Thây ma kia không hề nhìn xuống cơ thể chỉ còn nửa thân bên phải nguyên vẹn mà rống vang dội, cánh tay mang theo hơi gió tanh ngòm cào mạnh tới mặt Trần Phi. Hắn ngả người ra sau tránh thoát trong gang tấc, thầm kêu nguy hiểm, mồ hôi lạnh tuôn đẫm lưng áo.
Ổn định bước chân hơi loạng choạng, Trần Phi đập gậy hết sức xuống đầu thây ma. Nó lần nữa nghiêng đầu muốn tránh, song chỉ còn nửa người không cách nào giữ thăng bằng, ngã ngửa ra đất.
Chát!
Gậy Đánh Chó đập hụt xuống sân, phá hỏng một lỗ to trên nền bê tông cứng, xi măng vụn văng rát mặt. Lực phản chấn khiến cánh tay Trần Phi tê rần, hắn nghiến răng nhấc gậy lên tiếp tục giáng xuống đầu thây ma chưa thể đứng lên.
Bốp!
Lần này thây ma vô pháp tránh né, đầu bị chẻ đôi, não phọt sang hai bên tỏa mùi tanh tưởi.
Ding, bạn vừa giết một con quái sắp tiến hóa lên cấp 2, tăng 2 điểm kinh nghiệm.
Quả nhiên là thây ma sắp tiến hóa, thảo nào nguy hiểm như vậy.
Trần Phi hít thở dồn dập, xem qua thông tin bản thân, phát hiện thể lực mình đã gần cạn, nhấp nháy đỏ loét. Sự mệt mỏi như thủy triều ập đến khiến hắn đứng không vững, lảo đảo suýt ngã, phải chống gậy mới trụ được.
Bạch Yến thấy thế quan tâm chạy tới hỏi:
- Bạn có sao không? Chắc là mệt lắm rồi, mau ngồi xuống nghỉ một chút!
Trần Phi không đáp, cho tay vào ba lô gọi ra một hộp bánh quy, ngồi xuống xé hộp bánh ăn ngon lành. Hắn phải mau chóng nạp năng lượng, trong tình trạng này mà bị lũ thây ma tấn công chỉ có chết. Đang ăn, Trần Phi nghe tiếng nuốt nước bọt khe khẽ bên cạnh, ngó sang thấy Bạch Yến đau khổ nhìn mình. Bị hắn bắt gặp, mặt nàng đỏ bừng muốn nói gì đó lại thôi, cúi nhìn xuống đất.
Trần Phi vỗ trán, trách bản thân vô tâm. Hắn nhét thêm một miếng bánh vào miệng nhai nhồm nhoàm, sau đó chìa hộp bánh còn khá nhiều qua chỗ Bạch Yến:
- Bạn cầm lấy ăn đi! Xin lỗi, tôi quên mất!
Bạch Yến nghe vậy càng thêm xấu hổ, định từ chối, nhưng có lẽ đói quá không còn cách nào khác đành đưa tay đón lấy. Miệng nàng lí nhí:
- Cảm ơn...
Bạch Yến xoay mặt đi, cố gắng ăn thật từ tốn dù cơn đói khủng khiếp đang cào xé bao tử.
Trần Phi ngồi nghỉ mệt chờ điểm thể lực đang dần tăng lên khá chậm, lẳng lặng quan sát Bạch Yến, nhận ra nàng thật xinh đẹp. Hắn thầm thở dài, dung nhan này chỉ cách đây vài hôm thôi có lẽ vô số công tử thiếu gia giàu có tranh nhau xếp hàng, xin được đón rước đi ăn uống ở những nhà hàng xa hoa sang trọng bậc nhất còn không được, chẳng ngờ bây giờ ngay cả một miếng bánh rẻ tiền cũng không có mà ăn.
Thời thế thay đổi quá nhanh, khiến người ta thật khó chấp nhận!
Bạch Yến đang ăn, vô tình liếc qua phát hiện Trần Phi nhìn mình thì ngại ngùng ngừng nhai, còn chưa kịp lên tiếng đã bị mắc nghẹn không thở được. Trần Phi vội lấy một chai nước suối ra, mở nắp đưa nàng. Bạch Yến uống cạn nửa chai mới đỡ, trả chai nước và hộp bánh cho hắn, xấu hổ không biết để đâu cho hết.
