Ánh mắt Minh Minh không chút nhường nhịn đối mặt với ánh mắt Tác Tác, thúc dục Thăng Kê Quyết của mình, tản mát ra một cổ khí thế cường đại:
- Yêu cầu này cũng là trọng yếu nhất. Nếu như các ngươi không thể thỏa mãn thì... tôi nghĩ tôi cũng không cần phải tới Hy Lạp nữa. Tôi và Tề Nhạc không thể tách ra được.
Không biết vì cái gì, Tác Tác cho dù lúc đối mặt với Tề Nhạc cũng phi thường hung hăng càn quấy nhưng vừa cảm thụ được khí tức phát ra từ trên người Minh Minh sắc mặt lập tức hơi trắng bệch, đầu vai lắc lư một cái, bờ môi ông động lên, tựa hồ nói không ra lời.
Lâm Nhất Phàm có chút giật mình liếc nhìn Minh Minh, nói:
- Minh Minh tiểu thư, xin em đừng làm tôi khó xử có được không? Nếu như em muốn mang Tề tiên sinh cùng đi Hy Lạp, như vậy, với tôi mà nói cũng coi như không có cơ hội gì rồi.
Tề Nhạc cuối cùng mở miệng, trên mặt mang theo một tia dáng cười làm cho người nghiền ngẫm, nói:
- Người sáng mắt không nói tiếng lóng, tôi nghĩ các vị có lẽ cũng nhìn ra, tôi và Minh Minh cũng không phải người bình thường. Do chúng ta tu luyện một loại công pháp đặc thù của phương đông nên khí tức tương liên với nhau, một khi chia lìa khoảng cách nhất định sẽ tạo thành tổn thương rất lớn, cho nên, tôi và Minh Minh là không thể nào tách ra được. Lâm tiên sinh, tôi nghĩ mỹ nữ Hy Lạp cũng không ít, anh cần gì lãng phí thời gian ở chỗ này chứ?
- Cậu...
Dù Lâm Nhất Phàm có thông minh, cũng không nghĩ ra mình hao hết lời lẽ lại nhận được kết qủa thế này, sắc mặt hắn liền trở nên khó coi. Lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy Minh Minh hắn đã giật nảy mình, đồng thời bởi vì nguyên nhân chính trị nên hắn đã vui vẻ đáp ứng hôn sự này. Mà chuyện sau khi cách vài năm, khi hắn lại lần nữa nhìn thấy Minh Minh thì đã lập tức bị khí chất của Minh Minh hấp dẫn rồi.
Tuy rằng Minh Minh không hoàn mỹ như Vũ Mâu, như vẽ tuyệt sắc tú lệ kia dù là tuyệt tác của danh gia cũng phải thua nửa phần, tuyệt đối là mỹ nữ phương đông đỉnh cấp điển hình. Vũ Mâu trong lòng hắn là thần thánh không thể xâm phạm, Tác Tác thì hắn ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, nếu như có có một vị thê tử xuất sắc như Minh Minh hắn sẽ phi thường thỏa mãn.
Bởi vậy, từ lầu đầu gặp mặt đến giờ, hắn vẫn muốn dùng các loại phương pháp để gia tăng hảo cảm của Minh Minh đối với mình, để hôn sự có thể thuận lợi. Nhưng lòng Minh Minh rõ ràng lại không ở trên người hắn, nàng tựa hồ có tình cảm cực kỳ thâm hậu với Tề Nhạc này, ngay cả chút cơ hội cũng không có. Hắn thật sự không cam lòng, không cam lòng bị Tề Nhạc cứ như vậy vượt qua.
- Được rồi, tôi đại biểu Nhất Phàm đáp ứng yêu cầu của Cơ tiểu thư, xin mời Tề tiên sinh và Cơ tiểu thư cùng đến Hy Lạp chúng ta chơi.
Vũ Mâu đột nhiên mở miệng trong không khí xấu hổ làm cho Tề Nhạc và Lâm Nhất Phàm đồng thời lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
- Tiểu thư.
