Anh lôi Minh Quân ra khỏi phòng bệnh, anh muốn có một cuộc nói chuyện chính thức, anh biết cô sẽ khó mà động tâm nhưng với bản năng chiếm hữa của đàn ông, anh cũng không muốn có ai tỏ ra thân thiết hoặc tiếp cận với cô đặc biệt là cậu nhóc Minh Quân
-Cậu bị bệnh à, đang yên đang lành đưa người ta ra đây- Minh Quân cáu kỉnh
-Tôi muỗn nói chuyện với cậu- anh nghiêm túc
-Có chuyện gì nói nhanh lên, tôi còn muốn vào thăm Mai Hoa- Minh Quân khong kiên nhẫn lắm
-Tôi yêu Mai Hoa- anh phát biểu một câu không ăn nhập lắm nhưng khiến Minh Quân sững sờ. Người đứng trước mắt cậu là kẻ vừa mới hôm trước còn theo đuổi người khác mà giờ lại nói yêu Mai Hoa, người này chưa từng buộc mình vào người phụ nữ nào mà giờ lại lấy sợi dây mang tên yêu để trói mai hoa vào bên cạnh mình ừ
-Cậu thẳng thắn đấy, vậy tôi cũng không ngại, tôi theo duổi mai hoa đấy- Minh Quân không lùi bước
-Cậu yêu mai Hoa ở điểm nào.- anh bình lặng hỏi
-Không phải cô ấy rất ưu tú sao, vừa xinh, vừa học giỏi, hát hay, đàn tốt, lại còn rất giỏi. chẳng phải cậu cũng yêu Mai Hoa vì cô ấy hoàn mỹ như vậy sao?- minh quân nói xong quay sang nhìn anh khó hiểu
-Không phải- anh lắc đầu
-Cái gì không phải- minh quân không hiểu
-Cậu có biết bên cạnh một con người giỏi giang ấy là người cô đơn và ngốc nghếch thế nào không- anh trầm ngâm ngồi trên ghế đá. Cô ấy ngốc đến mức chỉ cần người ta đối tốt với cô ấy một chút cô ấy sẽ dùng cả đời để báo đáp. Cô ấy có thể vì một người bạn coi thường cô ấy nhưng vẫn cứ dõi theo mà từ đi bao cơ hội tốt đẹp. Cô ấy chỉ vì không muốn làm lỡ buổi hẹn mà cố gắng chịu đựng, cô ấy có thể chăm sóc cho những người xung quanh mình nhưng lại quên mất chính mình cần phải được chăm sóc. Cô ấy không phải kiêu kì mà là quá cô đơn nên tự bao mình vào một cái vỏ. Cô ấy luôn tỏ ra rất mạnh mẽ nhưng lại khóc không ngớt mỗi khi một mình- anh hồi tưởng lại. Tôi yêu một Mai Hoa như vậy đấy- anh nhìn vào minh quân cười.
Minh quân hơi sững người lại, từ bao giờ mà người này lại quan tâm đến mai hoa và hiểu mai hoa đến vậy, chẳng phải đó là những thứ mà mình chưa từng biết sao. Liệu tình cảm mà anh dành cho mai hoa là yêu, thích hay chỉ là muốn tranh giành, thể hiện mình
-Tôi từ trước giờ luôn có lỗi với cô ấy nên nhất quyết từ giờ trở đi tôi muốn yêu thương và bù đắpcho cô ấy. Chỉ khi ở bên tôi cô ấy mới hạnh phúc dược- anh khẳng định
-Cậu lấy đâu ra sự tự tin ấy vậy, chẳng phải ở bên cạnh cậu cô ấy vẫn bị bệnh đó sao – Minh quân phản bác khiến anh hơi sững lại, đúng vậy, anh hiểu mai hoa đến đâu chính anh cũng không rõ cơ mà là không hiểu hay là hểu rất nhiều- có điều tôi tin cậu mới khiến mai hoa hạnh phúc được- Minh quân nói tiếp khiến anh hơi sững lại. Tôi thích mai hoa bởi nụ cười của cô ấy nhưng có lẽ nụ cười ấy chỉ tồn tại khi có anh ở bên, tôi muốn cô ấy mãi vui cười như vậy nên tôi sẽ để cô ấy bên cạnh anh. Nếu anh khiến cô ấy khóc tôi sẽ không tha cho anh- Minh quân nói xong hơi lườm anh đe dọa, quả thật minh quân cũng biết mình không có cơ hội trong chuyện tình cảm nên nếu không làm được người yêu thì làm bạn với cô cũng là một việc tốt.
