Tâm trạng Tô Nhã rất nhẹ nhõm, cô không cho rằng Chân Noãn có thể tìm ra được gì, hỏi: “Không đúng chỗ nào? Đây chính là kế hoạch giết người thứ bảy của suicide sound và muốn vu oan cho Nguyễn Vân Chinh.”
Chân Noãn nhíu mày trong giây lát, kiên định nói: “Không phải! Tôi đã từng làm mô phỏng, hung khí đánh chết Tôn Lâm không phải vật trang trí này, họ nhất định có điều che giấu.”
Trong văn phòng bỗng chốc yên tĩnh, mọi người rối rít ló đầu ra khỏi chỗ ngồi của mình nhìn xem.
Tô Nhã cảm thấy Chân Noãn thật lạ lùng: “Đế và thân vật trang trí đều kiểm tra ra vết máu.”
Chân Noãn lắc đầu: “Vết máu trên thân vật trang trí có thể do lần đầu tiên dùng để đánh vào nạn nhân đã văng lên, vì ngâm trong nước quá lâu nên không cách nào phán đoán ra loại vết máu.”
Ngôn Hàm tựa vào cửa sổ, cong cong khóe môi.
Tô Nhã không nghĩ là thái độ thận trọng mà trái lại cho rằng Chân Noãn hồ đồ đến mức không nói lý lẽ: “Đối với vết thương không dễ dàng xác định, độ phù hợp của hung khí chỉ cần đạt được 85% đã có thể trở thành bằng chứng vững chắc rồi. Hiện giờ, nhân chứng và vật chứng đều ở đây, lời khai của hai kẻ tình nghi cũng rất phù hợp, tự bản thân họ đều thừa nhận. Mấy chuyên gia phân tích nét mặt ở đây đều đã chứng kiến, để bảo đảm tính chính xác cũng đã kiểm tra họ qua máy phát hiện nói dối. Bọn họ không nói dối và cũng không che giấu điều gì.”
“Tôi cũng không biết tại sao không nhìn ra họ nói dối, nhưng… vẫn là không đúng.” Chân Noãn đỏ mặt, mím môi, cố chấp lắc đầu. Một hồi lâu sau, cô lại nói khe khẽ giống như đang tranh đấu. “Tôi chỉ nói sự thật, hung khí không đúng là không đúng.”
Ngôn Hàm đứng ngược sáng, đôi mắt đen hun hút đang lẳng lặng nhìn cô.
Tô Nhã không vui, nhướng mày: “Sự thật? Sự thật nào? Sự thật mà tôi vừa nói quá dễ để nhận ra nhưng cô lại không nhìn thấy. Đề mục mô phỏng và mô hình của cô mới được gọi là sự thật sao? Bây giờ, sự thật đã bày ra trước mắt, cô vẫn không chịu thừa nhận mô hình và kho số liệu của mình có sai sót hả? Cái mà cô gọi là nghiên cứu đó vốn hoàn toàn không được xem là nghiên cứu. Lúc trước, cô dựa vào may mắn đoán trúng một cái mỏ lết, nhưng sẽ không may mắn như vậy mãi đâu.”
Ngôn Hàm thoáng cau mày. Tất cả mọi người đều thảng thốt nhìn Tô Nhã, cảm thấy cô ta đối với Chân Noãn đã có phần hơi quá đáng. Giữa lúc mọi người cho rằng Chân Noãn yếu đuối dịu dàng thường ngày sẽ không chịu nổi thì…
“Người nên thừa nhận sai sót chính là cô!” Chân Noãn nhìn thẳng vào mắt Tô Nhã, thoáng chốc bị khiêu khích, không biết can đảm từ đâu đến.
“Gì hả?”
“Người nên thừa nhận có sai sót chính là cô. Thái độ làm việc của cô không đúng. Lúc cô phân tích tâm lý hoàn toàn dựa theo phác họa chủ quan, bản chất là không hề cân nhắc đến sự tồn tại của những khả năng khác.”
“Chủ quan?” Tô Nhã mất mặt, cảm giác giống như bị Chân Noãn tát mạnh vài bạt tai. “Suy luận phác họa của tôi đều căn cứ vào bằng chứng.”
“Phải! Nhưng cô cần biết rằng, một chứng cứ có thể chứng minh phác họa của cô là đúng, cũng có thể chứng minh suy đoán khác là đúng. Nhưng sau khi chứng cứ chứng minh phác họa của cô phù hợp, cô liền hoàn toàn phủ nhận những suy đoán và khả năng khác. Nói nghe cho oai là sự kết hợp giữa điều tra và tâm lý tội phạm, thực tế là hoàn toàn chèn ép những khả năng khác. Đội trưởng vẫn hay nhắc là không nên chủ quan nhưng dường như cô không hề làm được. Cô và Đội trưởng thực sự phối hợp rất ăn ý, vì nếu không phải Đội trưởng đủ cẩn thận lấp đầy lỗ hổng và thu dọn bãi chiến trường thay cô thì phác họa của cô sẽ đánh lạc hướng điều tra của mọi người một cách nghiêm trọng, làm lãng phí thời gian của cả đội.”
