“Sao thế?” Tô Tô ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi. Có thể khai thác được tường tận thông tin về cuộc đời của Hồ Tam Đao như vậy thì cũng có thể cử quân đội đến bảo vệ mà?! Tại sao lại không ổn?
“Tôi đưa cô ấy tới, cô tự xem nhé.”
Xuân Hữu Nguyệt vội vàng quay đi chạy xa. Lát sau, Tô Tô đang khom người đỡ Tiểu Ái tập đi thì mấy người đàn ông khiêng cáng cứu thương từ bên ngoài vào, người nằm trên cáng là cô gái tên A Ngọc.
Người A Ngọc tỏa ra mùi hôi tanh nồng nặc. Tô Tô cau mày bế Tiểu Ái lùi về sau hai bước. Xuân Lai đưa Xuân Minh cho vợ mình, vợ Xuân Lai vội vàng bế con vào phòng rồi khóa hai đứa bé bên trong, còn bản thân thì chạy ra ngoài xem có thể giúp gì được không.
Diệp Dục ra khỏi phòng, ngửi thấy mùi hôi tanh thì cau mày hỏi, “Vị đạo trưởng nào thế?”
Anh cúi đầu, thấy Tô Tô đặt con gái vào lòng mình, “Bế đi. Con gái anh muốn tập đi. Tôi đã giúp nó cả sáng rồi.”
Diệp Dục bế Tiểu Ái vào lòng. Tô Tô rảnh tay mới lại gần cáng cứu thương, nhìn A Ngọc nằm trên băng ca. A Ngọc nhìn cũng còn trẻ nhưng gầy chỉ còn da bọc xương, làn da trắng bệch chảy xệ, cánh tay còn có mấy vết lấm chấm đang rữa lộ ra cả thịt đỏ bên trong, cạnh đó… là một vệt mốc dài?
“Cô… bị ốm à?”
Giờ Tô Tô mới hiểu vì sao Xuân Hữu Nguyệt lại chần chừ khi nói đến A Ngọc. Một người cơ thể đã sắp sửa rữa nát hết, chưa trở thành zombie thì chỉ có thể là bị bệnh rất nghiêm trọng. Liên hệ với nghề của A Ngọc có thể đoán rằng cô ấy bị bệnh lây qua đường tình dục.
“Đúng tôi bị ốm.”
A Ngọc vẫn khá là tỉnh táo. Cô nằm trên băng ca nhìn bầu trời xanh thẳm, nụ cười tiều tụy vẫn rất đẹp. Có thể nhìn ra cô ấy có phẩm chất của một người hiểu biết phẩm hạnh, chắc là có học.
“Chắc các cô rất muốn hỏi tôi rằng giờ tôi còn cần gì? Thật ra tôi khai Hồ Tam Đao ra không phải là vì mười con cá biến dị, mà là sau một thời gian dài bị đàn ông chà đạp, tôi đã lây nhiều bệnh tình dục, chỉ sợ thời gian trên đời này không còn nhiều nữa. Trước khi rời khỏi cuộc sống, tôi không mong gì, chỉ mong rằng Hồ Tam Đao có thể chết sớm đi một chút là an tâm rồi.”
Cô nhẹ nhàng nói, đôi mắt vẫn nhìn lên bầu trời xanh thẳm. Tiếng nói dừng lại, vươn cánh tay gầy gò bệnh tật ra, ngón tay vuốt ve bầu trời vô hình, đôi mắt ngấn lệ. Đôi mắt A Ngọc cực kỳ trong và sáng, thứ duy nhất trong lòng đen mắt là sắc xanh lồng lộng. Đột nhiên cô hỏi:
“Các người sẽ giết Hồ Tam Đao đúng không?”
“Đúng. Tôi cam đoan.”
