Trần Minh đưa tay vuốt nhẹ chiếc nhẫn màu đen, nhất thời hàng loạt tin tức đột nhiên xuất hiện trong đầu của hắn làm hắn khẽ "a" một tiếng, cả người choáng váng. Mất một lúc hắn mới khẽ xoa đầu, cẩn thận "đọc" lại những tin tức mà chiếc nhẫn truyền tới. Càng xem sắc mặt hắn càng tái nhợt, đến cuối cùng là gần như cắt không còn giọt máu. Những điều người Nhật Bản kia vừa nói hoàn toàn không sai, hay không muốn nói là còn chưa đủ. Trong Sinh Tử giới chia ra các đoàn đội dựa trên các khu vực, giống như hắn hiện tại là thuộc về Á châu đội bảy. Người trong các khu vực, hay nói đúng hơn là trong toàn bộ Sinh Tử giới dù thuộc về quốc gia nào ngoài đời thì ngôn ngữ bọn họ nói ra những người khác đều có thể nghe hiểu, dù bản thân không hề biết loại ngôn ngũ này. Điều này, chắc là sức mạnh của SInh Tử giới đi. Mà người trong các đoàn đội mỗi khi giết hại lẫn nhau sẽ bị trừ đi một số điểm sinh tử, thành viên cũ giết tân nhân thì càng bị trừ nặng hơn. Điều này nhằm giúp đoàn đội có thể đoàn kết hơn, mà tân nhân cũng không bị đồ sát vô tội vạ. Tại Sinh Tử giới này, chỉ cần ngươi sống sót sau mỗi nhiệm vụ, chỉ cần ngươi có đủ điểm thưởng vậy ngươi sẽ có thể biến thành vô cùng cường đại. Đủ các loại công pháp, vũ khí trang bị, dị năng huyết thống giúp ngươi cường hóa cơ thể. Dù biến thành siêu nhân cũng có thể. Nhưng nếu nhiệm vụ thất bại, vậy chỉ có một con đường duy nhất là chết, là bị Sinh Tử giới gạt bỏ. Mà muốn thoát khỏi Sinh Tử giới, chỉ có một con đường duy nhất là tích góp được 50.000 điểm, qua đó đủ điều kiện về nhà.
Trần Minh khẽ thở dài, hắn năm nay chưa tới hai lăm tuổi, vốn đang làm công tác văn phòng tại một công ty tư nhân nho nhỏ ở Đà Nẵng. Tuy lương không phải cao, nhưng cuộc sống trôi qua cũng yên bình vui vẻ. Chỉ là tất cả những điều đó hiện nay đã trở thành dĩ vãng. Sinh Tử giới, tên cũng như ý nghĩa là một thế giới chỉ có sinh tồn hay bị giết chóc. Quãng đường trước mắt này, không biết bản thân liệu có thể sống sót được bao lâu đây?
Khẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía những người còn lại. Tên Nhật Bản vẫn đứng yên tại chỗ, khóe miệng ngậm một điếu thuốc lạnh lùng nhìn ba kẻ tân nhân. Người đàn ông da trắng kia vẫn tiếp tục lau thân súng ngắm, dường như không hề quan tâm đến những chuyện đang xảy ra. Người đàn bà mập mạp lúc này thì lại là cả người run rẩy khóc lóc thất thanh, nước mắt nước mũi chảy xuống phấn son trên mặt trở nên nhòe nhoẹt. Mà tên thanh niên "đạo Hồi" thì lại là biểu tình chết lặng, chỉ là hai nắm tay xiết chặt và đôi chân đang không ngừng run lên đã nói rõ nội tâm của hắn.
"Được rồi, nếu tất cả mọi người đã không còn nghi ngờ gì nữa, kế tiếp đến lúc tự giới thiệu bản thân rồi đây. Muốn cùng nhau sống sót, ta phải biết các ngươi ngoài đời đang làm gì, có sở trường nào."
Lúc này, người Nhật Bản vứt điếu thuốc đã cháy một nửa xuống đất, mở miệng nói.
