Edit: tart_trung
Beta: gaubokki
Lúc đầu Ngụy La không nhận ra mặt hắn, nhưng nàng lại nhìn thấy cái bớt hình đuôi yến dưới khóe mắt hắn. Nhiều năm trôi qua, cái bớt kia không chút biến hóa, dưới ánh ngũ sắc đập vào mắt, làm nàng bỗng chốcnhớ ra tên của hắn.
Cánh môi Ngụy La cong lên một chút, mang theo chút không đếm xỉa: “Lý Tụng?”
Gương mặt thanh tú của thiếu niên đã nảy nở, bởi vì hàng năm tập võ, ngũ quan cũng trở nên kiên nghị, làn da nâu khỏe mạnh. Cặp mắt lanh lảnh kia lúc nhìn người khác, ngoại trừ vẻ bướng bỉnh bất tuân, còn mang theo nhiều hàm ý khác. Đội ngũ cà kheo đã đi xa, đám người cũng dần dần tản đi, hắn lại áp sát nàng gần hơn, chăm chú nhìn vào mắt nàng: “Là ta”.
Những lời này như là rít từ trong kẽ răng ra, chỉ có hắn tự biết được, hắn ghét nàng cũng như bất mãn nàng đến thế nào.
Lúc trước nàng hại hắn suýt chết đuối ở Thái Dịch Trì, lại bị Triệu Giới cột vào bia làm mục tiêu để bắn tên. Hai chuyện này tạo thành bóng ma thật lớn trong lòng hắn, cho tới nay cũng không cách nào quên được, lúc hắn ở trong nước giãy giụa, nàng ở trên bờ mỉm cười ngọt ngào, trong mắt lại toát ra vẻ châm chọc không chút nào che giấu. Người khác đều bị vẻ bề ngoài đáng yêu của nàng lừa gạt, chỉ có hắn biết rõ, Ngụy La là người âm u giảo hoạt thế nào! Xú nha đầu đáng giận kia giờ trưởng thành, lại biến thành thiếu nữ xuất trần thoát thục.
Nàng lớn lên sao có thể đẹp mắt như vậy? Không phải nói tướng sinh từ tâm sao, nàng cần có một bề ngoài xấu xí mới đúng! Gương mặt xinh đẹp này tuyệt không tương xứng.
Lý Tụng mím môi, đang muốn ra tay xem có phải nàng đeo mặt nạ không, tay còn chưa chạm được tới cằm nàng, khóe mắt liền thoáng nhìn thấy có người vung quyền tới!
Thân hình hắn nhanh nhẹn né tránh, thuận thế buông Ngụy La ra, nhìn về phía người ra tay.
Ngụy Thường Hoằng kéo Ngụy La lại để bảo vệ, nhíu mày hỏi: “A La, hắn ta bắt nạt tỷ sao?”
Thường Hoằng và Ngụy La giống nhau tới sáu bảy phần, trước đây Lý Tụng còn đem chuyện này ra trêu chọc. Bây giờ cả hai đều đã lớn, một người đẹp đến rung động lòng người, một người tươi đẹp tuyệt độc, không có người thứ hai. Lý Tụng không khỏi cảm thán Ngụy Gia sinh người cũng thật giỏi, dung mạo như vậy, đừng nói ở Thành Thịnh Kinh ngay cả Đại Lương cũng không tìm ra người thứ hai.
Ngụy La lắc đầu, mấy người này mới vừa thở phào một cái, liền nghe nàng nói: “Hắn khinh bạc tỷ”.
Lý Tụng tức giận một ngụm ở cổ, thiếu chút nữa giận đến nghẹn khí. Hắn khinh bạc nàng? Chuyện khi nào chứ!
Ánh mắt Ngụy Thường Hoằng giống như dao nhỏ khoét người, bộ dạng cực kỳ bao che khuyết điểm, phảng phất như chỉ cần Lý Tụng thừa nhận, hắn liền tiến lên đánh người.
Cậu ấm quyền quý ở Thành Thịnh Kinh đôi khi cũng có tụ họp, thường là ở tửu lâu uống chút rượu, hoặc đi nghe tiểu khúc, phần lớn đều có quen biết. Nhưng Ngụy Thường Hoằng ít khi đi những chỗ này, vì thế Lý Tụng cũng không quen mặt với Thường Hoằng, chỉ biết thân phận của hắn, cũng không biết những năm nay hắn rèn luyện thế nào, võ công tới đâu, trong nhất thời không thể tùy tiện động thủ.
Nói tới khinh bạc, Lý Tụng nhịn không được nhớ tới tình huống vừa rồi hai người bị một đám người chen chúc xô đẩy. Thân thể thiếu nữ mềm mại yếu ớt, hắn hơi cuối đầu, cơ hồ ôm lấy cả người nàng, trên người nàng tản ra hương thơm nhàn nhạt, mùi thơm trong veo ngon miệng. Nếu không phải biết rõ bản tính của nàng, hắn thật sự sẽ cho rằng nàng là một tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên, mà không phải một tiểu ma đầu đáng hận.
