Ánh mặt trời rải đầy bán đảo Iberian, biển rộng cuộn lên sóng trắng, thành phố này tỉnh lại từ trong cơn ngủ say.
Hôm nay, đối Carlos mà nói là một ngày đặc biệt, cậu kết thúc cuộc thử huấn dài nửa tháng, lấy được bản hợp đồng đầu tiên làm cầu thủ —— có lẽ về sau cậu sẽ có rất nhiều hợp đồng như vậy, nhưng cái này lại không giống. Cảm giác giống như mối tình đầu.
Tuy rằng một tuần lương của cậu chỉ có 15 đồng Euro, nhưng cậu rất vừa lòng, ít nhất cậu có thể tích góp một chút xíu tiền để mua quà tặng cho Bella, chẳng hạn như chiếc lắc tay trân châu mà cậu đã ngắm rất lâu ở cửa hàng.
Đó là chiếc xích bạc chứa đầy mỹ cảm Phương Đông, theo sự vùng dậy của Trung Quốc, văn hóa Phương Đông đã bắt đầu được các nhà thiết kế thời thượng chú ý đến, đây là rõ ràng là tác phẩm dây xích được mô phỏng lại từ gió của một nhà thiết kế nào đó, toàn bộ xích bạc rất ngắn gọn, xuyết một viên trân châu d.đ/l;q;d trắng muốt, không lớn nhưng rất mượt mà, dưới ánh đèn chiếu rọi thành công khiến nó như giọt nước nổi trên mặt, xích bạc cũng sáng lấp lánh như kim cương, nhưng bởi vì không phải tác phẩm gốc nê nó cũng không có giá trị kèm theo quá lớn, giá bán là 320 đồng Euro.
Carlos học toán rất khá, nhưng cậu tính đi tính lại nhiều lần vẫn tính 21 tuần cộng thêm một phần ba tuần đều cho ra ——149,33 ngày, gần bằng 150 ngày, điều này còn phải dưới tình huống cậu không tiêu xài phung phí.
Carlos không chán nản, cậu sẽ cố gắng nỗ lực, tranh thủ nâng nào tiền lương, cậu hy vọng khi mùa đông qua đi sẽ mua nó trước lúc đến sinh nhật Bella.
Bởi vì cậu cảm thấy Bella giống như một viên trân châu, trắng tinh mà mông lung, tốt đẹp mà đơn giản.
Cậu hy vọng dùng món đồ mà cậu cảm thấy tốt nhất mới xứng với cô bé.
Lúc đứng trước tủ kính nhìn chiếc lắc tay đó, cậu cầu nguyện trước khi cậu tích góp đủ tiền sẽ không bị người khác mua đi, lại lắc lắc thân thể thấy rõ mái tóc của cậu, ừm, tối qua cậu đã gội thật sạch rồi.
Sáng nay, sau khi ký hợp đồng xong, huấn luyện viên cho cậu nghỉ ngơi nửa ngày, cậu ngồi xe buýt rồi xuống ngay trạm xe gần nhà Bella, Carlos chỉ từng ghé qua nơi này một lần, nhưng cậu đã nhớ kỹ con đường này.
Carlos tìm một cái ghế trống bên cạnh ngồi xuống nghỉ ngơi, hiện giờ cậu không thể làm gì, nên cậu chỉ muốn đứng đây nhìn nơi Bella sinh sống một chút mà thôi.
Thực ra cậu rất muốn chia sẻ tin tức vui vẻ này với Bella, nhưng cậu không biết đi đâu để tìm được cô bé.
Trái tim Carlos bắt đầu lặng lẽ nhói lên, cậu rất muốn bới bới mái tóc để phát tiết cảm xúc, nhưng lại không nỡ ra tay nên chỉ có thể từ bỏ.
Cứ vừa vui vẻ vừa bế tắc như vậy, bên cạnh cậu có một đôi vợ chồng già đến ngồi xem báo, dựa sát vào với nhau dưới bóng cây rất thích thú. Carlos càng bế tắc lại càng không muốn rời đi.
Cuối cùng cậu nghĩ đến một cách rất tốt để dời đi lực chú ý đó chính là híp mắt ngủ.