Văn phòng làm việc nhất thời im lìm như bị đóng băng. Không ai ngờ rằng Mèo Con bất thình lình thị uy còn hung mãnh hơn cả cọp dữ.
“Sự xuất hiện ngoài dự kiến của nhân viên vệ sinh Phan Phán chính là một minh chứng tốt nhất. Nếu không phải vì người bảo vệ kia trùng hợp là nạn nhân thứ tám thì rất có thể cô ta đã giết chết Tôn Lâm trước khi kế hoạch kia được thực hiện rồi. Vậy thì vụ án lần này sẽ không có bất kỳ mối liên hệ nào với suicide sound cả. Cô không nhận ra sao? Cô mới chính là người may mắn thật sự. Nếu tôi là cô, hiện giờ, tôi sẽ cảm thấy quá đỗi may mắn, cảm thấy bàng hoàng và sẽ không có mặt mũi nào nói rằng mình đã lập công đâu!”
Lần đầu tiên trong đời Tô Nhã cảm thấy mặt mình đau rát, nhưng đối mặt với những lời của Chân Noãn, cô ta lại chẳng thể nào phản bác dù chỉ một câu.
Văn phòng làm việc yên ắng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Cục trưởng Thượng hơi cau mày, nói lời sâu xa: “Chân Noãn à, Tô Nhã làm cảnh sát hình sự nhiều năm, kinh nghiệm và kiến thức của cô ấy còn phong phú hơn cả cô. Cô mới vào nghề không bao lâu, phải chú ý học tập nhiều hơn và nên biết lễ phép.”
Chân Noãn nghe ra giọng điệu khiển trách. Khi nãy tranh chấp với Tô Nhã, trông cô có vẻ rất hung tợn nhưng thật ra cả người đều đang run rẩy, hai chân sắp đứng không vững nữa. Giờ phút này, tâm trạng bị đè nén đã được trút bỏ hoàn toàn, cô cũng không thể giữ được khí thế bất ngờ bộc phát lúc nãy nữa, trong thoáng chốc lại rơi vào vòng xoáy cảm xúc xấu hổ, chua xót, nghẹn ngào và uất ức nói: “Không phải tôi không thừa nhận bản thân có khả năng phạm sai lầm, nhưng cô ta căn bản là chưa hề xem qua số liệu mẫu về hung khí của tôi, cũng chưa biết rõ thí nghiệm và nghiên cứu của tôi thì đã phủ định hết lần này đến lần khác rồi.”
Tô Nhã nghiến răng: “Căn cứ vào vết thương để suy đoán hung khí chính là một việc rất mơ hồ, hiện tại hoàn toàn chưa có hệ thống mô hình và phương pháp chính xác, lẽ nào cô muốn nói mình chính là người tiên phong khởi xướng, có thể giải quyết vấn đề nan giải của giới pháp y sao? Bảo vệ và nhân viên vệ sinh đều đã nhận tội, điều này chứng minh thí nghiệm của cô đã sai, tại sao cô không thừa nhận chứ?”
“Tôi không sai. Tôi nhất định sẽ chứng minh mình không sai.” Chân Noãn cố nén nước mắt, quay người chạy khỏi văn phòng.
Cô vừa rời đi thì đủ mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người Tô Nhã. Cô ta giật giật khóe môi, nhìn Ngôn Hàm: “Cấp dưới như vậy mà anh không quản à?”
Giọng Ngôn Hàm không lớn vì muốn giữ lại sĩ diện cho cô ta nên chỉ giới hạn trong phạm vi chỉ hai người nghe được: “Những gì cô ấy nói chính là điều anh nghĩ.”
Sau khi bị Chân Noãn chỉ trích, Tô Nhã vì muốn chắc chắn nên đặc biệt cùng Đội phó Trình đi đến nơi tạm giam thẩm vấn kẻ chủ mưu truyền bá suicide sound Trần Hàn. Lần này, đối mặt với những chứng cứ và lời khai của Lê Lỗi, hắn thừa nhận mình đã sắp đặt vụ án tự sát giá họa thứ bảy này.
Đàm Ca cũng làm kiểm tra nói dối cho Phan Phán và Lê Lỗi lần nữa, hai người họ vẫn đang khai thật.
Sự thật phạm tội rất rõ ràng:
Lần đầu tiên, Phan Phán thương lượng với nạn nhân Tôn Lâm, sau đó đập bị thương cô ấy rồi bỏ chạy. Cô ta cho rằng mình đã giết chết nạn nhân nên đã nhờ nhân viên bảo vệ Lê Lỗi giúp đỡ. Lê Lỗi đúng lúc là người tự sát số tám của suicide sound, phải giúp Tôn Lâm hãm hại chồng cô ta, đồng thời lại muốn giúp cô gái mình yêu thầm là Phan Phán, thế là anh ta lấy cớ tìm dụng cụ để trấn an Phan Phán rồi tự mình đến biệt thự xem trước.