Vừa rồi nhiều người như vậy, lúc hắn dán vào người nàng, ngực tựa hồ đụng phải thứ gì, mềm mại…
Lý Tụng cuối cùng cũng kịp phản ứng, mặt ửng hồng, cũng may trời đã tờ mờ tối, mọi người không thấy được vẻ mặt dị thường của hắn ta. Hắn quay đầu nhìn, phá lệ vì bản thân mà giải thích: “Mới vừa rồi có nhiều người, ta không phải cố ý. Nếu có chỗ nào đắc tội…’ Thanh âm hắn khàn khàn: “Ngươi thứ tội”.
Ngụy La không nghĩ nhiều như hắn. Chỗ kia của nàng vốn dễ đau, bình thường chính mình cũng không dám chạm vào một tý, vậy mà cả người hắn đều áp lên người nàng, khiến nàng đau muốn chết, ở trong lòng hận chết hắn, sao có tâm tư nghĩ tới cái gì kiều diễm chứ! Ngụy La nhào vào trong ngực Thường Hoằng, ngang ngược nói: “Tỷ không muốn tha thứ”.
Môi mỏng Lý Tụng mím lại, nhìn gò má nàng, nhất thời không nói nên lời.
Nếu là bình thường, Tống Huy hẳn là đứng ra hòa giải. Có điều lúc này tâm tư của hắn và Thường Hoằng giống nhau, không thể để có người dính lấy Ngụy La, bởi vậy cũng không nói gì.
Không khí có chút lúng túng, may mà lúc này mọi người bận rộn nhìn xem ảo thuật, không có bao nhiêu người chú ý tới bọn họ, lại càng không ai biết thân phận của bọn họ.
Sau lưng Lý Tụng có thanh âm trầm tĩnh trong sáng truyền tới: “Không bằng ta thỉnh các vị tới Phỉ Thúy Lâu ở phía trước ngồi một chút? Xem như thay A Tụng bồi tội cho mọi người”.
*** *** ***
Mấy người theo đó nhìn lại, chỉ thấy một người đứng sau hoa đăng, trên người mặc áo bào màu xanh ngọc thêu hoa văn bảo tướng, áo choàng làm bằng lông cừu đen thêu mãng xà vàng, dung mạo đẹp đẽ, thần thái cởi mở. Hắn ta giống như Lý Tụng, mười sáu mười bảy tuổi, lại có loại quý khí bẩm sinh, mặt mày mỉm cười, ánh mắt chân thành.
Năm đó Lý Tụng là thư đồng của Ngũ Hoàng Tử Triệu Chương, quan hệ hai người rất tốt, nghĩ một chút liền có thể đoán được thân phận của hắn ta.
Bất quá đây là đang ở trên đường, cũng không tiện để hành lễ, miễn cho việc dẫn tới người khác chú ý. Triệu Chương kêu bọn họ miễn lễ, ánh mắt dừng lại trên người Ngụy La, chớp mắt một cái: “Tứ tiểu thư nể mặt sao?”
Ngụy La rũ mắt, chợt mỉm cười: “Điện hạ nói quá lời, nếu Lý thế tử đã không phải cố ý, ta liền tha thứ cho hắn, không dám làm phiền ngài ra mặt”.
Hắn ta nói không sao, rồi đi tới phía trước: “A Tụng và ta tình như thủ túc, chuyện của hắn cũng là chuyện của ta, cũng không nói tới có phiền toái hay không”. Nói nói cười cười, bộ dáng vô cùng bình dị gần gũi. “Vừa vặn đêm nay mới ra ngoài, còn chưa có dùng bữa, nghe nói Phỉ Thúy Lâu có lẩu thịt dê (1) rất tuyệt, không biết mọi người có muốn thử qua không?”
Phỉ Thúy Lâu trong miệng Triệu Chương nằm ở cuối con đường này, là một cửa hiệu lâu đời, mặt tiền được trang trí hết sức tinh xảo hoa lệ, bên trong cũng rất sạch sẽ, nổi tiếng với món lẩu dê. Cái gọi là lẩu dê, chính là thái thịt dê thành những lát mỏng như cánh ve sầu, bỏ vào đáy nồi, nấu từ năm đến bảy phút là có thể vớt ra ăn. Ngoại trừ thịt dê, còn có mấy món khác, như hỏa phương, đậu phụ….
Phỉ Thúy Lâu không giống như các tiệm khác, món ở nơi này ngon thuần hậu, không dầu không ngán, thanh mátlại ngon miệng.
Đoàn người đi lên lầu, tiến vào một nhã gian, Triệu Chương ngồi phía trên, bên trái là Lý Tụng, bên phải là Tống Huy, Thường Hoằng, A La và Ngụy Tranh ngồi đối diện Triệu Chương. Một đường này Ngụy Tranh không nói gì, mới vừa ngồi xuống liền không nhịn được hỏi: ‘Tứ tỷ tỷ, sao tỷ lại quen biết với Lý thế tử? Bình thường cũng không nghe tỷ nhắc tới, bây giờ mới thấy, hai người hình như có chút quen biết”.
Những lời này có nhiều thâm ý ẩn trong đó, nàng ta cố ý nhắc tới trước mặt mọi người, là có tâm tư muốn Ngụy La khó xử. Nếu Ngụy La không giải thích tốt, người khác sẽ tưởng nàng và Lý Tụng có quan hệ riêng. Việc này đối với một khuê nữ, với một cô nương còn chưa xuất giá mà nói, là việc vô cùng hủy hoại danh dự.
