Sau khi thu xong phần điệp khúc của hai bài hát, giọng của Đan Á Đồng cũng không còn ở trạng thái tốt nhất nữa. Dương Lực Giản là tổng giám đầy kinh nghiệm, nên liền thật nhanh đưa ra quyết định dừng công tác thu âm lại. Anh làm kí hiệu ngừng thu âm cho các chuyên gia âm thanh và các nhân viên khác.
Đan Á Đồng tháo tai nghe xuống, mỉm cười và bước ra khỏi phòng thu âm, cậu nhẹ giọng nói lời cảm ơn với Dương Lực Giản, từ lúc bước vào tới giờ thái độ vẫn như cũ, hình như cũng không đem việc Dương Lực Giản lúc đầu từ chối bắt tay với cậu để trong bụng.
Dương Lực Giản gật đầu với cậu, trên mặt không nhìn ra là đang suy nghĩ gì, nhưng mà rõ ràng là so với thái độ lúc trước thì tốt hơn nhiều.
Ngồi xuống cái ghế sô pha nhỏ ở một bên, Đan Á Đồng lim dim mắt để nghỉ ngơi một chút, thế nên cậu không thấy Đường Nguyễn Khanh đẩy cửa bước vào.
Nhân viên công tác nhìn thấy tổng tài của họ đích thân tới, đều kinh ngạc, vội vàng đứng dậy chào hỏi. Mà ngay cả Dương Lực Giản mặt lạnh cũng quay sang nhìn Đường Nguyễn Khanh một lúc.
Trước mắt bao người, Đường Nguyễn Khanh từng bước từng bước một đi đến ghế sô pha thiếu niên đang ngồi. Sắc mặt chàng trai có chút tái nhợt, khi nhắm mắt lại thoạt nhìn thật yên bình.
Ngay khi Đường Nguyễn Khanh đến gần, thì người trên ghế sô pha cũng mở mắt, lẳng lặng nhìn y, trong đồng tử màu trà ấy có hình ảnh mơ hồ của y.
Đôi mắt này quá mức bình tĩnh. Đường Nguyễn Khanh nhìn thiếu niên đứng dậy, mỉm cười, sau đó xưng hô với y bằng một âm lượng vừa phải.
“Đường tổng.” Đan Á Đồng khẽ gật đầu, đứng sang một bên ghế sô pha, mỉm cười, rồi cũng không nói thêm gì nữa.
“Hát rất khá.” Đường Nguyễn Khanh đi đến bên người Đan Á Đồng, vỗ vỗ lên vai của cậu “Rất có tiềm năng.”
Người nói cố tình hay là vô tình thì Đan Á Đồng không biết, nhưng là người nghe nhất định sẽ cố ý. Mà hiện tại cũng không biết các nhân viên công tác ở đây có qua lại mật thiết với các nghệ sĩ cùng công ty mình hay không. Lời nói lúc này của Đường Nguyễn Khanh, không đến nửa giờ sau, nhất định sẽ nhanh chóng được rỉ tới tai của những người đó. Đan Á Đồng trên mặt mỉm cười nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, cậu thật không tin người đàn ông này không nghĩ ra được điểm này, rốt cuộc người này muốn cho thấy cái gì đây? Mắt nhìn của y, hay là nói, y quá mức nhàm chán, nên muốn giúp đỡ một tân binh đạt được vị trí nhất định trong công ty?
Một tổng tài công ty giải trí nói dưới trướng mình có một nghệ sĩ có tiềm năng, hơn nữa có khả năng sẽ dốc toàn lực để nâng đỡ cậu ta, điều này làm cho các nhân viên ít nhiều trong lòng sẽ có suy đoán. Trừ việc thực lực của thiếu niên này ít nhiều cũng đã bộc lộ rõ, thì có lẽ tổng tài có chút mục đích. Bây giờ tất cả đều giả bộ như đang làm chuyện khác, tỏ vẻ như những lời của Đường Nguyễn Khanh vừa nói vẫn giống như bao lời nói khác của y.
