Edit: tart_trung
Beta: gaubokki
Khoảng cách từ thư phòng tới phòng ngủ không xa, hơn nữa Ngụy La lại chạy nhanh, giống như một làn khói vụt qua, đợi tới khi Triệu Giới đuổi theo, đã thấy Ngụy La không chút lưu tình đóng cửa phòng “Rầm” một tiếng. Triệu Giới bị từ chối, đẩy đẩy cửa, trực linh môn bị tiểu cô nương cài then cố định bên trong. hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi: “A La, nàng mở cửa, có gì chúng ta từ từ nói”.
Trong phòng không có thanh âm, hẳn còn đang tức giận.
Ngược lại thật sự rất tức giận, Triệu Giới cười khổ.
thật ra, Ngụy La không phải chỉ tức giận, nàng vừa thất vọng lại vừa phẫn nộ. Hóa ra Triệu Giới cùng những nam nhân kia không có gì khác nhau, trong lòng hắn cũng nghĩ như vậy, lúc trước khi hắn chiếm tiện nghi của nàng thì nghĩ thế nào? Có phải cũng giống như tên thư sinh kia, vừa cảm thấy cô nương này tùy tiện dễ lừa gạt, lại vừa hưởng thụ thân thể cô nương đó, làm chuyện cẩu thả?
Mặt Ngụy La nóng đỏ, nàng quay đầu, tức giận trừng mắt nhìn cửa lớn, lại hờ hững với giọng nói vang vọng bên ngoài cửa, lúc này nàng thật sự vô cùng chán ghét Triệu Giới.
Ngụy La lo lắng Triệu Giới trèo từ cửa sổ vào, dù sao trước kia hắn cũng từng làm loại chuyện này, nàng liền đi trước một bước, đến bên cửa sổ, đóng cửa thật chặt. Nàng đi một vòng trong phòng, đứng ngồi không yên, cuối cùng ngồi xuống tháp mỹ nhân, ôm gối tơ vàng, nói với người ngoài cửa: “Chàng khôngcần nói, ta không muốn nghe. Đêm nay chúng ta tách ra ngủ, chàng đi đi, đừng tới tìm ta”.
Giọng nói ngoài cửa dừng lại một chút. Tay Triệu Giới đặt trên khung cửa, chậm rãi nói: “A La, ta khôngbiết nàng nghĩ như vậy, ta chưa bao giờ đối xử với nàng như thế”. hắn thích nàng còn không kịp, sao lại cam lòng để nàng bị chút ủy khuất nào chứ? Nhưng tiểu cô nương tức giận, hắn cần giải thích thật tốt: “Trước khi chúng ta thành thân, là ngươi tình ta nguyện, trăng đến rằm sẽ tròn, dù sao nàng cũng là của ta, ta mới nhịn không được sử dụng quyền lợi sớm một chút. Ta không phải tên thư sinh kia, sẽkhông đối xử bạc tình bạc nghĩa với nàng, nàng mở cửa ra, có mấy lời ta phải nói trước mặt nàng”.
Hốc mắt Ngụy La hồng hồng, nằm trên tháp mỹ nhân, hai chân đạp đạp cởi giầy ra, cả người co lại thành một cục: “không muốn nói chuyện với chàng, lúc nãy chàng không có nói như vậy”.
Bây giờ lại sửa miệng, chẳng qua là muốn dỗ nàng thôi.
Ngụy La càng nghĩ càng thấy Triệu Giới đáng giận, lúc chưa thành thân thì nói nghe thật tốt, thành thân rồi liền lộ nguyên hình, nam nhân đều có thói hư tật xấu giống nhau, không trị cho tốt có thể hắn sẽ tự cho mình là trời.
Cho dù Triệu Giới đứng bên ngoài có nói thế nào, Ngụy La cũng không thèm để ý. không bao lâu, nàng dần dần cảm thấy mệt mỏi, nàng nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi trên tháp mỹ nhân.
Ước chừng qua nửa canh giờ, bên trong không có động tĩnh gì.
Kim Lũ và Bạch Lam nhìn Tĩnh Vương đứng ngoài cửa, tay chân có chút luống cuống. Vợ chồng son Vương phi và Vương gia cãi nhau, lúc đó bọn họ hầu hạ bên ngoài, căn bản không biết là có chuyện gì, chỉ biết Vương phi nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài, sau đó liền tự nhốt mình trong phòng. Đây là như thế nào? Mấy ngày trước không phải còn ân ân ái ái, dính nhau như keo sao, mới chớp mắt sao lại loạn lên như vậy?
