bọn họ?
Đang nghĩ ngợi, liền thấy một người hầu bên cạnh Phượng Trản đi đến. Kẻ này tương đương tuổi Phượng Trản, tướng mạo cũng không tệ, thoạt nhìn cảnh đẹp vui ý, mà năng lực làm việc cũng rất mạnh. Chỉ tiếc, chỉ cần là nam tử đứng cùng một chỗ với Phượng Trản, tự nhiên sẽ bị xem nhẹ, cho nên Bộ Mạch Nhiên chỉ mang máng nhớ rằng đây là một trong số các hầu cận mà thôi.
Đi đến địa điểm tổ chức Đại hội Võ Lâm, nàng mới biết cái gì gọi là biển người chân chính.
Lôi đài tỉ võ đặt nơi trung tâm, xung quanh được cột gỗ rắn chắc vây lại, bốn phía vây quanh rất nhiều người. Đám người chen chúc vây quanh lôi đài, nếu không có Thuỷ Trúc dẫn đường, nàng dám khẳng định mình không thể chen vào nổi.
“Bộ tiểu thư, đó chính là chỗ ngồi của người, nhưng mà, chỗ ngồi hữu hạn, chỉ sợ uỷ khuất hai vị bằng hữu của người.” Thuỷ Trúc áy náy cười, ngón tay chỉ khu vực thứ hai mà phủ thành chủ sắp xếp. Mà chỗ này cũng chính là chỗ ngồi của nhiều vị võ lầm nhân sĩ đức cao vọng trọng, cười hắn nên an toàn chính là tuyệt đối.
Bộ Mạch Nhiên ngồi vào vị trí của mình, nhìn xung quanh, có rất nhiều nhân thủ, xem ra đã được chuẩn bị chu toàn, quả thật đã tốn một phen công phu của Phượng Trản rồi.
“Chúng ta không sao?” Bạch Mạn La vội vang nói.
Bộ Mạch Nhiên cũng gật đầu, nói: “Ngươi có thể an bài cho ta một vị trí kín đáo một chút chứ, ta không muốn ngồi chính diện thế này.” Bộ Mạch Nhiên chỉ vào chỗ ngồi vị án ngữ bởi một cái cây, coi như là kín đáo.
Thuỷ Trúc vừa nghe, kỳ quái nhìn nàng một cái, vẫn là gật đầu đáp ứng.
“Tiểu thư, vì sao muốn ngồi ngoài trời để xem, bên trong trướng che không phải tốt hơn sao? Người đang muốn tìm người mà?” Bạch Mạn La kỳ quái hỏi.
“Ta thích nơi đó.” Bộ Mạch Nhiên nhếch miệng, thong thả đi qua.
Rất nhanh, Bộ Mạch Nhiên liền biết tại sao Bộ Mạch Nhiên lại muốn ngồi vị trí hẻo lánh như vậy. Bởi vì trên đừng nàng đến chỗ ngồi của mình, rất nhiều người lên tục hô “thần y, thần y...”, nếu không phải nàng mang vẻ mặt xa cách lãnh đạm, phỏng chừng tình hình càng thêm náo nhiệt rồi.
“Tiểu thư, xem ra lời đồn người từng cứu rất nhiều người là sự thật rồi.” Bạch Mạn La có chút đăm chiêu nhìn vẻ mặt bình tĩnh đạm mạc của nàng, lại nhìn sang mấy võ lâm cao thủ vênh vênh váo váo hất hàm sai khiến kẻ khác này lại nhất mực cung kính với Bộ Mạch Nhiên, nàng sờ sờ cằm, vẻ mặt có chút đăm chiêu.
“Đương nhiên là thật.” Dạ Tử Đằng nhìn nàng, nói: “Còn không mau đuổi kịp.”
Sau khi Bộ Mạch Nhiên ngồi xuống một lát Đại hội Võ Lâm liền bắt đầu, người chủ trì là Phượng Trản.
