Ham muốn xuất hiện khiến Vương Minh có chút sợ hãi, hắn vội vàng hít một hơi thật sâu đồng thời điều chỉnh lại nội tâm, giữ cho tinh thần được tỉnh táo không bị ham muốn do hắc ám nội khí thôi thúc chiếm giữ lý trí.
Thư Vân quá tức giận vì cái ý tưởng điên rồ của Vương Minh mà không để ý đến ánh mắt dâm dục hừng hực lửa nóng của Vương Minh bằng không nếu đổi lại là bình thường thì chắc chắn kể cả biết mình không đánh lại Vương Minh nàng cũng hùng hổ xông lại như một con cọp cái, thề không móc cái đôi mắt kia thì không bỏ qua. Nàng thở phì phò lắc đầu nói
“Không được ý kiến này quá mức điên rồi, anh có biết nếu đem ý kiến này của anh ra áp dụng thì sẽ có hậu quả gì không?”
Vương Minh lúc này cũng bình tĩnh lại nhiều rồi, hắn gật đầu nói
“Tôi biết, lúc đó sẽ dẫn đến tình hình hỗn loạn ở thành phố Đông Doanh và các khu vực lân cận”
“Biết sao anh còn dám đưa ra cái chủ ý ngu ngốc đó”
“Bởi tôi thấy với tình hình yên ắng hiện nay, chúng ta muốn làm một số hành động sẽ rất dễ đánh động tới sự chú ý của kẻ địch và giới báo chí vì vậy tôi nghĩ trước hết chúng ta phải chế tạo ra một hoàn cảnh hỗn loạn, đến lúc đó quân đội có thể đường đường chính chính ra tay ra chân”
“Ý anh là anh muốn tung hỏa mù?”
“Đúng vậy, với lý do khủng bố nhắm vào Đông Doanh không chỉ giúp cho chúng ta che giấu tầm mắt của kẻ địch đồng thời còn tìm được một cái cớ cho chú Quốc Long tránh được sự chỉ trích của báo giới và dân chúng, coi như là nhất cử lượng tiện. Đó là còn chưa kể, chúng ta tung tin bọn khủng bố trốn tại khu vực biên giới, đến lúc đó quân đội có thể thiết lập các trạm cạnh gác tại các con đường thậm chí là điều quân đến khu vực biên giới cũng chẳng lo kẻ địch quá mức nghi kỵ”
Thư Vân nghe Vương Minh phân tích xong mà tâm không khỏi xao động, không thể không thừa nhận rằng cách này quả thật là rất tốt chỉ là cái cách này quy mô quá lớn, liên lụy đến rất lớn nên nàng không có khả năng đưa cho Vương Minh câu trả lời ngay lập tức, nàng cần phải xin ý kiến của cấp trên vì vậy nàng gật đầu nói
“Tôi hiểu bất quá việc này đã vượt ngoài quyền hành của tôi, tôi cần phải xin ý kiến của các vị lãnh đạo trong quân đội và chính phủ mới quyết định được”
Vương Minh thấy nàng nói vậy thì thở phào, coi như mọi việc đã thành công chín phần rồi. Vương Minh thấy mọi việc đã thành rồi, không còn việc cần ngồi lại đây nữa nên đứng dậy nói
“Tôi biết, hi vọng sớm nhận được tin tức tốt lành của cô”
“Ừm. Không tiễn”
Vương Minh gật đầu chào nàng rồi ra ngoài
----------------------------o0o--------------------------------
Trong những ngày này, không chỉ Đông Doanh mà cả Giang Kiều hiện cũng đang loạn thành một đống. Vô số vụ đâm chém, đấu đá và thanh trừ tập thể của xã hội đen diễn ra ở Giang Kiều như cơm bữa khiến người dân nơm nớp lo sợ, mọi người dân thành phố đều trốn hết trong nhà, nếu như không phải là gặp trường hợp bất khả kháng thì không ai dám bước một chân ra ngoại cả. Chính vì tình hình nãy dẫn đến mọi hoạt động từ kinh tế, thương mại,… của thành phố Giang Kiều gần như rơi vào tê liệt hoàn toàn.
