Edit: tart_trung
Beta: gaubokki
Qua buổi trưa không bao lâu, Ngụy La dùng cơm trưa xong, nói muốn đi dạo sau núi, Kim Lũ và Bạch Lam cũng muốn đi theo nhưng bị nàng ngăn lại. Nàng nói: “Ta đi một lát rồi về, các ngươi không cần đitheo đâu. Thôn trang cũng không lớn, không bị lạc được, ta muốn ở một mình một lát”.
Lúc đó tuyết cũng không lớn như bây giờ, Kim Lũ và Bạch Lam không khuyên được Ngụy La, chỉ có thể nghe theo lời nàng.
Vốn tưởng Ngụy La sẽ nhanh quay về, không nghĩ tới một canh giờ sau vẫn không thấy nàng đâu. Kim Lũ và Bạch Lam có chút sốt ruột, nhìn thấy tuyết rơi càng lúc càng lớn, bọn họ liền che dù ra sau hậu viện tìm kiếm, nhưng tìm khắp cả hậu viện cũng không thấy Ngụy La đâu. Hai người giữa trời đông gấp đến độ cả người đầy mồ hôi, hỏi thăm nô bộc ở đây, một người trong số họ nói có thấy Ngụy La đi về phía sau núi, nô bộc kia vốn muốn gọi Ngụy La lại, nhưng chớp mắt đã không thấy người đâu rồi.
Lúc này Kim Lũ Và Bạch Lam mới ý thức được sự việc nghiêm trọng. Nếu Ngụy La thật sự đi ra sau núi, theo như thời tiết bây giờ, cực kì dễ gặp chuyện không may… Tiểu thư thật là, lúc này lại đi ra sau núi làm gì? Hai người đang định nói với quản sự, để quản sự kêu người ra sau núi tìm kiếm, không nghĩ tới Triệu Giới trở về.
Kim Lũ và Bạch Lam song song quỳ trên đất, biết mình có tội, nhưng bọn họ còn lo lắng cho an nguy của Ngụy La hơn: “Cầu xin vương gia cho người tới sau núi tìm nương nương, trời sắp tối rồi, sợ là nương nương sẽ gặp nguy hiểm… Đây đều là lỗi của nô tỳ, nô tỳ không chăm sóc tốt cho nương nương, cam nguyện chịu phạt”.
Hàng mi Triệu Giới nhíu lại, hắn nắm chặt hai bên tay khắc hoa hồng của ghế dựa: “A La ra ngoài từ khi nào?”
Kim Lũ nói: “đã một canh giờ rồi!”
đã lâu như vậy! Triệu Giới đứng dậy, lệnh cho Chu Cảnh gọi quản sự và tất cả nô bộc trong sơn trang, nói rõ tình huống một chút, liền kêu phần lớn người trong sơn trang chia nhau ra sau núi tìm kiếm Ngụy La. Nô bộc biết rõ Vương phi mất tích, không dám xem nhẹ, một đám người xốc lại tinh thần, lại bắt đầu đi về phía sau núi. Còn Triệu Giới, hắn gằn từng chữ nói: “Đem hai người này cùng tất cả nha hoàn hầu hạ Vương phi nhốt vào phòng chứa củi, nếu Vương phi có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, đều đánh chết hết”.
Sắc mặt Kim Lũ và Bạch Lam trắng bệch, cả người nhất thời mềm nhũn.
Nhưng họ cũng biết bản thân sai, khi có người mang bọn họ tới phòng chứa củi, hai người cũng khônggiãy giụa.
Triệu Giới đi ra khỏi nội thất, trên mặt đầy sương lạnh, nhận lấy cái ô Chu Cảnh đưa tới, mặc dù hắn cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, nhưng vẫn không thể che dấu được vẻ lo lắng: “Bản vương tự mình ra sau núi tìm, ngươi ở lại sơn trang, nếu có bất kỳ tin tức gì thì tới báo cho Bản vương”.
