Mưa tầm tã, giống như một tấm màn tro che phủ lên toàn bộ không gian. Từng giọt nước mưa lạnh buốt giống như những viên đá nhỏ rơi lên mặt Trần Minh khiến hắn rùng mình tỉnh lại.
"Đây là đâu?"
Khẽ chống tay ngồi dậy, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, rất nhanh vẻ mặt đã biến thành sững sờ, thậm chí là khiếp sợ. Nơi hắn đang ở là vỉa hè trước mặt tiền một ngôi nhà, bên cạnh là từng căn hộ nằm xan sát, trước cửa mỗi nhà đều trồng vài cây xanh, khẽ đung đưa trước gió đêm nhè nhẹ. Tất cả thoạt nhìn sẽ rất bình thường nếu như... nhừng dãy nhà này không một căn nào còn nguyên vẹn, không đổ nát thì cũng đang bốc cháy hừng hực. Dưới gốc những cây xanh kia, thình lình lại là vài thây người nằm bất động, mà từng trận gió đêm thổi tới không ngờ lại mang theo từng mùi tanh tưởi, dường như là mùi huyết tinh lưu lại. Cảm giác lạnh lẽo dần dần lan tỏa khắp người Trần Minh, nhưng chưa đợi cho hắn kịp sợ hãi, một tiếng cách vang lên, cánh cửa của ngôi nhà sau lưng hắn đột nhiên mở ra, cùng với đó là một giọng nói trầm thấp mà lạnh lùng:
"Nếu đã tỉnh dậy thì mau vào nhà đi, trừ khi là ngươi muốn chết."
Trần Minh kinh ngạc quay đầu lại nhìn người vừa lên tiếng. Đây là một người đàn ông khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, có gương mặt góc cạnh, hơi gầy. Trên người hắn mặc một chiếc áo khoác lông cừu màu vàng, mặt áo bị dính lấy từng điểm nâu sậm, giống như là máu đã bị khô két lại.
Trần Minh đứng nguyên tại chỗ, ngơ ngác nhìn kẻ trước mặt. Ngay tại vừa rồi khi tên này mở miệng, thứ ngôn ngữ mà hắn nói tuyệt đối không phải là tiếng Việt, mà dường như lại giống như tiếng Nhật Bản hơn. Mà điều làm Trần Minh hắn kinh dị là tại sao hắn lại có thể nghe hiểu toàn bộ lời tên này nói, dù trước nay hắn chưa hề học qua tiếng Nhật?
"Đi vào đi, những nghi vấn của ngươi ta sẽ trả lời toàn bộ. Nhưng không phải ở ngoài này."
Dường như nhận ra suy nghĩ của Trần Minh, tên đàn ông Nhật Bản này thờ ơ buông thêm một câu, sau đó mặc kệ hắn có đi theo hay không lạnh lùng quay gót bước vào trong nhà. Cho đến khi tên kia đã hoàn toàn khuất dạng, Trần Minh vẫn đứng nguyên tại chỗ. Hắn đưa mắt nhìn khung cảnh hoang tàn xung quanh, rồi lại nhìn cánh cửa vẫn đang để mở trước mặt, khẽ cắn răng cúi đầu bước qua cửa.
Đi vào nhà, Trần Minh dựa vào ánh sáng leo lét chung quanh mà tìm đường tới phòng khách. Trong phòng, người Nhật Bản kia đang ngồi trên ghế sofa, nhàn nhã hút thuốc. Ngồi cạnh hắn là một gã đàn ông da trắng cao lớn, nhưng gương mặt lại mang theo chất Á đông nồng đậm. Trên người y mặc một bộ quân phục màu xám, một tay cầm khẩu súng trường nâu đen, tay kia lại là một chiếc khăn ố vàng, đang cẩn thận lau chùi thân súng. Trong phòng ngoài hai kẻ này ra, còn có thêm hai người bộ dạng hoảng dợ đứng co ro trong góc. Trong đó một người là một phụ nữ trung niên hơi mập, trên thân khoác áo vest công sở. Người còn lại là một gã thanh niên tầm mười tám mười chín tuổi có làn da nâu sậm, giống như là dân thuộc mấy nước đạo Hồi vậy9
Lúc này người Nhật Bản kia từ từ đứng lên, ánh mắt lần lượt quét qua ba người Trần Minh, bà mập và tên thanh niên "đạo Hồi", trầm giọng nói:
"Hiện tại mấy người đều đã tỉnh, vậy cũng đúng lúc giải thích một số chuyện rồi."