Ngồi tại phòng họ của Đảng ủy thành phố Giang Kiều, bí thư thành phố Phùng Tích Phạm và chủ tịch thành phố Phương Thiên Uy đều âm trầm đến đáng sợ, đặc biệt là Phương Thiên Uy. Ngày hôm qua hai người vừa bị triệu tập lên tỉnh thành, đương nhiên với cái tình hình bi đát và hỗn loạn của Giang Kiều hiện nay thì làm gì có quả ngon cho hai người, vừa bị gọi lên lập tức bị chủ tịch bá bí thư tỉnh ủy mắng một trận như tát nước vào mặt, cực kỳ mất hết mặt mũi đồng thời hai người còn nhận được tối hậu thư, nếu trong một tuần tới mà tình hình Giang Kiều không ổn định lại hoặc chí ít là nằm trong vòng kiểm soát thì hai người chuẩn bị bật bãi. Vì vậy lúc này hai người cảm thấy mông như bị lửa đốt, đi xe suốt ngày đêm từ tỉnh thành trở về Giang Kiều. Vừa trở về lập tức phát thông báo triệu tập các ủy viên thường ủy họp khẩn cấp
Nhìn mọi người dần dần đến đầy đủ, đợi mọi người an ngồi yên vị trên ghế của người đó thì Phùng Tích Phạm đứng lên, hắn chưa nói vội mà nhìn một vòng những khuôn mặt đang ngồi ở đây. Ánh mắt của hắn lướt qua đâu thì lập tức mọi người cúi đầu xuống không dám nhìn vào cái ánh mắt đó, nhìn phản ứng này Phùng Tích Phạm cảm thấy rất hài lòng nhưng khi Phùng Tích Phạm nhìn về hai chiếc ghế gần nhất bên tay phải của mình thì sự hài lòng vừa xuất hiện lập tức bị dập tắt.
Không nói đến đối thủ nhiều năm Phương Thiên Uy thì người hắn căm hận nhất chính là người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp ngồi phía dưới Phương Thiên Uy, phó chủ tịch Dương Hân. Nhìn thấy nàng, Phường Tích Phạm nghiến răng nghiến lợi căm tức vạn phần, hắn vẫn nhớ lúc nàng đến đây như một con mèo nhỏ lúc nào họp cũng chỉ cắm đầu ghi ghi chép chép gì đó, hoàn toàn bị hắn chèn ép và áp chế vậy mà không biết bằng cách nào con mèo nhỏ đó lại nắm được những bằng chứng phạm pháp của đứa con độc nhất của Phùng Tích Phạm khiến hắn không thể không nhượng bộ nàng ta, giảm thiểu sức chèn ép và áp chế. Kể từ đó con mèo nhỏ chính thức hóa thành một con hổ, thoát khỏi sự áp chế nặng nề của hắn, nàng ta liên tục vùng vẫy ra chiêu, chỉ trong thời gian ngắn có vài tháng nàng ta đã nhanh chóng hình thành bộ rễ của mình, ăn sâu vào cả hai khối chính quyền và đảng ủy. Mà hắn Phùng Tích Phạm chỉ có thể đứng ngoài bất lực nhìn nàng đào khét căn cơ mà hắn mất bao nhiêu năm mói xây dựng được, thử hỏi hắn làm làm sao không căm phẫn được cơ chứ
“Khụ…”
Phùng Tích Phạm ho khan một tiếng rồi nói
“Như mọi người đã biết, ngày hôm qua tôi cùng chủ tịch Phương đi lên tỉnh thành gặp các vị lãnh đạo. Các vị lãnh đạo trên tỉnh rất không hài lòng về tình hình Giang Kiều hiện nay vì vậy lãnh đạo đã ra chỉ thị, nội trong một tuần phải đưa Giang Kiều vào trong tầm kiểm soát, ổn định lại trật tự xã hôi bằng không hậu quả như thế nào hẳn tôi không nói mọi người cũng biết”
Những người có mặt tại đây trừ Dương Hân và Phương Thiên Uy thì đều cảm thấy sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng, thậm chí một số người mặt đột nhiên trắng bệch không còn giọt máu. Lúc này Phương Thiên Uy liếc nhìn Phùng Tích Phạm, hắn cảm thấy rất chướng mắt với cái kiểu dọa dẫm uy hiếp của Phùng Tích Phạm lúc này nhưng hắn cũng không như bình thường đứng ra xỉa xói đấu đá bởi hắn cũng ý thức được rằng trong tình cảnh hiện tay, uy hiếp là biện pháp tốt nhất. Có uy hiếp thì những người ngồi đây mới thành thật toàn lực làm việc, không có tâm tư gì cả, điều này cũng là điều mà Phương Thiên Uy cần lúc này vì vậy hắn mặc dù chướng mắt những vẫn không có hành động gì chống đối với Phùng Tích Phạm
Còn về phần Dương Hân thì nàng mặt ngoài không có biểu hiện, cũng không thèm đến xỉa tới lời đe dọa của Phùng Tích Phạm bởi nàng biết dù lửa có cháy thì cũng không cháy đến người nàng bởi vì nàng biết Vương Minh khi thiết kế ra cục diện hiện tại sẽ không làm hại đến người nhà.
