Về chuyện có muốn chính thức tỏ nỗi lòng hay không, cuối cùng vẫn là không có nói ra, An Nhu kiên trì chết không mở miệng, Sở Hư Uyên mặc kệ cô.
Chuyện sớm muộn thôi, hiện tại kiên trì có ích lợi gì? Anh không nóng nảy.
Buổi tiệc tại nhà họ Sở cũng chưa tạo thành ảnh hưởng gì với An Nhu, cô và Sở Hư Uyên rời đi sớm, trở về ngủ sớm, ngày hôm sau cứ theo lẽ thường đi học.
Chỉ là chuyện đêm qua, lấy tốc độ An Nhu cũng không lường trước được mà lan truyền rộng rãi khắp trong học viện. Không chứng cứ, không hình ảnh, không nhiều người tin tưởng lắm, nhưng bọn họ cũng càng nhận thức được rằng địa vị của An Nhu trong lòng chủ nhân gia tộc dòng họ Sở không tầm thường.
Cho dù không phải quan hệ tình nhân, nhưng có thể được tổng giám đốc Sở che chở, tín nhiệm như vậy, đó cũng không phải là sự quan tâm dành cho một kẻ hèn hậu bối.
An Nhu thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Một khi tai tiếng kiêu căng dựa vào sự yêu thương che chở của tổng giám đốc Sở ăn hiếp người khác của cô truyền ra ngòai... Sẽ có thêm nhiều người hành động và nói chuyện càng thêm cẩn thận trước mặt cô.
Như vậy cũng tốt, sẽ không có người vẫn luôn quấn lấy cô bắt chuyện làm quen, cả ngày bị quấy rầy như vậy cho dù tính tình cô có tốt đến đâu cũng thấy khó chịu.
"Tô Hoàng, kế hoạch mình đã chuẩn bị xong rồi." Lăn lộn ở trong học viện hai tuần, rốt cuộc An Nhu cũng đã hoàn thiện kế hoạch của mình.
Ở học viện ngây người lâu như vậy, tầm mắt, kiến thức đều không giống quá khứ, An Nhu sửa đi sửa lại nhiều lần mới cho ra tập kế hoạch này. Cô tốn rất nhiều tâm huyếth vào bảng kế hoạch này, trên cơ bản, cô ngưng tất cả hoạt động ngoại khóa để tập trung vào nó.
"Ừ, mình mang đi cho bọn Hạ Dương nhìn xem."
Tô Hoàng cũng dứt khoát, tiếp nhận tập tài liệu thật dày trong tay An Nhu, còn có một cái USB: "Bớt thời giờ gặp mặt nói chuyện đi"
"Ừm, mình cũng nghĩ như vậy."
Nhắc đến vấn đề chính, An Nhu biểu tình nghiêm túc: "Ừm... Nếu mọi người xác định hợp tác, vậy chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện."
"Không thành vấn đề, cậu đó nha, cũng không cần khẩn trương như vậy làm gì, có phải chuyện gì quan trọng to lớn đâu?!"
Nhìn thấy An Nhu bày ra biểu tình nghiêm túc, Tô Hoàng bật cười, vươn tay nhéo nhéo gương mặt An Nhu: "Chuyện này cậu không nói cho Sở Hư Uyên sao?"
Tô Hoàng là người nào, phát hiện An Nhu cố ý tránh Sở Hư Uyên tìm tới mình, thì cô đã đoán được.
"Không nói cho anh ấy..."
An Nhu lắc đầu, dừng một chút, có chút chần chờ: "Cũng không phải không thể nói, nhưng mà... Chút việc nhỏ này, mình nghĩ không cần thiết làm Sở tiên sinh lo lắng."
"Cậu thật là..."
Tô Hoàng kéo cánh tay An Nhu, bất đắc dĩ nhìn cô trêu chọc: "Cô muốn tự mình nỗ lực? Nhu Nhu, cậu muốn tự mình sáng lập sự nghiệp làm cái gì? Mình không cảm thấy cậu là người có dã tâm như vậy."
"Mình..."
An Nhu dừng một chút, cô biết không thể gạt được Tô Hoàng, nhưng đối phương cố ý bỡn cợt cô ra mặt, rõ ràng cái gì đều biết vậy mà còn cố hỏi: "Mình... Cậu thật đáng ghét, rõ ràng biết mà còn muốn hỏi mình!"