Chuyện giữa hai phu thê như vậy, Kim Lũ và Bạch Lam chỉ là nha hoàn, không tiện khuyên can, chỉ có thể lặng im đứng một bên, thay Vương gia mặc niệm.
Tính tình của Ngụy La, các nàng là người rõ nhất, trong mắt không chứa được dù chỉ nửa hạt cát. Còn nhớ trước đây không biết tại sao Ngụy La và Ngụy Côn nháo một trận, Ngụy La liền đem mấy món đồ chơi nhỏ Ngụy Côn tặng đốt hết, cháy sạch không còn một mảnh, thậm chí cả mấy ngày cũng khôngthèm đếm xỉa tới Ngụy Côn. Sau đó vẫn là Ngụy Côn ăn nói khép nép dỗ dành hết mấy ngày mới dỗ nàng tốt lên.
Bây giờ Vương phi náo loạn với cô gia, vừa nhìn liền biết không phải tức giận nho nhỏ đâu, không biết cô gia phải dỗ dành bao nhiêu ngày…
“Nương nương chắc ngủ thiếp đi rồi”. Kim Lũ khuyên “không bằng sáng mai Vương gia hãy tới? nóikhông chừng sáng mai nương nương đã bớt giận”.
Triệu Giới không hề bị lay động, nói với Chu Cảnh bên cạnh: “Mở cửa”.
Chu Cảnh nghe lời tiến lên, không biết sử dụng cách thức yêu ma tà đạo nào, chỉ thấy tay hắn điểm nhẹlên cánh cửa, lại nhẹ nhàng đẩy một cái, cửa liền mở ra.
Kim Lũ và Bạch Lam trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.
Triệu Giới đẩy cửa đi vào, những người còn lại đều chờ ngoài cửa, đi vào nội thất liền thấy tiểu cônương nọ đang nằm trên ghế sau tấm bình phong vẽ mỹ nhân đang đàn, cả người nhỏ đều co lại, nửa gương mặt giấu trong thảm đỏ thẫm thêu chim khách đậu cành, nàng ôm lấy gối dựa, gương mặt buồn ngủ. Triệu Giới tuy có nhiều bất mãn, nhưng nhìn thấy mặt nhỏ của nàng còn vương nước mắt, chút bất mãn này cũng biến mất rồi. hắn ngồi trên giường, vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa mặt nàng, vết nước mắt sớm khô đọng lại, ngón tay căn bản không lau được, hắn vừa bất đắc dĩ lại vừa đau lòng nói: “cô nương ngốc”. Sao phải tức giận với hắn như thế?
Triệu Giới đứng dậy, đi lấy khăn để bên giá gỗ, chấm chấm chút nước, xoay người lại tỉ mỉ giúp Ngụy La lau mặt. Khăn nhỏ có chút lạnh, Ngụy La vô thức rụt rụt người về sau, phát ra tiếng ừm nhẹ. Triệu Giới cười một tiếng, bỏ khăn qua một bên, cọ cọ mũi nàng nói: “Yếu ớt như vậy, còn không cho người khác ở bên hầu hạ, không biết nghĩ thế nào?”
Tất nhiên Ngụy La không nghe được rồi.
Làm xong mọi việc, Triệu Giới lại tìm một bộ đồ ngủ màu tím hồng thay cho Ngụy La, lúc này mới ôm nàng về giường, đắp chăn cho nàng, thuận thế nằm bên cạnh nàng.
*** *** ***
Hôm sau Ngụy La lúc tỉnh dậy thì Triệu Giới đã xuống núi rồi.
Hôm nay là giai đoạn trọng yếu của việc xây dựng đường sông, Triệu Giới nhất định phải tự mình giám sát, cho dù chưa dỗ dành tốt tiểu cô nương ở nhà, hắn cũng phải rời đi xử lý công việc trước.
Sáng sớm, lúc chải đầu, Ngụy La hỏi: “Tối qua ai thay đồ ngủ cho ta?”
Kim Lũ vừa giúp Ngụy La cài một cây trâm hồ điệp làm bằng ngọc bích cùng tơ vàng, vừa chột dạ nói: “Là Vương gia”.
Quả nhiên mà, Ngụy La cũng không nói gì.
