Không thể hiểu được tự dưng ăn đầy miệng cẩu lương, biểu tình Hạ Dương nhăn như đau răng, nhịn rồi lại nhịn, mới nhớ kỹ người trước mặt chính là người con gái mà anh Sở thích, không thể quát mắng, miễn cưỡng cười nói: "Anh đã biết, em đã nói như vậy thì không thành vấn đề, cố lên, anh khẳng định sẽ duy trì em."
"Cảm ơn anh." An Nhu có chút ngoài ý muốn, cô không ngờ Hạ Dương lại dễ nói chuyện đến như vậy.
"Em sẽ nỗ lực." Mặc kệ nguyên nhân tại sao Hạ Dương lại dễ dàng tín nhiệm cô như vậy, An Nhu sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có này.
Nếu đã đánh mất chút hoài nghi trong lòng, Hạ Dương nghiêm túc đi thẳng vào chủ đề chính, anh cẩn thận đọc bảng kế hoạch của An Nhu, bộ dáng tùy ý nằm xoài trên quầy bar.
".... À, em không cần lo lắng, ban ngày không có ai đến quán bar đâu, vả lại lầu hai cũng chưa đến giờ mở cửa."
Hạ Dương vừa giải thích vừa an ủi An Nhu: "... Cho nên chúng ta bàn chuyện này ở đây hoàn toàn không thành vấn đề, trong chốc lát Tô Hoàng cũng sẽ lại đây..."
"Không sao đâu ạ."
An Nhu lắc đầu, cô đương nhiên biết quán bar VA thực an toàn, cũng không để ý: "Anh cứ tiếp tục nói, còn có chỗ nào không thích hợp không?"
An Nhu nói chuyện với Hạ Dương suốt một buổi trưa, hai anh em ăn gì đó lót dạ, rồi kéo dài đến hơn 7 giờ tối.
Rốt cuộc cô không có kinh nghiệm về kinh doanh, một vài điều khoản cụ thể hợp tác làm việc chung, rồi cổ phần, hoa hồng... Ngay từ đầu An Nhu tính một mình ôm hết phần nghiên cứu phát minh hạng mục vào người.
"Điểm này tuyệt đối không được, sao em có thể làm một mình được, em chán sống rồi hả? Bà chị nhỏ của anh ơi, cho dù em nguyện ý, anh cũng không thể áp bức em như vậy được."
Hạ Dương vẫn giữ bộ dáng cà lơ phất phơ, tuy giọng điệu ngả ngớn nhưng thái độ lại vô cùng kiên quyết: "Dựa theo anh nói mà làm, em chỉ cần phụ trách phần trung tâm là được, mặt khác anh sẽ tìm nhân lực phụ giúp cho em."
Sau khi An Nhu để lộ ra trình độ chân thật của bản thân, Hạ Dương cũng bị năng lực của cô làm hoảng sợ.
Không ngờ, cô nhóc nhìn qua yên lặng lù khù ít nói, trên thực tế lại là nhân tài ngành IT? Quá xuất sắc, có thể so tài với đệ nhất hacker trên thế giới.
Hoảng sợ chỉ là xẹt qua trong nháy mắt, nếu An Nhu đã phơi bày ra thực lực của chính mình, Hạ Dương cũng vui vẻ làm nước đẩy thuyền. Đời này anh không là ra hồn cái gì, nhưng đi theo anh Sở cũng học được đôi chút, ánh mắt đầu tư rèn luyện không được mười phần cũng bảy phần.
Anh không ngờ, chờ đến mười mấy năm sau, dựa vào những nghiên cứu đứng hàng đầu trong ngành công nghệ đen do An Nhu phát minh ra, đã đưa công ty trở thành một trong ba công ty về công nghệ thông tin lớn nhất thế giới.
Hạ Dương thân là một trong ba cổ đông lớn, nhảy vọt trở thành một trong mười người giàu nhất toàn cầu, lúc đó anh còn đắc ý khoe ra với con gái, ba làm giàu chỉ bằng một bảng kế hoạch nho nhỏ của mẹ chồng con.
Đời này anh chỉ đầu tư quá hai lần, lần đầu tiên là vào anh Sở, giúp dòng họ anh có được vô số tiện lợi, lần thứ hai là An Nhu, giúp anh nâng cao giá trị con người. Có chút người chính là như vậy, dù bạn có hâm mộ thì cũng hâm mộ không tới. Ai bảo không có mắt nhìn người làm chi.
Hiện tại kể đến câu chuyện này vẫn còn quá xa, trở về câu chuyện hiện tại thôi.
An Nhu vẫn là học sinh, uổng có một thân kỹ thuật nhưng cái gì cũng đều thiếu, Hạ Dương hợp tác với cô chủ yếu là mang tâm tình giúp đỡ người quen.
"Thôi được rồi."
An Nhu có chút đau đầu, nhưng cũng biết chuyện không đơn giản giống như mình nghĩ: "Vậy... Mở phòng nghiên cứu em giao cho anh, nhờ anh tìm thêm người làm chung, còn nghiên cứu phát minh ra thành quả em sẽ giao cho công ty phát huy giá trị của chúng."
Chuyện này khác xa với trong suy nghĩ của cô.
Rốt cuộc An Nhu chỉ là một người thường, không có nhiều dã tâm, ban đầu chỉ tính mở một văn phòng có quy mô nhỏ, nghe Hạ Dương ý tứ... Hình như là mở rộng thành công ty lớn.
"Học muội à, em đừng lo lắng như vậy."
Hạ Dương vỗ vỗ bả vai An Nhu, miệng như chạy xe lửa: "Việc này anh khẳng định sẽ sắp xếp tốt, đảm bảo làm em hài lòng. Em phải tin tưởng vào bản thân mình chứ, đúng hay không? Chỉ là một cái văn phòng nghiên cứu nhỏ mà thôi, có chuyện gì to tát lắm đâu, lấy năng lực hiện tại của em căn bản sẽ không xảy ra vấn đề gì. Dù gì thì vẫn còn có anh Sở đứng phía sau mà, em đừng quá xem nhẹ bản thân mình."
An Nhu nôn nao, nhạy bén nhận ra được ẩn ý trong câu nói của Hạ Dương.
Tuy rằng thoạt nhìn Hạ Dương lông bông không làm nên tích sự, nhưng An Nhu biết không phải vậy. Anh ấy là anh em tốt với Sở Hư Uyên, vả lại mối quan hệ tốt như vậy... Cũng không thể nhìn mặt mà đoán hình.
"An Nhu, em gái à, em phải tin tưởng vào bản thân mình hơn chứ." Một hơi uống hết nửa chai rượu khi nào không hay, cậu út nhà họ Hạ làm như trâu uống nước lã, hào phóng lau vệt rượu dính trên mép miệng.