Gương mặt nổi lên một lớp màu đỏ, đôi mắt An Nhu sáng lấp lánh, nhưng trong lòng lại chứa vài phần xấu hổ buồn bực. Mấy chuyện này ra miệng thừa nhận đều rất khó khăn, An Nhu cũng không muốn thẳng thắn thành khẩn ở Tô Hoàng trước mặt.
"Ok ok ok, không đùa cậu nữa."
Tô Hoàng cong cong đôi mắt, tươi cười dịu dàng: "Cũng không biết cái tên mặt lạnh Sở Hư Uyên kia có cái gì tốt, đáng giá cậu vì anh ta làm đến như thế này. Hừ, thật là tên đàn ông may mắn."
"... Tô Hoàng, hình như cậu quên mất, Sở tiên sinh là người đàn ông độc thân kim cương đứng hàng No.1 toàn cầu." An Nhu nghĩ nghĩ, yếu yếu nhắc nhở cô. Người ta xuất sắc như vậy mà còn tùy hứng DISS, nữ tính toàn thế giới đều phải khóc thét hết nha.
"Ồ? Phải không? Nhưng hình như nó không nằm trong điều kiện kén chồng của cậu thì phải, cho dù có, thì cũng không phải là vì cái danh No.1 toàn cầu đó đi."
Ánh mắt Tô Hoàng sắc bén, khóe miệng lại cong lên độ cong đẹp, vỗ vỗ bả vai An Nhu: "Cậu đó, loại chuyện này cũng khó miễn cưỡng... Cố lên nha."
Điều Tô Hoàng không thể hiểu được chính là điểm này. Đích xác gia thế, bối cảnh, bao gồm bề ngoài của Sở Hư Uyên đều không thể bắt bẻ. Nhưng cô hiểu biết An Nhu, cũng biết An Nhu căn bản sẽ không để ý đến điều này.
Tô Hoàng dám khẳng định, An Nhu có lẽ càng hy vọng thân phận Sở Hư Uyên ít khoa trương, làm một tổng giám đốc bình thường linh tinh, vẻ ngoài cũng ít trêu hoa ghẹo nguyệt, như vậy sẽ ít mang đến phiền phức...
Tuy rằng Nhu Nhu nhan khống, nhưng cũng may cậu ấy chỉ là dừng lại ở mức thưởng thức. Cậu ấy có chừng mực, cũng có thanh tỉnh.
Đây căn bản không giống bản tính của cậy ấy.
Loại ngườ không có dã tâm như An Nhu, chỉ nghĩ muốn có cuộc sống bình tĩnh yên lặng, nói tới nói đi, cậu ấy vì tên mặt lạnh kia đi đến một bước này có thể nói là không dễ.
An Nhu cười, không nói gì. Tìm lấy cớ nói sang chuyện khác khẳng định là không có khả năng, nhưng nếu nói thẳng ra chân tướng...
Từ lúc cô trở thành thiết bị điện tử của Sở Hư Uyên, hai người cùng nhau đi đến hiện tại, đây là chuyện cả hai đều không ngờ.
Tô Hoàng phản hồi thực mau. Cuối tuần này, cô ấy hẹn An Nhu đi ra ngoài chơi, thuận tiện thảo luận chút chuyện liên quan đến công việc.
【 được, chủ nhật gặp! 】
An Nhu thực mau cho cô ấy câu trả lời, thuận tiện tra xét địa điểm gặp mặt... Là quán bar mà Hạ Dương và Tô Hoàng cùng hùng vốn mở. Quán bar này An Nhu cũng biết, là căn cứ nữ chủ yếu của chủ Tô Hoàng.
【 chủ nhật có chuyện sao? 】
An Nhu đang ôn lại kế hoạch, để lúc đó có thể thuyết trình suông sẻ, thì giọng của Sở Hư Uyên truyền đến.
【 dạ... Có việc, Sở tiên sinh có chuyện gì sao? ( ngoan ngoãn ngồi chờ.gif ) 】
An Nhu lật xem bảng kế hoạch, không để ý dò hỏi lại.
【 không có việc gì, em ra ngoài có chuyện gì? 】
Sở Hư Uyên ngồi ở trong văn phòng, sửa sang lại từ ngữ trong đầu, soạn văn bản tin nhắn gửi đi.
