Nguyễn Thắng bị chính bí thư Phùng Tích Phạm chỉ mặt điểm danh thì cảm thất bất đắc dĩ. Nguyễn Thắng năm nay ba mươi chín tuổi, lặn lộn trên chốn quan trường ngồi trên chiếc ghế cục trưởng ngót ngót cũng bảy năm. Chỉ vì đứng vào hàng ngũ của bí thư mà trong cục công an hắn bị chủ tịch và tiền nhiệm cục trưởng chèn ép đến nỗi không có chút thực quyền nào trong nay. Cái ngày khi mà bí thư gọi hắn đến thông báo hắn được ngồi lên ghế cục trưởng, Nguyễn Thắng cứ ngỡ rằng ông trời cuối cùng cũng mở mặt, thời kỳ quật khởi của hắn đã đến rồi nhưng hiện thực luôn tàn nhẫn, hắn lâng lâng như mơ được vài ngày thì lập tức bị đánh về trở lại với thực tại
Quả thật Phùng Tích Phạm nghĩ Nguyễn Thắng là kẻ vô dụng cũng là oan uổng Nguyễn Thắng. Thử nghĩ xem Nguyễn Thắng lăn lộn trên quan trường tính đến nay đã hơn cục năm, hơn ba mươi tuổi đã leo lên chức phó cục trưởng cục cảnh sát của một thành phố thử hỏi có thể là kẻ vô năng sao. Chẳng qua là ông trời không chiếu cố hắn, không giúp hắn hội đủ các yếu tố thiên thời địa lợi nhân hòa mà thôi.
Phải biết rằng Phương Thiên Uy đã nắm cục công an chục năm có hơn, chắc chắn đã ăn sâu bén rễ xuống hệ thống công an, nhân mạch của Phương Thiên Uy vô cùng rộng lớn vì vậy Nguyễn Thắng coi như mất đi yếu tố địa lợi. Ngoài ra trong thời gian hắn làm việc ở cục công an, vì đứng vào hàng ngũ của bí thư nên trở thành đối tượng bị kỳ thị cô lập trong cục. Không quyền không thế không tiếng nói nên mặc dù trường kỳ ngồi ở chiếc ghế cục phó nhưng Nguyễn Thắng hoàn toàn không có hệ thống mạng lưới của mình đồng thời chỗ dựa của hắn là Phùng Tích Phạm cũng không có căn cơ trong cục công an nên ở trong cục hắn mặc dù là cục trưởng lại gần như đơn cô thế cô vì vây khi hắn muốn lại một cuộc cải cách nhân sự để hòng khống chế các bộ phận quan trọng trong cục nhưng lại không có người đáng tin cậy để sử dụng, vậy coi như hắn mất đi yếu tồ nhân hòa. Còn yếu tố thiên thời cũng chỉ trách hắn vận số đúng là đen hơn cứt chó, vô tình lên chức đúng vào thời kỳ Vương Minh quyết định mạnh tay xử lý các thế lực của Phương Thiên Uy ở Giang Kiều. Tóm lại, trong binh pháp của người xưa chỉ cần không đủ một trong ba yếu tốt thiên thời địa lợi nhân hòa thì đã thất bại huống chi là Nguyễn Thắng dù một yếu tố cũng không có, thất bại là điều hiển nhiên không thể tránh khỏi
Nguyễn Thắng hít một hơi, hắn bàn tay lạnh toát run run đứng dậy, cố gắng nói mình phải bình tĩnh nhưng không thể tài nào bình tĩnh được. Hắn muốn lấy khăn tay trong túi quần lau mồ hôi đã chảy ròng ròng trên trán nhưng có lẽ vì quá run sợ nên tay hắn run run khó khăn lắm mới rút được cái khăn tay ra. Nhìn bộ dạng chật vật của hắn mà mọi người cảm thất tội nghiệp nhưng không ai dám đứng thể hiện sự thương cảm đối với hắn. Duy chỉ có Dương Hân là lên tiếng
“Cục trưởng Nguyễn có lẽ cần ra ngoài hít thở để bình tĩnh lại, bí thư thấy sao?”
