Nhận ra thanh âm quen thuộc, Thanh Hương cuống quýt nói:
- Đúng là giọng của Bạch Yến rồi. Chúng ta mau đi cứu bạn ấy!
Trần Phi gật nhẹ, tiếp tục dẫn đầu đội ngũ, Thanh Hương rụt rè theo ngay sau lưng hắn. Lương Nhật hơi ngần ngừ có vẻ không muốn, sau đó vẫn bước theo, giữ khoảng cách khá xa hai người.
Cứu người như cứu hỏa, Trần Phi chạy nhanh về hướng đang liên hồi phát ra từng tràng kêu thảm. Thanh Hương cố gắng lắm mới theo kịp, về phần Lương Nhật vốn là kiện tướng thể thao có thể chất hơn người nên không gặp chút khó khăn, tuy nhiên hắn vẫn cố tình giữ một khoảng cách cố định với hai người kia.
Cả bọn chạy xuyên qua dãy hành lang dài tối âm u, đi vào một khoảng sân rộng đổ bê tông cứng, đối diện là khu ký túc xá nữ với những khu phòng ốc san sát được bao kín bởi hàng rào lưới cao tận ba, bốn mét. Cổng ký túc xá đã bị phá tan hoang, mở bung ra, nhân viên bảo vệ cũng biến mất dạng. Trong tình cảnh hiện nay, họa điên mới ở lì canh giữ nơi này, tính mạng bản thân và gia đình vẫn là quan trọng nhất.
Trần Phi chuyển ánh mắt đến nơi vừa phát ra tiếng kêu cứu, bất giác hít sâu một hơi lạnh lẽo. Ngay gốc phượng cổ thụ nằm bên trái ký túc xá, hai nữ sinh đang bị một bầy thây ma chục con vờn quanh. Bọn chúng đều là sinh viên, giáo viên trong trường biến thành, đang đứng bên dưới, miệng nhễu đờm dãi tanh hôi ngó lên thèm khát hai nữ sinh đang trốn trên một chạc cây cách mặt đất chừng bốn mét. Vài con cố tìm cách leo lên, móng tay đen dài cào vào thân cây những lỗ sâu hoắm đổ nhựa trắng đục, nhưng cứ leo lên được một chút lại bị tụt xuống. Cảnh tượng vừa kinh hãi vừa buồn cười, nhưng đó là trong mắt Trần Phi, còn hai nữ sinh trốn trên cây kia đang sợ tới hồn xiêu phách lạc, liên hồi gào thét khản cả giọng, nước mắt nước mũi chảy lem nhem đầy mặt.
Một cô gái nhìn thấy nhóm Trần Phi thì mừng quýnh, kêu to:
- Thanh Hương, cứu tôi với! Đừng bỏ đi...
Thấy cô bạn thân vẫn an toàn, mắt Thanh Hương đỏ hoe, quay sang khẩn cầu Trần Phi:
- Nhờ bạn, xin hãy cứu bạn ấy!
Đoạn nàng bắt tay lên miệng làm loa, nói to:
- Bạch Yến, bình tĩnh chờ chút! Bọn mình sẽ cứu bạn ngay.
Trông thấy bọn Trần Phi khiến hai nữ sinh kia cực kỳ kích động, lo lắng bị bỏ rơi. Một người đột nhiên như đánh mất lý trí, loay hoay tụt xuống cây, quên mất lũ thây ma chẳng khác gì sói đói chực chờ bên dưới.
Phát hiện nữ sinh kia có hành vi ngu xuẩn, Bạch Yến hốt hoảng đưa tay kéo lại:
- Làm gì thế? Bạn muốn chết sao?
Thanh âm của Bạch Yến lay tỉnh nữ sinh kia, hai chân nàng ta đang tụt xuống liền khựng lại, nhưng chấp chới thế nào mà bị mất đà ngã lộn cổ khỏi thân cây, miệng thét bài hãi.
Bịch!
Lưng cô gái đập mạnh xuống đất, đau đớn lăn lộn, chưa thể gượng dậy thì lũ thây ma đói khát đã điên cuồng nhào tới. Nàng ta chỉ kịp gào lên một tiếng, cơ thể lập tức bị chia năm xẻ bảy, máu đỏ tuôn đầy đất. Cái đầu nàng bị kéo đứt khỏi cổ còn mở mắt trừng trừng hằn sâu vẻ không cam lòng mau chóng bị một thây ma cắn nát, nuốt tọt vào bụng, sau đó nó liếm mép đầy thỏa mãn.
- Không...
Bạch Yến bật kêu thảng thốt, nước mắt giàn giụa, cả người run rẩy càng thêm bám chặt vào thân cây, sợ mình vuột tay rơi xuống sẽ gặp thảm trạng như cô bạn kia.
Ở phía xa, Thanh Hương loạng choạng té ngồi trên đất, dù đã thấy qua cảnh tượng này một lần nhưng nàng vẫn không thể chịu nổi, nghiêng người sang một bên nôn ọe.
Lương Nhật đỡ hơn, chỉ có điều lại len lén lùi ra xa thêm một chút, hai bàn tay nắm chặt đến mức trắng bệch, không rõ vì giận hay sợ.
Thấy nhiều thành quen, Trần Phi không hề phản ứng, chỉ có đôi mày nhíu chặt. Lũ thây ma quá đông, cùng lúc tấn công thì hắn không tài nào ứng phó, chỉ có thể nghĩ cách tách chúng ra, giải quyết từng con mới ổn thỏa.
- Thanh Hương, mau cứu tôi...