【 đi ra ngoài chơi với bọn Tô Hoàng, thả lỏng một chút. 】
An Nhu không có che dấu, dừng một chút.
【 ừm... Em muốn ra ngoài nhận thức thêm một vài người. 】
Ngón tay của người đàn ông đã đặt sẳn ở trên bàn phím đang soạn tin chuẩn bị gửi, nhưng sau khi đọc xong thì khựng lại. Đọc kỹ đoạn tin nhắn này trong chốc lát, Sở Hư Uyên xóa từng câu từng chữ mà mình vừa soạn ra chưa kịp gửi đi, thay thành một câu khác.
【 ờ, em đi đi, chú ý an toàn, có việc tìm anh. 】
An Nhu có thể làm ra loại lựa chọn này đã không dễ dàng, cho dù cũng không thích Tô Hoàng, Sở Hư Uyên cũng không tính toán cắt ngang ý nghĩ hiếm có này của An Nhu.
Em ấy yêu cầu bạn bè, yêu cầu giao tiếp, mà không phải vùi đầu đi học.
Đương nhiên là Sở Hư Uyên không cần một người nhàm chán như vậy ở kế bên, nhưng anh không thế làm quyết định thay An Nhu, cuộc đời em ấy, tự em ấy mới có quyền quyết định, cho dù sau này về nhà họ Sở cũng vậy, anh sẽ không nhúng tay nhiều vào không gian riêng tư của em ấy.
An Nhu nho nhỏ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cô thiếu chút nữa cho rằng Sở Hư Uyên cũng muốn đi chung, như vậy sẽ càng thêm phiền toái...
May mắn miễn cưỡng ứng phó xong, thật đúng là không dễ dàng.
Muốn tránh Sở Hư Uyên, không chỉ có khảo nghiệm kỹ xảo nói chuyện, cũng là khảo nghiệm về mặt tâm lý.
Nếu tên kia phát hiện cô dám có gì giấu giếm, chuyện sẽ phiền phức lắm.
Cái ý niệm này ở trong lòng chợt lóe mà qua, An Nhu dùng sức lắc đầu, kiên quyết không thể bị Sở Hư Uyên phát hiện!
Hơn nữa cô còn muốn đi hỏi Tô Hoàng chuyện quà tặng sinh nhật của Sở Hư Uyên!
"Ấy chà, em gái An Nhu, đã lâu không thấy."
Hạ Dương ngồi ở lầu hai quán bar, quả đâu Hanamichi vừa thấy đến An Nhu, lập tức nhiệt tình vẫy tay: "Tới tới tới, trên này nè!"
"Hạ Dương, Tô Hoàng đâu?" An Nhu đi lên, nhìn nhìn xung quanh không phát hiện bóng dáng Tô Hoàng.
Đây là lần đầu tiên An Nhu đi vào quán bar. Đây là sản nghiệp chung của Hạ Dương và Tô Hoàng, lầu một là đại sảnh, lầu hai là ghế lô. Đại khái là suy xét đến An Nhu chưa từng đến mấy nơi như thế này, cho nên lúc Tô Hoàng có việc bất ngờ phải đến trễ, căn dặ Hạ Dương ở quầy bar lầu hai chờ đón người.
"Cô ấy có chút việc bận sẽ đến sau, ra lệnh cho anh ở đây đón em nè."
Hạ Dương kêu một ly hồng trà cho cô: "Anh cũng không dám để em uống rượu, anh Sở sẽ đánh chết anh, ủy khuất em rồi, uống hồng trà đỡ đi, hương vị cũng không tồi đâu."
"Cảm ơn anh." An Nhu tiếp nhận hồng trà, có chút khách sáo.
"À... Mấy anh thấy kế hoạch của em ra sao?" Tính ra, cô và Hạ Dương khá quen, trong trò chơi thì nói gì cũng được, nhưng đây là chuyện hợp tác làm ăn, An Nhu lại cảm thấy xa lạ.
"A, chuyện này sao... Em gái nhỏ đừng khẩn trương như vậy, em xem như tùy tiện nói chuyện như ngày thường là được."
Hạ Dương tươi cười đầy mặt, nhìn An Nhu nói: "Thật đừng khẩn trương, chút tiền đầu tư này của chúng ta còn chưa đủ anh Sở nhét kẽ răng."
An Nhu hiểu rõ: "Hạ Dương, em cũng không muốn để cho Sở tiên sinh biết chuyện này đâu."