Lộ Phàm có chút kinh ngạc nhìn về phía Đường Nguyễn Khanh, anh đột nhiên nhớ tới người nam nhân này trước giờ đối đãi với gà trong công ty giống như là đối đãi với một loại hàng hóa. Chưa bao giờ thấy qua vị Đường tổng này lại quan tâm cấp dưới như thế.
Anh không thể hiểu được Đường Nguyễn Khanh, giống như anh cũng không hiểu nổi Cảnh An Tước. Nhưng mà đây lại là hai người đàn ông khác nhau. Cảnh An Tước thích đeo mặt nạ khác nhau cho vui, còn Đường Nguyễn Khanh lại thích lộ ra khuôn mặt tươi cười như hồ ly ở nơi đông người, nhưng khi đang làm việc thì lạnh lùng đến độ gần như không có ai dám thở.
Nhìn chung thì hai người đàn ông này đều tồn tại như sao Hỏa.
Dương Quân bưng một ly nước ấm trong đó có bỏ thêm chút mật ong đến cho Đan Á Đồng. Đan Á Đồng nhẹ nhàng nhận lấy rồi nhấp một ngụm, trên môi còn dính lại một chút nước mật ong, liền trông có vẻ có chút ướt át, vô hình chung lại lộ ra sự hấp dẫn.
Đường Nguyễn Khanh tầm mắt đảo qua môi cậu, rồi xoay người sang nói với Dương Lực Giản “Dương Tổng giám, tiến độ thu âm album của Á Đồng nhanh nhất là mất bao lâu?”
Dương Lực Giản nhìn thiếu niên đang mỉm cười, trên tay cầm ly nước mật ong đứng cạnh sô pha “Nếu được như hôm nay, thì có thể là trong nửa tháng.”
Đường Nguyễn Khanh gật đầu, lập tức tiếp tục hỏi “Hôm nay còn thu tiếp không?”
Dương Lực Giản nhìn Đường Nguyễn Khanh, đứng dậy nói “Hôm nay có thể nghỉ ngơi, ngày mai vào giờ như cũ.”
Dương Quân thấy anh chuẩn bị đi, vội lấy ra ca khúc Đan Á Đồng tự sáng tác giao cho anh nói “Dương Tổng giám, đây là ca khúc do Á Đồng tự sáng tác, mời anh nhìn xem, coi có thể cho nó vào album mới được không.”
Dương lực giản cầm lấy hai tờ giấy A4, cũng không nhìn qua nội dung, mà là nhìn về phía thiếu niên, thiếu niên mỉm cười với anh “Làm phiền Dương Tổng giám.”
Sắc mặt Dương Lực Giản nhìn không ra là tốt hay không tốt, nhưng là quả thực anh không vui lắm. Là một người tân binh, hành vi như vậy của Đan Á Đồng ít nhiều có phần kiêu ngạo, cho dù là có chút năng lực đi năng nữa, thì cũng không thể đòi hỏi như thế được.
Đưa cái ly lại cho Dương Quân, Đan Á Đồng tỏ vẻ áy náy nói với Đường Nguyễn Khanh “Như vậy, thì tôi xin phép đi trước một bước.” Nói xong rồi hướng sang các nhân viên xung quanh, cười nói “Hôm nay làm phiền mọi người rồi.”
Đường Nguyễn Khanh yên lặng nhìn các hành động của Đan Á Đồng, lúc Đan Á Đồng rời phòng thu âm, y cũng mỉm cười mà đi theo ra ngoài.
Lộ Phàm và Dương Quân vốn là đi theo sau Đan Á Đồng giờ liền đi chậm lại, tạo ra một khoảng cách lớn với hai người phía trước.
Mưa vẫn rơi, Đan Á Đồng đứng trước cửa sổ kính, nhìn những dòng nước mưa chảy xuống, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
Không có nhìn xuống phía bên dưới cửa sổ, Đan Á Đồng xoay người lại, nhìn người đàn ông đã đưa cậu tới văn phòng tổng tài, lẳng lặng chờ y mở miệng.
