Nói chuyện thêm một lúc với Dương Hân, Vương Minh muốn rời đi nhưng không được bởi Dương Hân ra sức níu kéo ép hắn cùng ngồi uống với nàng. Thấy tình hình như vậy thì Vương Minh đành bất đắc dĩ ngồi lại vị trí tiếp tục phụng bồi nàng ta uống rượu. Mãi đến khi Dương Hân đổ gục xuống bàn thì mọi việc mới kết thúc.
An bài xong cho Dương Hân, Vương Minh đi xuống dưới lầu. Nhìn đồng hồ trên điện thoại không ngờ đã là ba giờ sáng rồi. Vương Minh lắc đầu rồi khởi động xe rời khỏi khu nhà tập thể chính quyền Giang Kiều. Nhìn những con đường vắng bóng về đối, đối lập hoàn toàn với vẻ tấp nập nhộn nhịp buổi sáng không hiểu sao trong lòng Vương Minh lại xuất hiện một nỗi cảm khái không tên.
Brừm… brừm…
Đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng gầm rú của động cơ khiến Vương Minh nhíu màu hắn nhìn ra bên ngoài thì thấy một chiếc Ferrari đang chạy song song với xe hắn. Nhìn cái tên trẻ tuổi tốc xanh lái xe đang ra ám hiệu gì với hắn, Vương Minh hạ kính xuống hỏi
"Chú em có việc gì"
"Làm vòng không ông anh"
"Làm vòng sao? Ở đây có vẻ không thích hợp cho lắm"
"Ông anh lại sợ bọn cơ động phải không?"
"Cứ cho là vậy đi"
"Vậy thì theo thằng em, nếu theo kịp thằng em này sẽ dẫn ông anh đến một nơi vui lắm… hắc hắc"
Tên thanh niên cười lớn rồi nhấn mạnh chân nga, chiếc xe Ferrari bắt đầu tăng tốc, như một viên đạn màu đỏ lai về phía trước. Vương Minh nhoẻn miệng cười, đang đúng lúc hắn nhàm chán thôi thì hắn quyết định đi theo thằng nhóc kia xem có gì vui chơi không. Nghĩ thế Vương Minh lập tức cũng nhấn chân ga đuổi theo.
Rất nhanh Vương Minh đã bắt kịp chiếc xe Ferrari kia. Đứng nhìn cái xe Toyota của Vương Minh trông cà tàng như vậy thôi nhưng động cơ đã được cải tiến rất nhiều có thể nói nếu đem nó ra trường đua đảm bảo không hề kém cạnh bất cứ chiếc xe đua chính hiệu nào. Lại nói kĩ thuật lái xe của Vương Minh được huấn luyện rất thành thục, một cái tay gà mờ choai choai như tên nhóc tóc xanh kia làm sao mà sánh được với Vương Minh cơ chứ.
Hai chiếc xe phi thẳng ra ngoại thành, dừng lại trước chân ngọn núi. Vương Minh híp mắt nhìn ra phía không xa, chỗ này hắn không hề xa lạ gì bởi mỗi lần xuống Giang Kiều đều phải đi qua dây. Theo hắn nhớ thì phía trước là có một sân bãi rất lớn nhưng không ngờ là hiện giờ cái sân đó đã đủ các loại xe đỗ chật cứng. Vương Minh dừng xe lại bên cạnh xe Ferrari, lúc hắn bước xuống thì thấy tên nhóc choai choai kia đã đứng đó nhìn hắn với ánh mắt có phần tôn súng. Hắn giơ ngón tay cái về phía Vương Minh nói
"Mịa kiếp không ngờ cái xe cà tàng này của ông anh lại chạy ngon phét đuổi kịp cả Ferrari, chuyện này nếu mà đồn ra thì ối kẻ cười rụng răng. Nói thật nếu thằng em hôm nay không phải tận mắt chứng kiến thì có lẽ có chết em cũng không tin"
"Chú mày lái xe cũng không tồi đâu. Đây là trường đua sao?"
Vương Minh dựa vào xe nhìn tên nhóc choai choai trước mặt lại nhìn về phía đám đông ở phía xa. Từ lâu rồi Vương Minh nghe được từ miệng tên công tử Phan Hoàng rằng ở khu Giang Kiều này có tập trung một trường đua dã chiến cực kì lớn, không ngờ hôm nay tình cờ vớ vẩn thế nào lại được đến đây chứ.