Nhìn người trên đài cao hoa thanh quý khí, khí chất lỗi lạc đang chậm rãi nói chuyện, Bộ Mạch Nhiên đột nhiên quay sang nhìn Phượng Kiêu không biết từ khi nào đã đến bên mình, cất giọng: “Người, hâm mộ hắn sao?”
Phượng Kiêu vốn không để ý nàng đột nhiên cả kinh, ngồi thẳng sống lưng, nghiêng đầu hỏi: “Ngươi, có ý gì?”
Bộ Mạch Nhiên khẽ nâng cằm nhìn Phượng Trản trên đài cao, nói: “Hắn thật xuất sắc, thật câu nhân, ta chỉ là nghĩ, người chắc rằng rất hâm mộ hắn.”
Phượng Kiêu lẳng lặng nhìn nàng một hồi, đột nhiên thấp giọng nói: “Kỳ thật, các ngươi mới là cùng một loài. Ca ca trời sinh đã là một vật sáng, đi đến đâu cũng có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác, trong phủ thành chủ bọn ta không ai không thích huynh ấy, không hâm mộ huynh ấy. Mà ngươi, tuy rằng chỉ lẳng lặng đứng ở một bên, thờ ơ lạnh nhạt hết thảy, nhưng người khác vẫn không cách nào bỏ qua được ngươi.”
Bộ Mạch Nhiên từ chối cho ý kiến, sóng mắt lưu chuyển xung quanh, lơ đãng chạm phải ánh mắt của Phượng Trản trên đài, nàng hơi ngẩn người, vì thế mỉm cười lại, quay đầu nhìn Phượng Kiêu: “Kỳ thật, mỗi người đều có chỗ hấp dẫn riêng. Ta cảm thấy ngươi quả thật cũng không tệ.”
Qua ba ngày quan sát, Bộ Mạch Nhiên phát hiện Phượng Kiêu không xuất sắc như Phượng Trản, nhưng lực tương tác mạnh, dễ sỗng chung hoà hợp cùng người khác, tính cách cũng tốt, nghe nói tới bây giờ chưa từng tranh chấp với bất kỳ ai, là một quý công tủ danh phù kỳ thực.
“Ta biết.” Đôi mắt hổ phách của Phượng Kiêu tràn ngập ý cười, gật đầu một cái, nói: “Ở đây nhiều nam tử như vậy, người có coi trọng ai không? Ta thấy bọn họ đều nhìn ngươi đó, nếu không hai phải thuộc hạ của người đều nhìn chằm chằm chỗ này, phỏng chừng tất cả bọn họ đều chạy qua đây. Ha ha, chắc bây giờ bọn họ rất đố kỵ ta?”
Âm thanh của tràn ngập ý cười, trên mặt nổi lên một chút đắc ý trẻ con, khuôn mặt tuấn dật sáng ngời lên hẳn.
Bị ý cười của hắn cuốn hút, trong lòng Bộ Mạch Nhiên cũng thoải mái lên một ít. Phượng Trản nhanh chóng xuống đài, luận võ liền thức bắt đầu. Người trong võ lâm cũng không có nhiều quy cũ rườm rà, xưa nay luôn gọn gàng dứt khoát, cho nên đại hội nhanh chóng đã sôi nổi.
Tới hôm nay nàng mới biết được, kỳ thực người lên đài đều là võ lâm cao thủ, chứ những người bình thường không ai dám bước lên so tài. Vì vậy, bắt đầu chờ đợi Nhiếp Kinh Vận xuất hiện, cả người đều cương cứng lên.
Cho dù mọi người đều chìm trong sự phấ khích của cuộc ỷ võ, Bộ Mạch Nhiên vẫn cứ như cũ. Bởi vì, nàng đang đợi!
“Nhiếp Kinh Vận, hôm nay người sẽ xuất hiện sao?” Bộ Mạch Nhiên đột nhiên cất tiếng.