Ngụy La cười cười, liếc nhìn Ngụy Tranh, lời nói hàm ý dạy bảo: “Ngũ muội bình thường không ở trong phòng, chẳng biết đi đâu, tỷ dù muốn nói với muội cũng không có cơ hội”.
Sắc mặt Ngụy Tranh liền biến, không lường được lại bị người ta phản quân: “Muội là…”
Cái gì gọi là không trở về phòng? Nàng ta chỉ là thường xuyên đi Ngân Hạnh Viên mà thôi, vậy mà từ trong miệng Ngụy La nói ra, giống như nàng ta là người thiếu kiềm chế không bằng! Ngụy Tranh muốn phản bác, không biết sao lại nghĩ tới địa vị lúng túng của mẫu thân ở Phủ Anh Quốc Công, lại không tiện mở miệng, chỉ đành miễn cưỡng cười một tiếng: “Muội là đi Tam phòng tìm Tam tỷ, hai ngày nay muội theo tỷ ấy học thêu phượng và mẫu đơn, học quá chuyên tâm, mới không thường ở trong phòng”.
Ngụy La mỉm cười không nói.
Giải thích chính là che giấu, đạo lý này Ngụy Tranh không hiểu sao?
Phải nói chuyện năm đó của A La và Lý Tụng tạo ra chấn động không nhỏ, chỉ có Ngụy Tranh tầm nhìn eo hẹp, đến nay mới không rõ chuyện gì đã xảy ra. Triệu Chương cao giọng cười một tiếng, nói êm tai: “… Chính muội là người đẩy A Tụng xuống nước sao? Nghe nói đợt đó hắn bị bệnh rất nhiều ngày”.
Ngụy La nhìn Lý Tụng, nụ cười trong veo: “Là Lý thế tử tự nguyện, không phải sao?”
Lý Tụng hừ một tiếng, quay đầu không nhìn nàng.
Vừa đúng lúc tiểu nhị đẩy tấm bình phong, bưng món ăn đặt trên khay son ra. Ngoại trừ những món đã gọi, trong lâu cũng tặng hai món điểm tâm: bánh tuyết (2) và bánh ngọt phù dung. Bánh tuyết là loại điểm tâm dùng gạo nếp nấu thành, ngoại hình tròn tròn, như một cái bánh bao nhỏ, bên trong chủ yếu là mứt hoa quả, ăn vừa ngọt vừa mềm, rất được các cô nương yêu thích. Phỉ Thúy Lâu vì làm cho món ăn đẹp mắt, bên trên bánh gạo nếp còn để vài hạt đậu đỏ nho nhỏ, sắc đỏ thẫm càng tôn thêm viên tuyết cầu kia, bộ dáng tinh xảo đáng yêu, tựa như… Đĩa điểm tâm này vừa vặn bày ở trước mặt Lý Tụng, hắn cúi đầu liền có thể nhìn thấy, gương mặt tuấn tú bỗng trở nên đỏ bừng, liên tục ho khan.
Triệu Chương nghi ngờ hỏi: “A Tụng, đệ không thoải mái sao?”
Lý Tụng che miệng, xua tay, cật lực khống chế bản thân không nhìn Ngụy La. Nhưng trong đầu lại không tự chủ được hiện lên mấy hình ảnh kiều diễm, bữa cơm này hắn ăn cũng không yên lòng, đần độn vô vị. Gò má trắng nõn mịn màng của Ngụy La thỉnh thoảng xâm nhập vào tầm mắt của hắn, lộ ra sương mù mỏng manh, lúm đồng tiền động lòng người, nhiễu loạn suy nghĩ của hắn. Sau cùng Lý Tụng buông đũa, đứng lên, cứng rắn nói: “Ta ra ngoài đi dạo một chút”.
Ngồi tiếp nữa hắn sẽ thất thố.
Lý Tụng đi ra ngoài nhã gian, bị gió ngoài thổi lạnh, người thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Nhất định là trong phòng đốt lửa quá nóng, cháy luôn não hắn, nếu không hắn cũng sẽ không khác thường như thế!
*** *** ***
Trong nhã gian, Triệu Chương lại cùng Tống Huy trò chuyện thật vui.
Hắn ta vốn dĩ thân cận với Phủ Trung Nghĩa Bá, cũng thường lui tới với Tống Huy. Gần đây Tống Huy lại bận rộn học bài chuẩn bị cho kỳ thi, hai người rất lâu cũng chưa gặp mặt. Bây giờ khó có được cơ hội tụ họp, tất nhiên là có nhiều chuyện để nói.
Triệu Chương cố ý nói chuyện với Thường Hoằng, thế nhưngtính tình Thường Hoằng lại quái gở, không phải người quen liền chẳng có phản ứng. Hôm nay còn nể mặt thân phận Ngũ hoàng tử, khách khí nói vài lời, lại không nói nhiều hơn cái gì. Triệu Chương cũng coi như rộng lượng, không so đo với hắn, thậm chí còn mời hắn đầu xuân cùng ra ngoài thành săn bắn.
