Editor: Khuynh Khuynh.
__________________________________
Lúc mà Bộ Mạch Nhiên còn đang suy tư, hai người trên đài đã động thủ.
Dưới đài. Rất nhiều người cũng đứng lên, cũng có người nắm chặt vũ khí trong tay, hết sức nhìn chăm chú vào diễn biến trên đài.
Hai người trên đài chú tâm so đấu, thân hình nhanh nhẹn di chuyển, huyền y cùng hôi y giao nhau, bóng người chớp động, ngay cả nàng cũng phân rõ ai là ai. Mọi người nín thở trầm mặc đợi chờ kết quả.
Rớt cuộc, trong cái nhìn chăm chú của mọi người, hai thân ảnh đang dây dưa rốt cuộc cũng tách ra. Hôi y nam nhân lảo đảo lùi về sau vài bước, nâng tay ôm ngực.
Huyền y nam tử chỉ lảo đảo một chút, mặt vô biểu tình nhìn người đối diện: Ngươi không sao chứ?
Trung niên nam tử cũng coi như là người có khí độ, hắn khoát tay, tự giễu nói: Anh hùng xuất thiếu niên, lão phu già rồi, ha ha, vốn không nên tới tranh hư danh này, chỉ là muốn làm một chút chuyên cho võ lâm, không nghĩ tới lại thua trong tay tiểu huynh đệ này...ta tâm phục khẩu phục.
Phượng Trản khi này mới đứng dậy, nhìn khắp một lượt: Như vậy, võ lâm minh chủ lần này là... Hắn đem tầm mắt nhìn về phía nhóm người ngồi trước Bộ Mạch Nhiên.
Lúc này, những người này mới nhao nhao bàn luận, một lão giả nhìn vẻ quắc thước đứng lên, sờ sờ chòm râu của mình: Tuy nói chức vị võ lâm minh chủ phải là người có võ công đứng đầu đảm nhiệm, nhưng mà trừ bỏ võ công, gia thế cùng nhân phẩm cũng không thể qua loa tuỳ tiện. Theo như lão phu quan sát, Nhiếp thiếu hiệp mỗi khi khiêu chiến người khác cũng chưa từng đả thương mạng người, biết điểm là dừng, nhân phẩm xem ra không hề có vấn đề gì, nhưng mà còn gia thế...
Hắn dừng lại một chút: Gia thế, thiếu hiệp tới tận bây giờ chưa từng nói qua về gia thế của mình, cho nên lão phu không dám kết luận, hiện tại, hy vọng thiếu hiệp có thể nói rõ sư môn là đâu?
Lão giả này Bộ Mạch Nhiên có nhìn ra, là võ lâm minh chủ tại nhiệm, lúc mười tám tuổi nàng xuất sư, chính là chạm phải đám người bọn họ sống mái với kẻ thù, cũng nhờ nàng chữa trị mới có thể bảo toàn được võ công.
Những người khác cũng chụm lại châu đầu ghé tai, tuy rằng không phục khi bại bởi một thiếu niên không danh tiếng, nhưng võ công người ta quả thật mạnh hơn mình, cho nên chỉ đành chấp nhận.
Nhiếp Kinh Vận trên đài lại lắc đầu: Gia sư không cho phép nói ra tên của ngài.
Phía dưới ồ lên, bắt đầu cải vã.
Phượng Trản vẫn duy trì tình trạng mỉm cười, đưa mắt nhìn nồi lẩu thập cẩm bên dưới.
Như vậy sao được, không báo sư môn, chúng ta làm sao mà biết được không phải bọn người hắc đạo phái người tới quấy rối? Kẻ nào đó bắt đầu bổ não.
Ta thấy vẫn nên để La đại hiệp làm minh chủ đi, dù sao người ta cũng thành danh đã lâu, rất đáng tin tưởng. Một người khác đề nghị.
........................
Ta không cần làm minh chủ võ lâm, ta chỉ nhờ minh chủ làm giúp ta một chuyện là được. Âm thanh réo rắt của Nhiếp Kinh Vận vang lên, không lớn, nhưng đủ để tất cả mọi người nghe được.
