Bàn giao dặn dò xong mọi việc với hai người Lê Minh Đức và Bùi Hải Quân về việc huấn luyện, Vương Minh ở lại cơ sở huấn luyện ngủ một đêm. Sáng hôm sau, khi mặt trời vẫn còn chưa mọc thì Vương Minh đã một mình lái xe rời đi, trở lại Đông Doanh.
Vương Minh rời đi rất sớm, trên đường vô cùng vắng vẻ nên Vương Minh lái xe rất thoải mái, thậm chí lái với tốc độ 200 km/h mà chẳng phải sợ đụng xe. Vì dùng tốc độ rất nhanh để lái xe nên hắn rút ngắn được rất nhiều thời gian so với lúc từ Đông Doanh đến cơ sở huấn luyện, tốn khoảng hai tiếng đồng hồ chạy xe là Vương Minh đã đi vào trong phạm vi nội thành Đông Doanh.
Trở lại Đông Doanh, Vương Minh cũng không vội đi gặp Trương Nghĩa hay Hầu Toàn mà lái xe trở lại biệt thự của Nguyễn Sinh. Hắn biết hôm nay là chủ nhật mà hiện giờ còn chưa đến chín giờ sáng chắc chắn giờ nay hai nàng vẫn còn đang say sưa ngủ trên giường. Vì không muốn phá giấc ngủ của hai nàng đồng thời cũng muốn cho hai nàng một sự bất ngờ nho nhỏ thế nên Vương Minh không gọi điện cho hai người ra đón.
Đến biệt thự của Nguyễn Sinh, Vương Minh cùng Nguyễn Sinh và Liễu Mai chào hỏi một tiếng sau đó lập tức vọt lên trên phòng ngủ của ba người bọn hắn ở tầng hai. Quả nhiên đúng như Vương Minh dự đoán, lúc này hai nàng vẫn đang say giấc nồng. Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ, Vương Minh rón rén đi vào, lập tức đập vào mắt hắn là một đôi mắt hắn là hai khối thân thể trắng hồng lồi lõm hấp dẫn ẩn ẩn hiện hiện dưới lớp vải lụa mỏng manh đến đáng thương của hai chiếc áo ngủ. Nhìn thấy cái cánh sắc khiến cho bao nhiêu tên đàn ông cam nguyện bóc lịch, dục hỏa lập tức bùng cháy dữ dội, thiêu đốt phần bụng dưới.
Không kìm nén được nữa, Vương Minh lập tức thoát hết quần áo trên người rồi tru lên một tiếng rồi bổ nhào vào hai nàng. Đôi tay hoạt động hết công suốt, liên tục hành tẩu không ngừng nghỉ trên cơ thể của hai nàng, cái mũi tham lam hít mùi thở cơ thể của hai nàng.
“A…”
Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận đang ngủ đột nhiên cảm giác thấy có người đè lên người hai nàng thì vô cùng sợ hãi, hét lớn lên, tay chân bắt đầu phản kháng hòng đẩy kẻ đang nằm trên người hai nàng ra. Nhưng một giây sau, hai nàng nhận ra kẻ đó là Vương Minh thì lập tức sợ hãi thay bằng kinh hỉ, la hét thay bằng rên rỉ, phản kháng thay cùng phối hợp. Cả căn phòng ngủ lập nhanh chóng bị những tiếng nữ rên rỉ và tiếng nam thở dốc, xuân sắc tràn ngập khắp mọi nơi.
Đại chiến liên tục suốt hai tiếng đồng hồ, không biết chiến đấu qua bao nhiêu hiệp, trải qua bao nhiêu lần cao trào lên mây,ba người người mới bình tĩnh lại. Vương Minh lúc này dựa vào thành giương, hắn với tay lên trên đầu giường vớ lấy một bao thuốc lá mà Triệu Vận luôn chuẩn bị sẵn cho hắn, chân cho mình một điếu rồi vươn tai kéo Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận đang trong trạng thái vô lực nằm dựa vào ngực hắn, mỗi bàn tay thì nắm một trái bưởi bóp bóp vân vê chơi đùa.
Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận bị Vương Minh làm cho không biết bao nhiêu lần lên thiên đường, cả cơ thể từ đầu đến chân lúc này như được phủ một lớp phấn hồng cực kỳ mê người, cơ thể không còn một chút sức nên mặc dù bị Vương Minh trêu đùa bộ ngực chọc cho hai người xuân tâm lại bắt đầu nhộn nhạo, cực kỳ khó chịu, muốn đẩy cái bàn tay xấu xa kia ra nhưng lại không còn chút sức lực nào cả vì vậy đành tùy Vương Minh thích làm gì thì làm.
“Sao lần này anh lại trở về vậy? Chẳng phải là nói đi một tháng sao?”
Nguyễn Giai Giai hỏi Vương Minh.
Vương Minh nhìn nàng, trêu chọc hỏi lại:
“Sao vậy? Thấy anh trở về sớm lại không vui sao?”
“Hì, làm gì có, bọn em mong anh về còn không được nữa là, làm gì có chuyện không vui chứ. Nhất là Triệu Vận ấy, em ý mỗi ngày ngẩn người nhớ đến anh vài lần cơ”
Nguyễn Giai Giai hồn nhiên trả lời đương nhiên nàng cũng không quên cái công việc khiến nàng thích nhất mỗi lần ba người đại chiến xong, đó là trêu trọc Triệu Vận đang thẹn thùng nằm trong ngực Vương Minh.
“Em làm gì có như vậy đâu chị Giai Giai”
Triệu Vận phản bác lại nhưng Vương Minh nhìn việc nàng càng lúc càng dựa sâu vào trong ngực hắn, khuôn mặt càng lúc càng đỏ lên vì xấu hổ thì biết nàng đang nói dối. Vương Minh cũng không vạch trần Triệu Vận mà im lặng ngồi thưởng thức hai nàng đấu khẩu dù sao hắn nghe nhiều cũng thành quên rồi với lại hắn nhận thấy đây cũng là một thú vui không tệ. Đương nhiên như mọi lần, với tính cách rụt rè hay ngượng ngùng của mình, Triệu Vận làm sao có thể đấu lại với một cô gái có thiên tính cởi mở và hơi bạo dạn như Nguyễn Giai Giai được chứ thế nên lần nào cũng vậy, Triệu Vận luôn là người thua cuộc, luôn bị trêu đến nỗi nàng hận không thể không tìm được một lỗ nẻ nào để chui xuống. Vào trong những lúc như vậy thì Vương Minh sẽ đứng ra nói vài lời để khiến giải cứu Triệu Vận trước sự trêu ghẹo của Nguyễn Giai Giai. Và hiện giờ cũng như vậy, Vương Minh nói:
“Được rồi, Giai Giai em không nên trêu Triệu Vận nữa”
“Hừ, anh lúc nào cũng vậy. Lúc nào cũng thiên vị bênh vực vợ bé cả”
Nguyễn Giai Giai tru miệng lên cực kỳ đáng yêu, xoay người lại đưa lưng đối diện với hắn, giả bộ giận dỗi.
Vương Minh chỉ cười cười cũng quá để ý đến Nguyễn Giai Giai đang giận dỗi bởi hắn đã quá quen rồi, chỉ cần hắn giả bộ không để ý nàng một lát là nàng sẽ lập tức trở lại như bình thường thôi thế nên hắn cũng không muốn tốn công sức đi dỗ dành làm chi cho mệt.
Ba người Vương Minh, Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận rời giường xuống thì đúng lúc Liễu Mai cùng với người giúp việc vừa dọn bữa trưa ra. Ba người lúc nãy vốn sáng chưa có gì bỏ bụng, lại thêm lúc nãy chiến đấu suốt hai giờ liên nên giờ trong bụng ba người đã trống rỗng hoàn toàn vì vậy cũng không cần Liễu Mai gọi ngồi vào chỗ, ba người lập tức ngồi vào vị trí của mình quét sạch bàn ăn, cơ hồ là hơn hai phần ba đống thức ăn trên bàn đều chui vào bụng ba người.