Đường Nguyễn Khanh ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, y dựa lưng vào thành ghế, hơi nheo mắt “Cảnh sắc bên ngoài thế nào?”
“Không có gì đặc biệt, chỉ toàn nhà cao tầng thôi.” Đan Á Đồng ở một ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống, nhàn nhạt nhìn Đường Nguyễn Khanh “Đường tổng bảo tôi vào đây chính là vì hỏi chuyện này sao?”
“Không.” Hai bàn tay Đường Nguyễn Khanh đan chéo lại đặt trên bàn làm việc “Nói chính xác, là tôi có chút hứng thú với cậu, tôi nghĩ điều này cậu có thể nhìn ra.” Nói xong, y chú ý đến phản ứng của đối phương, đáng tiếc dù là thế đi nữa, thì biểu lộ đối phương cũng không có nhiều thay đổi lắm, dường như muốn nói đó không phải chuyện của cậu “Hơn nữa, cậu không như những người người khác đứng trước mặt mà cố lấy lòng tôi.”
Ngụ ý là bản thân cậu không chịu cố lấy lòng y sao? Hay là nói, vị tai to mặt lớn trong giải trí này có sở thích đặc biệt, ví như thích người không nể mặt y?
“Tôi tạm thời không có hứng thú được người khác bao dưỡng.” Đan Á Đồng không nhanh không chậm nói “Về phần Đường tổng ngài, tôi nghĩ hứng thú của anh dành cho tôi cũng chưa tới mức kia đâu.” Sự từ chối khéo léo trong mắt người đàn ông này được hiểu là lạt mềm buộc chặt. Chẳng qua Đan Á Đồng lại rất hiểu rõ một chuyện, người đàn ông này chính là một con hồ ly. Cậu không muốn phải dấu giếm tính cách thật của mình, nhưng cần phải biểu hiện phù hợp, có lẽ vào lúc này, đây mới là cách tốt nhất để đối phó với con hồ ly này.
Việc đối phương cự tuyệt là chuyện thật bất ngờ, nằm ngoài dự liệu của y. Tại giới này, nếu có sân sau, sẽ càng nhanh nổi tiếng hơn, thiếu niên này chuyện ấy mà cũng không biết sao?
Đường Nguyễn Khanh xoay xoay cái ghế bên dưới, trên mặt nở nụ cười, cộng với gương mặt đẹp trai sẵn có, sẵn sàng thiêu cháy trái tim bao cô gái, đáng tiếc ngồi ở đây lúc này chỉ có một Đan Á Đồng.
“Thật sự là đáng tiếc.” Y nói thế, nhưng trong lời nói lại chẳng có ý đáng tiếc nào cả. Đúng lúc này thì điện thoại nội bộ vang lên.
Lúc Tiếu Kỳ Thậm mở cửa văn phòng Tổng tài ra thấy Đan Á Đồng thì có chút bất ngờ, hắn dời ánh mắt, đi đến ngồi xuống tại một cái ghế sô pha bên kia, tư thế lười biếng “Đường tổng, anh bây giờ còn có thời gian rảnh cơ đấy, em tối nay còn phải chạy theo hai đoàn làm phim lận.”
Đường Nguyễn Khanh ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, từ từ nói “Nhưng sáng nay chú cũng có phải quay phim đâu?”
Tiếu Kỳ Thậm giương mắt lên “Hôm nay quay cảnh đêm.”
Đường Nguyễn Khanh không nói tiếp chuyện này, mỉm cười chuyển chủ đề nói “Tour lưu diễn khắp Đông Nam Á đã được chuẩn bị sau khi kết thúc quay phim, chú cũng sẵn sàng cho các màn biểu diễn đi.”
Tiếu Kỳ Thậm nhướn mi, những việc này là của quản lý, từ khi nào thì thành y thông báo vậy.
Đan Á Đồng thấy cuộc trò chuyện của hai người bọn họ không liên quan gì đến cậu, dựa lưng vào sô pha, hai tay đặt lên tay vịn ghế sô pha, câu được câu không nghe thấy hai người nói đến chuyện tổ chức tour toàn Đông Nam Á.
