" Minh Minh, chúng ta sẽ ở cạnh nhau cho tới già, nhất định sẽ còn nhiều dịp a! " Trần Mỹ Kiều mỉm cười nhìn cô an ủi
Đại sự thành công,Tô Văn Vũ không khỏi vui vẻ phụ họa " Đúng a! Chị dâu nói chí phải " nhưng mà vừa dứt lời liền xuất hiện một cánh tay nhéo vào hông anh
" Á! Vợ à, em mưu sát chồng a! " Tô Văn Vũ la lên nhìn vợ mình
Kiều Minh Minh hừ một tiếng liếc mắt lườm anh, cô biết anh chỉ nói vậy thôi chứ nào có thỏa mãn nguyện vọng của cô chứ.
Chỉ cần vợ vẫn ở bên cạnh mình thì biểu cảm của cô thế nào không mấy quan trọng, Tô Văn Vũ vẫn cười ha hả cầm lấy kẹp đi nướng thêm thịt.
Điều này càng khiến cho Kiều Minh Minh tức giận tím lồng ngực, cô hướng về phía anh mắng " Anh là đồ vô liêm sỉ "
" Đồ vô liêm sỉ này thế mà lại rất yêu em a! " Tô Văn Vũ vừa nướng thịt vừa cười cười đáp trả lại cô
Kiều Minh Minh đành hết cách với anh, cô liền bỏ mặc anh quay sang tiếp tục ăn uống.
Đỉnh cao của sự vô liêm sỉ chính là không cần làm gì mà vẫn đạt được mục đích, Tô Gia Kỳ bưng ly rượu trong tay lên nhìn vợ mình mỉm cười " Bà xã, cảm ơn em đã ở bên cạnh anh "
" Em cũng cảm ơn ông xã vẫn luôn yêu thương, bao dung em " Trần Mỹ Kiều mỉm cười ngọt ngào,vươn tay móc vào khuỷu tay Tô Gia Kỳ, chuyển đổi ly rượu, khẽ nhấp môi uống một ngụm.
Bữa tiệc kết thúc, mấy người bọn họ chia nhau trở về nhà mình
" Hạ Vũ, chúng ta cùng nhau ngủ chung nhé! " tiểu Bánh Bao lôi kéo cánh tay mũm mĩm của Hạ Vũ rủ rê
" Không, em muốn Hạ Vũ ngủ cùng em cơ " tiểu Lục Lạc cũng tiến lên kéo lấy cánh tay còn lại của Hạ Vũ
Cặp mắt to tròn của Hạ Vũ liền híp lại cười hì hì, để lộ hai lúm đồng tiền bên má " Các cậu đừng lôi kéo nữa, chúng ta có cùng nhau ngủ chung a! "
Hai mắt tiểu Bánh Bao cùng tiểu Lục Lạc sáng lên,cảm thấy đề nghị của cô bé cũng không tồi nha
Tô Gia Bảo nhìn cô nhóc, cậu nhóc trước mắt lắc đầu, đột nhiên nghĩ tới hình ảnh tiểu Lục Lạc cùng Hạ Vũ thân thiết cùng nhau ngủ trên một chiếc giường, trong lòng cậu không hiểu sao dâng lên cảm giác khó chịu liền mở miệng lên tiếng " Lục Lạc, em không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao? Để Hạ Vũ ngủ cùng Bánh Bao đi "
Gương mặt tiểu Lục Lạc liền xệ xuống thất vọng, nhưng cậu nào có dám cãi lời anh hai, anh hai luôn là người xuất sắc, là thần tượng trong lòng cậu bé, anh hai nói đi về phía Đông, cậu liền nhất định không bao giờ chuyển sang phía Tây, cái đầu nhỏ liền gật gật " Vậy cũng được, ngày mai em nhất định thức dậy sớm để chơi cùng Hạ Vũ "
Tô Gia Bảo bất đắc dĩ nhìn em trai, đứa bé có biệt danh là sâu ngủ nhất nhà, bằng cách nào có thể dậy sớm đây a!
Tiểu Bánh Bao không khỏi vui vẻ dắt Hạ Vũ trở về phòng của mình
***************************************************************
Sáng hôm sau, tại nhà lao thành số A
' Két ' một tiếng, cánh cửa sắt được mở ra
Trương Thanh Thanh xách hành lý bước qua cánh cửa cách biệt hai thế giới, cô ngước nhìn lên bầu trời trên đỉnh đầu, trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp
" Chào đồng chí, mong đồng chí mãn hạn tù giam có thể trở thành một công dân có ích " Đồng chí cảnh sát ưỡn ngực thẳng người làm động tác chào, hướng về phía cô lên tiếng
" Cảm ơn cán bộ, tôi nhất định sẽ cố gắng " Trương Thanh Thanh nhìn đồng chí cảnh sát cung kính nói
Đồng chí cảnh sát hài lòng gật đầu tiễn cô lên xe taxi
Mấy phút sau, chiếc xe liền chuyển bánh hướng về phía trung tâm thành phố chạy đi, Trương Thanh Thanh ngồi bên cửa kính ngắm nhìn đường xá, cô phát hiện sau năm năm mọi thứ xung quanh đã thay đổi rất nhiều. Đột nhiên cô nhớ tới Trần Mỹ Kiều, trong lòng thầm nghĩ " Không biết bây giờ cô ấy như thế nào nhỉ? "
Nghĩ lại suy nghĩ vừa rồi của mình, cô liền cười khổ " Còn có thể thế nào, nhất định cô ấy đang sống rất tốt và có một gia đình hạnh phúc đi " xong nghĩ tới bản thân mình, trong lòng cô không khỏi chua xót, phố xá bên ngoài tấp nập, nhà cửa san sát nhau nhưng không có chỗ nào cho cô dung thân, tại sao bản thân cô lại đến nông nỗi này, không nhà không cửa không người thân, đây chính là nỗi bất hạnh lớn nhất của bất kỳ ai trên đời này.
/64
|