Chu Cảnh kinh ngạc, vô thức nói: “Vương gia thân thể vạn kim, sao có thể mạo hiểm như vậy? Chi bằng để thuộc hạ đi…”
Triệu Giới nhịn không được cắt ngang lời hắn: “Bản vương kêu ngươi ở lại, ngươi nghe không hiểu sao?”
hắn không thể trơ mắt nhìn Ngụy La gặp chuyện không may, càng không thể ngồi chờ vô ích trong phòng. Nếu chờ thấy một cái tin xấu, hẳn cả đời này cũng không thể tiếp nhận nỗi.
Chu Cảnh dừng một chút, quỳ gối nói: “Vâng, thuộc hạ cẩn tuân dặn dò của Vương gia”.
Triệu Giới không đáp lại, đi về hướng hậu viện. Hậu viện có một con đường nhỏ nối thẳng tới sau núi, nghe nô bộc nói Ngụy La chính là đi theo hướng này. Triệu Giới ra khỏi sơn trang, gió tuyết từ bốn phương tám hướng quét tới, trước mắt là một mảng trắng xóa, khó có thể phân rõ phương hướng. hắnđón gió tuyết đi về phía trước hai bước, tuyết đọng đã che mất mắt cá chân, tình huống như vậy căn bản không thể đi nhanh được, Ngụy La hẳn là không đi quá xa. Lúc này Ngụy La vẫn chưa về, chỉ có hai khả năng, một là nàng bị lạc đường ở chỗ nào đó gần đây, hai là gặp phải chuyện gì đó nguy hiểm…
Triệu Giới không dám nghĩ tới khả năng thứ hai, bây giờ hắn thật sự hận tiểu cô nương này tới nghiến răng nghiến lợi, thời tiết thế này lại không chịu yên ổn đợi ở trong phòng, còn muốn chạy tới chỗ này làm gì? Nếu hắn tìm được nàng, nhất định sẽ đè nàng ra, dùng sức hung hăng đánh nàng một trận.
một lúc lâu sau, tất cả người ra sau núi tìm đều tụ họp lại, không có gì khác biệt, toàn bộ đều không có bất kỳ tin tức gì của Ngụy La.
Sắc mặt Triệu Giới vô cùng khói coi, hắn ném chén trà nóng người hầu đưa tới đi thật xa, nước nóng bắn tung tóe đầy đất: “Tiếp tục tìm! Nếu đêm nay không tìm thấy, ngày mai ai cũng đừng mong sống sót!”
Lời này vừa nói ra, mọi người vì giữ cái đầu trên cổ, không thể không ra sức tìm kiếm.
Xiêm y trên người Triệu Giới đều ướt đẫm, hắn về phòng thay đổi quần áo, lại tiếp tục ra ngoài. Chu Cảnh quỳ trước mặt hắn, khẩn thiết khuyên nhủ: “Vương gia, trời đã tối đen, ngài ở lại sơn trang chờ tin tức đi, ra ngoài lúc này e sẽ gặp nguy hiểm”.
Triệu Giới để ngoài tai, trầm mặt đi lướt qua Chu Cảnh.
Lúc này, gió tuyết bên ngoài đã ngừng, nhưng sắc trời dần dần tối mịt đi, không lâu sau, ngay cả chút ánh sáng chiều tà đều bị ánh trăng nuốt hết. Ban đêm trên núi nói đến là đến, cơ hồ chưa từng dừng lại, mới một khắc trước bầu trời vẫn sáng rõ như ban ngày, chớp mắt tiếp theo đã tối đến chìa tay ra không thể thấy rõ năm ngón tay.
Vùng núi này có sói, đến lúc này còn không tìm được Ngụy La, vậy chỉ có thể là lành ít dữ nhiều.
không chỉ có Triệu Giới, ngay cả hạ nhân trong sơn trang cũng đều nặng lòng, dù sao bây giờ tính mạng bọn họ cũng cột chung một chỗ với Vương phi. Nếu không tìm thấy, theo tính tình bạo tàn của Triệu Giới, sáng mai người trong sơn trang ai cũng đừng mong còn sống.
Trăng sáng càng lúc càng lên cao, người ở sơn trang lần thứ hai trở về từ sau núi, tâm như tro tàn, bọn họ quỳ thành một vòng ở bên ngoài, chờ Triệu Giới xử phạt.