“Vậy có mấy đợt biểu diễn trong nước, mời Á Đồng đến làm khách mời đặc biệt của tôi được chứ?” Tiếu Kỳ Thậm nghiêng đầu nhìn về phía Đan Á Đồng, nở một nụ cười cực kỳ tiêu chuẩn.
Đan Á Đồng cười nhạt “Tiếu ca đang nói đùa à.” Cậu quả thật có chút không hiểu nổi hành vi của Tiếu Kỳ Thậm, cấp bậc Thiên vương là nhân vật mời ngôi sao hạng 2 làm khách mời đặc biệt sao?
Cậu đột nhiên cảm thấy có sự khó hiểu giữa hai người kia, rốt cuộc họ đang tính toán cái gì.
Tiếu Kỳ Thậm là một trong những cổ đông của Thiên Quan, hắn chắc đã biết được một vài chuyện. Mà hai người bọn họ đồng thời coi trọng cậu, chẳng lẽ thật sự bởi vì cậu có cái gọi là tài năng sao?
Trong giới này mà nhắc đến tài năng, nói đùa đấy à?
Mỉm cười, Đan Á Đồng đứng dậy “Vâng, chỉ cần là Tiếu ca cần, em lúc nào cũng cũng có thể.” Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ “Đường tổng cùng Tiếu ca còn có việc trao đổi, tôi đi trước đây.”
Đường Nguyễn Khanh nhìn cậu một cái, nhàn nhạt gật đầu.
Tiếu Kỳ Thậm mắt nhìn cửa phòng đã đóng “Anh thích cậu ấy.” Giọng nói mang theo vài phần chắc chắc.
Đường Nguyễn Khanh vuốt nhẹ cái cằm, cười ôn hòa, ánh mắt đảo qua Tiếu Kỳ Thậm “Hả?”
Tiếu Kỳ Thậm đứng dậy, vỗ vỗ ống tay áo không dính chút bụi “Đi trước đây.”
Nhìn cửa đóng lại, Đường Nguyễn Khanh cười tự nói “Thích sao?” Nhíu mày “Cũng không hẳn là vậy.”
Đan Á Đồng tháo tai nghe xuống, mỉm cười và bước ra khỏi phòng thu âm, cậu nhẹ giọng nói lời cảm ơn với Dương Lực Giản, từ lúc bước vào tới giờ thái độ vẫn như cũ, hình như cũng không đem việc Dương Lực Giản lúc đầu từ chối bắt tay với cậu để trong bụng.
Dương Lực Giản gật đầu với cậu, trên mặt không nhìn ra là đang suy nghĩ gì, nhưng mà rõ ràng là so với thái độ lúc trước thì tốt hơn nhiều.
Ngồi xuống cái ghế sô pha nhỏ ở một bên, Đan Á Đồng lim dim mắt để nghỉ ngơi một chút, thế nên cậu không thấy Đường Nguyễn Khanh đẩy cửa bước vào.
Nhân viên công tác nhìn thấy tổng tài của họ đích thân tới, đều kinh ngạc, vội vàng đứng dậy chào hỏi. Mà ngay cả Dương Lực Giản mặt lạnh cũng quay sang nhìn Đường Nguyễn Khanh một lúc.
Trước mắt bao người, Đường Nguyễn Khanh từng bước từng bước một đi đến ghế sô pha thiếu niên đang ngồi. Sắc mặt chàng trai có chút tái nhợt, khi nhắm mắt lại thoạt nhìn thật yên bình.
Ngay khi Đường Nguyễn Khanh đến gần, thì người trên ghế sô pha cũng mở mắt, lẳng lặng nhìn y, trong đồng tử màu trà ấy có hình ảnh mơ hồ của y.
Đôi mắt này quá mức bình tĩnh. Đường Nguyễn Khanh nhìn thiếu niên đứng dậy, mỉm cười, sau đó xưng hô với y bằng một âm lượng vừa phải.
