Edit: tart_trung
Beta: gaubokki
Gió đêm lạnh từ ngoài phòng thổi vào, nửa tà áo của hắn phấp phới, nhưng bản thân Triệu Giới lại không có cảm giác, con ngươi đen láy sâu không lường được, hỉ nộ không rõ.
Triệu Giới lấy từ trong tay áo ra một dây đeo lưng bằng bạc gắn đá, cầm trong tay quay vòng, không biết đang nghĩ gì. Đồ trang sức kia là dùng đá Ngọc Lam (1) điêu khắc thành hình sóc nhỏ, trên đó có hai dây rủ xuống gắn chuông bạc hình quả tùng, tạo hình độc đáo, hình dáng mới lạ. Lúc hắn ở Tân Châu lần đầu nhìn thấy thứ này, liền nghĩ tới Ngụy La.
Trước đây, Ngụy La ở trong xe ngựa của hắn thích ăn quả hạch, hạch đào, hạch thông, cả hạt đậu phộng…v…v…. Lúc nàng ăn hai má phúng phính, phát ra tiếng huyên náo như một con vật nhỏ, hai mắt đen lúng liếng linh động lại giảo hoạt, ai cũng không biết trong lòng nàng đang nghĩ chủ ý gì. Nàng thông minh hơn sóc, cũng đáng yêu hơn nó, nhưng cái dây đeo hình sóc này lại cực kỳ giống nàng, ngay cả bộ dáng ăn của sóc nhỏ cũng được làm rất sống động.
Hắn lúc ấy không chút do dự mua cái này về, dự định lúc hồi kinh sẽ tặng cho nàng. Chỉ là lúc đó không nghĩ tới, một lần đi này lại tốn mất hai năm. Bây giờ cuối cùng hắn cũng từ Tân Châu trở về, nàng còn nhớ rõ hắn sao?
Ngụy La trưởng thành, sẽ cùng nam nhân ra ngoài xem hoa đăng, còn có thể ngọt ngào nhu thuận gọi hắn Đại ca ca không?
Triệu Giới liễm mắt, đem con sóc nhỏ nắm trong lòng tay, bàn tay dần dần nắm lại, chậm rãi nắm chặt lấy.
Dương Hạo thấy động tác của hắn, nhịn không được thay Tứ tiểu thư đổ mồ hôi, nghi ngờ hỏi: “Điện hạ, món đồ trang sức này, đêm nay có tặng qua không?”
Triệu Giới trầm ngâm một lát, tuyệt thân đi vào hậu viện: “Không, ngày mai bản vương tự mình đưa”.
Sắc trời đã tối, đêm nay mà qua sẽ dọa nàng sợ. Hắn cũng không vội, nhiều năm như vậy còn chờ được, nhiều thêm một buổi tối cũng không sao, cái đó hắn vẫn có kiên nhẫn.
*** *** ***
Sáng sớm hôm qua, Ngụy La liền nhận được thiếp mời do cung nữ trong cung đưa tới, Thiên Cơ Công Chúa mời nàng sáng mai vào cung tụ họp.
Nàng ngồi đằng sau bàn tròn, vừa ăn sáng vừa nghe mấy lời Kim Lũ truyền lại, ngược lại cũng không có chút nghi ngờ. Mấy năm nay mặc dù nàng không còn là thư đồng của Triệu Lưu Ly, nhưng lâu lâu vẫn vào cung một chuyến. Ngụy La và Triệu Lưu Ly là bạn khăn giao, quan hệ thân thiết, tính ra tình cảm cũng rất tốt. Mấy đề tài Triệu Lưu Ly có chút thẹn thùng cũng đều nói với nàng, thế cho nên bây giờ gửi thiếp mời cho nàng, nàng cũng không thấy có gì phiền toái.
Triệu Lưu Ly chỉ lớn hơn nàng một tuổi, bởi vì quan hệ hai người tốt, nói chuyện cũng không có cố kỵ. Thời gian trước lúc nàng lần đầu tới kỳ kinh nguyệt, còn nhiệt tình truyền đạt cho Ngụy La một số kiến thức của nữ giới, đáng tiếc đời trước Ngụy La trải qua chuyện như vậy, bây giờ cũng không thấy mới mẻ, không thể cùng nàng ấy hào hứng.
Thời tiết hôm nay ấm áp hơn so với mọi ngày. Dùng điểm tâm xong, Ngụy La thay lễ phục mừng năm mới, là xiêm y màu phấn hoa (2) dệt thêm sắc vàng, bên dưới phối cùng váy gấm dài màu hoa anh đào, ngồi trên giường La hán, chờ Bạch Lam mang giày cho nàng. Bạch Lam chọn lấy hài mây (3) làm từ lụa và da dê, giúp nàng xuyên từng cái một, nói: “Chân tiểu thư hai năm nay cũng không có lớn lên…”
Nhỏ như vậy, so với tay Bạch Lam còn nhỏ hơn một chút.