"Ta sẽ giới thiệu trước. Ta là Kuma Fujio người Nhật Bản. Công tác lúc trước làm là kinh doanh nhà hàng. Ta tiến vào Sinh Tử giới đã được một đoạn thời gian, Left 4 Dead 1 là thế giới thứ ba phải trải qua."
Nói dứt lời, ánh mắt hắn nhìn sang người da trắng bên cạnh, ý bảo đến lượt y. Người da trắng gọi là Yuri lúc này mới ngẩng đầu lên, không tiếp tục lau chùi cây súng nữa mà từ từ nói:
"Yuri Paramonov, ba mươi tuổi. Thành viên tiểu đội phản ứng nhanh số 305 trực thuộc đại đội 14 quân khu 211 lực lượng quân đội Nga. Quân hàm: thượng sĩ."
Ba người Trần Minh nghe thấy lời này không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Thượng sĩ quân đội, lại còn là lực lượng phản ứng nhanh, cái này không khỏi quá... cường hãn đi. Nên biết trong cái hoàn cảnh như Sinh Tử giới này, những người thuộc về các ngành như quân đội, cảnh sát, võ sư hay thậm chí là côn đồ lưu manh đều so với những người khác có tỉ lệ sinh tồn cao hơn nhiều. Bởi vì bọn họ dù ít dù nhiều đều so với người bình thường có kỹ năng chiến đấu mạnh hơn, can đảm cũng lớn hơn chút ít.
Mà Yuri vừa dứt lời, người phụ nữ mập mạp nãy giờ vẫn khóc lóc đột nhiên mở miệng:
"Trình Tiểu Hoa, người Trung Quốc. Tôi ngoài đời đang làm thủ kho cho một công ty liên doanh. Nhưng tôi nấu ăn rất giỏi, cũng rất tháo vát. Hy vọng các vị có thể chiếu cố tôi." Nói tới đây cô ta đột nhiên tiến tới ôm lấy cánh tay người Nhật Bản Kuma, khẩn cầu nói:
"Xin anh, xin anh giúp tôi sống sót."
Kuma hất văng cánh tay Trình Tiểu Hoa ra, lạnh lùng nói:
"Là một đoàn đội, ta sẽ cố gắng cứu giúp các ngươi trong mức có thể. Nhưng có sống sót được hay không thì phụ thuộc vào chính các ngươi."
Trình Tiểu Hoa nghe vậy, cũng thức thời lùi lại ngậm miệng không nói thêm gì nữa. Đến lượt thanh niên "đạo Hồi" kia bước lên, khẽ nói:
"Nawab Ud Daulah hai mươi tuổi người Ấn Độ, sinh viên công nghệ thông tin."
"Tốt, đến lượt ngươi."
Kuma mặt không cảm xúc gật đầu. chỉ vào Trần Minh nói.
Trần Minh khẽ ho nhẹ một tiếng, bình thản đáp:
"Trần Minh hai lăm tuổi, nhân viên văn phòng người Việt Nam."
"Rồi! Hiện tại mọi người đã hiểu sơ qua về nhau, kế tiếp chính là lúc chúng ta phải đối mặt nhiệm vụ. Lúc trước khi các ngươi chưa tỉnh, ta và Yuri có đi dạo quanh đây một vòng nhưng không tìm thấy súng ống gì cả, mà chỉ có một ít vũ khí lạnh. Tất cả đều để trên bàn kia, các ngươi hiện tại có thể đi qua chọn lấy một món. Nên nhanh lên, còn một phút nữa là nhiệm vụ chính thức bắt đầu."
Lời người viết: trước khi mỗi nhiệm vụ chính thức bắt đầu, đều có một khoảng thời gian cho nhân vật hoạt động tự do. Tuy nhiên chỉ là một phần nhỏ xung quanh nơi khởi điểm.