“Đường tổng.” Đan Á Đồng khẽ gật đầu, đứng sang một bên ghế sô pha, mỉm cười, rồi cũng không nói thêm gì nữa.
“Hát rất khá.” Đường Nguyễn Khanh đi đến bên người Đan Á Đồng, vỗ vỗ lên vai của cậu “Rất có tiềm năng.”
Người nói cố tình hay là vô tình thì Đan Á Đồng không biết, nhưng là người nghe nhất định sẽ cố ý. Mà hiện tại cũng không biết các nhân viên công tác ở đây có qua lại mật thiết với các nghệ sĩ cùng công ty mình hay không. Lời nói lúc này của Đường Nguyễn Khanh, không đến nửa giờ sau, nhất định sẽ nhanh chóng được rỉ tới tai của những người đó. Đan Á Đồng trên mặt mỉm cười nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, cậu thật không tin người đàn ông này không nghĩ ra được điểm này, rốt cuộc người này muốn cho thấy cái gì đây? Mắt nhìn của y, hay là nói, y quá mức nhàm chán, nên muốn giúp đỡ một tân binh đạt được vị trí nhất định trong công ty?
Một tổng tài công ty giải trí nói dưới trướng mình có một nghệ sĩ có tiềm năng, hơn nữa có khả năng sẽ dốc toàn lực để nâng đỡ cậu ta, điều này làm cho các nhân viên ít nhiều trong lòng sẽ có suy đoán. Trừ việc thực lực của thiếu niên này ít nhiều cũng đã bộc lộ rõ, thì có lẽ tổng tài có chút mục đích. Bây giờ tất cả đều giả bộ như đang làm chuyện khác, tỏ vẻ như những lời của Đường Nguyễn Khanh vừa nói vẫn giống như bao lời nói khác của y.
Lộ Phàm có chút kinh ngạc nhìn về phía Đường Nguyễn Khanh, anh đột nhiên nhớ tới người nam nhân này trước giờ đối đãi với gà trong công ty giống như là đối đãi với một loại hàng hóa. Chưa bao giờ thấy qua vị Đường tổng này lại quan tâm cấp dưới như thế.
Anh không thể hiểu được Đường Nguyễn Khanh, giống như anh cũng không hiểu nổi Cảnh An Tước. Nhưng mà đây lại là hai người đàn ông khác nhau. Cảnh An Tước thích đeo mặt nạ khác nhau cho vui, còn Đường Nguyễn Khanh lại thích lộ ra khuôn mặt tươi cười như hồ ly ở nơi đông người, nhưng khi đang làm việc thì lạnh lùng đến độ gần như không có ai dám thở.
Nhìn chung thì hai người đàn ông này đều tồn tại như sao Hỏa.
Dương Quân bưng một ly nước ấm trong đó có bỏ thêm chút mật ong đến cho Đan Á Đồng. Đan Á Đồng nhẹ nhàng nhận lấy rồi nhấp một ngụm, trên môi còn dính lại một chút nước mật ong, liền trông có vẻ có chút ướt át, vô hình chung lại lộ ra sự hấp dẫn.
Đường Nguyễn Khanh tầm mắt đảo qua môi cậu, rồi xoay người sang nói với Dương Lực Giản “Dương Tổng giám, tiến độ thu âm album của Á Đồng nhanh nhất là mất bao lâu?”
Dương Lực Giản nhìn thiếu niên đang mỉm cười, trên tay cầm ly nước mật ong đứng cạnh sô pha “Nếu được như hôm nay, thì có thể là trong nửa tháng.”
Đường Nguyễn Khanh gật đầu, lập tức tiếp tục hỏi “Hôm nay còn thu tiếp không?”
Dương Lực Giản nhìn Đường Nguyễn Khanh, đứng dậy nói “Hôm nay có thể nghỉ ngơi, ngày mai vào giờ như cũ.”
Dương Quân thấy anh chuẩn bị đi, vội lấy ra ca khúc Đan Á Đồng tự sáng tác giao cho anh nói “Dương Tổng giám, đây là ca khúc do Á Đồng tự sáng tác, mời anh nhìn xem, coi có thể cho nó vào album mới được không.”
