Dương Quân không thể nhìn thấu được Đan Á Đồng, bởi hắn chưa bao giờ thấy qua có người nào vào nghề nào lại biết nhiều thủ đoạn bẩn thỉu trong giới như thế.
Khi hắn biết Đan Á Đồng đã dùng tiền thuê người đóng giả phóng viên, để trong buổi họp báo lần trước vô tình chuyển hướng chủ đề các phóng viên đi, hắn liền nhận ra thiếu niên này là một người đầy thủ đoạn.
Dù vậy, chàng trai này vẫn có chỗ khiến hẳn không tài nào hiểu nổi, ví như rõ ràng là đã phản kích lại Nguyên Văn, vì sao không trực tiếp cho đối phương một đòn chết hẳn, lại dùng cách nhẹ nhàng như vậy để chấm dứt scandal.
Thực ra thì Đan Á Đồng ở một phương diện khác thì lại khá trì độn, chẳng hạn như chuyện qua lại gần đây của cậu và Lâm Vũ Hân. Trong giới này ai mà chẳng biết chuyện Tiếu Kỳ Thậm và Lâm Vũ Hân đã từng có một thời gian gần gũi nhau, cậu có mối quan hệ với Lâm Vũ Hân như vậy, thật không lo là sẽ khiến Tiếu Kỳ Thậm hiểu lâm sao?
Dù cho là Tiếu Kỳ Thậm mỗi lần gặp Đan Á Đồng đều là mang theo nụ cười hòa nhã, nhưng trong giới showbiz, làm gì lại có một người thật sự ôn hòa, nếu thật sự là một người ôn nhu như nước thì làm sao có thể như lang như hổ mà bước lên được vị trí Thiên Vương?
Dương Quân đang ngồi ở một bàn khác, ngồi cùng với trợ lý của Tiếu Kỳ Thậm, hắn thấy hai người kia đang cười nói vui vẻ kiểu như là hợp cạ lắm.
Hình ảnh đó khiến hắn có một cảm giác là bản thân đang ngắm nhìn một bức tranh hoàn hảo nhất trên thế giới, rất hoản hảo. Nhưng cũng là vì nó quá mức hoàn hảo nên khiến người khác cảm thấy nó cũng thật giả tạo.
“Sau khi kết thúc phim này, thì có dự định gì không?” Tiếu Kỳ Thậm nhấp một ngụm rượu đỏ, tư thế rất là tao nhã, hỏi.
“Đường tổng nói là đang có kế hoạch sẽ phát hành album mới cho em, em cũng đã tự sáng tác ra 2 ca khúc riêng.” Đan Á Đồng nâng ly nói với Tiếu Kỳ Thậm, lại nhấp một ngụm rượu “Chắc cũng sớm tiến hành thu âm thôi.”
“Album mới à?” Nụ cười của Tiếu Kỳ Thậm có chút cứng đờ, nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại như cũ “Đường tổng có thể coi trọng cậu như vây, đó là một cơ hội tốt đấy.”
Đan Á Đồng giống như là không nghe ra được hàm ý sâu xa trong lời nói của Tiếu Kỳ Thậm, ngẩng đầu lên cười “Em sẽ cố gắng thể hiện hết mình.”
Dương Quân ngồi cách đó không xa dời ánh mắt đi, lại cười như vậy, cái vẻ ngượng ngùng lại như mặt trời tỏa nắng kia, hắn đoán nếu ở chỗ có nhiều thiếu nữ mà cậu cười như vậy hẳn sẽ gây ra lực sát thương không hề nhỏ đây.
Ăn xong cơm, trời cũng đã tối, bầu trời mùa hạ xuất hiện cơn mưa nhỏ tí tách tí tách rơi. Đan Á Đồng từ chối lời đề nghị đưa cậu về của Tiếu Kỳ Thậm, để Dương Quân lái xe đưa cậu về nhà.
Sau khi Đan Á Đồng đã lên xe rời đi, Tiếu Kỳ Thậm ngồi trong xe của hắn, nụ cười dần biến mất, ánh mắt đờ ra nhìn một chỗ tại bãi đỗ xe.