Triệu Giới đứng ở cửa, sắc mặt nham hiểm độc ác nhìn đám hạ nhân tay phải hắn nắm lại thành quyền, dùng sức đập lên một bên khung cửa. Khung cửa không chịu nỗi lực này, hõm sâu vào thành hình quả đấm. Lúc này hắn đã không còn tâm tư giáo huấn người khác, nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn trầm trầm: “Tiếp tục tìm”.
Hạ nhân hai mặt nhìn nhau, lại nói với chủ nhân: “Vâng, Vương gia…”
Vài ngày này bọn họ đều nhìn thấy được, Vương phi thật sự là khối thịt trong lòng Vương gia, là mũi nhọn ở trong lòng, ngày thường rời giường cũng không nỡ đánh thức nàng dậy, nếu Vương phi đột nhiên không còn, không biết Vương gia sẽ trở nên thế nào.
Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, cả đỉnh núi họ cũng lật lên rồi, vẫn không tìm thấy người, tám chín phần là xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Chỉ cần có thể tìm được người là tốt rồi, cũng coi như có câu trả lời thỏa đáng.
Trong lòng mọi người đều ôm ý nghĩ này, chỉnh đốn lại một lần, chuẩn bị xuất phát đi tìm lần nữa, chợt nghe thấy từ trong hành lang nhỏ phía sau truyền tới giọng nói nghi ngờ - -
“Mọi người đang tìm cái gì?”
Giọng nói vô cùng tự nhiên.
Mọi người đồng loạt nhìn lại, chỉ thấy Ngụy La đang đứng ở hành lang phía sau, trên người mặc áo choàng thạch lựu thêu hoa văn hình bướm vờn hoa được viền bằng lông hồ ly, bên dưới là váy dài màu ngà, trên người không có dấu vết bị thương, nhưng đầu tóc có chút rối, ánh mắt có chút mờ mịt, giống như là mới vừa ngủ dậy.
Ngụy La nhìn bọn hạ nhân, lại nhìn Triệu Giới đứng ở cửa, nhớ tới đoạn đối thoại nàng vừa nghe được, ngẫm ngẫm một chút cũng mơ hồ hiểu được là có chuyện gì.
Triệu Giới nhìn nàng chằm chằm, không nói lời nào.
Cho tới khi Ngụy La đi đến trước mặt hắn, hắn mới khàn giọng hỏi: “Nàng đi đâu vậy?”
Ngụy La rũ mắt, vừa hay nhìn thấy nước bùn trên ủng hắn, chắc là đi đường xa, hắn chỉ lo thay y phục mà chưa kịp đổi giày, toàn bộ mũi giày đều ướt đẫm. Nàng khựng lại, chỉ chỉ hành lang nhỏ sau lưng: “Tiếng gió trong phòng quá lớn, ta liền ra phía sau ngủ một giấc, địa long chỗ đó cháy sạch, quá nóng, không nghĩ là ngủ thẳng tới giờ”.
nói xong, nàng ngoái đầu nhìn lại hạ nhân trong viện, nghĩ một chút rồi nói: “Tất cả giải tán đi”.
Bọn hạ nhân như được đại xá, giống như tới gần vách núi rồi đột nhiên bị kéo lại một cái, vô cùng cảm kích Ngụy La, không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.
Ngụy La đi về phòng, Triệu Giới nhìn theo bóng lưng của nàng, chốc lát, cũng đi theo.
Ngụy La đi vòng qua bình phong, đầu tiên ngồi xuống trước gương đồng hoa văn kim điểu, tháo châu ngọc trên đầu xuống, lại đi vào trong đổi đồ ngủ màu hồng cánh sen. Kim Lũ và Bạch Lam không ở trong phòng, nếu vừa rồi những người kia thật là đi tìm nàng, không khó tưởng tượng tình cảnh của hai nha đầu kia, nhất định là bị Triệu Giới giam lại rồi. Kim Lũ và Bạch Lam là tâm phúc của nàng, Triệu Giới hẳn cũng không lập tức gây thương tổn gì cho bọn họ. Ngụy La đi về phía giường, cuối người chải chăn đệm ra, nhìn bộ dáng vẫn còn muốn ngủ. Nhưng nàng còn chưa nằm xuống, eo liền bị một đôi tay giữ chặt lấy, sức lực trên tay hắn thật lớn, dùng sức siết chặt lấy nàng, rồi đem nàng ôm chặt vào lồng ngực cứng rắn.