Dương lực giản cầm lấy hai tờ giấy A4, cũng không nhìn qua nội dung, mà là nhìn về phía thiếu niên, thiếu niên mỉm cười với anh “Làm phiền Dương Tổng giám.”
Sắc mặt Dương Lực Giản nhìn không ra là tốt hay không tốt, nhưng là quả thực anh không vui lắm. Là một người tân binh, hành vi như vậy của Đan Á Đồng ít nhiều có phần kiêu ngạo, cho dù là có chút năng lực đi năng nữa, thì cũng không thể đòi hỏi như thế được.
Đưa cái ly lại cho Dương Quân, Đan Á Đồng tỏ vẻ áy náy nói với Đường Nguyễn Khanh “Như vậy, thì tôi xin phép đi trước một bước.” Nói xong rồi hướng sang các nhân viên xung quanh, cười nói “Hôm nay làm phiền mọi người rồi.”
Đường Nguyễn Khanh yên lặng nhìn các hành động của Đan Á Đồng, lúc Đan Á Đồng rời phòng thu âm, y cũng mỉm cười mà đi theo ra ngoài.
Lộ Phàm và Dương Quân vốn là đi theo sau Đan Á Đồng giờ liền đi chậm lại, tạo ra một khoảng cách lớn với hai người phía trước.
Mưa vẫn rơi, Đan Á Đồng đứng trước cửa sổ kính, nhìn những dòng nước mưa chảy xuống, vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
Không có nhìn xuống phía bên dưới cửa sổ, Đan Á Đồng xoay người lại, nhìn người đàn ông đã đưa cậu tới văn phòng tổng tài, lẳng lặng chờ y mở miệng.
Đường Nguyễn Khanh ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, y dựa lưng vào thành ghế, hơi nheo mắt “Cảnh sắc bên ngoài thế nào?”
“Không có gì đặc biệt, chỉ toàn nhà cao tầng thôi.” Đan Á Đồng ở một ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống, nhàn nhạt nhìn Đường Nguyễn Khanh “Đường tổng bảo tôi vào đây chính là vì hỏi chuyện này sao?”
“Không.” Hai bàn tay Đường Nguyễn Khanh đan chéo lại đặt trên bàn làm việc “Nói chính xác, là tôi có chút hứng thú với cậu, tôi nghĩ điều này cậu có thể nhìn ra.” Nói xong, y chú ý đến phản ứng của đối phương, đáng tiếc dù là thế đi nữa, thì biểu lộ đối phương cũng không có nhiều thay đổi lắm, dường như muốn nói đó không phải chuyện của cậu “Hơn nữa, cậu không như những người người khác đứng trước mặt mà cố lấy lòng tôi.”
Ngụ ý là bản thân cậu không chịu cố lấy lòng y sao? Hay là nói, vị tai to mặt lớn trong giải trí này có sở thích đặc biệt, ví như thích người không nể mặt y?
“Tôi tạm thời không có hứng thú được người khác bao dưỡng.” Đan Á Đồng không nhanh không chậm nói “Về phần Đường tổng ngài, tôi nghĩ hứng thú của anh dành cho tôi cũng chưa tới mức kia đâu.” Sự từ chối khéo léo trong mắt người đàn ông này được hiểu là lạt mềm buộc chặt. Chẳng qua Đan Á Đồng lại rất hiểu rõ một chuyện, người đàn ông này chính là một con hồ ly. Cậu không muốn phải dấu giếm tính cách thật của mình, nhưng cần phải biểu hiện phù hợp, có lẽ vào lúc này, đây mới là cách tốt nhất để đối phó với con hồ ly này.
Việc đối phương cự tuyệt là chuyện thật bất ngờ, nằm ngoài dự liệu của y. Tại giới này, nếu có sân sau, sẽ càng nhanh nổi tiếng hơn, thiếu niên này chuyện ấy mà cũng không biết sao?