"Bộ em nghĩ rằng em có thể đi đến hôm nay là toàn dựa vào vận may? Nói như vậy em không làm thất vọng lương tâm bản thân sao? Anh nói nè, em chính là không có tự tin vào năng lực của mình, chuyện này không tốt, không tốt đâu nha, bỏ cái suy nghĩ đó đi. Em nên tự tin, rằng bà đây là thiên hạ đệ nhất! Không có thằng nào con nào hơn bà cả, bà là số một!!!"
Trời, thật là... Càng nói càng không hiểu, ảnh say rồi sao?!!!
An Nhu đen mặt, đè ý nghĩ này xuống, bất đắc dĩ cười cười: "Em biết, chỉ là em không hiểu mấy chuyện kinh doanh này lắm, sẽ cố gắng chậm rãi học."
"Ừ, đúng vậy, chậm rãi học đi, không khó lắm đâu, bé ngoan lắm!"
Hạ Dương đóng bảng kế hoạch lại, còn dùng ngón trỏ gõ mấy cái lên bìa kế hoạch: "Cứ như vậy đi, nếu em không có bổ sung thêm điều gì thêm, vậy chúng ta dựa theo cái này tới luôn đi."
Bình tĩnh mà xem xét, điều kiện Hạ Dương đưa ra xem như khá phong phú, An Nhu là dựa kỹ thuật nhập cổ, như vậy cũng có thể bắt được một nửa cổ phần, Hạ Dương và Tô Hoàng cộng lại mới bằng phần trăm của cô. Bởi vì Tô Hoàng chỉ là muốn giúp An Nhu mới thoái nhượng một ít, còn Hạ Dương cũng có chính tính toán của mình.
An Nhu rõ ràng điểm này, thật ra ngay từ đầu cô cũng là không muốn chiếm tiện nghi nhiều như vậy, chỉ là dưới sự kiên trì của Hạ Dương, An Nhu đành gật đầu chấp nhận, trước tiếp ký xuống, trong lòng cũng nhớ kỹ phần ân tình này.
"Dạ, không thành vấn đề." An Nhu kiểm tra cẩn thận hợp đồng, gật đầu xác nhận, dứt khoát ký tên đóng dấu.
Một chồng giấy tờ thật dày, đương nhiên không chỉ là một phần hiệp nghị, còn có những bản hiệp nghị khác. Hiện tại An Nhu đã là một trong những thành viên cổ đông chủ chốt của công ty, những quyết sách muốn tham dự vào cũng không thiếu.
Nhưng cô chỉ cần ký tên, chuyện khác Hạ Dương sẽ mời người xử lý.
Bởi vậy, nhiệm vụ lại tăng thêm một cấp. Căn cứ hiệp nghị yêu cầu, phòng nghiên cứu sẽ chọn nơi gần học viện DICE. Bởi An Nhu phải vừa hoàn thành chương trình học trong trường, vừa tiến hành nghiên cưu phát minh phần mềm tạo sản phẩm cho công ty, còn phải định kỳ đến câu lạc bộ...
Đương nhiên, điều quan trọng nhất chính là... An Nhu còn chưa muốn để Sở Hư Uyên biết đến chuyện này. Nhưng... Quả thực khó như lên trời.
Bất quá đều đã đi đến một bước này, cho dù như thế nào cũng không có lý từ bỏ, phía Sở Hư Uyên có thể sau này lại nói, hiện tại An Nhu cũng chỉ có thể lập lại thời khóa biểu thời gian, hận không thể phân thân thành nhiều bản sao tự xử lý mọi chuyện.
"Ok, phần của anh đã nói xong rồi, phần còn lạ chờ Tô Hoàng tới lại nói tiếp."
Hạ Dương nhìn đồng hồ: "Đã đến giờ này mà sao em ấy còn chưa có tới... Không biết tình hình ra sao nữa?!" Vừa lẩm nhẩm lầm nhầm nói chuyện một mình, vừa lấy di động ra, cúi đầu gửi tin nhắn.
Thoạt nhìn Hạ Dương và Tô Hoàng rất quen thuộc. An Nhu có hơi thất thần, hiện tại Sở Hư Uyên không trộn lẫn, mối quan hệ giữa Hạ Dương và Tô Hoàng đương nhiên sẽ tốt dần. Hơn nữa hiện tại Tô Hoàng còn chưa lộ ra gương mặt thật xinh đẹp chấn động tinh thần kia...
Hạ Dương biết gương mặt thật của Tô Hoàng sao?
"Em ấy còn chưa giải quyết xong, kêu chúng ta ăn trước."
Hạ Dương nhìn di động trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu nhìn An Nhu nói: "Chúng ta ăn ở... Má ơi hú hồn, sao ánh mắt em nhìn anh ghê vậy bé?"
"Không có gì."
Ho nhẹ một tiếng, An Nhu kéo suy nghĩ càng chạy càng đi xa về, vẻ mặt vô tội: "Muốn đi ăn sao? Vậy đi thôi, nói chuyện lâu như vậy em cũng thấy có chút đói rồi."
Rời khỏi chuyện chính sự, thái độ An Nhu thả lỏng hơn nhiều khi đối mặt với Hạ Dương. Dù sao cũng là tình anh em thành lập dựa vào chơi game, hai người thả lỏng tâm tình nói chuyện phiếm rất vui vẻ.
"Ok ok ok, mang em đi ăn ngon, được chưa bà chị nhỏ!"
Hạ Dương không hỏi nhiều, cất di động vào túi, cười nói: "Hôm nay anh mời, em cứ tùy tiện chọn, đúng rồi, chút nữa anh có cuộc hẹn với mấy anh em cùng chung gây dựng sự nghiệp, em không phiền chứ? Đừng khẩn trương, mọi người người đều rất hòa đồng."
"Đương nhiên không sao."
An Nhu cũng thoải mái hào phóng cười: "Sau này mọi người đều là đồng sự, trước sau gì cũng phải làm quen."
Tô Hoàng cùng với bọn Hạ Dương cũng không xa lạ, An Nhu đều biết những người đó. Nhưng những người đó khẳng định không quen biết cô. Nếu quyết định muốn cùng nhau hợp tác, An Nhu cũng cần phải gở xuống bức tường phòng bị, hòa nhập vào môi trường.
Bữa tối địa điểm là Hạ Dương quyết định, chọn một nhà hàng lẩu nổi tiếng, lúc Hạ Dương và An Nhu đi tới, bên trong đã ngồi không ít người.
Nói là quan hệ gây dựng sự nghiệp, trên thực tế cũng không đơn giản như vậy.
Dùng đầu gối cũng biết, có thể tiếp xúc đến người có địa vị như Hạ Dương, nói nói là bạn bè chung tay gây dựng sự nghiệp nhưng đều là con nhà giàu, một đám đều thành tinh, ai cũng từng nghe qua tên của An Nhu. Người nhà họ còn căn dặn hãy làm bạn với cô, tránh đừng đắc tội.