“Ta tìm nàng thật lâu”. Triệu Giới nói, giọng khàn khàn, cánh tay vẫn còn chút run rẩy.
Lúc nãy hắn thật cho rằng nàng gặp nạn, thậm chí không dám nghĩ cuộc sống sau này không có nàng sẽ thế nào, loại tư vị đó, hắn cũng không muốn cảm nhận lần thứ hai.
Ngụy La xoay người, đẩy tay hắn ra. Nàng đứng lên, chân bước lùi phía sau một bước, miễn cưỡng có thể nhìn thẳng hắn, hỏi: “Chàng cho rằng ta rời nhà đi ra ngoài?”
Lúc này Triệu Giới vô cùng nghe lời, không có buông nàng ra, nhưng ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, giống như nàng là trân bảo mất đi nay tìm lại được, nhìn thế nào cũng không đủ.
không cần trả lời, đáp án hiển nhiên là thừa nhận.
Ngụy La mím môi, có lẽ là muốn nói gì đó, nàng nhìn hắn một chút, lại lặng lẽ dời mắt đi: “Nhất mã quy nhất mã (1), ta cũng là người hiểu đạo lý. Cho dù sau này có tức giận với chàng, có gây gổ, cũng sẽkhông bỏ nhà đi”. Y phục Triệu Giới thay ra còn vắt trên bình phong bằng gỗ tử đàn để ở góc phòng, ướt nhẹp, thậm chí còn nhỏ nước xuống sàn, nàng hỏi: “Chàng trở về lúc nào, đi ra ngoài tìm ta bao lâu rồi?”
Triệu Giới nói: “Giờ Thân đã về. không bao lâu, khoảng hai canh giờ thôi”.
Ngụy La còn nhớ lúc nàng trở về từ hậu viện, vừa đúng lúc tuyết rơi lớn, tuyết kia cũng không ngừng ngay được, cho nên nàng mới về sớm, không tiếp tục đi dạo nữa. Nô bộc kia nói nhìn thấy nàng, chắc là nhìn nhầm.
hắn lại bất chấp gió tuyết lớn mà đi tìm nàng? không sợ gặp chuyện không may sao?
nói không cảm động là giả, lần đầu tiên Ngụy La cảm thấy Triệu Giới thật ngốc, vậy mà bình thường hắncòn nói nàng ngốc. Ngụy La kiềm chế không cong cong khóe miệng, cố ý ra vẻ nghiêm túc hỏi: “Chàng biết mình sai ở chỗ nào rồi sao?”
Triệu Giới gật gật đầu: “Tên thư sinh kia vong ân bội nghĩa, qua cầu rút ván, phẩm chất bại hoại, đúng là nên lóc từng miếng thịt”. Thấy vẻ mặt Ngụy La hài lòng, Triệu Giới được voi đòi tiên, bước lên mộtbước, nhìn nàng nói: “A La, hôm qua là ta nói sai, ta chưa bao giờ đối với nàng như vậy, sau này càng không như thế. Trước kia lúc chúng ta chưa thành thân, là ta không quản được mình, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta. Nàng tức giận với ta, chọc tức thân thể mình, chẳng phải là ta được tiện nghi sao?”
Ngụy La nghiêng đầu, nhìn thẳng hắn: “Chàng thật sự nghĩ như vậy sao?”
Đôi mắt phượng đen láy của Triệu Giới nhìn nàng thật sâu: “thật!”
Ngụy La nhìn chằm chằm hắn một lát, muốn tìm thử chút dấu vết nói dối trên mặt hắn, đáng tiếc khôngthành công.
Hồi lâu, nàng chậm rãi giang hai tay mình ra, nói: “Tốt lắm, có thể ôm một cái”.
*** *** ***
Tác giả có lời muốn nói
Tối hôm đó, mọi người trong sơn trang đều viết trong nhật ký một câu: hy vọng vương gia và vương phi trăm năm hảo hợp, càng không được cãi nhau / (ㄒoㄒ)/~~
Triệu Giới vung bàn tay lên, Đúng!