Tôn Lâm chưa chết, nhưng Lê Lỗi theo kế hoạch phải giết cô ta. Chuyện này không thể nào giải thích với Phan Phán, vì vậy anh ta đã dùng vật trang trí Phan Phán từng dùng làm hung khí để đánh chết Tôn Lâm. Sau khi dọn dẹp vết máu trên bậc thang, anh ta mang Tôn Lâm đến bên cạnh lò sưởi.
Anh ta quay lại dẫn Phan Phán đến biệt thự, nói dối bảo chính Tôn Lâm tự mình đi đến cạnh lò sưởi rồi hôn mê, sau đó dùng mỏ lết phá hủy mặt Tôn Lâm ngay trước mặt Phan Phán.
Sau khi hai nhóm người chia nhau đi xác minh xong thì quay về tập hợp. Đội phó Trình nói với Ngôn Hàm: “Bây giờ, tất cả sự thật đều phù hợp, hung thủ là Lê Lỗi, hung khí ban đầu là vật trang trí màu đỏ và sau đó là chiếc mỏ lết, không có thứ khác. Tôi nghĩ lần này, có lẽ Mèo Con đã đoán lầm rồi.”
Ngôn Hàm không đưa ra bình luận nào, như thể anh không hề nghe thấy. Lão Bạch vẫn che chở: “Bất luận nói thế nào, đế vật trang trí và mỏ lết đều nhờ Mèo Con mới tìm được, cũng không thể hoàn toàn phủ nhận nghiên cứu của cô ấy.”
Tô Nhã giả vờ không nghe thấy, cũng không so đo với Lão Bạch mà nói với Ngôn Hàm: “Giờ anh thấy chưa, tất cả chứng cứ đều ở đây.”
“Còn thiếu một thứ.” Ngôn Hàm cho tay vào túi, dạo bước trong văn phòng, thỉnh thoảng nhìn ra quảng trường dưới tòa nhà, hoàn toàn không nhìn mọi người xung quanh.
“Thiếu thứ gì?”
“Cốc Thanh Minh.”
“Gì cơ?” Tô Nhã không hiểu nhưng Ngôn Hàm không giải thích.
Trong lòng cô rất khó chịu, cũng đã chứng minh Chân Noãn sai lầm rồi sao anh vẫn giữ bộ dạng muốn lật ngược tình thế cho cô ta thế?
Ngôn Hàm cúi đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ lại dáng vẻ khi nãy Chân Noãn chất vấn Tô Nhã. Dường như anh có ảo giác như nhìn thấy Hạ Thời, vẻ yếu đuối đáng yêu thỉnh thoảng nổi nóng cắn người, cả tính quật cường đến chết không buông cũng giống hệt như nhau. Có lẽ...
Anh day day ấn đường, có lẽ những ý nghĩ này chẳng qua là cái cớ cho việc anh hay phân tâm gần đây thôi.
Nửa phút sau, Cốc Thanh Minh cầm báo cáo đi vào văn phòng, ngờ nghệch trình bày: “Đội trưởng Ngôn, kết quả kiểm tra đã có. Sơn đỏ Chân Noãn phát hiện trên đỉnh sọ nạn nhân và sơn đỏ trên vật trang trí bằng sắt... không đồng nhất.”
Ngôn Hàm nheo mắt, còn những người khác đều kinh ngạc: “Gì chứ?”
“Không phải sơn trên xe nạn nhân, cũng không thuộc về xe công nông. Xét thấy trên khắp người nạn nhân đều không có màu sơn tương tự, tôi cho rằng giống như Chân Noãn nói, còn có một hung khí khác.”
Sắc mặt Tô Nhã nhất thời trắng bệch.
Ngôn Hàm cất bước đi ra khỏi văn phòng: “Dẫn Lê Lỗi đến đây!”
Trong phòng thẩm vấn, bảo vệ Lê Lỗi vẫn khăng khăng hung khí là vật trang trí. Nhưng khi Ngôn Hàm lấy bằng chứng ra thì Lê Lỗi choáng váng, không rõ là công nghệ cao nào khiến cho mảnh sơn nhỏ tố cáo với cảnh sát rằng anh ta nói dối. Lê Lỗi không nói ra được hung khí thật sự liền im lặng.
Ngôn Hàm kéo dài thời gian với anh ta. Sau đó không lâu, Tô Dương báo cáo với Ngôn Hàm thông qua tai nghe: “Đội trưởng, theo lời anh dặn dò, chúng tôi vừa điều tra được tài khoản ngân hàng của Lê Lỗi không có gì khác thường, nhưng tài khoản của Phan Phán lại được chuyển khoản ba triệu mà bản thân Phan Phán không hề hay biết.”
Trong lòng Ngôn Hàm đã rõ, lại thản nhiên nói: “Tài khoản ngân hàng của Phan Phán có thêm ba triệu, tôi nghĩ chắc hẳn cô ta đã giết người vì tiền. Cậu không sao rồi.”