Có điều không cần lo, nam nhân thích nữ nhân chân nhỏ, nâng niu trong tay giống như cầm ngọc, làm cho người ta yêu thương. Đặc biệt là chân tiểu thư nhà nàng ấy, trắng nõn tinh xảo, đầu ngón chân lộ ra màu hồng phấn. Trước kia Bạch Lam không biết chân có gì đẹp mà ngắm, hiện tại nhìn qua chân Ngụy La, nhưng lại không thể không cảm thán, tiểu thư chính là chỗ nào cũng đều đẹp, khiến người hâm mộ không dứt.
Ngụy La nhìn trái nhìn phải, không có để ý tới mấy vấn đề này. Mắt thấy cũng không còn sớm, nàng đứng lên nói: “Đi thôi, chậm trễ nữa liền tới buổi trưa”.
Xe ngựa có đỉnh màu xanh dừng lại trước cửa, lúc này Ngụy La mới phát giác có gì đó không đúng.
Thường ngày Triệu Lưu Ly mời nàng vào cung, Ngụy La cũng đều ngồi xe ngựa của Phủ Anh Quốc Công tự mình đi, bây giờ sao lại đặc biệt cho xe ngựa tới đón nàng? Chẳng lẽ có chuyện rất gấp sao? Ngụy La lên xe ngựa, nhấc mành xe tối màu thêu hoa văn lên hỏi ma ma: “Là ai bảo các ngươi tới đón ta?”
Ma ma nhất mực cung kính đáp: “Hồi Tứ tiểu thư, là do Thiên Cơ Công Chúa căn dặn”.
Xem ra là không có gì sai, nàng lại một lần nữa ngồi lên xe ngựa. Rõ ràng không có chỗ nào có vấn đề, nhưng nàng lại cảm thấy có chút bất thường.
Xe ngựa dừng sau cửa cung, Ngụy La đi theo ma ma tới Thần Hoa Điện của Khánh Hi Cung. Triệu Lưu Ly đã sớm chờ trong điện, vừa nghe thấy nàng tới, liền buông lò sưởi chạy tới, cười nghênh đón: “A La”.
Triệu Lưu Ly bởi vì quanh năm cơ thể suy yếu, nhiều bệnh, làn da so với người bình thường còn trắng hơn, trắng bệch lộ ra vẻ bệnh tật, gần như trong suốt. Khung xương nàng ấy mảnh mai, gương mặt nhỏ nhắn chỉ bằng lòng bàn tay, hai má lúc cười rộ lên có lúm đồng tiền thật sâu, lạc quan sáng sủa, tuyệt không giống như người bệnh triền miên trên giường.
Mấy năm này Trần Hoàng Hậu cũng vì nàng ấy thu thập dược liệu quý báu khắp thiên hạ, giúp Triệu Lưu Ly bồi bổ thân thể, cuối cùng mới nuôi được nàng ấy khỏe mạnh hơn một chút. Nhưng chung quy vẫn không thể như bình thường, tâm tình nàng ấy không nên không ổn định, không thể khóc lớn, không thể cười to, cũng không thể ngã bệnh, lúc bị bệnh so với người khác còn nghiêm trọng hơn. Trần Hoàng Hậu chăm nàng ấy rất kỹ, ngoại trừ Khánh Hi Cung, bình thường không để cho nàng ấy ra ngoài. Nếu Triệu Lưu Ly thấy buồn chán, có thể thỉnh A La tới nói chuyện giải buồn, nghe A La nói vài chuyện ở ngoài cung, lấy tán gẫu làm vui.
Triệu Lưu Ly kéo A La tới gần lò sưởi, cùng nhau ngồi trên tháp quý phi làm từ gỗ hoa lê, tò mò hỏi: ‘Nguyên tiêu hôm qua, nghe nói ngươi ra ngoài chơi?”
A La nhẹ gật đầu: “Đi xem hoa đăng, còn nhìn múa rối và phun lửa nữa… ‘Suy nghĩ một chút nàng nói: “Còn ăn bánh nổ nguyên tiêu”.
Vẻ mặt Triệu Lưu Ly hâm mộ, cho tới giờ nàng còn chưa từng được ăn bánh nổ nguyên tiêu đâu, cũng không biết múa rối là gì. A La được sống tự tại, muốn đi nơi nào thì có thể đi nơi đó, không giống nàng, chỉ có thể sinh hoạt trong Khánh Hi Cung này, ngay cả muốn tới hậu hoa viên một chuyến cũng phải xin phép mẫu hậu. Triệu Lưu Ly chống cằm, vô cùng hâm mộ: “Bánh nổ nguyên tiêu có vị gì? Ăn ngon không? Cùng bánh nguyên tiêu khác có gì đặc biệt?”
A La thấy vẻ mặt thèm thuồng của nàng ấy, nhịn không được mím môi cười một tiếng: “Ngọt, bên trong nhân bánh là đậu đỏ, ăn nóng rất ngon miệng”.