Mọi người nghe thế liền bình tĩnh lại.
Chỉ cần tìm giúp ta một vị cô nương, ta sẽ ngừng tranh chức võ lâm minh chủ. Nhiếp Kinh Vận nhìn vị La đại hiệp kia, thành thật mà nói.
La đại hiệp ngây ngẩn người, quần chúng lại lần nữa sôi trào, có người căm hận trừng Nhiếp Kinh Vận, cũng có người chỉ trích hắn....
Khinh, tên tiểu tử kia nói cái gì vậy, làm như chức võ lâm minh chủ của chúng ta không đáng một đồng.
Ha ha, nếu không cần tại sao còn tham gia. Tiểu bạch kiểm người về nhà tìm mẹ đi, đến tham gia náo nhiệt với bọn ta làm gì?
...
Bộ Mạch Nhiên giật mình, vì lời của hắn mà chân bắt đầu rục rịch.
Hắn không biết cách làm người nha. Sao lại đi nói ra như vậy, thật không biết cách đối nhân xử thế. Bạch Mạn La lắc đầu.
Không tốt, có người muốn gây bất lợi cho hắn. Dạ Tử Đằng hô lên. Mày nhăn lại, ánh mắt hiện lên ngân quang bị ánh mắt trời chiếu xạ trong đám người.
Hắn vừa dứt lời, thân hình trên đài của Nhiếp Kinh Vận cũng chấn động, phi thân bay lên, tránh thoát một loạt ngân châm bay đến.
Bên trong đám người, có một thân ảnh phi thân như điên chạy ra ngoài, thoáng chốc đã không còn thấy tăm hơi.
Đám quần chúng tiếp tục sôi trào, thế mà lại có kẻ dám trước mắt bao nhiêu người dám ám sát người khác.
Nhiếp Kinh Vận tựa hồ cũng lơ đễnh không thèm quan tâm, giống như người vừa bị ám sát không phải là mình, hắn nhìn La đại hiêp, không nhanh không chậm nói: Rốt cuộc ngươi có đồng ý hay không? Ta muốn tìm một cô nương gọi là Nhiên Nhiên , nàng là muội muội của ta, so với ta nhỏ hơn một tuổi. Lời này nói ra, tất cả mọi người đều nghe thấy.
Đột nhiên, thân thể Nhiếp Kinh Vận ngoài dự liệu của mọi người lung lay một chút rồi ngã xuống.
Bộ Mạch Nhiên cả kinh, cũng không kịp để ý gì nữa, nhanh chóng chạy lại chỗ hắn: Kinh Vận, ngươi làm sao vậy? Vừa nói vùa đưa tay đặt lên mạch của hắn. Theo cái vẫy tay của nàng, Bạch Mạn La rất ăn ý mà đưa thuốc giải độc.
Cho đến khi cho Nhiếp Kinh Vận uống thuốc giải xong, Bộ Mạch Nhiên mới nhẹ nhõm thở ra, cười nói: Ngươi vận khí một chút đi, vừa vặn ta có giải dược của độc này. Xem ra người người này hình như cũng không muốn mạng của hắn nhỉ?
Sau khi nói xong, nhìn Nhiếp Kinh Vận vẫn ngốc ngốc trừng mình, Bộ Mạch Nhiên liền vươn tay xoa đầu của hắn, mỉm cười nói: Thế nào? Không nhận ra ta?
Vừa rồi nghe hắn gọi ra hai chữ Nhiên Nhiên kia, Bộ Mạch Nhiên liền biết người trước mắt chính là người mà mình luôn muốn tìm suốt bao năm nay. Niềm vui sướng tràn khắp toàn thân, khiến cho nàng dù thế nào cũng không thể bình tĩnh được.