Anh nói xong liền đứng dậy định đi. Lê Lỗi bỗng suy sụp: “Không phải cô ấy mà là tôi. Tiền là do tôi đòi Nguyễn Vân Chinh.”
Anh ta khóc lóc nức nở: “Hôm đó, tôi trấn an Phan Phán, đến biệt thự trước, nhìn thấy một người đàn ông dùng một vật màu đỏ đánh Tôn Lâm qua cửa sổ sát đất, sau đó còn làm sạch vết máu trên bậc thang. Người đó chính là chồng của cô ta. Tôi vốn nghĩ rằng nếu vậy thì việc thực hiện kế hoạch số bảy càng thuận lợi hơn, không cần hãm hại thì Nguyễn Vân Chinh vẫn phải chết. Tôi định nói cho Phan Phán nghe tin tốt này, nhưng đi được vài bước liền quay lại... Hôm đó, Phan Phán tìm tôi khóc, kể lể cuộc sống của cô ấy cực khổ và nghèo khó. Tôi không có tiền nhưng lại muốn giúp cô ấy nên đã nói với Nguyễn Vân Chinh rằng nếu cho tôi ba triệu tôi sẽ vứt xác giúp gã. Gã không chuyển khoản mà đưa tiền mặt, tôi đã gửi hết vào tài khoản của Phan Phán. Xin các người đừng tịch thu, cho cô ấy đi. Cô ấy sống quá khổ rồi...”
Tình thế đột ngột xoay ngược khiến tất cả mọi người đều bàng hoàng và không thể tưởng tượng được. Tố chất tâm lý của nhân viên bảo vệ bình thường này lại hoàn hảo đến mức tránh được máy phát hiện nói dối. Phán đoán qua nét mặt, máy nói dối và cả chứng cứ... hóa ra bất cứ thứ gì cũng sẽ có sơ hở. May thay vẫn còn người ấy, vẫn còn người ấy mang trong mình một trái tim đầy tâm huyết không bỏ qua bất cứ điểm khả nghi nào, một trái tim kiên trì kiếm tìm điểm không phù hợp dù mảnh ghép trong tay có hoàn hảo đến đâu, như vậy mới có thể tìm ra sự thật. May thay vẫn còn những con người như thế mới có thể bảo vệ được cái gọi là sự thật, những người giống như Ngôn Hàm và những người giống như Chân Noãn.
Chuyện đến nước này, Tô Nhã đã không còn lời nào để nói nữa. Đúng như lời Chân Noãn nói, là do cô may mắn, nhờ có họ lấp đầy lỗ hổng nên cô mới không phạm sai lầm lớn như vậy. Thứ gọi là “một hung khí khác” mà Chân Noãn cứ nắm chặt không buông ấy cuối cùng đã trở thành manh mối đột phá, đập vỡ tan tành phác họa về “người tự sát thứ bảy” của cô.
Ngôn Hàm lập tức truyền lệnh truy nã Nguyễn Vân Chinh. Nhưng bên phía Tô Dương báo cáo: “Không liên lạc được với Nguyễn Vân Chinh. Gã không mang điện thoại. Nửa giờ trước, xe của gã đã chạy qua chân núi vào Thập An Lí.”
Lão Bạch vừa nghe xong bỗng sợ đến mức đánh rơi cốc nước trong tay xuống đất. Cậu ta kinh hoàng như thấy ma: “Tiêu rồi!”
“Sao vậy?”
Lão Bạch sắp sửa khóc lên: “Mười mấy phút trước gọi điện thoại hỏi Mèo Con ở đâu, cô ấy nói mình đang ở Thập An Lí, muốn quay trở lại kiểm tra hiện trường. Nếu cô ấy gặp phải tên biến thái Nguyễn Vân Chinh thì phải làm sao đây?”
Ngôn Hàm kinh hãi, trước mắt bỗng lướt qua rất nhiều hình ảnh một cách đầy khó hiểu.
Cô đứng trên mái nhà graffiti cao cao lộng gió, như đang đứng giữa đống đổ nát của ngày tận thế, quay lưng về phía tên bịt mặt đang đến gần, che miệng khẩn trương và nhìn anh đầy tin tưởng.
Cô đứng ở bãi đỗ xe trong gió bấc rít gào, muốn lên xe lại bị anh ngăn cản, vẻ mặt vừa đáng thương vừa ấm ức nói: “Sao bỏ lại em?”
Và cả dáng vẻ cô thường quẫn bách cúi đầu, chỉ để lộ bên mặt thoắt đỏ thoắt trắng. Hình như anh từng nói với cô rằng: “Vậy thì đi tìm căn cứ cho cảm giác của em và biến nó thành sự thật đi!”, “Nếu như những nghiên cứu và phát hiện của em là đúng thì phải giữ vững nó, bảo vệ nó, không cho bất cứ ai xâm phạm.”