Người anh họ của hắn lần này ngay cả tiến hành khảo sát về tân binh cũng không làm, mà trực tiếp định lăng xê cậu lên sao? Trong lòng hắn, ngoại trừ có chút lo lắng ra, còn có chút cảm giác không thoải mái mà chính bản thân hắn cũng không muốn thừa nhận, thì giống như vốn cho rằng chính mình phát hiện ra kho báu, kết quả là về sau lại có những người khác cũng phát hiện ra.
Xuống xe, Đan Á Đồng giữ cửa xe, nghiêng đầu nhàn nhạt nói với Dương Quân “Trời mưa rồi, đi đường cẩn thận.”
Dương Quân nhìn thiếu niên bước vào thang máy, nhíu mày, thằng nhóc này cũng không phải là làm cho người ta thấy ghét gì, ít ra thì trái tim cậu vẫn chưa bị hỏng hoàn toàn.
Vào trong thang máy, điện thoại Đan Á Đồng liền vang lên, cậu nhìn tên hiện ra trên màn hình điện thoại “Lộ Phàm?”
“Công tác chuẩn bị cho buổi thu âm đã xong, ngày mai cậu đến phòng thu âm của công ty để thử trước, với tranh thủ hát hai ca khúc cậu tự sáng tác luôn, để tổng giám đốc nghe thử một chút nhé.”
“Tôi biết rồi.” Gập lại điện thoại, Đan Á Đồng khẽ nhíu mày, công tác chuẩn bị thu âm cho một người không mấy tiếng tăm sao lại tiến hành nhanh như vậy rồi? Hay là qua 4 năm, Thiên Quan đã thay đổi tình trạng phân biệt “giai cấp” rồi sao?
Nghe những tiếng tít tít từ điện thoại di động, Lộ Phàm phát ra tiếng thở dài nhè nhẹ,chàng trai này quả thực rất giống phong cách làm việc của người kia, nói chuyện điện thoại ngay cả lời nói nhảm cũng không nhiều.
Nhưng mà, cậu tự sáng tác bài hát sao? Anh cũng đã nghe không ít lời đồn về thiếu niên này. Song trong giới này phần lớn đồn đãi đều không thật, cậu tự sáng tác bài hát cũng không phải chuyện khó hiểu lắm.
Sáng sớm thức dậy, mưa vẫn chưa ngừng, mà ngược lại càng lúc càng lớn hơn, Đan Á Đồng mặc áo dệt kim dài gần đầu gối, quần tây, tai trái đeo khuyên tai nhỏ hình thập giá, trông thật gọn gàng và cá tính.
Theo thói quen bỏ qua bữa sáng, cậu ngồi vào xe của Dương Quân, cứ như vậy trực tiếp chuẩn bị đi đến phòng thu âm của công ty.
Dương Quân thấy Đan Á Đồng mặc một bộ đồ đơn giản nhưng cá tính, hỏi “Cậu ăn sáng chưa?” Là một trợ lý, đây là đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất.
“Anh cứ đưa tôi đến phòng thu là được rồi, cái khác không cần phải xen vào.” Đan Á Đồng mở miệng thản nhiên nói.
Dương Quân nhún vai “OK, vừa rồi Lộ Phàm có gọi điện tới nói, tất cả nhân viên thu âm đã đến đông đủ, hơn nữa hôm nay Đường tổng sẽ qua coi cậu thu âm, cho nên hôm nay biểu hiện khi thu âm của cậu là rất quan trọng đấy”
Đan Á Đồng gật đầu, như thể những gì Dương Quân nói với cậu chỉ là chuyện ăn cơm, mặc quần áo đơn giản.
Dương Quân nhất thời thấy nản, người này luôn có bộ dạng không chút sợ hãi, thật không biết trước kia cái dáng vẻ hay lo lắng sợ hãi khi ở cùng một chỗ với Nguyên Văn đi đâu mất rồi. Tính tình, bộ dạng lúc này, quả thực không đáng yêu chút nào.
Đan Á Đồng đến phòng thu âm trước giờ thu âm chính thức là 20 phút, điều này khiến cậu sẽ không giống một cậu học trò sợ hãi trong ngày đầu tiên đi học, cũng không làm cho người khác nghĩ cậu thiếu lễ độ.