Vẻ mặt Triệu Lưu Ly vui vẻ, còn chưa bắt đầu tưởng tượng, rất nhanh liền dừng lại, thở dài một hơi nói: “Thôi, nói chung ta không có cơ hội ăn nó”.
Ngụy La thấy bộ dáng nàng ấy đáng thương, có chút không đành lòng, không tiếp tục trêu ghẹo nàng, lại kêu Kim Lũ mang đồ đã chuẩn bị tốt dâng lên: “Bánh nổ nguyên tiêu không thể mang tới, nhưng ở đây có mấy thứ khác, công chúa có muốn nhìn một chút không?”
Triệu Lưu Ly vui mừng, liên tục gật đầu, tâm tình mới hạ xuống đã bị vui mừng quét sạch
Kim Lũ cầm một hộp gỗ tử đàn đi tới, mở nắp hộp ra, bên trong không chỉ có mấy món ăn vặt ngoài đường phố, còn có mấy món đồ chơi nhỏ. Kẹo tuyết đường được bọc trong giấy gói dầu, dùng đường sơn tra rang lên, Triệu Lưu Ly cầm một cái bỏ vào miệng, hương vị ngọt ngào ê ẩm, ngon vô cùng. Triệu Lưu Ly vui vẻ, ngạc nhiên hỏi: “Đây là cái gì?”
Ngụy La thương nàng ấy nhiều năm như vậy còn không được ăn kẹo tuyết đường, liền nói cho nàng ấy biết tên, nghiêm chỉnh cầm cả bọc để tới trước mặt nàng ấy: ‘Ăn đi, cái này không sợ ăn nhiều, đối thân thể cũng có chỗ tốt”.
Ngoại trừ kẹo tuyết đường, trong hộp còn có hoa đăng và con rối. Ngụy La lấy một cái hình con cọp cầm trên tay, ngón tay hé ra, làm bộ dáng giương nanh múa vuốt: “Nhìn xem, cái này có thể cầm trên tay chơi…” Lão hổ mở rộng miệng, hướng cổ tay Triệu Lưu Ly mà táp tới.
Triệu Lưu Ly cười “Xì”, cũng bày ra bộ dáng tân nương tử, vẻ mặt cầu xin: “Anh hùng xin tha mạng….”
Hai tiểu cô nương vui đùa hứng khởi, diễn vở tuồng “tân nương gặp hổ”, ngược lại chơi quên trời đất, cũng không biết mệt. Sau khi Triệu Lưu Ly cười đến ngã xuống giường, đem hai con rối coi như bảo bối đặt trên tủ đứng: “Cái này vui thật, chờ Dương Chẩn ca ca trở về, ta muốn biểu diễn cho hắn coi một lần”.
Ngụy La lau nước mắt, nghe thấy tên Dương Chẩn liền sững sờ một lát: “Hắn ta không phải luôn ở bên cạnh công chúa sao, hôm nay sao lại không ở đây?”
Kể từ năm Triệu Lưu Ly tám tuổi được Dương Chẩn bảo vệ cho tới nay, cũng đã được sáu năm. Hắn ta giống như cái bóng, không lúc nào không ở sau lưng Triệu Lưu Ly, chỉ cần nàng ấy có chút nguy hiểm, liền kịp thời xông ra. Vài năm qua đi, Triệu Lưu Ly hoàn hảo không bị tổn thương gì, võ công của hắn cũng càng lúc càng cao, người cũng càng ngày càng trầm lặng, có khi cả ngày cũng không nói câu nào. Chỉ có lúc Triệu Lưu Ly nói chuyện với hắn, hắn mới đáp lại.
Triệu Lưu Ly có vẻ còn kinh ngạc hơn nàng, nghiêng đầu hỏi: “Hôm qua ca ca ta về kinh, hắn muốn đi Phủ Tĩnh Vương gặp ca ca, ngươi không biết sao?”
Ngụy La sửng sốt, nàng còn chưa biết gì.
Hai năm trước Triệu Giới đi Tân Châu lo việc Hoàng Hà vỡ đê, lúc đi cũng không nói gì với nàng. Chờ hắn đi được hai tháng, nàng mới từ trong miệng Triệu Lưu Ly biết được. Trong hai năm qua Triệu Giới cũng không phải không có tin tức gì, nàng không cố ý hỏi, Triệu Lưu Ly cũng sẽ ngẫu nhiên nói tới, bởi vậy căn bản nàng không rõ tình huống của hắn, càng không biết khi nào hắn trở về.
Hóa ra đã về ngày hôm qua? Tính tính ngày, vậy mà đã đi được hai năm.
Ngụy La chớp mắt mấy cái: “Vì sao ta lại biết chứ?”
Lúc này nàng mới phát hiện giọng nói Triệu Lưu Ly có chút kỳ quái, giống như thể nàng vốn nên biết chuyện vậy. Nhưng rõ ràng nàng và Triệu Giới không có liên lạc gì, sao lại biết được?