Cảm xúc của Nhiếp Kinh Vận so với nàng còn mãnh liệt hơn, hắn một phn ghì nàng vào lòng, run run nói: Nhiên Nhiên, ra rất nhớ muội, ta chưa từng quên muội đâu, vẫn luôn đi tìm muội, nhưng mà, nhưng mà, ta tìm khắp nơi vẫn không thấy muội đâu... Vài lời cuối cùng còn có chút lộn xộn, lực ôm Bộ Mạch Nhiên càng lúc càng chặt, cơ hồ muốn khiến nàng vỡ ra, sau đo khảm vào lòng mình.
Phượng Trản vốn đứng xem diễn một bên vội ho một cái, sau đó đi đến, nhẹ giọng: Mạch Nhiên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Bộ Mạch Nhiên hơi giãy dụa, Nhiếp Kinh Vận thế mới biết mình thất thố, vội đem nàng buông ra, tay chân luống cuống, sắc mặt đỏ bừng: Nhiên Nhiên, muội không sao chứ? Ta có làm đau muội không?
Bộ Mạch Nhiên mỉm cười lắc đầu, cũng tuỳ ý cho hắn nắm tay mình gắt gao, chuyến mắt sang Phượng Trản, đơn giản khát quát: Đây là đệ đệ ta, người vừa rồi hắn muốn tìm là ta, chúng ta thất lạc khi còn nhỏ, giờ mới tìm được nhau.
Nhưng mà, ta nghe rất rõ ràng, lúc nãy hắn nói mình là ca ca của ngươi. Phượng Trản hỏi, nhìn thiếu niên vẫn im lặng nắm tay Bộ Mạch Nhiên, trên mặt mang theo biểu tình nghi hoặc.
Bộ Mạch Nhiên xấu hổ cười: Thành ra như vậy, là do chúng ta không ai phục ai.
Phượng Trản thấy nàng dường như không muốn nhiều lời, cũng không hỏi thêm nữa chỉ là ánh mắt hắn đã trầm đi rất nhiều.
Đương nhiệm minh chủ một bên nghe, hiện tại liền lên tiếng: Tốt tốt tốt, nếu Nhiếp thiếu hiệp chính là đệ đệ Bộ thần y, vậy cũng nhất định là hậu nhân danh môn chính phái, một khi đã như vậy, lão phu liền tuyên bố, võ lâm minh chủ tiếp theo của chúng ta chính là Nhiếp Kinh Vận.
Bộ Mạch Nhiên nhíu mày, nhìn Nhiếp Kinh Vận: Ngươi thấy thế nào?
Tầm mắt Nhiếp Kinh Vận chưa từng rời khỏi Bộ Mạch Nhiên, cho đến khi nghe nàng nói, mới hồi phục tinh thần: Ta sao cũng được. Hiện tại hắn chỉ muốn cùng một chỗ với Nhiên Nhiên mà thôi.
Nhiên Nhiên, ta muốn nói chuyện với muội, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh đi. Ngón tay nhè nhẹ nhéo lòng bàn tay nàng.
Bộ Mạch Nhiên gật gật đầu, nhìn Phượng Trản: Nếu mọi người vẫn còn tranh luận, vậy cứ tiếp tục mà thương lượng xem chuyện này giải quyết thế nào đi. Ta với Kinh Vận đi trước.
Nàng biết hôm nay các nguyên lão của mấy đại môn phái cũng có mặt, tuy nói võ lâm minh chủ lãnh đạo võ lâm, nhưng bình thường có đại sự gì cũng cần phải có sự đồng thuận của các đại môn phái này. Cho nên, chuyện này cứ để họ từ từ mà bàn bạc đi.
Trên đời này, không chỉ triều đình mới có hoàng đế, có triều thần, mà còn có một triều đình khác chính là võ lâm, hoàn đế là võ lâm minh chủ, mà triều thần chính là mấy đại môn phái.
Phượng Trản trầm ngâm một hồi, ý vị thâm trường liếc nhìn Bộ Mạch Nhiên một cái, nói: Được rồi.
Lúc này Bộ Mạch Nhiên cùng Nhiếp Kinh Vận mới yên tâm mà đi.