"Ông anh sợ sao? Yên tâm đi mấy đoạn đường núi này bọn thằng em này đua suốt rồi, cực kì an toàn"
Tên nhóc tóc xanh tưởng rằng Vương Minh mới lần đầu đến những nơi như thế này thì lập tức lên tiếng trấn an hắn.
Vương Minh nhếch mép cười. Nhìn địa hình khu đồi núi này cực kì cheo leo, nhiều khúc cua quả thật là thiên đường của những kẻ đua xe ưa mạo hiểm không cần mạng, những nơi như thế này nếu không phải là kẻ có tay lái và kĩ thuật cứng đồng thời có lá gan hơn người thì đừng hòng chạy. Vương Minh cười đang định nói thì cảm thấy buồn đi vệ sinh, có lẽ đây là hậu quả của việc nốc quá nhiều rượu ở nhà Dương Hân, hắn ái ngại nói
"Chú chờ chút. Anh qua kia đi giải quyết nỗi buồn"
Vương Minh nói xong lập tức cất bước dời đi về phía bụi rậm cách chỗ hai người không xa.
Đợi khi Vương Minh khuất bóng vào trong bụi rậm thì đột nhiên một tên thanh niên khoảng 17, 18 tuổi, bộ dạng béo ục ích như viên thịt chạy đến. Nhìn quần áo của hắn là bộ đồng phục kỹ thuật của mấy nhân viên hay mặc trong các đội đua, nếu không phải nhờ vào mấy phụ kiện trang sức nạm kim cương trên tay hắn thì có lẽ người khác còn tưởng hắn là nhân viên sửa xe nữa đấy chứ
"Ái chà, Thư thiếu gia mày đến muộn đó"
"Không có cách nào. Tại đi trên đường gặp được cao nhân nên đến chậm trễ"
"Cao nhân?"
"Phải chính là chủ nhân của chiếc xe này"
Người thanh niên họ Thư vỗ vào cái xe Toyota có phần cũ kĩ của Vương Minh. Tên thanh niên béo kia nhìn chiếc Toyota rồi nhìn chiếc người thanh niên họ Thư im lặng không nói gì. Một lúc sau hắn mới ôm cái bụng cỡ bụ của mình cười lớn
"Thư thiếu gia, hôm này không phải cá tháng tư đâu nhé. Mày đừng đùa tao như vậy chứ"
"Tao không đùa chút nào"
Thanh niên tóc xanh họ Thư kia mặt rất nghiêm túc nói từng chữ một cách rất chậm rãi và rõ ràng
"Người đó đã dùng chính chiếc xe cũ nát này đuổi kịp Ferrari của tao"
"Cái gì? Là thật sao? Không thể nào có chuyện này chứ"
Tên công tử béo ú đến lúc này há hốc mồn kinh ngạc. Hắn quen biết người thanh niên họ Thư này không phải là thời gian ngắn nên cũng phần nào biết rõ tính cách của người này, một khi người này nói chuyện với một khuôn mặt nghiêm túc như vậy thì 100% lời hắn nói là sự thật. Lúc này hắn liếc nhìn chiếc Toyota hết sức bình thường kia với một ánh mắt như nhìn quái vật. Nói đùa Toyota đua được với Ferrari khác gì câu chuyện rùa và thỏ của đám trẻ mẫu giáo chứ.
"Chắc chắn chiếc xe này có chỗ kì lạ"
Tên công tử béo thầm nghĩ rồi hắn nhìn người thanh niên họ Thư mở miệng cười nói
"Nếu như vậy thì chắc chắn chiếc xe này có chỗ đặc biệt. Thư thiếu gia không phiền tao xem chút chứ"
"Việc này…"
Người thanh niên họ Thư có chút chần chừ bởi vì chủ nhân chiếc xe hiện không có mặt ở nơi này, nếu hắn tự tiện động chạm vào thì đúng là không có phép tắc lễ nghĩa nhưng cứ nghĩ đến việc chiếc xe cà tàng này chạy không kém gì chiếc Ferrari mới cóng của hắn thì hắn cực kì tò mò. Chần chừ một lúc hắn cũng đưa ra quyết định gật đầu đồng ý.