Triệu Lưu Ly nghẹn lời, ấp úng nói: “Ta cho rằng… Anh Quốc Công lúc hạ triều về nhà sẽ nói tới…”
Ngụy La chậm chạp a một tiếng: “Tổ phụ từ trước tới nay đều không đàm luận chuyện triều đình với bọn ta”.
Triệu Lưu Ly thấp thỏm dời mắt, giọng nói thỏa hiệp: “Được rồi”.
Cũng may Ngụy La nghĩ tới chuyện khác, không có chú ý tới sự khác thường của nàng ấy.
Triệu Giới về kinh, hôm qua ở trên đường nàng lại gặp phải Triệu Chương, mấy năm nay hai người này tranh đoạt gắt gao, thế lực của Triệu Chương không ngừng bị Triệu Giới chèn ép. Lòng dạ Triệu Chương vốn không độc ác như Triệu Giới, hơn nữa cũng nhỏ tuổi hơn, không thể không bị bức tới buộc phải tạm thời thu liễm.
Triệu Giới đi Tân Châu là ý của Hoàng Đế Sùng Trinh, nói là vì rèn luyện năng lực của hắn, nhưng thật ra là muốn cho Triệu Chương có thời gian ở Thành Thịnh Kinh. Hai nhi tử này, là thủ đoạn ngăn chặn hai đại gia tộc của Hoàng đế, thiếu ai cũng không được. Chỉ tiếc thế lực của Triệu Giới mấy năm nay càng lúc càng mạnh, đã dần thoát ly khỏi sự khống chế của Sùng Trinh, khiến ông ta mơ hồ có chút bất an.
Có một điều Ngụy La không rõ, ai cũng nói Triệu Giới là người thủ đoạn độc ác, có thù tất báo, sao nàng lại không thấy vậy? Trước đây nàng còn đề phòng hắn, cho là hắn vì quan hệ với Phủ Anh Quốc Công mới đối tốt với nàng, về sau cũng cảm thấy không đúng lắm. Tổ phụ đã ủng hộ hắn, hắn không cần thiết phải lợi dụng nàng để duy trì tầng quan hệ này, nhưng hắn vẫn đưa đồ chơi nhỏ cho nàng, dẫn nàng đi ăn ngon.
Vì cái gì? Ngụy La chống cằm, thật nghĩ không ra.
Dùng xong bữa trưa, Ngụy La cáo từ Triệu Lưu Ly, rời khỏi Thần Hoa Cung. Mấy cây hoa hồng ở hậu viện của nàng đã muốn nở, nàng còn phải hái một ít để Hàn Thị điều chế hương, mỗi ngày bôi toàn thân. Hương lộ do Hàn Thị điều chế dùng rất tốt, không dính không ngấy, dùng xong da sẽ trở nên trơn mềm, mùa đông cũng không bị khô.
Trên đường xuất cung, phía trước là cửa chính Khánh Hi Cung, nàng tăng nhanh bước chân, đi ra khỏi cửa.
Chưa đi được hai bước, bất thình lình dừng lại.
Phía trước, cách đó không xa, một thân ảnh mặc đồ đen đứng thẳng. Hắn đứng dưới tán cây bách, quay lưng về phía nàng, dáng người cao ngất, gò má tuấn mỹ, trong tay cầm vật gì đó, ngón tay thon dài thong thả vuốt ve, giống như ôn nhu vuốt ve ai đó. Khóe mắt thấy nàng, xoay người, môi mỏng thoáng lên nụ cười, xóa đi vẻ lạnh lùng nơi đuôi mày, cũng không nói chuyện, cứ lẳng lặng đứng đó nhìn nàng.
Ngụy La hơi khựng lại, chần chờ một lát, chợt mở miệng gọi: “Đại ca ca…” Nói xong nàng ngừng lại, sửa miệng nói: “Tĩnh Vương ca ca”.
Triệu Giới đợi nàng đi tới trước, ánh mắt dừng lại trên gương mặt nhỏ hồng phấn, cầm đồ trang sức trong tay, cúi đầu đáp một tiếng. Hắn ở chỗ này chờ nàng, đã chờ gần một canh giờ. Hôm nay vào cung cũng đã sớm gặp qua Lưu Ly, chỉ vì thấy nàng, thật không dễ dàng.
Tiểu cô nương non nớt yếu ớt đã trường thành, thân thể cao hơn, lúc hắn đi nàng mới cao tới ngực hắn, bây giờ vừa vặn tới vai hắn. Ngũ quan nẩy nở, hai má cũng rút đi vẻ phúng phính, biến thành mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn. Mặt mày tinh xảo, mũi miệng cũng không có gì thay đổi, chính là không biết tại sao, càng nhìn càng thấy đẹp mắt.
Xinh đẹp như vậy, khó trách tiểu thế tử của Nhữ Dương Vương cũng nhịn không được động tâm tư với nàng.