Lâm Nhất Phàm có chút lo lắng kêu một tiếng.
Vũ Mâu giơ tay lên, ngăn cản hắn nói thêm gì đó, cười nhạt một tiếng, nói:
- Bất quá, Tề tiên sinh, Cơ tiểu thư, Nhất Phàm đã nhiều lần nhượng bộ, các ngươi có thể cũng nhường một bước không?
Tề Nhạc nhìn Vũ Mâu, không biết vì cái gì, vừa nhìn thấy đôi tử nhãn trong suốt của nàng, tinh thần hắn sẽ không tự giác bị hấp dẫn.
Minh Minh nói:
- Vậy cô hi vọng chúng tôi sẽ nhượng bộ ở phương diện nào?
Vũ Mâu mỉm cười, nụ cười của nàng rất nhu hòa, cười dấu răng, khí tức kia cũng không phải quá cao quý, mà mang đến cho người một cảm giác rất thân thiết:
- Cùng đi Hy Lạp, tôi hi vọng Minh Minh tiểu thư và Tề tiên sinh không nên đi cùng nhau. Để Nhất Phàm đưa Minh Minh tiểu thư đi du lịch, mà Tề tiên sinh sẽ do tôi đến bồi cùng a.
- Tiểu thư.
Lúc này đây, Lâm Nhất Phàm và Tác Tác đồng thời lên tiếng kinh hô, bọn hắn đều không nghĩ tới Vũ Mâu sẽ làm ra quyết định như vậy.
- Không được.
Minh Minh không cần suy nghĩ đã lập tức cự tuyệt. Mỗi nữ hài tử lúc nhìn thấy nữ tử còn xuất sắc hơn cả mình, rất dễ dàng sẽ sinh ra tâm lý đối nghịch, Minh Minh cũng không ngoại lệ. Ngoại trừ Hải Như Nguyệt ra, đây là lần đầu tiên nàng gặp một nữ nhân toàn bộ phương vị đều vượt qua mình. Vũ Mâu trước mặt này bất luận từ tướng mạo hay là khí chất đều cao hơn mình một bậc, để cho nàng và Tề Nhạc ở cùng một chỗ, vạn nhất xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?
- Cơ tiểu thư xin nghe tôi nói hết được chứ?
Cảm xúc của Vũ Mâu cũng không vì Minh Minh cự tuyệt mà sinh ra biến hóa, Lâm Nhất Phàm và Tác Tác cũng bị nàng dùng ánh mắt ngăn lại:
- Đầu tiên, tôi đáp ứng hai vị cùng chúng tôi đến Hy Lạp, tự nhiên là có thể giải quyết vấn đề vừa rồi theo lời Tề tiên sinh. Đồng thời, tôi dùng nhân cách đảm bảo, an toàn của các vị ở Hy Lạp tuyệt sẽ không xuất hiện vấn đề. Hơn nữa, tôi đáp ứng cho các vị mỗi ngày cũng có thể gặp mặt một lần. Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của chúng ta rồi. Sau khi lữ hành kết thúc, nếu như chuyện vẫn như bây giờ, ta có thể đại biểu Nhất Phàm, giải trừ hôn ước giữa các ngươi, sau này cũng cam đoan hắn sẽ không còn bất luận quấy rối nào nữa.
Nghe Vũ Mâu nói xong, trong nội tâm Minh Minh cũng cảm giác được một hồi không ổn, tuy rằng điều kiện đã rất hậu đãi rồi, nhưng nàng vẫn lắc đầu liên tục.
- Được rồi, chúng tôi đáp ứng.
Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên vang lên, khiến mọi người đều nhìn lại.