Ba người Trần Minh nghe vậy lục tục đi tới. Trên mặt bàn gỗ nơi phòng khách đang để một số món vũ khí lạnh như rìu, liềm, gậy sắt hay gậy bóng chày. Trần Minh khẽ nhíu mày, tiện tay cầm một cây rìu lên xem. Rìu không nặng lắm, lưỡi rìu màu đen bóng có vẻ khá sắc bén, thân rìu màu đỏ, là một cây rìu cơ bản mà những lính cứu hỏa hay dùng. Mà hai người còn lại, Trương Tiểu Hoa cầm lấy một cây gậy sắt, thanh niên người Ấn thì lại là gậy bóng chày.
Vừa lúc ba người đều chọn xong vũ khí cho mình, chiếc nhẫn trên tay họ đột nhiên lóe lên ánh sáng đỏ, theo sau tất cả đều nhận được một đoạn thông báo mới hiện lên trong đầu.
"Thế giới Left 4 Dead 1. Bối cảnh diễn ra tại bang Florida, hai tuần sau khi một trận đại dịch được gọi là cúm xanh lan tràn trên toàn cầu, gây ra sự đột biến ở tế bào cơ thể người, mất đi các chức năng xử lý của bộ não. Những người nhiễm bệnh biến thành các cá thể sống không ý thức chỉ còn lại bản năng đói, được gọi là zombie. Lúc này tại thành phố Fairfield chỉ còn lại bốn người sống sót duy nhất hoàn toàn miễn dịch với virus lần lượt là Bill - cựu chiến binh Việt Nam, Zoey - sinh viên đại học, Louis - nhà phân tích CNTT và Francis, một dân chơi xe ngoài vòng pháp luật. Bốn người này may mắn tập hợp cùng nhau và bắt đầu cuộc hành trình qua các ga tàu điện ngầm và các con phố để tới bệnh viện Mercy, nơi trên mái nhà có một điểm đỗ trực thăng. Lên được đó, họ sẽ được các phi công lái trực thăng tới và giải cứu. Nhiệm vụ đưa ra: trong vòng hai tiếng đồng hồ tới được bệnh viện Mercy, an toàn lên trực thăng và rời khỏi. Điểm thưởng hoàn thành nhiệm vụ: 2000. Thất bại: chết!"
Hừ...Hừ...!
Cùng với lúc thông báo vừa kết thúc, phía ngoài ngôi nhà chợt vang lên những tiếng kêu gào rền rĩ, nghe qua giống như tiếng thú dữ đang gầm gừ vậy.
Trần Minh ngó đầu qua cửa sổ nhìn, chỉ thấy ngoài xa là hàng chục bóng người đang vật vờ tiến tới gần ngôi nhà, bộ dạng bước đi dặt dẹo giống như những kẻ đang say rượu. Đợi cho khi chúng tiến tới gần hơn, hắn mới nhìn rõ diện mạo của chúng, không kìm lòng được phát ra một tiếng kinh hô.
Kia nào phải là con người nữa đâu, mà là một đám người chết với thân hình lở loét thối rữa nghiêm trọng. Làn da khô quắt, ánh mắt vô thần cùng với từng phần nội tạng lòi ra ngoài cơ thể của chúng khiến Trần Minh chỉ cảm thấy cổ họng ứ lên một cỗ chua chua, suýt chút nữa nôn mửa ngay tại chỗ.
Trần Minh khẽ thở dài, hắn năm nay chưa tới hai lăm tuổi, vốn đang làm công tác văn phòng tại một công ty tư nhân nho nhỏ ở Đà Nẵng. Tuy lương không phải cao, nhưng cuộc sống trôi qua cũng yên bình vui vẻ. Chỉ là tất cả những điều đó hiện nay đã trở thành dĩ vãng. Sinh Tử giới, tên cũng như ý nghĩa là một thế giới chỉ có sinh tồn hay bị giết chóc. Quãng đường trước mắt này, không biết bản thân liệu có thể sống sót được bao lâu đây?
