Sáng sớm hôm sau, Bạch Hằng không cần bay đến thôn Bát Phương. Nhờ quan hệ với Xuân Lai mà mọi người không cần phải lén lút trong tứ hợp viện nữa. Tất cả hớn hở rủ cả Tư Đồ Thiện cùng nhau lái xe đưa Tô Tô, Tiểu Ái và Xuân Lai ra ngoài đi dạo trong khu đông.
Sáng ra tâm trạng của mọi người đều rất tốt. Trời nắng ấm, cảnh xuân vô hạn, Lập Hạ mở cửa sau sân thì thấy người đến là tay chân của Xuân Lai, tên là Xuân Hữu Nguyệt chứ không phải ai mang đầu người đến. Xuân Hữu Nguyệt đứng bên ngoài, hơi do dự nhưng cuối cùng cũng đón ánh mắt mọi người, nói rằng:
“Đội trường, chuyện là… người của khu đông chạy ra, ai ai cũng bưng chậu để tiếp nước…”
“Nước từ đâu tới?”
Xuân Lai cau mày. Anh ta vừa nợ Tô Tô một ơn huệ, mà điều kiện duy nhất của Tô Tô chỉ là quản lý thật tốt khu đông. Mới chỉ vài ngày mà tay chân của anh ta đã báo cáo chuyện mất mặt như vậy rồi. Khu đông có tận hai trăm nghìn người, ai nấy đều chạy ra thì ngoài đường quá hỗn loạn.
“Chuyện này…” người kia liếc nhìn Tô Tô, “Cầu vượt bằng băng… tan ra… coi như là nước lọc miễn phí nên ai nấy đều muốn ra lấy nước.”
Không rõ Tô Tô đã rút dị năng đi lúc nào nên cây cầu đông lạnh không còn duy trì được nữa, mặt trời lên là bắt đầu tan ra thành nước. Có người không đợi được lúc băng tan hẳn đã cầm công cụ ra đục băng.
Nước ở khu đông là một thứ khan hiếm. Người bình thường muốn uống nước phải bỏ ra rất nhiều công sức. Dị năng giả hệ thủy hoặc đã tham gia quân đội của Phương Hữu Mạo, hoặc tham gia các đội nhóm khác, vì thế có thể tưởng tượng rằng cây cầu vượt băng tan của Tô Tô có tác dụng như mưa rơi ngày hạn, không thể không khiến người ta khao khát.
Chuyện đã thế này người của Xuân Lai không quản lý được. Nếu ra tay thì sẽ có bạo động.
Tô Tô gật đầu nói với người đó, “Vậy thì anh cứ theo chân bọn họ, nhắc nhở bọn họ giữ trật tự. Dán cả thông báo tuyển dị năng giả hệ thủy nữa. Dù sao cây cầu băng kia cũng chỉ tan trong một ngày thôi. Còn chuyện đánh cá…”
“Chuyện đánh cá đang tiến hành rồi. Hai ngày nay chúng tôi thu được không ít thông tin về Hồ Tam Đao, tất cả đã được ghi trên tờ giấy này. Thật không ngờ trong hai trăm nghìn người ở khu đông này, có tận một trăm chín mươi người tên Hồ Tam Đao.”
Tay chân của Xuân Lai đứng ngoài cửa, đưa cho Lập Hạ một xấp giấy A4 dày dặn, ghi rõ thông tin của một trăm chín mươi Hồ Tam Đao kia, còn dán nhãn các màu sắc khác nhau để phân biệt. Tất cả giấy tờ này đều được viết tay, chứng tỏ Xuân Hữu Nguyệt cũng bỏ rất nhiều công sức trong chuyện này.
“Thôi không cần đưa tôi. Anh cho tôi biết, trong một trăm chín mươi người này, kẻ nào cặn bã nhất?”
Tô Tô không nhận giấy từ tay Lập Hạ mà chỉ nhìn Xuân Hữu Nguyệt hỏi. Xuân Hữu Nguyệt hơi khựng một chút rồi đáp lời:
“Trên cùng, tag màu đỏ thẫm. Tên Hồ Tam Đao khốn nạn nhất.”