Phượng Kiêu bên cạnh đang chú ý đài luận võ nhanh chóng hồi phục tinh thần, hắn nhanh chóng gật đầu: “Đương nhiên sẽ đến. Ta cá là hắn sẽ đến, ngươi không biết đâu, võ công của hắn vô cùng cao, ta tuy rằng chưa tận mắt thấy hắn, nhưng chuyện của hắn ta lại nghe không ít, ta rất bội phục hắn.”
Nói xong liền thao thao bất tuyệt đem sự tích của Nhiếp Kinh Vận kể lại một lần, ngay cả hứng thú xem luận võ cũng mất đi.
Bộ Mạch Nhiên một bên chịu đựng tạp âm của hắn, một bên chờ Nhiếp Kinh Vận.
Rót cuộc, nam tử trung niên trên đài chắp hai tay lại, cao giọng nói: “Còn có người tới khiêu chiến nữa hay không?”
Người bên cạnh ông chính là người đã đánh bại tất cả các đối thủ, nếu không còn ai tói khiêu chiến nữa thì hắn sẽ là võ lâm minh chủ đời tiếp theo.
“Nhiếp Kinh Vận không phải nói muốn tới sao? Tại so bây giờ còn chưa thấy bóng dáng?” Có người nào đó cất giọng.
“Ha ha, chắc là sợ rồi. Người ta là đại hiệp thành danh đã lâu, Nhiếp Kinh Vận là ai? Hắn chỉ mới xuất hiện mà thôi. Lúc trước đánh vài trận nhỏ, các ngươi lại coi hắn thành thần?” Đâu đó có người khinh thường một cái.
Bộ Mạch Nhiên thầm nghĩ, chẳng lẽ mấy nhân vật chính đều chọn lúc sắp hạ màn mới xuất hiện sao?
So với hắn không xuất hiện, Bộ Mạch Nhiên tình nguyện ngồi đây đợi hắn đến.
Đang lúc mọi người nghị luận sôi nổi, từ xa, âm thanh một nam tử truyền đến, âm thành như dòng suối tong trẻo, mang theo từ tính động lòng người, vô cùng êm tai.
“Ta, Nhiếp Kinh Vận xin các hạ chỉ giáo.”
Âm thanh từ xa tiến lại gần, chậm rãi mà đến. Mọi người chăm chú nhìn vào thân ảnh phiêu dật kia đáp xuống đài, sau khi người nọ đứng yên, hiện trường tức khắc liền yên tĩnh.
Tầm mắt bọn họ đều tụ lại trên người huyền y nam tử đứng trên đài, đây chính là người một tháng nay đã liên tục khiêu chiến các môn phái sao? Thì ra nhân tài trẻ tuổi kia có bộ dạng như vậy.....
Bộ Mạch Nhiên ngồi hơi xa, vả lại nội lực của nàng không đủ mạnh, nên chỉ có thể nhìn thấy một gương mặt mơ hồ mà thôi.
Trong mắt mọi người, thiếu niên dáng người cao gầy tinh tế, mày rậm mi rũ, mặt mày như hoạ, không hề phóng khoáng như trong dự đoán, ngược lại biểu cảm có một chút buồn bực, tự hồ đang có chuyện phiền lòng.
Một mỹ thiếu niên như bước ra từ cổ hoạ.... mà còn là một mỹ thiếu niên u buồn.
Lập tức, vang lên rất nhiều âm thanh của nữ tử: “Thiếu niên kia thật là đẹp....a......a....”
Bạch Mạn La phía sau hô nhỏ, dùng sức lay lay cánh tay Dạ Tử Đằng: “A... Chàng nhìn mà xem, biểu tình kia thật là u buồn, thật khiến người ta thương tiếc mà, chỉ muốn ôm vào lòng để an ủi thôi. Haizz, rốt cuộc chuyện gì khiến hắn buồn lòng chứ. Nói ra để tỷ tỷ giúp ngươi nào...”
Dạ Tử Đằng chỉ có thể ho khan mấy tiếng, ý bảo nàng nhìn Bộ Mạch Nhiên.