Khẽ ngẩng đầu lên nhìn về phía những người còn lại. Tên Nhật Bản vẫn đứng yên tại chỗ, khóe miệng ngậm một điếu thuốc lạnh lùng nhìn ba kẻ tân nhân. Người đàn ông da trắng kia vẫn tiếp tục lau thân súng ngắm, dường như không hề quan tâm đến những chuyện đang xảy ra. Người đàn bà mập mạp lúc này thì lại là cả người run rẩy khóc lóc thất thanh, nước mắt nước mũi chảy xuống phấn son trên mặt trở nên nhòe nhoẹt. Mà tên thanh niên "đạo Hồi" thì lại là biểu tình chết lặng, chỉ là hai nắm tay xiết chặt và đôi chân đang không ngừng run lên đã nói rõ nội tâm của hắn.
"Được rồi, nếu tất cả mọi người đã không còn nghi ngờ gì nữa, kế tiếp đến lúc tự giới thiệu bản thân rồi đây. Muốn cùng nhau sống sót, ta phải biết các ngươi ngoài đời đang làm gì, có sở trường nào."
Lúc này, người Nhật Bản vứt điếu thuốc đã cháy một nửa xuống đất, mở miệng nói.
"Ta sẽ giới thiệu trước. Ta là Kuma Fujio người Nhật Bản. Công tác lúc trước làm là kinh doanh nhà hàng. Ta tiến vào Sinh Tử giới đã được một đoạn thời gian, Left 4 Dead 1 là thế giới thứ ba phải trải qua."
Nói dứt lời, ánh mắt hắn nhìn sang người da trắng bên cạnh, ý bảo đến lượt y. Người da trắng gọi là Yuri lúc này mới ngẩng đầu lên, không tiếp tục lau chùi cây súng nữa mà từ từ nói:
"Yuri Paramonov, ba mươi tuổi. Thành viên tiểu đội phản ứng nhanh số 305 trực thuộc đại đội 14 quân khu 211 lực lượng quân đội Nga. Quân hàm: thượng sĩ."
Ba người Trần Minh nghe thấy lời này không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Thượng sĩ quân đội, lại còn là lực lượng phản ứng nhanh, cái này không khỏi quá... cường hãn đi. Nên biết trong cái hoàn cảnh như Sinh Tử giới này, những người thuộc về các ngành như quân đội, cảnh sát, võ sư hay thậm chí là côn đồ lưu manh đều so với những người khác có tỉ lệ sinh tồn cao hơn nhiều. Bởi vì bọn họ dù ít dù nhiều đều so với người bình thường có kỹ năng chiến đấu mạnh hơn, can đảm cũng lớn hơn chút ít.
Mà Yuri vừa dứt lời, người phụ nữ mập mạp nãy giờ vẫn khóc lóc đột nhiên mở miệng:
"Trình Tiểu Hoa, người Trung Quốc. Tôi ngoài đời đang làm thủ kho cho một công ty liên doanh. Nhưng tôi nấu ăn rất giỏi, cũng rất tháo vát. Hy vọng các vị có thể chiếu cố tôi." Nói tới đây cô ta đột nhiên tiến tới ôm lấy cánh tay người Nhật Bản Kuma, khẩn cầu nói:
"Xin anh, xin anh giúp tôi sống sót."
Kuma hất văng cánh tay Trình Tiểu Hoa ra, lạnh lùng nói:
"Là một đoàn đội, ta sẽ cố gắng cứu giúp các ngươi trong mức có thể. Nhưng có sống sót được hay không thì phụ thuộc vào chính các ngươi."
Trình Tiểu Hoa nghe vậy, cũng thức thời lùi lại ngậm miệng không nói thêm gì nữa. Đến lượt thanh niên "đạo Hồi" kia bước lên, khẽ nói:
"Nawab Ud Daulah hai mươi tuổi người Ấn Độ, sinh viên công nghệ thông tin."
"Tốt, đến lượt ngươi."
Kuma mặt không cảm xúc gật đầu. chỉ vào Trần Minh nói.
Trần Minh khẽ ho nhẹ một tiếng, bình thản đáp:
"Trần Minh hai lăm tuổi, nhân viên văn phòng người Việt Nam."