"Các ngươi là ai? Nơi này là nơi nào? Các ngươi là bọn bắt cóc tống tiền ư? Thả tôi ra, xin thả tôi ra. Tôi có tiền, các ngươi cần bao nhiêu cũng được, xin thả tôi ra."
Người phụ nữ mập mạp cả người run rẩy, đột nhiên khóc lóc mở miệng cầu xin.
"Hừ! Câm miệng."
Trung niên Nhật Bản quát khẽ một tiếng, ánh mắt rét lạnh nhìn thẳng vào người phụ nữ, âm trầm nói:
"Khi ta đang nói, không hy vọng có kẻ cắt ngang lời. Nếu ngươi còn tiếp tục làm ồn, vậy đừng trách ta vô tình."
Người phụ nữ mập mạp cả người lại lần nữa run bắn lên, thức thời ngậm miệng.
"Hiện tại, các người nên cẩn thận lắng nghe mọi điều ta nói sau đây, bởi vì nó có quan hệ trực tiếp đến cái mạng nhỏ của các ngươi."
Nghe thấy lời này, ba người bọn Trần Minh đều thẳng người lên, tập trung tinh thần lắng nghe chỉ sợ bỏ sót điều gì. Người Nhật Bản thấy vậy khẽ gật đầu, theo sau tiếp tục nói:
"Có ba điều các ngươi cần biết. Thứ nhất, có một không gian gọi là Sinh Tử giới, đứng đầu là một tồn tại gọi là Giới Chủ chịu toàn bộ trách nhiệm cai quản Sinh Tử giới. Nó có quyền lực, có sức mạnh vô hạn. Ta không biết vì nguyên nhân gì, nó liên tục bắt người ở thế giới chúng ta đưa vào Sinh Tử giới. Mà ba người các ngươi, rất bất hạnh đã bị nó chọn trúng. Thứ hai, trong Sinh Tử giới có rất nhiều khu vực nhỏ, mỗi khu vực lại có những nhóm người như chúng ta, bị Sinh Tử giới bắt rồi tập trung lại. Một không gian tối đa giam giữ là 15 người. Như chúng ta hiện tại là thuộc về Sinh Tử giới châu Á đội bảy, hiện tại chỉ có ta, Yuri (hắn chỉ tay vào tên da trắng bên cạnh) và các ngươi tổng cộng là năm người. Mà cứ bảy ngày, Sinh Tử giới lại bắt chúng ta tham gia vào một thế giới kinh dị. Thế giới này có thể là trong phim ảnh, truyện tranh, trò chơi hay bất cứ cái gì cũng được. Chỉ cần có thể gây nguy hiểm đến tính mạng nó sẽ khiến chúng ta phải tham gia. Trong các thế giới này, các. ngươi sẽ phải hoàn thành các loại nhiệm vụ mà Sinh Tử giới đưa ra, cùng với cố gắng sống sót cho tới khi thế giới kinh dị kết thúc. Nếu làm được điều này, các ngươi sẽ được Giới Chủ thưởng cho điểm sinh tử giúp các ngươi cường hóa bản thân qua đó trở nên mạnh mẽ hơn. Nếu thất bại, chỉ có một kết cục duy nhất là... chết. Mà tất cả những thứ có liên quan tới nhiệm vụ cũng như điểm thưởng, cường hóa vân vân đều được ghi rõ ràng trên chiếc nhẫn màu đen đang nằm trên tay các ngươi."
Nói đến đây, hắn khẽ giơ tay trái lên, trên ngón áp út quả nhiên có một chiếc nhẫn màu đen tuyền, trên thân nhẫn còn thấy được những dòng chữ nhỏ màu đỏ đang đều đều chạy qua. Ba người Trần Minh nghe vậy cũng đồng loạt giơ tay lên, trên tay đồng dang là một chiếc nhẫn màu đen giống hệt trong tay người Nhật Bản.
"Điều thứ ba, cũng là điều cuối cùng ta muốn nói, chúng ta hiện tại đang ở trong thế giới của Left 4 Dead 1 phân cảnh một No Mercy. Nhiệm vụ là sinh tồn và lên được máy bay an toàn trong hai tiếng đồng hồ. Mà thời gian nhiệm vụ này chuẩn bị bắt đầu là... trong vòng mười phút nữa."