Dùng xong điểm tâm, Ngụy La đang chuẩn bị đi dạo trong sơn trang, không ngờ lại có từng mảnh từng mảnh bông tuyết bay trong không trung. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, có lẽ vì đang ở trên đỉnh núi, nàng cảm thấy bầu trời thật gần, đưa tay ra liền có thể chạm tới. Bông tuyết óng ánh trong suốt, rơi rồi lại rơi, giống như mở ra một tấm lưới dệt kim rậm rạp chằng chịt, bao lấy người bên trong nó. Trận tuyết này càng rơi càng lớn, không thể đi dạo được, Ngụy La đành trở về phòng ôm lò sưởi nhỏ, ngồi trênnoãn tháp ngắm tuyết.
Ở bên kia, trong thành Thông Châu, bởi vì đột nhiên có bão tuyết, đê điều đường sông không thể xây dựng tiếp nữa, đành phải tạm thời dừng lại.
Tri phủ Thông Châu Lâm Thu Đường đề nghị: “Trận tuyết này xem ra không dừng lại ngay được, vừa vặn tệ phủ ở không xa, mong Vương gia cùng hạ quan về phủ ngồi một lát, cũng uống một chén trà nóng giúp thân thể ấm áp”.
Triệu Giới đứng dưới ô, nhìn những bông tuyết bay tá lả trên mặt sông, gật đầu nói: “Cũng được”.
Lâm tri phủ không kìm được vui mừng, vội vàng kêu người về phủ chuẩn bị trước, bản thân lại thận trọng thấp thỏm dẫn Triệu Giới lên xe ngựa ngồi: “Nghe nói Vương phi cũng cùng tới Thông Châu với Điện hạ, không biết Vương phi đang ở đâu. Tệ phủ mặc dù không lớn lắm, nhưng cũng có không ít phòng, ở bên ngoài sợ là có chút bất tiện, không bằng mời Vương phi tới ở trong phủ, còn có tiểu nữ làm bạn”.
trên mặt Triệu Giới không có biểu tình gì: “Nàng ấy không thích tiếp xúc với người khác”. nói xong, hắnmở mắt nhìn thẳng Lâm tri phủ: “Lâm đại nhân không cần hao tâm”.
Lâm Thu Đường không nghĩ tới Triệu Giới lại từ chối dứt khoát như vậy, ngượng ngùng cười một tiếng: “Là hạ quan lắm miệng”.
Đến Lâm phủ, Lâm Thu Đường mời Triệu Giới tới phòng khách, lập tức có người bê trà lên. Đầu tiên, ông ta hỏi ý kiến Triệu Giới về việc xây dựng đường sông, có thể leo lên tới vị trí này, cũng là có chút bản lĩnh, cách nghĩ của Lâm Thu Đường cũng tương đối độc đáo, không ít cái có thể sử dụng được. Vẻ mặt Triệu Giới tẻ nhạt, có chút không thèm để ý tới.
Nửa canh giờ trôi qua, trận tuyết bên ngoài chẳng những không chấm dứt, ngược lại còn có xu thế càng lúc càng lớn, chỉ sợ trong một lát không thể dừng được. Triệu Giới nhớ tới Ngụy La còn ở trên núi, tiểu cô nương kia không biết đã hết giận chưa, tuyết rơi lớn như vậy, nàng hẳn phải ngoan ngoãn ở trong phòng?
hắn đặt chén trà màu hồng phấn xuống, đứng lên nói: “Xem ra hôm nay tuyết không ngừng được, chuyện xây dựng đường sông tạm dừng một ngày, bản vương đi trước”.
Lâm Tri Phủ không ngờ Triệu Giới nói đi là đi, có chút luống cuống, vội vàng đứng lên nói: “Vậy… Hạ quan tiễn Điện hạ”.
Triệu Giới không để trong lòng, cất bước đi ra ngoài.
Mới vừa ra khỏi phòng khách, liền thấy một bóng hình màu hồng bất chấp tuyết rơi mạnh chạy trênhành lang, trong ngực còn ôm một cành mai vừa chiết, nói với Lâm Thu Đường: “Phụ thân thật là, tuyết lớn như vậy, người còn bắt con đi chiết mai cái gì chứ? Nha…”
Lời còn chưa dứt, vừa ngẩng đầu nàng ta liền nhìn thấy Triệu Giới tuấn lãng đang đứng trước mặt, nhất thời không nói được lời nào.
cô nương này mặc áo choàng màu đỏ thẩm thêu hoa văn bảo tướng, trên đầu và vai đều còn đọng tuyết, gương mặt xinh như hoa, môi đỏ răng trắng, mặt trái xoan, má hồng đào, quả nhiên là tiểu thư được cưng chiều, xinh đẹp động lòng người. Có lẽ là vì trời quá lạnh, mũi nàng ta bị lạnh tới đỏ bừng, nhìn thấy Triệu Giới liền chớp chớp một cái, đem tất cả oán hận đều nuốt vào bụng: “Phụ thân, vị này là?”