"Nhu Nhu, lại đây ngồi với mình nè." Tô Hoàng cũng có mặt, nhìn thấy bóng dáng An Nhu bước vào thì cười toe toét nhìn cô vẫy tay, thái độ thân mật không chút nào che dấu.
Ngồi bên cạnh cô là An Như Ngọc, trừ Tô Hoàng và Hạ Dương, thì đây là người duy An Nhu từng tiếp xúc trong căn phòng này, cô không do dự chậm chân bước đi qua đó. Không khí an tĩnh chưa đến một phút, ghế lô một lần nữa náo nhiệt hẳn lên.
"Đây là An Nhu sao? Chào bé học muội? Anh tên là Hạ Minh, hơn em một cấp."
Một nam sinh đeo mắt kính cười hì hì nói: "Sau này mọi người chính là đồng sự, cùng nhau tạo ra giang sơn."
"Đúng đúng đúng, còn anh nữa, anh tên là An Sở, năm 3, nghe nói em chơi game rất giỏi, có rảnh lập nhóm chơi chung."
"Chào học muội, chị là Bạch Nhàn Tĩnh, hơn em một cấp."
"Ha, hôm nay một đám đều không có ai hỏi tới tôi hết vậy?"
Hạ Dương kéo ghế dựa ra ngồi xuống, tùy tiện cười nói: "Mấy người đó, vừa thấy con gái người ta đã không rời mắt được, bắt đầu trêu chọc rồi, muốn chết cả lũ hả?"
"Nói giống như anh hiền lắm."
Tô Hoàng dịu dàng tươi cười, bình tĩnh ngồi cạnh An Nhu: "Hạ Dương, hiện tại đã biết lý do tại sao em kêu anh tự hỏi chưa?"
Hạ Dương bị chọc đau, liếc nhìn Tô Hoàng, trên mặt hiếm lắm mớ xuất hiện biểu tình xấu hổ: "Anh... Mẹ nó, anh có nói là không tin sao... Tin tin tin, em nói đều đúng."
Ban đầu anh chết sống không tin An Nhu dấu anh Sở, kết quả sau khi anh bị Tô Hoàng xúi giục đi hỏi An Nhu, còn ăn một miệng cẩu lương.
Thái độ Tô Hoàng từ đầu đến cuối đều rất dịu dàng, lễ phép, cầm lên ly rượu che dấu nụ cười bên môi. Đối với loại cậu ấm nhà giàu ỷ có tiền không tin vào tình yêu... Thành thật mà nói, cô vẫn là rất thích chiêu vả mặt trực tiếp này hơn.
An Nhu nhìn Tô Hoàng, lại nhìn Hạ Dương, nhạy bén nhận thấy được không khí khác lạ giữa hai người. Muốn nói khác lạ thì cũng không biết nói lạ ra sao, chính là... Nói như thế nào ta, có thể tưởng tượng ra bức tranh nữ vương bệ hạ cùng với con chó trung thành mới vừa thuần phục... Chắc là giống như vậy
Có Hạ Dương tạo bầu không khí sôi động, lại không có mặt lạnh tẻ ngắt Sở Hư Uyên ở, An Nhu làm một người lạ nhưng đã nhanh chóng dung nhập vào. Đám người này thay phiên lấy trà thay rượu mời cô, cũng coi như là quen biết trên bàn rượu.
Tô Hoàng thủ đoạn lợi hại, Hạ Dương nhìn như tùy tiện nhưng năng lực kết giao cũng không thể chê, hai người hợp tác lên cơ bản không có bất kỳ vấn đề gì.
Tuy rằng nói nhóm người này đều chỉ là tâm phúc bọn họ chậm rãi mượn sức, thậm chí có chút người theo Hạ Dương từ nhỏ, bởi vì như vậy, cho nên cách thức bọn họ giao lưu đối xử lẫn nhau không giống mối quan hệ quý tộc nhà giàu khác.
Họ giống như là bạn bè, hoặc là nói quan hệ an em thân cận, đáng giá tín nhiệm. Nói chuyện không cần giữ khẽ khách sáo, không có quá nhiều khoảng cách tạo cảm giác xa lạ.
An Nhu rất thích loại không khí này.
Một đám người ăn lẩu náo nhiệt, nói chuyện phiếm giơ nắm đấm, thậm chí nói một ít chuyện đồn thổi trong học viện... Đây là điều An Nhu muốn, đây là cuộc sống An Nhu thích.
Cô quá mệt mỏi... Trước nay khi đến thế giới này hay là sau khi đến, An Nhu không thể không cưỡng ép bản thân phân tích ý nghĩ trong lời nói của mỗi người, nhìn sắc mặt, không lúc nào thả lỏng tinh thần.
"Vui không?"
Tô Hoàng lặng lẽ tiến đến bên tai An Nhu, nhỏ giọng nói: "Nhóm người này rất ầm ĩ... Nhưng bọn họ đều là người tốt, cậu đi chơi chung sẽ không bị thiệt thòi."
Tô Hoàng cũng không phải một người không có cảnh giác. Dù thiên vị An Nhu, nhưng cô cũng vẫn là cho Hạ Dương một cơ hội làm bạn. Nhưng cá nhân cô vẫn rất thích An Nhu, vừa ngoan lại hiểu chuyện, dốc hết lòng vì bạn bè, quả thực làm cô thương đến đau lòng.
"Ừ, cảm thấy rất náo nhiệt." An Nhu cũng cười, đôi mắt sáng sáng.
"Không có việc gì, tuy mình không thích giơ nắm đấm nay nói bậy bạ... Nhưng là mình đặc biệt thích nhìn mọi người náo nhiệt như vậy." Cô cường điệu thêm "Đặc biệt thích", sau đó tươi cười xán lạn.
An Nhu tính cách nghiêng về yên tĩnh, không thích làm trung tâm cho mọi người chú ý, nhưng cô lại thích xem mọi người náo nhiệt, rất thích loại không khí này.
"Thích thì tốt rồi, nếu cậu cảm thấy quá ồn ào thì nhớ nói với mình."
Tô Hoàng nhìn cô bạn đáng yêu của mình ngoan ngoan ngoãn ngoãn, không nhịn xuống vuốt vuốt mái tóc An Nhu, cẩn thận dặn dò: "Trong chốc lát chắc còn sẽ đi tăng hai karaoke, nếu cậu cảm thấy không thích ra về trước cũng không sao."
"Ừm, mình biết rồi, mình không sao hết á."
An Nhu cũng nở nụ cười, chớp chớp mắt: "Hiếm khi náo nhiệt như vậy, ra chơi một chút xem như xả stress."