- Xin lỗi, tôi uống hơi nhiều... - Nàng ngượng ngùng.
Thức ăn và nước uống đang dần khan hiếm, rất nhiều sinh viên trong trường bị thây ma giết chết chỉ vì liều mạng ra ngoài tìm lương thực. Bạch Yến hiểu rõ hộp bánh quy và chai nước suối mà người thanh niên kia hào phóng chia sẻ với nàng quý giá thế nào, mới có lời như vậy.
Trông nàng ta áy náy, Trần Phi bất giác thấy chua xót, hai thứ này vài giờ trước có vứt cũng chẳng ai thèm nhặt, bây giờ lại quý giá như sinh mạng của họ. Thật trớ trêu!
Hắn định trấn an vài lời thì đã nghe tiếng bước chân chạy đến, ngước lên nhìn thấy Thanh Hương và Lương Nhật, không biết bọn họ vào đây bằng cách nào. Sắc mặt cả hai người tái nhợt, có lẽ vừa mệt vừa bị cơn đói hành hạ.
Thanh Hương chạy ào đến ôm chầm lấy Bạch Yến, hai cô gái khóc òa, bầu không khí vốn đã u ám càng trở nên thê lương.
Lương Nhật nhìn chằm chằm hộp bánh và chai nước vẫn còn đặt cạnh Trần Phi, miệng lưỡi khô khốc. Hắn đang rất đói khát, cảm tưởng ném một con voi trước mặt cũng ăn hết, bước tới hỏi:
- Bánh này của cậu à?
- Ừ. - Trần Phi khẽ đáp. Hắn không ưa Lương Nhật, nhưng không tiện tỏ thái độ bài xích.
Chỉ chờ Trần Phi xác nhận, Lương Nhật lập tức đề nghị:
- Có thể cho tôi và hai cô ấy ăn chung được không?
Vừa nói Lương Nhật vừa đánh mắt về phía Thanh Hương và Bạch Yến còn khóc thút thít. Hắn chủ tâm mượn danh nghĩa hai nàng kia để Trần Phi khó từ chối.
- Ừ, cứ lấy.
Trần Phi gật đầu đáp ứng. Một hộp bánh mà thôi, trong nhẫn của hắn còn nhiều. Trần Phi không ưa Lương Nhật nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn đồng loại đói khát. Mặt khác, Trần Phi đoán nếu hắn không đồng ý thì Lương Nhật cũng sẽ tìm lý do gì đó xin xỏ bằng được, không chịu từ bỏ ý định. Thời điểm này, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện sẽ dễ thở hơn.
Chỉ đợi có vậy, Lương Nhật chộp lấy hộp bánh ăn như hổ đói. Bánh quy ăn chơi vài cái còn được, ăn nhiều tất sẽ bị nghẹn vì khô khốc. Mỗi khi bị mắc nghẹn, Lương Nhật tranh thủ cầm chai nước tu một hớp lớn, trệu trạo nhai nuốt rồi lại tiếp tục nhồi nhét bánh vào miệng. Đến khi thấy Trần Phi nhìn qua, Lương Nhật mới luyến tiếc dừng ăn, chuyển hộp bánh và chai nước sang cho Thanh Hương.
Ngó hộp bánh chỉ còn ba cái nhỏ, Thanh Hương nhón tay cầm một cái rồi đưa Bạch Yến.
Bạch Yến lắc đầu từ chối:
- Mình vừa ăn rồi. Cậu ăn đi!
Thanh Hương mím nhẹ đôi môi, nhìn nhìn Trần Phi như hỏi ý, chờ hắn gật đầu khích lệ mới dám ăn, ba cái bánh nhỏ loáng cái đã biến sạch sẽ. Đoán nàng ấy vẫn chưa lửng dạ, Trần Phi lấy trong ba lô ra một quả táo đỏ tươi, chìa tới:
- Hai bạn ăn thêm đi!