Lâm Thu Đường cười ha ha đi lên trước, thay Triệu Giới giới thiệu: “Điện hạ, đây là tiểu nữ của hạ quan, khiến ngài chê cười rồi”. Ông ta chợt nghiêm mặt nói với nữ nhi: “Nhu nhi, còn không mau thỉnh an Vương gia”.
Vẻ mặt Lâm Nhu có chút ngượng ngùng, trước đó phụ thân có nói sẽ mời vương gia tới, nàng vốn tưởng rằng có thể có thân phận này, đều là lão già ba bốn mươi tuổi, không nghĩ tới vị Tĩnh Vương này lại trẻ tuổi như vậy, bộ dáng lại tuấn mỹ vô song, nhất thời tim nàng ta liền nhộn nhạo. Lâm Nhu sợ hãi tiến lên, đỏ mặt nói: “Dân nữ thỉnh an Vương gia…”
Lời còn chưa dứt, dưới chân nàng ta mất thăng bằng, thân thể lảo đảo ngã về phía trước.
Triệu Giới nhíu mày, góc độ này của Lâm Nhu rất tốt, nhắm ngay lồng ngực hắn mà tới, cho dù hắnkhông đỡ, cũng không tránh được có chút tiếp xúc. Huống gì cô nương người ta ngã xuống trước mặt, hắn đỡ một tý là hợp tình hợp lý, ngay lúc mọi người đều cho rằng Triệu Giới sẽ đưa tay ra giúp, hắn lại bước chéo qua bên cạnh một bước, khó khăn tránh đi Lâm Nhu.
Lâm Nhu không kịp thu người lại, ngã mạnh xuống đất, chỉ cảm thấy trên cổ chân truyền tới cơn đau thấu tim, sợ là gãy rồi.
Ánh mắt Triệu Giới băng lãnh nhìn nàng ta, cũng không có chút rung động nào. hắn lại nhìn lâm Thu Đường, khách khí biến thành cảnh cáo, lạnh lùng nói: “Nếu Lâm đại nhân lại tự cho là mình thông minh, làm ra chuyện ngu xuẩn lần nữa, đừng trách bản vương không khách khí”.
Lâm Thu Đường đang giữa mùa đông mà lại ra một thân mồ hôi lạnh, lúc này ông mới biết những thủ đoạn nhỏ này căn bản không qua được mắt Triệu Giới, ông ta lập tức “Bịch” một tiếng quỳ trên mặt đất: “Hạ quan biết sai, là hạ quan đi quá giới hạn, kính xin vương gia thứ tội”.
Lâm Thu Đường từng nghe lời đồn về Triệu Giới, biết rõ hắn không có tình người, lần này ông vốn ôm hy vọng may mắn, hy vọng nữ nhi nhà mình may mắn vừa ý hắn. Nào biết người ta căn bản khinh thường không để vào mắt, ông còn tưởng đã chọc thủng tâm tư của hắn, đúng là mất mặt.
Triệu Giới rũ mắt nhìn Lâm Thu Đường một cái, nhàn nhạt nói: “Biết sai là được, vậy quỳ đi, sáng mai bản vương lại đến”.
Ý này là, muốn ông ta quỳ tới sáng mai.
Sắc mặt Lâm tri phủ trắng bệch.
Triệu Giới cũng không thèm quay đầu lại, ngồi lên xe ngựa, đi về hướng sơn trang.
Lúc tới đỉnh núi mới qua giờ Mùi, trời còn chưa tối, chỉ là tuyết rơi quá lớn, che mất ánh mặt trời, khiến bầu trời mù mờ tối. Triệu Giới phủi phủi bông tuyết trên vai, đi vào hành lang nhỏ, đi về hướng phòng ngủ. Nhưng hắn đẩy cửa ra, liền thấy vô cùng không thích hợp, trong phòng rất yên tĩnh, không có chút tiếng động nào. Nếu Ngụy La ở đây, cho dù là giận hắn đi nữa, cũng phải có chút âm thanh nào đó.
Tầm mắt hắn đảo qua một lần: “A La?”
không có ai trả lời.
Triệu Giới đi ra khỏi phòng, mặt không đổi sắc hỏi Bạch Lam: “Vương phi đâu?”