Beta: gaubokki
Qua buổi trưa không bao lâu, Ngụy La dùng cơm trưa xong, nói muốn đi dạo sau núi, Kim Lũ và Bạch Lam cũng muốn đi theo nhưng bị nàng ngăn lại. Nàng nói: “Ta đi một lát rồi về, các ngươi không cần đitheo đâu. Thôn trang cũng không lớn, không bị lạc được, ta muốn ở một mình một lát”.
Lúc đó tuyết cũng không lớn như bây giờ, Kim Lũ và Bạch Lam không khuyên được Ngụy La, chỉ có thể nghe theo lời nàng.
Vốn tưởng Ngụy La sẽ nhanh quay về, không nghĩ tới một canh giờ sau vẫn không thấy nàng đâu. Kim Lũ và Bạch Lam có chút sốt ruột, nhìn thấy tuyết rơi càng lúc càng lớn, bọn họ liền che dù ra sau hậu viện tìm kiếm, nhưng tìm khắp cả hậu viện cũng không thấy Ngụy La đâu. Hai người giữa trời đông gấp đến độ cả người đầy mồ hôi, hỏi thăm nô bộc ở đây, một người trong số họ nói có thấy Ngụy La đi về phía sau núi, nô bộc kia vốn muốn gọi Ngụy La lại, nhưng chớp mắt đã không thấy người đâu rồi.
Lúc này Kim Lũ Và Bạch Lam mới ý thức được sự việc nghiêm trọng. Nếu Ngụy La thật sự đi ra sau núi, theo như thời tiết bây giờ, cực kì dễ gặp chuyện không may… Tiểu thư thật là, lúc này lại đi ra sau núi làm gì? Hai người đang định nói với quản sự, để quản sự kêu người ra sau núi tìm kiếm, không nghĩ tới Triệu Giới trở về.
Kim Lũ và Bạch Lam song song quỳ trên đất, biết mình có tội, nhưng bọn họ còn lo lắng cho an nguy của Ngụy La hơn: “Cầu xin vương gia cho người tới sau núi tìm nương nương, trời sắp tối rồi, sợ là nương nương sẽ gặp nguy hiểm… Đây đều là lỗi của nô tỳ, nô tỳ không chăm sóc tốt cho nương nương, cam nguyện chịu phạt”.
Hàng mi Triệu Giới nhíu lại, hắn nắm chặt hai bên tay khắc hoa hồng của ghế dựa: “A La ra ngoài từ khi nào?”
Kim Lũ nói: “đã một canh giờ rồi!”
đã lâu như vậy! Triệu Giới đứng dậy, lệnh cho Chu Cảnh gọi quản sự và tất cả nô bộc trong sơn trang, nói rõ tình huống một chút, liền kêu phần lớn người trong sơn trang chia nhau ra sau núi tìm kiếm Ngụy La. Nô bộc biết rõ Vương phi mất tích, không dám xem nhẹ, một đám người xốc lại tinh thần, lại bắt đầu đi về phía sau núi. Còn Triệu Giới, hắn gằn từng chữ nói: “Đem hai người này cùng tất cả nha hoàn hầu hạ Vương phi nhốt vào phòng chứa củi, nếu Vương phi có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, đều đánh chết hết”.
Sắc mặt Kim Lũ và Bạch Lam trắng bệch, cả người nhất thời mềm nhũn.
Nhưng họ cũng biết bản thân sai, khi có người mang bọn họ tới phòng chứa củi, hai người cũng khônggiãy giụa.
Triệu Giới đi ra khỏi nội thất, trên mặt đầy sương lạnh, nhận lấy cái ô Chu Cảnh đưa tới, mặc dù hắn cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, nhưng vẫn không thể che dấu được vẻ lo lắng: “Bản vương tự mình ra sau núi tìm, ngươi ở lại sơn trang, nếu có bất kỳ tin tức gì thì tới báo cho Bản vương”.