Hai cô gái nhìn hắn vẻ biết ơn, chia nhau nửa quả, nửa quả còn lại đưa trả cho Trần Phi và Lương Nhật dùng. Trần Phi phớt lờ sự thèm khát của Lương Nhật, khoát tay:
- Không cần. Bọn tôi là con trai, nhịn một chút cũng được. Hai bạn nên ăn no, sắp tới hẳn là sẽ không dễ chịu!
Lời Trần Phi có lý, hai cô gái đang đói nên không quyết liệt ép thêm, lặng lẽ nạp năng lượng.
Thời điểm Trần Phi nói những lời này, Lương Nhật ném cho hắn tia nhìn hằn học, đồng thời lén lút đảo ánh mắt qua cái ba lô căng phồng Trần Phi đeo trên lưng, nghĩ thầm bên trong hẳn chứa rất nhiều thức ăn, bất giác nuốt nước bọt ừng ực.
Trần Phi cảm thấy nhột nhạt, đột nhiên quay qua khiến Lương Nhật lúng túng dời mắt đi nơi khác. Trần Phi cười nhạt, hỏi:
- Vừa rồi, hai cậu vào đây bằng cách nào? Không phải lũ thây ma chặn cổng rồi sao?
- Lúc đầu thì đúng là thế. - Lương Nhật đáp - Sau đó từ phía bên kia có tiếng ai đấy la hét, nhờ vậy dẫn dụ bọn chúng kéo đi hết. Bọn tôi mới nhân cơ hội lẻn vào.
Nhìn theo hướng tay Lương Nhật chỉ, Trần Phi cau mày. Bên đó chính là khu B, nơi hai người bạn của hắn rất có thể còn bị mắc kẹt. Hai nàng kia cũng đã ăn xong, Trần Phi đứng dậy phủi phủi bụi bặm bám đầy quần. Bạch Yến hỏi:
- Bây giờ chúng ta đi đâu?
- Tôi muốn qua khu B tìm bạn. Ý mọi người thế nào? - Trần Phi đáp.
- Không được. - Lương Nhật buột miệng, thấy ba người kia nhìn mình thì tuôn một tràng - Lúc sáng, tôi tận mắt chứng kiến rất nhiều thây ma xông qua khu B, khi nãy cũng thế, hẳn bây giờ bên đó tràn ngập bọn chúng. Bạn gì đó của cậu, nói thật, có lẽ không còn sống.
Dù nội tâm Trần Phi đoán thế, nhưng bị Lương Nhật nói thẳng đương nhiên cảm thấy khó chịu. Hắn dằn xuống, lạnh nhạt nói:
- Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Tôi nhất định qua đó tìm, cậu không muốn đi thì không cần phải đi.
- Ừ, vậy chúc cậu may mắn! - Lương Nhật mau mắn gật đầu, quên mất miếng bánh Trần Phi đưa cho còn chưa tiêu hóa hết.
Trần Phi chuyển ánh mắt qua hai cô gái, thấy các nàng nhìn nhau khó xử, hắn lập tức hiểu ra, nói:
- Đi theo tôi sẽ rất nguy hiểm, hai bạn cứ ở lại hoặc tìm nơi nào đó trú ẩn an toàn, chờ người của chính phủ đến giải cứu. Có duyên chúng ta sẽ gặp lại!
Đây là lời thực lòng của hắn, không hề trách cứ. Thời buổi loạn lạc, nếu là Trần Phi thì hắn cũng không điên mà chui đầu vào chỗ chết. Bởi vì đoán hai người bạn thân còn bên khu B nên hắn mới liều lĩnh đi qua, chẳng biết đón chờ mình sắp tới sẽ là chuyện quái quỷ gì.
Thanh Hương ngần ngừ lúc lâu, áy náy nói:
- Xin lỗi, có lẽ tôi sẽ lưu lại. Mong bạn hiểu!
- Không sao. - Trần Phi sảng khoái gật gật đầu, dù trong lòng có chút cảm giác hụt hẫng nhưng rất nhanh đã bị dập tắt. Các nàng đi chung chẳng giúp ích gì được hắn, còn tăng thêm gánh nặng.