An Nhu đã nói như vậy, Tô Hoàng cũng không nhiều lời. Tuy rằng cô tạo bầu không khí náo nhiệt, nhưng tính cách vẫn nghiêng về ngoài cứng trong mềm, cũng bởi vì loại trường hợp này càng tốt để cô hòa nhập, không ít người đều lôi kéo cô đấu rượu, chơi kéo búa bao.
Trong lúc nhất thời, vô cùng náo nhiệt, vô cùng ồn ào.
An Nhu ôm chén trà nóng nhỏ, cuộc người ngồi ở trên ghế, ngoan ngoãn nhìn một đám người làm ầm ĩ. Nhóm người này bắt đầu còn khách sáo, sau đó Tô Hoàng chủ động gia nhập, hơn nữa còn có Hạ Dương gây chuyện, không khí đã náo nhiệt giờ còn náo nhiệt hơn.
Thật tốt!!!
An Nhu híp mắt cười, lại ôm chén trà uống lên hai hớp, nhìn đám người kia giơ tay chân lôi đầu bá cổ, ai thua búng trán, ngay cả Tô Hoàng cũng trúng chiêu hai lần.
Đầu có hơi choáng, An Nhu chớp chớp mắt, tầm mắt có chút mơ hồ, cô nhăn chặt mày, không tự giác càng cuộn tròn người trên ghế. Thế giới trước mắt lung lay, cảm giác rất kỳ lạ.
Trong óc choáng váng mơ màng, âm thanh khuếch đại, như có ai đó đang gọi cô, thật ồn... An Nhu ngẩn người một hồi lâu mới phản ứng lại đây, lộ ra một nụ cười ngây ngốc.
【 Sở tiên sinh...】
【 em đang ở đâu? 】
Sở Hư Uyên gửi mấy tin nhắn cho An Nhu cũng chưa thấy cô trả lời. Đây là điều trước đó chưa từng xuất hiện qua. Chỉ cần An Nhu không ngủ, đều sẽ trả lời anh ngay dù là đang tắm, càng sẽ không đóng cổng thông tin một chiều. Chứ đừng nói hiện tại còn chưa đến 9 giờ tối, An Nhu tuyệt đối không có khả năng ngủ sớm như vậy.
Còn ở công ty tăng ca, sắc mặt người đàn ông âm trầm, trích thời gian nhìn báo cáo vệ sỹ chia vị trí hiện tại của An Nhu, lập tức đứng lên đi ra ngoài. Lúc này di động mới nhận được tin nhắn trả lời của An Nhu.
【 em á hả? Em... Em ở chung với bọn Hạ Dương, có rất nhiều người ở đây, rất náo nhiệt, rất thích nha...】
Nửa ngày An Nhu mới trả lời Sở Hư Uyên, bỏ qua giọng nói đầy lạnh lẽo của người nào đó, mơ mơ màng màng nói ra suy nghĩ của bản thân.
Cả người đều rất nóng, đầu còn nặng nề. Tư duy chết lặng không cách nào phản ứng bản thân hiện đang làm chuyện gì, An Nhu ngoan ngoãn cuộn tròn ở trên ghế, tầm mắt mờ mịt nhìn chăm chú vào đám người còn đang làm ầm ĩ bên kia.
【... Em sao vậy? Uống rượu? 】
Sở Hư Uyên nháy mắt đoán được nguyên nhân An Nhu khác thường như vậy.
Nhíu mày, biểu tình khó coi, người đàn ông đang đứng ở tại chỗ không nhúc nhích một lần nữa có động tác, giật áo khoác vest trên giá áo xuống, người đàn ông sải bước đi ra ngoài, còn không quên kêu Hứa Thái Thiên chuẩn bị xe.
Uống rượu... Mẹ nó! Ai dám để mèo con ngu ngốc uống rượu?!
Sở Hư Uyên ngồi trên xe, đưa định vị GPS cho tài xế, còn bận lòng tình huống An Nhu ở bên kia.
【 em ở yên đó đừng lộn xộn, anh lập tức đến đón em. 】
Anh còn không dám để An Nhu uống rượu, ai dám cho con bé uống, anh mà biết sẽ quăng tên đó vào hồ rượu cho uống đến chết. Chắc là mèo con không biết uống rượu cũng chưa uống qua, không biết có xảy ra chuyện gì nữa không?!
【 đón... Em? Uống... Rượu? 】
An Nhu biểu tình ngây thơ, không nghe hiểu ý của Sở Hư Uyên, lại theo bản năng kháng cự.
【 không, em đâu có uống rượu đâu anh! Em không thèm chạm vào rượu bia nha, em là bé ngoan của anh mà, bé ngoan sẽ không chạm vào rượu! ( nhà ngươi câm miệng, đừng bôi nhọ bổn cung.gif ) 】
Một bên nỗ lực phản bác, An Nhu càng ôm chặt chén trà vào lòng, lẩm bà lẩm bẩm.
【 Sở tiên sinh, sao anh có thể nói em như vậy, em không có uống rượu nha, em thật sự, thật sự, thật sự không có uống rượu nha, anh thật đáng ghét, anh là tên khốn khiếp, tên nói dối, tên đáng ghét! Thiểu năng trí tuệ! ( hì hì hì anh có gan thì đến đây đánh em đi nà.gif ) 】
Cái này kêu không uống rượu...
Tám trên mười là đã hoàn toàn uống say.
Tinh thần và sắc mặt của Sở Hư Uyên lạnh băng, sát khí tóe ra bốn phía như muốn giết người, nhưng tính tình của anh đối với An Nhu xem như không tệ, không muốn nói thêm, đè đè cái trán.
Giỏi, đời này anh chưa từng bị người mắng thành như vậy.
Khốn khiếp?!!!
Thiểu năng trí tuệ?!!!
Cho dù là đã từng sống khép nép nghèo túng thê thảm ở nhà họ Sở, cũng chưa có ai chỉ vào mũi anh mắng anh là tên khốn khiếp.
【 em không uống, em ngồi ở chỗ đó đừng cử động, anh tới đón em ngay. 】
Cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi gửi ra đoạn tin nhắn này, Sở Hư Uyên đóng cửa sổ Wechat, ngược lại nhấn gọi một dãy số trong danh bạ.
Hạ Dương... Không yên phận có phải hay không?!
Sát khí bao bọc toàn thân, không khí xung quanh hạ thấp đến điểm âm. Sở Hư Uyên bậm chặt môi, khóe mắt đuôi lông mày đều lộ ra một tầng lạnh lẽo.
Tô Hoàng uống lên không ít rượu, nhưng ý thức vẫn còn rất thanh tỉnh. Chỉ là một chút rượu mà thôi, trước kia gia đình cô trải qua nhấp nhô, không thiếu tiếp xúc những trường hợp giống thế này.
Đang bị một đám người lôi kéo chơi ném xúc xắc, Tô Hoàng vừa mới mở đầu cuộc chời thì di động trên người đã vang lên.