-Tuy không được làm tình địch với cậu nhưng rất vui được làm bạn tốt- anh hiểu ý vỗ vai minh quân
-Được, để tôi chống mắt lên xem anh đối phó với nhóm tình địch của mình thế nào- Minh quân cố ý nói to để không cha anh biết cậu cũng đang đau lòng.
Giải quyết xong lòng mình hai người mới trở về phòng bệnh, cũng may không quên mang nước uống về. mọi người nói chuyện rôm rả một hồi rồi cũng ra về, chỉ còn lại anh và cô ở trong phòng.
Hai hôm sau cô được xuất viện, anh và mẹ anh đích thân đi đón anh. Thật không ngờ vừa về đến cổng đã gặp người không nên gặp- quế mai- mẹ kế của mai hoa. Thấy bà ta, Mai Hoa hơi run rẩy naesp về phía sau anh, anh cảm thấy cô thực sự sợ hãi. Chẳng phải kiếp trước nếu anh nhớ không nhầm thì bà ta cũng chưa có dám đánh đập cô quá tàn nhẫn hay chẳng lẽ anh không biết bởi với tính của mai hoa nếu không phải bị ám ảnh quá ghê gớm cô sẽ không run lên vì sợ thế này. Anh vỗ vỗ tay cô an ủi
Nhìn thấy bà ta, cả mẹ anh và anh đều không có thiện cảm cho lắm, bất quá bà ta dù gì cũng là mẹ kế của mai hoa nên hai người không có làm gì được.
-Mai Hoa, con đi đâu mà giờ mới về, mẹ đợi con hai hôm rồi đấy- bà ta nhìn thấy mai hoa liền chạy tới hỏi
-Cô ấy ở bệnh viện- anh tức tối kéo cô ra phía sau mình để tránh cho cô bị bà ta dọa
-ấy , con bị ốm sao, sao không gọi cho ta- bà ta vờ quan tâm
-không cần bà quan tâm, chúng tôi đã chăm sóc cô ấy rồi- ngữ khí của anh có vẻ tức giận
-đúng vậy, chị không phải lo lắng- mẹ anh thấy anh nói chuyện không nể nang gì nên muốn nói đỡ
-chẳng phải bà còn phải quan tâm mấy chàng trai trẻ bên ngoài sao, sao lại có thời gian rảnh rỗi về đây vậy, chẳng lẽ lại thiếu tiền- anh quên mất mình giờ chỉ là thằng nhóc cấp 3 nên cứ mang những tức giận kiếp trước nói ra một cách không kiêng dè, khiến cả mấy người đứng đó tròn mắt nhìn. Mẹ anh thực không ngờ miệng lưỡi con trai mình sắc bén vậy bất quá bà cũng không có cản anh nói, những gì quế mai đối xử với mai hoa lúc nhỏ bà cũng biết ít nhiều thế nên giờ bà ta về đây hẳn khiến mai hoa sợ hãi tuột cùng
-con nói gì vậy- dù gì bà cũng phải giả vờ quát anh chứ- cô thứ lỗi, cháu nó còn nhỏ không hiểu chuyện- mẹ anh quay sang bên bà ta giải thích
-à quên, luật sư của bác trai nói phần tài sản của cô đã hết rồi, giờ còn lại toàn bộ là của mai hoa nên cô đừng nghĩ có thể bước vào nhà này nữa nếu không đừng trách tôi gọi điện báo cảnh sát- anh nói xong để lại bà ta tức giận ở ngoài rồi nắm tay mai hoa vào nhà. Từ khi sống lại, anh đã liên hệ với luật sư để diệt trừ những mầm hại tổn thương cô sau này, anh tuyệt đối không để cô sống trong sợ hãi và cô đơn nữa.