Đường Nguyễn Khanh xoay xoay cái ghế bên dưới, trên mặt nở nụ cười, cộng với gương mặt đẹp trai sẵn có, sẵn sàng thiêu cháy trái tim bao cô gái, đáng tiếc ngồi ở đây lúc này chỉ có một Đan Á Đồng.
“Thật sự là đáng tiếc.” Y nói thế, nhưng trong lời nói lại chẳng có ý đáng tiếc nào cả. Đúng lúc này thì điện thoại nội bộ vang lên.
Lúc Tiếu Kỳ Thậm mở cửa văn phòng Tổng tài ra thấy Đan Á Đồng thì có chút bất ngờ, hắn dời ánh mắt, đi đến ngồi xuống tại một cái ghế sô pha bên kia, tư thế lười biếng “Đường tổng, anh bây giờ còn có thời gian rảnh cơ đấy, em tối nay còn phải chạy theo hai đoàn làm phim lận.”
Đường Nguyễn Khanh ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, từ từ nói “Nhưng sáng nay chú cũng có phải quay phim đâu?”
Tiếu Kỳ Thậm giương mắt lên “Hôm nay quay cảnh đêm.”
Đường Nguyễn Khanh không nói tiếp chuyện này, mỉm cười chuyển chủ đề nói “Tour lưu diễn khắp Đông Nam Á đã được chuẩn bị sau khi kết thúc quay phim, chú cũng sẵn sàng cho các màn biểu diễn đi.”
Tiếu Kỳ Thậm nhướn mi, những việc này là của quản lý, từ khi nào thì thành y thông báo vậy.
Đan Á Đồng thấy cuộc trò chuyện của hai người bọn họ không liên quan gì đến cậu, dựa lưng vào sô pha, hai tay đặt lên tay vịn ghế sô pha, câu được câu không nghe thấy hai người nói đến chuyện tổ chức tour toàn Đông Nam Á.
“Vậy có mấy đợt biểu diễn trong nước, mời Á Đồng đến làm khách mời đặc biệt của tôi được chứ?” Tiếu Kỳ Thậm nghiêng đầu nhìn về phía Đan Á Đồng, nở một nụ cười cực kỳ tiêu chuẩn.
Đan Á Đồng cười nhạt “Tiếu ca đang nói đùa à.” Cậu quả thật có chút không hiểu nổi hành vi của Tiếu Kỳ Thậm, cấp bậc Thiên vương là nhân vật mời ngôi sao hạng 2 làm khách mời đặc biệt sao?
Cậu đột nhiên cảm thấy có sự khó hiểu giữa hai người kia, rốt cuộc họ đang tính toán cái gì.
Tiếu Kỳ Thậm là một trong những cổ đông của Thiên Quan, hắn chắc đã biết được một vài chuyện. Mà hai người bọn họ đồng thời coi trọng cậu, chẳng lẽ thật sự bởi vì cậu có cái gọi là tài năng sao?
Trong giới này mà nhắc đến tài năng, nói đùa đấy à?
Mỉm cười, Đan Á Đồng đứng dậy “Vâng, chỉ cần là Tiếu ca cần, em lúc nào cũng cũng có thể.” Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ “Đường tổng cùng Tiếu ca còn có việc trao đổi, tôi đi trước đây.”
Đường Nguyễn Khanh nhìn cậu một cái, nhàn nhạt gật đầu.
Tiếu Kỳ Thậm mắt nhìn cửa phòng đã đóng “Anh thích cậu ấy.” Giọng nói mang theo vài phần chắc chắc.
Đường Nguyễn Khanh vuốt nhẹ cái cằm, cười ôn hòa, ánh mắt đảo qua Tiếu Kỳ Thậm “Hả?”
Tiếu Kỳ Thậm đứng dậy, vỗ vỗ ống tay áo không dính chút bụi “Đi trước đây.”
Nhìn cửa đóng lại, Đường Nguyễn Khanh cười tự nói “Thích sao?” Nhíu mày “Cũng không hẳn là vậy.”
/106
|