Lương Nhật khấp khởi vui mừng, có người đồng hành vẫn tốt hơn cô độc một mình, huống hồ lại là cô gái có vẻ ngoài đáng yêu như Thanh Hương. Hắn nhìn qua Bạch Yến chờ đợi, thân hình cô gái này gợi cảm không kém người mẫu, gương mặt xinh đẹp tựa tranh vẽ, trước kia Lương Nhật đã nghe tiếng nhưng chỉ trông thấy vài lần, chưa có dịp gặp gỡ. Nếu nàng cũng ở lại với mình thì...
Lương Nhật kín đáo liếm mép. Hắn đã từng nếm trải vô số gái đẹp, nhưng đẹp cỡ Bạch Yến thì chưa có cơ hội, lòng thầm hi vọng.
Đáng tiếc, Lương Nhật phải thất vọng rồi. Bạch Yến cắn môi đắn đo khá lâu, rất khó khăn mới có thể đưa ra quyết định, nhìn Trần Phi nói bằng giọng quyết tâm:
- Tôi đi với bạn.
- Bạch Yến, cậu...
Thanh Hương giật mình, tính khuyên nhủ nhưng Bạch Yến đã lắc đầu, ánh mắt kiên định:
- Mình quyết định rồi. - Nàng quay sang hỏi Trần Phi - Sau khi tìm được người, chúng ta có quay lại đây không?
Ý Bạch Yến rất rõ ràng, dù bây giờ hai người kia giống như bỏ rơi Trần Phi, nhưng nàng không hi vọng hắn sẽ hành động tương tự.
Trần Phi trầm ngâm, lắc đầu:
- Tôi không thể hứa trước.
Hắn không rộng lượng đến mức đi rồi còn quay về bảo hộ người đã quay lưng với mình khi khó khăn. Hơn nữa, Trần Phi đâu thể biết trước sự việc sẽ diễn tiến thế nào, hiện tại chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Thanh Hương hết nhìn Bạch Yến lại nhìn Lương Nhật, sau cùng ánh mắt nàng dừng trên người Trần Phi, trong lòng vẫn chưa quên hình ảnh lần đầu được hắn giải cứu, thầm trách bản thân quá vô ý. Chưa kể, cùng nhau trải qua vài chuyện, bây giờ nghĩ lại nàng nhận ra khi ở cạnh Trần Phi, nàng mới có cảm giác an toàn. Lương Nhật nam tính điển trai thật, nhưng chưa chắc khi gặp chuyện sẽ bảo hộ nàng.
- Đã là vậy... mình sẽ đi cùng hai cậu. - Thanh Hương chợt nói.
Không thể trách Thanh Hương tính toán, đối diện lũ thây ma hung bạo thì phụ nữ chân yếu tay mềm như nàng có thể làm gì? Chỉ có thể phó thác an nguy của bản thân vào tay kẻ mạnh. Nhưng nói đi phải nói lại, không phải cô gái nào cũng suy nghĩ giống nàng. Ví như Bạch Yến, nàng muốn đi theo Trần Phi không vì trông mong được hắn bảo vệ, chỉ đơn giản là hắn đã cứu nàng, Bạch Yến tự thấy phải đền đáp, dù không biết mình có thể giúp được gì hay không.
Đột nhiên mọi chuyện thay đổi một trăm tám mươi độ, Lương Nhật không kịp thích ứng, đứng ngẩn ra. Chỉ vài giây sau, đầu óc hắn xoay chuyển rất nhanh, mặt dày nói:
- Vừa rồi tôi không đúng. Toàn trường chỉ còn chúng ta và số ít người sống sót, nhất định phải đoàn kết che chở lẫn nhau mới phải. Tôi cũng đi với mọi người.
Một lời của Lương Nhật bao hàm hai mục đích. Thứ nhất, nếu mấy người kia có nghĩ xấu cho hắn, nghe vậy sẽ thừa nhận hắn sai nhưng biết sửa, không đánh mất thiện cảm. Thứ hai, Lương Nhật nhấn mạnh sự đoàn kết đùm bọc, ám chỉ Trần Phi sở hữu ba lô đầy lương thực, phải có trách nhiệm chia sẻ cho tất cả, không được ích kỷ ôm một mình.