Lập Hạ rút tập giấy dán nhãn màu đỏ thẫm ra đưa cho Tô Tô. Tô Tô nhận xong bắt đầu nhìn kỹ càng. Chữ được viết bằng bút lông đen, ghi chi tiết các chuyện về Hồ Tam Đao, còn có cả chút thông tin bí mật.
Chữ trên giấy khá nhỏ nên ba tờ giấy cung cấp cho Tô Tô rất nhiều thông tin, bao gồm cả thời thơ ấu của Hồ Tam Đao khi hắn ta bị lừa đến Sa Trấn, không học vấn không nghề nghiệp, suốt ngày chơi bời lêu lổng rồi đi theo ông trùm xã hội đen ở Sa Trấn. Sau mạt thế, ông trùm biến thành zombie, Hồ Tam Đao đã dẫn đám đàn em và gái bán dâm đến Xuân thành.
Chuyện sau khi đến Xuân thành thì càng chi tiết hơn, chi tiết đến độ Hồ Tam Đao đã bỏ bao nhiêu bé gái chết đói, đánh chết bao nhiêu cô gái trưởng thành, chiếm đoạt bao nhiêu cô gái còn trinh, mỗi ngày chỉ cho những người này ăn nửa cái bánh bao… Quan trọng nhất, tờ giấy này còn chỉ ra Hồ Tam Đao và Bạch Tuyết Lê cấu kết với nhau thế nào.
Hồ Tam Đao và Bạch Tuyết Lê bắt tay với nhau thông qua một tên đàn ông tên Lục Nhậm. Khi đó, Hồ Tam Đao đã có mặt ở Xuân thành được một thời gian vì Sa Trấn rất gần đó. Khi thế giới vẫn còn đang hỗn loạn, Hồ Tam Đao đã bắt ép các cô gái đứng đường ngoài Xuân thành rồi.
Lục Nhậm chạy nạn vào Xuân thành sau này. Lục Nhậm là dị năng giả hệ thổ cấp ba nên nhanh chóng được ăn sung mặc sướng. Khi đó, Lục Nhậm tự cho rằng đội ngũ của mình đã phát triển lớn mạnh ở khu đông nên dời đến khu bắc. Khi còn ở khu đông, hắn là kẻ hám gái nên cũng mua dâm nhiều lần với gái đứng đường.
Những người phụ nữ rơi vào tay hắn cũng bị hành hạ khổ sở, nhiều thủ đoạn khác nhau. Đôi khi hắn còn ăn thuốc kích dục, một khi đã bắt đầu thì sẽ không giữ được hành động đúng mực nên rất nhiều bé gái xinh xắn của Hồ Tam Đao đã chết trong tay hắn.
Các bé gái… lớn nhất mười một tuổi, bé nhất… năm tuổi!
Hồ Tam Đao đương nhiên điên lên nhưng hắn không bắt đền Lục Nhậm mà tỏ ra bợ đỡ, nịnh hót Lục Nhậm. Cứ có gì mới mẻ thì hắn đem cho Lục Nhậm đầu tiên. Lục Nhậm không từ chối ai hết nhưng hắn cực kỳ thích các bé gái, tuổi càng nhỏ hắn càng hăng hái, tinh hạch cho Hồ Tam Đao cũng nhiều hơn.
Vì thế, Bạch Tuyết Lê cứ thế quen Hồ Tam Đao qua Lục Nhậm rồi hai kẻ cùng nhau mua hai mươi bé gái ở chợ người.
Trong danh sách những người bị Hồ Tam Đao giữ, chỉ có một cô gái duy nhất còn sống sót, là người Hồ Tam Đao dẫn từ Sa Trấn ra ngoài. Cô gái đó tên A Ngọc.
“Cô A Ngọc này… giờ đang ở đâu?”
Tô Tô cau mày nhìn ba tờ giấy trước mặt. Đúng là ác giả ác báo. Hồ Tam Đao chắc không ngờ rằng sẽ có ngày mình bị gái mại dâm trong tay bán đứng! A Ngọc hiện nay chính là nhân vật then chốt, vì ba tờ giấy nhiều chữ nhưng tuyệt nhiên không một dòng nào ghi Hồ Tam Đao đang ở đâu.