__________________________________
Lúc mà Bộ Mạch Nhiên còn đang suy tư, hai người trên đài đã động thủ.
Dưới đài. Rất nhiều người cũng đứng lên, cũng có người nắm chặt vũ khí trong tay, hết sức nhìn chăm chú vào diễn biến trên đài.
Hai người trên đài chú tâm so đấu, thân hình nhanh nhẹn di chuyển, huyền y cùng hôi y giao nhau, bóng người chớp động, ngay cả nàng cũng phân rõ ai là ai. Mọi người nín thở trầm mặc đợi chờ kết quả.
Rớt cuộc, trong cái nhìn chăm chú của mọi người, hai thân ảnh đang dây dưa rốt cuộc cũng tách ra. Hôi y nam nhân lảo đảo lùi về sau vài bước, nâng tay ôm ngực.
Huyền y nam tử chỉ lảo đảo một chút, mặt vô biểu tình nhìn người đối diện: Ngươi không sao chứ?
Trung niên nam tử cũng coi như là người có khí độ, hắn khoát tay, tự giễu nói: Anh hùng xuất thiếu niên, lão phu già rồi, ha ha, vốn không nên tới tranh hư danh này, chỉ là muốn làm một chút chuyên cho võ lâm, không nghĩ tới lại thua trong tay tiểu huynh đệ này...ta tâm phục khẩu phục.
Phượng Trản khi này mới đứng dậy, nhìn khắp một lượt: Như vậy, võ lâm minh chủ lần này là... Hắn đem tầm mắt nhìn về phía nhóm người ngồi trước Bộ Mạch Nhiên.
Lúc này, những người này mới nhao nhao bàn luận, một lão giả nhìn vẻ quắc thước đứng lên, sờ sờ chòm râu của mình: Tuy nói chức vị võ lâm minh chủ phải là người có võ công đứng đầu đảm nhiệm, nhưng mà trừ bỏ võ công, gia thế cùng nhân phẩm cũng không thể qua loa tuỳ tiện. Theo như lão phu quan sát, Nhiếp thiếu hiệp mỗi khi khiêu chiến người khác cũng chưa từng đả thương mạng người, biết điểm là dừng, nhân phẩm xem ra không hề có vấn đề gì, nhưng mà còn gia thế...
Hắn dừng lại một chút: Gia thế, thiếu hiệp tới tận bây giờ chưa từng nói qua về gia thế của mình, cho nên lão phu không dám kết luận, hiện tại, hy vọng thiếu hiệp có thể nói rõ sư môn là đâu?
Lão giả này Bộ Mạch Nhiên có nhìn ra, là võ lâm minh chủ tại nhiệm, lúc mười tám tuổi nàng xuất sư, chính là chạm phải đám người bọn họ sống mái với kẻ thù, cũng nhờ nàng chữa trị mới có thể bảo toàn được võ công.
Những người khác cũng chụm lại châu đầu ghé tai, tuy rằng không phục khi bại bởi một thiếu niên không danh tiếng, nhưng võ công người ta quả thật mạnh hơn mình, cho nên chỉ đành chấp nhận.
Nhiếp Kinh Vận trên đài lại lắc đầu: Gia sư không cho phép nói ra tên của ngài.
Phía dưới ồ lên, bắt đầu cải vã.
Phượng Trản vẫn duy trì tình trạng mỉm cười, đưa mắt nhìn nồi lẩu thập cẩm bên dưới.
Như vậy sao được, không báo sư môn, chúng ta làm sao mà biết được không phải bọn người hắc đạo phái người tới quấy rối? Kẻ nào đó bắt đầu bổ não.
Ta thấy vẫn nên để La đại hiệp làm minh chủ đi, dù sao người ta cũng thành danh đã lâu, rất đáng tin tưởng. Một người khác đề nghị.
........................
Ta không cần làm minh chủ võ lâm, ta chỉ nhờ minh chủ làm giúp ta một chuyện là được. Âm thanh réo rắt của Nhiếp Kinh Vận vang lên, không lớn, nhưng đủ để tất cả mọi người nghe được.