Hải Như Nguyệt mặc váy dài màu trắng lặng yên xuất hiện, cầu da trên bờ vai áo choàng càng thêm phụ trợ thêm khí chất cao quý của nàng, giơ tay nhấc chân đều tản mát ra một cổ khí thế cường đại bao phủ toàn trường. Luận thực lực, hiện giờ mạnh nhất trong cầm tinh thủ hộ thần vẫn là Hải Như Nguyệt, ngày đó nàng đánh một trận với Tề Nhạc, vì sợ làm bị thương đến tánh mạng của Tề Nhạc nên vẫn còn có mấy phần giữ lại.
Nàng vừa xuất hiện, khí thế bên phía Tề Nhạc lập tức đại thịnh.
Hải Như Nguyệt nhìn qua có vẻ đi không nhanh, nhưng nàng vừa dứt lời, người cũng đã đi vào quán cà phê, trong ánh mắt dò xét của mọi người, nàng đi tới bên người Tề Nhạc và Minh Minh.
- Chị Như Nguyệt.
Minh Minh kêu một tiếng.
Hải Như Nguyệt ôn hòa ôm đầu vai Minh Minh, ánh mắt đối mặt với Vũ Mâu:
- Đề nghị của Vũ Mâu tiểu thư, chúng ta đáp ứng.
Tề Nhạc đưa ra một ánh mắt hỏi thăm về phía Hải Như Nguyệt, Hải Như Nguyệt mỉm cười, nói:
- Em nghĩ, có Vũ Mâu tiểu thư làm bạn, Tề Nhạc anh cũng có thể lãnh hội một chút phong tình của Hy Lạp. Gần đây không phải anh rất có hứng thú với thần thoại Hy Lạp sao? Đây chính là một cơ hội tốt.
Nghe xong Hải Như Nguyệt nói những lời này, Tề Nhạc lập tức đã hiểu được ý của nàng, trước mặt chính là Hy Lạp Thủ Hộ Giả, nếu như mình và Hải Như Nguyệt suy đoán chính xác thân phận của Vũ Mâu tiểu thư này chính xác thì..., nàng đã đáp ứng cam đoan an toàn của mình và Minh Minh, đó không phải là một cơ hội tốt để tìm kiếm thông tin về tình hình Hy Lạp Thủ Hộ Giả sao?
- Yêu cầu này cũng là trọng yếu nhất. Nếu như các ngươi không thể thỏa mãn thì... tôi nghĩ tôi cũng không cần phải tới Hy Lạp nữa. Tôi và Tề Nhạc không thể tách ra được.
Không biết vì cái gì, Tác Tác cho dù lúc đối mặt với Tề Nhạc cũng phi thường hung hăng càn quấy nhưng vừa cảm thụ được khí tức phát ra từ trên người Minh Minh sắc mặt lập tức hơi trắng bệch, đầu vai lắc lư một cái, bờ môi ông động lên, tựa hồ nói không ra lời.
Lâm Nhất Phàm có chút giật mình liếc nhìn Minh Minh, nói:
- Minh Minh tiểu thư, xin em đừng làm tôi khó xử có được không? Nếu như em muốn mang Tề tiên sinh cùng đi Hy Lạp, như vậy, với tôi mà nói cũng coi như không có cơ hội gì rồi.
Tề Nhạc cuối cùng mở miệng, trên mặt mang theo một tia dáng cười làm cho người nghiền ngẫm, nói:
- Người sáng mắt không nói tiếng lóng, tôi nghĩ các vị có lẽ cũng nhìn ra, tôi và Minh Minh cũng không phải người bình thường. Do chúng ta tu luyện một loại công pháp đặc thù của phương đông nên khí tức tương liên với nhau, một khi chia lìa khoảng cách nhất định sẽ tạo thành tổn thương rất lớn, cho nên, tôi và Minh Minh là không thể nào tách ra được. Lâm tiên sinh, tôi nghĩ mỹ nữ Hy Lạp cũng không ít, anh cần gì lãng phí thời gian ở chỗ này chứ?
- Cậu...