Đại Lương có tập tục như vậy, hậu duệ quý tộc ở Thành Thịnh Kinh đều thích đầu xuân ra Trường Tầm Sơn ngoài thành săn bắn, hai ngày một đêm, ai săn được nhiều con mồi nhất, nặng nhất, liền là người anh dũng xuất sắc nhất. Các thiếu niên huyết khí sôi trào, đều thích dùng phương thức thế này để biểu hiện thực lực của mình, loại chuyện vặt này từng cực thịnh một thời gian, lưu truyền tới hôm nay.
Thường Hoằng vô ý cự tuyệt: “Ta không…”
Triệu Chương ngắt lời nói: “Ngũ công tử cũng đừng vội từ chối, chờ ngày đó gần tới, ta lại sai người tới quý phủ hỏi lại, lúc đó quyết định cũng không muộn”.
Thường Hoằng suy nghĩ một chút, gật đầu miễn cưỡng đáp ứng.
Dùng qua bữa tối, lúc bọn họ từ Phỉ Thúy Lâu đi ra, vừa vặn đang đốt pháo hoa trên hồ thành Nam. Tia lửa vọt lên không trung, bang bang nổ, nở rộ ra ánh sáng rực rỡ, chiếu rọi nửa bầu trời đêm. Ngụy La ung dung đứng nhìn ở dưới lầu, ánh lửa chiếu vào mặt nàng, sáng tối luân chuyển, biến ảo nhiều vẻ. Giống như nàng vậy, có trăm loại gương mặt, trong chốc lát thiên chân khả ái, trong chốc lát xảo trá tùy hứng, trong chốc lát lại ngoan độc âm u… Lý Tụng cau mày, dời tầm mắt.
Tống Huy đem Ngụy La, Ngụy Tranh và Thường Hoằng tới trước cổng Phủ Anh Quốc Công, đưa mắt nhìn bọn họ đi vào phủ xong, lúc này mới cưỡi ngựa xoay người rời đi.
Hắn vừa đi không lâu, trong bóng đêm có người cưỡi ngựa đi ra.
Trang phục màu đen, thân hình cường tráng, đúng là Dương Hạo.
Hắn ta nhìn cửa chính Phủ Anh Quốc Công, xem phương hướng Tống Huy rời đi, kẹp chặt bụng ngựa hô “Giá” rồi biến mất trong bóng đêm.
Cùng lúc đó, Phủ Tĩnh Vương.
Triệu Giới mới từ Tân Châu trở lại, đi một lần là dùng cả hai năm. Hoàng Hà vỡ đê, cuốn theo mười một thị trấn ở hai bên bờ sông, tình hình thiên tai nghiêm trọng, tạo nên cảnh dân chúng lầm than. Hắn đi là lúc ôn dịch tràn lan, trị ôn dịch liền hơn nửa năm, sau đó còn phải xây dựng lại bờ sông, gia cố đê điều, mỗi ngày đều là việc quấn thân, bất tri bất giác lạiở Tân Châu thời gian dài như vậy. Hiện thời tình hình coi như xử lý xong, cuối cùng cũng có thể hồi kinh báo cáo công tác. Vốn nghĩ có thể trở lại trước Nguyên Tiêu, không nghĩ tới còn chưa về tới, trên đường gặp một trận tuyết bão tuyết, làm trễ nãi hành trình, vừa mới về trong phủ.
Trong thành đèn đuốc sáng trưng, pháo hoa nổ liên hồi, đem náo nhiệt ầm ĩ phủ lên bóng đêm.
Hắn thay áo bào bằng gấm màu tím nhạt, người mặc áo choàng, đứng trước cửa chính. Ở Tân Châu tôi luyện hai năm, mặt mày hắn thâm trầm hơn so với lúc thiếu niên, giống như một con sông, sâu không dò tới đáy. Có điều khí chất không thay đổi, vẫn tự phụ trong trẻo lạnh lùng, giàu có tuấn lãng.
Một người đang đứng trước mặt hắn, đúng là Dương Hạo mới xuất hiện ở Phủ Anh Quốc Công.
Dương Hạo chắp tay đem lại chuyện mới chứng kiến nói với hắn: “Tứ tiểu thư xuất môn với công tử Tống Huy, trên đường ngẫu nhiên gặp Thế tử Nhữ Dương Vương và Ngũ Hoàng tử, sau đó ngồi ở Phỉ Thúy Lâu chừng một canh giờ. Thuộc hạ luôn đi theo phía sau, nhìn tận mắt Tứ tiểu thư vào Phủ Anh Quốc Công, rồi mới trở về bẩm báo”.
Triệu Giới cũng không lên tiếng, đồng tử đen láy thâm thúy.
Hắn đứng chắp tay, nhớ tới gương mặt nhỏ nhắn sinh động của Ngụy La, bên môi thoáng cong lên nụ cười hài hòa. Lúc hắn rời đi nàng mới mười một tuổi, bây giờ chắc đã lớn hơn, không biết trưởng thành rồi bộ dáng thế nào?
Dương Hạo dừng một chút, chần chờ nói: “Điện hạ?”
Triệu Giới mở mắt, ý bảo hắn mở miệng.
Dương Hạo nhắm mắt nói: “Thế tử Nhữ Dương Vương… ở bên đường… ôm Tứ tiểu thư…”
Nụ cười vui vẻ bên môi Triệu Giới biến mất, ánh mắt dần lạnh xuống.