"Đây là đâu?"
Khẽ chống tay ngồi dậy, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, rất nhanh vẻ mặt đã biến thành sững sờ, thậm chí là khiếp sợ. Nơi hắn đang ở là vỉa hè trước mặt tiền một ngôi nhà, bên cạnh là từng căn hộ nằm xan sát, trước cửa mỗi nhà đều trồng vài cây xanh, khẽ đung đưa trước gió đêm nhè nhẹ. Tất cả thoạt nhìn sẽ rất bình thường nếu như... nhừng dãy nhà này không một căn nào còn nguyên vẹn, không đổ nát thì cũng đang bốc cháy hừng hực. Dưới gốc những cây xanh kia, thình lình lại là vài thây người nằm bất động, mà từng trận gió đêm thổi tới không ngờ lại mang theo từng mùi tanh tưởi, dường như là mùi huyết tinh lưu lại. Cảm giác lạnh lẽo dần dần lan tỏa khắp người Trần Minh, nhưng chưa đợi cho hắn kịp sợ hãi, một tiếng cách vang lên, cánh cửa của ngôi nhà sau lưng hắn đột nhiên mở ra, cùng với đó là một giọng nói trầm thấp mà lạnh lùng:
"Nếu đã tỉnh dậy thì mau vào nhà đi, trừ khi là ngươi muốn chết."
Trần Minh kinh ngạc quay đầu lại nhìn người vừa lên tiếng. Đây là một người đàn ông khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, có gương mặt góc cạnh, hơi gầy. Trên người hắn mặc một chiếc áo khoác lông cừu màu vàng, mặt áo bị dính lấy từng điểm nâu sậm, giống như là máu đã bị khô két lại.
Trần Minh đứng nguyên tại chỗ, ngơ ngác nhìn kẻ trước mặt. Ngay tại vừa rồi khi tên này mở miệng, thứ ngôn ngữ mà hắn nói tuyệt đối không phải là tiếng Việt, mà dường như lại giống như tiếng Nhật Bản hơn. Mà điều làm Trần Minh hắn kinh dị là tại sao hắn lại có thể nghe hiểu toàn bộ lời tên này nói, dù trước nay hắn chưa hề học qua tiếng Nhật?
"Đi vào đi, những nghi vấn của ngươi ta sẽ trả lời toàn bộ. Nhưng không phải ở ngoài này."
Dường như nhận ra suy nghĩ của Trần Minh, tên đàn ông Nhật Bản này thờ ơ buông thêm một câu, sau đó mặc kệ hắn có đi theo hay không lạnh lùng quay gót bước vào trong nhà. Cho đến khi tên kia đã hoàn toàn khuất dạng, Trần Minh vẫn đứng nguyên tại chỗ. Hắn đưa mắt nhìn khung cảnh hoang tàn xung quanh, rồi lại nhìn cánh cửa vẫn đang để mở trước mặt, khẽ cắn răng cúi đầu bước qua cửa.
Đi vào nhà, Trần Minh dựa vào ánh sáng leo lét chung quanh mà tìm đường tới phòng khách. Trong phòng, người Nhật Bản kia đang ngồi trên ghế sofa, nhàn nhã hút thuốc. Ngồi cạnh hắn là một gã đàn ông da trắng cao lớn, nhưng gương mặt lại mang theo chất Á đông nồng đậm. Trên người y mặc một bộ quân phục màu xám, một tay cầm khẩu súng trường nâu đen, tay kia lại là một chiếc khăn ố vàng, đang cẩn thận lau chùi thân súng. Trong phòng ngoài hai kẻ này ra, còn có thêm hai người bộ dạng hoảng dợ đứng co ro trong góc. Trong đó một người là một phụ nữ trung niên hơi mập, trên thân khoác áo vest công sở. Người còn lại là một gã thanh niên tầm mười tám mười chín tuổi có làn da nâu sậm, giống như là dân thuộc mấy nước đạo Hồi vậy9
Lúc này người Nhật Bản kia từ từ đứng lên, ánh mắt lần lượt quét qua ba người Trần Minh, bà mập và tên thanh niên "đạo Hồi", trầm giọng nói:
"Hiện tại mấy người đều đã tỉnh, vậy cũng đúng lúc giải thích một số chuyện rồi."