Lộ Phàm nhìn đồng hồ, gật đầu hài lòng, đến bên cạnh Đan Á Đồng, rồi dẫn cậu đến gần một người đàn ông trung niên mặt lạnh tanh đang ngồi trên ghế sô pha “Vị này chính là tổng giám âm nhạc, Dương Lực Giản.”
“Dương Tổng, chào anh.” Đan Á Đồng mỉm cười, vươn tay ra.
Dương Lực Giản liếc nhìn Đan Á Đồng một cái, rồi đứng dậy “Chuẩn bị thu âm.” Sau đó không thèm nhìn tay Đan Á Đồng đang lơ lửng giữa không trung, mà xoay người đi qua chỗ khác.
Đan Á Đồng mỉm cười rụt tay lại, trên mặt không có chút lúng túng nào, gật đầu với Lộ Phàm đang đứng bên cạnh, rồi bước vào phòng thu âm.
Lộ Phàm ngạc nhiên với khả năng kiềm chế của thiếu niên, anh thấy cậu vào trong phòng thu, tấm kính cách âm ngăn tiếng ồn bên ngoài lọt vào, Lộ Phàm có một cả giác như trong đó và bên ngoài này là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Đeo tai nghe lên, hít nhẹ một hơi, Đan Á Đồng làm động tác “có thể” với nhân viên ở bên ngoài.
Ca khúc chủ đề của album này là một ca khúc xưa, giai điệu trầm buồn, nếu thể hiện không khéo có thể sẽ khiến người khác cảm thấy giả tạo.
Phần nhạc nền của ca khúc dùng tiêu, đàn tranh, đàn vi-ô-lông là chính, ở giữa xen vào âm thanh của chuông lạc đà lên trên sa mạc trống trải, tạo cho thính giả một cảm giác cô đơn và buồn đau.
Thu âm phần điệp khúc diễn ra cực kỳ thuận lợi, Dương Lực Giản đột nhiên mở miệng nói “Trình bày nguyên bài hát này một lần đi.”
Vì có nghe tai nghe nên Đan Á Đồng nghe được yêu cầu của Dương Lực Giản, không nói gì, cậu chỉ gật đầu. Nhạc dạo nổi lên, cậu nhắm mắt lại, mường tượng ra khung cảnh trong ca khúc để lấy cảm xúc.
Nhân thế vội vàng, cánh rừng mờ sương hồng
Cơn mưa ẩm ướt, gió đìu hiu, tháng ba pháo hoa nhấp nháy
Sương mù buốt lạnh, cơn gió làm sao có thể thổi tan đây
Giọng hát thê lương từ nơi nào vọng tới
Một chút ngóng một chút mong, đã bao năm rồi
Ai có thể hiểu sự chờ đợi ngàn năm này
Lữ khách vội vàng, những cơn mơ trở về mông lung huyền ảo
Ánh trăng đập lên cát vàng, tháng mười bão cát trùng trùng
Cát đầy trời, lữ nhân sao có thể rời đi
Tiếng chuông lạc đà xa xa, có hay không mang tình yêu của tôi đến
Tôi đang chờ đợi người yêu ngàn năm
Xin người bước từng bước một đến gần tôi
Năm này qua năm khác, một năm rồi một năm mải ngóng mải trông
Ngàn năm rồi lại ngàn năm
Tôi yêu người
Xin người hãy đón nhận tình yêu ngàn năm chờ đợi của tôi.
Những người bên ngoài phòng thu âm cũng nghe được tiếng hát của chàng trai, dường như tất cả mọi người đều thấy người đó đang chờ đợi tình yêu suốt một ngàn năm. Nơi cậu đứng chờ đợi ban đầu vốn là cánh đồng cỏ xanh mơn mởn, để rồi cánh đồng hóa dần thành sa mạc, cậu vẫn lẳng lặng đợi chờ, dù cho niềm nhung nhớ thành ma, thành quỷ, thì cậu vẫn như cũ kiên định đứng đó, chờ người cậu yêu có một ngày sẽ trở về bên cạnh mình.
Bài hát “Ngàn năm”, được Đan Á Đồng hát không chỉ nói lên sự chờ đợi, mà còn là sự cô độc cả ngàn năm. Dù là cô độc hay là nỗi mong chờ thì những cảm giác lo lắng, sợ hãi, bi thương cũng từng cái từng cái một hiện lên trong ca khúc.