Beta: gaubokki
Lúc đầu Ngụy La không nhận ra mặt hắn, nhưng nàng lại nhìn thấy cái bớt hình đuôi yến dưới khóe mắt hắn. Nhiều năm trôi qua, cái bớt kia không chút biến hóa, dưới ánh ngũ sắc đập vào mắt, làm nàng bỗng chốcnhớ ra tên của hắn.
Cánh môi Ngụy La cong lên một chút, mang theo chút không đếm xỉa: “Lý Tụng?”
Gương mặt thanh tú của thiếu niên đã nảy nở, bởi vì hàng năm tập võ, ngũ quan cũng trở nên kiên nghị, làn da nâu khỏe mạnh. Cặp mắt lanh lảnh kia lúc nhìn người khác, ngoại trừ vẻ bướng bỉnh bất tuân, còn mang theo nhiều hàm ý khác. Đội ngũ cà kheo đã đi xa, đám người cũng dần dần tản đi, hắn lại áp sát nàng gần hơn, chăm chú nhìn vào mắt nàng: “Là ta”.
Những lời này như là rít từ trong kẽ răng ra, chỉ có hắn tự biết được, hắn ghét nàng cũng như bất mãn nàng đến thế nào.
Lúc trước nàng hại hắn suýt chết đuối ở Thái Dịch Trì, lại bị Triệu Giới cột vào bia làm mục tiêu để bắn tên. Hai chuyện này tạo thành bóng ma thật lớn trong lòng hắn, cho tới nay cũng không cách nào quên được, lúc hắn ở trong nước giãy giụa, nàng ở trên bờ mỉm cười ngọt ngào, trong mắt lại toát ra vẻ châm chọc không chút nào che giấu. Người khác đều bị vẻ bề ngoài đáng yêu của nàng lừa gạt, chỉ có hắn biết rõ, Ngụy La là người âm u giảo hoạt thế nào! Xú nha đầu đáng giận kia giờ trưởng thành, lại biến thành thiếu nữ xuất trần thoát thục.
Nàng lớn lên sao có thể đẹp mắt như vậy? Không phải nói tướng sinh từ tâm sao, nàng cần có một bề ngoài xấu xí mới đúng! Gương mặt xinh đẹp này tuyệt không tương xứng.
Lý Tụng mím môi, đang muốn ra tay xem có phải nàng đeo mặt nạ không, tay còn chưa chạm được tới cằm nàng, khóe mắt liền thoáng nhìn thấy có người vung quyền tới!
Thân hình hắn nhanh nhẹn né tránh, thuận thế buông Ngụy La ra, nhìn về phía người ra tay.
Ngụy Thường Hoằng kéo Ngụy La lại để bảo vệ, nhíu mày hỏi: “A La, hắn ta bắt nạt tỷ sao?”
Thường Hoằng và Ngụy La giống nhau tới sáu bảy phần, trước đây Lý Tụng còn đem chuyện này ra trêu chọc. Bây giờ cả hai đều đã lớn, một người đẹp đến rung động lòng người, một người tươi đẹp tuyệt độc, không có người thứ hai. Lý Tụng không khỏi cảm thán Ngụy Gia sinh người cũng thật giỏi, dung mạo như vậy, đừng nói ở Thành Thịnh Kinh ngay cả Đại Lương cũng không tìm ra người thứ hai.
Ngụy La lắc đầu, mấy người này mới vừa thở phào một cái, liền nghe nàng nói: “Hắn khinh bạc tỷ”.
Lý Tụng tức giận một ngụm ở cổ, thiếu chút nữa giận đến nghẹn khí. Hắn khinh bạc nàng? Chuyện khi nào chứ!
Ánh mắt Ngụy Thường Hoằng giống như dao nhỏ khoét người, bộ dạng cực kỳ bao che khuyết điểm, phảng phất như chỉ cần Lý Tụng thừa nhận, hắn liền tiến lên đánh người.
Cậu ấm quyền quý ở Thành Thịnh Kinh đôi khi cũng có tụ họp, thường là ở tửu lâu uống chút rượu, hoặc đi nghe tiểu khúc, phần lớn đều có quen biết. Nhưng Ngụy Thường Hoằng ít khi đi những chỗ này, vì thế Lý Tụng cũng không quen mặt với Thường Hoằng, chỉ biết thân phận của hắn, cũng không biết những năm nay hắn rèn luyện thế nào, võ công tới đâu, trong nhất thời không thể tùy tiện động thủ.
Nói tới khinh bạc, Lý Tụng nhịn không được nhớ tới tình huống vừa rồi hai người bị một đám người chen chúc xô đẩy. Thân thể thiếu nữ mềm mại yếu ớt, hắn hơi cuối đầu, cơ hồ ôm lấy cả người nàng, trên người nàng tản ra hương thơm nhàn nhạt, mùi thơm trong veo ngon miệng. Nếu không phải biết rõ bản tính của nàng, hắn thật sự sẽ cho rằng nàng là một tiểu cô nương ngây thơ hồn nhiên, mà không phải một tiểu ma đầu đáng hận.