Tô Hoàng có thể hiểu cô, nhưng Hạ Dương thì không nhất định. Rốt cuộc Tô Hoàng là đứng ở khía cạnh An Nhu, còn Hạ Dương thì... Thiên hướng về Sở Hư Uyên.
"Sao vậy? Không có gì, không phải ai đầu tư cũng được sao, chuyện đơn giản cần gì phải..."
Hạ Dương ngạc nhiên, làm ra sắc mặt khó hiểu, dần thỏa hiệp: "Không sao, chỉ là việc nhỏ, tuy con người của anh cũng đều không hiểu, nhưng miệng rất kín..."
"Vậy... Bảng kế hoạch kia của em anh thấy sao, anh cảm thấy có làm nên chuyện không?" An Nhu do dự một lát, vẫn là nói thẳng, thay đổi đề tài.
"... Thành thật mà nói, kế hoạch làm thực tốt."
An Nhu biểu tình nghiêm túc, Hạ Dương cũng thu liễm nụ cười bất cần đời, nghiêm túc nhìn cô: "Thật ra trong lòng đã có kế hoạch, chỉ thiếu người đầu tư cùng quản lý thôi đúng không?!"
"... Dạ, đúng vậy."
An Nhu gật đầu thừa nhận: "Em hiểu rõ năng lực của bản thân, nhưng em không có tài chính, cũng không có năng lực quản lý, em chỉ có thể làm nghiên cứu phát minh."
Một công ty không phải thành lập dễ dàng như vậy, An Nhu biết. Cô có thể nghiên cứu ra hệ thống phần mềm tốt thì thế nào, không có chuyên gia phụ trách khuếch tán, sớm muộn gì cũng sẽ có hại. Càng không cần nói tới chuyện cô còn thiếu tài chính.
"Anh biết, nhưng mà anh không rõ lắm, anh Sở hiểu biết vấn đề này hơn tụi anh, tài chính cũng nhiều, tại sao em lại tới tìm tụi anh? Tự lập môn hộ?"
Hạ Dương quay trở lại dáng vẻ ngả ngớn như trước: "Anh cảm thấy em vẫn là tín nhiệm anh Sở đi, anh từng hỏi qua Tô Hoàng, nhưng cô ấy không nói cho anh, bảo anh đích thân hỏi em..."
Hạ Dương đứng bên phe Sở Hư Uyên. Cho nên không hiểu hành động lén lút này của An Nhu, tại sao có anh Sở lại không nhờ, mà lại đến hợp tác với bọn họ. Nói thật là Hạ Dương cũng nhìn không thấu.
Không bằng nói anh vẫn luôn cũng không biết rốt cuộc An Nhu là người như thế nào.
Nhìn qua thực mềm mại, kỳ thật rất cứng cỏi, nói ngây ngốc không có tâm cơ, thì cô nàng này đã cho anh kiến thức thế nào là "Kiêu căng cậy anh Sở yêu thương cưng chiều àm lên mặt"... Nhưng muốn nói cô ấy tâm cơ thâm sâu, thì cô ấy lại bỏ anh Sở tìm bọn họ đầu tư...
Một bên là giàu nhất toàn cầu, một bên là con cháu nhà giàu lông bông... Người thông minh là biết chọn bên nào!
Lần này An Nhu im lặng thật lâu.
Thật ra cô cũng không am hiểu biểu lộ tình cảm, tiết lộ cho người khác tâm tư của mình. So với nói ra, thì cô càng thích yên lặng nỗ lực. Nhưng mà hiện tại cũng không phải thời khắc lui bước.
"Bởi vì... Bởi vì em thích anh ấy."
Giọng An Nhu không lớn, lại rất kiên định, sau đó cô nở nụ cười: "Cái này lý do đủ sao?"
Hạ tiểu thiếu gia trợn tròn mắt. Tự xưng là phong lưu phóng khoáng, bơi trong ngàn bụi hoa một chiếc lá đều không dính thân, sắc mặt cậu út nhà họ Hạ thay đổi mấy lần, cổ họng lăn lộn nửa ngày, mới yên lặng nói: "Không... không ý kiến, đủ rồi."
Trách không được Tô Hoàng làm anh tự mình tới hỏi, chính mắt chứng kiến mới rõ ràng hơn, con nhỏ kia chính là muốn cho anh nhìn thấy cái gì gọi là "Lưỡng tình tương duyệt"!
