Sinh Ra Là Để Yêu Em

Chương 15 - Chương 15

/25


Mưa vẫn đang rơi, Minh Linh bưng khay bánh kem tới, bơ mịn màng và bánh kem trộn lẫn vào nhau khiến nụ vị giác(*) hưởng thụ tuyệt diệu.

(*): Khí quan cảm thụ của vị giác, phân bố trên mặt lưỡi, dùng để phân biệt mùi vị

“Bảo bối, Carlos đâu? Sao mới đó mà đã không thấy tăm hơi, còn chưa ăn bánh kem mà.” Minh Linh quan sát màn mưa bên ngoài, “Sao mưa lớn như vậy mà không giữ cậu ấy ở lại chơi.”

Tô Thanh Gia hồi phục tinh thần lại trừ trong suy nghĩ, cô che kín cái hộp, “Carlos đi rồi ạ, buổi tối anh ấy còn có việc.” Thấy Minh Linh còn muốn nói gì đó, Tô Thanh Gia vội chạy tới đẩy lưng Minh Linh, “Ôi chao, mommy đại mỹ nhân của con, mẹ mau vào đi không có việc gì đâu. Bánh kem này con ăn thế anh ấy, cũng giống nhau cả thôi.”

Minh Linh đành phải thôi.

Hơn 9 giờ, khách mời đều đi cả rồi, Tô Thanh Gia giúp đỡ dọn dẹp phòng khách một chút rồi trở về phòng.

Cô vẫn chưa mở những món quà khác ra, sợi lắc quấn trên cổ tay hơi hơi nóng lên.

Đối với cô mà nói, đây là một chiếc lắc tay đơn giản, lấy một tác phẩm thiết kế sao chép phong cách mà đeo trên tay của con gái của một vị Quan ngoại giao sẽ bị người ta cười nhạo, thậm chí là không tôn trọng với bản gốc của nhà thiết kế.

Nhưng đối với đối Carlos, đây là một món quà đắt giá và tràn đầy thật lòng, cậu chạy đến bất chấp mưa to, thật cẩn thận mà ôm nó trong lòng ngực, không để nó bị nước mưa dính vào một xíu nào.

Có thể vì để tích cóp đủ tiền, ngoại trừ báo bóng đá mà cậu thích, ngoại trừ đồng phục bóng đá phải mua hoặc ngoại trừ rất nhiều rất nhiều, cuối cùng Carlos đã xem món quà này trở thành trân bảo mà đưa đến trước mặt cô, chỉ vì một cái mỉm cười của cô.

Cậu không hiểu thiết kế, chỉ biết chiếc lắc này rất xinh đẹp mà thôi.

Nhưng cô đã có quá nhiều lắc tay xinh đẹp, mỗi một cái đều rất quý báu, gia cảnh tốt đẹp khiến cô hưởng thụ cuộc sống xa xỉ trong mắt người thường.

Lần này, bà ngoại Sonia tặng cho cô một chiếc vòng cổ trân châu, có viên kim cương thật nhỏ tô điểm thêm, vỏ hộp màu lam của nhãn hiệu Tiffany bao lấy món quà xinh đẹp. Chiếc lắc tay mà Carlos tặng ngay cả một con số lẻ của nó cũng không bằng.

Nhưng cô lại cảm thấy rất quý báu.

Đột nhiên cô hiểu rõ ý nghĩa của một câu nói mà cô đã từng xem rất lâu rồi —— đối với thế giới bạn chỉ là một người bình thường, nhưng đối người nào đó bạn sẽ là toàn bộ thế giới của người ta.

Tô Thanh Gia cảm thấy hốc mắt có hơi ướt, nước mắt mặn mặn lăn xuống khóe miệng.

Thiếu niên này đã mổ cả tim mình ra cho cô xem, trên trái tim lạnh băng hoang tàn vắng vẻ của cậu đã nở ra một đóa hoa.

*

Ở Barcelona, thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng cái mà gió mùa hạ đã thổi đến lần nữa, bức tượng đồng Columbus đối diện tượng thánh nhà thờ lớn, chung cư Casa Batllo tiếp tục ghi lại chuyện xưa Đồ Long.

Tô Thanh Gia đánh Piano có chút mê mang.

Sau khi sống lại dường như tất cả mọi thứ đều bình thường, ngoại trừ bất ngờ quen biết với cậu nhóc tóc vàng thì chính là cây Piano cầm trước mặt này.

Đời trước, Piano chỉ là một sở trường đặc biệt giống như của tụi trẻ con đời sau vậy, ai ra ngoài mà không mang theo một môn nhạc cụ? Piano chỉ là một môn bình thường, cô cũng không coi Piano là chuyện quan trọng, chẳng qua khi nào rảnh rỗi thì đánh đánh giải trí mà thôi. Cô vẫn thích cuộc sống tự do tự tại hơn, bằng không cũng sẽ không đi làm một tay bút tự do.

Nhưng đời này, dưới sự dẫn đường của Minh Linh, đột nhiên cô cảm thấy mê mang. Cô thích Piano sao? Sau này cô muốn phát triển trên lĩnh vực này sao? Sau này cô sẽ đi trên con đường như thế nào?

Cô không phải là một đứa bé thật sự, nhìn Carlos vì ước mơ bóng đá mà cố gắng phấn đấu, cô bỗng nhiên phát hiện bản thần cần bắt đầu suy xét những việc này.

Có kinh nghiệm phong phú của đời trước, cô quả thực có thể bớt đi đường vòng ở một số phương diện nào đó, nhưng điều này cũng không có nghĩa là cô sẽ biết bản thân mình sẽ đi trên con đường nào.

Trong cuộc đời có quá nhiều lựa chọn, tựa như Forest Gump(*) đã từng nói, bạn mãi mãi không biết được viên chocolate tiếp theo sẽ có mùi vị gì.

(*): Forrest Gump là một bộ phim của điện ảnh Hoa Kỳ về cuộc đời của Forrest Gump, một người có chỉ số IQ là 75. Nội dung của bộ phim trải dài xuyên suốt một thời kỳ lịch sử của nước Mỹ.

Tô Thanh Gia bực bội mà gõ gõ Piano, chu cái miệng nhỏ bé lên nằm úp sấp xuống.

“Bảo bối, làm sao vậy? Rất mệt sao?” Minh Linh chạy tới vuốt vuốt mái tóc mềm mại của con gái. “Có chỗ nào không thoải mái sao? Mau nói cho mẹ nghe.”

Tô Thanh Gia cắn môi dưới ngẩng đầu lên, trong đôi mắt ngập nước tất cả đều là hoang mang: “Mẹ, vì sao lúc trước mẹ lại học Piano ạ?” Cô muốn tìm kiếm đáp án từ mẹ.

Minh Linh không nghĩ tới Tô Thanh Gia sẽ hỏi cái này, cô suy tư một chút, nói: “Lần đầu tiên mẹ học Piano là bởi vì giáo viên lễ nghi yêu cầu phải học, nếu không sẽ đánh vào lòng bàn tay của mẹ.” Minh Linh lâm vào hồi ức, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vỗ về đỉnh đầu con gái, “Khi đó giáo viên lễ nghi mà ông ngoại con mời về rất hung dữ, đến bây giờ mẹ vẫn còn nhớ rất rõ bà ấy đánh người đau biết bao nhiêu đấy, học Piano là môn bắt buộc, lúc ấy mẹ cùng học với hai anh


/25

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status