Trần Phi không phải kẻ ngốc, đương nhiên nhận ra ý Lương Nhật. Hắn chỉ nói:
- Nếu mọi người đã quyết định, chúng ta đi thôi.
Ổn định bước chân hơi loạng choạng, Trần Phi đập gậy hết sức xuống đầu thây ma. Nó lần nữa nghiêng đầu muốn tránh, song chỉ còn nửa người không cách nào giữ thăng bằng, ngã ngửa ra đất.
Chát!
Gậy Đánh Chó đập hụt xuống sân, phá hỏng một lỗ to trên nền bê tông cứng, xi măng vụn văng rát mặt. Lực phản chấn khiến cánh tay Trần Phi tê rần, hắn nghiến răng nhấc gậy lên tiếp tục giáng xuống đầu thây ma chưa thể đứng lên.
Bốp!
Lần này thây ma vô pháp tránh né, đầu bị chẻ đôi, não phọt sang hai bên tỏa mùi tanh tưởi.
Ding, bạn vừa giết một con quái sắp tiến hóa lên cấp 2, tăng 2 điểm kinh nghiệm.
Quả nhiên là thây ma sắp tiến hóa, thảo nào nguy hiểm như vậy.
Trần Phi hít thở dồn dập, xem qua thông tin bản thân, phát hiện thể lực mình đã gần cạn, nhấp nháy đỏ loét. Sự mệt mỏi như thủy triều ập đến khiến hắn đứng không vững, lảo đảo suýt ngã, phải chống gậy mới trụ được.
Bạch Yến thấy thế quan tâm chạy tới hỏi:
- Bạn có sao không? Chắc là mệt lắm rồi, mau ngồi xuống nghỉ một chút!
Trần Phi không đáp, cho tay vào ba lô gọi ra một hộp bánh quy, ngồi xuống xé hộp bánh ăn ngon lành. Hắn phải mau chóng nạp năng lượng, trong tình trạng này mà bị lũ thây ma tấn công chỉ có chết. Đang ăn, Trần Phi nghe tiếng nuốt nước bọt khe khẽ bên cạnh, ngó sang thấy Bạch Yến đau khổ nhìn mình. Bị hắn bắt gặp, mặt nàng đỏ bừng muốn nói gì đó lại thôi, cúi nhìn xuống đất.
Trần Phi vỗ trán, trách bản thân vô tâm. Hắn nhét thêm một miếng bánh vào miệng nhai nhồm nhoàm, sau đó chìa hộp bánh còn khá nhiều qua chỗ Bạch Yến:
- Bạn cầm lấy ăn đi! Xin lỗi, tôi quên mất!
Bạch Yến nghe vậy càng thêm xấu hổ, định từ chối, nhưng có lẽ đói quá không còn cách nào khác đành đưa tay đón lấy. Miệng nàng lí nhí:
- Cảm ơn...
Bạch Yến xoay mặt đi, cố gắng ăn thật từ tốn dù cơn đói khủng khiếp đang cào xé bao tử.
Trần Phi ngồi nghỉ mệt chờ điểm thể lực đang dần tăng lên khá chậm, lẳng lặng quan sát Bạch Yến, nhận ra nàng thật xinh đẹp. Hắn thầm thở dài, dung nhan này chỉ cách đây vài hôm thôi có lẽ vô số công tử thiếu gia giàu có tranh nhau xếp hàng, xin được đón rước đi ăn uống ở những nhà hàng xa hoa sang trọng bậc nhất còn không được, chẳng ngờ bây giờ ngay cả một miếng bánh rẻ tiền cũng không có mà ăn.
Thời thế thay đổi quá nhanh, khiến người ta thật khó chấp nhận!
Bạch Yến đang ăn, vô tình liếc qua phát hiện Trần Phi nhìn mình thì ngại ngùng ngừng nhai, còn chưa kịp lên tiếng đã bị mắc nghẹn không thở được. Trần Phi vội lấy một chai nước suối ra, mở nắp đưa nàng. Bạch Yến uống cạn nửa chai mới đỡ, trả chai nước và hộp bánh cho hắn, xấu hổ không biết để đâu cho hết.