Lấy ra tới nhìn thoáng qua tên người gọi, Tô Hoàng nhíu mày, nói một chút với người bên cạnh, rời khỏi nhóm người ồn ào, bước đến một góc phòng chuyển cuộc gọi.
"A lô?"
Tô Hoàng vừa mới chuyển cuộc gọi còn chưa nói hết câu, đầu bên kia Sở Hư Uyên đã dùng giọng lạnh như bắc cực còn kèm theo sát khi truyền ra: "Tô Hoàng, hiện tại An Nhu đang ở bên cạnh cô có phải hay không?"
"Đúng vậy, chúng tôi đang ăn uống ở nhà hàng..."
Tô Hoàng dừng một chút, cô lại không phải người bị cồn chi phối như An Nhu, nháy mắt ý thức được giọng điệu hung ác của Sở Hư Uyên, quay đầu nhìn sang An Nhu.
Cô bé đang ngoan ngoãn cuộn tròn ôm đầu gối ngồi ở trên ghế, cuộc thành một đống, tầm mắt chặt chẽ mà nhìn chằm chằm vào nhóm người đang chơi bài bên kia. Nhìn ngoan ngoãn yên lặng không có vấn đề gì, nhưng Tô Hoàng liếc mắt một cái đã nhận ra An Nhu khác thường ngày.
"... Cậu ấy... Uống say..."
Thực mau đã phán đoán ra tình huống hiện tại của An Như, Tô Hoàng nhíu mày, trong giọng nói có vài phần ảo não: "Xin lỗi, chuyện này là tôi suy nghĩ không chu toàn, nhưng cậu ấy không có chạm vào rượu, không biết tại sao lại... Thực xin lỗi, là lỗi của tôi."
Cho dù là An Nhu có khả năng không cẩn thận cầm nhầm ly rượu, nhưng người là cô dẫn ra tới, Tô Hoàng cũng có trách nhiệm. Cô tự xem bản thân đã quan sát An Nhu rất cẩn trọng, còn bảo đảm với Sở Hư Uyên, khó khăn lắm tên mặt lạnh đó mới nhả ra.
"Tôi hiện tại lập tức đưa cậu ấy trở về."
Tô Hoàng nhanh chóng ra quyết định, lập tức xoay người vội vàng lấy áo khoác vắt trên ghế, mặc vào chuẩn bị dẫn An Nhu đi: "Nếu anh không yên tâm..."
"Không cần, tôi đã tới nơi." Dọc theo đường đi, xe của anh xông vô số đèn đỏ như chỗ không người, Sở Hư Uyên vừa rồi không có cắt ngang lời Tô Hoàng, chính là bởi vì hiện tại anh đã đứng ở trước phòng ghế lô.
"Mở cửa." Lời nói lạnh buốt, không chút khách sáo, trực tiếp làm đóng băng người đối diện.
Nhanh như vậy?!
Ông trời con này thật sự nổi giận rồi... Sắc mặt Tô Hoàng rối rắm nặng nề, đi qua nói nhỏ vào tai Hạ Dương.
Ngay từ đầu miệng còn la hét một hai ba, thua, uống... Hạ Dương rùng mình, hoàn toàn tỉnh rượu.
"Anh... Anh... Anh Sở... Hiện... Hiện tại ở bên ngoài hả?"
Sắc mặt Hạ Dương thay đổi, cũng rối rắm nặng nề, ánh mắt sắc bén: "Sao lại thế này? Sao An Nhu lại uống nhầm rượu? Rõ ràng chúng ta chưa để em ấy chạm vào..."
"Chuyện này tạm thời không biết, trong chốc lát tra xét là biết, chờ An Nhu tỉnh em cũng phải hỏi lại cậu ấy." Sắc mặt Tô Hoàng cũng khó coi.
"Hiện tại việc cấp bách là đưa An Nhu ra ngoài, anh nguyện ý để Sở Hư Uyên tiến vào nhìn đến trường hợp lộn xộn này?" Cô liếc mắt đám người bên cạnh còn đang ầm ĩ say bí tỉ, nam có, nữ có.
Không phải ai cũng có thể chất ngàn ly không say như Tô Hoàng và Hạ Dương. Sở Hư Uyên biết An Nhu uống rượu cũng đã đủ tức giận, lúc này mà để anh ta nhìn thấy tình hình này, hậu quả...
Cho dù là Tô Hoàng miệng luôn nói không đặt Sở Hư Uyên vào mắt, bởi vì giai đoạn trước không chạm vào điểm mấu chốt của đối phương.
Người đều có nghịch lân, An Nhu có phải nghịch lân của Sở Hư Uyên hay không... Xác suất lớn đến bất kỳ người nào trong bọn họ đều đánh cuộc không dậy nổi.
May mắn, An Nhu uống say rất ngoan, cho dù say cũng chỉ là ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, không gây chuyện, không ồn ào, có người nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy cũng chỉ trả lại một nụ cười ngây ngốc vô tội.
Tô Hoàng và Hạ Dương đi đến chỗ An Nhu, Tô Hoàng thực nhẹ nhàng ôm An Nhu vào trong ngực, Hạ Dương ở phía trước giúp đỡ tách đường mở cửa.
Sở Hư Uyên đứng ở ngoài cửa, nhìn thời gian qua đi hai phút. Anh biết rõ ý định của Tô Hoàng, biết tại sao cô ta không có lập tức tới mở cửa. Một hai phải nói thẳng ra, anh cũng là có thể chịu đựng một lát, xem như nể mặt danh dự của Tô Hoàng.
Nhưng là đã gần năm phút... Trong lòng im lặng hít sâu tính thời gian bằng giây, Sở Hư Uyên đứng ở trước cửa, xung quanh tràn ngập dọc theo hai bên hành làng đều là vệ sỹ. Đếm hết một phút mà chưa mở cửa...
Độ nhẫn nại của anh là có hạn...
56, 57, 58... Cùm cụp một tiếng vang nhỏ, cánh cửa trước mặt mở ra.
"Anh... Anh Sở."
Hạ Dương vừa mở cửa đã nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông đáng đứng chặn ngang trước tầm mắt, biểu tình không chút nào che dấu tức giận làm quả đầu Hanamichi nháy mắt chảy mồ hôi lạnh đầy đầu.
"Thực xin lỗi, anh Sở, đây là lỗi của em, là em sai, nếu anh muốn trách..."
"Hạ Dương, tránh ra." Tô Hoàng đi tới, cô ôm An Nhu trong lòng ngực. Cô bé dáng người nhỏ xinh dựa vào trong lòng cô, ngón tay nhẹ nhàng nắm chặt cổ áo Tô Hoàng đang an tĩnh ngủ.