Phùng Tích Phạm cũng cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng, hắn phất tay nói
“Được rồi. Cục trưởng Nguyễn ra ngoài hít thở một lúc, khi nào bình tĩnh thì trở lại báo cáo”
“Cảm… cảm ơn… bí thư, cảm ơn phó chủ tịch… tôi… tôi xin phép ra ngoài một… một lúc”
Nguyễn Thắng lắp bắp khổ sở nói, sau đó đứng dậy nhanh như bị ma đuổi ra khỏi phòng họp. Đi ra ngoài hành lang, từng con gió mang theo không khí trong lành thổi từ ngoài vào trong hành lang khiến Nguyễn Thắng bình tĩnh hẳn lên, hắn móc ra một điếu thuốc tự châm cho bản thân. Hít một hơi thật dài, thở ra một làn khói, hành động cứ thế lặp đi lặp lại cho đến khi hết điếu thuốc thứ ba thì Nguyễn Thắng cảm thấy mình đã đạt đến trạng thái trầm ổn của mọi khi thì mới cất bao thuốc và cái bật lửa vào túi trở lại trong phòng họp
“Xin lỗi đã để mọi người phải chờ đợi lâu”
Nguyễn Thắng hơi cúi người với mọi người trong phòng, sau đó lưng thẳng tắm, ngược ươn lên khuôn mặt trầm ổn bước về vị trí của mình. Về vị trí của mình, Nguyễn Thắng không ngồi xuống mà trực tiếp đứng lên báo cáo tình hình
“Như mọi người đã biết trong thời san gần đây xã hội đen hoạt động rất mạnh. Theo nguồn tin của bên cảnh sát chúng tôi thì nguyên nhân dẫn đến sự hỗn loạn này là bắt nguồn từ cách đây mấy tháng khi Uy Thiên bang tiêu diệt hoàn toàn thế lực của Liệp bang. Lợi dụng khi Uy Thiên bang chưa khôi phục thực lực sau khi tranh đấu với Liệp bang các thế lực hắc đạo bên ngoài đã nhảy vào hòng chiếm lĩnh địa bàn của Uy Thiên bang”
“Vậy ra là tranh chấp địa bàn giữa các bang phái? Tại sao lực lượng công an không lập tức đàn áp lại để vụ việc diễn biến đến tình trạng xấu như hiện nay. Mà dạo gần đây tôi nghe nói có tin đồn răng trong nội bộ của ngành công an không được hài hòa và hòa thuận cho lắm, không biết điều này có phải là sự thật hay không?”
Một vị ủy viên ngồi đối diện với Nguyễn Thắng đột nhiên hỏi
Nguyên Thắng mặc dù vừa mới tiến vào chức vụ ủy viên nhưng do nhiều năm lăn lộn trong quan trường Giang Kiều nên tình hình các thế lực tại đây hắn nắm rõ như lòng bàn tay, chỉ cần nhìn mặt nghe tên hắn cũng biết người đó thuộc về thế lực nào. Lại nói về vị ủy viên vừa phát biểu, chỉ cần nhìn hắn nhận ra vị này là thuộc về phe cánh của chủ tịch Phương Thiên Uy.
“Hiện tại quả thật đúng là có sự tình như vậy nhưng các vị có thể yên tâm, đó chỉ là một số con sâu làm giàu nồi canh mà thôi, không hề làm giảm sút một chút nào sức mạnh chiến đấu của lực lượng công an cả”
Mọi người hơi sửng sốt không ngờ được Nguyễn Thắng lại thẳng thắn như vậy. Đặc biệt là những người thuộc phe cánh của chủ tịch thì mặt ai cũng đen xì lại, chỉ cần không ngu ai cũng nghe ra ý định xỉa xói trong lời nói của Nguyễn Thắng.