Dù Lâm Nhất Phàm có thông minh, cũng không nghĩ ra mình hao hết lời lẽ lại nhận được kết qủa thế này, sắc mặt hắn liền trở nên khó coi. Lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy Minh Minh hắn đã giật nảy mình, đồng thời bởi vì nguyên nhân chính trị nên hắn đã vui vẻ đáp ứng hôn sự này. Mà chuyện sau khi cách vài năm, khi hắn lại lần nữa nhìn thấy Minh Minh thì đã lập tức bị khí chất của Minh Minh hấp dẫn rồi.
Tuy rằng Minh Minh không hoàn mỹ như Vũ Mâu, như vẽ tuyệt sắc tú lệ kia dù là tuyệt tác của danh gia cũng phải thua nửa phần, tuyệt đối là mỹ nữ phương đông đỉnh cấp điển hình. Vũ Mâu trong lòng hắn là thần thánh không thể xâm phạm, Tác Tác thì hắn ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, nếu như có có một vị thê tử xuất sắc như Minh Minh hắn sẽ phi thường thỏa mãn.
Bởi vậy, từ lầu đầu gặp mặt đến giờ, hắn vẫn muốn dùng các loại phương pháp để gia tăng hảo cảm của Minh Minh đối với mình, để hôn sự có thể thuận lợi. Nhưng lòng Minh Minh rõ ràng lại không ở trên người hắn, nàng tựa hồ có tình cảm cực kỳ thâm hậu với Tề Nhạc này, ngay cả chút cơ hội cũng không có. Hắn thật sự không cam lòng, không cam lòng bị Tề Nhạc cứ như vậy vượt qua.
- Được rồi, tôi đại biểu Nhất Phàm đáp ứng yêu cầu của Cơ tiểu thư, xin mời Tề tiên sinh và Cơ tiểu thư cùng đến Hy Lạp chúng ta chơi.
Vũ Mâu đột nhiên mở miệng trong không khí xấu hổ làm cho Tề Nhạc và Lâm Nhất Phàm đồng thời lộ ra ánh mắt kinh ngạc.
- Tiểu thư.
Lâm Nhất Phàm có chút lo lắng kêu một tiếng.
Vũ Mâu giơ tay lên, ngăn cản hắn nói thêm gì đó, cười nhạt một tiếng, nói:
- Bất quá, Tề tiên sinh, Cơ tiểu thư, Nhất Phàm đã nhiều lần nhượng bộ, các ngươi có thể cũng nhường một bước không?
Tề Nhạc nhìn Vũ Mâu, không biết vì cái gì, vừa nhìn thấy đôi tử nhãn trong suốt của nàng, tinh thần hắn sẽ không tự giác bị hấp dẫn.
Minh Minh nói:
- Vậy cô hi vọng chúng tôi sẽ nhượng bộ ở phương diện nào?
Vũ Mâu mỉm cười, nụ cười của nàng rất nhu hòa, cười dấu răng, khí tức kia cũng không phải quá cao quý, mà mang đến cho người một cảm giác rất thân thiết:
- Cùng đi Hy Lạp, tôi hi vọng Minh Minh tiểu thư và Tề tiên sinh không nên đi cùng nhau. Để Nhất Phàm đưa Minh Minh tiểu thư đi du lịch, mà Tề tiên sinh sẽ do tôi đến bồi cùng a.
- Tiểu thư.
Lúc này đây, Lâm Nhất Phàm và Tác Tác đồng thời lên tiếng kinh hô, bọn hắn đều không nghĩ tới Vũ Mâu sẽ làm ra quyết định như vậy.
- Không được.
Minh Minh không cần suy nghĩ đã lập tức cự tuyệt. Mỗi nữ hài tử lúc nhìn thấy nữ tử còn xuất sắc hơn cả mình, rất dễ dàng sẽ sinh ra tâm lý đối nghịch, Minh Minh cũng không ngoại lệ. Ngoại trừ Hải Như Nguyệt ra, đây là lần đầu tiên nàng gặp một nữ nhân toàn bộ phương vị đều vượt qua mình. Vũ Mâu trước mặt này bất luận từ tướng mạo hay là khí chất đều cao hơn mình một bậc, để cho nàng và Tề Nhạc ở cùng một chỗ, vạn nhất xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?