Beta: gaubokki
Gió đêm lạnh từ ngoài phòng thổi vào, nửa tà áo của hắn phấp phới, nhưng bản thân Triệu Giới lại không có cảm giác, con ngươi đen láy sâu không lường được, hỉ nộ không rõ.
Triệu Giới lấy từ trong tay áo ra một dây đeo lưng bằng bạc gắn đá, cầm trong tay quay vòng, không biết đang nghĩ gì. Đồ trang sức kia là dùng đá Ngọc Lam (1) điêu khắc thành hình sóc nhỏ, trên đó có hai dây rủ xuống gắn chuông bạc hình quả tùng, tạo hình độc đáo, hình dáng mới lạ. Lúc hắn ở Tân Châu lần đầu nhìn thấy thứ này, liền nghĩ tới Ngụy La.
Trước đây, Ngụy La ở trong xe ngựa của hắn thích ăn quả hạch, hạch đào, hạch thông, cả hạt đậu phộng…v…v…. Lúc nàng ăn hai má phúng phính, phát ra tiếng huyên náo như một con vật nhỏ, hai mắt đen lúng liếng linh động lại giảo hoạt, ai cũng không biết trong lòng nàng đang nghĩ chủ ý gì. Nàng thông minh hơn sóc, cũng đáng yêu hơn nó, nhưng cái dây đeo hình sóc này lại cực kỳ giống nàng, ngay cả bộ dáng ăn của sóc nhỏ cũng được làm rất sống động.
Hắn lúc ấy không chút do dự mua cái này về, dự định lúc hồi kinh sẽ tặng cho nàng. Chỉ là lúc đó không nghĩ tới, một lần đi này lại tốn mất hai năm. Bây giờ cuối cùng hắn cũng từ Tân Châu trở về, nàng còn nhớ rõ hắn sao?
Ngụy La trưởng thành, sẽ cùng nam nhân ra ngoài xem hoa đăng, còn có thể ngọt ngào nhu thuận gọi hắn Đại ca ca không?
Triệu Giới liễm mắt, đem con sóc nhỏ nắm trong lòng tay, bàn tay dần dần nắm lại, chậm rãi nắm chặt lấy.
Dương Hạo thấy động tác của hắn, nhịn không được thay Tứ tiểu thư đổ mồ hôi, nghi ngờ hỏi: “Điện hạ, món đồ trang sức này, đêm nay có tặng qua không?”
Triệu Giới trầm ngâm một lát, tuyệt thân đi vào hậu viện: “Không, ngày mai bản vương tự mình đưa”.
Sắc trời đã tối, đêm nay mà qua sẽ dọa nàng sợ. Hắn cũng không vội, nhiều năm như vậy còn chờ được, nhiều thêm một buổi tối cũng không sao, cái đó hắn vẫn có kiên nhẫn.
*** *** ***
Sáng sớm hôm qua, Ngụy La liền nhận được thiếp mời do cung nữ trong cung đưa tới, Thiên Cơ Công Chúa mời nàng sáng mai vào cung tụ họp.
Nàng ngồi đằng sau bàn tròn, vừa ăn sáng vừa nghe mấy lời Kim Lũ truyền lại, ngược lại cũng không có chút nghi ngờ. Mấy năm nay mặc dù nàng không còn là thư đồng của Triệu Lưu Ly, nhưng lâu lâu vẫn vào cung một chuyến. Ngụy La và Triệu Lưu Ly là bạn khăn giao, quan hệ thân thiết, tính ra tình cảm cũng rất tốt. Mấy đề tài Triệu Lưu Ly có chút thẹn thùng cũng đều nói với nàng, thế cho nên bây giờ gửi thiếp mời cho nàng, nàng cũng không thấy có gì phiền toái.
Triệu Lưu Ly chỉ lớn hơn nàng một tuổi, bởi vì quan hệ hai người tốt, nói chuyện cũng không có cố kỵ. Thời gian trước lúc nàng lần đầu tới kỳ kinh nguyệt, còn nhiệt tình truyền đạt cho Ngụy La một số kiến thức của nữ giới, đáng tiếc đời trước Ngụy La trải qua chuyện như vậy, bây giờ cũng không thấy mới mẻ, không thể cùng nàng ấy hào hứng.
Thời tiết hôm nay ấm áp hơn so với mọi ngày. Dùng điểm tâm xong, Ngụy La thay lễ phục mừng năm mới, là xiêm y màu phấn hoa (2) dệt thêm sắc vàng, bên dưới phối cùng váy gấm dài màu hoa anh đào, ngồi trên giường La hán, chờ Bạch Lam mang giày cho nàng. Bạch Lam chọn lấy hài mây (3) làm từ lụa và da dê, giúp nàng xuyên từng cái một, nói: “Chân tiểu thư hai năm nay cũng không có lớn lên…”
Nhỏ như vậy, so với tay Bạch Lam còn nhỏ hơn một chút.