Một phen can đảm này của Nguyễn Thắng đã khiến hình tượng của hắn trong lòng Phùng Tích Phạm cũng tốt lên chút ít. Thấy mấy người thuộc phe cánh của Phương Thiên Uy chuẩn bị nhảy ra đả kích thì Phùng Tích Phạm gianh lấy cơ hội trước, hắn nghiêm mắt nói
“Nếu đùng là như vậy thì Nguyễn cục trưởng, tôi yêu cầu anh phải mạnh tay làm việc thanh trừng những con sâu có hại đó”
“Bí thư chỉ thị rất đúng nhưng theo quan điểm của tôi thì việc làm trong sạch bộ máy tạm thời chúng ta gác lại, đợi khi giải quyết được tình hình hiện tại sẽ bắt đầu”
“Cũng đúng”
Phùng Tích Phạm gật đầu, hắn phất tay ra hiệu nói
“Được rồi, Nguyễn cục trưởng, anh tiếp tục báo cao đi”
“Vâng. Hiện tại tính đến nay số người bị thương trong các cuộc chém giết thanh trừng vào khoảng ba trăm người, số người chết là một trăm người, số người bị bắt giam là bảy trăm, số tài sản vật chất bị phá hủy ra rất lớn hiện chưa thể thống kê chính xác”
Rầm…!
“Thật là không thể chấp nhận được, vậy phía cục công an đã có phương án gì chưa”
Phùng Tích Phạm vỗ bàn tức giận hỏi
Nguyễn Thắng bị tiếng vỗ bàn của bí thư làm cho trong tâm có chút hoảng sợ nhưng chỉ sau vài lượt hô hấp hắn lại điều chỉnh được tâm trạng, nói
“Hiện giờ dựa theo tình hình phía công an chúng tôi nhận thấy đám xã hội đen này quy mô rất lớn, nếu chỉ dựa vào lực lượng của một mình cục công an Giang Kiều thì e rằng rất khó dẹp loạn. Không phải tôi nói giỡn, mà đây là sự thật. Các vị có thể thấy hiện giờ có bảy trăm người đang chất kín trong nhà giam và trại giam của thành phố nhưng cái con số đó đường như chả thấm tháp gì, quy một tranh đấu của các băng đảng xã hội đen không có bị thu nhỏ đi mà càng ngày càng phát triển lớn hơn. Vì vậy tôi đề nghị, bí thư hướng phía tỉnh cầu viện yêu cầu sở công an tỉnh phái người xuống đồng thời xin sự giúp đỡ từ các sở công an của các thành phố lân cận”
Nói ra cách này Ngyễn Thắng trong lòng cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ. Nếu như hướng lên cục công an tỉnh cầu viện thì chính thức nói rằng sở công an thành phố Giang Kiều hoàn toàn bất cực trước tình cảnh hiện tại nhưng trong tình cảnh hiện giờ thì đây là điều bắt buộc. Vì vấn đề này rất lớn, liên quan đến hình tượng của ban ngành đảng ủy và ủy ban nhân dân của thành phố nên Nguyễn Sinh dự đoán rằng chắc chắn khi hắn đưa đề nghị này lên bàn nghị sự thì chắc chắn sẽ vấp phải sự phản đối của rất nhiều người nhưng sự việc tiến triển tiếp theo lại hoàn toàn trái ngược lại với điều dự đoán của hắn
“Ừ Nguyễn cục trưởng phân tích rất đúng, tình hình đã vượt quá xa khả năng kiểm soát chỉ có hướng lên tỉnh cầu trợ giúp”
Phùng Tích Phạm là người đầu tiên biểu hiện thái độ tán thành.
Nhìn thấy bí thư đã biểu hiện thái độ thì những người khác ngước nhìn chủ tịch Phương Thiên Uy. Không nói đến thứ tự phát biểu đã được ngầm định trong quan trường, chỉ cần nói hiện giờ tại bàn họp này mọi người đều có phe cánh nên theo thói quen sẽ hướng về phía người đứng đầu để xem xét thái độ sau đó mới đúng lên phát biểu.