Phùng Tích Phạm lại dừng lại để xem xét phản ứng của mọi người, hắn rất hài lòng không phải nói là cực kỳ hài lòng bởi hai cái đinh mà hắn chán ghét kia đều ngáng chân hắn, chỉ im lặng ngồi nghe. Phùng Tích Phạm đột nhiên ánh mắt sắc bén nhìn dao ngăm nhìn về một người đàn ông trung niên ngồi chiếc ghế gần cuối cùng gằn giọng nói
“Trước hết, xin mời Nguyễn cục trưởng nên nói qua về tình hình hiện tại”
Nói xong hắn lập tức ngồi xuống ghế bí thư hai mắt nhắm lại. Trong lòng Phùng Tích Phạm lúc này cảm thấy hết sức buồn bực. Cái tên Nguyễn Thắng này vốn cục công an thành phố Giang Kiều này vốn chỉ là một phó cục trưởng, cách đây hơn một tháng kể từ sự quật khởi của Dương Hân ở Giang Kiều hắn đã phải cắn răng trả một cái giá lớn để được để được nàng trợ giúp đẩy đi cái tên cục trưởng họ Từ, đưa Nguyễn Tháng lên ngồi vào chiếc ghế cục trưởng. Tuy rằng trả cái giá rất lớn là vị trí phó phòng tổ chức nhân sự nhưng Phùng Tích Phạm rất hả hê bởi vị trí cục trưởng cục công an nhiều nam qua là do Phương Thiên Uy nắm giữ, các cục trưởng cục công an đều là cái rễ lớn trong hệ thống mạng lưới quyền lực của Phương thiên Uy, nay cái vị trí đó đã bị Phùng Tích Phạm nắm trong ta việc này chẳng khác gì chặt đứt một cái rễ quan trọng của Phương Thiên Uy đồng thời cũng đả kích lớn gốc rễ của Phương Thiên Uy. Vì vậy Phùng Tích Phạm rất cao hứng, cao hứng đến nỗi suốt nửa tháng khi đi làm nụ cười luôn tươi rói trên mặt
Nhưng hắn chưa kịp vui mừng bao lâu thì đám người hắc đạo bao năm qua yên yên ổn ổn đột nhiên giở chứng làm bừa làm bãi đập tan niềm vui của hắn. Nếu như chỉ có vây thì Phùng Tích Phạm cũng không tức giận Nguyễn Thắng, căn bản là cái tên Nguyễn Tháng này quá vô dụng, làm hắn thất vọng vô cùng. Nguyễn Thắng đã ngồi lên chiếc ghế cục trưởng được gân một tháng vậy mà vẫn chưa khống chế được cục công an trong tay, thậm chí trong nửa tháng trở lại đây cùng với sự kiện hắc đạo nổi loạn chém giết nhau thì số đơn phản ánh của nhân dân về cục công an bay đến văn phòng hắn nhiều như mưa khiến ngày nào trên mặt bàn làm việc của Phương Thiên Uy cũng chất chồng vào đồng cao ngất khiến hắn rất đau đầu vào phẫn nộ.