Có điều không cần lo, nam nhân thích nữ nhân chân nhỏ, nâng niu trong tay giống như cầm ngọc, làm cho người ta yêu thương. Đặc biệt là chân tiểu thư nhà nàng ấy, trắng nõn tinh xảo, đầu ngón chân lộ ra màu hồng phấn. Trước kia Bạch Lam không biết chân có gì đẹp mà ngắm, hiện tại nhìn qua chân Ngụy La, nhưng lại không thể không cảm thán, tiểu thư chính là chỗ nào cũng đều đẹp, khiến người hâm mộ không dứt.
Ngụy La nhìn trái nhìn phải, không có để ý tới mấy vấn đề này. Mắt thấy cũng không còn sớm, nàng đứng lên nói: “Đi thôi, chậm trễ nữa liền tới buổi trưa”.
Xe ngựa có đỉnh màu xanh dừng lại trước cửa, lúc này Ngụy La mới phát giác có gì đó không đúng.
Thường ngày Triệu Lưu Ly mời nàng vào cung, Ngụy La cũng đều ngồi xe ngựa của Phủ Anh Quốc Công tự mình đi, bây giờ sao lại đặc biệt cho xe ngựa tới đón nàng? Chẳng lẽ có chuyện rất gấp sao? Ngụy La lên xe ngựa, nhấc mành xe tối màu thêu hoa văn lên hỏi ma ma: “Là ai bảo các ngươi tới đón ta?”
Ma ma nhất mực cung kính đáp: “Hồi Tứ tiểu thư, là do Thiên Cơ Công Chúa căn dặn”.
Xem ra là không có gì sai, nàng lại một lần nữa ngồi lên xe ngựa. Rõ ràng không có chỗ nào có vấn đề, nhưng nàng lại cảm thấy có chút bất thường.
Xe ngựa dừng sau cửa cung, Ngụy La đi theo ma ma tới Thần Hoa Điện của Khánh Hi Cung. Triệu Lưu Ly đã sớm chờ trong điện, vừa nghe thấy nàng tới, liền buông lò sưởi chạy tới, cười nghênh đón: “A La”.
Triệu Lưu Ly bởi vì quanh năm cơ thể suy yếu, nhiều bệnh, làn da so với người bình thường còn trắng hơn, trắng bệch lộ ra vẻ bệnh tật, gần như trong suốt. Khung xương nàng ấy mảnh mai, gương mặt nhỏ nhắn chỉ bằng lòng bàn tay, hai má lúc cười rộ lên có lúm đồng tiền thật sâu, lạc quan sáng sủa, tuyệt không giống như người bệnh triền miên trên giường.
Mấy năm này Trần Hoàng Hậu cũng vì nàng ấy thu thập dược liệu quý báu khắp thiên hạ, giúp Triệu Lưu Ly bồi bổ thân thể, cuối cùng mới nuôi được nàng ấy khỏe mạnh hơn một chút. Nhưng chung quy vẫn không thể như bình thường, tâm tình nàng ấy không nên không ổn định, không thể khóc lớn, không thể cười to, cũng không thể ngã bệnh, lúc bị bệnh so với người khác còn nghiêm trọng hơn. Trần Hoàng Hậu chăm nàng ấy rất kỹ, ngoại trừ Khánh Hi Cung, bình thường không để cho nàng ấy ra ngoài. Nếu Triệu Lưu Ly thấy buồn chán, có thể thỉnh A La tới nói chuyện giải buồn, nghe A La nói vài chuyện ở ngoài cung, lấy tán gẫu làm vui.
Triệu Lưu Ly kéo A La tới gần lò sưởi, cùng nhau ngồi trên tháp quý phi làm từ gỗ hoa lê, tò mò hỏi: ‘Nguyên tiêu hôm qua, nghe nói ngươi ra ngoài chơi?”
A La nhẹ gật đầu: “Đi xem hoa đăng, còn nhìn múa rối và phun lửa nữa… ‘Suy nghĩ một chút nàng nói: “Còn ăn bánh nổ nguyên tiêu”.
Vẻ mặt Triệu Lưu Ly hâm mộ, cho tới giờ nàng còn chưa từng được ăn bánh nổ nguyên tiêu đâu, cũng không biết múa rối là gì. A La được sống tự tại, muốn đi nơi nào thì có thể đi nơi đó, không giống nàng, chỉ có thể sinh hoạt trong Khánh Hi Cung này, ngay cả muốn tới hậu hoa viên một chuyến cũng phải xin phép mẫu hậu. Triệu Lưu Ly chống cằm, vô cùng hâm mộ: “Bánh nổ nguyên tiêu có vị gì? Ăn ngon không? Cùng bánh nguyên tiêu khác có gì đặc biệt?”
A La thấy vẻ mặt thèm thuồng của nàng ấy, nhịn không được mím môi cười một tiếng: “Ngọt, bên trong nhân bánh là đậu đỏ, ăn nóng rất ngon miệng”.