“Tôi cũng đồng ý với đồng chí bí thư”
Phương Thiên Uy lúc này đang nắm mắt như một vị tăng nhập định thì đột nhiên mở mắt ra, thấy mọi người đang chờ đợi hắn thì hắn chỉ vẻn vẹn nói hai câu rồi lại nhắm mắt lại. Nghe thấy câu nói này của Phương Thiên Uy không chỉ người của phe đối lập và cả những người thuộc phe cánh của hắn cũng rất bất ngờ nhưng mọi người ỏ đây cũng là nhiều năm quan trường, hai nhân vật quan trọng đã có cùng ý kiến thì cũng không ai dám có ý kiến trái ngược. Vì vậy rất nhanh đề nghị của Nguyễn Thắng được hội nghị biểu quyết thông qua với toàn bộ phiếu thuần, không phiếu chống.
Quả thật Phùng Tích Phạm nghĩ Nguyễn Thắng là kẻ vô dụng cũng là oan uổng Nguyễn Thắng. Thử nghĩ xem Nguyễn Thắng lăn lộn trên quan trường tính đến nay đã hơn cục năm, hơn ba mươi tuổi đã leo lên chức phó cục trưởng cục cảnh sát của một thành phố thử hỏi có thể là kẻ vô năng sao. Chẳng qua là ông trời không chiếu cố hắn, không giúp hắn hội đủ các yếu tố thiên thời địa lợi nhân hòa mà thôi.
Phải biết rằng Phương Thiên Uy đã nắm cục công an chục năm có hơn, chắc chắn đã ăn sâu bén rễ xuống hệ thống công an, nhân mạch của Phương Thiên Uy vô cùng rộng lớn vì vậy Nguyễn Thắng coi như mất đi yếu tố địa lợi. Ngoài ra trong thời gian hắn làm việc ở cục công an, vì đứng vào hàng ngũ của bí thư nên trở thành đối tượng bị kỳ thị cô lập trong cục. Không quyền không thế không tiếng nói nên mặc dù trường kỳ ngồi ở chiếc ghế cục phó nhưng Nguyễn Thắng hoàn toàn không có hệ thống mạng lưới của mình đồng thời chỗ dựa của hắn là Phùng Tích Phạm cũng không có căn cơ trong cục công an nên ở trong cục hắn mặc dù là cục trưởng lại gần như đơn cô thế cô vì vây khi hắn muốn lại một cuộc cải cách nhân sự để hòng khống chế các bộ phận quan trọng trong cục nhưng lại không có người đáng tin cậy để sử dụng, vậy coi như hắn mất đi yếu tồ nhân hòa. Còn yếu tố thiên thời cũng chỉ trách hắn vận số đúng là đen hơn cứt chó, vô tình lên chức đúng vào thời kỳ Vương Minh quyết định mạnh tay xử lý các thế lực của Phương Thiên Uy ở Giang Kiều. Tóm lại, trong binh pháp của người xưa chỉ cần không đủ một trong ba yếu tốt thiên thời địa lợi nhân hòa thì đã thất bại huống chi là Nguyễn Thắng dù một yếu tố cũng không có, thất bại là điều hiển nhiên không thể tránh khỏi
Nguyễn Thắng hít một hơi, hắn bàn tay lạnh toát run run đứng dậy, cố gắng nói mình phải bình tĩnh nhưng không thể tài nào bình tĩnh được. Hắn muốn lấy khăn tay trong túi quần lau mồ hôi đã chảy ròng ròng trên trán nhưng có lẽ vì quá run sợ nên tay hắn run run khó khăn lắm mới rút được cái khăn tay ra. Nhìn bộ dạng chật vật của hắn mà mọi người cảm thất tội nghiệp nhưng không ai dám đứng thể hiện sự thương cảm đối với hắn. Duy chỉ có Dương Hân là lên tiếng
“Cục trưởng Nguyễn có lẽ cần ra ngoài hít thở để bình tĩnh lại, bí thư thấy sao?”