Vừa rồi nhiều người như vậy, lúc hắn dán vào người nàng, ngực tựa hồ đụng phải thứ gì, mềm mại…
Lý Tụng cuối cùng cũng kịp phản ứng, mặt ửng hồng, cũng may trời đã tờ mờ tối, mọi người không thấy được vẻ mặt dị thường của hắn ta. Hắn quay đầu nhìn, phá lệ vì bản thân mà giải thích: “Mới vừa rồi có nhiều người, ta không phải cố ý. Nếu có chỗ nào đắc tội…’ Thanh âm hắn khàn khàn: “Ngươi thứ tội”.
Ngụy La không nghĩ nhiều như hắn. Chỗ kia của nàng vốn dễ đau, bình thường chính mình cũng không dám chạm vào một tý, vậy mà cả người hắn đều áp lên người nàng, khiến nàng đau muốn chết, ở trong lòng hận chết hắn, sao có tâm tư nghĩ tới cái gì kiều diễm chứ! Ngụy La nhào vào trong ngực Thường Hoằng, ngang ngược nói: “Tỷ không muốn tha thứ”.
Môi mỏng Lý Tụng mím lại, nhìn gò má nàng, nhất thời không nói nên lời.
Nếu là bình thường, Tống Huy hẳn là đứng ra hòa giải. Có điều lúc này tâm tư của hắn và Thường Hoằng giống nhau, không thể để có người dính lấy Ngụy La, bởi vậy cũng không nói gì.
Không khí có chút lúng túng, may mà lúc này mọi người bận rộn nhìn xem ảo thuật, không có bao nhiêu người chú ý tới bọn họ, lại càng không ai biết thân phận của bọn họ.
Sau lưng Lý Tụng có thanh âm trầm tĩnh trong sáng truyền tới: “Không bằng ta thỉnh các vị tới Phỉ Thúy Lâu ở phía trước ngồi một chút? Xem như thay A Tụng bồi tội cho mọi người”.
*** *** ***
Mấy người theo đó nhìn lại, chỉ thấy một người đứng sau hoa đăng, trên người mặc áo bào màu xanh ngọc thêu hoa văn bảo tướng, áo choàng làm bằng lông cừu đen thêu mãng xà vàng, dung mạo đẹp đẽ, thần thái cởi mở. Hắn ta giống như Lý Tụng, mười sáu mười bảy tuổi, lại có loại quý khí bẩm sinh, mặt mày mỉm cười, ánh mắt chân thành.
Năm đó Lý Tụng là thư đồng của Ngũ Hoàng Tử Triệu Chương, quan hệ hai người rất tốt, nghĩ một chút liền có thể đoán được thân phận của hắn ta.
Bất quá đây là đang ở trên đường, cũng không tiện để hành lễ, miễn cho việc dẫn tới người khác chú ý. Triệu Chương kêu bọn họ miễn lễ, ánh mắt dừng lại trên người Ngụy La, chớp mắt một cái: “Tứ tiểu thư nể mặt sao?”
Ngụy La rũ mắt, chợt mỉm cười: “Điện hạ nói quá lời, nếu Lý thế tử đã không phải cố ý, ta liền tha thứ cho hắn, không dám làm phiền ngài ra mặt”.
Hắn ta nói không sao, rồi đi tới phía trước: “A Tụng và ta tình như thủ túc, chuyện của hắn cũng là chuyện của ta, cũng không nói tới có phiền toái hay không”. Nói nói cười cười, bộ dáng vô cùng bình dị gần gũi. “Vừa vặn đêm nay mới ra ngoài, còn chưa có dùng bữa, nghe nói Phỉ Thúy Lâu có lẩu thịt dê (1) rất tuyệt, không biết mọi người có muốn thử qua không?”
Phỉ Thúy Lâu trong miệng Triệu Chương nằm ở cuối con đường này, là một cửa hiệu lâu đời, mặt tiền được trang trí hết sức tinh xảo hoa lệ, bên trong cũng rất sạch sẽ, nổi tiếng với món lẩu dê. Cái gọi là lẩu dê, chính là thái thịt dê thành những lát mỏng như cánh ve sầu, bỏ vào đáy nồi, nấu từ năm đến bảy phút là có thể vớt ra ăn. Ngoại trừ thịt dê, còn có mấy món khác, như hỏa phương, đậu phụ….
Phỉ Thúy Lâu không giống như các tiệm khác, món ở nơi này ngon thuần hậu, không dầu không ngán, thanh mátlại ngon miệng.
Đoàn người đi lên lầu, tiến vào một nhã gian, Triệu Chương ngồi phía trên, bên trái là Lý Tụng, bên phải là Tống Huy, Thường Hoằng, A La và Ngụy Tranh ngồi đối diện Triệu Chương. Một đường này Ngụy Tranh không nói gì, mới vừa ngồi xuống liền không nhịn được hỏi: ‘Tứ tỷ tỷ, sao tỷ lại quen biết với Lý thế tử? Bình thường cũng không nghe tỷ nhắc tới, bây giờ mới thấy, hai người hình như có chút quen biết”.
Những lời này có nhiều thâm ý ẩn trong đó, nàng ta cố ý nhắc tới trước mặt mọi người, là có tâm tư muốn Ngụy La khó xử. Nếu Ngụy La không giải thích tốt, người khác sẽ tưởng nàng và Lý Tụng có quan hệ riêng. Việc này đối với một khuê nữ, với một cô nương còn chưa xuất giá mà nói, là việc vô cùng hủy hoại danh dự.