Nhìn đến An Nhu bình yên, trong nháy mắt thần kinh căng chặt ngay từ đầu của Sở Hư Uyên rốt cuộc thả lỏng một chút. Anh không để ý tới Hạ Dương đứng đó nói chuyện lắp bấp, vươn tay muốn tiếp nhận An Nhu, lại bị Tô Hoàng tránh né lui về phía sau một bước.
"Tô Hoàng, cô muốn chết?"
Đôi mắt Sở Hư Uyên nháy mắt biến lạnh lẽo, gương mặt nặng nề, không khí vốn dần hòa hoãn càng thêm cứng đờ. Có thể làm Sở Hư Uyên nói ra miệng từ chết, chứng tỏ hiện tại anh đang vô cùng tức giận.
Tô Hoàng trấn định nhìn anh, không chút nào bị khí thế của Sở Hư Uyên uy hiếp, thậm chí còn cười khinh bỉ: "Sở Hư Uyên, anh mang An Nhu đi thích hợp sao?"
"Tại sao lại không thích hợp?"
Sở Hư Uyên từ trên cao nhìn xuống, biểu tình lạnh lùng: "Tôi không có khả năng yên tâm để em ấy ở lại với cô. Nếu tôi không thích hợp, ai thích hợp?"
"Anh biết ý tôi muốn nói là gì?!"
Tô Hoàng không thay đổi tư thế, mặt vẫn không biểu cảm nhìn Sở Hư Uyên, cũng không bởi vì sát khí toát ra từ trên người anh mà thay đổi thái độ: "Đều là người thông minh, đừng giả ngu."
Sở Hư Uyên cười lạnh một tiếng, lại chưa nói ra lời trào phúng khắc nghiệt. Nói thật, Tô Hoàng lo lắng cũng không phải không có đạo lý. Anh thật đúng là... Chỉ đành nhẫn nại qua cửa.
"... Tôi cam đoan với cô, sẽ không có bất kỳ chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ không chạm vào người em ấy."
Sở Hư Uyên nhỏ giọng nói, ánh mắt vẫn dừng ở trên người An Nhu: "Hiện tại, giao em ấy cho tôi."
"Nhớ kỹ lời anh nói." Rõ ràng loại người như Sở Hư Uyên một khi bảo đảm thì sẽ khinh thường thất ước, rốt cuộc Tô Hoàng cũng chịu nhả ra, bước lên phía trước một bước, giao cô bé trong lòng ngực cho Sở Hư Uyên. Người đàn ông vững vàng ôm vào trong lòng, bế An Nhu lên ôm như công chúa.
Hơi chút rút về khí lạnh trên người, Sở Hư Uyên nhìn hai người gật đầu, giọng điệu cũng vững vàng bình tĩnh hơn rất nhiều: "Tôi mang em ấy về trước."
Lần này Tô Hoàng không có ngăn cản, đứng ở trước cửa phòng ghế lô, nhìn người đàn ông bước đi ổn định rời khỏi, đồng thời mang theo số vệ sỹ đông khịt ở hành lang.
"Nè, em... Thật là, sao em dám uy hiếp anh Sở hả, thật là quá mạo hiểm!"
Thấy người nào đó đi mất hút rồi, từ đầu tới đuôi không dám chen vào nói một lời, Hạ Dương nhỏ giọng nói thầm: "Sao em lại giao em gái An Nhu cho anh Sở? Chỉ bằng một lời bảo đảm của anh ấy? Hai người này là lưỡng tình tương duyệt nha..."
Củi khô lửa bốc, cây khô gặp hạn, trai gái chung một giường... An Nhu người ta là con gái đó nha, cứ như vậy tin tưởng giao cho anh Sở...
Hạ Dương lo lắng cho trinh tiết của An Nhu, xem như là vẫn có chút lương tâm.
Tô Hoàng liếc nhìn anh, lộ ra biểu tình cười như không cười: "Hạ Dương, em cho rằng anh là một người thông minh... Kết quả... Anh không phải."
"... Ok ok ok, một lời không hợp thì công kích tinh thần người ta, chị gái nhỏ rất tuyệt đó, đi vào trong dọn dẹp tàn cục thôi, thật là sốt ruột quá mà." Sớm đã quen thái độ của Tô Hoàng, Hạ Dương mắt trợn trắng, xoay người vào trong phòng ghế lô.
Tô Hoàng nhìn Hạ Dương vào trong, lúc này mới thu thu ý cười bên môi, ngón tay bắt đầu hơi run rẫy.
Không giao cho anh ta... Không giao có thể sống sót đến ngày mai sao?
Không thấy cây súng vắt bên hông lấp ló trong áo khoác của tên mặt lạnh Sở Hư Uyên kia sao?!
Cô mà không giao, không chừng tên đó nổi điên muốn giết người thì sao?!
Không phải nói giỡn đâu!!!
Ực! Tên đó khủng bố thiệt, cũng may là chưa chạm vào điểm mấu chốt của tên đó...
"Cảm ơn anh." An Nhu có chút ngoài ý muốn, cô không ngờ Hạ Dương lại dễ nói chuyện đến như vậy.
"Em sẽ nỗ lực." Mặc kệ nguyên nhân tại sao Hạ Dương lại dễ dàng tín nhiệm cô như vậy, An Nhu sẽ không bỏ qua cơ hội hiếm có này.
Nếu đã đánh mất chút hoài nghi trong lòng, Hạ Dương nghiêm túc đi thẳng vào chủ đề chính, anh cẩn thận đọc bảng kế hoạch của An Nhu, bộ dáng tùy ý nằm xoài trên quầy bar.
".... À, em không cần lo lắng, ban ngày không có ai đến quán bar đâu, vả lại lầu hai cũng chưa đến giờ mở cửa."
Hạ Dương vừa giải thích vừa an ủi An Nhu: "... Cho nên chúng ta bàn chuyện này ở đây hoàn toàn không thành vấn đề, trong chốc lát Tô Hoàng cũng sẽ lại đây..."
"Không sao đâu ạ."
An Nhu lắc đầu, cô đương nhiên biết quán bar VA thực an toàn, cũng không để ý: "Anh cứ tiếp tục nói, còn có chỗ nào không thích hợp không?"
An Nhu nói chuyện với Hạ Dương suốt một buổi trưa, hai anh em ăn gì đó lót dạ, rồi kéo dài đến hơn 7 giờ tối.
Rốt cuộc cô không có kinh nghiệm về kinh doanh, một vài điều khoản cụ thể hợp tác làm việc chung, rồi cổ phần, hoa hồng... Ngay từ đầu An Nhu tính một mình ôm hết phần nghiên cứu phát minh hạng mục vào người.
"Điểm này tuyệt đối không được, sao em có thể làm một mình được, em chán sống rồi hả? Bà chị nhỏ của anh ơi, cho dù em nguyện ý, anh cũng không thể áp bức em như vậy được."