Tô Tô dừng lại ngồi xổm cạnh cáng cứu thương. Cô nhìn A Ngọc, gương mặt A Ngọc lặng lẽ nở một nụ cười với nét yên lòng mơ hồ. Ánh mắt không nhìn bầu trời nữa mà chuyển sang hướng Tô Tô:
“Hồ Tam Đao đang ở khu đông, vẫn ở khu đông, có điều hắn đang định dời đi. Chỉ chờ lỗ hổng kia mở ra là hắn sẽ đi. Giết hắn đi, nhất định phải giết hắn, nếu không… hắn sẽ hại nhiều cô gái hơn nữa. Đến lúc đó, cô mang đầu Hồ Tam Đao đến cho tôi nhìn được không? Nếu không tôi chết không nhắm mắt…”
“Vậy cô nói cho tôi… Hồ Tam Đao đang trốn ở đâu?” Tô Tô cau mày, thấy giọng A Ngọc mỗi lúc một nhỏ thì cũng sốt ruột. Một hồi lâu rồi mà A Ngọc vẫn không nói ra Hồ Tam Đao đang ở đâu.
Không rõ A Ngọc hận Hồ Tam Đao đến dường nào nhưng ánh mắt của A Ngọc tuy nhẹ nhàng nhưng trợn trừng lên. Tô Tô muốn hỏi thêm nhưng hỏi mãi không thấy A Ngọc trả lời. Tô Tô xòe tay khua trước mặt A Ngọc thì cặp mắt sáng ngời đó không hề di chuyển. Tô Tô hít sâu, ngẩng đầu nhìn Xuân Lai và Xuân Hữu Nguyệt cũng đang ngồi bên cạnh:
“Cô ấy chết rồi.”
“Tên Hồ Tam Đao này nên bị băm vằm ra thành từng mảnh.”
Vợ Xuân Lai đã xem xong thông tin về Hồ Tam Đao, đôi mắt đỏ hoe, tức giận đến mức chỉ muốn tự mình cầm dao đâm chết Hồ Tam Đao. Cô cũng là người nuôi con gái, vì thế cảm nhận rất rõ sự tức giận của cha mẹ thương con.
Trước con gái suýt bị Lục Nhậm bắt, vợ Xuân Lai đã cầm hai con dai thái rau định cá chết lưới rách với đám của Lục Nhậm. Có điều chúng sợ lớn chuyện, khi thấy Nữu Nữu nhảy từ tầng hai xuống, chảy nhiều máu thì tưởng con bé chết rồi, tất cả bỏ đi.
Xuân Lai càng khó chịu hơn. Từ khi biết Hồ Tam Đao và Lục Nhậm cấu kết bẩn thỉu như vậy thì Xuân Lai càng không thể buông tha cho bọn chúng. Anh ta ngồi xổm dưới đất, đưa hai ngón tay thăm dò hơi thở của A Ngọc, xác nhận là A Ngọc đã chết rồi đứng dậy nói với Tô Tô:
“Tôi cho người đi bắt tất cả các cô gái đứng đường ở đây lại, hỏi từng người một, chắc chắn truy ra được Hồ Tam Đao.”
“Ừ, đi thôi…” Tô Tô gật đầu đứng dây, bẻ khớp ngón tay răng rắc. Chợt cô nhớ ra một điều nên quay lại bảo Xuân Lai và Xuân Hữu Nguyệt, “Vậy mấy anh cũng quản lý người của mình cho tốt. Tôi không muốn chuyện hà hiếp đàn bà con gái xảy ra trong quân ngũ.”
“Được, tôi sẽ lưu ý.”
Xuân Lai trịnh trọng gật đầu với Tô Tô rồi cùng Xuân Hữu Nguyệt đưa xác A Ngọc ra ngoài. Hai người đi ra cửa, Xuân Hữu Nguyệt đi sau Xuân Lai bước nhanh lên, đuổi kịp Xuân Lai và khẽ nói:
“Đội trưởng, anh ở cùng kẻ bắt cóc này lâu như vậy, có biết cô ta có thân phận gì không?”
Xuân Lai đang đi hơi chậm lại, định nói tên Tô Tô ra nhưng lại thôi. Bọn họ sống cùng gia đình Tô Tô đã nhiều ngày, rút ngắn khoảng cách tiếp xúc, đương nhiên có thể biết được tên thật của Tô Tô khi mọi người gọi nhau, nhưng biết thì sao? Xuân Lai nghiêng đầu liếc nhìn Xuân Hữu Nguyệt:
“Sao thế?”