Tên công tử béo ú thấy người kia gật đầu thì cao hứng tiến đến chiếc xe. Gõ gõ vài cái lên vỏ xe rồi xem xét tỉ mỉ, chỉ cần nhìn động tác của hắn rất thành thạo thì cũng biết là kẻ trong nghề rồi. Hắn nhìn vỏ xe sờ sờ rồi gật đầu tán thưởng nói
"Vỏ xe rất tốt. Không giống với chất liệu vỏ xe bình thường, nhẹ, bền và chắc chắn, nguyên liệu chế tạo là loại nguyên liệu tổng hợp mới nhất cực kì đắt tiền. Chậc chậc… chủ nhân chiếc xe này quả không tầm thường nhe"
Tuy rằng lời nói rất bình thản nhưng mà thực ra trong lòng của tên công tử béo lúc này đang cực kì bàng hoàng. Nguyên nhân là bởi cái chất liệu của vỏ xe này hắn đã từng thấy qua bất quá không phải là dùng làm vỏ xe mà làm dùng làm vỏ của xe tăng trong quân đội Mỹ. Mẹ kiếp tên chủ xe này đúng là loại quá dị lấy vỏ xe tăng đi làm vỏ xe, chẳng lẽ hắn muốn biến chiếc xe Toyota này thằng một chiếc tank thu nhỏ chắc. Những điều này hắn chỉ dám nghĩ trong lòng bởi hắn biết nói ra cũng chả có mấy ai tin chứ, mà căn bản nhất chính là phải có người trong nghề kỹ thuật mới biết xem hàng chứ cái đám công tử tiểu thư ở đây có kẻ nào đủ tinh mắt đâu, nói ra có khi hắn còn bị đám người này cho là thần kinh có vấn đề.
Tâm trạng có hơi chút hỗn loạn khiến hô hấp của tên công tử béo có chút bất thường, phải mãi một lúc sau hắn mới bình tĩnh lại được. Đợi khi tâm tình bình thường rồi hắn mới mở nắp xe lên, rọi đen vào xem bộ động cơ, vưa nhìn thấy rõ ràng hắn cảm giác trong mắt mình muốn rớt ra ngoài. Tay cầm đèn pin run rẩy, miệng lắp bắp nói mãi không lên lời
"Đây là…"
Mãi một lúc sau hắn mới bình tĩnh lại lần nữa, lập tức mở miệng là nói như liên thanh
"Khối động cơ 8 lít, 16 xi-lanh được bố trí theo kiểu chữ W độc đáo, 64 van với hai vòng tuần hoàn trong hệ thống làm mát, nhờ bộ động cơ này chiếc xe có khả năng đạt tốc độ trên 400 km/h, tăng tốc từ 0 lên 100 km/h trong 2,2 giây là nhờ có được công suất 1.001 mã lực, mô-men xoắn 1.250 Nm từ khối động cơ 16 xi-lanh chiều dài 710 mm, trọng lượng 400 kg, không lớn hơn loại V12 truyền thống. Động cơ gồm hai khối VR8, đặt lệch nhau 15 độ. Mỗi khối có 8 xi-lanh chia làm hai hàng theo kiểu chữ V với góc nghiêng 90 độ với 2 tubin tăng áp. Nhờ kết cấu độc đáo động cơ 4 hàng xi-lanh, 64 van mà chỉ cần dùng đến 4 trục cam"
"Này mày lảm nhảm cái gì vậy"
Tên công tử tóc xanh họ Thư đương nhiên không phải là người trong nghề nên nghe lời nói của tên công tử béo bạn thân thì hoàn toàn như vịt nghe xám, đàn gảy tai trâu hoàn toàn không hiểu gì dù chỉ là một tí
Tên công tử béo hít một hơi rồi nói
"Cấu tạo động cơ của chiếc xe này chính là cấu tạo của chiếc xe nhanh nhất thế giới hiện này. Nói thật tao thấy nó bắt kịp chiếc Ferrari của mày thì còn là nhường nhịn rất nhiều đó"
"Mày nói thật chứ"
"Thật chưa bao giờ thật hơn. Mẹ kiếp tao thật sự muốn được gặp cái tên cao nhân quái dị kia rồi đấy"
Hai tên công tử đang mải mê chiêm ngưỡng bộ đông cơ khủng bố của chiếc xe Toyota mà không hề chú ý rằng lúc này chủ nhân của chiếc xe không biết từ lúc nào đã đứng đằng sau hai người. Vương Minh đứng nghe hai người trầm trồ về bộ động cơ của xe mình thì có chút cao hứng nhưng nghe tên béo gọi mình là quái dị thì nhíu mày khó chịu, hắn ho khan vài tiếng nói
"E hèm… hai chú em nói ai là quái dị vậy"
An bài xong cho Dương Hân, Vương Minh đi xuống dưới lầu. Nhìn đồng hồ trên điện thoại không ngờ đã là ba giờ sáng rồi. Vương Minh lắc đầu rồi khởi động xe rời khỏi khu nhà tập thể chính quyền Giang Kiều. Nhìn những con đường vắng bóng về đối, đối lập hoàn toàn với vẻ tấp nập nhộn nhịp buổi sáng không hiểu sao trong lòng Vương Minh lại xuất hiện một nỗi cảm khái không tên.