Mọi người còn đang lấy lại tinh thần sau tiếng hát của Đan Á Đồng, nên cũng không thấy Đường Nguyễn Khanh đã đứng nơi cửa của phòng thu âm.
Đường Nguyễn Khanh bình tĩnh nhìn thiếu niên đang đứng trong phòng thu âm, y không phải là người trong giới, y chỉ biết được làm sao để sinh lợi nhiều nhất. Chính là lúc này đây, y bị ảnh hưởng bởi giọng hát của cậu. Lần đầu tiên trong đời y vì một bài hát mà trong lòng lại sinh ra một cảm giác chua xót.
“Tốt lắm” Dương Lực Giản gật đầu “Bài hát này không cần thu lại, lần này là được rồi.”
Thu lần đầu tiên đã được duyệt?!
Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc nhìn thiếu niên trong phòng thu, trên mặt cậu không hề có vẻ kiêu ngạo, chỉ đơn giản là bình thản đứng nơi đó, dường như mọi chuyện bên ngoài phòng thu âm đều không liên quan đến cậu. Cái cậu muốn chỉ là ca hát.
Dương Lực Giản nhìn dáng vẻ của thiếu niên, nhẹ gật đầu hài lòng. Ban đầu anh cho rằng cậu chẳng qua chỉ một kẻ đi cửa sau để leo lên, hơn nữa còn nghe tới tin đồn hát nhép của cậu trước đây. Đối với loại người này, từ trước giờ anh luôn khinh thường, nhưng không ngờ biểu hiện của chàng trai này thật làm cho người khác bất ngờ.
Không thể không thừa nhận, chàng trai này đáng giá để công ty dốc toàn lực để lăng xê.
Chàng trai thu âm lần đầu tiên có thể được duyệt, mà ngay cả Dương Lực Giản cũng cảm thấy bất ngờ. Thật sự ca khúc này, chàng trai đã biểu diễn rất hoàn hảo, căn bản không cần phải thu âm lại.
Nếu như bây giờ có người trước mặt Dương Lực Giản nói chàng trai này hát nhép, anh nhất định giậm chân cực lực phản bác, biểu hiện của thiếu niên xem như hoàn hảo vô cùng.
Làm tổng giám âm nhạc, anh sẽ luôn tán thưởng tất cả những nghệ sĩ có thực lực.
Hôm nay, chắn chắn anh sẽ tán thưởng chàng trai này tuy rằng trước đó không lâu anh còn tỏ vẻ xa cách với cậu.
Ánh mắt Lộ Phàm phức tạp nhìn Đan Á Đồng, chàng trai này, thực lực không hề thua Cảnh An Tước, cả thủ đoạn cũng không hề kém Cảnh An Tước. Với thiếu niên này, việc trở thành một siêu sao trong nay mai không còn là một giấc mơ nữa.
Lộ Phàm nghiêng đầu, mới nhìn thấy những người đứng phía sau, đứng đầu lại là Đường Nguyễn Khanh, phía sau của y là các phụ tá của y cùng vài nhân vật cao cấp.
Lộ Phàm phát hiện, trong mắt Đường Nguyễn Khanh chỉ có thiếu niên kia, những người khác sớm đã trở thành cảnh phụ, thậm chí là không tồn tại.
Y ngơ ngẩn, ánh mắt phức tạp nhìn về phía thiếu niên trong phòng thu âm, giờ phút này, anh biết cảm xúc trong ánh mắt của nhân vật cao nhất công ty này là gì.
Loại ánh mắt như thế, cảm giác như thể toàn bộ thế giới này chỉ có một người, chẳng phải là tình yêu sao?
Lộ Phàm đột nhiên cảm thấy, có lẽ anh phải dừng cái suy đoán lung tung này thôi, bởi trên đời sao lại có một tình yêu được bắt đầu khó hiểu thế chứ.
Đường Nguyễn Khanh cùng Đan Á Đồng căn bản không gặp gỡ nhiều lần, làm sao có thể có chuyện yêu đương.
Huống chi, nếu như Đường Nguyễn Khanh thật sự yêu, so với chuyện Cảnh An Tước sống lại thì làm người khác cảm thấy khó tin hơn.