Bạch Lam run lẩy bẩy, bối rối quỳ xuống đất nhận sai: Bẩm Vương gia, nương nương đi ra sau núi…”
Beta: gaubokki
Khoảng cách từ thư phòng tới phòng ngủ không xa, hơn nữa Ngụy La lại chạy nhanh, giống như một làn khói vụt qua, đợi tới khi Triệu Giới đuổi theo, đã thấy Ngụy La không chút lưu tình đóng cửa phòng “Rầm” một tiếng. Triệu Giới bị từ chối, đẩy đẩy cửa, trực linh môn bị tiểu cô nương cài then cố định bên trong. hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi: “A La, nàng mở cửa, có gì chúng ta từ từ nói”.
Trong phòng không có thanh âm, hẳn còn đang tức giận.
Ngược lại thật sự rất tức giận, Triệu Giới cười khổ.
thật ra, Ngụy La không phải chỉ tức giận, nàng vừa thất vọng lại vừa phẫn nộ. Hóa ra Triệu Giới cùng những nam nhân kia không có gì khác nhau, trong lòng hắn cũng nghĩ như vậy, lúc trước khi hắn chiếm tiện nghi của nàng thì nghĩ thế nào? Có phải cũng giống như tên thư sinh kia, vừa cảm thấy cô nương này tùy tiện dễ lừa gạt, lại vừa hưởng thụ thân thể cô nương đó, làm chuyện cẩu thả?
Mặt Ngụy La nóng đỏ, nàng quay đầu, tức giận trừng mắt nhìn cửa lớn, lại hờ hững với giọng nói vang vọng bên ngoài cửa, lúc này nàng thật sự vô cùng chán ghét Triệu Giới.
Ngụy La lo lắng Triệu Giới trèo từ cửa sổ vào, dù sao trước kia hắn cũng từng làm loại chuyện này, nàng liền đi trước một bước, đến bên cửa sổ, đóng cửa thật chặt. Nàng đi một vòng trong phòng, đứng ngồi không yên, cuối cùng ngồi xuống tháp mỹ nhân, ôm gối tơ vàng, nói với người ngoài cửa: “Chàng khôngcần nói, ta không muốn nghe. Đêm nay chúng ta tách ra ngủ, chàng đi đi, đừng tới tìm ta”.
Giọng nói ngoài cửa dừng lại một chút. Tay Triệu Giới đặt trên khung cửa, chậm rãi nói: “A La, ta khôngbiết nàng nghĩ như vậy, ta chưa bao giờ đối xử với nàng như thế”. hắn thích nàng còn không kịp, sao lại cam lòng để nàng bị chút ủy khuất nào chứ? Nhưng tiểu cô nương tức giận, hắn cần giải thích thật tốt: “Trước khi chúng ta thành thân, là ngươi tình ta nguyện, trăng đến rằm sẽ tròn, dù sao nàng cũng là của ta, ta mới nhịn không được sử dụng quyền lợi sớm một chút. Ta không phải tên thư sinh kia, sẽkhông đối xử bạc tình bạc nghĩa với nàng, nàng mở cửa ra, có mấy lời ta phải nói trước mặt nàng”.
Hốc mắt Ngụy La hồng hồng, nằm trên tháp mỹ nhân, hai chân đạp đạp cởi giầy ra, cả người co lại thành một cục: “không muốn nói chuyện với chàng, lúc nãy chàng không có nói như vậy”.
Bây giờ lại sửa miệng, chẳng qua là muốn dỗ nàng thôi.
Ngụy La càng nghĩ càng thấy Triệu Giới đáng giận, lúc chưa thành thân thì nói nghe thật tốt, thành thân rồi liền lộ nguyên hình, nam nhân đều có thói hư tật xấu giống nhau, không trị cho tốt có thể hắn sẽ tự cho mình là trời.
Cho dù Triệu Giới đứng bên ngoài có nói thế nào, Ngụy La cũng không thèm để ý. không bao lâu, nàng dần dần cảm thấy mệt mỏi, nàng nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi trên tháp mỹ nhân.
Ước chừng qua nửa canh giờ, bên trong không có động tĩnh gì.
Kim Lũ và Bạch Lam nhìn Tĩnh Vương đứng ngoài cửa, tay chân có chút luống cuống. Vợ chồng son Vương phi và Vương gia cãi nhau, lúc đó bọn họ hầu hạ bên ngoài, căn bản không biết là có chuyện gì, chỉ biết Vương phi nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài, sau đó liền tự nhốt mình trong phòng. Đây là như thế nào? Mấy ngày trước không phải còn ân ân ái ái, dính nhau như keo sao, mới chớp mắt sao lại loạn lên như vậy?