Cô thật sự đã đi.
Ngôn Hàm cắn răng, trong nháy mắt hận không thể tát mình một cái cho chết đi.
Chân Noãn nhíu mày trong giây lát, kiên định nói: “Không phải! Tôi đã từng làm mô phỏng, hung khí đánh chết Tôn Lâm không phải vật trang trí này, họ nhất định có điều che giấu.”
Trong văn phòng bỗng chốc yên tĩnh, mọi người rối rít ló đầu ra khỏi chỗ ngồi của mình nhìn xem.
Tô Nhã cảm thấy Chân Noãn thật lạ lùng: “Đế và thân vật trang trí đều kiểm tra ra vết máu.”
Chân Noãn lắc đầu: “Vết máu trên thân vật trang trí có thể do lần đầu tiên dùng để đánh vào nạn nhân đã văng lên, vì ngâm trong nước quá lâu nên không cách nào phán đoán ra loại vết máu.”
Ngôn Hàm tựa vào cửa sổ, cong cong khóe môi.
Tô Nhã không nghĩ là thái độ thận trọng mà trái lại cho rằng Chân Noãn hồ đồ đến mức không nói lý lẽ: “Đối với vết thương không dễ dàng xác định, độ phù hợp của hung khí chỉ cần đạt được 85% đã có thể trở thành bằng chứng vững chắc rồi. Hiện giờ, nhân chứng và vật chứng đều ở đây, lời khai của hai kẻ tình nghi cũng rất phù hợp, tự bản thân họ đều thừa nhận. Mấy chuyên gia phân tích nét mặt ở đây đều đã chứng kiến, để bảo đảm tính chính xác cũng đã kiểm tra họ qua máy phát hiện nói dối. Bọn họ không nói dối và cũng không che giấu điều gì.”
“Tôi cũng không biết tại sao không nhìn ra họ nói dối, nhưng… vẫn là không đúng.” Chân Noãn đỏ mặt, mím môi, cố chấp lắc đầu. Một hồi lâu sau, cô lại nói khe khẽ giống như đang tranh đấu. “Tôi chỉ nói sự thật, hung khí không đúng là không đúng.”
Ngôn Hàm đứng ngược sáng, đôi mắt đen hun hút đang lẳng lặng nhìn cô.
Tô Nhã không vui, nhướng mày: “Sự thật? Sự thật nào? Sự thật mà tôi vừa nói quá dễ để nhận ra nhưng cô lại không nhìn thấy. Đề mục mô phỏng và mô hình của cô mới được gọi là sự thật sao? Bây giờ, sự thật đã bày ra trước mắt, cô vẫn không chịu thừa nhận mô hình và kho số liệu của mình có sai sót hả? Cái mà cô gọi là nghiên cứu đó vốn hoàn toàn không được xem là nghiên cứu. Lúc trước, cô dựa vào may mắn đoán trúng một cái mỏ lết, nhưng sẽ không may mắn như vậy mãi đâu.”
Ngôn Hàm thoáng cau mày. Tất cả mọi người đều thảng thốt nhìn Tô Nhã, cảm thấy cô ta đối với Chân Noãn đã có phần hơi quá đáng. Giữa lúc mọi người cho rằng Chân Noãn yếu đuối dịu dàng thường ngày sẽ không chịu nổi thì…
“Người nên thừa nhận sai sót chính là cô!” Chân Noãn nhìn thẳng vào mắt Tô Nhã, thoáng chốc bị khiêu khích, không biết can đảm từ đâu đến.
“Gì hả?”
“Người nên thừa nhận có sai sót chính là cô. Thái độ làm việc của cô không đúng. Lúc cô phân tích tâm lý hoàn toàn dựa theo phác họa chủ quan, bản chất là không hề cân nhắc đến sự tồn tại của những khả năng khác.”
“Chủ quan?” Tô Nhã mất mặt, cảm giác giống như bị Chân Noãn tát mạnh vài bạt tai. “Suy luận phác họa của tôi đều căn cứ vào bằng chứng.”
“Phải! Nhưng cô cần biết rằng, một chứng cứ có thể chứng minh phác họa của cô là đúng, cũng có thể chứng minh suy đoán khác là đúng. Nhưng sau khi chứng cứ chứng minh phác họa của cô phù hợp, cô liền hoàn toàn phủ nhận những suy đoán và khả năng khác. Nói nghe cho oai là sự kết hợp giữa điều tra và tâm lý tội phạm, thực tế là hoàn toàn chèn ép những khả năng khác. Đội trưởng vẫn hay nhắc là không nên chủ quan nhưng dường như cô không hề làm được. Cô và Đội trưởng thực sự phối hợp rất ăn ý, vì nếu không phải Đội trưởng đủ cẩn thận lấp đầy lỗ hổng và thu dọn bãi chiến trường thay cô thì phác họa của cô sẽ đánh lạc hướng điều tra của mọi người một cách nghiêm trọng, làm lãng phí thời gian của cả đội.”