- Cơ tiểu thư xin nghe tôi nói hết được chứ?
Cảm xúc của Vũ Mâu cũng không vì Minh Minh cự tuyệt mà sinh ra biến hóa, Lâm Nhất Phàm và Tác Tác cũng bị nàng dùng ánh mắt ngăn lại:
- Đầu tiên, tôi đáp ứng hai vị cùng chúng tôi đến Hy Lạp, tự nhiên là có thể giải quyết vấn đề vừa rồi theo lời Tề tiên sinh. Đồng thời, tôi dùng nhân cách đảm bảo, an toàn của các vị ở Hy Lạp tuyệt sẽ không xuất hiện vấn đề. Hơn nữa, tôi đáp ứng cho các vị mỗi ngày cũng có thể gặp mặt một lần. Đây đã là nhượng bộ lớn nhất của chúng ta rồi. Sau khi lữ hành kết thúc, nếu như chuyện vẫn như bây giờ, ta có thể đại biểu Nhất Phàm, giải trừ hôn ước giữa các ngươi, sau này cũng cam đoan hắn sẽ không còn bất luận quấy rối nào nữa.
Nghe Vũ Mâu nói xong, trong nội tâm Minh Minh cũng cảm giác được một hồi không ổn, tuy rằng điều kiện đã rất hậu đãi rồi, nhưng nàng vẫn lắc đầu liên tục.
- Được rồi, chúng tôi đáp ứng.
Một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên vang lên, khiến mọi người đều nhìn lại.
Hải Như Nguyệt mặc váy dài màu trắng lặng yên xuất hiện, cầu da trên bờ vai áo choàng càng thêm phụ trợ thêm khí chất cao quý của nàng, giơ tay nhấc chân đều tản mát ra một cổ khí thế cường đại bao phủ toàn trường. Luận thực lực, hiện giờ mạnh nhất trong cầm tinh thủ hộ thần vẫn là Hải Như Nguyệt, ngày đó nàng đánh một trận với Tề Nhạc, vì sợ làm bị thương đến tánh mạng của Tề Nhạc nên vẫn còn có mấy phần giữ lại.
Nàng vừa xuất hiện, khí thế bên phía Tề Nhạc lập tức đại thịnh.
Hải Như Nguyệt nhìn qua có vẻ đi không nhanh, nhưng nàng vừa dứt lời, người cũng đã đi vào quán cà phê, trong ánh mắt dò xét của mọi người, nàng đi tới bên người Tề Nhạc và Minh Minh.
- Chị Như Nguyệt.
Minh Minh kêu một tiếng.
Hải Như Nguyệt ôn hòa ôm đầu vai Minh Minh, ánh mắt đối mặt với Vũ Mâu:
- Đề nghị của Vũ Mâu tiểu thư, chúng ta đáp ứng.
Tề Nhạc đưa ra một ánh mắt hỏi thăm về phía Hải Như Nguyệt, Hải Như Nguyệt mỉm cười, nói:
- Em nghĩ, có Vũ Mâu tiểu thư làm bạn, Tề Nhạc anh cũng có thể lãnh hội một chút phong tình của Hy Lạp. Gần đây không phải anh rất có hứng thú với thần thoại Hy Lạp sao? Đây chính là một cơ hội tốt.
Nghe xong Hải Như Nguyệt nói những lời này, Tề Nhạc lập tức đã hiểu được ý của nàng, trước mặt chính là Hy Lạp Thủ Hộ Giả, nếu như mình và Hải Như Nguyệt suy đoán chính xác thân phận của Vũ Mâu tiểu thư này chính xác thì..., nàng đã đáp ứng cam đoan an toàn của mình và Minh Minh, đó không phải là một cơ hội tốt để tìm kiếm thông tin về tình hình Hy Lạp Thủ Hộ Giả sao?
/1391
|