cô từ khi về đến nhà, lại gặp phải quế mai khiến cả người ngây ngẩn, sợ hãi không nói được lời nào. Mẹ anh nhìn thất thôi cũng đau lòng, liền bảo anh bế cô lên phòng ngủ.
Phòng ngủ của cô chủ yếu là đồ cũ, toàn màu hồng, trông có vẻ khá ấm áp. Có lẽ đây là căn phòng bố mẹ cô chuẩn bị cho cô từ nhiều năm trước, bất quá cũng may đồ dùng đều là hàng cao cấp nên vẫn dùng được. Dì phương dẫn đường, mở cửa phòng, anh bế cô vào rồi bảo dì phương nấu cho cô ít cháo còn mình ngồi lại cùng cô.
Căn phòng giờ chỉ có hai người, lúc này cô mới chịu nói chuyện
-mình thực sự rất sợ dì- cô khóc, hai tay ôm lấy chân thu mình vào. Dì thả mình vào phòng rắn, rất nhiều rắn bảo nếu mình không nghe lời sẽ cho từ ng con rắn cuốn lên người mình- cô càng ngày càng thu mình lại, đôi vai run lên vì sợ hãi
-đã có mình rồi- anh ôm cô vào lòng an ủi, anh không biết một đứa nhỏ có mấy tuổi làm sao mà phải đối xử như vậy
-dì đánh mình, rất đau, dì bảo nếu mình nói cho bố biết nhất định sẽ thả mình vào phòng rắn tiếp. Dì còn lấy đồ của mẹ mang đi bán rồi đổi cho mình làm mất để bố ghét mình- cô thả lỏng dựa người vào ngực anh, nước mắt làm ướt một khoảng áo anh
-từ giờ sẽ không- anh vuốt tóc cô, đau lòng, trước giờ anh chưa từng biết tuổi thơ của cô lại trải qua khắc nghiệt như vậy.
-khi bố mất, dì có mang nhiều người về nhà, mỗi lần có ai đó nhìn mình dì lại lôi mình đi đánh, mình không biết tại sao, dì phương tới can cũng bị đánh rất đau- cô nức nở. Đến tận khi dì rời đi mình mới an tâm, có phải mình độc ác lắm không? Mình đã từng ước dì đừng bao giờ trở về hay dì chết đi cũng được- cô nhàn nhật nói trong nước mắt và sợ hãi.
-Không có, là ai cũng sẽ vậy thôi. Nếu là người khác có lẽ đã đánh bà ta một hồi rồi chứ không có cam chịu như cậu thế nên cậu không có sai- anh an ủi, khi bị đối xử tàn nhẫn như vậy thì ý nghĩ như mai hoa chẳng là gì cả. Từ giờ bà ta sẽ không lại đây được nữa, đây là nhà của cậu- anh nói
-Nhưng đó là dì- cô nói, dẫu không có tình thì cũng là vợ của bố cô
-Bà ta không phải, bố cậu khi mất đã chia tài sản cho bà ta rồi ly hôn rồi nên bà ta không phải người thân của cậu. Cậu từ giờ không phải chịu đựng bà ta nữa- anh nói
-ừ. Mình mệt rồi, muốn ngủ quá- giọng cô nhỏ dàn rồi ngủ trong lòng anh, bình yên.