Chuyện sớm muộn thôi, hiện tại kiên trì có ích lợi gì? Anh không nóng nảy.
Buổi tiệc tại nhà họ Sở cũng chưa tạo thành ảnh hưởng gì với An Nhu, cô và Sở Hư Uyên rời đi sớm, trở về ngủ sớm, ngày hôm sau cứ theo lẽ thường đi học.
Chỉ là chuyện đêm qua, lấy tốc độ An Nhu cũng không lường trước được mà lan truyền rộng rãi khắp trong học viện. Không chứng cứ, không hình ảnh, không nhiều người tin tưởng lắm, nhưng bọn họ cũng càng nhận thức được rằng địa vị của An Nhu trong lòng chủ nhân gia tộc dòng họ Sở không tầm thường.
Cho dù không phải quan hệ tình nhân, nhưng có thể được tổng giám đốc Sở che chở, tín nhiệm như vậy, đó cũng không phải là sự quan tâm dành cho một kẻ hèn hậu bối.
An Nhu thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Một khi tai tiếng kiêu căng dựa vào sự yêu thương che chở của tổng giám đốc Sở ăn hiếp người khác của cô truyền ra ngòai... Sẽ có thêm nhiều người hành động và nói chuyện càng thêm cẩn thận trước mặt cô.
Như vậy cũng tốt, sẽ không có người vẫn luôn quấn lấy cô bắt chuyện làm quen, cả ngày bị quấy rầy như vậy cho dù tính tình cô có tốt đến đâu cũng thấy khó chịu.
"Tô Hoàng, kế hoạch mình đã chuẩn bị xong rồi." Lăn lộn ở trong học viện hai tuần, rốt cuộc An Nhu cũng đã hoàn thiện kế hoạch của mình.
Ở học viện ngây người lâu như vậy, tầm mắt, kiến thức đều không giống quá khứ, An Nhu sửa đi sửa lại nhiều lần mới cho ra tập kế hoạch này. Cô tốn rất nhiều tâm huyếth vào bảng kế hoạch này, trên cơ bản, cô ngưng tất cả hoạt động ngoại khóa để tập trung vào nó.
"Ừ, mình mang đi cho bọn Hạ Dương nhìn xem."
Tô Hoàng cũng dứt khoát, tiếp nhận tập tài liệu thật dày trong tay An Nhu, còn có một cái USB: "Bớt thời giờ gặp mặt nói chuyện đi"
"Ừm, mình cũng nghĩ như vậy."
Nhắc đến vấn đề chính, An Nhu biểu tình nghiêm túc: "Ừm... Nếu mọi người xác định hợp tác, vậy chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện."
"Không thành vấn đề, cậu đó nha, cũng không cần khẩn trương như vậy làm gì, có phải chuyện gì quan trọng to lớn đâu?!"
Nhìn thấy An Nhu bày ra biểu tình nghiêm túc, Tô Hoàng bật cười, vươn tay nhéo nhéo gương mặt An Nhu: "Chuyện này cậu không nói cho Sở Hư Uyên sao?"
Tô Hoàng là người nào, phát hiện An Nhu cố ý tránh Sở Hư Uyên tìm tới mình, thì cô đã đoán được.
"Không nói cho anh ấy..."
An Nhu lắc đầu, dừng một chút, có chút chần chờ: "Cũng không phải không thể nói, nhưng mà... Chút việc nhỏ này, mình nghĩ không cần thiết làm Sở tiên sinh lo lắng."
"Cậu thật là..."
Tô Hoàng kéo cánh tay An Nhu, bất đắc dĩ nhìn cô trêu chọc: "Cô muốn tự mình nỗ lực? Nhu Nhu, cậu muốn tự mình sáng lập sự nghiệp làm cái gì? Mình không cảm thấy cậu là người có dã tâm như vậy."
"Mình..."
An Nhu dừng một chút, cô biết không thể gạt được Tô Hoàng, nhưng đối phương cố ý bỡn cợt cô ra mặt, rõ ràng cái gì đều biết vậy mà còn cố hỏi: "Mình... Cậu thật đáng ghét, rõ ràng biết mà còn muốn hỏi mình!"