Đây là “Sở trường đặc biệt” mà cậu phát hiện vào năm lớp ba, lông mi của cậu rất dài và rậm rạp, vừa híp mắt cuối đầu như có ảo giác đang nhìn xuống dưới chằm chằm, cậu dựa vào cái này đã hoàn thành rất nhiều lần trừng phạt lớp luyện bóng của giáo viên, phạt đứng với cậu mà nói chính là dựa tường ngủ ~~~
Tô Thanh Gia ra ngoài mua hoa tươi, mùa hè nóng bức nhanh chóng lên tới đỉnh núi có nghĩa kỳ nghĩ hè sắp qua đi. Bắt đầu từ học kỳ sau, Tô Thanh Gia sẽ phải đeo cặp sách tiếp thu nền giáo dục tiểu học Tây Ban Nha với các cô bé cậu bé tám tuổi khác —— Nghe thấy tin tức này, trong lòng Tô Thanh Gia sụp đổ.
Cô nghĩ đến những tên nhóc vẫn thích lôi kéo bím tóc củ mấy cô bé và mấy cô nhóc thích thảo luận búp bê Barbie, đột nhiên cảm thấy cả người đều không thoải mái.
Nếu có thể, cô rất muốn đơn phương tuyên bố cô có thể trực tiếp học đại học, hoặc ít nhất cũng phải là cấp ba.
Nhưng sẽ không có ai quan tâm đến cô, mặc kệ như thế nào đến ngày khai giảng, cô vẫn phải ngoan ngoãn đeo cặp sách minie lên, treo bình nước lủng lẳng lủng lẳng, sau đó bắt đầu học phép cộng trừ trong vòng 100.
Cho nên vì bảo đảm lượng cung ứng mỹ phẩm dưỡng da cho hai người là cô và Minh Linh, cô cần phải tích góp nhiều nguyên liệu cốt lõi hơn trong mùa hè thanh nhàn này.
Không sai, Minh Linh phát hiện hành động bảo vệ da của con gái, đòi hỏi muốn một hộp, sau đó phát hiện hiệu quả rất tốt vì thế mặt dày gia nhập “Kế hoạch dưỡng thành mỹ nhân” của Tô Thanh Gia, về phần nguồn gốc của phương thuốc, Minh Linh cho rằng d/đ'l;q'd rằng đó là do một bà cô đã qua đời của nhà họ Tô cho, hết cách, suy nghĩ của cô chỉ có như vậy thôi, bằng không cũng sẽ không qua nhiều năm như vậy, bây giờ đã là mẹ của người ta rồi mà vẫn còn mê hoa.
Có mẹ ủng hộ, tuy Tô Thanh Gia nói sẽ chế tạo số lượng lớn nhưng vẫn thoải mái không ít, hai mẹ con vừa làm vừa chơi cũng có thể làm hết mấy phương thuốc còn lại.
Phụ
Hôm nay, đối Carlos mà nói là một ngày đặc biệt, cậu kết thúc cuộc thử huấn dài nửa tháng, lấy được bản hợp đồng đầu tiên làm cầu thủ —— có lẽ về sau cậu sẽ có rất nhiều hợp đồng như vậy, nhưng cái này lại không giống. Cảm giác giống như mối tình đầu.
Tuy rằng một tuần lương của cậu chỉ có 15 đồng Euro, nhưng cậu rất vừa lòng, ít nhất cậu có thể tích góp một chút xíu tiền để mua quà tặng cho Bella, chẳng hạn như chiếc lắc tay trân châu mà cậu đã ngắm rất lâu ở cửa hàng.
Đó là chiếc xích bạc chứa đầy mỹ cảm Phương Đông, theo sự vùng dậy của Trung Quốc, văn hóa Phương Đông đã bắt đầu được các nhà thiết kế thời thượng chú ý đến, đây là rõ ràng là tác phẩm dây xích được mô phỏng lại từ gió của một nhà thiết kế nào đó, toàn bộ xích bạc rất ngắn gọn, xuyết một viên trân châu d.đ/l;q;d trắng muốt, không lớn nhưng rất mượt mà, dưới ánh đèn chiếu rọi thành công khiến nó như giọt nước nổi trên mặt, xích bạc cũng sáng lấp lánh như kim cương, nhưng bởi vì không phải tác phẩm gốc nê nó cũng không có giá trị kèm theo quá lớn, giá bán là 320 đồng Euro.
Carlos học toán rất khá, nhưng cậu tính đi tính lại nhiều lần vẫn tính 21 tuần cộng thêm một phần ba tuần đều cho ra ——149,33 ngày, gần bằng 150 ngày, điều này còn phải dưới tình huống cậu không tiêu xài phung phí.
Carlos không chán nản, cậu sẽ cố gắng nỗ lực, tranh thủ nâng nào tiền lương, cậu hy vọng khi mùa đông qua đi sẽ mua nó trước lúc đến sinh nhật Bella.
Bởi vì cậu cảm thấy Bella giống như một viên trân châu, trắng tinh mà mông lung, tốt đẹp mà đơn giản.