Lũ thây ma sau khi đánh chén nữ sinh kia xong giống như được tiếp thêm năng lượng, điên cuồng tranh nhau bám vào thân cây leo lên. Có con hì hục trèo được hơn một mét khiến nữ sinh tên Bạch Yến rất hoảng sợ, quýnh quáng gắng gượng trèo lên chỗ cao hơn, liên miệng kêu cứu.
Thanh Hương còn chưa nôn xong, chạy tới kéo tay Lương Nhật:
- Xin anh mau cứu cô ấy! Bạch Yến là người rất tốt...
Đột ngột bị Thanh Hương bám lấy, nhất thời Lương Nhật không biết phản ứng thế nào. Trước nay hắn luôn tự xem bản thân ưu tú, vượt trội kẻ khác, nghĩ sao nàng kêu hắn xả thân đi cứu cô gái không quen biết kia? Nhưng Lương Nhật không dám từ chối thẳng, sợ đánh mất danh tiếng mình khổ công gầy dựng, miệng lúng búng nói không thành lời.
Cử chỉ hai người kia đều rơi vào mắt Trần Phi. Hắn chán ngán lên tiếng:
- Tôi có cách này cần hai người hợp tác, có thể sẽ cứu được cô ấy.
- Được, bạn muốn tôi làm gì tôi cũng đồng ý. Nhanh lên, để lâu tôi e Bạch Yến sợ hãi trượt chân rơi xuống thì...
Thanh Hương mừng rỡ gật đầu lia lịa, miệng hối thúc.
Lương Nhật thở phào, ngoài mặt tỏ ra hào hiệp:
- Đúng thế. Chúng ta nhanh tay lên, không thể để cảnh đau lòng vừa nãy tiếp diễn.
Trần Phi không tỏ thái độ gì. Trải qua vài chuyện, hắn đã nhìn thấu con người Lương Nhật. Để nói về kẻ này, chỉ cần tóm gọn trong ba từ, không đáng tin.
Bước tới cạnh cổng ký túc xá, Trần Phi chỉ vào hai cánh cổng nằm chỏng chơ dưới đất, nói:
- Hai người chia nhau mỗi người cầm một cái áp sát vào bản lề, cố giữ cho nó đừng đổ xuống.
Không biết Trần Phi có ý định ra sao, nhưng hai người nọ cũng nhanh chóng làm theo lời hắn, nhét hai cánh cổng vào cột trụ hai bên.
- Đúng rồi. Bên này khép chặt, còn bên đây hở ra một chút, chỉ chừa đủ khoảng trống cho một con chui lọt. Lát nữa sau khi tôi ra hiệu thì cứ giữ như vậy thật chặt, đừng buông tay đấy!
Xếp đặt xong, Trần Phi vờ cho tay vào ba lô sau lưng, gọi Gậy Đánh Chó ra. Hắn phải làm vậy để tránh lộ bí mật trước ánh nhìn soi mói từ Lương Nhật.
Nhìn theo Trần Phi một thân một mình đi vào bên trong, Lương Nhật hạ thấp giọng nói với Thanh Hương đang giữ cánh cổng bên kia:
- Cậu ta định làm gì? Ổn không?
Ánh mắt Thanh Hương tràn đầy sự tin tưởng, gật mạnh:
- Không sao đâu. Khi nãy bạn ấy giết năm con thây ma để cứu em. Lần này tuy số lượng tăng gấp đôi, nhưng chắc bạn ấy có thể đối phó được.
Gương mặt điển trai của Lương Nhật hiện vẻ khó tin, không nói thêm mà lẳng lặng quan sát.
Lúc này Trần Phi đã tiếp cận lũ thây ma, mùi thối um xộc thẳng vô mặt. Nhận ra có người đi tới, bọn chúng liền buông tha Bạch Yến đã sợ sắp chết ngất trên kia, bổ nhào về phía Trần Phi.
Trần Phi không định làm anh hùng một mình chống trả lũ thây ma đông đúc trong này. Hắn chỉ muốn thu hút sự chú ý, dẫn dụ chúng ra ngoài, hiện đã đạt được mục đích lập tức ù té chạy. Hắn không chạy quá nhanh, cố lơi cước bộ giữ một khoảng an toàn để lũ thây ma tức giận đeo bám, tránh làm chúng chán nản quay lại chỗ Bạch Yến.
Vừa lao ra khỏi cổng ký túc xá, Trần Phi hét lớn:
- Mau đóng lại như kế hoạch!
Hai người kia lập cập làm theo, cánh cổng mau chóng khép chặt, chỉ hở một khoảng nhỏ ngay giữa.
Rầm! Rầm!
Đột nhiên bị vật lạ ngáng đường, lũ thây ma gầm tức tối, chen chúc chui vào cái lỗ bọn Trần Phi cố tình chừa ra. Một con khỏe nhất tranh ăn chen lên, ló đầu ra ngoài cổng, chưa kịp ngó nghiêng đã bị vật đen trùi trũi đập mạnh giữa sọ.
Bốp!
Ding, bạn vừa giết một con quái, tăng 1 điểm kinh nghiệm. Thây ma vỡ nát đầu còn chưa ngã xuống, con khác đã hất văng ra, hùng hổ lấn tới.
Bốp!
Ding, bạn vừa giết một con quái, tăng 1 điểm kinh nghiệm.
Lại tiếp tục thêm một con khác đạp lên xác hai con kia, tìm cách chui ra.
Trần Phi đứng bên ngoài, Gậy Đánh Chó liên tục đập vun vút, thoáng chốc đã giết được ba con, kinh nghiệm tăng nhanh khiến hắn hưng phấn không thôi.