Thư Vân quá tức giận vì cái ý tưởng điên rồ của Vương Minh mà không để ý đến ánh mắt dâm dục hừng hực lửa nóng của Vương Minh bằng không nếu đổi lại là bình thường thì chắc chắn kể cả biết mình không đánh lại Vương Minh nàng cũng hùng hổ xông lại như một con cọp cái, thề không móc cái đôi mắt kia thì không bỏ qua. Nàng thở phì phò lắc đầu nói
“Không được ý kiến này quá mức điên rồi, anh có biết nếu đem ý kiến này của anh ra áp dụng thì sẽ có hậu quả gì không?”
Vương Minh lúc này cũng bình tĩnh lại nhiều rồi, hắn gật đầu nói
“Tôi biết, lúc đó sẽ dẫn đến tình hình hỗn loạn ở thành phố Đông Doanh và các khu vực lân cận”
“Biết sao anh còn dám đưa ra cái chủ ý ngu ngốc đó”
“Bởi tôi thấy với tình hình yên ắng hiện nay, chúng ta muốn làm một số hành động sẽ rất dễ đánh động tới sự chú ý của kẻ địch và giới báo chí vì vậy tôi nghĩ trước hết chúng ta phải chế tạo ra một hoàn cảnh hỗn loạn, đến lúc đó quân đội có thể đường đường chính chính ra tay ra chân”
“Ý anh là anh muốn tung hỏa mù?”
“Đúng vậy, với lý do khủng bố nhắm vào Đông Doanh không chỉ giúp cho chúng ta che giấu tầm mắt của kẻ địch đồng thời còn tìm được một cái cớ cho chú Quốc Long tránh được sự chỉ trích của báo giới và dân chúng, coi như là nhất cử lượng tiện. Đó là còn chưa kể, chúng ta tung tin bọn khủng bố trốn tại khu vực biên giới, đến lúc đó quân đội có thể thiết lập các trạm cạnh gác tại các con đường thậm chí là điều quân đến khu vực biên giới cũng chẳng lo kẻ địch quá mức nghi kỵ”
Thư Vân nghe Vương Minh phân tích xong mà tâm không khỏi xao động, không thể không thừa nhận rằng cách này quả thật là rất tốt chỉ là cái cách này quy mô quá lớn, liên lụy đến rất lớn nên nàng không có khả năng đưa cho Vương Minh câu trả lời ngay lập tức, nàng cần phải xin ý kiến của cấp trên vì vậy nàng gật đầu nói
“Tôi hiểu bất quá việc này đã vượt ngoài quyền hành của tôi, tôi cần phải xin ý kiến của các vị lãnh đạo trong quân đội và chính phủ mới quyết định được”
Vương Minh thấy nàng nói vậy thì thở phào, coi như mọi việc đã thành công chín phần rồi. Vương Minh thấy mọi việc đã thành rồi, không còn việc cần ngồi lại đây nữa nên đứng dậy nói
“Tôi biết, hi vọng sớm nhận được tin tức tốt lành của cô”
“Ừm. Không tiễn”
Vương Minh gật đầu chào nàng rồi ra ngoài
----------------------------o0o--------------------------------
Trong những ngày này, không chỉ Đông Doanh mà cả Giang Kiều hiện cũng đang loạn thành một đống. Vô số vụ đâm chém, đấu đá và thanh trừ tập thể của xã hội đen diễn ra ở Giang Kiều như cơm bữa khiến người dân nơm nớp lo sợ, mọi người dân thành phố đều trốn hết trong nhà, nếu như không phải là gặp trường hợp bất khả kháng thì không ai dám bước một chân ra ngoại cả. Chính vì tình hình nãy dẫn đến mọi hoạt động từ kinh tế, thương mại,… của thành phố Giang Kiều gần như rơi vào tê liệt hoàn toàn.