Vẻ mặt Triệu Lưu Ly vui vẻ, còn chưa bắt đầu tưởng tượng, rất nhanh liền dừng lại, thở dài một hơi nói: “Thôi, nói chung ta không có cơ hội ăn nó”.
Ngụy La thấy bộ dáng nàng ấy đáng thương, có chút không đành lòng, không tiếp tục trêu ghẹo nàng, lại kêu Kim Lũ mang đồ đã chuẩn bị tốt dâng lên: “Bánh nổ nguyên tiêu không thể mang tới, nhưng ở đây có mấy thứ khác, công chúa có muốn nhìn một chút không?”
Triệu Lưu Ly vui mừng, liên tục gật đầu, tâm tình mới hạ xuống đã bị vui mừng quét sạch
Kim Lũ cầm một hộp gỗ tử đàn đi tới, mở nắp hộp ra, bên trong không chỉ có mấy món ăn vặt ngoài đường phố, còn có mấy món đồ chơi nhỏ. Kẹo tuyết đường được bọc trong giấy gói dầu, dùng đường sơn tra rang lên, Triệu Lưu Ly cầm một cái bỏ vào miệng, hương vị ngọt ngào ê ẩm, ngon vô cùng. Triệu Lưu Ly vui vẻ, ngạc nhiên hỏi: “Đây là cái gì?”
Ngụy La thương nàng ấy nhiều năm như vậy còn không được ăn kẹo tuyết đường, liền nói cho nàng ấy biết tên, nghiêm chỉnh cầm cả bọc để tới trước mặt nàng ấy: ‘Ăn đi, cái này không sợ ăn nhiều, đối thân thể cũng có chỗ tốt”.
Ngoại trừ kẹo tuyết đường, trong hộp còn có hoa đăng và con rối. Ngụy La lấy một cái hình con cọp cầm trên tay, ngón tay hé ra, làm bộ dáng giương nanh múa vuốt: “Nhìn xem, cái này có thể cầm trên tay chơi…” Lão hổ mở rộng miệng, hướng cổ tay Triệu Lưu Ly mà táp tới.
Triệu Lưu Ly cười “Xì”, cũng bày ra bộ dáng tân nương tử, vẻ mặt cầu xin: “Anh hùng xin tha mạng….”
Hai tiểu cô nương vui đùa hứng khởi, diễn vở tuồng “tân nương gặp hổ”, ngược lại chơi quên trời đất, cũng không biết mệt. Sau khi Triệu Lưu Ly cười đến ngã xuống giường, đem hai con rối coi như bảo bối đặt trên tủ đứng: “Cái này vui thật, chờ Dương Chẩn ca ca trở về, ta muốn biểu diễn cho hắn coi một lần”.
Ngụy La lau nước mắt, nghe thấy tên Dương Chẩn liền sững sờ một lát: “Hắn ta không phải luôn ở bên cạnh công chúa sao, hôm nay sao lại không ở đây?”
Kể từ năm Triệu Lưu Ly tám tuổi được Dương Chẩn bảo vệ cho tới nay, cũng đã được sáu năm. Hắn ta giống như cái bóng, không lúc nào không ở sau lưng Triệu Lưu Ly, chỉ cần nàng ấy có chút nguy hiểm, liền kịp thời xông ra. Vài năm qua đi, Triệu Lưu Ly hoàn hảo không bị tổn thương gì, võ công của hắn cũng càng lúc càng cao, người cũng càng ngày càng trầm lặng, có khi cả ngày cũng không nói câu nào. Chỉ có lúc Triệu Lưu Ly nói chuyện với hắn, hắn mới đáp lại.
Triệu Lưu Ly có vẻ còn kinh ngạc hơn nàng, nghiêng đầu hỏi: “Hôm qua ca ca ta về kinh, hắn muốn đi Phủ Tĩnh Vương gặp ca ca, ngươi không biết sao?”
Ngụy La sửng sốt, nàng còn chưa biết gì.
Hai năm trước Triệu Giới đi Tân Châu lo việc Hoàng Hà vỡ đê, lúc đi cũng không nói gì với nàng. Chờ hắn đi được hai tháng, nàng mới từ trong miệng Triệu Lưu Ly biết được. Trong hai năm qua Triệu Giới cũng không phải không có tin tức gì, nàng không cố ý hỏi, Triệu Lưu Ly cũng sẽ ngẫu nhiên nói tới, bởi vậy căn bản nàng không rõ tình huống của hắn, càng không biết khi nào hắn trở về.
Hóa ra đã về ngày hôm qua? Tính tính ngày, vậy mà đã đi được hai năm.
Ngụy La chớp mắt mấy cái: “Vì sao ta lại biết chứ?”
Lúc này nàng mới phát hiện giọng nói Triệu Lưu Ly có chút kỳ quái, giống như thể nàng vốn nên biết chuyện vậy. Nhưng rõ ràng nàng và Triệu Giới không có liên lạc gì, sao lại biết được?