Mọi người nghe thế liền bình tĩnh lại.
Chỉ cần tìm giúp ta một vị cô nương, ta sẽ ngừng tranh chức võ lâm minh chủ. Nhiếp Kinh Vận nhìn vị La đại hiệp kia, thành thật mà nói.
La đại hiệp ngây ngẩn người, quần chúng lại lần nữa sôi trào, có người căm hận trừng Nhiếp Kinh Vận, cũng có người chỉ trích hắn....
Khinh, tên tiểu tử kia nói cái gì vậy, làm như chức võ lâm minh chủ của chúng ta không đáng một đồng.
Ha ha, nếu không cần tại sao còn tham gia. Tiểu bạch kiểm người về nhà tìm mẹ đi, đến tham gia náo nhiệt với bọn ta làm gì?
...
Bộ Mạch Nhiên giật mình, vì lời của hắn mà chân bắt đầu rục rịch.
Hắn không biết cách làm người nha. Sao lại đi nói ra như vậy, thật không biết cách đối nhân xử thế. Bạch Mạn La lắc đầu.
Không tốt, có người muốn gây bất lợi cho hắn. Dạ Tử Đằng hô lên. Mày nhăn lại, ánh mắt hiện lên ngân quang bị ánh mắt trời chiếu xạ trong đám người.
Hắn vừa dứt lời, thân hình trên đài của Nhiếp Kinh Vận cũng chấn động, phi thân bay lên, tránh thoát một loạt ngân châm bay đến.
Bên trong đám người, có một thân ảnh phi thân như điên chạy ra ngoài, thoáng chốc đã không còn thấy tăm hơi.
Đám quần chúng tiếp tục sôi trào, thế mà lại có kẻ dám trước mắt bao nhiêu người dám ám sát người khác.
Nhiếp Kinh Vận tựa hồ cũng lơ đễnh không thèm quan tâm, giống như người vừa bị ám sát không phải là mình, hắn nhìn La đại hiêp, không nhanh không chậm nói: Rốt cuộc ngươi có đồng ý hay không? Ta muốn tìm một cô nương gọi là Nhiên Nhiên , nàng là muội muội của ta, so với ta nhỏ hơn một tuổi. Lời này nói ra, tất cả mọi người đều nghe thấy.
Đột nhiên, thân thể Nhiếp Kinh Vận ngoài dự liệu của mọi người lung lay một chút rồi ngã xuống.
Bộ Mạch Nhiên cả kinh, cũng không kịp để ý gì nữa, nhanh chóng chạy lại chỗ hắn: Kinh Vận, ngươi làm sao vậy? Vừa nói vùa đưa tay đặt lên mạch của hắn. Theo cái vẫy tay của nàng, Bạch Mạn La rất ăn ý mà đưa thuốc giải độc.
Cho đến khi cho Nhiếp Kinh Vận uống thuốc giải xong, Bộ Mạch Nhiên mới nhẹ nhõm thở ra, cười nói: Ngươi vận khí một chút đi, vừa vặn ta có giải dược của độc này. Xem ra người người này hình như cũng không muốn mạng của hắn nhỉ?
Sau khi nói xong, nhìn Nhiếp Kinh Vận vẫn ngốc ngốc trừng mình, Bộ Mạch Nhiên liền vươn tay xoa đầu của hắn, mỉm cười nói: Thế nào? Không nhận ra ta?
Vừa rồi nghe hắn gọi ra hai chữ Nhiên Nhiên kia, Bộ Mạch Nhiên liền biết người trước mắt chính là người mà mình luôn muốn tìm suốt bao năm nay. Niềm vui sướng tràn khắp toàn thân, khiến cho nàng dù thế nào cũng không thể bình tĩnh được.