Ngồi tại phòng họ của Đảng ủy thành phố Giang Kiều, bí thư thành phố Phùng Tích Phạm và chủ tịch thành phố Phương Thiên Uy đều âm trầm đến đáng sợ, đặc biệt là Phương Thiên Uy. Ngày hôm qua hai người vừa bị triệu tập lên tỉnh thành, đương nhiên với cái tình hình bi đát và hỗn loạn của Giang Kiều hiện nay thì làm gì có quả ngon cho hai người, vừa bị gọi lên lập tức bị chủ tịch bá bí thư tỉnh ủy mắng một trận như tát nước vào mặt, cực kỳ mất hết mặt mũi đồng thời hai người còn nhận được tối hậu thư, nếu trong một tuần tới mà tình hình Giang Kiều không ổn định lại hoặc chí ít là nằm trong vòng kiểm soát thì hai người chuẩn bị bật bãi. Vì vậy lúc này hai người cảm thấy mông như bị lửa đốt, đi xe suốt ngày đêm từ tỉnh thành trở về Giang Kiều. Vừa trở về lập tức phát thông báo triệu tập các ủy viên thường ủy họp khẩn cấp
Nhìn mọi người dần dần đến đầy đủ, đợi mọi người an ngồi yên vị trên ghế của người đó thì Phùng Tích Phạm đứng lên, hắn chưa nói vội mà nhìn một vòng những khuôn mặt đang ngồi ở đây. Ánh mắt của hắn lướt qua đâu thì lập tức mọi người cúi đầu xuống không dám nhìn vào cái ánh mắt đó, nhìn phản ứng này Phùng Tích Phạm cảm thấy rất hài lòng nhưng khi Phùng Tích Phạm nhìn về hai chiếc ghế gần nhất bên tay phải của mình thì sự hài lòng vừa xuất hiện lập tức bị dập tắt.
Không nói đến đối thủ nhiều năm Phương Thiên Uy thì người hắn căm hận nhất chính là người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp ngồi phía dưới Phương Thiên Uy, phó chủ tịch Dương Hân. Nhìn thấy nàng, Phường Tích Phạm nghiến răng nghiến lợi căm tức vạn phần, hắn vẫn nhớ lúc nàng đến đây như một con mèo nhỏ lúc nào họp cũng chỉ cắm đầu ghi ghi chép chép gì đó, hoàn toàn bị hắn chèn ép và áp chế vậy mà không biết bằng cách nào con mèo nhỏ đó lại nắm được những bằng chứng phạm pháp của đứa con độc nhất của Phùng Tích Phạm khiến hắn không thể không nhượng bộ nàng ta, giảm thiểu sức chèn ép và áp chế. Kể từ đó con mèo nhỏ chính thức hóa thành một con hổ, thoát khỏi sự áp chế nặng nề của hắn, nàng ta liên tục vùng vẫy ra chiêu, chỉ trong thời gian ngắn có vài tháng nàng ta đã nhanh chóng hình thành bộ rễ của mình, ăn sâu vào cả hai khối chính quyền và đảng ủy. Mà hắn Phùng Tích Phạm chỉ có thể đứng ngoài bất lực nhìn nàng đào khét căn cơ mà hắn mất bao nhiêu năm mói xây dựng được, thử hỏi hắn làm làm sao không căm phẫn được cơ chứ
“Khụ…”
Phùng Tích Phạm ho khan một tiếng rồi nói
“Như mọi người đã biết, ngày hôm qua tôi cùng chủ tịch Phương đi lên tỉnh thành gặp các vị lãnh đạo. Các vị lãnh đạo trên tỉnh rất không hài lòng về tình hình Giang Kiều hiện nay vì vậy lãnh đạo đã ra chỉ thị, nội trong một tuần phải đưa Giang Kiều vào trong tầm kiểm soát, ổn định lại trật tự xã hôi bằng không hậu quả như thế nào hẳn tôi không nói mọi người cũng biết”
Những người có mặt tại đây trừ Dương Hân và Phương Thiên Uy thì đều cảm thấy sợ hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng, thậm chí một số người mặt đột nhiên trắng bệch không còn giọt máu. Lúc này Phương Thiên Uy liếc nhìn Phùng Tích Phạm, hắn cảm thấy rất chướng mắt với cái kiểu dọa dẫm uy hiếp của Phùng Tích Phạm lúc này nhưng hắn cũng không như bình thường đứng ra xỉa xói đấu đá bởi hắn cũng ý thức được rằng trong tình cảnh hiện tay, uy hiếp là biện pháp tốt nhất. Có uy hiếp thì những người ngồi đây mới thành thật toàn lực làm việc, không có tâm tư gì cả, điều này cũng là điều mà Phương Thiên Uy cần lúc này vì vậy hắn mặc dù chướng mắt những vẫn không có hành động gì chống đối với Phùng Tích Phạm
Còn về phần Dương Hân thì nàng mặt ngoài không có biểu hiện, cũng không thèm đến xỉa tới lời đe dọa của Phùng Tích Phạm bởi nàng biết dù lửa có cháy thì cũng không cháy đến người nàng bởi vì nàng biết Vương Minh khi thiết kế ra cục diện hiện tại sẽ không làm hại đến người nhà.