Bộ Mạch Nhiên không để ý tới bọn họ, nàng vẫn đang nhìn chằm chằm thiếu niên, thời gian mười ba năm quá dài, nàng không thể khẳng định, Nhiếp Kinh Vận này rốt cuộc có phải là tiểu nam hài ngày trước hay không?
________________________________
Ngày hôm sau, Bộ Mạch Nhiên so với bình thường còn dậy sớm hơn một chút, rửa mặt xong, nàng liền nhìn thấy Dạ Tử Đằng mặt không đổi sắc đứng trước cửa.
“Tử Đằng, sao ngươi dậy sớm như vậy, Mạn La đâu?” Phủ thành chủ an ninh rất tốt, cho nên Bộ Mạch Nhiên không cần hai người bọn họ ngày ngày đều canh bên cạnh mình.
“Không sớm, đã quen rồi. Mạn La còn đang ngủ, tối qua náo loạn cả một đêm.” Ngữ khí của hắn mang theo một chút bất đắc dĩ. Tối hôm qua Bạch Mạn La chậm chạp không chịu đi ngủ, nhất mực lôi kéo hắn cùng nàng đoán xem Phượng Trản, Nhiếp Kinh Vận, rốt cuộc là tiểu thư tích người nào giữa hai người bọn họ.
Nói thật, nàng ấy nói mấy chuyện này không phải quá sớm rồi sao? Hơn nữa chuyện tình cảm tiểu thư nào đến phiên bọn họ đàm luận. Trước kia Bạch Mạn La cũng không nói nhiều như vậy, chỉ sau khi thoát ly tổ chức, đi theo tiểu thư, nàng mới hoạt bát hẳn lên.
Bộ Mạch Nhiên vừa nghe, mặt có chút nóng lên, nói: “Hai người định khi nào tổ chức hôn sự? Như vậy mới có thể danh chính ngôn thuận cùng một chỗ chứ!”
Đỡ cho bọn họ mỗi khi không có nàng lại lén lút chạy đến chạy đi.
Hiếm khi biểu tình trên mặt Dạ Tử Đằng có chút sửng sốt, khuôn mặt ngăm ngăm hơi đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu: “Cái này...phải xem ý của Mạn La, ta không có ý kiến.”
Bộ Mạch Nhiên mỉm cười: “Được, để tìm một cơ hội ta sẽ nói với nàng. Cũng phải nói lại: “Hiện tại Mạn La đã tự do, bộ dạng của nàng lại xinh đẹp. Kỳ Liên quốc thiếu nữ nhân như vậy, ta thấy ngươi tốt nhất vẫn nên thủ hạ vi cường, phòng ngừa vạn nhất.”
Bộ Mạch Nhiên đây là hảo tâm nhắc nhở, phải biết rằng, nam tử Kỳ Liên quốc giỏi nhất là hành động, chỉ cần bọn họ nhìn trúng nữ tử nào, vì phòng ngừa nam khác nhanh chân trước, họ sẽ áp dụng một ít biện pháp, tốt nhất là có thể đem người về nhà, để khỏi phải tranh tranh giành giành.
Cho nên nói Diêm Liệt Dương luôn muốn cùng nàng “gạo nấu thành cơm”, đi qua nhiều địa phương rồi, cuối cùng nàng cũng có thể lý giải tâm tình của hắn.
Dạ Tử Đằng chỉ hàm hồ gật đầu mấy cái, sau đó lui qua một bên, không nói gì nữa.
Sau khi hai người ăn xong bữa sáng, rốt cuộc Bạch Mạn La cũng chịu rời giường, lúc này đang lang thôn hổ yết gặm một quả táo thay bữa sáng.
Bộ Mạch Nhiên ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn trời chắc cũng tám giờ rồi*? Sao vẫn chưa có người tới đón bọn họ?