Chu Cảnh kinh ngạc, vô thức nói: “Vương gia thân thể vạn kim, sao có thể mạo hiểm như vậy? Chi bằng để thuộc hạ đi…”
Triệu Giới nhịn không được cắt ngang lời hắn: “Bản vương kêu ngươi ở lại, ngươi nghe không hiểu sao?”
hắn không thể trơ mắt nhìn Ngụy La gặp chuyện không may, càng không thể ngồi chờ vô ích trong phòng. Nếu chờ thấy một cái tin xấu, hẳn cả đời này cũng không thể tiếp nhận nỗi.
Chu Cảnh dừng một chút, quỳ gối nói: “Vâng, thuộc hạ cẩn tuân dặn dò của Vương gia”.
Triệu Giới không đáp lại, đi về hướng hậu viện. Hậu viện có một con đường nhỏ nối thẳng tới sau núi, nghe nô bộc nói Ngụy La chính là đi theo hướng này. Triệu Giới ra khỏi sơn trang, gió tuyết từ bốn phương tám hướng quét tới, trước mắt là một mảng trắng xóa, khó có thể phân rõ phương hướng. hắnđón gió tuyết đi về phía trước hai bước, tuyết đọng đã che mất mắt cá chân, tình huống như vậy căn bản không thể đi nhanh được, Ngụy La hẳn là không đi quá xa. Lúc này Ngụy La vẫn chưa về, chỉ có hai khả năng, một là nàng bị lạc đường ở chỗ nào đó gần đây, hai là gặp phải chuyện gì đó nguy hiểm…
Triệu Giới không dám nghĩ tới khả năng thứ hai, bây giờ hắn thật sự hận tiểu cô nương này tới nghiến răng nghiến lợi, thời tiết thế này lại không chịu yên ổn đợi ở trong phòng, còn muốn chạy tới chỗ này làm gì? Nếu hắn tìm được nàng, nhất định sẽ đè nàng ra, dùng sức hung hăng đánh nàng một trận.
một lúc lâu sau, tất cả người ra sau núi tìm đều tụ họp lại, không có gì khác biệt, toàn bộ đều không có bất kỳ tin tức gì của Ngụy La.
Sắc mặt Triệu Giới vô cùng khói coi, hắn ném chén trà nóng người hầu đưa tới đi thật xa, nước nóng bắn tung tóe đầy đất: “Tiếp tục tìm! Nếu đêm nay không tìm thấy, ngày mai ai cũng đừng mong sống sót!”
Lời này vừa nói ra, mọi người vì giữ cái đầu trên cổ, không thể không ra sức tìm kiếm.
Xiêm y trên người Triệu Giới đều ướt đẫm, hắn về phòng thay đổi quần áo, lại tiếp tục ra ngoài. Chu Cảnh quỳ trước mặt hắn, khẩn thiết khuyên nhủ: “Vương gia, trời đã tối đen, ngài ở lại sơn trang chờ tin tức đi, ra ngoài lúc này e sẽ gặp nguy hiểm”.
Triệu Giới để ngoài tai, trầm mặt đi lướt qua Chu Cảnh.
Lúc này, gió tuyết bên ngoài đã ngừng, nhưng sắc trời dần dần tối mịt đi, không lâu sau, ngay cả chút ánh sáng chiều tà đều bị ánh trăng nuốt hết. Ban đêm trên núi nói đến là đến, cơ hồ chưa từng dừng lại, mới một khắc trước bầu trời vẫn sáng rõ như ban ngày, chớp mắt tiếp theo đã tối đến chìa tay ra không thể thấy rõ năm ngón tay.
Vùng núi này có sói, đến lúc này còn không tìm được Ngụy La, vậy chỉ có thể là lành ít dữ nhiều.
không chỉ có Triệu Giới, ngay cả hạ nhân trong sơn trang cũng đều nặng lòng, dù sao bây giờ tính mạng bọn họ cũng cột chung một chỗ với Vương phi. Nếu không tìm thấy, theo tính tình bạo tàn của Triệu Giới, sáng mai người trong sơn trang ai cũng đừng mong còn sống.
Trăng sáng càng lúc càng lên cao, người ở sơn trang lần thứ hai trở về từ sau núi, tâm như tro tàn, bọn họ quỳ thành một vòng ở bên ngoài, chờ Triệu Giới xử phạt.
