Thấy kế hoạch đã thành công, cậu đắc ý, nhưng nén cảm xúc không để lộ ra mặt, sau khi đảm bảo không bị ai nhìn thấy, cánh tay trắng trắng mập mập vòng ra sau lưng, dùng ngón tay ra hiệu ' ok ' cho gì Mai, ý bảo bà có thể yên tâm đi về rồi.
Gì Mai từ sau chậu cây đi ra, bà cười lắc đầu cảm thán, tiểu quỷ này thật biết cách diễn kịch , nếu vào giới giải trí chắc triển vọng lắm đây.
Bước vào phòng tổng giám đốc, Tô Gia Kỳ đặt Trần bảo bối ngồi lên sofa ân cần hỏi " con ngồi ở đây chờ chú một lát nhé, con có đói bụng hay cần gì không? "
Cậu lắc đầu, tỏ ra ngoan ngoãn hiểu chuyện nói " không cần đâu ạ, con ngồi đây đợi chú là được rồi ạ! "
" vậy có cần gọi điện báo cho mẹ con một tiếng hay không? Để mẹ con khỏi lo lắng" anh hỏi tiếp
Lòng Trần bảo bối kêu ' bịch ' một tiếng, thôi tiêu rồi, gọi điện chẳng phải sẽ bị lộ hết ư? cậu nâng cánh lên, vội vàng khua loạn xạ, nhưng mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, có chút e ngại " không cần đâu ạ, lúc này chắc mẹ đang làm việc, cũng không biết việc con ra ngoài, con không muốn làm mẹ lo lắng ạ "
Anh nghe vậy thầm khen ngợi, cô có một đứa con trai khéo léo hiểu chuyện thế này chắc rất hạnh phúc, giá như đây là con anh thì tốt biết mấy. Anh liền giật mình bởi ý nghĩ vừa rồi của mình, anh cười khổ, sao có thể là con anh được chứ.
Anh đứng dậy rời khỏi đi đến phòng họp, liền gặp Tô Văn Vũ đang ôm một xấp tài liệu đi tới " Văn Vũ, trong phòng anh có một đứa bé, em chăm sóc giúp anh một lát nhé.
" Một đứa bé? " Tô Văn Vũ kinh ngạc đến há hốc mồm, từ lúc nào anh hai anh có đứa bé chứ
" Ừ, là con của Trần Mỹ Kiều " anh không để ý tới biểu cảm của em trai đáp
Tô Văn Vũ đang không hiểu chuyện gì xảy ra muốn lên tiếng hỏi thì phát hiện anh trai đã biến mất không biết từ lúc nào. Anh đành tới văn phòng tìm đáp án vậy.
' cạch ' mở cửa ra, Tô Văn Vũ thấy một cậu bé trắng hồng phấn nộn ngồi trên ghế sofa tròn to mắt nhìn mình. Anh ta kinh ngạc tập hai đến quên cả chào hỏi, bởi vì khuôn mặt đứa bé này cùng anh trai anh ta giống nhau đến mấy phần.
" Cháu chào chú ạ! " giọng trẻ con lanh lảnh kéo anh ta bừng tỉnh
" ực " Tô Văn Vũ nuốt nước miếng, gật đầu một cái rồi nói " Chào cháu " anh đi đến ngồi xuống bên cạnh Trần bảo bối chỉ tay về mình giới thiệu " Tô Gia Kỳ là anh hai chú hay nói cách khác chú là em trai anh ấy, tên chú là Tô Văn Vũ "
" Thì ra đây chính là chú hai của mình, cũng là một cực phẩm soái ca nha! " Trần bảo bối trong lòng thầm nghĩ, cậu nhe răng cười lanh lợi " cháu là Trần Gia Bảo, mẹ thường gọi cháu là bảo bối "
Trần Gia Bảo ... Trần Mỹ Kiều, cậu nhóc này lấy họ mẹ ư? Vậy ba của cậu đâu? Cậu nhóc này trông giống anh trai như vậy, Hay là... Tô Văn Vũ một bụng nghi hoặc liền hỏi tiếp " Bảo bối, năm nay cháu bao nhiêu tuổi? "
" Cháu 5 tuổi ạ, chính xác là gần 5 tuổi rưỡi " Trần bảo bối không suy nghĩ nhiều liền đáp.
5 tuổi rưỡi, tính cả thời gian mang thai là vào hơn sáu năm trước, lúc đó ... Tô Văn Vũ biết chuyện năm xưa của anh trai mình, cũng biết việc anh trai lật tung khắp nơi để tìm Trần Mỹ Kiều. Trong lòng càng chắc chắn nghi hoặc của mình " phải nói chuyện này với anh hai mới được " anh nghĩ thầm
Tiến hành xong giai đoạn làm quen, hai người trò chuyện một lúc thì Tô Gia Kỳ đã kết thúc cuộc họp bước vào " Bảo bối, chờ chú có lâu không? Bây giờ chú sẽ đưa cháu trở về "
Trần bảo bối lắc lắc cái đầu, rồi có chút rầu rĩ nói " Chú, cháu đói chú có thể mời cháu ăn một bữa hay không " thực ra là cậu không đói lắm, nhưng muốn ở gần ba hơn nên cậu bé đề nghị
Anh không ngờ cậu sẽ nói như vậy, quả thực cậu bé đã chờ khá lâu nên anh gật đầu " Được, bây giờ chũng ta liền đi ăn "
Trần bảo bối mở cờ trong bụng, hưng phấn nhảy xuống khỏi sofa
" Anh hai, trước khi đi nói chuyện một lát được không? " Tô Văn Vũ ở trong phòng giờ mới lên tiếng
Nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của em trai, anh gật đầu, nói với Trần bảo bối " cháu chờ chú thêm một lát nhé "
Ra tới hành lang, Tô Văn Vũ quyết định nói hết nghi vấn trong lòng " Anh hai, tại sao con trai Trần Mỹ Kiều lại ở cùng anh? "
" Lần trước có gặp qua một lần, hôm nay gặp cậu bé đi lạc ở dưới lầu nên a liền mang nó lên đây. Sao vậy Văn Vũ? " anh trả lời xong rồi hỏi ngược lại
" Anh hai, chẳng lẽ anh không thấy được bảo bối rất giống anh sao? Lúc nãy em hỏi, cậu bé gần 5 tuổi rưỡi, vừa khớp với chuyện sáu năm trước, lại còn lấy họ mẹ, tên Trần Gia Bảo, điều này có nghĩa là gì anh biết không? Có khả năng bảo bối là con anh " Tô Văn Vũ một hơi nói hết
' lộp bộp ' Tô Gia Kỳ chấn động, đứng hình tại chỗ. Con trai anh?? Bảo bối là con trai anh? Anh từng ước như vậy, nhưng chuyện này là có thể sao. Anh phải điều tra về chuyện này.
Trở lại văn phòng, anh nhìn chằm chằm gương mặt Trần bảo bối, quả thật có vài phần giống anh lúc bé, chẳng lẽ là con trai anh thật sao? Lòng anh dâng lên chút chờ mong.
/64
|