Đang nghĩ ngợi, liền thấy một người hầu bên cạnh Phượng Trản đi đến. Kẻ này tương đương tuổi Phượng Trản, tướng mạo cũng không tệ, thoạt nhìn cảnh đẹp vui ý, mà năng lực làm việc cũng rất mạnh. Chỉ tiếc, chỉ cần là nam tử đứng cùng một chỗ với Phượng Trản, tự nhiên sẽ bị xem nhẹ, cho nên Bộ Mạch Nhiên chỉ mang máng nhớ rằng đây là một trong số các hầu cận mà thôi.
Đi đến địa điểm tổ chức Đại hội Võ Lâm, nàng mới biết cái gì gọi là biển người chân chính.
Lôi đài tỉ võ đặt nơi trung tâm, xung quanh được cột gỗ rắn chắc vây lại, bốn phía vây quanh rất nhiều người. Đám người chen chúc vây quanh lôi đài, nếu không có Thuỷ Trúc dẫn đường, nàng dám khẳng định mình không thể chen vào nổi.
“Bộ tiểu thư, đó chính là chỗ ngồi của người, nhưng mà, chỗ ngồi hữu hạn, chỉ sợ uỷ khuất hai vị bằng hữu của người.” Thuỷ Trúc áy náy cười, ngón tay chỉ khu vực thứ hai mà phủ thành chủ sắp xếp. Mà chỗ này cũng chính là chỗ ngồi của nhiều vị võ lầm nhân sĩ đức cao vọng trọng, cười hắn nên an toàn chính là tuyệt đối.
Bộ Mạch Nhiên ngồi vào vị trí của mình, nhìn xung quanh, có rất nhiều nhân thủ, xem ra đã được chuẩn bị chu toàn, quả thật đã tốn một phen công phu của Phượng Trản rồi.
“Chúng ta không sao?” Bạch Mạn La vội vang nói.
Bộ Mạch Nhiên cũng gật đầu, nói: “Ngươi có thể an bài cho ta một vị trí kín đáo một chút chứ, ta không muốn ngồi chính diện thế này.” Bộ Mạch Nhiên chỉ vào chỗ ngồi vị án ngữ bởi một cái cây, coi như là kín đáo.
Thuỷ Trúc vừa nghe, kỳ quái nhìn nàng một cái, vẫn là gật đầu đáp ứng.
“Tiểu thư, vì sao muốn ngồi ngoài trời để xem, bên trong trướng che không phải tốt hơn sao? Người đang muốn tìm người mà?” Bạch Mạn La kỳ quái hỏi.
“Ta thích nơi đó.” Bộ Mạch Nhiên nhếch miệng, thong thả đi qua.
Rất nhanh, Bộ Mạch Nhiên liền biết tại sao Bộ Mạch Nhiên lại muốn ngồi vị trí hẻo lánh như vậy. Bởi vì trên đừng nàng đến chỗ ngồi của mình, rất nhiều người lên tục hô “thần y, thần y...”, nếu không phải nàng mang vẻ mặt xa cách lãnh đạm, phỏng chừng tình hình càng thêm náo nhiệt rồi.
“Tiểu thư, xem ra lời đồn người từng cứu rất nhiều người là sự thật rồi.” Bạch Mạn La có chút đăm chiêu nhìn vẻ mặt bình tĩnh đạm mạc của nàng, lại nhìn sang mấy võ lâm cao thủ vênh vênh váo váo hất hàm sai khiến kẻ khác này lại nhất mực cung kính với Bộ Mạch Nhiên, nàng sờ sờ cằm, vẻ mặt có chút đăm chiêu.
“Đương nhiên là thật.” Dạ Tử Đằng nhìn nàng, nói: “Còn không mau đuổi kịp.”
Sau khi Bộ Mạch Nhiên ngồi xuống một lát Đại hội Võ Lâm liền bắt đầu, người chủ trì là Phượng Trản.
Nhìn người trên đài cao hoa thanh quý khí, khí chất lỗi lạc đang chậm rãi nói chuyện, Bộ Mạch Nhiên đột nhiên quay sang nhìn Phượng Kiêu không biết từ khi nào đã đến bên mình, cất giọng: “Người, hâm mộ hắn sao?”