Chuyện giữa hai phu thê như vậy, Kim Lũ và Bạch Lam chỉ là nha hoàn, không tiện khuyên can, chỉ có thể lặng im đứng một bên, thay Vương gia mặc niệm.
Tính tình của Ngụy La, các nàng là người rõ nhất, trong mắt không chứa được dù chỉ nửa hạt cát. Còn nhớ trước đây không biết tại sao Ngụy La và Ngụy Côn nháo một trận, Ngụy La liền đem mấy món đồ chơi nhỏ Ngụy Côn tặng đốt hết, cháy sạch không còn một mảnh, thậm chí cả mấy ngày cũng khôngthèm đếm xỉa tới Ngụy Côn. Sau đó vẫn là Ngụy Côn ăn nói khép nép dỗ dành hết mấy ngày mới dỗ nàng tốt lên.
Bây giờ Vương phi náo loạn với cô gia, vừa nhìn liền biết không phải tức giận nho nhỏ đâu, không biết cô gia phải dỗ dành bao nhiêu ngày…
“Nương nương chắc ngủ thiếp đi rồi”. Kim Lũ khuyên “không bằng sáng mai Vương gia hãy tới? nóikhông chừng sáng mai nương nương đã bớt giận”.
Triệu Giới không hề bị lay động, nói với Chu Cảnh bên cạnh: “Mở cửa”.
Chu Cảnh nghe lời tiến lên, không biết sử dụng cách thức yêu ma tà đạo nào, chỉ thấy tay hắn điểm nhẹlên cánh cửa, lại nhẹ nhàng đẩy một cái, cửa liền mở ra.
Kim Lũ và Bạch Lam trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.
Triệu Giới đẩy cửa đi vào, những người còn lại đều chờ ngoài cửa, đi vào nội thất liền thấy tiểu cônương nọ đang nằm trên ghế sau tấm bình phong vẽ mỹ nhân đang đàn, cả người nhỏ đều co lại, nửa gương mặt giấu trong thảm đỏ thẫm thêu chim khách đậu cành, nàng ôm lấy gối dựa, gương mặt buồn ngủ. Triệu Giới tuy có nhiều bất mãn, nhưng nhìn thấy mặt nhỏ của nàng còn vương nước mắt, chút bất mãn này cũng biến mất rồi. hắn ngồi trên giường, vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa mặt nàng, vết nước mắt sớm khô đọng lại, ngón tay căn bản không lau được, hắn vừa bất đắc dĩ lại vừa đau lòng nói: “cô nương ngốc”. Sao phải tức giận với hắn như thế?
Triệu Giới đứng dậy, đi lấy khăn để bên giá gỗ, chấm chấm chút nước, xoay người lại tỉ mỉ giúp Ngụy La lau mặt. Khăn nhỏ có chút lạnh, Ngụy La vô thức rụt rụt người về sau, phát ra tiếng ừm nhẹ. Triệu Giới cười một tiếng, bỏ khăn qua một bên, cọ cọ mũi nàng nói: “Yếu ớt như vậy, còn không cho người khác ở bên hầu hạ, không biết nghĩ thế nào?”
Tất nhiên Ngụy La không nghe được rồi.
Làm xong mọi việc, Triệu Giới lại tìm một bộ đồ ngủ màu tím hồng thay cho Ngụy La, lúc này mới ôm nàng về giường, đắp chăn cho nàng, thuận thế nằm bên cạnh nàng.
*** *** ***
Hôm sau Ngụy La lúc tỉnh dậy thì Triệu Giới đã xuống núi rồi.
Hôm nay là giai đoạn trọng yếu của việc xây dựng đường sông, Triệu Giới nhất định phải tự mình giám sát, cho dù chưa dỗ dành tốt tiểu cô nương ở nhà, hắn cũng phải rời đi xử lý công việc trước.
Sáng sớm, lúc chải đầu, Ngụy La hỏi: “Tối qua ai thay đồ ngủ cho ta?”
Kim Lũ vừa giúp Ngụy La cài một cây trâm hồ điệp làm bằng ngọc bích cùng tơ vàng, vừa chột dạ nói: “Là Vương gia”.
Quả nhiên mà, Ngụy La cũng không nói gì.