Brừm… brừm…
Đột nhiên bên cạnh vang lên tiếng gầm rú của động cơ khiến Vương Minh nhíu màu hắn nhìn ra bên ngoài thì thấy một chiếc Ferrari đang chạy song song với xe hắn. Nhìn cái tên trẻ tuổi tốc xanh lái xe đang ra ám hiệu gì với hắn, Vương Minh hạ kính xuống hỏi
"Chú em có việc gì"
"Làm vòng không ông anh"
"Làm vòng sao? Ở đây có vẻ không thích hợp cho lắm"
"Ông anh lại sợ bọn cơ động phải không?"
"Cứ cho là vậy đi"
"Vậy thì theo thằng em, nếu theo kịp thằng em này sẽ dẫn ông anh đến một nơi vui lắm… hắc hắc"
Tên thanh niên cười lớn rồi nhấn mạnh chân nga, chiếc xe Ferrari bắt đầu tăng tốc, như một viên đạn màu đỏ lai về phía trước. Vương Minh nhoẻn miệng cười, đang đúng lúc hắn nhàm chán thôi thì hắn quyết định đi theo thằng nhóc kia xem có gì vui chơi không. Nghĩ thế Vương Minh lập tức cũng nhấn chân ga đuổi theo.
Rất nhanh Vương Minh đã bắt kịp chiếc xe Ferrari kia. Đứng nhìn cái xe Toyota của Vương Minh trông cà tàng như vậy thôi nhưng động cơ đã được cải tiến rất nhiều có thể nói nếu đem nó ra trường đua đảm bảo không hề kém cạnh bất cứ chiếc xe đua chính hiệu nào. Lại nói kĩ thuật lái xe của Vương Minh được huấn luyện rất thành thục, một cái tay gà mờ choai choai như tên nhóc tóc xanh kia làm sao mà sánh được với Vương Minh cơ chứ.
Hai chiếc xe phi thẳng ra ngoại thành, dừng lại trước chân ngọn núi. Vương Minh híp mắt nhìn ra phía không xa, chỗ này hắn không hề xa lạ gì bởi mỗi lần xuống Giang Kiều đều phải đi qua dây. Theo hắn nhớ thì phía trước là có một sân bãi rất lớn nhưng không ngờ là hiện giờ cái sân đó đã đủ các loại xe đỗ chật cứng. Vương Minh dừng xe lại bên cạnh xe Ferrari, lúc hắn bước xuống thì thấy tên nhóc choai choai kia đã đứng đó nhìn hắn với ánh mắt có phần tôn súng. Hắn giơ ngón tay cái về phía Vương Minh nói
"Mịa kiếp không ngờ cái xe cà tàng này của ông anh lại chạy ngon phét đuổi kịp cả Ferrari, chuyện này nếu mà đồn ra thì ối kẻ cười rụng răng. Nói thật nếu thằng em hôm nay không phải tận mắt chứng kiến thì có lẽ có chết em cũng không tin"
"Chú mày lái xe cũng không tồi đâu. Đây là trường đua sao?"
Vương Minh dựa vào xe nhìn tên nhóc choai choai trước mặt lại nhìn về phía đám đông ở phía xa. Từ lâu rồi Vương Minh nghe được từ miệng tên công tử Phan Hoàng rằng ở khu Giang Kiều này có tập trung một trường đua dã chiến cực kì lớn, không ngờ hôm nay tình cờ vớ vẩn thế nào lại được đến đây chứ.
"Ông anh sợ sao? Yên tâm đi mấy đoạn đường núi này bọn thằng em này đua suốt rồi, cực kì an toàn"
Tên nhóc tóc xanh tưởng rằng Vương Minh mới lần đầu đến những nơi như thế này thì lập tức lên tiếng trấn an hắn.