Gương mặt nổi lên một lớp màu đỏ, đôi mắt An Nhu sáng lấp lánh, nhưng trong lòng lại chứa vài phần xấu hổ buồn bực. Mấy chuyện này ra miệng thừa nhận đều rất khó khăn, An Nhu cũng không muốn thẳng thắn thành khẩn ở Tô Hoàng trước mặt.
"Ok ok ok, không đùa cậu nữa."
Tô Hoàng cong cong đôi mắt, tươi cười dịu dàng: "Cũng không biết cái tên mặt lạnh Sở Hư Uyên kia có cái gì tốt, đáng giá cậu vì anh ta làm đến như thế này. Hừ, thật là tên đàn ông may mắn."
"... Tô Hoàng, hình như cậu quên mất, Sở tiên sinh là người đàn ông độc thân kim cương đứng hàng No.1 toàn cầu." An Nhu nghĩ nghĩ, yếu yếu nhắc nhở cô. Người ta xuất sắc như vậy mà còn tùy hứng DISS, nữ tính toàn thế giới đều phải khóc thét hết nha.
"Ồ? Phải không? Nhưng hình như nó không nằm trong điều kiện kén chồng của cậu thì phải, cho dù có, thì cũng không phải là vì cái danh No.1 toàn cầu đó đi."
Ánh mắt Tô Hoàng sắc bén, khóe miệng lại cong lên độ cong đẹp, vỗ vỗ bả vai An Nhu: "Cậu đó, loại chuyện này cũng khó miễn cưỡng... Cố lên nha."
Điều Tô Hoàng không thể hiểu được chính là điểm này. Đích xác gia thế, bối cảnh, bao gồm bề ngoài của Sở Hư Uyên đều không thể bắt bẻ. Nhưng cô hiểu biết An Nhu, cũng biết An Nhu căn bản sẽ không để ý đến điều này.
Tô Hoàng dám khẳng định, An Nhu có lẽ càng hy vọng thân phận Sở Hư Uyên ít khoa trương, làm một tổng giám đốc bình thường linh tinh, vẻ ngoài cũng ít trêu hoa ghẹo nguyệt, như vậy sẽ ít mang đến phiền phức...
Tuy rằng Nhu Nhu nhan khống, nhưng cũng may cậu ấy chỉ là dừng lại ở mức thưởng thức. Cậu ấy có chừng mực, cũng có thanh tỉnh.
Đây căn bản không giống bản tính của cậy ấy.
Loại ngườ không có dã tâm như An Nhu, chỉ nghĩ muốn có cuộc sống bình tĩnh yên lặng, nói tới nói đi, cậu ấy vì tên mặt lạnh kia đi đến một bước này có thể nói là không dễ.
An Nhu cười, không nói gì. Tìm lấy cớ nói sang chuyện khác khẳng định là không có khả năng, nhưng nếu nói thẳng ra chân tướng...
Từ lúc cô trở thành thiết bị điện tử của Sở Hư Uyên, hai người cùng nhau đi đến hiện tại, đây là chuyện cả hai đều không ngờ.
Tô Hoàng phản hồi thực mau. Cuối tuần này, cô ấy hẹn An Nhu đi ra ngoài chơi, thuận tiện thảo luận chút chuyện liên quan đến công việc.
【 được, chủ nhật gặp! 】
An Nhu thực mau cho cô ấy câu trả lời, thuận tiện tra xét địa điểm gặp mặt... Là quán bar mà Hạ Dương và Tô Hoàng cùng hùng vốn mở. Quán bar này An Nhu cũng biết, là căn cứ nữ chủ yếu của chủ Tô Hoàng.
【 chủ nhật có chuyện sao? 】
An Nhu đang ôn lại kế hoạch, để lúc đó có thể thuyết trình suông sẻ, thì giọng của Sở Hư Uyên truyền đến.
【 dạ... Có việc, Sở tiên sinh có chuyện gì sao? ( ngoan ngoãn ngồi chờ.gif ) 】
An Nhu lật xem bảng kế hoạch, không để ý dò hỏi lại.
【 không có việc gì, em ra ngoài có chuyện gì? 】
Sở Hư Uyên ngồi ở trong văn phòng, sửa sang lại từ ngữ trong đầu, soạn văn bản tin nhắn gửi đi.
【 đi ra ngoài chơi với bọn Tô Hoàng, thả lỏng một chút. 】
An Nhu không có che dấu, dừng một chút.