-Ngủ đi, mình sẽ ở bên cậu- anh vuốt vuốt tóc cô nói thật nhỏ có lẽ chỉ tim cô mới có thể nghe được.
Dì phương lên xem hai người thế nào thì thấy cảnh này qua khe cửa, lòng chợt thấy vui thay cô nhẹ nhàng bước xuống không nỡ phá vỡ. Dì phương ở với cô từ khi ông chủ mất, trước đó thế nào dì không biết nhưng bà thấy mai hoa quả là một đứa trẻ tội nghiệp, luôn khép mình ở một thế giới riêng. Hàng đêm mai hoa không ngủ được nhưng bà không thể giúp, những lúc cô khóc một mình bà không dám bước vào an ủi vì bà biết cô gái này luôn muốn xuất hiện trước mặt mọi người với hình ảnh mạnh mẽ chứ không phải yếu đuối, chỉ khi cô gái này ở bên Mạnh Thiên cô mới được làm chính mình. Mới một tháng thôi nhưng bà thấy cô cười nhiều hơn, vui vẻ hơn, cũng giao tiếp nhiều hơn chứ không im lặng như trươc kia. Dì phươngthật muốn hai người sẽ mãi ở bên nhau như giây phút này đây.
Có lẽ do quá mệt mỏi nên cô ngủ rất say, anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống, chỉnh chăn cho cô, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn rồi mới rời khỏi. Lúc ra về anh bị thu hút bở tấm ảnh ở trên bàn học cô. Trong hình, một bé trai và một bé gái mặc lễ phục đang vui vẻ nhìn nhau cười. Bức ảnh này chụp khi anh 5 tuổi, lần ấy, anh và cô làm tiểu đồng đi cùng cô dâu chú rể, mẹ cô và mẹ anh thấy rất đẹp nên chụp cho hai người một tấm. về sau anh quên rồi thật không ngờ cô còn giữ nó, đặt tại một góc trang trọng nhất trên bàn học. Anh nhìn bức ảnh một lúc rồi mỉm cười nhìn cô, sẽ có một ngày cô sẽ trở thành cô dâu của anh. Chắc chắn.
-Cậu bị bệnh à, đang yên đang lành đưa người ta ra đây- Minh Quân cáu kỉnh
-Tôi muỗn nói chuyện với cậu- anh nghiêm túc
-Có chuyện gì nói nhanh lên, tôi còn muốn vào thăm Mai Hoa- Minh Quân khong kiên nhẫn lắm
-Tôi yêu Mai Hoa- anh phát biểu một câu không ăn nhập lắm nhưng khiến Minh Quân sững sờ. Người đứng trước mắt cậu là kẻ vừa mới hôm trước còn theo đuổi người khác mà giờ lại nói yêu Mai Hoa, người này chưa từng buộc mình vào người phụ nữ nào mà giờ lại lấy sợi dây mang tên yêu để trói mai hoa vào bên cạnh mình ừ
-Cậu thẳng thắn đấy, vậy tôi cũng không ngại, tôi theo duổi mai hoa đấy- Minh Quân không lùi bước
-Cậu yêu mai Hoa ở điểm nào.- anh bình lặng hỏi
-Không phải cô ấy rất ưu tú sao, vừa xinh, vừa học giỏi, hát hay, đàn tốt, lại còn rất giỏi. chẳng phải cậu cũng yêu Mai Hoa vì cô ấy hoàn mỹ như vậy sao?- minh quân nói xong quay sang nhìn anh khó hiểu
-Không phải- anh lắc đầu
-Cái gì không phải- minh quân không hiểu
-Cậu có biết bên cạnh một con người giỏi giang ấy là người cô đơn và ngốc nghếch thế nào không- anh trầm ngâm ngồi trên ghế đá. Cô ấy ngốc đến mức chỉ cần người ta đối tốt với cô ấy một chút cô ấy sẽ dùng cả đời để báo đáp. Cô ấy có thể vì một người bạn coi thường cô ấy nhưng vẫn cứ dõi theo mà từ đi bao cơ hội tốt đẹp. Cô ấy chỉ vì không muốn làm lỡ buổi hẹn mà cố gắng chịu đựng, cô ấy có thể chăm sóc cho những người xung quanh mình nhưng lại quên mất chính mình cần phải được chăm sóc. Cô ấy không phải kiêu kì mà là quá cô đơn nên tự bao mình vào một cái vỏ. Cô ấy luôn tỏ ra rất mạnh mẽ nhưng lại khóc không ngớt mỗi khi một mình- anh hồi tưởng lại. Tôi yêu một Mai Hoa như vậy đấy- anh nhìn vào minh quân cười.