Ba thây ma ngã xuống lèn chặt khe cửa, đám phía sau không tiếp cận được, tức giận gầm rú đập mạnh hai cánh cửa. Lũ thây ma tuy chậm chạp nhưng có sức mạnh phi thường, mặc kệ Lương Nhật và Thanh Hương ra sức kềm giữ song chỉ sau vài lượt va đập hai cánh cổng đã bị đánh bay, cuốn bọn họ văng ra xa. Cả hai té lăn lộn trên sân, đau đến nhe răng nhếch miệng nhưng vẫn cố gượng đứng dậy, cắm đầu chạy trối chết.
Nhân cơ hội hỗn loạn, lũ thây ma chưa kịp quan sát, Trần Phi nhắm con gần nhất giáng cho một gậy chết tươi, sau đó cũng vội vã chạy ra xa.
Ding, bạn vừa giết một con quái, tăng 1 điểm kinh nghiệm.
Ding, bạn đã tích lũy đủ 10 điểm kinh nghiệm, thăng từ cấp 1 lên cấp 2, được tặng 2 điểm tiềm năng, có muốn sử dụng hay không?
Thanh âm hệ thống nhắc nhở.
- Tăng 1 điểm sức mạnh, 1 điểm nhanh nhẹn!
Vừa chạy Trần Phi vừa nói thầm trong đầu, cơ thể hắn được luồng ánh sáng trắng bao bọc, tốc độ vụt tăng, trong chốc lát đã lướt ngang qua mặt hai người kia.
Lương Nhật thấy thế thất kinh. Hắn là trung phong trong đội bóng rổ trường, vị trí đòi hỏi phải có thể hình và tốc độ vượt trội. Lương Nhật luôn tự hào vào đôi chân thần tốc, dù vừa rồi hắn không chạy hết sức do phải chờ Thanh Hương nhưng Trần Phi bị bỏ xa lại có thể trong chớp mắt vượt qua mình vẫn khiến hắn khó chấp nhận. Nhất là luồng ánh sáng trắng vừa chợt lóe trên người Trần Phi rồi biến mất, đó là cái gì? Liệu có liên quan tới việc tốc độ Trần Phi đột nhiên tăng lên hay không?
Sau khi cảm thấy đã đủ an toàn, cả ba dừng ở giữa sân. Lũ thây ma chỉ lợi hại dưới tình huống bất ngờ, nạn nhân không phòng bị, hoặc ở nơi chật hẹp khó trốn tránh, còn trong khoảng sân rộng như bây giờ xem như bọn chúng vô phương tiếp cận đám Trần Phi, chỉ biết cuồng nộ lết thết đuổi theo tít xa phía sau.
Phát giác Bạch Yến vẫn còn ở trên cây chưa chịu xuống, Thanh Hương kêu lên:
- Bạch Yến, cậu mau leo xuống đi! Bọn chúng bị kéo ra đây cả rồi, không sao đâu!
Bạch Yến gật gật đầu, mím môi loay hoay tìm cách trèo xuống, nhưng mãi không làm sao xuống được. Thân cây phượng cổ thụ to bằng ba người ôm, thẳng đuột, từ chạc cây chỗ nàng ngồi tới gốc không có nơi nào để bám vào. Bạch Yến cũng chẳng nhớ khi trước nàng bằng cách nào có thể leo lên được tận trên này, mếu máo:
- Mình không xuống được. Ai giúp mình với...
Lúc này, đám thây ma biết không làm gì được mấy người Trần Phi, đã sớm quay lưng muốn trở về vị trí cũ săn giết con mồi vẫn còn mắc kẹt trên cây. Việc này hơi kỳ lạ, thông thường thây ma không có linh trí, chỉ biết truy đuổi mục tiêu gần nhất, vì sao hiện giờ khoảng cách giữa bọn Trần Phi và chúng gần hơn so với Bạch Yến ở phía xa, nhưng chúng vẫn chọn nàng mà tấn công? Không lẽ...
Trần Phi rùng mình, thầm nghĩ nếu lũ thây ma bỗng nhiên phát sinh linh trí, đồng nghĩa chúng có thể tiến hóa, như vậy sẽ trở nên đáng sợ gấp trăm lần, nhân loại khó lòng chống cự nổi. Nhưng đó là chuyện về sau, bây giờ Trần Phi buộc phải chạy ngược trở lại lôi kéo lũ thây ma, không để chúng làm hại Bạch Yến.
- Này, tao ở đây này! - Hắn thét to, đánh động lũ thây ma.
Đám thây ma nghe vậy khựng người, chậm chạp xoay lại ngó Trần Phi một hồi, không hiểu sao tiếp tục lảo đảo đi tới gốc phượng cổ thụ.
- Khốn kiếp!
Trần Phi rít qua kẽ răng, buộc lòng tăng nhanh tốc độ di chuyển, hắn phải đến gần lũ thây ma hơn nữa. Khi còn cách chúng khoảng hai mét, bất thình lình một con gầm lên như ra lệnh, cả đám đột ngột quay ngược lại vồ vập Trần Phi.
Một con còn có thể đối đầu, đằng này sáu con cùng lúc tấn công, Trần Phi hấp tấp thối lui, may mà vừa rồi hắn tăng 1 điểm nhanh nhẹn, bằng không khó tránh thoát.
Vồ hụt con mồi, tiếng thây ma khi nãy tiếp tục gầm vang, bọn chúng bỗng tản ra hai bên cố sức đeo bám Trần Phi nhưng vô phương, đành quay về ký túc xá.
Rút kinh nghiệm lần hút chết mới rồi, Trần Phi lau mồ hôi trán, chuyển hướng sang phải, đánh một vòng lớn vượt qua lũ thây ma, ngang nhiên chạy ào vào trong khu ký túc xá đến chỗ Bạch Yến, bỏ lại đằng sau lũ thây ma gầm rú cuồng nộ.
Đến dưới gốc phượng, Trần Phi nói với Bạch Yến đang khóc thút thít phía trên:
- Bạn nhảy xuống đi, tôi đỡ cho!