Văn phòng làm việc nhất thời im lìm như bị đóng băng. Không ai ngờ rằng Mèo Con bất thình lình thị uy còn hung mãnh hơn cả cọp dữ.
“Sự xuất hiện ngoài dự kiến của nhân viên vệ sinh Phan Phán chính là một minh chứng tốt nhất. Nếu không phải vì người bảo vệ kia trùng hợp là nạn nhân thứ tám thì rất có thể cô ta đã giết chết Tôn Lâm trước khi kế hoạch kia được thực hiện rồi. Vậy thì vụ án lần này sẽ không có bất kỳ mối liên hệ nào với suicide sound cả. Cô không nhận ra sao? Cô mới chính là người may mắn thật sự. Nếu tôi là cô, hiện giờ, tôi sẽ cảm thấy quá đỗi may mắn, cảm thấy bàng hoàng và sẽ không có mặt mũi nào nói rằng mình đã lập công đâu!”
Lần đầu tiên trong đời Tô Nhã cảm thấy mặt mình đau rát, nhưng đối mặt với những lời của Chân Noãn, cô ta lại chẳng thể nào phản bác dù chỉ một câu.
Văn phòng làm việc yên ắng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Cục trưởng Thượng hơi cau mày, nói lời sâu xa: “Chân Noãn à, Tô Nhã làm cảnh sát hình sự nhiều năm, kinh nghiệm và kiến thức của cô ấy còn phong phú hơn cả cô. Cô mới vào nghề không bao lâu, phải chú ý học tập nhiều hơn và nên biết lễ phép.”
Chân Noãn nghe ra giọng điệu khiển trách. Khi nãy tranh chấp với Tô Nhã, trông cô có vẻ rất hung tợn nhưng thật ra cả người đều đang run rẩy, hai chân sắp đứng không vững nữa. Giờ phút này, tâm trạng bị đè nén đã được trút bỏ hoàn toàn, cô cũng không thể giữ được khí thế bất ngờ bộc phát lúc nãy nữa, trong thoáng chốc lại rơi vào vòng xoáy cảm xúc xấu hổ, chua xót, nghẹn ngào và uất ức nói: “Không phải tôi không thừa nhận bản thân có khả năng phạm sai lầm, nhưng cô ta căn bản là chưa hề xem qua số liệu mẫu về hung khí của tôi, cũng chưa biết rõ thí nghiệm và nghiên cứu của tôi thì đã phủ định hết lần này đến lần khác rồi.”
Tô Nhã nghiến răng: “Căn cứ vào vết thương để suy đoán hung khí chính là một việc rất mơ hồ, hiện tại hoàn toàn chưa có hệ thống mô hình và phương pháp chính xác, lẽ nào cô muốn nói mình chính là người tiên phong khởi xướng, có thể giải quyết vấn đề nan giải của giới pháp y sao? Bảo vệ và nhân viên vệ sinh đều đã nhận tội, điều này chứng minh thí nghiệm của cô đã sai, tại sao cô không thừa nhận chứ?”
“Tôi không sai. Tôi nhất định sẽ chứng minh mình không sai.” Chân Noãn cố nén nước mắt, quay người chạy khỏi văn phòng.
Cô vừa rời đi thì đủ mọi ánh mắt đều đổ dồn vào người Tô Nhã. Cô ta giật giật khóe môi, nhìn Ngôn Hàm: “Cấp dưới như vậy mà anh không quản à?”
Giọng Ngôn Hàm không lớn vì muốn giữ lại sĩ diện cho cô ta nên chỉ giới hạn trong phạm vi chỉ hai người nghe được: “Những gì cô ấy nói chính là điều anh nghĩ.”
Sau khi bị Chân Noãn chỉ trích, Tô Nhã vì muốn chắc chắn nên đặc biệt cùng Đội phó Trình đi đến nơi tạm giam thẩm vấn kẻ chủ mưu truyền bá suicide sound Trần Hàn. Lần này, đối mặt với những chứng cứ và lời khai của Lê Lỗi, hắn thừa nhận mình đã sắp đặt vụ án tự sát giá họa thứ bảy này.
Đàm Ca cũng làm kiểm tra nói dối cho Phan Phán và Lê Lỗi lần nữa, hai người họ vẫn đang khai thật.
Sự thật phạm tội rất rõ ràng:
Lần đầu tiên, Phan Phán thương lượng với nạn nhân Tôn Lâm, sau đó đập bị thương cô ấy rồi bỏ chạy. Cô ta cho rằng mình đã giết chết nạn nhân nên đã nhờ nhân viên bảo vệ Lê Lỗi giúp đỡ. Lê Lỗi đúng lúc là người tự sát số tám của suicide sound, phải giúp Tôn Lâm hãm hại chồng cô ta, đồng thời lại muốn giúp cô gái mình yêu thầm là Phan Phán, thế là anh ta lấy cớ tìm dụng cụ để trấn an Phan Phán rồi tự mình đến biệt thự xem trước.