Phùng Tích Phạm lại dừng lại để xem xét phản ứng của mọi người, hắn rất hài lòng không phải nói là cực kỳ hài lòng bởi hai cái đinh mà hắn chán ghét kia đều ngáng chân hắn, chỉ im lặng ngồi nghe. Phùng Tích Phạm đột nhiên ánh mắt sắc bén nhìn dao ngăm nhìn về một người đàn ông trung niên ngồi chiếc ghế gần cuối cùng gằn giọng nói
“Trước hết, xin mời Nguyễn cục trưởng nên nói qua về tình hình hiện tại”
Nói xong hắn lập tức ngồi xuống ghế bí thư hai mắt nhắm lại. Trong lòng Phùng Tích Phạm lúc này cảm thấy hết sức buồn bực. Cái tên Nguyễn Thắng này vốn cục công an thành phố Giang Kiều này vốn chỉ là một phó cục trưởng, cách đây hơn một tháng kể từ sự quật khởi của Dương Hân ở Giang Kiều hắn đã phải cắn răng trả một cái giá lớn để được để được nàng trợ giúp đẩy đi cái tên cục trưởng họ Từ, đưa Nguyễn Tháng lên ngồi vào chiếc ghế cục trưởng. Tuy rằng trả cái giá rất lớn là vị trí phó phòng tổ chức nhân sự nhưng Phùng Tích Phạm rất hả hê bởi vị trí cục trưởng cục công an nhiều nam qua là do Phương Thiên Uy nắm giữ, các cục trưởng cục công an đều là cái rễ lớn trong hệ thống mạng lưới quyền lực của Phương thiên Uy, nay cái vị trí đó đã bị Phùng Tích Phạm nắm trong ta việc này chẳng khác gì chặt đứt một cái rễ quan trọng của Phương Thiên Uy đồng thời cũng đả kích lớn gốc rễ của Phương Thiên Uy. Vì vậy Phùng Tích Phạm rất cao hứng, cao hứng đến nỗi suốt nửa tháng khi đi làm nụ cười luôn tươi rói trên mặt
Nhưng hắn chưa kịp vui mừng bao lâu thì đám người hắc đạo bao năm qua yên yên ổn ổn đột nhiên giở chứng làm bừa làm bãi đập tan niềm vui của hắn. Nếu như chỉ có vây thì Phùng Tích Phạm cũng không tức giận Nguyễn Thắng, căn bản là cái tên Nguyễn Tháng này quá vô dụng, làm hắn thất vọng vô cùng. Nguyễn Thắng đã ngồi lên chiếc ghế cục trưởng được gân một tháng vậy mà vẫn chưa khống chế được cục công an trong tay, thậm chí trong nửa tháng trở lại đây cùng với sự kiện hắc đạo nổi loạn chém giết nhau thì số đơn phản ánh của nhân dân về cục công an bay đến văn phòng hắn nhiều như mưa khiến ngày nào trên mặt bàn làm việc của Phương Thiên Uy cũng chất chồng vào đồng cao ngất khiến hắn rất đau đầu vào phẫn nộ.
/398
|