Người chết không có khả năng sống lại, Đường Nguyễn Khanh càng không có khả năng yêu, đây là chuyện mọi người đều biết được.
Khi hắn biết Đan Á Đồng đã dùng tiền thuê người đóng giả phóng viên, để trong buổi họp báo lần trước vô tình chuyển hướng chủ đề các phóng viên đi, hắn liền nhận ra thiếu niên này là một người đầy thủ đoạn.
Dù vậy, chàng trai này vẫn có chỗ khiến hẳn không tài nào hiểu nổi, ví như rõ ràng là đã phản kích lại Nguyên Văn, vì sao không trực tiếp cho đối phương một đòn chết hẳn, lại dùng cách nhẹ nhàng như vậy để chấm dứt scandal.
Thực ra thì Đan Á Đồng ở một phương diện khác thì lại khá trì độn, chẳng hạn như chuyện qua lại gần đây của cậu và Lâm Vũ Hân. Trong giới này ai mà chẳng biết chuyện Tiếu Kỳ Thậm và Lâm Vũ Hân đã từng có một thời gian gần gũi nhau, cậu có mối quan hệ với Lâm Vũ Hân như vậy, thật không lo là sẽ khiến Tiếu Kỳ Thậm hiểu lâm sao?
Dù cho là Tiếu Kỳ Thậm mỗi lần gặp Đan Á Đồng đều là mang theo nụ cười hòa nhã, nhưng trong giới showbiz, làm gì lại có một người thật sự ôn hòa, nếu thật sự là một người ôn nhu như nước thì làm sao có thể như lang như hổ mà bước lên được vị trí Thiên Vương?
Dương Quân đang ngồi ở một bàn khác, ngồi cùng với trợ lý của Tiếu Kỳ Thậm, hắn thấy hai người kia đang cười nói vui vẻ kiểu như là hợp cạ lắm.
Hình ảnh đó khiến hắn có một cảm giác là bản thân đang ngắm nhìn một bức tranh hoàn hảo nhất trên thế giới, rất hoản hảo. Nhưng cũng là vì nó quá mức hoàn hảo nên khiến người khác cảm thấy nó cũng thật giả tạo.
“Sau khi kết thúc phim này, thì có dự định gì không?” Tiếu Kỳ Thậm nhấp một ngụm rượu đỏ, tư thế rất là tao nhã, hỏi.
“Đường tổng nói là đang có kế hoạch sẽ phát hành album mới cho em, em cũng đã tự sáng tác ra 2 ca khúc riêng.” Đan Á Đồng nâng ly nói với Tiếu Kỳ Thậm, lại nhấp một ngụm rượu “Chắc cũng sớm tiến hành thu âm thôi.”
“Album mới à?” Nụ cười của Tiếu Kỳ Thậm có chút cứng đờ, nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại như cũ “Đường tổng có thể coi trọng cậu như vây, đó là một cơ hội tốt đấy.”
Đan Á Đồng giống như là không nghe ra được hàm ý sâu xa trong lời nói của Tiếu Kỳ Thậm, ngẩng đầu lên cười “Em sẽ cố gắng thể hiện hết mình.”
Dương Quân ngồi cách đó không xa dời ánh mắt đi, lại cười như vậy, cái vẻ ngượng ngùng lại như mặt trời tỏa nắng kia, hắn đoán nếu ở chỗ có nhiều thiếu nữ mà cậu cười như vậy hẳn sẽ gây ra lực sát thương không hề nhỏ đây.
Ăn xong cơm, trời cũng đã tối, bầu trời mùa hạ xuất hiện cơn mưa nhỏ tí tách tí tách rơi. Đan Á Đồng từ chối lời đề nghị đưa cậu về của Tiếu Kỳ Thậm, để Dương Quân lái xe đưa cậu về nhà.
Sau khi Đan Á Đồng đã lên xe rời đi, Tiếu Kỳ Thậm ngồi trong xe của hắn, nụ cười dần biến mất, ánh mắt đờ ra nhìn một chỗ tại bãi đỗ xe.
Người anh họ của hắn lần này ngay cả tiến hành khảo sát về tân binh cũng không làm, mà trực tiếp định lăng xê cậu lên sao? Trong lòng hắn, ngoại trừ có chút lo lắng ra, còn có chút cảm giác không thoải mái mà chính bản thân hắn cũng không muốn thừa nhận, thì giống như vốn cho rằng chính mình phát hiện ra kho báu, kết quả là về sau lại có những người khác cũng phát hiện ra.