Dùng xong điểm tâm, Ngụy La đang chuẩn bị đi dạo trong sơn trang, không ngờ lại có từng mảnh từng mảnh bông tuyết bay trong không trung. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, có lẽ vì đang ở trên đỉnh núi, nàng cảm thấy bầu trời thật gần, đưa tay ra liền có thể chạm tới. Bông tuyết óng ánh trong suốt, rơi rồi lại rơi, giống như mở ra một tấm lưới dệt kim rậm rạp chằng chịt, bao lấy người bên trong nó. Trận tuyết này càng rơi càng lớn, không thể đi dạo được, Ngụy La đành trở về phòng ôm lò sưởi nhỏ, ngồi trênnoãn tháp ngắm tuyết.
Ở bên kia, trong thành Thông Châu, bởi vì đột nhiên có bão tuyết, đê điều đường sông không thể xây dựng tiếp nữa, đành phải tạm thời dừng lại.
Tri phủ Thông Châu Lâm Thu Đường đề nghị: “Trận tuyết này xem ra không dừng lại ngay được, vừa vặn tệ phủ ở không xa, mong Vương gia cùng hạ quan về phủ ngồi một lát, cũng uống một chén trà nóng giúp thân thể ấm áp”.
Triệu Giới đứng dưới ô, nhìn những bông tuyết bay tá lả trên mặt sông, gật đầu nói: “Cũng được”.
Lâm tri phủ không kìm được vui mừng, vội vàng kêu người về phủ chuẩn bị trước, bản thân lại thận trọng thấp thỏm dẫn Triệu Giới lên xe ngựa ngồi: “Nghe nói Vương phi cũng cùng tới Thông Châu với Điện hạ, không biết Vương phi đang ở đâu. Tệ phủ mặc dù không lớn lắm, nhưng cũng có không ít phòng, ở bên ngoài sợ là có chút bất tiện, không bằng mời Vương phi tới ở trong phủ, còn có tiểu nữ làm bạn”.
trên mặt Triệu Giới không có biểu tình gì: “Nàng ấy không thích tiếp xúc với người khác”. nói xong, hắnmở mắt nhìn thẳng Lâm tri phủ: “Lâm đại nhân không cần hao tâm”.
Lâm Thu Đường không nghĩ tới Triệu Giới lại từ chối dứt khoát như vậy, ngượng ngùng cười một tiếng: “Là hạ quan lắm miệng”.
Đến Lâm phủ, Lâm Thu Đường mời Triệu Giới tới phòng khách, lập tức có người bê trà lên. Đầu tiên, ông ta hỏi ý kiến Triệu Giới về việc xây dựng đường sông, có thể leo lên tới vị trí này, cũng là có chút bản lĩnh, cách nghĩ của Lâm Thu Đường cũng tương đối độc đáo, không ít cái có thể sử dụng được. Vẻ mặt Triệu Giới tẻ nhạt, có chút không thèm để ý tới.
Nửa canh giờ trôi qua, trận tuyết bên ngoài chẳng những không chấm dứt, ngược lại còn có xu thế càng lúc càng lớn, chỉ sợ trong một lát không thể dừng được. Triệu Giới nhớ tới Ngụy La còn ở trên núi, tiểu cô nương kia không biết đã hết giận chưa, tuyết rơi lớn như vậy, nàng hẳn phải ngoan ngoãn ở trong phòng?
hắn đặt chén trà màu hồng phấn xuống, đứng lên nói: “Xem ra hôm nay tuyết không ngừng được, chuyện xây dựng đường sông tạm dừng một ngày, bản vương đi trước”.
Lâm Tri Phủ không ngờ Triệu Giới nói đi là đi, có chút luống cuống, vội vàng đứng lên nói: “Vậy… Hạ quan tiễn Điện hạ”.
Triệu Giới không để trong lòng, cất bước đi ra ngoài.
Mới vừa ra khỏi phòng khách, liền thấy một bóng hình màu hồng bất chấp tuyết rơi mạnh chạy trênhành lang, trong ngực còn ôm một cành mai vừa chiết, nói với Lâm Thu Đường: “Phụ thân thật là, tuyết lớn như vậy, người còn bắt con đi chiết mai cái gì chứ? Nha…”
Lời còn chưa dứt, vừa ngẩng đầu nàng ta liền nhìn thấy Triệu Giới tuấn lãng đang đứng trước mặt, nhất thời không nói được lời nào.
cô nương này mặc áo choàng màu đỏ thẩm thêu hoa văn bảo tướng, trên đầu và vai đều còn đọng tuyết, gương mặt xinh như hoa, môi đỏ răng trắng, mặt trái xoan, má hồng đào, quả nhiên là tiểu thư được cưng chiều, xinh đẹp động lòng người. Có lẽ là vì trời quá lạnh, mũi nàng ta bị lạnh tới đỏ bừng, nhìn thấy Triệu Giới liền chớp chớp một cái, đem tất cả oán hận đều nuốt vào bụng: “Phụ thân, vị này là?”