Minh quân hơi sững người lại, từ bao giờ mà người này lại quan tâm đến mai hoa và hiểu mai hoa đến vậy, chẳng phải đó là những thứ mà mình chưa từng biết sao. Liệu tình cảm mà anh dành cho mai hoa là yêu, thích hay chỉ là muốn tranh giành, thể hiện mình
-Tôi từ trước giờ luôn có lỗi với cô ấy nên nhất quyết từ giờ trở đi tôi muốn yêu thương và bù đắpcho cô ấy. Chỉ khi ở bên tôi cô ấy mới hạnh phúc dược- anh khẳng định
-Cậu lấy đâu ra sự tự tin ấy vậy, chẳng phải ở bên cạnh cậu cô ấy vẫn bị bệnh đó sao – Minh quân phản bác khiến anh hơi sững lại, đúng vậy, anh hiểu mai hoa đến đâu chính anh cũng không rõ cơ mà là không hiểu hay là hểu rất nhiều- có điều tôi tin cậu mới khiến mai hoa hạnh phúc được- Minh quân nói tiếp khiến anh hơi sững lại. Tôi thích mai hoa bởi nụ cười của cô ấy nhưng có lẽ nụ cười ấy chỉ tồn tại khi có anh ở bên, tôi muốn cô ấy mãi vui cười như vậy nên tôi sẽ để cô ấy bên cạnh anh. Nếu anh khiến cô ấy khóc tôi sẽ không tha cho anh- Minh quân nói xong hơi lườm anh đe dọa, quả thật minh quân cũng biết mình không có cơ hội trong chuyện tình cảm nên nếu không làm được người yêu thì làm bạn với cô cũng là một việc tốt.
-Tuy không được làm tình địch với cậu nhưng rất vui được làm bạn tốt- anh hiểu ý vỗ vai minh quân
-Được, để tôi chống mắt lên xem anh đối phó với nhóm tình địch của mình thế nào- Minh quân cố ý nói to để không cha anh biết cậu cũng đang đau lòng.
Giải quyết xong lòng mình hai người mới trở về phòng bệnh, cũng may không quên mang nước uống về. mọi người nói chuyện rôm rả một hồi rồi cũng ra về, chỉ còn lại anh và cô ở trong phòng.
Hai hôm sau cô được xuất viện, anh và mẹ anh đích thân đi đón anh. Thật không ngờ vừa về đến cổng đã gặp người không nên gặp- quế mai- mẹ kế của mai hoa. Thấy bà ta, Mai Hoa hơi run rẩy naesp về phía sau anh, anh cảm thấy cô thực sự sợ hãi. Chẳng phải kiếp trước nếu anh nhớ không nhầm thì bà ta cũng chưa có dám đánh đập cô quá tàn nhẫn hay chẳng lẽ anh không biết bởi với tính của mai hoa nếu không phải bị ám ảnh quá ghê gớm cô sẽ không run lên vì sợ thế này. Anh vỗ vỗ tay cô an ủi
Nhìn thấy bà ta, cả mẹ anh và anh đều không có thiện cảm cho lắm, bất quá bà ta dù gì cũng là mẹ kế của mai hoa nên hai người không có làm gì được.