Phượng Kiêu vốn không để ý nàng đột nhiên cả kinh, ngồi thẳng sống lưng, nghiêng đầu hỏi: “Ngươi, có ý gì?”
Bộ Mạch Nhiên khẽ nâng cằm nhìn Phượng Trản trên đài cao, nói: “Hắn thật xuất sắc, thật câu nhân, ta chỉ là nghĩ, người chắc rằng rất hâm mộ hắn.”
Phượng Kiêu lẳng lặng nhìn nàng một hồi, đột nhiên thấp giọng nói: “Kỳ thật, các ngươi mới là cùng một loài. Ca ca trời sinh đã là một vật sáng, đi đến đâu cũng có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác, trong phủ thành chủ bọn ta không ai không thích huynh ấy, không hâm mộ huynh ấy. Mà ngươi, tuy rằng chỉ lẳng lặng đứng ở một bên, thờ ơ lạnh nhạt hết thảy, nhưng người khác vẫn không cách nào bỏ qua được ngươi.”
Bộ Mạch Nhiên từ chối cho ý kiến, sóng mắt lưu chuyển xung quanh, lơ đãng chạm phải ánh mắt của Phượng Trản trên đài, nàng hơi ngẩn người, vì thế mỉm cười lại, quay đầu nhìn Phượng Kiêu: “Kỳ thật, mỗi người đều có chỗ hấp dẫn riêng. Ta cảm thấy ngươi quả thật cũng không tệ.”
Qua ba ngày quan sát, Bộ Mạch Nhiên phát hiện Phượng Kiêu không xuất sắc như Phượng Trản, nhưng lực tương tác mạnh, dễ sỗng chung hoà hợp cùng người khác, tính cách cũng tốt, nghe nói tới bây giờ chưa từng tranh chấp với bất kỳ ai, là một quý công tủ danh phù kỳ thực.
“Ta biết.” Đôi mắt hổ phách của Phượng Kiêu tràn ngập ý cười, gật đầu một cái, nói: “Ở đây nhiều nam tử như vậy, người có coi trọng ai không? Ta thấy bọn họ đều nhìn ngươi đó, nếu không hai phải thuộc hạ của người đều nhìn chằm chằm chỗ này, phỏng chừng tất cả bọn họ đều chạy qua đây. Ha ha, chắc bây giờ bọn họ rất đố kỵ ta?”
Âm thanh của tràn ngập ý cười, trên mặt nổi lên một chút đắc ý trẻ con, khuôn mặt tuấn dật sáng ngời lên hẳn.
Bị ý cười của hắn cuốn hút, trong lòng Bộ Mạch Nhiên cũng thoải mái lên một ít. Phượng Trản nhanh chóng xuống đài, luận võ liền thức bắt đầu. Người trong võ lâm cũng không có nhiều quy cũ rườm rà, xưa nay luôn gọn gàng dứt khoát, cho nên đại hội nhanh chóng đã sôi nổi.
Tới hôm nay nàng mới biết được, kỳ thực người lên đài đều là võ lâm cao thủ, chứ những người bình thường không ai dám bước lên so tài. Vì vậy, bắt đầu chờ đợi Nhiếp Kinh Vận xuất hiện, cả người đều cương cứng lên.
Cho dù mọi người đều chìm trong sự phấ khích của cuộc ỷ võ, Bộ Mạch Nhiên vẫn cứ như cũ. Bởi vì, nàng đang đợi!
“Nhiếp Kinh Vận, hôm nay người sẽ xuất hiện sao?” Bộ Mạch Nhiên đột nhiên cất tiếng.
Phượng Kiêu bên cạnh đang chú ý đài luận võ nhanh chóng hồi phục tinh thần, hắn nhanh chóng gật đầu: “Đương nhiên sẽ đến. Ta cá là hắn sẽ đến, ngươi không biết đâu, võ công của hắn vô cùng cao, ta tuy rằng chưa tận mắt thấy hắn, nhưng chuyện của hắn ta lại nghe không ít, ta rất bội phục hắn.”