Xuống xe, Đan Á Đồng giữ cửa xe, nghiêng đầu nhàn nhạt nói với Dương Quân “Trời mưa rồi, đi đường cẩn thận.”
Dương Quân nhìn thiếu niên bước vào thang máy, nhíu mày, thằng nhóc này cũng không phải là làm cho người ta thấy ghét gì, ít ra thì trái tim cậu vẫn chưa bị hỏng hoàn toàn.
Vào trong thang máy, điện thoại Đan Á Đồng liền vang lên, cậu nhìn tên hiện ra trên màn hình điện thoại “Lộ Phàm?”
“Công tác chuẩn bị cho buổi thu âm đã xong, ngày mai cậu đến phòng thu âm của công ty để thử trước, với tranh thủ hát hai ca khúc cậu tự sáng tác luôn, để tổng giám đốc nghe thử một chút nhé.”
“Tôi biết rồi.” Gập lại điện thoại, Đan Á Đồng khẽ nhíu mày, công tác chuẩn bị thu âm cho một người không mấy tiếng tăm sao lại tiến hành nhanh như vậy rồi? Hay là qua 4 năm, Thiên Quan đã thay đổi tình trạng phân biệt “giai cấp” rồi sao?
Nghe những tiếng tít tít từ điện thoại di động, Lộ Phàm phát ra tiếng thở dài nhè nhẹ,chàng trai này quả thực rất giống phong cách làm việc của người kia, nói chuyện điện thoại ngay cả lời nói nhảm cũng không nhiều.
Nhưng mà, cậu tự sáng tác bài hát sao? Anh cũng đã nghe không ít lời đồn về thiếu niên này. Song trong giới này phần lớn đồn đãi đều không thật, cậu tự sáng tác bài hát cũng không phải chuyện khó hiểu lắm.
Sáng sớm thức dậy, mưa vẫn chưa ngừng, mà ngược lại càng lúc càng lớn hơn, Đan Á Đồng mặc áo dệt kim dài gần đầu gối, quần tây, tai trái đeo khuyên tai nhỏ hình thập giá, trông thật gọn gàng và cá tính.
Theo thói quen bỏ qua bữa sáng, cậu ngồi vào xe của Dương Quân, cứ như vậy trực tiếp chuẩn bị đi đến phòng thu âm của công ty.
Dương Quân thấy Đan Á Đồng mặc một bộ đồ đơn giản nhưng cá tính, hỏi “Cậu ăn sáng chưa?” Là một trợ lý, đây là đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất.
“Anh cứ đưa tôi đến phòng thu là được rồi, cái khác không cần phải xen vào.” Đan Á Đồng mở miệng thản nhiên nói.
Dương Quân nhún vai “OK, vừa rồi Lộ Phàm có gọi điện tới nói, tất cả nhân viên thu âm đã đến đông đủ, hơn nữa hôm nay Đường tổng sẽ qua coi cậu thu âm, cho nên hôm nay biểu hiện khi thu âm của cậu là rất quan trọng đấy”
Đan Á Đồng gật đầu, như thể những gì Dương Quân nói với cậu chỉ là chuyện ăn cơm, mặc quần áo đơn giản.
Dương Quân nhất thời thấy nản, người này luôn có bộ dạng không chút sợ hãi, thật không biết trước kia cái dáng vẻ hay lo lắng sợ hãi khi ở cùng một chỗ với Nguyên Văn đi đâu mất rồi. Tính tình, bộ dạng lúc này, quả thực không đáng yêu chút nào.
Đan Á Đồng đến phòng thu âm trước giờ thu âm chính thức là 20 phút, điều này khiến cậu sẽ không giống một cậu học trò sợ hãi trong ngày đầu tiên đi học, cũng không làm cho người khác nghĩ cậu thiếu lễ độ.
Lộ Phàm nhìn đồng hồ, gật đầu hài lòng, đến bên cạnh Đan Á Đồng, rồi dẫn cậu đến gần một người đàn ông trung niên mặt lạnh tanh đang ngồi trên ghế sô pha “Vị này chính là tổng giám âm nhạc, Dương Lực Giản.”