Bạch Yến ngập ngừng, nửa muốn nhảy nửa lại không. Người thanh niên dưới kia hơi gầy, làm sao có thể đỡ được nàng rơi xuống từ khoảng cách hơn bốn mét, không gãy cổ mới là lạ.
Tiếng gầm của lũ thây ma đã gần sát sau lưng, Trần Phi gấp rút hối thúc:
- Nhanh! Bạn không chịu nhảy xuống, tôi bỏ đi đấy.
Không còn lựa chọn nào khác, Bạch Yến mím chặt môi, nhắm mắt nhắm mũi nhảy đại xuống, phó mặc sống chết cho gã kia định đoạt, dù sao gãy cổ chết vẫn đỡ hơn bị đám thây ma cắn xé, chết một cách xấu xí thê thảm. Đến lúc nguy cấp vẫn còn lo mình xấu xí, chỉ phụ nữ mới có suy nghĩ kỳ quặc như vậy.
Bịch!
Khác với Bạch Yến lo lắng, cứ ngỡ tan xương nát thịt hoặc chí ít cũng bầm dập thân thể, nào ngờ đón nàng là một vòng tay rắn chắc nhưng không kém phần dịu dàng.
Nàng mở bừng hai mắt, ngỡ ngàng nhìn người kia đang mỉm cười rạng rỡ với mình qua lớp kính nón bảo hiểm. Dù không trông rõ mặt Trần Phi do bị cái nón, khẩu trang và lớp kính dày bao phủ, song khoảnh khắc hắn mỉm cười với nàng khiến trái tim Bạch Yến muốn ngừng đập. Nụ cười kia làm nàng bỗng nảy sinh suy nghĩ hắn rất đáng tin, không giống những tên con trai dối trá thường ngày vẫn xum xoe vây quanh nàng.
Trần Phi không biết mình vừa vô tình khơi dậy cảm xúc trong cô gái kia, cũng bỏ quên luôn gương mặt xinh đẹp mỹ miều của nàng, chỉ thoáng cười trấn an rồi cứ thế bế Bạch Yến lao đi. Hắn định chạy ra cổng, phát hiện lũ thây ma cắt cử ba con đứng canh ngay đó liền thay đổi ý định, đánh một vòng ra phía sau ký túc xá.
- Phía sau này có bọn chúng không?
Chân không ngừng hoạt động, Trần Phi hỏi, không để ý cô nàng Bạch Yến nằm gọn trong vòng tay hắn đang đỏ rần mặt như tôm luộc, trông càng xinh đẹp mê hồn. Nàng ấp úng:
- Tôi... tôi không rõ. Trước đó thì không có.
- Vậy... có chỗ nào thoát ra được, ngoài cái cổng kia không?
- Không.
Bạch Yến lắc đầu, sau bật reo:
- Tôi nhớ rồi, ở góc phía bắc có một đoạn tường rào bị cắt đứt. Tối tối mấy bạn nữ vẫn hay đưa người yêu vào qua đường đó, tránh bị bảo vệ bắt gặp kỷ luật.
Nói đến đây, miệng nàng chợt cứng ngắc, nín luôn, thầm nghĩ mình ngày thường đoan trang, sao bỗng dưng nhiều chuyện chắc tới vấn đề tế nhị kia trước mặt người lạ.
Trần Phi lại không hề chú ý, hì hục chạy về phía bắc, để tâm tìm kiếm nơi Bạch Yến vừa chỉ. Tuy sức vóc hắn đã tăng lên nhưng cô gái này cao gần một mét bảy, nặng chắc không duới năm mươi ký, báo hại Trần Phi ẵm một thời gian dài đã bắt đầu thấy tê mỏi, chỉ còn biết cắn răng chịu đựng. Không rõ Bạch Yến có nhận thấy nỗi khổ của hắn không, chỉ biết lại nghe nàng ta hào hứng đưa tay chỉ:
- Chính là nơi đó, bạn mau chạy đến!
Nhìn đoạn tường rào mắt lưới ở xa xa, Trần Phi thầm kêu trời, nghiến răng gồng người bế Bạch Yến chạy tới.
Đoạn tường rào bị kẻ nào dùng kềm cắt một khoảng rộng, sau đó dùng kẽm nhỏ cột chặt cố định, không đến gần rất khó nhận ra. Trần Phi đặt Bạch Yến đứng xuống, hai cánh tay hơi tê mỏi bẻ bẻ vài lượt để lấy lại cảm giác, đoạn tháo mấy sợi kẽm ra.
Khi gần tháo xong, khóe mắt hắn chợt bắt gặp một bóng đen nhảy chồm tới sau lưng Bạch Yến. Trần Phi không kịp cảnh báo, chỉ đẩy mạnh nàng ngã sang bên, đồng thời nhảy theo.
Vụt!
Chộp hụt vào khoảng không, thây ma vừa âm thầm xuất hiện gầm lên hung tợn, tiếp tục nhào tới. Phản ứng nó nhanh hơn hẳn lũ thây ma Trần Phi từng gặp, bất quá vẫn còn kém hắn một ít. Gậy Đánh Chó hiện ra trong tay Trần Phi, ầm ầm đập xuống đầu thây ma kia. Tốc độ đánh của Trần Phi rất nhanh, vậy mà phút chót thây ma vẫn kịp ngoẹo đầu sang bên tránh được, nhưng vẫn ăn trọn một gậy ngay bả vai, nửa người vỡ toang, máu thịt rơi vãi tứ tung.
Phía sau, có tiếng Bạch Yến la hoảng. Nàng loạng choạng lùi hơn chục bước, ngồi thụp xuống, tay bịt chặt mắt không dám nhìn tiếp.