Tôn Lâm chưa chết, nhưng Lê Lỗi theo kế hoạch phải giết cô ta. Chuyện này không thể nào giải thích với Phan Phán, vì vậy anh ta đã dùng vật trang trí Phan Phán từng dùng làm hung khí để đánh chết Tôn Lâm. Sau khi dọn dẹp vết máu trên bậc thang, anh ta mang Tôn Lâm đến bên cạnh lò sưởi.
Anh ta quay lại dẫn Phan Phán đến biệt thự, nói dối bảo chính Tôn Lâm tự mình đi đến cạnh lò sưởi rồi hôn mê, sau đó dùng mỏ lết phá hủy mặt Tôn Lâm ngay trước mặt Phan Phán.
Sau khi hai nhóm người chia nhau đi xác minh xong thì quay về tập hợp. Đội phó Trình nói với Ngôn Hàm: “Bây giờ, tất cả sự thật đều phù hợp, hung thủ là Lê Lỗi, hung khí ban đầu là vật trang trí màu đỏ và sau đó là chiếc mỏ lết, không có thứ khác. Tôi nghĩ lần này, có lẽ Mèo Con đã đoán lầm rồi.”
Ngôn Hàm không đưa ra bình luận nào, như thể anh không hề nghe thấy. Lão Bạch vẫn che chở: “Bất luận nói thế nào, đế vật trang trí và mỏ lết đều nhờ Mèo Con mới tìm được, cũng không thể hoàn toàn phủ nhận nghiên cứu của cô ấy.”
Tô Nhã giả vờ không nghe thấy, cũng không so đo với Lão Bạch mà nói với Ngôn Hàm: “Giờ anh thấy chưa, tất cả chứng cứ đều ở đây.”
“Còn thiếu một thứ.” Ngôn Hàm cho tay vào túi, dạo bước trong văn phòng, thỉnh thoảng nhìn ra quảng trường dưới tòa nhà, hoàn toàn không nhìn mọi người xung quanh.
“Thiếu thứ gì?”
“Cốc Thanh Minh.”
“Gì cơ?” Tô Nhã không hiểu nhưng Ngôn Hàm không giải thích.
Trong lòng cô rất khó chịu, cũng đã chứng minh Chân Noãn sai lầm rồi sao anh vẫn giữ bộ dạng muốn lật ngược tình thế cho cô ta thế?
Ngôn Hàm cúi đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ lại dáng vẻ khi nãy Chân Noãn chất vấn Tô Nhã. Dường như anh có ảo giác như nhìn thấy Hạ Thời, vẻ yếu đuối đáng yêu thỉnh thoảng nổi nóng cắn người, cả tính quật cường đến chết không buông cũng giống hệt như nhau. Có lẽ...
Anh day day ấn đường, có lẽ những ý nghĩ này chẳng qua là cái cớ cho việc anh hay phân tâm gần đây thôi.
Nửa phút sau, Cốc Thanh Minh cầm báo cáo đi vào văn phòng, ngờ nghệch trình bày: “Đội trưởng Ngôn, kết quả kiểm tra đã có. Sơn đỏ Chân Noãn phát hiện trên đỉnh sọ nạn nhân và sơn đỏ trên vật trang trí bằng sắt... không đồng nhất.”
Ngôn Hàm nheo mắt, còn những người khác đều kinh ngạc: “Gì chứ?”
“Không phải sơn trên xe nạn nhân, cũng không thuộc về xe công nông. Xét thấy trên khắp người nạn nhân đều không có màu sơn tương tự, tôi cho rằng giống như Chân Noãn nói, còn có một hung khí khác.”
Sắc mặt Tô Nhã nhất thời trắng bệch.
Ngôn Hàm cất bước đi ra khỏi văn phòng: “Dẫn Lê Lỗi đến đây!”
Trong phòng thẩm vấn, bảo vệ Lê Lỗi vẫn khăng khăng hung khí là vật trang trí. Nhưng khi Ngôn Hàm lấy bằng chứng ra thì Lê Lỗi choáng váng, không rõ là công nghệ cao nào khiến cho mảnh sơn nhỏ tố cáo với cảnh sát rằng anh ta nói dối. Lê Lỗi không nói ra được hung khí thật sự liền im lặng.
Ngôn Hàm kéo dài thời gian với anh ta. Sau đó không lâu, Tô Dương báo cáo với Ngôn Hàm thông qua tai nghe: “Đội trưởng, theo lời anh dặn dò, chúng tôi vừa điều tra được tài khoản ngân hàng của Lê Lỗi không có gì khác thường, nhưng tài khoản của Phan Phán lại được chuyển khoản ba triệu mà bản thân Phan Phán không hề hay biết.”
Trong lòng Ngôn Hàm đã rõ, lại thản nhiên nói: “Tài khoản ngân hàng của Phan Phán có thêm ba triệu, tôi nghĩ chắc hẳn cô ta đã giết người vì tiền. Cậu không sao rồi.”