Liễu Mai và Nguyễn Sinh thấy ba người Vương Minh như vậy thì chỉ bốn mắt nhìn nhau rồi cười cười, cũng không để ý đến bọn hắn nữa.
Ăn cơm xong, Vương Minh có nguyên một buổi chiều rảnh rỗi vì vậy hắn quyết định làm những việc là các đôi tình lữ rất hay làm dẫn hai nàng đi mua sắm với xem phim. Hiếm khi thấy Vương Minh chủ động nguyện ý cùng các nàng đi mua sắm nên vừa nghe Vương Minh đề nghị thì Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận không cần chậm trễ một phút nào lập tức hai bên lôi kéo hai cánh tay hắn ra khỏi biệt thự như thể hai nàng sợ rằng chậm một chút là hắn sẽ đổi ý vậy.
Đầu tiên Vương Minh trở hai nàng đến các khu mua sắm nổi tiếng nổi tiếng của Đông Doanh. Mặc dù hiện giờ xuất hiện thông tin Đông Doanh có thể sẽ là mục tiêu khủng bố khiến rất nhiều người người dân hoang mang lo sợ, mọi người đều hạn chế tối đa việc ra ngoài, chỉ yếu là núp trong nhà nhưng những khu mua sắm thương mại này dường như không hề bị cái tin đồn đó ảnh hưởng chút nào cả, các cửa hàng vẫn đông nườm người khách đến khách đi. Thấy như vậy, Vương Minh trong lòng không khỏi cảm thán về sức mê hoặc mạnh mẽ của shopping.
“Lịch trình hôm nay chúng ta sẽ là mua sắm trước, sau đó khoảng chừng ba bốn giờ thì chúng ta sẽ đi xem phim, khoảng gần sau giờ chúng ta sẽ trở về nhà. Hai em thấy sao?”
Vương Minh hướng Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận nói ra sự sắp xếp của hắn.
“Em không có ý kiến”
Nguyễn Giai Giai là người mở lời trước.
Triệu Vận cũng theo sau gật đầu nói:
“Em tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của anh”
Vương Minh rời đi rất sớm, trên đường vô cùng vắng vẻ nên Vương Minh lái xe rất thoải mái, thậm chí lái với tốc độ 200 km/h mà chẳng phải sợ đụng xe. Vì dùng tốc độ rất nhanh để lái xe nên hắn rút ngắn được rất nhiều thời gian so với lúc từ Đông Doanh đến cơ sở huấn luyện, tốn khoảng hai tiếng đồng hồ chạy xe là Vương Minh đã đi vào trong phạm vi nội thành Đông Doanh.
Trở lại Đông Doanh, Vương Minh cũng không vội đi gặp Trương Nghĩa hay Hầu Toàn mà lái xe trở lại biệt thự của Nguyễn Sinh. Hắn biết hôm nay là chủ nhật mà hiện giờ còn chưa đến chín giờ sáng chắc chắn giờ nay hai nàng vẫn còn đang say sưa ngủ trên giường. Vì không muốn phá giấc ngủ của hai nàng đồng thời cũng muốn cho hai nàng một sự bất ngờ nho nhỏ thế nên Vương Minh không gọi điện cho hai người ra đón.
Đến biệt thự của Nguyễn Sinh, Vương Minh cùng Nguyễn Sinh và Liễu Mai chào hỏi một tiếng sau đó lập tức vọt lên trên phòng ngủ của ba người bọn hắn ở tầng hai. Quả nhiên đúng như Vương Minh dự đoán, lúc này hai nàng vẫn đang say giấc nồng. Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ, Vương Minh rón rén đi vào, lập tức đập vào mắt hắn là một đôi mắt hắn là hai khối thân thể trắng hồng lồi lõm hấp dẫn ẩn ẩn hiện hiện dưới lớp vải lụa mỏng manh đến đáng thương của hai chiếc áo ngủ. Nhìn thấy cái cánh sắc khiến cho bao nhiêu tên đàn ông cam nguyện bóc lịch, dục hỏa lập tức bùng cháy dữ dội, thiêu đốt phần bụng dưới.