- Đúng là giọng của Bạch Yến rồi. Chúng ta mau đi cứu bạn ấy!
Trần Phi gật nhẹ, tiếp tục dẫn đầu đội ngũ, Thanh Hương rụt rè theo ngay sau lưng hắn. Lương Nhật hơi ngần ngừ có vẻ không muốn, sau đó vẫn bước theo, giữ khoảng cách khá xa hai người.
Cứu người như cứu hỏa, Trần Phi chạy nhanh về hướng đang liên hồi phát ra từng tràng kêu thảm. Thanh Hương cố gắng lắm mới theo kịp, về phần Lương Nhật vốn là kiện tướng thể thao có thể chất hơn người nên không gặp chút khó khăn, tuy nhiên hắn vẫn cố tình giữ một khoảng cách cố định với hai người kia.
Cả bọn chạy xuyên qua dãy hành lang dài tối âm u, đi vào một khoảng sân rộng đổ bê tông cứng, đối diện là khu ký túc xá nữ với những khu phòng ốc san sát được bao kín bởi hàng rào lưới cao tận ba, bốn mét. Cổng ký túc xá đã bị phá tan hoang, mở bung ra, nhân viên bảo vệ cũng biến mất dạng. Trong tình cảnh hiện nay, họa điên mới ở lì canh giữ nơi này, tính mạng bản thân và gia đình vẫn là quan trọng nhất.
Trần Phi chuyển ánh mắt đến nơi vừa phát ra tiếng kêu cứu, bất giác hít sâu một hơi lạnh lẽo. Ngay gốc phượng cổ thụ nằm bên trái ký túc xá, hai nữ sinh đang bị một bầy thây ma chục con vờn quanh. Bọn chúng đều là sinh viên, giáo viên trong trường biến thành, đang đứng bên dưới, miệng nhễu đờm dãi tanh hôi ngó lên thèm khát hai nữ sinh đang trốn trên một chạc cây cách mặt đất chừng bốn mét. Vài con cố tìm cách leo lên, móng tay đen dài cào vào thân cây những lỗ sâu hoắm đổ nhựa trắng đục, nhưng cứ leo lên được một chút lại bị tụt xuống. Cảnh tượng vừa kinh hãi vừa buồn cười, nhưng đó là trong mắt Trần Phi, còn hai nữ sinh trốn trên cây kia đang sợ tới hồn xiêu phách lạc, liên hồi gào thét khản cả giọng, nước mắt nước mũi chảy lem nhem đầy mặt.
Một cô gái nhìn thấy nhóm Trần Phi thì mừng quýnh, kêu to:
- Thanh Hương, cứu tôi với! Đừng bỏ đi...
Thấy cô bạn thân vẫn an toàn, mắt Thanh Hương đỏ hoe, quay sang khẩn cầu Trần Phi:
- Nhờ bạn, xin hãy cứu bạn ấy!
Đoạn nàng bắt tay lên miệng làm loa, nói to:
- Bạch Yến, bình tĩnh chờ chút! Bọn mình sẽ cứu bạn ngay.
Trông thấy bọn Trần Phi khiến hai nữ sinh kia cực kỳ kích động, lo lắng bị bỏ rơi. Một người đột nhiên như đánh mất lý trí, loay hoay tụt xuống cây, quên mất lũ thây ma chẳng khác gì sói đói chực chờ bên dưới.
Phát hiện nữ sinh kia có hành vi ngu xuẩn, Bạch Yến hốt hoảng đưa tay kéo lại:
- Làm gì thế? Bạn muốn chết sao?
Thanh âm của Bạch Yến lay tỉnh nữ sinh kia, hai chân nàng ta đang tụt xuống liền khựng lại, nhưng chấp chới thế nào mà bị mất đà ngã lộn cổ khỏi thân cây, miệng thét bài hãi.
Bịch!
Lưng cô gái đập mạnh xuống đất, đau đớn lăn lộn, chưa thể gượng dậy thì lũ thây ma đói khát đã điên cuồng nhào tới. Nàng ta chỉ kịp gào lên một tiếng, cơ thể lập tức bị chia năm xẻ bảy, máu đỏ tuôn đầy đất. Cái đầu nàng bị kéo đứt khỏi cổ còn mở mắt trừng trừng hằn sâu vẻ không cam lòng mau chóng bị một thây ma cắn nát, nuốt tọt vào bụng, sau đó nó liếm mép đầy thỏa mãn.
- Không...
Bạch Yến bật kêu thảng thốt, nước mắt giàn giụa, cả người run rẩy càng thêm bám chặt vào thân cây, sợ mình vuột tay rơi xuống sẽ gặp thảm trạng như cô bạn kia.
Ở phía xa, Thanh Hương loạng choạng té ngồi trên đất, dù đã thấy qua cảnh tượng này một lần nhưng nàng vẫn không thể chịu nổi, nghiêng người sang một bên nôn ọe.
Lương Nhật đỡ hơn, chỉ có điều lại len lén lùi ra xa thêm một chút, hai bàn tay nắm chặt đến mức trắng bệch, không rõ vì giận hay sợ.
Thấy nhiều thành quen, Trần Phi không hề phản ứng, chỉ có đôi mày nhíu chặt. Lũ thây ma quá đông, cùng lúc tấn công thì hắn không tài nào ứng phó, chỉ có thể nghĩ cách tách chúng ra, giải quyết từng con mới ổn thỏa.
- Thanh Hương, mau cứu tôi...
Lũ thây ma sau khi đánh chén nữ sinh kia xong giống như được tiếp thêm năng lượng, điên cuồng tranh nhau bám vào thân cây leo lên. Có con hì hục trèo được hơn một mét khiến nữ sinh tên Bạch Yến rất hoảng sợ, quýnh quáng gắng gượng trèo lên chỗ cao hơn, liên miệng kêu cứu.