“Tôi đưa cô ấy tới, cô tự xem nhé.”
Xuân Hữu Nguyệt vội vàng quay đi chạy xa. Lát sau, Tô Tô đang khom người đỡ Tiểu Ái tập đi thì mấy người đàn ông khiêng cáng cứu thương từ bên ngoài vào, người nằm trên cáng là cô gái tên A Ngọc.
Người A Ngọc tỏa ra mùi hôi tanh nồng nặc. Tô Tô cau mày bế Tiểu Ái lùi về sau hai bước. Xuân Lai đưa Xuân Minh cho vợ mình, vợ Xuân Lai vội vàng bế con vào phòng rồi khóa hai đứa bé bên trong, còn bản thân thì chạy ra ngoài xem có thể giúp gì được không.
Diệp Dục ra khỏi phòng, ngửi thấy mùi hôi tanh thì cau mày hỏi, “Vị đạo trưởng nào thế?”
Anh cúi đầu, thấy Tô Tô đặt con gái vào lòng mình, “Bế đi. Con gái anh muốn tập đi. Tôi đã giúp nó cả sáng rồi.”
Diệp Dục bế Tiểu Ái vào lòng. Tô Tô rảnh tay mới lại gần cáng cứu thương, nhìn A Ngọc nằm trên băng ca. A Ngọc nhìn cũng còn trẻ nhưng gầy chỉ còn da bọc xương, làn da trắng bệch chảy xệ, cánh tay còn có mấy vết lấm chấm đang rữa lộ ra cả thịt đỏ bên trong, cạnh đó… là một vệt mốc dài?
“Cô… bị ốm à?”
Giờ Tô Tô mới hiểu vì sao Xuân Hữu Nguyệt lại chần chừ khi nói đến A Ngọc. Một người cơ thể đã sắp sửa rữa nát hết, chưa trở thành zombie thì chỉ có thể là bị bệnh rất nghiêm trọng. Liên hệ với nghề của A Ngọc có thể đoán rằng cô ấy bị bệnh lây qua đường tình dục.
“Đúng tôi bị ốm.”
A Ngọc vẫn khá là tỉnh táo. Cô nằm trên băng ca nhìn bầu trời xanh thẳm, nụ cười tiều tụy vẫn rất đẹp. Có thể nhìn ra cô ấy có phẩm chất của một người hiểu biết phẩm hạnh, chắc là có học.
“Chắc các cô rất muốn hỏi tôi rằng giờ tôi còn cần gì? Thật ra tôi khai Hồ Tam Đao ra không phải là vì mười con cá biến dị, mà là sau một thời gian dài bị đàn ông chà đạp, tôi đã lây nhiều bệnh tình dục, chỉ sợ thời gian trên đời này không còn nhiều nữa. Trước khi rời khỏi cuộc sống, tôi không mong gì, chỉ mong rằng Hồ Tam Đao có thể chết sớm đi một chút là an tâm rồi.”
Cô nhẹ nhàng nói, đôi mắt vẫn nhìn lên bầu trời xanh thẳm. Tiếng nói dừng lại, vươn cánh tay gầy gò bệnh tật ra, ngón tay vuốt ve bầu trời vô hình, đôi mắt ngấn lệ. Đôi mắt A Ngọc cực kỳ trong và sáng, thứ duy nhất trong lòng đen mắt là sắc xanh lồng lộng. Đột nhiên cô hỏi:
“Các người sẽ giết Hồ Tam Đao đúng không?”
“Đúng. Tôi cam đoan.”