Phùng Tích Phạm cũng cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng, hắn phất tay nói
“Được rồi. Cục trưởng Nguyễn ra ngoài hít thở một lúc, khi nào bình tĩnh thì trở lại báo cáo”
“Cảm… cảm ơn… bí thư, cảm ơn phó chủ tịch… tôi… tôi xin phép ra ngoài một… một lúc”
Nguyễn Thắng lắp bắp khổ sở nói, sau đó đứng dậy nhanh như bị ma đuổi ra khỏi phòng họp. Đi ra ngoài hành lang, từng con gió mang theo không khí trong lành thổi từ ngoài vào trong hành lang khiến Nguyễn Thắng bình tĩnh hẳn lên, hắn móc ra một điếu thuốc tự châm cho bản thân. Hít một hơi thật dài, thở ra một làn khói, hành động cứ thế lặp đi lặp lại cho đến khi hết điếu thuốc thứ ba thì Nguyễn Thắng cảm thấy mình đã đạt đến trạng thái trầm ổn của mọi khi thì mới cất bao thuốc và cái bật lửa vào túi trở lại trong phòng họp
“Xin lỗi đã để mọi người phải chờ đợi lâu”
Nguyễn Thắng hơi cúi người với mọi người trong phòng, sau đó lưng thẳng tắm, ngược ươn lên khuôn mặt trầm ổn bước về vị trí của mình. Về vị trí của mình, Nguyễn Thắng không ngồi xuống mà trực tiếp đứng lên báo cáo tình hình
“Như mọi người đã biết trong thời san gần đây xã hội đen hoạt động rất mạnh. Theo nguồn tin của bên cảnh sát chúng tôi thì nguyên nhân dẫn đến sự hỗn loạn này là bắt nguồn từ cách đây mấy tháng khi Uy Thiên bang tiêu diệt hoàn toàn thế lực của Liệp bang. Lợi dụng khi Uy Thiên bang chưa khôi phục thực lực sau khi tranh đấu với Liệp bang các thế lực hắc đạo bên ngoài đã nhảy vào hòng chiếm lĩnh địa bàn của Uy Thiên bang”
“Vậy ra là tranh chấp địa bàn giữa các bang phái? Tại sao lực lượng công an không lập tức đàn áp lại để vụ việc diễn biến đến tình trạng xấu như hiện nay. Mà dạo gần đây tôi nghe nói có tin đồn răng trong nội bộ của ngành công an không được hài hòa và hòa thuận cho lắm, không biết điều này có phải là sự thật hay không?”
Một vị ủy viên ngồi đối diện với Nguyễn Thắng đột nhiên hỏi
Nguyên Thắng mặc dù vừa mới tiến vào chức vụ ủy viên nhưng do nhiều năm lăn lộn trong quan trường Giang Kiều nên tình hình các thế lực tại đây hắn nắm rõ như lòng bàn tay, chỉ cần nhìn mặt nghe tên hắn cũng biết người đó thuộc về thế lực nào. Lại nói về vị ủy viên vừa phát biểu, chỉ cần nhìn hắn nhận ra vị này là thuộc về phe cánh của chủ tịch Phương Thiên Uy.
“Hiện tại quả thật đúng là có sự tình như vậy nhưng các vị có thể yên tâm, đó chỉ là một số con sâu làm giàu nồi canh mà thôi, không hề làm giảm sút một chút nào sức mạnh chiến đấu của lực lượng công an cả”
Mọi người hơi sửng sốt không ngờ được Nguyễn Thắng lại thẳng thắn như vậy. Đặc biệt là những người thuộc phe cánh của chủ tịch thì mặt ai cũng đen xì lại, chỉ cần không ngu ai cũng nghe ra ý định xỉa xói trong lời nói của Nguyễn Thắng.
Một phen can đảm này của Nguyễn Thắng đã khiến hình tượng của hắn trong lòng Phùng Tích Phạm cũng tốt lên chút ít. Thấy mấy người thuộc phe cánh của Phương Thiên Uy chuẩn bị nhảy ra đả kích thì Phùng Tích Phạm gianh lấy cơ hội trước, hắn nghiêm mắt nói
“Nếu đùng là như vậy thì Nguyễn cục trưởng, tôi yêu cầu anh phải mạnh tay làm việc thanh trừng những con sâu có hại đó”
“Bí thư chỉ thị rất đúng nhưng theo quan điểm của tôi thì việc làm trong sạch bộ máy tạm thời chúng ta gác lại, đợi khi giải quyết được tình hình hiện tại sẽ bắt đầu”
“Cũng đúng”
Phùng Tích Phạm gật đầu, hắn phất tay ra hiệu nói
“Được rồi, Nguyễn cục trưởng, anh tiếp tục báo cao đi”
“Vâng. Hiện tại tính đến nay số người bị thương trong các cuộc chém giết thanh trừng vào khoảng ba trăm người, số người chết là một trăm người, số người bị bắt giam là bảy trăm, số tài sản vật chất bị phá hủy ra rất lớn hiện chưa thể thống kê chính xác”
Rầm…!