Thanh Hương còn chưa nôn xong, chạy tới kéo tay Lương Nhật:
- Xin anh mau cứu cô ấy! Bạch Yến là người rất tốt...
Đột ngột bị Thanh Hương bám lấy, nhất thời Lương Nhật không biết phản ứng thế nào. Trước nay hắn luôn tự xem bản thân ưu tú, vượt trội kẻ khác, nghĩ sao nàng kêu hắn xả thân đi cứu cô gái không quen biết kia? Nhưng Lương Nhật không dám từ chối thẳng, sợ đánh mất danh tiếng mình khổ công gầy dựng, miệng lúng búng nói không thành lời.
Cử chỉ hai người kia đều rơi vào mắt Trần Phi. Hắn chán ngán lên tiếng:
- Tôi có cách này cần hai người hợp tác, có thể sẽ cứu được cô ấy.
- Được, bạn muốn tôi làm gì tôi cũng đồng ý. Nhanh lên, để lâu tôi e Bạch Yến sợ hãi trượt chân rơi xuống thì...
Thanh Hương mừng rỡ gật đầu lia lịa, miệng hối thúc.
Lương Nhật thở phào, ngoài mặt tỏ ra hào hiệp:
- Đúng thế. Chúng ta nhanh tay lên, không thể để cảnh đau lòng vừa nãy tiếp diễn.
Trần Phi không tỏ thái độ gì. Trải qua vài chuyện, hắn đã nhìn thấu con người Lương Nhật. Để nói về kẻ này, chỉ cần tóm gọn trong ba từ, không đáng tin.
Bước tới cạnh cổng ký túc xá, Trần Phi chỉ vào hai cánh cổng nằm chỏng chơ dưới đất, nói:
- Hai người chia nhau mỗi người cầm một cái áp sát vào bản lề, cố giữ cho nó đừng đổ xuống.
Không biết Trần Phi có ý định ra sao, nhưng hai người nọ cũng nhanh chóng làm theo lời hắn, nhét hai cánh cổng vào cột trụ hai bên.
- Đúng rồi. Bên này khép chặt, còn bên đây hở ra một chút, chỉ chừa đủ khoảng trống cho một con chui lọt. Lát nữa sau khi tôi ra hiệu thì cứ giữ như vậy thật chặt, đừng buông tay đấy!
Xếp đặt xong, Trần Phi vờ cho tay vào ba lô sau lưng, gọi Gậy Đánh Chó ra. Hắn phải làm vậy để tránh lộ bí mật trước ánh nhìn soi mói từ Lương Nhật.
Nhìn theo Trần Phi một thân một mình đi vào bên trong, Lương Nhật hạ thấp giọng nói với Thanh Hương đang giữ cánh cổng bên kia:
- Cậu ta định làm gì? Ổn không?
Ánh mắt Thanh Hương tràn đầy sự tin tưởng, gật mạnh:
- Không sao đâu. Khi nãy bạn ấy giết năm con thây ma để cứu em. Lần này tuy số lượng tăng gấp đôi, nhưng chắc bạn ấy có thể đối phó được.
Gương mặt điển trai của Lương Nhật hiện vẻ khó tin, không nói thêm mà lẳng lặng quan sát.
Lúc này Trần Phi đã tiếp cận lũ thây ma, mùi thối um xộc thẳng vô mặt. Nhận ra có người đi tới, bọn chúng liền buông tha Bạch Yến đã sợ sắp chết ngất trên kia, bổ nhào về phía Trần Phi.
Trần Phi không định làm anh hùng một mình chống trả lũ thây ma đông đúc trong này. Hắn chỉ muốn thu hút sự chú ý, dẫn dụ chúng ra ngoài, hiện đã đạt được mục đích lập tức ù té chạy. Hắn không chạy quá nhanh, cố lơi cước bộ giữ một khoảng an toàn để lũ thây ma tức giận đeo bám, tránh làm chúng chán nản quay lại chỗ Bạch Yến.
Vừa lao ra khỏi cổng ký túc xá, Trần Phi hét lớn:
- Mau đóng lại như kế hoạch!
Hai người kia lập cập làm theo, cánh cổng mau chóng khép chặt, chỉ hở một khoảng nhỏ ngay giữa.
Rầm! Rầm!
Đột nhiên bị vật lạ ngáng đường, lũ thây ma gầm tức tối, chen chúc chui vào cái lỗ bọn Trần Phi cố tình chừa ra. Một con khỏe nhất tranh ăn chen lên, ló đầu ra ngoài cổng, chưa kịp ngó nghiêng đã bị vật đen trùi trũi đập mạnh giữa sọ.
Bốp!
Ding, bạn vừa giết một con quái, tăng 1 điểm kinh nghiệm. Thây ma vỡ nát đầu còn chưa ngã xuống, con khác đã hất văng ra, hùng hổ lấn tới.
Bốp!
Ding, bạn vừa giết một con quái, tăng 1 điểm kinh nghiệm.
Lại tiếp tục thêm một con khác đạp lên xác hai con kia, tìm cách chui ra.
Trần Phi đứng bên ngoài, Gậy Đánh Chó liên tục đập vun vút, thoáng chốc đã giết được ba con, kinh nghiệm tăng nhanh khiến hắn hưng phấn không thôi.
Ba thây ma ngã xuống lèn chặt khe cửa, đám phía sau không tiếp cận được, tức giận gầm rú đập mạnh hai cánh cửa. Lũ thây ma tuy chậm chạp nhưng có sức mạnh phi thường, mặc kệ Lương Nhật và Thanh Hương ra sức kềm giữ song chỉ sau vài lượt va đập hai cánh cổng đã bị đánh bay, cuốn bọn họ văng ra xa. Cả hai té lăn lộn trên sân, đau đến nhe răng nhếch miệng nhưng vẫn cố gượng đứng dậy, cắm đầu chạy trối chết.