- Xin lỗi, tôi uống hơi nhiều... - Nàng ngượng ngùng.
Thức ăn và nước uống đang dần khan hiếm, rất nhiều sinh viên trong trường bị thây ma giết chết chỉ vì liều mạng ra ngoài tìm lương thực. Bạch Yến hiểu rõ hộp bánh quy và chai nước suối mà người thanh niên kia hào phóng chia sẻ với nàng quý giá thế nào, mới có lời như vậy.
Trông nàng ta áy náy, Trần Phi bất giác thấy chua xót, hai thứ này vài giờ trước có vứt cũng chẳng ai thèm nhặt, bây giờ lại quý giá như sinh mạng của họ. Thật trớ trêu!
Hắn định trấn an vài lời thì đã nghe tiếng bước chân chạy đến, ngước lên nhìn thấy Thanh Hương và Lương Nhật, không biết bọn họ vào đây bằng cách nào. Sắc mặt cả hai người tái nhợt, có lẽ vừa mệt vừa bị cơn đói hành hạ.
Thanh Hương chạy ào đến ôm chầm lấy Bạch Yến, hai cô gái khóc òa, bầu không khí vốn đã u ám càng trở nên thê lương.
Lương Nhật nhìn chằm chằm hộp bánh và chai nước vẫn còn đặt cạnh Trần Phi, miệng lưỡi khô khốc. Hắn đang rất đói khát, cảm tưởng ném một con voi trước mặt cũng ăn hết, bước tới hỏi:
- Bánh này của cậu à?
- Ừ. - Trần Phi khẽ đáp. Hắn không ưa Lương Nhật, nhưng không tiện tỏ thái độ bài xích.
Chỉ chờ Trần Phi xác nhận, Lương Nhật lập tức đề nghị:
- Có thể cho tôi và hai cô ấy ăn chung được không?
Vừa nói Lương Nhật vừa đánh mắt về phía Thanh Hương và Bạch Yến còn khóc thút thít. Hắn chủ tâm mượn danh nghĩa hai nàng kia để Trần Phi khó từ chối.
- Ừ, cứ lấy.
Trần Phi gật đầu đáp ứng. Một hộp bánh mà thôi, trong nhẫn của hắn còn nhiều. Trần Phi không ưa Lương Nhật nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn đồng loại đói khát. Mặt khác, Trần Phi đoán nếu hắn không đồng ý thì Lương Nhật cũng sẽ tìm lý do gì đó xin xỏ bằng được, không chịu từ bỏ ý định. Thời điểm này, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện sẽ dễ thở hơn.
Chỉ đợi có vậy, Lương Nhật chộp lấy hộp bánh ăn như hổ đói. Bánh quy ăn chơi vài cái còn được, ăn nhiều tất sẽ bị nghẹn vì khô khốc. Mỗi khi bị mắc nghẹn, Lương Nhật tranh thủ cầm chai nước tu một hớp lớn, trệu trạo nhai nuốt rồi lại tiếp tục nhồi nhét bánh vào miệng. Đến khi thấy Trần Phi nhìn qua, Lương Nhật mới luyến tiếc dừng ăn, chuyển hộp bánh và chai nước sang cho Thanh Hương.
Ngó hộp bánh chỉ còn ba cái nhỏ, Thanh Hương nhón tay cầm một cái rồi đưa Bạch Yến.
Bạch Yến lắc đầu từ chối:
- Mình vừa ăn rồi. Cậu ăn đi!
Thanh Hương mím nhẹ đôi môi, nhìn nhìn Trần Phi như hỏi ý, chờ hắn gật đầu khích lệ mới dám ăn, ba cái bánh nhỏ loáng cái đã biến sạch sẽ. Đoán nàng ấy vẫn chưa lửng dạ, Trần Phi lấy trong ba lô ra một quả táo đỏ tươi, chìa tới:
- Hai bạn ăn thêm đi!
Hai cô gái nhìn hắn vẻ biết ơn, chia nhau nửa quả, nửa quả còn lại đưa trả cho Trần Phi và Lương Nhật dùng. Trần Phi phớt lờ sự thèm khát của Lương Nhật, khoát tay:
- Không cần. Bọn tôi là con trai, nhịn một chút cũng được. Hai bạn nên ăn no, sắp tới hẳn là sẽ không dễ chịu!
