Ngôn Hàm thầm hiểu trong lòng, không hỏi gì nữa.
Ngôn Hàm rời khỏi phòng thẩm vấn, trở lại gặp mọi người và hỏi: "Việc này đã nhìn ra chưa?"
Tô Nhã gật đầu nói: "Giết chết Tôn Lâm không phải nhân viên vệ sinh mà là bảo vệ. Em và Đội phó Trình đã thẩm vấn, anh ta thừa nhận rằng sau khi nghe Phan Phán kể lại chuyện này, anh ta đã lấy cớ tìm dụng cụ để Phan Phán chờ rồi sau đó mới đi cùng cô ấy. Anh ta đi đến biệt thự xem trước, phát hiện Tôn Lâm chưa chết liền dùng thân vật trang trí đánh chết Tôn Lâm, lau sạch sẽ vết máu trên bậc thang, sau đó kéo cô ta đến bên cạnh lò sưởi rồi đóng cửa đi với Phan Phán quay trở lại đây. Những việc sau đó thì giống với Phan Phán đã miêu tả."
Mấy cảnh sát hình sự quan sát vẻ mặt của họ, nhìn ra khi hai người này cho lời khai đều không nói dối, thái độ thành khẩn rất tốt. Hơn nữa, máy phát hiện nói dối cũng kiểm tra ra được điều này. Đến đây, vụ án gần như đã sáng tỏ mọi chi tiết. Suicide sound rốt cuộc cũng đã kết thúc.
Sau khi nghe tin, Cục trưởng Thượng liền đi đến văn phòng của đội Một. Ông đặc biệt khen ngợi Tô Nhã ngay trước mặt Ngôn Hàm. Lão Bạch nghe thấy không phục, ló đầu ra khỏi chỗ ngồi: "Là Đội trưởng bọn em lợi hại thôi. Nếu ngay từ ban đầu đã cho rằng vụ án đó là do suicide sound gây ra thì sẽ rất khó tìm kiếm hung thủ. May nhờ Đội trưởng suy nghĩ cẩn thận và tỉ mỉ, không bỏ sót chi tiết nhỏ nhặt nào nên mới xác định được hung thủ đang ở trong Thập An Lí."
Tô Nhã mỉm cười: "Phải ạ, Đội trưởng Ngôn tài ba nhất."
Cục trưởng Thượng nói: "Tôi thấy hai người vẫn như ngày đầu gặp nhau, hợp tác cùng phá án là không gì địch nổi. Tô Nhã, sau này cứ dứt khoát ở lại đây đi, một năm sau cũng đừng điều chuyển nữa."
Tô Nhã mím môi cười: "Ngoại trừ sếp ra thì đầu có ai muốn giữ tôi lại chứ!"
Ngôn Hàm không biết có nghe hay không, cho tay vào túi, tựa vào cửa sổ, khóe môi nở nụ cười nhạt lấy lệ. Trong lúc lơ đãng ngước mắt, anh thấy Chân Noãn ngồi bên cạnh bàn làm việc chung, còn đang lật xem hình ảnh tư liệu về hung khí trong tay, hàng mày thanh tú nhíu lại thật chặt.
"Chân Noãn?"
"Vâng!" Cô ngẩng đầu lên.
"Sao vậy?"
Cô cắn môi ngập ngừng, nhưng nhớ lại lời Ngôn Hàm đã nói với mình ở Thập An Lí, liền hít sâu một hơi rồi cắn răng quyết định lên tiếng.
"Vụ án này chưa xong." Cô nhìn Tô Nhã, "Hung khí không đúng, chắc chắn không đúng."
Ngôn Hàm rời khỏi phòng thẩm vấn, trở lại gặp mọi người và hỏi: "Việc này đã nhìn ra chưa?"
Tô Nhã gật đầu nói: "Giết chết Tôn Lâm không phải nhân viên vệ sinh mà là bảo vệ. Em và Đội phó Trình đã thẩm vấn, anh ta thừa nhận rằng sau khi nghe Phan Phán kể lại chuyện này, anh ta đã lấy cớ tìm dụng cụ để Phan Phán chờ rồi sau đó mới đi cùng cô ấy. Anh ta đi đến biệt thự xem trước, phát hiện Tôn Lâm chưa chết liền dùng thân vật trang trí đánh chết Tôn Lâm, lau sạch sẽ vết máu trên bậc thang, sau đó kéo cô ta đến bên cạnh lò sưởi rồi đóng cửa đi với Phan Phán quay trở lại đây. Những việc sau đó thì giống với Phan Phán đã miêu tả."
Mấy cảnh sát hình sự quan sát vẻ mặt của họ, nhìn ra khi hai người này cho lời khai đều không nói dối, thái độ thành khẩn rất tốt. Hơn nữa, máy phát hiện nói dối cũng kiểm tra ra được điều này. Đến đây, vụ án gần như đã sáng tỏ mọi chi tiết. Suicide sound rốt cuộc cũng đã kết thúc.
Sau khi nghe tin, Cục trưởng Thượng liền đi đến văn phòng của đội Một. Ông đặc biệt khen ngợi Tô Nhã ngay trước mặt Ngôn Hàm. Lão Bạch nghe thấy không phục, ló đầu ra khỏi chỗ ngồi: "Là Đội trưởng bọn em lợi hại thôi. Nếu ngay từ ban đầu đã cho rằng vụ án đó là do suicide sound gây ra thì sẽ rất khó tìm kiếm hung thủ. May nhờ Đội trưởng suy nghĩ cẩn thận và tỉ mỉ, không bỏ sót chi tiết nhỏ nhặt nào nên mới xác định được hung thủ đang ở trong Thập An Lí."
Tô Nhã mỉm cười: "Phải ạ, Đội trưởng Ngôn tài ba nhất."
Cục trưởng Thượng nói: "Tôi thấy hai người vẫn như ngày đầu gặp nhau, hợp tác cùng phá án là không gì địch nổi. Tô Nhã, sau này cứ dứt khoát ở lại đây đi, một năm sau cũng đừng điều chuyển nữa."
Tô Nhã mím môi cười: "Ngoại trừ sếp ra thì đầu có ai muốn giữ tôi lại chứ!"
Ngôn Hàm không biết có nghe hay không, cho tay vào túi, tựa vào cửa sổ, khóe môi nở nụ cười nhạt lấy lệ. Trong lúc lơ đãng ngước mắt, anh thấy Chân Noãn ngồi bên cạnh bàn làm việc chung, còn đang lật xem hình ảnh tư liệu về hung khí trong tay, hàng mày thanh tú nhíu lại thật chặt.
"Chân Noãn?"
"Vâng!" Cô ngẩng đầu lên.
"Sao vậy?"
Cô cắn môi ngập ngừng, nhưng nhớ lại lời Ngôn Hàm đã nói với mình ở Thập An Lí, liền hít sâu một hơi rồi cắn răng quyết định lên tiếng.
"Vụ án này chưa xong." Cô nhìn Tô Nhã, "Hung khí không đúng, chắc chắn không đúng."
/115
|