-Mai Hoa, con đi đâu mà giờ mới về, mẹ đợi con hai hôm rồi đấy- bà ta nhìn thấy mai hoa liền chạy tới hỏi
-Cô ấy ở bệnh viện- anh tức tối kéo cô ra phía sau mình để tránh cho cô bị bà ta dọa
-ấy , con bị ốm sao, sao không gọi cho ta- bà ta vờ quan tâm
-không cần bà quan tâm, chúng tôi đã chăm sóc cô ấy rồi- ngữ khí của anh có vẻ tức giận
-đúng vậy, chị không phải lo lắng- mẹ anh thấy anh nói chuyện không nể nang gì nên muốn nói đỡ
-chẳng phải bà còn phải quan tâm mấy chàng trai trẻ bên ngoài sao, sao lại có thời gian rảnh rỗi về đây vậy, chẳng lẽ lại thiếu tiền- anh quên mất mình giờ chỉ là thằng nhóc cấp 3 nên cứ mang những tức giận kiếp trước nói ra một cách không kiêng dè, khiến cả mấy người đứng đó tròn mắt nhìn. Mẹ anh thực không ngờ miệng lưỡi con trai mình sắc bén vậy bất quá bà cũng không có cản anh nói, những gì quế mai đối xử với mai hoa lúc nhỏ bà cũng biết ít nhiều thế nên giờ bà ta về đây hẳn khiến mai hoa sợ hãi tuột cùng
-con nói gì vậy- dù gì bà cũng phải giả vờ quát anh chứ- cô thứ lỗi, cháu nó còn nhỏ không hiểu chuyện- mẹ anh quay sang bên bà ta giải thích
-à quên, luật sư của bác trai nói phần tài sản của cô đã hết rồi, giờ còn lại toàn bộ là của mai hoa nên cô đừng nghĩ có thể bước vào nhà này nữa nếu không đừng trách tôi gọi điện báo cảnh sát- anh nói xong để lại bà ta tức giận ở ngoài rồi nắm tay mai hoa vào nhà. Từ khi sống lại, anh đã liên hệ với luật sư để diệt trừ những mầm hại tổn thương cô sau này, anh tuyệt đối không để cô sống trong sợ hãi và cô đơn nữa.
cô từ khi về đến nhà, lại gặp phải quế mai khiến cả người ngây ngẩn, sợ hãi không nói được lời nào. Mẹ anh nhìn thất thôi cũng đau lòng, liền bảo anh bế cô lên phòng ngủ.
Phòng ngủ của cô chủ yếu là đồ cũ, toàn màu hồng, trông có vẻ khá ấm áp. Có lẽ đây là căn phòng bố mẹ cô chuẩn bị cho cô từ nhiều năm trước, bất quá cũng may đồ dùng đều là hàng cao cấp nên vẫn dùng được. Dì phương dẫn đường, mở cửa phòng, anh bế cô vào rồi bảo dì phương nấu cho cô ít cháo còn mình ngồi lại cùng cô.
Căn phòng giờ chỉ có hai người, lúc này cô mới chịu nói chuyện
-mình thực sự rất sợ dì- cô khóc, hai tay ôm lấy chân thu mình vào. Dì thả mình vào phòng rắn, rất nhiều rắn bảo nếu mình không nghe lời sẽ cho từ ng con rắn cuốn lên người mình- cô càng ngày càng thu mình lại, đôi vai run lên vì sợ hãi
-đã có mình rồi- anh ôm cô vào lòng an ủi, anh không biết một đứa nhỏ có mấy tuổi làm sao mà phải đối xử như vậy
-dì đánh mình, rất đau, dì bảo nếu mình nói cho bố biết nhất định sẽ thả mình vào phòng rắn tiếp. Dì còn lấy đồ của mẹ mang đi bán rồi đổi cho mình làm mất để bố ghét mình- cô thả lỏng dựa người vào ngực anh, nước mắt làm ướt một khoảng áo anh
-từ giờ sẽ không- anh vuốt tóc cô, đau lòng, trước giờ anh chưa từng biết tuổi thơ của cô lại trải qua khắc nghiệt như vậy.