Nhân cơ hội hỗn loạn, lũ thây ma chưa kịp quan sát, Trần Phi nhắm con gần nhất giáng cho một gậy chết tươi, sau đó cũng vội vã chạy ra xa.
Ding, bạn vừa giết một con quái, tăng 1 điểm kinh nghiệm.
Ding, bạn đã tích lũy đủ 10 điểm kinh nghiệm, thăng từ cấp 1 lên cấp 2, được tặng 2 điểm tiềm năng, có muốn sử dụng hay không?
Thanh âm hệ thống nhắc nhở.
- Tăng 1 điểm sức mạnh, 1 điểm nhanh nhẹn!
Vừa chạy Trần Phi vừa nói thầm trong đầu, cơ thể hắn được luồng ánh sáng trắng bao bọc, tốc độ vụt tăng, trong chốc lát đã lướt ngang qua mặt hai người kia.
Lương Nhật thấy thế thất kinh. Hắn là trung phong trong đội bóng rổ trường, vị trí đòi hỏi phải có thể hình và tốc độ vượt trội. Lương Nhật luôn tự hào vào đôi chân thần tốc, dù vừa rồi hắn không chạy hết sức do phải chờ Thanh Hương nhưng Trần Phi bị bỏ xa lại có thể trong chớp mắt vượt qua mình vẫn khiến hắn khó chấp nhận. Nhất là luồng ánh sáng trắng vừa chợt lóe trên người Trần Phi rồi biến mất, đó là cái gì? Liệu có liên quan tới việc tốc độ Trần Phi đột nhiên tăng lên hay không?
Sau khi cảm thấy đã đủ an toàn, cả ba dừng ở giữa sân. Lũ thây ma chỉ lợi hại dưới tình huống bất ngờ, nạn nhân không phòng bị, hoặc ở nơi chật hẹp khó trốn tránh, còn trong khoảng sân rộng như bây giờ xem như bọn chúng vô phương tiếp cận đám Trần Phi, chỉ biết cuồng nộ lết thết đuổi theo tít xa phía sau.
Phát giác Bạch Yến vẫn còn ở trên cây chưa chịu xuống, Thanh Hương kêu lên:
- Bạch Yến, cậu mau leo xuống đi! Bọn chúng bị kéo ra đây cả rồi, không sao đâu!
Bạch Yến gật gật đầu, mím môi loay hoay tìm cách trèo xuống, nhưng mãi không làm sao xuống được. Thân cây phượng cổ thụ to bằng ba người ôm, thẳng đuột, từ chạc cây chỗ nàng ngồi tới gốc không có nơi nào để bám vào. Bạch Yến cũng chẳng nhớ khi trước nàng bằng cách nào có thể leo lên được tận trên này, mếu máo:
- Mình không xuống được. Ai giúp mình với...
Lúc này, đám thây ma biết không làm gì được mấy người Trần Phi, đã sớm quay lưng muốn trở về vị trí cũ săn giết con mồi vẫn còn mắc kẹt trên cây. Việc này hơi kỳ lạ, thông thường thây ma không có linh trí, chỉ biết truy đuổi mục tiêu gần nhất, vì sao hiện giờ khoảng cách giữa bọn Trần Phi và chúng gần hơn so với Bạch Yến ở phía xa, nhưng chúng vẫn chọn nàng mà tấn công? Không lẽ...
Trần Phi rùng mình, thầm nghĩ nếu lũ thây ma bỗng nhiên phát sinh linh trí, đồng nghĩa chúng có thể tiến hóa, như vậy sẽ trở nên đáng sợ gấp trăm lần, nhân loại khó lòng chống cự nổi. Nhưng đó là chuyện về sau, bây giờ Trần Phi buộc phải chạy ngược trở lại lôi kéo lũ thây ma, không để chúng làm hại Bạch Yến.
- Này, tao ở đây này! - Hắn thét to, đánh động lũ thây ma.
Đám thây ma nghe vậy khựng người, chậm chạp xoay lại ngó Trần Phi một hồi, không hiểu sao tiếp tục lảo đảo đi tới gốc phượng cổ thụ.
- Khốn kiếp!
Trần Phi rít qua kẽ răng, buộc lòng tăng nhanh tốc độ di chuyển, hắn phải đến gần lũ thây ma hơn nữa. Khi còn cách chúng khoảng hai mét, bất thình lình một con gầm lên như ra lệnh, cả đám đột ngột quay ngược lại vồ vập Trần Phi.
Một con còn có thể đối đầu, đằng này sáu con cùng lúc tấn công, Trần Phi hấp tấp thối lui, may mà vừa rồi hắn tăng 1 điểm nhanh nhẹn, bằng không khó tránh thoát.
Vồ hụt con mồi, tiếng thây ma khi nãy tiếp tục gầm vang, bọn chúng bỗng tản ra hai bên cố sức đeo bám Trần Phi nhưng vô phương, đành quay về ký túc xá.
Rút kinh nghiệm lần hút chết mới rồi, Trần Phi lau mồ hôi trán, chuyển hướng sang phải, đánh một vòng lớn vượt qua lũ thây ma, ngang nhiên chạy ào vào trong khu ký túc xá đến chỗ Bạch Yến, bỏ lại đằng sau lũ thây ma gầm rú cuồng nộ.
Đến dưới gốc phượng, Trần Phi nói với Bạch Yến đang khóc thút thít phía trên:
- Bạn nhảy xuống đi, tôi đỡ cho!