Tô Tô dừng lại ngồi xổm cạnh cáng cứu thương. Cô nhìn A Ngọc, gương mặt A Ngọc lặng lẽ nở một nụ cười với nét yên lòng mơ hồ. Ánh mắt không nhìn bầu trời nữa mà chuyển sang hướng Tô Tô:
“Hồ Tam Đao đang ở khu đông, vẫn ở khu đông, có điều hắn đang định dời đi. Chỉ chờ lỗ hổng kia mở ra là hắn sẽ đi. Giết hắn đi, nhất định phải giết hắn, nếu không… hắn sẽ hại nhiều cô gái hơn nữa. Đến lúc đó, cô mang đầu Hồ Tam Đao đến cho tôi nhìn được không? Nếu không tôi chết không nhắm mắt…”
“Vậy cô nói cho tôi… Hồ Tam Đao đang trốn ở đâu?” Tô Tô cau mày, thấy giọng A Ngọc mỗi lúc một nhỏ thì cũng sốt ruột. Một hồi lâu rồi mà A Ngọc vẫn không nói ra Hồ Tam Đao đang ở đâu.
Không rõ A Ngọc hận Hồ Tam Đao đến dường nào nhưng ánh mắt của A Ngọc tuy nhẹ nhàng nhưng trợn trừng lên. Tô Tô muốn hỏi thêm nhưng hỏi mãi không thấy A Ngọc trả lời. Tô Tô xòe tay khua trước mặt A Ngọc thì cặp mắt sáng ngời đó không hề di chuyển. Tô Tô hít sâu, ngẩng đầu nhìn Xuân Lai và Xuân Hữu Nguyệt cũng đang ngồi bên cạnh:
“Cô ấy chết rồi.”
“Tên Hồ Tam Đao này nên bị băm vằm ra thành từng mảnh.”
Vợ Xuân Lai đã xem xong thông tin về Hồ Tam Đao, đôi mắt đỏ hoe, tức giận đến mức chỉ muốn tự mình cầm dao đâm chết Hồ Tam Đao. Cô cũng là người nuôi con gái, vì thế cảm nhận rất rõ sự tức giận của cha mẹ thương con.
Trước con gái suýt bị Lục Nhậm bắt, vợ Xuân Lai đã cầm hai con dai thái rau định cá chết lưới rách với đám của Lục Nhậm. Có điều chúng sợ lớn chuyện, khi thấy Nữu Nữu nhảy từ tầng hai xuống, chảy nhiều máu thì tưởng con bé chết rồi, tất cả bỏ đi.
Xuân Lai càng khó chịu hơn. Từ khi biết Hồ Tam Đao và Lục Nhậm cấu kết bẩn thỉu như vậy thì Xuân Lai càng không thể buông tha cho bọn chúng. Anh ta ngồi xổm dưới đất, đưa hai ngón tay thăm dò hơi thở của A Ngọc, xác nhận là A Ngọc đã chết rồi đứng dậy nói với Tô Tô:
“Tôi cho người đi bắt tất cả các cô gái đứng đường ở đây lại, hỏi từng người một, chắc chắn truy ra được Hồ Tam Đao.”
“Ừ, đi thôi…” Tô Tô gật đầu đứng dây, bẻ khớp ngón tay răng rắc. Chợt cô nhớ ra một điều nên quay lại bảo Xuân Lai và Xuân Hữu Nguyệt, “Vậy mấy anh cũng quản lý người của mình cho tốt. Tôi không muốn chuyện hà hiếp đàn bà con gái xảy ra trong quân ngũ.”
“Được, tôi sẽ lưu ý.”
Xuân Lai trịnh trọng gật đầu với Tô Tô rồi cùng Xuân Hữu Nguyệt đưa xác A Ngọc ra ngoài. Hai người đi ra cửa, Xuân Hữu Nguyệt đi sau Xuân Lai bước nhanh lên, đuổi kịp Xuân Lai và khẽ nói:
“Đội trưởng, anh ở cùng kẻ bắt cóc này lâu như vậy, có biết cô ta có thân phận gì không?”
Xuân Lai đang đi hơi chậm lại, định nói tên Tô Tô ra nhưng lại thôi. Bọn họ sống cùng gia đình Tô Tô đã nhiều ngày, rút ngắn khoảng cách tiếp xúc, đương nhiên có thể biết được tên thật của Tô Tô khi mọi người gọi nhau, nhưng biết thì sao? Xuân Lai nghiêng đầu liếc nhìn Xuân Hữu Nguyệt:
“Sao thế?”
/706
|