“Dương Tổng, chào anh.” Đan Á Đồng mỉm cười, vươn tay ra.
Dương Lực Giản liếc nhìn Đan Á Đồng một cái, rồi đứng dậy “Chuẩn bị thu âm.” Sau đó không thèm nhìn tay Đan Á Đồng đang lơ lửng giữa không trung, mà xoay người đi qua chỗ khác.
Đan Á Đồng mỉm cười rụt tay lại, trên mặt không có chút lúng túng nào, gật đầu với Lộ Phàm đang đứng bên cạnh, rồi bước vào phòng thu âm.
Lộ Phàm ngạc nhiên với khả năng kiềm chế của thiếu niên, anh thấy cậu vào trong phòng thu, tấm kính cách âm ngăn tiếng ồn bên ngoài lọt vào, Lộ Phàm có một cả giác như trong đó và bên ngoài này là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Đeo tai nghe lên, hít nhẹ một hơi, Đan Á Đồng làm động tác “có thể” với nhân viên ở bên ngoài.
Ca khúc chủ đề của album này là một ca khúc xưa, giai điệu trầm buồn, nếu thể hiện không khéo có thể sẽ khiến người khác cảm thấy giả tạo.
Phần nhạc nền của ca khúc dùng tiêu, đàn tranh, đàn vi-ô-lông là chính, ở giữa xen vào âm thanh của chuông lạc đà lên trên sa mạc trống trải, tạo cho thính giả một cảm giác cô đơn và buồn đau.
Thu âm phần điệp khúc diễn ra cực kỳ thuận lợi, Dương Lực Giản đột nhiên mở miệng nói “Trình bày nguyên bài hát này một lần đi.”
Vì có nghe tai nghe nên Đan Á Đồng nghe được yêu cầu của Dương Lực Giản, không nói gì, cậu chỉ gật đầu. Nhạc dạo nổi lên, cậu nhắm mắt lại, mường tượng ra khung cảnh trong ca khúc để lấy cảm xúc.
Nhân thế vội vàng, cánh rừng mờ sương hồng
Cơn mưa ẩm ướt, gió đìu hiu, tháng ba pháo hoa nhấp nháy
Sương mù buốt lạnh, cơn gió làm sao có thể thổi tan đây
Giọng hát thê lương từ nơi nào vọng tới
Một chút ngóng một chút mong, đã bao năm rồi
Ai có thể hiểu sự chờ đợi ngàn năm này
Lữ khách vội vàng, những cơn mơ trở về mông lung huyền ảo
Ánh trăng đập lên cát vàng, tháng mười bão cát trùng trùng
Cát đầy trời, lữ nhân sao có thể rời đi
Tiếng chuông lạc đà xa xa, có hay không mang tình yêu của tôi đến
Tôi đang chờ đợi người yêu ngàn năm
Xin người bước từng bước một đến gần tôi
Năm này qua năm khác, một năm rồi một năm mải ngóng mải trông
Ngàn năm rồi lại ngàn năm
Tôi yêu người
Xin người hãy đón nhận tình yêu ngàn năm chờ đợi của tôi.
Những người bên ngoài phòng thu âm cũng nghe được tiếng hát của chàng trai, dường như tất cả mọi người đều thấy người đó đang chờ đợi tình yêu suốt một ngàn năm. Nơi cậu đứng chờ đợi ban đầu vốn là cánh đồng cỏ xanh mơn mởn, để rồi cánh đồng hóa dần thành sa mạc, cậu vẫn lẳng lặng đợi chờ, dù cho niềm nhung nhớ thành ma, thành quỷ, thì cậu vẫn như cũ kiên định đứng đó, chờ người cậu yêu có một ngày sẽ trở về bên cạnh mình.
Bài hát “Ngàn năm”, được Đan Á Đồng hát không chỉ nói lên sự chờ đợi, mà còn là sự cô độc cả ngàn năm. Dù là cô độc hay là nỗi mong chờ thì những cảm giác lo lắng, sợ hãi, bi thương cũng từng cái từng cái một hiện lên trong ca khúc.