Bạch Yến ngập ngừng, nửa muốn nhảy nửa lại không. Người thanh niên dưới kia hơi gầy, làm sao có thể đỡ được nàng rơi xuống từ khoảng cách hơn bốn mét, không gãy cổ mới là lạ.
Tiếng gầm của lũ thây ma đã gần sát sau lưng, Trần Phi gấp rút hối thúc:
- Nhanh! Bạn không chịu nhảy xuống, tôi bỏ đi đấy.
Không còn lựa chọn nào khác, Bạch Yến mím chặt môi, nhắm mắt nhắm mũi nhảy đại xuống, phó mặc sống chết cho gã kia định đoạt, dù sao gãy cổ chết vẫn đỡ hơn bị đám thây ma cắn xé, chết một cách xấu xí thê thảm. Đến lúc nguy cấp vẫn còn lo mình xấu xí, chỉ phụ nữ mới có suy nghĩ kỳ quặc như vậy.
Bịch!
Khác với Bạch Yến lo lắng, cứ ngỡ tan xương nát thịt hoặc chí ít cũng bầm dập thân thể, nào ngờ đón nàng là một vòng tay rắn chắc nhưng không kém phần dịu dàng.
Nàng mở bừng hai mắt, ngỡ ngàng nhìn người kia đang mỉm cười rạng rỡ với mình qua lớp kính nón bảo hiểm. Dù không trông rõ mặt Trần Phi do bị cái nón, khẩu trang và lớp kính dày bao phủ, song khoảnh khắc hắn mỉm cười với nàng khiến trái tim Bạch Yến muốn ngừng đập. Nụ cười kia làm nàng bỗng nảy sinh suy nghĩ hắn rất đáng tin, không giống những tên con trai dối trá thường ngày vẫn xum xoe vây quanh nàng.
Trần Phi không biết mình vừa vô tình khơi dậy cảm xúc trong cô gái kia, cũng bỏ quên luôn gương mặt xinh đẹp mỹ miều của nàng, chỉ thoáng cười trấn an rồi cứ thế bế Bạch Yến lao đi. Hắn định chạy ra cổng, phát hiện lũ thây ma cắt cử ba con đứng canh ngay đó liền thay đổi ý định, đánh một vòng ra phía sau ký túc xá.
- Phía sau này có bọn chúng không?
Chân không ngừng hoạt động, Trần Phi hỏi, không để ý cô nàng Bạch Yến nằm gọn trong vòng tay hắn đang đỏ rần mặt như tôm luộc, trông càng xinh đẹp mê hồn. Nàng ấp úng:
- Tôi... tôi không rõ. Trước đó thì không có.
- Vậy... có chỗ nào thoát ra được, ngoài cái cổng kia không?
- Không.
Bạch Yến lắc đầu, sau bật reo:
- Tôi nhớ rồi, ở góc phía bắc có một đoạn tường rào bị cắt đứt. Tối tối mấy bạn nữ vẫn hay đưa người yêu vào qua đường đó, tránh bị bảo vệ bắt gặp kỷ luật.
Nói đến đây, miệng nàng chợt cứng ngắc, nín luôn, thầm nghĩ mình ngày thường đoan trang, sao bỗng dưng nhiều chuyện chắc tới vấn đề tế nhị kia trước mặt người lạ.
Trần Phi lại không hề chú ý, hì hục chạy về phía bắc, để tâm tìm kiếm nơi Bạch Yến vừa chỉ. Tuy sức vóc hắn đã tăng lên nhưng cô gái này cao gần một mét bảy, nặng chắc không duới năm mươi ký, báo hại Trần Phi ẵm một thời gian dài đã bắt đầu thấy tê mỏi, chỉ còn biết cắn răng chịu đựng. Không rõ Bạch Yến có nhận thấy nỗi khổ của hắn không, chỉ biết lại nghe nàng ta hào hứng đưa tay chỉ:
- Chính là nơi đó, bạn mau chạy đến!
Nhìn đoạn tường rào mắt lưới ở xa xa, Trần Phi thầm kêu trời, nghiến răng gồng người bế Bạch Yến chạy tới.
Đoạn tường rào bị kẻ nào dùng kềm cắt một khoảng rộng, sau đó dùng kẽm nhỏ cột chặt cố định, không đến gần rất khó nhận ra. Trần Phi đặt Bạch Yến đứng xuống, hai cánh tay hơi tê mỏi bẻ bẻ vài lượt để lấy lại cảm giác, đoạn tháo mấy sợi kẽm ra.
Khi gần tháo xong, khóe mắt hắn chợt bắt gặp một bóng đen nhảy chồm tới sau lưng Bạch Yến. Trần Phi không kịp cảnh báo, chỉ đẩy mạnh nàng ngã sang bên, đồng thời nhảy theo.
Vụt!
Chộp hụt vào khoảng không, thây ma vừa âm thầm xuất hiện gầm lên hung tợn, tiếp tục nhào tới. Phản ứng nó nhanh hơn hẳn lũ thây ma Trần Phi từng gặp, bất quá vẫn còn kém hắn một ít. Gậy Đánh Chó hiện ra trong tay Trần Phi, ầm ầm đập xuống đầu thây ma kia. Tốc độ đánh của Trần Phi rất nhanh, vậy mà phút chót thây ma vẫn kịp ngoẹo đầu sang bên tránh được, nhưng vẫn ăn trọn một gậy ngay bả vai, nửa người vỡ toang, máu thịt rơi vãi tứ tung.
Phía sau, có tiếng Bạch Yến la hoảng. Nàng loạng choạng lùi hơn chục bước, ngồi thụp xuống, tay bịt chặt mắt không dám nhìn tiếp.
/66
|