-khi bố mất, dì có mang nhiều người về nhà, mỗi lần có ai đó nhìn mình dì lại lôi mình đi đánh, mình không biết tại sao, dì phương tới can cũng bị đánh rất đau- cô nức nở. Đến tận khi dì rời đi mình mới an tâm, có phải mình độc ác lắm không? Mình đã từng ước dì đừng bao giờ trở về hay dì chết đi cũng được- cô nhàn nhật nói trong nước mắt và sợ hãi.
-Không có, là ai cũng sẽ vậy thôi. Nếu là người khác có lẽ đã đánh bà ta một hồi rồi chứ không có cam chịu như cậu thế nên cậu không có sai- anh an ủi, khi bị đối xử tàn nhẫn như vậy thì ý nghĩ như mai hoa chẳng là gì cả. Từ giờ bà ta sẽ không lại đây được nữa, đây là nhà của cậu- anh nói
-Nhưng đó là dì- cô nói, dẫu không có tình thì cũng là vợ của bố cô
-Bà ta không phải, bố cậu khi mất đã chia tài sản cho bà ta rồi ly hôn rồi nên bà ta không phải người thân của cậu. Cậu từ giờ không phải chịu đựng bà ta nữa- anh nói
-ừ. Mình mệt rồi, muốn ngủ quá- giọng cô nhỏ dàn rồi ngủ trong lòng anh, bình yên.
-Ngủ đi, mình sẽ ở bên cậu- anh vuốt vuốt tóc cô nói thật nhỏ có lẽ chỉ tim cô mới có thể nghe được.
Dì phương lên xem hai người thế nào thì thấy cảnh này qua khe cửa, lòng chợt thấy vui thay cô nhẹ nhàng bước xuống không nỡ phá vỡ. Dì phương ở với cô từ khi ông chủ mất, trước đó thế nào dì không biết nhưng bà thấy mai hoa quả là một đứa trẻ tội nghiệp, luôn khép mình ở một thế giới riêng. Hàng đêm mai hoa không ngủ được nhưng bà không thể giúp, những lúc cô khóc một mình bà không dám bước vào an ủi vì bà biết cô gái này luôn muốn xuất hiện trước mặt mọi người với hình ảnh mạnh mẽ chứ không phải yếu đuối, chỉ khi cô gái này ở bên Mạnh Thiên cô mới được làm chính mình. Mới một tháng thôi nhưng bà thấy cô cười nhiều hơn, vui vẻ hơn, cũng giao tiếp nhiều hơn chứ không im lặng như trươc kia. Dì phươngthật muốn hai người sẽ mãi ở bên nhau như giây phút này đây.
Có lẽ do quá mệt mỏi nên cô ngủ rất say, anh nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống, chỉnh chăn cho cô, nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn rồi mới rời khỏi. Lúc ra về anh bị thu hút bở tấm ảnh ở trên bàn học cô. Trong hình, một bé trai và một bé gái mặc lễ phục đang vui vẻ nhìn nhau cười. Bức ảnh này chụp khi anh 5 tuổi, lần ấy, anh và cô làm tiểu đồng đi cùng cô dâu chú rể, mẹ cô và mẹ anh thấy rất đẹp nên chụp cho hai người một tấm. về sau anh quên rồi thật không ngờ cô còn giữ nó, đặt tại một góc trang trọng nhất trên bàn học. Anh nhìn bức ảnh một lúc rồi mỉm cười nhìn cô, sẽ có một ngày cô sẽ trở thành cô dâu của anh. Chắc chắn.
/37
|