"Các ngươi là ai? Nơi này là nơi nào? Các ngươi là bọn bắt cóc tống tiền ư? Thả tôi ra, xin thả tôi ra. Tôi có tiền, các ngươi cần bao nhiêu cũng được, xin thả tôi ra."
Người phụ nữ mập mạp cả người run rẩy, đột nhiên khóc lóc mở miệng cầu xin.
"Hừ! Câm miệng."
Trung niên Nhật Bản quát khẽ một tiếng, ánh mắt rét lạnh nhìn thẳng vào người phụ nữ, âm trầm nói:
"Khi ta đang nói, không hy vọng có kẻ cắt ngang lời. Nếu ngươi còn tiếp tục làm ồn, vậy đừng trách ta vô tình."
Người phụ nữ mập mạp cả người lại lần nữa run bắn lên, thức thời ngậm miệng.
"Hiện tại, các người nên cẩn thận lắng nghe mọi điều ta nói sau đây, bởi vì nó có quan hệ trực tiếp đến cái mạng nhỏ của các ngươi."
Nghe thấy lời này, ba người bọn Trần Minh đều thẳng người lên, tập trung tinh thần lắng nghe chỉ sợ bỏ sót điều gì. Người Nhật Bản thấy vậy khẽ gật đầu, theo sau tiếp tục nói:
"Có ba điều các ngươi cần biết. Thứ nhất, có một không gian gọi là Sinh Tử giới, đứng đầu là một tồn tại gọi là Giới Chủ chịu toàn bộ trách nhiệm cai quản Sinh Tử giới. Nó có quyền lực, có sức mạnh vô hạn. Ta không biết vì nguyên nhân gì, nó liên tục bắt người ở thế giới chúng ta đưa vào Sinh Tử giới. Mà ba người các ngươi, rất bất hạnh đã bị nó chọn trúng. Thứ hai, trong Sinh Tử giới có rất nhiều khu vực nhỏ, mỗi khu vực lại có những nhóm người như chúng ta, bị Sinh Tử giới bắt rồi tập trung lại. Một không gian tối đa giam giữ là 15 người. Như chúng ta hiện tại là thuộc về Sinh Tử giới châu Á đội bảy, hiện tại chỉ có ta, Yuri (hắn chỉ tay vào tên da trắng bên cạnh) và các ngươi tổng cộng là năm người. Mà cứ bảy ngày, Sinh Tử giới lại bắt chúng ta tham gia vào một thế giới kinh dị. Thế giới này có thể là trong phim ảnh, truyện tranh, trò chơi hay bất cứ cái gì cũng được. Chỉ cần có thể gây nguy hiểm đến tính mạng nó sẽ khiến chúng ta phải tham gia. Trong các thế giới này, các. ngươi sẽ phải hoàn thành các loại nhiệm vụ mà Sinh Tử giới đưa ra, cùng với cố gắng sống sót cho tới khi thế giới kinh dị kết thúc. Nếu làm được điều này, các ngươi sẽ được Giới Chủ thưởng cho điểm sinh tử giúp các ngươi cường hóa bản thân qua đó trở nên mạnh mẽ hơn. Nếu thất bại, chỉ có một kết cục duy nhất là... chết. Mà tất cả những thứ có liên quan tới nhiệm vụ cũng như điểm thưởng, cường hóa vân vân đều được ghi rõ ràng trên chiếc nhẫn màu đen đang nằm trên tay các ngươi."
Nói đến đây, hắn khẽ giơ tay trái lên, trên ngón áp út quả nhiên có một chiếc nhẫn màu đen tuyền, trên thân nhẫn còn thấy được những dòng chữ nhỏ màu đỏ đang đều đều chạy qua. Ba người Trần Minh nghe vậy cũng đồng loạt giơ tay lên, trên tay đồng dang là một chiếc nhẫn màu đen giống hệt trong tay người Nhật Bản.
"Điều thứ ba, cũng là điều cuối cùng ta muốn nói, chúng ta hiện tại đang ở trong thế giới của Left 4 Dead 1 phân cảnh một No Mercy. Nhiệm vụ là sinh tồn và lên được máy bay an toàn trong hai tiếng đồng hồ. Mà thời gian nhiệm vụ này chuẩn bị bắt đầu là... trong vòng mười phút nữa."
/25
|