Hạ Dương vẫn giữ bộ dáng cà lơ phất phơ, tuy giọng điệu ngả ngớn nhưng thái độ lại vô cùng kiên quyết: "Dựa theo anh nói mà làm, em chỉ cần phụ trách phần trung tâm là được, mặt khác anh sẽ tìm nhân lực phụ giúp cho em."
Sau khi An Nhu để lộ ra trình độ chân thật của bản thân, Hạ Dương cũng bị năng lực của cô làm hoảng sợ.
Không ngờ, cô nhóc nhìn qua yên lặng lù khù ít nói, trên thực tế lại là nhân tài ngành IT? Quá xuất sắc, có thể so tài với đệ nhất hacker trên thế giới.
Hoảng sợ chỉ là xẹt qua trong nháy mắt, nếu An Nhu đã phơi bày ra thực lực của chính mình, Hạ Dương cũng vui vẻ làm nước đẩy thuyền. Đời này anh không là ra hồn cái gì, nhưng đi theo anh Sở cũng học được đôi chút, ánh mắt đầu tư rèn luyện không được mười phần cũng bảy phần.
Anh không ngờ, chờ đến mười mấy năm sau, dựa vào những nghiên cứu đứng hàng đầu trong ngành công nghệ đen do An Nhu phát minh ra, đã đưa công ty trở thành một trong ba công ty về công nghệ thông tin lớn nhất thế giới.
Hạ Dương thân là một trong ba cổ đông lớn, nhảy vọt trở thành một trong mười người giàu nhất toàn cầu, lúc đó anh còn đắc ý khoe ra với con gái, ba làm giàu chỉ bằng một bảng kế hoạch nho nhỏ của mẹ chồng con.
Đời này anh chỉ đầu tư quá hai lần, lần đầu tiên là vào anh Sở, giúp dòng họ anh có được vô số tiện lợi, lần thứ hai là An Nhu, giúp anh nâng cao giá trị con người. Có chút người chính là như vậy, dù bạn có hâm mộ thì cũng hâm mộ không tới. Ai bảo không có mắt nhìn người làm chi.
Hiện tại kể đến câu chuyện này vẫn còn quá xa, trở về câu chuyện hiện tại thôi.
An Nhu vẫn là học sinh, uổng có một thân kỹ thuật nhưng cái gì cũng đều thiếu, Hạ Dương hợp tác với cô chủ yếu là mang tâm tình giúp đỡ người quen.
"Thôi được rồi."
An Nhu có chút đau đầu, nhưng cũng biết chuyện không đơn giản giống như mình nghĩ: "Vậy... Mở phòng nghiên cứu em giao cho anh, nhờ anh tìm thêm người làm chung, còn nghiên cứu phát minh ra thành quả em sẽ giao cho công ty phát huy giá trị của chúng."
Chuyện này khác xa với trong suy nghĩ của cô.
Rốt cuộc An Nhu chỉ là một người thường, không có nhiều dã tâm, ban đầu chỉ tính mở một văn phòng có quy mô nhỏ, nghe Hạ Dương ý tứ... Hình như là mở rộng thành công ty lớn.
"Học muội à, em đừng lo lắng như vậy."
Hạ Dương vỗ vỗ bả vai An Nhu, miệng như chạy xe lửa: "Việc này anh khẳng định sẽ sắp xếp tốt, đảm bảo làm em hài lòng. Em phải tin tưởng vào bản thân mình chứ, đúng hay không? Chỉ là một cái văn phòng nghiên cứu nhỏ mà thôi, có chuyện gì to tát lắm đâu, lấy năng lực hiện tại của em căn bản sẽ không xảy ra vấn đề gì. Dù gì thì vẫn còn có anh Sở đứng phía sau mà, em đừng quá xem nhẹ bản thân mình."
An Nhu nôn nao, nhạy bén nhận ra được ẩn ý trong câu nói của Hạ Dương.
Tuy rằng thoạt nhìn Hạ Dương lông bông không làm nên tích sự, nhưng An Nhu biết không phải vậy. Anh ấy là anh em tốt với Sở Hư Uyên, vả lại mối quan hệ tốt như vậy... Cũng không thể nhìn mặt mà đoán hình.
"An Nhu, em gái à, em phải tin tưởng vào bản thân mình hơn chứ." Một hơi uống hết nửa chai rượu khi nào không hay, cậu út nhà họ Hạ làm như trâu uống nước lã, hào phóng lau vệt rượu dính trên mép miệng.
"Bộ em nghĩ rằng em có thể đi đến hôm nay là toàn dựa vào vận may? Nói như vậy em không làm thất vọng lương tâm bản thân sao? Anh nói nè, em chính là không có tự tin vào năng lực của mình, chuyện này không tốt, không tốt đâu nha, bỏ cái suy nghĩ đó đi. Em nên tự tin, rằng bà đây là thiên hạ đệ nhất! Không có thằng nào con nào hơn bà cả, bà là số một!!!"
Trời, thật là... Càng nói càng không hiểu, ảnh say rồi sao?!!!
An Nhu đen mặt, đè ý nghĩ này xuống, bất đắc dĩ cười cười: "Em biết, chỉ là em không hiểu mấy chuyện kinh doanh này lắm, sẽ cố gắng chậm rãi học."
"Ừ, đúng vậy, chậm rãi học đi, không khó lắm đâu, bé ngoan lắm!"
Hạ Dương đóng bảng kế hoạch lại, còn dùng ngón trỏ gõ mấy cái lên bìa kế hoạch: "Cứ như vậy đi, nếu em không có bổ sung thêm điều gì thêm, vậy chúng ta dựa theo cái này tới luôn đi."
Bình tĩnh mà xem xét, điều kiện Hạ Dương đưa ra xem như khá phong phú, An Nhu là dựa kỹ thuật nhập cổ, như vậy cũng có thể bắt được một nửa cổ phần, Hạ Dương và Tô Hoàng cộng lại mới bằng phần trăm của cô. Bởi vì Tô Hoàng chỉ là muốn giúp An Nhu mới thoái nhượng một ít, còn Hạ Dương cũng có chính tính toán của mình.
An Nhu rõ ràng điểm này, thật ra ngay từ đầu cô cũng là không muốn chiếm tiện nghi nhiều như vậy, chỉ là dưới sự kiên trì của Hạ Dương, An Nhu đành gật đầu chấp nhận, trước tiếp ký xuống, trong lòng cũng nhớ kỹ phần ân tình này.
"Dạ, không thành vấn đề." An Nhu kiểm tra cẩn thận hợp đồng, gật đầu xác nhận, dứt khoát ký tên đóng dấu.
Một chồng giấy tờ thật dày, đương nhiên không chỉ là một phần hiệp nghị, còn có những bản hiệp nghị khác. Hiện tại An Nhu đã là một trong những thành viên cổ đông chủ chốt của công ty, những quyết sách muốn tham dự vào cũng không thiếu.