Nói xong liền thao thao bất tuyệt đem sự tích của Nhiếp Kinh Vận kể lại một lần, ngay cả hứng thú xem luận võ cũng mất đi.
Bộ Mạch Nhiên một bên chịu đựng tạp âm của hắn, một bên chờ Nhiếp Kinh Vận.
Rót cuộc, nam tử trung niên trên đài chắp hai tay lại, cao giọng nói: “Còn có người tới khiêu chiến nữa hay không?”
Người bên cạnh ông chính là người đã đánh bại tất cả các đối thủ, nếu không còn ai tói khiêu chiến nữa thì hắn sẽ là võ lâm minh chủ đời tiếp theo.
“Nhiếp Kinh Vận không phải nói muốn tới sao? Tại so bây giờ còn chưa thấy bóng dáng?” Có người nào đó cất giọng.
“Ha ha, chắc là sợ rồi. Người ta là đại hiệp thành danh đã lâu, Nhiếp Kinh Vận là ai? Hắn chỉ mới xuất hiện mà thôi. Lúc trước đánh vài trận nhỏ, các ngươi lại coi hắn thành thần?” Đâu đó có người khinh thường một cái.
Bộ Mạch Nhiên thầm nghĩ, chẳng lẽ mấy nhân vật chính đều chọn lúc sắp hạ màn mới xuất hiện sao?
So với hắn không xuất hiện, Bộ Mạch Nhiên tình nguyện ngồi đây đợi hắn đến.
Đang lúc mọi người nghị luận sôi nổi, từ xa, âm thanh một nam tử truyền đến, âm thành như dòng suối tong trẻo, mang theo từ tính động lòng người, vô cùng êm tai.
“Ta, Nhiếp Kinh Vận xin các hạ chỉ giáo.”
Âm thanh từ xa tiến lại gần, chậm rãi mà đến. Mọi người chăm chú nhìn vào thân ảnh phiêu dật kia đáp xuống đài, sau khi người nọ đứng yên, hiện trường tức khắc liền yên tĩnh.
Tầm mắt bọn họ đều tụ lại trên người huyền y nam tử đứng trên đài, đây chính là người một tháng nay đã liên tục khiêu chiến các môn phái sao? Thì ra nhân tài trẻ tuổi kia có bộ dạng như vậy.....
Bộ Mạch Nhiên ngồi hơi xa, vả lại nội lực của nàng không đủ mạnh, nên chỉ có thể nhìn thấy một gương mặt mơ hồ mà thôi.
Trong mắt mọi người, thiếu niên dáng người cao gầy tinh tế, mày rậm mi rũ, mặt mày như hoạ, không hề phóng khoáng như trong dự đoán, ngược lại biểu cảm có một chút buồn bực, tự hồ đang có chuyện phiền lòng.
Một mỹ thiếu niên như bước ra từ cổ hoạ.... mà còn là một mỹ thiếu niên u buồn.
Lập tức, vang lên rất nhiều âm thanh của nữ tử: “Thiếu niên kia thật là đẹp....a......a....”
Bạch Mạn La phía sau hô nhỏ, dùng sức lay lay cánh tay Dạ Tử Đằng: “A... Chàng nhìn mà xem, biểu tình kia thật là u buồn, thật khiến người ta thương tiếc mà, chỉ muốn ôm vào lòng để an ủi thôi. Haizz, rốt cuộc chuyện gì khiến hắn buồn lòng chứ. Nói ra để tỷ tỷ giúp ngươi nào...”
Dạ Tử Đằng chỉ có thể ho khan mấy tiếng, ý bảo nàng nhìn Bộ Mạch Nhiên.
Bộ Mạch Nhiên không để ý tới bọn họ, nàng vẫn đang nhìn chằm chằm thiếu niên, thời gian mười ba năm quá dài, nàng không thể khẳng định, Nhiếp Kinh Vận này rốt cuộc có phải là tiểu nam hài ngày trước hay không?
/42
|