Lâm Thu Đường cười ha ha đi lên trước, thay Triệu Giới giới thiệu: “Điện hạ, đây là tiểu nữ của hạ quan, khiến ngài chê cười rồi”. Ông ta chợt nghiêm mặt nói với nữ nhi: “Nhu nhi, còn không mau thỉnh an Vương gia”.
Vẻ mặt Lâm Nhu có chút ngượng ngùng, trước đó phụ thân có nói sẽ mời vương gia tới, nàng vốn tưởng rằng có thể có thân phận này, đều là lão già ba bốn mươi tuổi, không nghĩ tới vị Tĩnh Vương này lại trẻ tuổi như vậy, bộ dáng lại tuấn mỹ vô song, nhất thời tim nàng ta liền nhộn nhạo. Lâm Nhu sợ hãi tiến lên, đỏ mặt nói: “Dân nữ thỉnh an Vương gia…”
Lời còn chưa dứt, dưới chân nàng ta mất thăng bằng, thân thể lảo đảo ngã về phía trước.
Triệu Giới nhíu mày, góc độ này của Lâm Nhu rất tốt, nhắm ngay lồng ngực hắn mà tới, cho dù hắnkhông đỡ, cũng không tránh được có chút tiếp xúc. Huống gì cô nương người ta ngã xuống trước mặt, hắn đỡ một tý là hợp tình hợp lý, ngay lúc mọi người đều cho rằng Triệu Giới sẽ đưa tay ra giúp, hắn lại bước chéo qua bên cạnh một bước, khó khăn tránh đi Lâm Nhu.
Lâm Nhu không kịp thu người lại, ngã mạnh xuống đất, chỉ cảm thấy trên cổ chân truyền tới cơn đau thấu tim, sợ là gãy rồi.
Ánh mắt Triệu Giới băng lãnh nhìn nàng ta, cũng không có chút rung động nào. hắn lại nhìn lâm Thu Đường, khách khí biến thành cảnh cáo, lạnh lùng nói: “Nếu Lâm đại nhân lại tự cho là mình thông minh, làm ra chuyện ngu xuẩn lần nữa, đừng trách bản vương không khách khí”.
Lâm Thu Đường đang giữa mùa đông mà lại ra một thân mồ hôi lạnh, lúc này ông mới biết những thủ đoạn nhỏ này căn bản không qua được mắt Triệu Giới, ông ta lập tức “Bịch” một tiếng quỳ trên mặt đất: “Hạ quan biết sai, là hạ quan đi quá giới hạn, kính xin vương gia thứ tội”.
Lâm Thu Đường từng nghe lời đồn về Triệu Giới, biết rõ hắn không có tình người, lần này ông vốn ôm hy vọng may mắn, hy vọng nữ nhi nhà mình may mắn vừa ý hắn. Nào biết người ta căn bản khinh thường không để vào mắt, ông còn tưởng đã chọc thủng tâm tư của hắn, đúng là mất mặt.
Triệu Giới rũ mắt nhìn Lâm Thu Đường một cái, nhàn nhạt nói: “Biết sai là được, vậy quỳ đi, sáng mai bản vương lại đến”.
Ý này là, muốn ông ta quỳ tới sáng mai.
Sắc mặt Lâm tri phủ trắng bệch.
Triệu Giới cũng không thèm quay đầu lại, ngồi lên xe ngựa, đi về hướng sơn trang.
Lúc tới đỉnh núi mới qua giờ Mùi, trời còn chưa tối, chỉ là tuyết rơi quá lớn, che mất ánh mặt trời, khiến bầu trời mù mờ tối. Triệu Giới phủi phủi bông tuyết trên vai, đi vào hành lang nhỏ, đi về hướng phòng ngủ. Nhưng hắn đẩy cửa ra, liền thấy vô cùng không thích hợp, trong phòng rất yên tĩnh, không có chút tiếng động nào. Nếu Ngụy La ở đây, cho dù là giận hắn đi nữa, cũng phải có chút âm thanh nào đó.
Tầm mắt hắn đảo qua một lần: “A La?”
không có ai trả lời.
Triệu Giới đi ra khỏi phòng, mặt không đổi sắc hỏi Bạch Lam: “Vương phi đâu?”
Bạch Lam run lẩy bẩy, bối rối quỳ xuống đất nhận sai: Bẩm Vương gia, nương nương đi ra sau núi…”
/176
|