Lời Trần Phi có lý, hai cô gái đang đói nên không quyết liệt ép thêm, lặng lẽ nạp năng lượng.
Thời điểm Trần Phi nói những lời này, Lương Nhật ném cho hắn tia nhìn hằn học, đồng thời lén lút đảo ánh mắt qua cái ba lô căng phồng Trần Phi đeo trên lưng, nghĩ thầm bên trong hẳn chứa rất nhiều thức ăn, bất giác nuốt nước bọt ừng ực.
Trần Phi cảm thấy nhột nhạt, đột nhiên quay qua khiến Lương Nhật lúng túng dời mắt đi nơi khác. Trần Phi cười nhạt, hỏi:
- Vừa rồi, hai cậu vào đây bằng cách nào? Không phải lũ thây ma chặn cổng rồi sao?
- Lúc đầu thì đúng là thế. - Lương Nhật đáp - Sau đó từ phía bên kia có tiếng ai đấy la hét, nhờ vậy dẫn dụ bọn chúng kéo đi hết. Bọn tôi mới nhân cơ hội lẻn vào.
Nhìn theo hướng tay Lương Nhật chỉ, Trần Phi cau mày. Bên đó chính là khu B, nơi hai người bạn của hắn rất có thể còn bị mắc kẹt. Hai nàng kia cũng đã ăn xong, Trần Phi đứng dậy phủi phủi bụi bặm bám đầy quần. Bạch Yến hỏi:
- Bây giờ chúng ta đi đâu?
- Tôi muốn qua khu B tìm bạn. Ý mọi người thế nào? - Trần Phi đáp.
- Không được. - Lương Nhật buột miệng, thấy ba người kia nhìn mình thì tuôn một tràng - Lúc sáng, tôi tận mắt chứng kiến rất nhiều thây ma xông qua khu B, khi nãy cũng thế, hẳn bây giờ bên đó tràn ngập bọn chúng. Bạn gì đó của cậu, nói thật, có lẽ không còn sống.
Dù nội tâm Trần Phi đoán thế, nhưng bị Lương Nhật nói thẳng đương nhiên cảm thấy khó chịu. Hắn dằn xuống, lạnh nhạt nói:
- Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Tôi nhất định qua đó tìm, cậu không muốn đi thì không cần phải đi.
- Ừ, vậy chúc cậu may mắn! - Lương Nhật mau mắn gật đầu, quên mất miếng bánh Trần Phi đưa cho còn chưa tiêu hóa hết.
Trần Phi chuyển ánh mắt qua hai cô gái, thấy các nàng nhìn nhau khó xử, hắn lập tức hiểu ra, nói:
- Đi theo tôi sẽ rất nguy hiểm, hai bạn cứ ở lại hoặc tìm nơi nào đó trú ẩn an toàn, chờ người của chính phủ đến giải cứu. Có duyên chúng ta sẽ gặp lại!
Đây là lời thực lòng của hắn, không hề trách cứ. Thời buổi loạn lạc, nếu là Trần Phi thì hắn cũng không điên mà chui đầu vào chỗ chết. Bởi vì đoán hai người bạn thân còn bên khu B nên hắn mới liều lĩnh đi qua, chẳng biết đón chờ mình sắp tới sẽ là chuyện quái quỷ gì.
Thanh Hương ngần ngừ lúc lâu, áy náy nói:
- Xin lỗi, có lẽ tôi sẽ lưu lại. Mong bạn hiểu!
- Không sao. - Trần Phi sảng khoái gật gật đầu, dù trong lòng có chút cảm giác hụt hẫng nhưng rất nhanh đã bị dập tắt. Các nàng đi chung chẳng giúp ích gì được hắn, còn tăng thêm gánh nặng.
Lương Nhật khấp khởi vui mừng, có người đồng hành vẫn tốt hơn cô độc một mình, huống hồ lại là cô gái có vẻ ngoài đáng yêu như Thanh Hương. Hắn nhìn qua Bạch Yến chờ đợi, thân hình cô gái này gợi cảm không kém người mẫu, gương mặt xinh đẹp tựa tranh vẽ, trước kia Lương Nhật đã nghe tiếng nhưng chỉ trông thấy vài lần, chưa có dịp gặp gỡ. Nếu nàng cũng ở lại với mình thì...