Không kìm nén được nữa, Vương Minh lập tức thoát hết quần áo trên người rồi tru lên một tiếng rồi bổ nhào vào hai nàng. Đôi tay hoạt động hết công suốt, liên tục hành tẩu không ngừng nghỉ trên cơ thể của hai nàng, cái mũi tham lam hít mùi thở cơ thể của hai nàng.
“A…”
Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận đang ngủ đột nhiên cảm giác thấy có người đè lên người hai nàng thì vô cùng sợ hãi, hét lớn lên, tay chân bắt đầu phản kháng hòng đẩy kẻ đang nằm trên người hai nàng ra. Nhưng một giây sau, hai nàng nhận ra kẻ đó là Vương Minh thì lập tức sợ hãi thay bằng kinh hỉ, la hét thay bằng rên rỉ, phản kháng thay cùng phối hợp. Cả căn phòng ngủ lập nhanh chóng bị những tiếng nữ rên rỉ và tiếng nam thở dốc, xuân sắc tràn ngập khắp mọi nơi.
Đại chiến liên tục suốt hai tiếng đồng hồ, không biết chiến đấu qua bao nhiêu hiệp, trải qua bao nhiêu lần cao trào lên mây,ba người người mới bình tĩnh lại. Vương Minh lúc này dựa vào thành giương, hắn với tay lên trên đầu giường vớ lấy một bao thuốc lá mà Triệu Vận luôn chuẩn bị sẵn cho hắn, chân cho mình một điếu rồi vươn tai kéo Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận đang trong trạng thái vô lực nằm dựa vào ngực hắn, mỗi bàn tay thì nắm một trái bưởi bóp bóp vân vê chơi đùa.
Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận bị Vương Minh làm cho không biết bao nhiêu lần lên thiên đường, cả cơ thể từ đầu đến chân lúc này như được phủ một lớp phấn hồng cực kỳ mê người, cơ thể không còn một chút sức nên mặc dù bị Vương Minh trêu đùa bộ ngực chọc cho hai người xuân tâm lại bắt đầu nhộn nhạo, cực kỳ khó chịu, muốn đẩy cái bàn tay xấu xa kia ra nhưng lại không còn chút sức lực nào cả vì vậy đành tùy Vương Minh thích làm gì thì làm.
“Sao lần này anh lại trở về vậy? Chẳng phải là nói đi một tháng sao?”
Nguyễn Giai Giai hỏi Vương Minh.
Vương Minh nhìn nàng, trêu chọc hỏi lại:
“Sao vậy? Thấy anh trở về sớm lại không vui sao?”
“Hì, làm gì có, bọn em mong anh về còn không được nữa là, làm gì có chuyện không vui chứ. Nhất là Triệu Vận ấy, em ý mỗi ngày ngẩn người nhớ đến anh vài lần cơ”
Nguyễn Giai Giai hồn nhiên trả lời đương nhiên nàng cũng không quên cái công việc khiến nàng thích nhất mỗi lần ba người đại chiến xong, đó là trêu trọc Triệu Vận đang thẹn thùng nằm trong ngực Vương Minh.