Xuân Hữu Nguyệt đứng ngoài cửa nhìn Tô Tô có vẻ do dự, cuối cùng vẫn nói, “A Ngọc… tôi biết cô ấy ở đâu, nhưng có lẽ không ổn lắm.”
Sáng ra tâm trạng của mọi người đều rất tốt. Trời nắng ấm, cảnh xuân vô hạn, Lập Hạ mở cửa sau sân thì thấy người đến là tay chân của Xuân Lai, tên là Xuân Hữu Nguyệt chứ không phải ai mang đầu người đến. Xuân Hữu Nguyệt đứng bên ngoài, hơi do dự nhưng cuối cùng cũng đón ánh mắt mọi người, nói rằng:
“Đội trường, chuyện là… người của khu đông chạy ra, ai ai cũng bưng chậu để tiếp nước…”
“Nước từ đâu tới?”
Xuân Lai cau mày. Anh ta vừa nợ Tô Tô một ơn huệ, mà điều kiện duy nhất của Tô Tô chỉ là quản lý thật tốt khu đông. Mới chỉ vài ngày mà tay chân của anh ta đã báo cáo chuyện mất mặt như vậy rồi. Khu đông có tận hai trăm nghìn người, ai nấy đều chạy ra thì ngoài đường quá hỗn loạn.
“Chuyện này…” người kia liếc nhìn Tô Tô, “Cầu vượt bằng băng… tan ra… coi như là nước lọc miễn phí nên ai nấy đều muốn ra lấy nước.”
Không rõ Tô Tô đã rút dị năng đi lúc nào nên cây cầu đông lạnh không còn duy trì được nữa, mặt trời lên là bắt đầu tan ra thành nước. Có người không đợi được lúc băng tan hẳn đã cầm công cụ ra đục băng.
Nước ở khu đông là một thứ khan hiếm. Người bình thường muốn uống nước phải bỏ ra rất nhiều công sức. Dị năng giả hệ thủy hoặc đã tham gia quân đội của Phương Hữu Mạo, hoặc tham gia các đội nhóm khác, vì thế có thể tưởng tượng rằng cây cầu vượt băng tan của Tô Tô có tác dụng như mưa rơi ngày hạn, không thể không khiến người ta khao khát.
Chuyện đã thế này người của Xuân Lai không quản lý được. Nếu ra tay thì sẽ có bạo động.
Tô Tô gật đầu nói với người đó, “Vậy thì anh cứ theo chân bọn họ, nhắc nhở bọn họ giữ trật tự. Dán cả thông báo tuyển dị năng giả hệ thủy nữa. Dù sao cây cầu băng kia cũng chỉ tan trong một ngày thôi. Còn chuyện đánh cá…”
“Chuyện đánh cá đang tiến hành rồi. Hai ngày nay chúng tôi thu được không ít thông tin về Hồ Tam Đao, tất cả đã được ghi trên tờ giấy này. Thật không ngờ trong hai trăm nghìn người ở khu đông này, có tận một trăm chín mươi người tên Hồ Tam Đao.”
Tay chân của Xuân Lai đứng ngoài cửa, đưa cho Lập Hạ một xấp giấy A4 dày dặn, ghi rõ thông tin của một trăm chín mươi Hồ Tam Đao kia, còn dán nhãn các màu sắc khác nhau để phân biệt. Tất cả giấy tờ này đều được viết tay, chứng tỏ Xuân Hữu Nguyệt cũng bỏ rất nhiều công sức trong chuyện này.
“Thôi không cần đưa tôi. Anh cho tôi biết, trong một trăm chín mươi người này, kẻ nào cặn bã nhất?”
Tô Tô không nhận giấy từ tay Lập Hạ mà chỉ nhìn Xuân Hữu Nguyệt hỏi. Xuân Hữu Nguyệt hơi khựng một chút rồi đáp lời:
“Trên cùng, tag màu đỏ thẫm. Tên Hồ Tam Đao khốn nạn nhất.”
Lập Hạ rút tập giấy dán nhãn màu đỏ thẫm ra đưa cho Tô Tô. Tô Tô nhận xong bắt đầu nhìn kỹ càng. Chữ được viết bằng bút lông đen, ghi chi tiết các chuyện về Hồ Tam Đao, còn có cả chút thông tin bí mật.