“Thật là không thể chấp nhận được, vậy phía cục công an đã có phương án gì chưa”
Phùng Tích Phạm vỗ bàn tức giận hỏi
Nguyễn Thắng bị tiếng vỗ bàn của bí thư làm cho trong tâm có chút hoảng sợ nhưng chỉ sau vài lượt hô hấp hắn lại điều chỉnh được tâm trạng, nói
“Hiện giờ dựa theo tình hình phía công an chúng tôi nhận thấy đám xã hội đen này quy mô rất lớn, nếu chỉ dựa vào lực lượng của một mình cục công an Giang Kiều thì e rằng rất khó dẹp loạn. Không phải tôi nói giỡn, mà đây là sự thật. Các vị có thể thấy hiện giờ có bảy trăm người đang chất kín trong nhà giam và trại giam của thành phố nhưng cái con số đó đường như chả thấm tháp gì, quy một tranh đấu của các băng đảng xã hội đen không có bị thu nhỏ đi mà càng ngày càng phát triển lớn hơn. Vì vậy tôi đề nghị, bí thư hướng phía tỉnh cầu viện yêu cầu sở công an tỉnh phái người xuống đồng thời xin sự giúp đỡ từ các sở công an của các thành phố lân cận”
Nói ra cách này Ngyễn Thắng trong lòng cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ. Nếu như hướng lên cục công an tỉnh cầu viện thì chính thức nói rằng sở công an thành phố Giang Kiều hoàn toàn bất cực trước tình cảnh hiện tại nhưng trong tình cảnh hiện giờ thì đây là điều bắt buộc. Vì vấn đề này rất lớn, liên quan đến hình tượng của ban ngành đảng ủy và ủy ban nhân dân của thành phố nên Nguyễn Sinh dự đoán rằng chắc chắn khi hắn đưa đề nghị này lên bàn nghị sự thì chắc chắn sẽ vấp phải sự phản đối của rất nhiều người nhưng sự việc tiến triển tiếp theo lại hoàn toàn trái ngược lại với điều dự đoán của hắn
“Ừ Nguyễn cục trưởng phân tích rất đúng, tình hình đã vượt quá xa khả năng kiểm soát chỉ có hướng lên tỉnh cầu trợ giúp”
Phùng Tích Phạm là người đầu tiên biểu hiện thái độ tán thành.
Nhìn thấy bí thư đã biểu hiện thái độ thì những người khác ngước nhìn chủ tịch Phương Thiên Uy. Không nói đến thứ tự phát biểu đã được ngầm định trong quan trường, chỉ cần nói hiện giờ tại bàn họp này mọi người đều có phe cánh nên theo thói quen sẽ hướng về phía người đứng đầu để xem xét thái độ sau đó mới đúng lên phát biểu.
“Tôi cũng đồng ý với đồng chí bí thư”
Phương Thiên Uy lúc này đang nắm mắt như một vị tăng nhập định thì đột nhiên mở mắt ra, thấy mọi người đang chờ đợi hắn thì hắn chỉ vẻn vẹn nói hai câu rồi lại nhắm mắt lại. Nghe thấy câu nói này của Phương Thiên Uy không chỉ người của phe đối lập và cả những người thuộc phe cánh của hắn cũng rất bất ngờ nhưng mọi người ỏ đây cũng là nhiều năm quan trường, hai nhân vật quan trọng đã có cùng ý kiến thì cũng không ai dám có ý kiến trái ngược. Vì vậy rất nhanh đề nghị của Nguyễn Thắng được hội nghị biểu quyết thông qua với toàn bộ phiếu thuần, không phiếu chống.
/398
|