Cậu hy vọng dùng món đồ mà cậu cảm thấy tốt nhất mới xứng với cô bé.
Lúc đứng trước tủ kính nhìn chiếc lắc tay đó, cậu cầu nguyện trước khi cậu tích góp đủ tiền sẽ không bị người khác mua đi, lại lắc lắc thân thể thấy rõ mái tóc của cậu, ừm, tối qua cậu đã gội thật sạch rồi.
Sáng nay, sau khi ký hợp đồng xong, huấn luyện viên cho cậu nghỉ ngơi nửa ngày, cậu ngồi xe buýt rồi xuống ngay trạm xe gần nhà Bella, Carlos chỉ từng ghé qua nơi này một lần, nhưng cậu đã nhớ kỹ con đường này.
Carlos tìm một cái ghế trống bên cạnh ngồi xuống nghỉ ngơi, hiện giờ cậu không thể làm gì, nên cậu chỉ muốn đứng đây nhìn nơi Bella sinh sống một chút mà thôi.
Thực ra cậu rất muốn chia sẻ tin tức vui vẻ này với Bella, nhưng cậu không biết đi đâu để tìm được cô bé.
Trái tim Carlos bắt đầu lặng lẽ nhói lên, cậu rất muốn bới bới mái tóc để phát tiết cảm xúc, nhưng lại không nỡ ra tay nên chỉ có thể từ bỏ.
Cứ vừa vui vẻ vừa bế tắc như vậy, bên cạnh cậu có một đôi vợ chồng già đến ngồi xem báo, dựa sát vào với nhau dưới bóng cây rất thích thú. Carlos càng bế tắc lại càng không muốn rời đi.
Cuối cùng cậu nghĩ đến một cách rất tốt để dời đi lực chú ý đó chính là híp mắt ngủ.
Đây là “Sở trường đặc biệt” mà cậu phát hiện vào năm lớp ba, lông mi của cậu rất dài và rậm rạp, vừa híp mắt cuối đầu như có ảo giác đang nhìn xuống dưới chằm chằm, cậu dựa vào cái này đã hoàn thành rất nhiều lần trừng phạt lớp luyện bóng của giáo viên, phạt đứng với cậu mà nói chính là dựa tường ngủ ~~~
Tô Thanh Gia ra ngoài mua hoa tươi, mùa hè nóng bức nhanh chóng lên tới đỉnh núi có nghĩa kỳ nghĩ hè sắp qua đi. Bắt đầu từ học kỳ sau, Tô Thanh Gia sẽ phải đeo cặp sách tiếp thu nền giáo dục tiểu học Tây Ban Nha với các cô bé cậu bé tám tuổi khác —— Nghe thấy tin tức này, trong lòng Tô Thanh Gia sụp đổ.
Cô nghĩ đến những tên nhóc vẫn thích lôi kéo bím tóc củ mấy cô bé và mấy cô nhóc thích thảo luận búp bê Barbie, đột nhiên cảm thấy cả người đều không thoải mái.
Nếu có thể, cô rất muốn đơn phương tuyên bố cô có thể trực tiếp học đại học, hoặc ít nhất cũng phải là cấp ba.
Nhưng sẽ không có ai quan tâm đến cô, mặc kệ như thế nào đến ngày khai giảng, cô vẫn phải ngoan ngoãn đeo cặp sách minie lên, treo bình nước lủng lẳng lủng lẳng, sau đó bắt đầu học phép cộng trừ trong vòng 100.
Cho nên vì bảo đảm lượng cung ứng mỹ phẩm dưỡng da cho hai người là cô và Minh Linh, cô cần phải tích góp nhiều nguyên liệu cốt lõi hơn trong mùa hè thanh nhàn này.
Không sai, Minh Linh phát hiện hành động bảo vệ da của con gái, đòi hỏi muốn một hộp, sau đó phát hiện hiệu quả rất tốt vì thế mặt dày gia nhập “Kế hoạch dưỡng thành mỹ nhân” của Tô Thanh Gia, về phần nguồn gốc của phương thuốc, Minh Linh cho rằng d/đ'l;q'd rằng đó là do một bà cô đã qua đời của nhà họ Tô cho, hết cách, suy nghĩ của cô chỉ có như vậy thôi, bằng không cũng sẽ không qua nhiều năm như vậy, bây giờ đã là mẹ của người ta rồi mà vẫn còn mê hoa.
Có mẹ ủng hộ, tuy Tô Thanh Gia nói sẽ chế tạo số lượng lớn nhưng vẫn thoải mái không ít, hai mẹ con vừa làm vừa chơi cũng có thể làm hết mấy phương thuốc còn lại.
Phụ
/25
|