“Em làm gì có như vậy đâu chị Giai Giai”
Triệu Vận phản bác lại nhưng Vương Minh nhìn việc nàng càng lúc càng dựa sâu vào trong ngực hắn, khuôn mặt càng lúc càng đỏ lên vì xấu hổ thì biết nàng đang nói dối. Vương Minh cũng không vạch trần Triệu Vận mà im lặng ngồi thưởng thức hai nàng đấu khẩu dù sao hắn nghe nhiều cũng thành quên rồi với lại hắn nhận thấy đây cũng là một thú vui không tệ. Đương nhiên như mọi lần, với tính cách rụt rè hay ngượng ngùng của mình, Triệu Vận làm sao có thể đấu lại với một cô gái có thiên tính cởi mở và hơi bạo dạn như Nguyễn Giai Giai được chứ thế nên lần nào cũng vậy, Triệu Vận luôn là người thua cuộc, luôn bị trêu đến nỗi nàng hận không thể không tìm được một lỗ nẻ nào để chui xuống. Vào trong những lúc như vậy thì Vương Minh sẽ đứng ra nói vài lời để khiến giải cứu Triệu Vận trước sự trêu ghẹo của Nguyễn Giai Giai. Và hiện giờ cũng như vậy, Vương Minh nói:
“Được rồi, Giai Giai em không nên trêu Triệu Vận nữa”
“Hừ, anh lúc nào cũng vậy. Lúc nào cũng thiên vị bênh vực vợ bé cả”
Nguyễn Giai Giai tru miệng lên cực kỳ đáng yêu, xoay người lại đưa lưng đối diện với hắn, giả bộ giận dỗi.
Vương Minh chỉ cười cười cũng quá để ý đến Nguyễn Giai Giai đang giận dỗi bởi hắn đã quá quen rồi, chỉ cần hắn giả bộ không để ý nàng một lát là nàng sẽ lập tức trở lại như bình thường thôi thế nên hắn cũng không muốn tốn công sức đi dỗ dành làm chi cho mệt.
Ba người Vương Minh, Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận rời giường xuống thì đúng lúc Liễu Mai cùng với người giúp việc vừa dọn bữa trưa ra. Ba người lúc nãy vốn sáng chưa có gì bỏ bụng, lại thêm lúc nãy chiến đấu suốt hai giờ liên nên giờ trong bụng ba người đã trống rỗng hoàn toàn vì vậy cũng không cần Liễu Mai gọi ngồi vào chỗ, ba người lập tức ngồi vào vị trí của mình quét sạch bàn ăn, cơ hồ là hơn hai phần ba đống thức ăn trên bàn đều chui vào bụng ba người.
Liễu Mai và Nguyễn Sinh thấy ba người Vương Minh như vậy thì chỉ bốn mắt nhìn nhau rồi cười cười, cũng không để ý đến bọn hắn nữa.
Ăn cơm xong, Vương Minh có nguyên một buổi chiều rảnh rỗi vì vậy hắn quyết định làm những việc là các đôi tình lữ rất hay làm dẫn hai nàng đi mua sắm với xem phim. Hiếm khi thấy Vương Minh chủ động nguyện ý cùng các nàng đi mua sắm nên vừa nghe Vương Minh đề nghị thì Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận không cần chậm trễ một phút nào lập tức hai bên lôi kéo hai cánh tay hắn ra khỏi biệt thự như thể hai nàng sợ rằng chậm một chút là hắn sẽ đổi ý vậy.
Đầu tiên Vương Minh trở hai nàng đến các khu mua sắm nổi tiếng nổi tiếng của Đông Doanh. Mặc dù hiện giờ xuất hiện thông tin Đông Doanh có thể sẽ là mục tiêu khủng bố khiến rất nhiều người người dân hoang mang lo sợ, mọi người đều hạn chế tối đa việc ra ngoài, chỉ yếu là núp trong nhà nhưng những khu mua sắm thương mại này dường như không hề bị cái tin đồn đó ảnh hưởng chút nào cả, các cửa hàng vẫn đông nườm người khách đến khách đi. Thấy như vậy, Vương Minh trong lòng không khỏi cảm thán về sức mê hoặc mạnh mẽ của shopping.
“Lịch trình hôm nay chúng ta sẽ là mua sắm trước, sau đó khoảng chừng ba bốn giờ thì chúng ta sẽ đi xem phim, khoảng gần sau giờ chúng ta sẽ trở về nhà. Hai em thấy sao?”
Vương Minh hướng Nguyễn Giai Giai và Triệu Vận nói ra sự sắp xếp của hắn.
“Em không có ý kiến”
Nguyễn Giai Giai là người mở lời trước.
Triệu Vận cũng theo sau gật đầu nói:
“Em tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của anh”
/398
|