Vương Minh nhếch mép cười. Nhìn địa hình khu đồi núi này cực kì cheo leo, nhiều khúc cua quả thật là thiên đường của những kẻ đua xe ưa mạo hiểm không cần mạng, những nơi như thế này nếu không phải là kẻ có tay lái và kĩ thuật cứng đồng thời có lá gan hơn người thì đừng hòng chạy. Vương Minh cười đang định nói thì cảm thấy buồn đi vệ sinh, có lẽ đây là hậu quả của việc nốc quá nhiều rượu ở nhà Dương Hân, hắn ái ngại nói
"Chú chờ chút. Anh qua kia đi giải quyết nỗi buồn"
Vương Minh nói xong lập tức cất bước dời đi về phía bụi rậm cách chỗ hai người không xa.
Đợi khi Vương Minh khuất bóng vào trong bụi rậm thì đột nhiên một tên thanh niên khoảng 17, 18 tuổi, bộ dạng béo ục ích như viên thịt chạy đến. Nhìn quần áo của hắn là bộ đồng phục kỹ thuật của mấy nhân viên hay mặc trong các đội đua, nếu không phải nhờ vào mấy phụ kiện trang sức nạm kim cương trên tay hắn thì có lẽ người khác còn tưởng hắn là nhân viên sửa xe nữa đấy chứ
"Ái chà, Thư thiếu gia mày đến muộn đó"
"Không có cách nào. Tại đi trên đường gặp được cao nhân nên đến chậm trễ"
"Cao nhân?"
"Phải chính là chủ nhân của chiếc xe này"
Người thanh niên họ Thư vỗ vào cái xe Toyota có phần cũ kĩ của Vương Minh. Tên thanh niên béo kia nhìn chiếc Toyota rồi nhìn chiếc người thanh niên họ Thư im lặng không nói gì. Một lúc sau hắn mới ôm cái bụng cỡ bụ của mình cười lớn
"Thư thiếu gia, hôm này không phải cá tháng tư đâu nhé. Mày đừng đùa tao như vậy chứ"
"Tao không đùa chút nào"
Thanh niên tóc xanh họ Thư kia mặt rất nghiêm túc nói từng chữ một cách rất chậm rãi và rõ ràng
"Người đó đã dùng chính chiếc xe cũ nát này đuổi kịp Ferrari của tao"
"Cái gì? Là thật sao? Không thể nào có chuyện này chứ"
Tên công tử béo ú đến lúc này há hốc mồn kinh ngạc. Hắn quen biết người thanh niên họ Thư này không phải là thời gian ngắn nên cũng phần nào biết rõ tính cách của người này, một khi người này nói chuyện với một khuôn mặt nghiêm túc như vậy thì 100% lời hắn nói là sự thật. Lúc này hắn liếc nhìn chiếc Toyota hết sức bình thường kia với một ánh mắt như nhìn quái vật. Nói đùa Toyota đua được với Ferrari khác gì câu chuyện rùa và thỏ của đám trẻ mẫu giáo chứ.
"Chắc chắn chiếc xe này có chỗ kì lạ"
Tên công tử béo thầm nghĩ rồi hắn nhìn người thanh niên họ Thư mở miệng cười nói
"Nếu như vậy thì chắc chắn chiếc xe này có chỗ đặc biệt. Thư thiếu gia không phiền tao xem chút chứ"
"Việc này…"
Người thanh niên họ Thư có chút chần chừ bởi vì chủ nhân chiếc xe hiện không có mặt ở nơi này, nếu hắn tự tiện động chạm vào thì đúng là không có phép tắc lễ nghĩa nhưng cứ nghĩ đến việc chiếc xe cà tàng này chạy không kém gì chiếc Ferrari mới cóng của hắn thì hắn cực kì tò mò. Chần chừ một lúc hắn cũng đưa ra quyết định gật đầu đồng ý.