Ngụy La cười cười, liếc nhìn Ngụy Tranh, lời nói hàm ý dạy bảo: “Ngũ muội bình thường không ở trong phòng, chẳng biết đi đâu, tỷ dù muốn nói với muội cũng không có cơ hội”.
Sắc mặt Ngụy Tranh liền biến, không lường được lại bị người ta phản quân: “Muội là…”
Cái gì gọi là không trở về phòng? Nàng ta chỉ là thường xuyên đi Ngân Hạnh Viên mà thôi, vậy mà từ trong miệng Ngụy La nói ra, giống như nàng ta là người thiếu kiềm chế không bằng! Ngụy Tranh muốn phản bác, không biết sao lại nghĩ tới địa vị lúng túng của mẫu thân ở Phủ Anh Quốc Công, lại không tiện mở miệng, chỉ đành miễn cưỡng cười một tiếng: “Muội là đi Tam phòng tìm Tam tỷ, hai ngày nay muội theo tỷ ấy học thêu phượng và mẫu đơn, học quá chuyên tâm, mới không thường ở trong phòng”.
Ngụy La mỉm cười không nói.
Giải thích chính là che giấu, đạo lý này Ngụy Tranh không hiểu sao?
Phải nói chuyện năm đó của A La và Lý Tụng tạo ra chấn động không nhỏ, chỉ có Ngụy Tranh tầm nhìn eo hẹp, đến nay mới không rõ chuyện gì đã xảy ra. Triệu Chương cao giọng cười một tiếng, nói êm tai: “… Chính muội là người đẩy A Tụng xuống nước sao? Nghe nói đợt đó hắn bị bệnh rất nhiều ngày”.
Ngụy La nhìn Lý Tụng, nụ cười trong veo: “Là Lý thế tử tự nguyện, không phải sao?”
Lý Tụng hừ một tiếng, quay đầu không nhìn nàng.
Vừa đúng lúc tiểu nhị đẩy tấm bình phong, bưng món ăn đặt trên khay son ra. Ngoại trừ những món đã gọi, trong lâu cũng tặng hai món điểm tâm: bánh tuyết (2) và bánh ngọt phù dung. Bánh tuyết là loại điểm tâm dùng gạo nếp nấu thành, ngoại hình tròn tròn, như một cái bánh bao nhỏ, bên trong chủ yếu là mứt hoa quả, ăn vừa ngọt vừa mềm, rất được các cô nương yêu thích. Phỉ Thúy Lâu vì làm cho món ăn đẹp mắt, bên trên bánh gạo nếp còn để vài hạt đậu đỏ nho nhỏ, sắc đỏ thẫm càng tôn thêm viên tuyết cầu kia, bộ dáng tinh xảo đáng yêu, tựa như… Đĩa điểm tâm này vừa vặn bày ở trước mặt Lý Tụng, hắn cúi đầu liền có thể nhìn thấy, gương mặt tuấn tú bỗng trở nên đỏ bừng, liên tục ho khan.
Triệu Chương nghi ngờ hỏi: “A Tụng, đệ không thoải mái sao?”
Lý Tụng che miệng, xua tay, cật lực khống chế bản thân không nhìn Ngụy La. Nhưng trong đầu lại không tự chủ được hiện lên mấy hình ảnh kiều diễm, bữa cơm này hắn ăn cũng không yên lòng, đần độn vô vị. Gò má trắng nõn mịn màng của Ngụy La thỉnh thoảng xâm nhập vào tầm mắt của hắn, lộ ra sương mù mỏng manh, lúm đồng tiền động lòng người, nhiễu loạn suy nghĩ của hắn. Sau cùng Lý Tụng buông đũa, đứng lên, cứng rắn nói: “Ta ra ngoài đi dạo một chút”.
Ngồi tiếp nữa hắn sẽ thất thố.
Lý Tụng đi ra ngoài nhã gian, bị gió ngoài thổi lạnh, người thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Nhất định là trong phòng đốt lửa quá nóng, cháy luôn não hắn, nếu không hắn cũng sẽ không khác thường như thế!
*** *** ***
Trong nhã gian, Triệu Chương lại cùng Tống Huy trò chuyện thật vui.
Hắn ta vốn dĩ thân cận với Phủ Trung Nghĩa Bá, cũng thường lui tới với Tống Huy. Gần đây Tống Huy lại bận rộn học bài chuẩn bị cho kỳ thi, hai người rất lâu cũng chưa gặp mặt. Bây giờ khó có được cơ hội tụ họp, tất nhiên là có nhiều chuyện để nói.
Triệu Chương cố ý nói chuyện với Thường Hoằng, thế nhưngtính tình Thường Hoằng lại quái gở, không phải người quen liền chẳng có phản ứng. Hôm nay còn nể mặt thân phận Ngũ hoàng tử, khách khí nói vài lời, lại không nói nhiều hơn cái gì. Triệu Chương cũng coi như rộng lượng, không so đo với hắn, thậm chí còn mời hắn đầu xuân cùng ra ngoài thành săn bắn.