Triệu Lưu Ly nghẹn lời, ấp úng nói: “Ta cho rằng… Anh Quốc Công lúc hạ triều về nhà sẽ nói tới…”
Ngụy La chậm chạp a một tiếng: “Tổ phụ từ trước tới nay đều không đàm luận chuyện triều đình với bọn ta”.
Triệu Lưu Ly thấp thỏm dời mắt, giọng nói thỏa hiệp: “Được rồi”.
Cũng may Ngụy La nghĩ tới chuyện khác, không có chú ý tới sự khác thường của nàng ấy.
Triệu Giới về kinh, hôm qua ở trên đường nàng lại gặp phải Triệu Chương, mấy năm nay hai người này tranh đoạt gắt gao, thế lực của Triệu Chương không ngừng bị Triệu Giới chèn ép. Lòng dạ Triệu Chương vốn không độc ác như Triệu Giới, hơn nữa cũng nhỏ tuổi hơn, không thể không bị bức tới buộc phải tạm thời thu liễm.
Triệu Giới đi Tân Châu là ý của Hoàng Đế Sùng Trinh, nói là vì rèn luyện năng lực của hắn, nhưng thật ra là muốn cho Triệu Chương có thời gian ở Thành Thịnh Kinh. Hai nhi tử này, là thủ đoạn ngăn chặn hai đại gia tộc của Hoàng đế, thiếu ai cũng không được. Chỉ tiếc thế lực của Triệu Giới mấy năm nay càng lúc càng mạnh, đã dần thoát ly khỏi sự khống chế của Sùng Trinh, khiến ông ta mơ hồ có chút bất an.
Có một điều Ngụy La không rõ, ai cũng nói Triệu Giới là người thủ đoạn độc ác, có thù tất báo, sao nàng lại không thấy vậy? Trước đây nàng còn đề phòng hắn, cho là hắn vì quan hệ với Phủ Anh Quốc Công mới đối tốt với nàng, về sau cũng cảm thấy không đúng lắm. Tổ phụ đã ủng hộ hắn, hắn không cần thiết phải lợi dụng nàng để duy trì tầng quan hệ này, nhưng hắn vẫn đưa đồ chơi nhỏ cho nàng, dẫn nàng đi ăn ngon.
Vì cái gì? Ngụy La chống cằm, thật nghĩ không ra.
Dùng xong bữa trưa, Ngụy La cáo từ Triệu Lưu Ly, rời khỏi Thần Hoa Cung. Mấy cây hoa hồng ở hậu viện của nàng đã muốn nở, nàng còn phải hái một ít để Hàn Thị điều chế hương, mỗi ngày bôi toàn thân. Hương lộ do Hàn Thị điều chế dùng rất tốt, không dính không ngấy, dùng xong da sẽ trở nên trơn mềm, mùa đông cũng không bị khô.
Trên đường xuất cung, phía trước là cửa chính Khánh Hi Cung, nàng tăng nhanh bước chân, đi ra khỏi cửa.
Chưa đi được hai bước, bất thình lình dừng lại.
Phía trước, cách đó không xa, một thân ảnh mặc đồ đen đứng thẳng. Hắn đứng dưới tán cây bách, quay lưng về phía nàng, dáng người cao ngất, gò má tuấn mỹ, trong tay cầm vật gì đó, ngón tay thon dài thong thả vuốt ve, giống như ôn nhu vuốt ve ai đó. Khóe mắt thấy nàng, xoay người, môi mỏng thoáng lên nụ cười, xóa đi vẻ lạnh lùng nơi đuôi mày, cũng không nói chuyện, cứ lẳng lặng đứng đó nhìn nàng.
Ngụy La hơi khựng lại, chần chờ một lát, chợt mở miệng gọi: “Đại ca ca…” Nói xong nàng ngừng lại, sửa miệng nói: “Tĩnh Vương ca ca”.
Triệu Giới đợi nàng đi tới trước, ánh mắt dừng lại trên gương mặt nhỏ hồng phấn, cầm đồ trang sức trong tay, cúi đầu đáp một tiếng. Hắn ở chỗ này chờ nàng, đã chờ gần một canh giờ. Hôm nay vào cung cũng đã sớm gặp qua Lưu Ly, chỉ vì thấy nàng, thật không dễ dàng.
Tiểu cô nương non nớt yếu ớt đã trường thành, thân thể cao hơn, lúc hắn đi nàng mới cao tới ngực hắn, bây giờ vừa vặn tới vai hắn. Ngũ quan nẩy nở, hai má cũng rút đi vẻ phúng phính, biến thành mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn. Mặt mày tinh xảo, mũi miệng cũng không có gì thay đổi, chính là không biết tại sao, càng nhìn càng thấy đẹp mắt.
Xinh đẹp như vậy, khó trách tiểu thế tử của Nhữ Dương Vương cũng nhịn không được động tâm tư với nàng.
/176
|