Chữ trên giấy khá nhỏ nên ba tờ giấy cung cấp cho Tô Tô rất nhiều thông tin, bao gồm cả thời thơ ấu của Hồ Tam Đao khi hắn ta bị lừa đến Sa Trấn, không học vấn không nghề nghiệp, suốt ngày chơi bời lêu lổng rồi đi theo ông trùm xã hội đen ở Sa Trấn. Sau mạt thế, ông trùm biến thành zombie, Hồ Tam Đao đã dẫn đám đàn em và gái bán dâm đến Xuân thành.
Chuyện sau khi đến Xuân thành thì càng chi tiết hơn, chi tiết đến độ Hồ Tam Đao đã bỏ bao nhiêu bé gái chết đói, đánh chết bao nhiêu cô gái trưởng thành, chiếm đoạt bao nhiêu cô gái còn trinh, mỗi ngày chỉ cho những người này ăn nửa cái bánh bao… Quan trọng nhất, tờ giấy này còn chỉ ra Hồ Tam Đao và Bạch Tuyết Lê cấu kết với nhau thế nào.
Hồ Tam Đao và Bạch Tuyết Lê bắt tay với nhau thông qua một tên đàn ông tên Lục Nhậm. Khi đó, Hồ Tam Đao đã có mặt ở Xuân thành được một thời gian vì Sa Trấn rất gần đó. Khi thế giới vẫn còn đang hỗn loạn, Hồ Tam Đao đã bắt ép các cô gái đứng đường ngoài Xuân thành rồi.
Lục Nhậm chạy nạn vào Xuân thành sau này. Lục Nhậm là dị năng giả hệ thổ cấp ba nên nhanh chóng được ăn sung mặc sướng. Khi đó, Lục Nhậm tự cho rằng đội ngũ của mình đã phát triển lớn mạnh ở khu đông nên dời đến khu bắc. Khi còn ở khu đông, hắn là kẻ hám gái nên cũng mua dâm nhiều lần với gái đứng đường.
Những người phụ nữ rơi vào tay hắn cũng bị hành hạ khổ sở, nhiều thủ đoạn khác nhau. Đôi khi hắn còn ăn thuốc kích dục, một khi đã bắt đầu thì sẽ không giữ được hành động đúng mực nên rất nhiều bé gái xinh xắn của Hồ Tam Đao đã chết trong tay hắn.
Các bé gái… lớn nhất mười một tuổi, bé nhất… năm tuổi!
Hồ Tam Đao đương nhiên điên lên nhưng hắn không bắt đền Lục Nhậm mà tỏ ra bợ đỡ, nịnh hót Lục Nhậm. Cứ có gì mới mẻ thì hắn đem cho Lục Nhậm đầu tiên. Lục Nhậm không từ chối ai hết nhưng hắn cực kỳ thích các bé gái, tuổi càng nhỏ hắn càng hăng hái, tinh hạch cho Hồ Tam Đao cũng nhiều hơn.
Vì thế, Bạch Tuyết Lê cứ thế quen Hồ Tam Đao qua Lục Nhậm rồi hai kẻ cùng nhau mua hai mươi bé gái ở chợ người.
Trong danh sách những người bị Hồ Tam Đao giữ, chỉ có một cô gái duy nhất còn sống sót, là người Hồ Tam Đao dẫn từ Sa Trấn ra ngoài. Cô gái đó tên A Ngọc.
“Cô A Ngọc này… giờ đang ở đâu?”
Tô Tô cau mày nhìn ba tờ giấy trước mặt. Đúng là ác giả ác báo. Hồ Tam Đao chắc không ngờ rằng sẽ có ngày mình bị gái mại dâm trong tay bán đứng! A Ngọc hiện nay chính là nhân vật then chốt, vì ba tờ giấy nhiều chữ nhưng tuyệt nhiên không một dòng nào ghi Hồ Tam Đao đang ở đâu.
Xuân Hữu Nguyệt đứng ngoài cửa nhìn Tô Tô có vẻ do dự, cuối cùng vẫn nói, “A Ngọc… tôi biết cô ấy ở đâu, nhưng có lẽ không ổn lắm.”
/706
|