Đại Lương có tập tục như vậy, hậu duệ quý tộc ở Thành Thịnh Kinh đều thích đầu xuân ra Trường Tầm Sơn ngoài thành săn bắn, hai ngày một đêm, ai săn được nhiều con mồi nhất, nặng nhất, liền là người anh dũng xuất sắc nhất. Các thiếu niên huyết khí sôi trào, đều thích dùng phương thức thế này để biểu hiện thực lực của mình, loại chuyện vặt này từng cực thịnh một thời gian, lưu truyền tới hôm nay.
Thường Hoằng vô ý cự tuyệt: “Ta không…”
Triệu Chương ngắt lời nói: “Ngũ công tử cũng đừng vội từ chối, chờ ngày đó gần tới, ta lại sai người tới quý phủ hỏi lại, lúc đó quyết định cũng không muộn”.
Thường Hoằng suy nghĩ một chút, gật đầu miễn cưỡng đáp ứng.
Dùng qua bữa tối, lúc bọn họ từ Phỉ Thúy Lâu đi ra, vừa vặn đang đốt pháo hoa trên hồ thành Nam. Tia lửa vọt lên không trung, bang bang nổ, nở rộ ra ánh sáng rực rỡ, chiếu rọi nửa bầu trời đêm. Ngụy La ung dung đứng nhìn ở dưới lầu, ánh lửa chiếu vào mặt nàng, sáng tối luân chuyển, biến ảo nhiều vẻ. Giống như nàng vậy, có trăm loại gương mặt, trong chốc lát thiên chân khả ái, trong chốc lát xảo trá tùy hứng, trong chốc lát lại ngoan độc âm u… Lý Tụng cau mày, dời tầm mắt.
Tống Huy đem Ngụy La, Ngụy Tranh và Thường Hoằng tới trước cổng Phủ Anh Quốc Công, đưa mắt nhìn bọn họ đi vào phủ xong, lúc này mới cưỡi ngựa xoay người rời đi.
Hắn vừa đi không lâu, trong bóng đêm có người cưỡi ngựa đi ra.
Trang phục màu đen, thân hình cường tráng, đúng là Dương Hạo.
Hắn ta nhìn cửa chính Phủ Anh Quốc Công, xem phương hướng Tống Huy rời đi, kẹp chặt bụng ngựa hô “Giá” rồi biến mất trong bóng đêm.
Cùng lúc đó, Phủ Tĩnh Vương.
Triệu Giới mới từ Tân Châu trở lại, đi một lần là dùng cả hai năm. Hoàng Hà vỡ đê, cuốn theo mười một thị trấn ở hai bên bờ sông, tình hình thiên tai nghiêm trọng, tạo nên cảnh dân chúng lầm than. Hắn đi là lúc ôn dịch tràn lan, trị ôn dịch liền hơn nửa năm, sau đó còn phải xây dựng lại bờ sông, gia cố đê điều, mỗi ngày đều là việc quấn thân, bất tri bất giác lạiở Tân Châu thời gian dài như vậy. Hiện thời tình hình coi như xử lý xong, cuối cùng cũng có thể hồi kinh báo cáo công tác. Vốn nghĩ có thể trở lại trước Nguyên Tiêu, không nghĩ tới còn chưa về tới, trên đường gặp một trận tuyết bão tuyết, làm trễ nãi hành trình, vừa mới về trong phủ.
Trong thành đèn đuốc sáng trưng, pháo hoa nổ liên hồi, đem náo nhiệt ầm ĩ phủ lên bóng đêm.
Hắn thay áo bào bằng gấm màu tím nhạt, người mặc áo choàng, đứng trước cửa chính. Ở Tân Châu tôi luyện hai năm, mặt mày hắn thâm trầm hơn so với lúc thiếu niên, giống như một con sông, sâu không dò tới đáy. Có điều khí chất không thay đổi, vẫn tự phụ trong trẻo lạnh lùng, giàu có tuấn lãng.
Một người đang đứng trước mặt hắn, đúng là Dương Hạo mới xuất hiện ở Phủ Anh Quốc Công.
Dương Hạo chắp tay đem lại chuyện mới chứng kiến nói với hắn: “Tứ tiểu thư xuất môn với công tử Tống Huy, trên đường ngẫu nhiên gặp Thế tử Nhữ Dương Vương và Ngũ Hoàng tử, sau đó ngồi ở Phỉ Thúy Lâu chừng một canh giờ. Thuộc hạ luôn đi theo phía sau, nhìn tận mắt Tứ tiểu thư vào Phủ Anh Quốc Công, rồi mới trở về bẩm báo”.
Triệu Giới cũng không lên tiếng, đồng tử đen láy thâm thúy.
Hắn đứng chắp tay, nhớ tới gương mặt nhỏ nhắn sinh động của Ngụy La, bên môi thoáng cong lên nụ cười hài hòa. Lúc hắn rời đi nàng mới mười một tuổi, bây giờ chắc đã lớn hơn, không biết trưởng thành rồi bộ dáng thế nào?
Dương Hạo dừng một chút, chần chờ nói: “Điện hạ?”
Triệu Giới mở mắt, ý bảo hắn mở miệng.
Dương Hạo nhắm mắt nói: “Thế tử Nhữ Dương Vương… ở bên đường… ôm Tứ tiểu thư…”
Nụ cười vui vẻ bên môi Triệu Giới biến mất, ánh mắt dần lạnh xuống.
/176
|