【 ừm... Em muốn ra ngoài nhận thức thêm một vài người. 】
Ngón tay của người đàn ông đã đặt sẳn ở trên bàn phím đang soạn tin chuẩn bị gửi, nhưng sau khi đọc xong thì khựng lại. Đọc kỹ đoạn tin nhắn này trong chốc lát, Sở Hư Uyên xóa từng câu từng chữ mà mình vừa soạn ra chưa kịp gửi đi, thay thành một câu khác.
【 ờ, em đi đi, chú ý an toàn, có việc tìm anh. 】
An Nhu có thể làm ra loại lựa chọn này đã không dễ dàng, cho dù cũng không thích Tô Hoàng, Sở Hư Uyên cũng không tính toán cắt ngang ý nghĩ hiếm có này của An Nhu.
Em ấy yêu cầu bạn bè, yêu cầu giao tiếp, mà không phải vùi đầu đi học.
Đương nhiên là Sở Hư Uyên không cần một người nhàm chán như vậy ở kế bên, nhưng anh không thế làm quyết định thay An Nhu, cuộc đời em ấy, tự em ấy mới có quyền quyết định, cho dù sau này về nhà họ Sở cũng vậy, anh sẽ không nhúng tay nhiều vào không gian riêng tư của em ấy.
An Nhu nho nhỏ thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cô thiếu chút nữa cho rằng Sở Hư Uyên cũng muốn đi chung, như vậy sẽ càng thêm phiền toái...
May mắn miễn cưỡng ứng phó xong, thật đúng là không dễ dàng.
Muốn tránh Sở Hư Uyên, không chỉ có khảo nghiệm kỹ xảo nói chuyện, cũng là khảo nghiệm về mặt tâm lý.
Nếu tên kia phát hiện cô dám có gì giấu giếm, chuyện sẽ phiền phức lắm.
Cái ý niệm này ở trong lòng chợt lóe mà qua, An Nhu dùng sức lắc đầu, kiên quyết không thể bị Sở Hư Uyên phát hiện!
Hơn nữa cô còn muốn đi hỏi Tô Hoàng chuyện quà tặng sinh nhật của Sở Hư Uyên!
"Ấy chà, em gái An Nhu, đã lâu không thấy."
Hạ Dương ngồi ở lầu hai quán bar, quả đâu Hanamichi vừa thấy đến An Nhu, lập tức nhiệt tình vẫy tay: "Tới tới tới, trên này nè!"
"Hạ Dương, Tô Hoàng đâu?" An Nhu đi lên, nhìn nhìn xung quanh không phát hiện bóng dáng Tô Hoàng.
Đây là lần đầu tiên An Nhu đi vào quán bar. Đây là sản nghiệp chung của Hạ Dương và Tô Hoàng, lầu một là đại sảnh, lầu hai là ghế lô. Đại khái là suy xét đến An Nhu chưa từng đến mấy nơi như thế này, cho nên lúc Tô Hoàng có việc bất ngờ phải đến trễ, căn dặ Hạ Dương ở quầy bar lầu hai chờ đón người.
"Cô ấy có chút việc bận sẽ đến sau, ra lệnh cho anh ở đây đón em nè."
Hạ Dương kêu một ly hồng trà cho cô: "Anh cũng không dám để em uống rượu, anh Sở sẽ đánh chết anh, ủy khuất em rồi, uống hồng trà đỡ đi, hương vị cũng không tồi đâu."
"Cảm ơn anh." An Nhu tiếp nhận hồng trà, có chút khách sáo.
"À... Mấy anh thấy kế hoạch của em ra sao?" Tính ra, cô và Hạ Dương khá quen, trong trò chơi thì nói gì cũng được, nhưng đây là chuyện hợp tác làm ăn, An Nhu lại cảm thấy xa lạ.
"A, chuyện này sao... Em gái nhỏ đừng khẩn trương như vậy, em xem như tùy tiện nói chuyện như ngày thường là được."
Hạ Dương tươi cười đầy mặt, nhìn An Nhu nói: "Thật đừng khẩn trương, chút tiền đầu tư này của chúng ta còn chưa đủ anh Sở nhét kẽ răng."
An Nhu hiểu rõ: "Hạ Dương, em cũng không muốn để cho Sở tiên sinh biết chuyện này đâu."