Tên công tử béo ú thấy người kia gật đầu thì cao hứng tiến đến chiếc xe. Gõ gõ vài cái lên vỏ xe rồi xem xét tỉ mỉ, chỉ cần nhìn động tác của hắn rất thành thạo thì cũng biết là kẻ trong nghề rồi. Hắn nhìn vỏ xe sờ sờ rồi gật đầu tán thưởng nói
"Vỏ xe rất tốt. Không giống với chất liệu vỏ xe bình thường, nhẹ, bền và chắc chắn, nguyên liệu chế tạo là loại nguyên liệu tổng hợp mới nhất cực kì đắt tiền. Chậc chậc… chủ nhân chiếc xe này quả không tầm thường nhe"
Tuy rằng lời nói rất bình thản nhưng mà thực ra trong lòng của tên công tử béo lúc này đang cực kì bàng hoàng. Nguyên nhân là bởi cái chất liệu của vỏ xe này hắn đã từng thấy qua bất quá không phải là dùng làm vỏ xe mà làm dùng làm vỏ của xe tăng trong quân đội Mỹ. Mẹ kiếp tên chủ xe này đúng là loại quá dị lấy vỏ xe tăng đi làm vỏ xe, chẳng lẽ hắn muốn biến chiếc xe Toyota này thằng một chiếc tank thu nhỏ chắc. Những điều này hắn chỉ dám nghĩ trong lòng bởi hắn biết nói ra cũng chả có mấy ai tin chứ, mà căn bản nhất chính là phải có người trong nghề kỹ thuật mới biết xem hàng chứ cái đám công tử tiểu thư ở đây có kẻ nào đủ tinh mắt đâu, nói ra có khi hắn còn bị đám người này cho là thần kinh có vấn đề.
Tâm trạng có hơi chút hỗn loạn khiến hô hấp của tên công tử béo có chút bất thường, phải mãi một lúc sau hắn mới bình tĩnh lại được. Đợi khi tâm tình bình thường rồi hắn mới mở nắp xe lên, rọi đen vào xem bộ động cơ, vưa nhìn thấy rõ ràng hắn cảm giác trong mắt mình muốn rớt ra ngoài. Tay cầm đèn pin run rẩy, miệng lắp bắp nói mãi không lên lời
"Đây là…"
Mãi một lúc sau hắn mới bình tĩnh lại lần nữa, lập tức mở miệng là nói như liên thanh
"Khối động cơ 8 lít, 16 xi-lanh được bố trí theo kiểu chữ W độc đáo, 64 van với hai vòng tuần hoàn trong hệ thống làm mát, nhờ bộ động cơ này chiếc xe có khả năng đạt tốc độ trên 400 km/h, tăng tốc từ 0 lên 100 km/h trong 2,2 giây là nhờ có được công suất 1.001 mã lực, mô-men xoắn 1.250 Nm từ khối động cơ 16 xi-lanh chiều dài 710 mm, trọng lượng 400 kg, không lớn hơn loại V12 truyền thống. Động cơ gồm hai khối VR8, đặt lệch nhau 15 độ. Mỗi khối có 8 xi-lanh chia làm hai hàng theo kiểu chữ V với góc nghiêng 90 độ với 2 tubin tăng áp. Nhờ kết cấu độc đáo động cơ 4 hàng xi-lanh, 64 van mà chỉ cần dùng đến 4 trục cam"
"Này mày lảm nhảm cái gì vậy"
Tên công tử tóc xanh họ Thư đương nhiên không phải là người trong nghề nên nghe lời nói của tên công tử béo bạn thân thì hoàn toàn như vịt nghe xám, đàn gảy tai trâu hoàn toàn không hiểu gì dù chỉ là một tí
Tên công tử béo hít một hơi rồi nói
"Cấu tạo động cơ của chiếc xe này chính là cấu tạo của chiếc xe nhanh nhất thế giới hiện này. Nói thật tao thấy nó bắt kịp chiếc Ferrari của mày thì còn là nhường nhịn rất nhiều đó"
"Mày nói thật chứ"
"Thật chưa bao giờ thật hơn. Mẹ kiếp tao thật sự muốn được gặp cái tên cao nhân quái dị kia rồi đấy"
Hai tên công tử đang mải mê chiêm ngưỡng bộ đông cơ khủng bố của chiếc xe Toyota mà không hề chú ý rằng lúc này chủ nhân của chiếc xe không biết từ lúc nào đã đứng đằng sau hai người. Vương Minh đứng nghe hai người trầm trồ về bộ động cơ của xe mình thì có chút cao hứng nhưng nghe tên béo gọi mình là quái dị thì nhíu mày khó chịu, hắn ho khan vài tiếng nói
"E hèm… hai chú em nói ai là quái dị vậy"
/398
|