Anh nói xong liền đứng dậy định đi. Lê Lỗi bỗng suy sụp: “Không phải cô ấy mà là tôi. Tiền là do tôi đòi Nguyễn Vân Chinh.”
Anh ta khóc lóc nức nở: “Hôm đó, tôi trấn an Phan Phán, đến biệt thự trước, nhìn thấy một người đàn ông dùng một vật màu đỏ đánh Tôn Lâm qua cửa sổ sát đất, sau đó còn làm sạch vết máu trên bậc thang. Người đó chính là chồng của cô ta. Tôi vốn nghĩ rằng nếu vậy thì việc thực hiện kế hoạch số bảy càng thuận lợi hơn, không cần hãm hại thì Nguyễn Vân Chinh vẫn phải chết. Tôi định nói cho Phan Phán nghe tin tốt này, nhưng đi được vài bước liền quay lại... Hôm đó, Phan Phán tìm tôi khóc, kể lể cuộc sống của cô ấy cực khổ và nghèo khó. Tôi không có tiền nhưng lại muốn giúp cô ấy nên đã nói với Nguyễn Vân Chinh rằng nếu cho tôi ba triệu tôi sẽ vứt xác giúp gã. Gã không chuyển khoản mà đưa tiền mặt, tôi đã gửi hết vào tài khoản của Phan Phán. Xin các người đừng tịch thu, cho cô ấy đi. Cô ấy sống quá khổ rồi...”
Tình thế đột ngột xoay ngược khiến tất cả mọi người đều bàng hoàng và không thể tưởng tượng được. Tố chất tâm lý của nhân viên bảo vệ bình thường này lại hoàn hảo đến mức tránh được máy phát hiện nói dối. Phán đoán qua nét mặt, máy nói dối và cả chứng cứ... hóa ra bất cứ thứ gì cũng sẽ có sơ hở. May thay vẫn còn người ấy, vẫn còn người ấy mang trong mình một trái tim đầy tâm huyết không bỏ qua bất cứ điểm khả nghi nào, một trái tim kiên trì kiếm tìm điểm không phù hợp dù mảnh ghép trong tay có hoàn hảo đến đâu, như vậy mới có thể tìm ra sự thật. May thay vẫn còn những con người như thế mới có thể bảo vệ được cái gọi là sự thật, những người giống như Ngôn Hàm và những người giống như Chân Noãn.
Chuyện đến nước này, Tô Nhã đã không còn lời nào để nói nữa. Đúng như lời Chân Noãn nói, là do cô may mắn, nhờ có họ lấp đầy lỗ hổng nên cô mới không phạm sai lầm lớn như vậy. Thứ gọi là “một hung khí khác” mà Chân Noãn cứ nắm chặt không buông ấy cuối cùng đã trở thành manh mối đột phá, đập vỡ tan tành phác họa về “người tự sát thứ bảy” của cô.
Ngôn Hàm lập tức truyền lệnh truy nã Nguyễn Vân Chinh. Nhưng bên phía Tô Dương báo cáo: “Không liên lạc được với Nguyễn Vân Chinh. Gã không mang điện thoại. Nửa giờ trước, xe của gã đã chạy qua chân núi vào Thập An Lí.”
Lão Bạch vừa nghe xong bỗng sợ đến mức đánh rơi cốc nước trong tay xuống đất. Cậu ta kinh hoàng như thấy ma: “Tiêu rồi!”
“Sao vậy?”
Lão Bạch sắp sửa khóc lên: “Mười mấy phút trước gọi điện thoại hỏi Mèo Con ở đâu, cô ấy nói mình đang ở Thập An Lí, muốn quay trở lại kiểm tra hiện trường. Nếu cô ấy gặp phải tên biến thái Nguyễn Vân Chinh thì phải làm sao đây?”
Ngôn Hàm kinh hãi, trước mắt bỗng lướt qua rất nhiều hình ảnh một cách đầy khó hiểu.
Cô đứng trên mái nhà graffiti cao cao lộng gió, như đang đứng giữa đống đổ nát của ngày tận thế, quay lưng về phía tên bịt mặt đang đến gần, che miệng khẩn trương và nhìn anh đầy tin tưởng.
Cô đứng ở bãi đỗ xe trong gió bấc rít gào, muốn lên xe lại bị anh ngăn cản, vẻ mặt vừa đáng thương vừa ấm ức nói: “Sao bỏ lại em?”
Và cả dáng vẻ cô thường quẫn bách cúi đầu, chỉ để lộ bên mặt thoắt đỏ thoắt trắng. Hình như anh từng nói với cô rằng: “Vậy thì đi tìm căn cứ cho cảm giác của em và biến nó thành sự thật đi!”, “Nếu như những nghiên cứu và phát hiện của em là đúng thì phải giữ vững nó, bảo vệ nó, không cho bất cứ ai xâm phạm.”
Cô thật sự đã đi.
Ngôn Hàm cắn răng, trong nháy mắt hận không thể tát mình một cái cho chết đi.
/115
|