Tô Hoàng có thể hiểu cô, nhưng Hạ Dương thì không nhất định. Rốt cuộc Tô Hoàng là đứng ở khía cạnh An Nhu, còn Hạ Dương thì... Thiên hướng về Sở Hư Uyên.
"Sao vậy? Không có gì, không phải ai đầu tư cũng được sao, chuyện đơn giản cần gì phải..."
Hạ Dương ngạc nhiên, làm ra sắc mặt khó hiểu, dần thỏa hiệp: "Không sao, chỉ là việc nhỏ, tuy con người của anh cũng đều không hiểu, nhưng miệng rất kín..."
"Vậy... Bảng kế hoạch kia của em anh thấy sao, anh cảm thấy có làm nên chuyện không?" An Nhu do dự một lát, vẫn là nói thẳng, thay đổi đề tài.
"... Thành thật mà nói, kế hoạch làm thực tốt."
An Nhu biểu tình nghiêm túc, Hạ Dương cũng thu liễm nụ cười bất cần đời, nghiêm túc nhìn cô: "Thật ra trong lòng đã có kế hoạch, chỉ thiếu người đầu tư cùng quản lý thôi đúng không?!"
"... Dạ, đúng vậy."
An Nhu gật đầu thừa nhận: "Em hiểu rõ năng lực của bản thân, nhưng em không có tài chính, cũng không có năng lực quản lý, em chỉ có thể làm nghiên cứu phát minh."
Một công ty không phải thành lập dễ dàng như vậy, An Nhu biết. Cô có thể nghiên cứu ra hệ thống phần mềm tốt thì thế nào, không có chuyên gia phụ trách khuếch tán, sớm muộn gì cũng sẽ có hại. Càng không cần nói tới chuyện cô còn thiếu tài chính.
"Anh biết, nhưng mà anh không rõ lắm, anh Sở hiểu biết vấn đề này hơn tụi anh, tài chính cũng nhiều, tại sao em lại tới tìm tụi anh? Tự lập môn hộ?"
Hạ Dương quay trở lại dáng vẻ ngả ngớn như trước: "Anh cảm thấy em vẫn là tín nhiệm anh Sở đi, anh từng hỏi qua Tô Hoàng, nhưng cô ấy không nói cho anh, bảo anh đích thân hỏi em..."
Hạ Dương đứng bên phe Sở Hư Uyên. Cho nên không hiểu hành động lén lút này của An Nhu, tại sao có anh Sở lại không nhờ, mà lại đến hợp tác với bọn họ. Nói thật là Hạ Dương cũng nhìn không thấu.
Không bằng nói anh vẫn luôn cũng không biết rốt cuộc An Nhu là người như thế nào.
Nhìn qua thực mềm mại, kỳ thật rất cứng cỏi, nói ngây ngốc không có tâm cơ, thì cô nàng này đã cho anh kiến thức thế nào là "Kiêu căng cậy anh Sở yêu thương cưng chiều àm lên mặt"... Nhưng muốn nói cô ấy tâm cơ thâm sâu, thì cô ấy lại bỏ anh Sở tìm bọn họ đầu tư...
Một bên là giàu nhất toàn cầu, một bên là con cháu nhà giàu lông bông... Người thông minh là biết chọn bên nào!
Lần này An Nhu im lặng thật lâu.
Thật ra cô cũng không am hiểu biểu lộ tình cảm, tiết lộ cho người khác tâm tư của mình. So với nói ra, thì cô càng thích yên lặng nỗ lực. Nhưng mà hiện tại cũng không phải thời khắc lui bước.
"Bởi vì... Bởi vì em thích anh ấy."
Giọng An Nhu không lớn, lại rất kiên định, sau đó cô nở nụ cười: "Cái này lý do đủ sao?"
Hạ tiểu thiếu gia trợn tròn mắt. Tự xưng là phong lưu phóng khoáng, bơi trong ngàn bụi hoa một chiếc lá đều không dính thân, sắc mặt cậu út nhà họ Hạ thay đổi mấy lần, cổ họng lăn lộn nửa ngày, mới yên lặng nói: "Không... không ý kiến, đủ rồi."
Trách không được Tô Hoàng làm anh tự mình tới hỏi, chính mắt chứng kiến mới rõ ràng hơn, con nhỏ kia chính là muốn cho anh nhìn thấy cái gì gọi là "Lưỡng tình tương duyệt"!
/95
|