Triệu Giới đứng ở cửa, sắc mặt nham hiểm độc ác nhìn đám hạ nhân tay phải hắn nắm lại thành quyền, dùng sức đập lên một bên khung cửa. Khung cửa không chịu nỗi lực này, hõm sâu vào thành hình quả đấm. Lúc này hắn đã không còn tâm tư giáo huấn người khác, nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn trầm trầm: “Tiếp tục tìm”.
Hạ nhân hai mặt nhìn nhau, lại nói với chủ nhân: “Vâng, Vương gia…”
Vài ngày này bọn họ đều nhìn thấy được, Vương phi thật sự là khối thịt trong lòng Vương gia, là mũi nhọn ở trong lòng, ngày thường rời giường cũng không nỡ đánh thức nàng dậy, nếu Vương phi đột nhiên không còn, không biết Vương gia sẽ trở nên thế nào.
Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, cả đỉnh núi họ cũng lật lên rồi, vẫn không tìm thấy người, tám chín phần là xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Chỉ cần có thể tìm được người là tốt rồi, cũng coi như có câu trả lời thỏa đáng.
Trong lòng mọi người đều ôm ý nghĩ này, chỉnh đốn lại một lần, chuẩn bị xuất phát đi tìm lần nữa, chợt nghe thấy từ trong hành lang nhỏ phía sau truyền tới giọng nói nghi ngờ - -
“Mọi người đang tìm cái gì?”
Giọng nói vô cùng tự nhiên.
Mọi người đồng loạt nhìn lại, chỉ thấy Ngụy La đang đứng ở hành lang phía sau, trên người mặc áo choàng thạch lựu thêu hoa văn hình bướm vờn hoa được viền bằng lông hồ ly, bên dưới là váy dài màu ngà, trên người không có dấu vết bị thương, nhưng đầu tóc có chút rối, ánh mắt có chút mờ mịt, giống như là mới vừa ngủ dậy.
Ngụy La nhìn bọn hạ nhân, lại nhìn Triệu Giới đứng ở cửa, nhớ tới đoạn đối thoại nàng vừa nghe được, ngẫm ngẫm một chút cũng mơ hồ hiểu được là có chuyện gì.
Triệu Giới nhìn nàng chằm chằm, không nói lời nào.
Cho tới khi Ngụy La đi đến trước mặt hắn, hắn mới khàn giọng hỏi: “Nàng đi đâu vậy?”
Ngụy La rũ mắt, vừa hay nhìn thấy nước bùn trên ủng hắn, chắc là đi đường xa, hắn chỉ lo thay y phục mà chưa kịp đổi giày, toàn bộ mũi giày đều ướt đẫm. Nàng khựng lại, chỉ chỉ hành lang nhỏ sau lưng: “Tiếng gió trong phòng quá lớn, ta liền ra phía sau ngủ một giấc, địa long chỗ đó cháy sạch, quá nóng, không nghĩ là ngủ thẳng tới giờ”.
nói xong, nàng ngoái đầu nhìn lại hạ nhân trong viện, nghĩ một chút rồi nói: “Tất cả giải tán đi”.
Bọn hạ nhân như được đại xá, giống như tới gần vách núi rồi đột nhiên bị kéo lại một cái, vô cùng cảm kích Ngụy La, không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.
Ngụy La đi về phòng, Triệu Giới nhìn theo bóng lưng của nàng, chốc lát, cũng đi theo.
Ngụy La đi vòng qua bình phong, đầu tiên ngồi xuống trước gương đồng hoa văn kim điểu, tháo châu ngọc trên đầu xuống, lại đi vào trong đổi đồ ngủ màu hồng cánh sen. Kim Lũ và Bạch Lam không ở trong phòng, nếu vừa rồi những người kia thật là đi tìm nàng, không khó tưởng tượng tình cảnh của hai nha đầu kia, nhất định là bị Triệu Giới giam lại rồi. Kim Lũ và Bạch Lam là tâm phúc của nàng, Triệu Giới hẳn cũng không lập tức gây thương tổn gì cho bọn họ. Ngụy La đi về phía giường, cuối người chải chăn đệm ra, nhìn bộ dáng vẫn còn muốn ngủ. Nhưng nàng còn chưa nằm xuống, eo liền bị một đôi tay giữ chặt lấy, sức lực trên tay hắn thật lớn, dùng sức siết chặt lấy nàng, rồi đem nàng ôm chặt vào lồng ngực cứng rắn.