Cảm xúc của Nhiếp Kinh Vận so với nàng còn mãnh liệt hơn, hắn một phn ghì nàng vào lòng, run run nói: Nhiên Nhiên, ra rất nhớ muội, ta chưa từng quên muội đâu, vẫn luôn đi tìm muội, nhưng mà, nhưng mà, ta tìm khắp nơi vẫn không thấy muội đâu... Vài lời cuối cùng còn có chút lộn xộn, lực ôm Bộ Mạch Nhiên càng lúc càng chặt, cơ hồ muốn khiến nàng vỡ ra, sau đo khảm vào lòng mình.
Phượng Trản vốn đứng xem diễn một bên vội ho một cái, sau đó đi đến, nhẹ giọng: Mạch Nhiên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Bộ Mạch Nhiên hơi giãy dụa, Nhiếp Kinh Vận thế mới biết mình thất thố, vội đem nàng buông ra, tay chân luống cuống, sắc mặt đỏ bừng: Nhiên Nhiên, muội không sao chứ? Ta có làm đau muội không?
Bộ Mạch Nhiên mỉm cười lắc đầu, cũng tuỳ ý cho hắn nắm tay mình gắt gao, chuyến mắt sang Phượng Trản, đơn giản khát quát: Đây là đệ đệ ta, người vừa rồi hắn muốn tìm là ta, chúng ta thất lạc khi còn nhỏ, giờ mới tìm được nhau.
Nhưng mà, ta nghe rất rõ ràng, lúc nãy hắn nói mình là ca ca của ngươi. Phượng Trản hỏi, nhìn thiếu niên vẫn im lặng nắm tay Bộ Mạch Nhiên, trên mặt mang theo biểu tình nghi hoặc.
Bộ Mạch Nhiên xấu hổ cười: Thành ra như vậy, là do chúng ta không ai phục ai.
Phượng Trản thấy nàng dường như không muốn nhiều lời, cũng không hỏi thêm nữa chỉ là ánh mắt hắn đã trầm đi rất nhiều.
Đương nhiệm minh chủ một bên nghe, hiện tại liền lên tiếng: Tốt tốt tốt, nếu Nhiếp thiếu hiệp chính là đệ đệ Bộ thần y, vậy cũng nhất định là hậu nhân danh môn chính phái, một khi đã như vậy, lão phu liền tuyên bố, võ lâm minh chủ tiếp theo của chúng ta chính là Nhiếp Kinh Vận.
Bộ Mạch Nhiên nhíu mày, nhìn Nhiếp Kinh Vận: Ngươi thấy thế nào?
Tầm mắt Nhiếp Kinh Vận chưa từng rời khỏi Bộ Mạch Nhiên, cho đến khi nghe nàng nói, mới hồi phục tinh thần: Ta sao cũng được. Hiện tại hắn chỉ muốn cùng một chỗ với Nhiên Nhiên mà thôi.
Nhiên Nhiên, ta muốn nói chuyện với muội, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh đi. Ngón tay nhè nhẹ nhéo lòng bàn tay nàng.
Bộ Mạch Nhiên gật gật đầu, nhìn Phượng Trản: Nếu mọi người vẫn còn tranh luận, vậy cứ tiếp tục mà thương lượng xem chuyện này giải quyết thế nào đi. Ta với Kinh Vận đi trước.
Nàng biết hôm nay các nguyên lão của mấy đại môn phái cũng có mặt, tuy nói võ lâm minh chủ lãnh đạo võ lâm, nhưng bình thường có đại sự gì cũng cần phải có sự đồng thuận của các đại môn phái này. Cho nên, chuyện này cứ để họ từ từ mà bàn bạc đi.
Trên đời này, không chỉ triều đình mới có hoàng đế, có triều thần, mà còn có một triều đình khác chính là võ lâm, hoàn đế là võ lâm minh chủ, mà triều thần chính là mấy đại môn phái.
Phượng Trản trầm ngâm một hồi, ý vị thâm trường liếc nhìn Bộ Mạch Nhiên một cái, nói: Được rồi.
Lúc này Bộ Mạch Nhiên cùng Nhiếp Kinh Vận mới yên tâm mà đi.
/42
|