"Rồi! Hiện tại mọi người đã hiểu sơ qua về nhau, kế tiếp chính là lúc chúng ta phải đối mặt nhiệm vụ. Lúc trước khi các ngươi chưa tỉnh, ta và Yuri có đi dạo quanh đây một vòng nhưng không tìm thấy súng ống gì cả, mà chỉ có một ít vũ khí lạnh. Tất cả đều để trên bàn kia, các ngươi hiện tại có thể đi qua chọn lấy một món. Nên nhanh lên, còn một phút nữa là nhiệm vụ chính thức bắt đầu."
Lời người viết: trước khi mỗi nhiệm vụ chính thức bắt đầu, đều có một khoảng thời gian cho nhân vật hoạt động tự do. Tuy nhiên chỉ là một phần nhỏ xung quanh nơi khởi điểm.
Ba người Trần Minh nghe vậy lục tục đi tới. Trên mặt bàn gỗ nơi phòng khách đang để một số món vũ khí lạnh như rìu, liềm, gậy sắt hay gậy bóng chày. Trần Minh khẽ nhíu mày, tiện tay cầm một cây rìu lên xem. Rìu không nặng lắm, lưỡi rìu màu đen bóng có vẻ khá sắc bén, thân rìu màu đỏ, là một cây rìu cơ bản mà những lính cứu hỏa hay dùng. Mà hai người còn lại, Trương Tiểu Hoa cầm lấy một cây gậy sắt, thanh niên người Ấn thì lại là gậy bóng chày.
Vừa lúc ba người đều chọn xong vũ khí cho mình, chiếc nhẫn trên tay họ đột nhiên lóe lên ánh sáng đỏ, theo sau tất cả đều nhận được một đoạn thông báo mới hiện lên trong đầu.
"Thế giới Left 4 Dead 1. Bối cảnh diễn ra tại bang Florida, hai tuần sau khi một trận đại dịch được gọi là cúm xanh lan tràn trên toàn cầu, gây ra sự đột biến ở tế bào cơ thể người, mất đi các chức năng xử lý của bộ não. Những người nhiễm bệnh biến thành các cá thể sống không ý thức chỉ còn lại bản năng đói, được gọi là zombie. Lúc này tại thành phố Fairfield chỉ còn lại bốn người sống sót duy nhất hoàn toàn miễn dịch với virus lần lượt là Bill - cựu chiến binh Việt Nam, Zoey - sinh viên đại học, Louis - nhà phân tích CNTT và Francis, một dân chơi xe ngoài vòng pháp luật. Bốn người này may mắn tập hợp cùng nhau và bắt đầu cuộc hành trình qua các ga tàu điện ngầm và các con phố để tới bệnh viện Mercy, nơi trên mái nhà có một điểm đỗ trực thăng. Lên được đó, họ sẽ được các phi công lái trực thăng tới và giải cứu. Nhiệm vụ đưa ra: trong vòng hai tiếng đồng hồ tới được bệnh viện Mercy, an toàn lên trực thăng và rời khỏi. Điểm thưởng hoàn thành nhiệm vụ: 2000. Thất bại: chết!"
Hừ...Hừ...!
Cùng với lúc thông báo vừa kết thúc, phía ngoài ngôi nhà chợt vang lên những tiếng kêu gào rền rĩ, nghe qua giống như tiếng thú dữ đang gầm gừ vậy.
Trần Minh ngó đầu qua cửa sổ nhìn, chỉ thấy ngoài xa là hàng chục bóng người đang vật vờ tiến tới gần ngôi nhà, bộ dạng bước đi dặt dẹo giống như những kẻ đang say rượu. Đợi cho khi chúng tiến tới gần hơn, hắn mới nhìn rõ diện mạo của chúng, không kìm lòng được phát ra một tiếng kinh hô.
Kia nào phải là con người nữa đâu, mà là một đám người chết với thân hình lở loét thối rữa nghiêm trọng. Làn da khô quắt, ánh mắt vô thần cùng với từng phần nội tạng lòi ra ngoài cơ thể của chúng khiến Trần Minh chỉ cảm thấy cổ họng ứ lên một cỗ chua chua, suýt chút nữa nôn mửa ngay tại chỗ.
/25
|