“Ta tìm nàng thật lâu”. Triệu Giới nói, giọng khàn khàn, cánh tay vẫn còn chút run rẩy.
Lúc nãy hắn thật cho rằng nàng gặp nạn, thậm chí không dám nghĩ cuộc sống sau này không có nàng sẽ thế nào, loại tư vị đó, hắn cũng không muốn cảm nhận lần thứ hai.
Ngụy La xoay người, đẩy tay hắn ra. Nàng đứng lên, chân bước lùi phía sau một bước, miễn cưỡng có thể nhìn thẳng hắn, hỏi: “Chàng cho rằng ta rời nhà đi ra ngoài?”
Lúc này Triệu Giới vô cùng nghe lời, không có buông nàng ra, nhưng ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, giống như nàng là trân bảo mất đi nay tìm lại được, nhìn thế nào cũng không đủ.
không cần trả lời, đáp án hiển nhiên là thừa nhận.
Ngụy La mím môi, có lẽ là muốn nói gì đó, nàng nhìn hắn một chút, lại lặng lẽ dời mắt đi: “Nhất mã quy nhất mã (1), ta cũng là người hiểu đạo lý. Cho dù sau này có tức giận với chàng, có gây gổ, cũng sẽkhông bỏ nhà đi”. Y phục Triệu Giới thay ra còn vắt trên bình phong bằng gỗ tử đàn để ở góc phòng, ướt nhẹp, thậm chí còn nhỏ nước xuống sàn, nàng hỏi: “Chàng trở về lúc nào, đi ra ngoài tìm ta bao lâu rồi?”
Triệu Giới nói: “Giờ Thân đã về. không bao lâu, khoảng hai canh giờ thôi”.
Ngụy La còn nhớ lúc nàng trở về từ hậu viện, vừa đúng lúc tuyết rơi lớn, tuyết kia cũng không ngừng ngay được, cho nên nàng mới về sớm, không tiếp tục đi dạo nữa. Nô bộc kia nói nhìn thấy nàng, chắc là nhìn nhầm.
hắn lại bất chấp gió tuyết lớn mà đi tìm nàng? không sợ gặp chuyện không may sao?
nói không cảm động là giả, lần đầu tiên Ngụy La cảm thấy Triệu Giới thật ngốc, vậy mà bình thường hắncòn nói nàng ngốc. Ngụy La kiềm chế không cong cong khóe miệng, cố ý ra vẻ nghiêm túc hỏi: “Chàng biết mình sai ở chỗ nào rồi sao?”
Triệu Giới gật gật đầu: “Tên thư sinh kia vong ân bội nghĩa, qua cầu rút ván, phẩm chất bại hoại, đúng là nên lóc từng miếng thịt”. Thấy vẻ mặt Ngụy La hài lòng, Triệu Giới được voi đòi tiên, bước lên mộtbước, nhìn nàng nói: “A La, hôm qua là ta nói sai, ta chưa bao giờ đối với nàng như vậy, sau này càng không như thế. Trước kia lúc chúng ta chưa thành thân, là ta không quản được mình, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta. Nàng tức giận với ta, chọc tức thân thể mình, chẳng phải là ta được tiện nghi sao?”
Ngụy La nghiêng đầu, nhìn thẳng hắn: “Chàng thật sự nghĩ như vậy sao?”
Đôi mắt phượng đen láy của Triệu Giới nhìn nàng thật sâu: “thật!”
Ngụy La nhìn chằm chằm hắn một lát, muốn tìm thử chút dấu vết nói dối trên mặt hắn, đáng tiếc khôngthành công.
Hồi lâu, nàng chậm rãi giang hai tay mình ra, nói: “Tốt lắm, có thể ôm một cái”.
*** *** ***
Tác giả có lời muốn nói
Tối hôm đó, mọi người trong sơn trang đều viết trong nhật ký một câu: hy vọng vương gia và vương phi trăm năm hảo hợp, càng không được cãi nhau / (ㄒoㄒ)/~~
Triệu Giới vung bàn tay lên, Đúng!
/176
|