Mọi người còn đang lấy lại tinh thần sau tiếng hát của Đan Á Đồng, nên cũng không thấy Đường Nguyễn Khanh đã đứng nơi cửa của phòng thu âm.
Đường Nguyễn Khanh bình tĩnh nhìn thiếu niên đang đứng trong phòng thu âm, y không phải là người trong giới, y chỉ biết được làm sao để sinh lợi nhiều nhất. Chính là lúc này đây, y bị ảnh hưởng bởi giọng hát của cậu. Lần đầu tiên trong đời y vì một bài hát mà trong lòng lại sinh ra một cảm giác chua xót.
“Tốt lắm” Dương Lực Giản gật đầu “Bài hát này không cần thu lại, lần này là được rồi.”
Thu lần đầu tiên đã được duyệt?!
Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc nhìn thiếu niên trong phòng thu, trên mặt cậu không hề có vẻ kiêu ngạo, chỉ đơn giản là bình thản đứng nơi đó, dường như mọi chuyện bên ngoài phòng thu âm đều không liên quan đến cậu. Cái cậu muốn chỉ là ca hát.
Dương Lực Giản nhìn dáng vẻ của thiếu niên, nhẹ gật đầu hài lòng. Ban đầu anh cho rằng cậu chẳng qua chỉ một kẻ đi cửa sau để leo lên, hơn nữa còn nghe tới tin đồn hát nhép của cậu trước đây. Đối với loại người này, từ trước giờ anh luôn khinh thường, nhưng không ngờ biểu hiện của chàng trai này thật làm cho người khác bất ngờ.
Không thể không thừa nhận, chàng trai này đáng giá để công ty dốc toàn lực để lăng xê.
Chàng trai thu âm lần đầu tiên có thể được duyệt, mà ngay cả Dương Lực Giản cũng cảm thấy bất ngờ. Thật sự ca khúc này, chàng trai đã biểu diễn rất hoàn hảo, căn bản không cần phải thu âm lại.
Nếu như bây giờ có người trước mặt Dương Lực Giản nói chàng trai này hát nhép, anh nhất định giậm chân cực lực phản bác, biểu hiện của thiếu niên xem như hoàn hảo vô cùng.
Làm tổng giám âm nhạc, anh sẽ luôn tán thưởng tất cả những nghệ sĩ có thực lực.
Hôm nay, chắn chắn anh sẽ tán thưởng chàng trai này tuy rằng trước đó không lâu anh còn tỏ vẻ xa cách với cậu.
Ánh mắt Lộ Phàm phức tạp nhìn Đan Á Đồng, chàng trai này, thực lực không hề thua Cảnh An Tước, cả thủ đoạn cũng không hề kém Cảnh An Tước. Với thiếu niên này, việc trở thành một siêu sao trong nay mai không còn là một giấc mơ nữa.
Lộ Phàm nghiêng đầu, mới nhìn thấy những người đứng phía sau, đứng đầu lại là Đường Nguyễn Khanh, phía sau của y là các phụ tá của y cùng vài nhân vật cao cấp.
Lộ Phàm phát hiện, trong mắt Đường Nguyễn Khanh chỉ có thiếu niên kia, những người khác sớm đã trở thành cảnh phụ, thậm chí là không tồn tại.
Y ngơ ngẩn, ánh mắt phức tạp nhìn về phía thiếu niên trong phòng thu âm, giờ phút này, anh biết cảm xúc trong ánh mắt của nhân vật cao nhất công ty này là gì.
Loại ánh mắt như thế, cảm giác như thể toàn bộ thế giới này chỉ có một người, chẳng phải là tình yêu sao?
Lộ Phàm đột nhiên cảm thấy, có lẽ anh phải dừng cái suy đoán lung tung này thôi, bởi trên đời sao lại có một tình yêu được bắt đầu khó hiểu thế chứ.
Đường Nguyễn Khanh cùng Đan Á Đồng căn bản không gặp gỡ nhiều lần, làm sao có thể có chuyện yêu đương.
Huống chi, nếu như Đường Nguyễn Khanh thật sự yêu, so với chuyện Cảnh An Tước sống lại thì làm người khác cảm thấy khó tin hơn.
Người chết không có khả năng sống lại, Đường Nguyễn Khanh càng không có khả năng yêu, đây là chuyện mọi người đều biết được.
/106
|