Lương Nhật kín đáo liếm mép. Hắn đã từng nếm trải vô số gái đẹp, nhưng đẹp cỡ Bạch Yến thì chưa có cơ hội, lòng thầm hi vọng.
Đáng tiếc, Lương Nhật phải thất vọng rồi. Bạch Yến cắn môi đắn đo khá lâu, rất khó khăn mới có thể đưa ra quyết định, nhìn Trần Phi nói bằng giọng quyết tâm:
- Tôi đi với bạn.
- Bạch Yến, cậu...
Thanh Hương giật mình, tính khuyên nhủ nhưng Bạch Yến đã lắc đầu, ánh mắt kiên định:
- Mình quyết định rồi. - Nàng quay sang hỏi Trần Phi - Sau khi tìm được người, chúng ta có quay lại đây không?
Ý Bạch Yến rất rõ ràng, dù bây giờ hai người kia giống như bỏ rơi Trần Phi, nhưng nàng không hi vọng hắn sẽ hành động tương tự.
Trần Phi trầm ngâm, lắc đầu:
- Tôi không thể hứa trước.
Hắn không rộng lượng đến mức đi rồi còn quay về bảo hộ người đã quay lưng với mình khi khó khăn. Hơn nữa, Trần Phi đâu thể biết trước sự việc sẽ diễn tiến thế nào, hiện tại chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Thanh Hương hết nhìn Bạch Yến lại nhìn Lương Nhật, sau cùng ánh mắt nàng dừng trên người Trần Phi, trong lòng vẫn chưa quên hình ảnh lần đầu được hắn giải cứu, thầm trách bản thân quá vô ý. Chưa kể, cùng nhau trải qua vài chuyện, bây giờ nghĩ lại nàng nhận ra khi ở cạnh Trần Phi, nàng mới có cảm giác an toàn. Lương Nhật nam tính điển trai thật, nhưng chưa chắc khi gặp chuyện sẽ bảo hộ nàng.
- Đã là vậy... mình sẽ đi cùng hai cậu. - Thanh Hương chợt nói.
Không thể trách Thanh Hương tính toán, đối diện lũ thây ma hung bạo thì phụ nữ chân yếu tay mềm như nàng có thể làm gì? Chỉ có thể phó thác an nguy của bản thân vào tay kẻ mạnh. Nhưng nói đi phải nói lại, không phải cô gái nào cũng suy nghĩ giống nàng. Ví như Bạch Yến, nàng muốn đi theo Trần Phi không vì trông mong được hắn bảo vệ, chỉ đơn giản là hắn đã cứu nàng, Bạch Yến tự thấy phải đền đáp, dù không biết mình có thể giúp được gì hay không.
Đột nhiên mọi chuyện thay đổi một trăm tám mươi độ, Lương Nhật không kịp thích ứng, đứng ngẩn ra. Chỉ vài giây sau, đầu óc hắn xoay chuyển rất nhanh, mặt dày nói:
- Vừa rồi tôi không đúng. Toàn trường chỉ còn chúng ta và số ít người sống sót, nhất định phải đoàn kết che chở lẫn nhau mới phải. Tôi cũng đi với mọi người.
Một lời của Lương Nhật bao hàm hai mục đích. Thứ nhất, nếu mấy người kia có nghĩ xấu cho hắn, nghe vậy sẽ thừa nhận hắn sai nhưng biết sửa, không đánh mất thiện cảm. Thứ hai, Lương Nhật nhấn mạnh sự đoàn kết đùm bọc, ám chỉ Trần Phi sở hữu ba lô đầy lương thực, phải có trách nhiệm chia sẻ cho tất cả, không được ích kỷ ôm một mình.
Trần Phi không phải kẻ ngốc, đương nhiên nhận ra ý Lương Nhật. Hắn chỉ nói:
- Nếu mọi người đã quyết định, chúng ta đi thôi.
/66
|