Nhưng cô chỉ cần ký tên, chuyện khác Hạ Dương sẽ mời người xử lý.
Bởi vậy, nhiệm vụ lại tăng thêm một cấp. Căn cứ hiệp nghị yêu cầu, phòng nghiên cứu sẽ chọn nơi gần học viện DICE. Bởi An Nhu phải vừa hoàn thành chương trình học trong trường, vừa tiến hành nghiên cưu phát minh phần mềm tạo sản phẩm cho công ty, còn phải định kỳ đến câu lạc bộ...
Đương nhiên, điều quan trọng nhất chính là... An Nhu còn chưa muốn để Sở Hư Uyên biết đến chuyện này. Nhưng... Quả thực khó như lên trời.
Bất quá đều đã đi đến một bước này, cho dù như thế nào cũng không có lý từ bỏ, phía Sở Hư Uyên có thể sau này lại nói, hiện tại An Nhu cũng chỉ có thể lập lại thời khóa biểu thời gian, hận không thể phân thân thành nhiều bản sao tự xử lý mọi chuyện.
"Ok, phần của anh đã nói xong rồi, phần còn lạ chờ Tô Hoàng tới lại nói tiếp."
Hạ Dương nhìn đồng hồ: "Đã đến giờ này mà sao em ấy còn chưa có tới... Không biết tình hình ra sao nữa?!" Vừa lẩm nhẩm lầm nhầm nói chuyện một mình, vừa lấy di động ra, cúi đầu gửi tin nhắn.
Thoạt nhìn Hạ Dương và Tô Hoàng rất quen thuộc. An Nhu có hơi thất thần, hiện tại Sở Hư Uyên không trộn lẫn, mối quan hệ giữa Hạ Dương và Tô Hoàng đương nhiên sẽ tốt dần. Hơn nữa hiện tại Tô Hoàng còn chưa lộ ra gương mặt thật xinh đẹp chấn động tinh thần kia...
Hạ Dương biết gương mặt thật của Tô Hoàng sao?
"Em ấy còn chưa giải quyết xong, kêu chúng ta ăn trước."
Hạ Dương nhìn di động trong chốc lát, sau đó ngẩng đầu nhìn An Nhu nói: "Chúng ta ăn ở... Má ơi hú hồn, sao ánh mắt em nhìn anh ghê vậy bé?"
"Không có gì."
Ho nhẹ một tiếng, An Nhu kéo suy nghĩ càng chạy càng đi xa về, vẻ mặt vô tội: "Muốn đi ăn sao? Vậy đi thôi, nói chuyện lâu như vậy em cũng thấy có chút đói rồi."
Rời khỏi chuyện chính sự, thái độ An Nhu thả lỏng hơn nhiều khi đối mặt với Hạ Dương. Dù sao cũng là tình anh em thành lập dựa vào chơi game, hai người thả lỏng tâm tình nói chuyện phiếm rất vui vẻ.
"Ok ok ok, mang em đi ăn ngon, được chưa bà chị nhỏ!"
Hạ Dương không hỏi nhiều, cất di động vào túi, cười nói: "Hôm nay anh mời, em cứ tùy tiện chọn, đúng rồi, chút nữa anh có cuộc hẹn với mấy anh em cùng chung gây dựng sự nghiệp, em không phiền chứ? Đừng khẩn trương, mọi người người đều rất hòa đồng."
"Đương nhiên không sao."
An Nhu cũng thoải mái hào phóng cười: "Sau này mọi người đều là đồng sự, trước sau gì cũng phải làm quen."
Tô Hoàng cùng với bọn Hạ Dương cũng không xa lạ, An Nhu đều biết những người đó. Nhưng những người đó khẳng định không quen biết cô. Nếu quyết định muốn cùng nhau hợp tác, An Nhu cũng cần phải gở xuống bức tường phòng bị, hòa nhập vào môi trường.
Bữa tối địa điểm là Hạ Dương quyết định, chọn một nhà hàng lẩu nổi tiếng, lúc Hạ Dương và An Nhu đi tới, bên trong đã ngồi không ít người.
Nói là quan hệ gây dựng sự nghiệp, trên thực tế cũng không đơn giản như vậy.
Dùng đầu gối cũng biết, có thể tiếp xúc đến người có địa vị như Hạ Dương, nói nói là bạn bè chung tay gây dựng sự nghiệp nhưng đều là con nhà giàu, một đám đều thành tinh, ai cũng từng nghe qua tên của An Nhu. Người nhà họ còn căn dặn hãy làm bạn với cô, tránh đừng đắc tội.
"Nhu Nhu, lại đây ngồi với mình nè." Tô Hoàng cũng có mặt, nhìn thấy bóng dáng An Nhu bước vào thì cười toe toét nhìn cô vẫy tay, thái độ thân mật không chút nào che dấu.
Ngồi bên cạnh cô là An Như Ngọc, trừ Tô Hoàng và Hạ Dương, thì đây là người duy An Nhu từng tiếp xúc trong căn phòng này, cô không do dự chậm chân bước đi qua đó. Không khí an tĩnh chưa đến một phút, ghế lô một lần nữa náo nhiệt hẳn lên.
"Đây là An Nhu sao? Chào bé học muội? Anh tên là Hạ Minh, hơn em một cấp."
Một nam sinh đeo mắt kính cười hì hì nói: "Sau này mọi người chính là đồng sự, cùng nhau tạo ra giang sơn."
"Đúng đúng đúng, còn anh nữa, anh tên là An Sở, năm 3, nghe nói em chơi game rất giỏi, có rảnh lập nhóm chơi chung."
"Chào học muội, chị là Bạch Nhàn Tĩnh, hơn em một cấp."
"Ha, hôm nay một đám đều không có ai hỏi tới tôi hết vậy?"
Hạ Dương kéo ghế dựa ra ngồi xuống, tùy tiện cười nói: "Mấy người đó, vừa thấy con gái người ta đã không rời mắt được, bắt đầu trêu chọc rồi, muốn chết cả lũ hả?"
"Nói giống như anh hiền lắm."
Tô Hoàng dịu dàng tươi cười, bình tĩnh ngồi cạnh An Nhu: "Hạ Dương, hiện tại đã biết lý do tại sao em kêu anh tự hỏi chưa?"
Hạ Dương bị chọc đau, liếc nhìn Tô Hoàng, trên mặt hiếm lắm mớ xuất hiện biểu tình xấu hổ: "Anh... Mẹ nó, anh có nói là không tin sao... Tin tin tin, em nói đều đúng."
Ban đầu anh chết sống không tin An Nhu dấu anh Sở, kết quả sau khi anh bị Tô Hoàng xúi giục đi hỏi An Nhu, còn ăn một miệng cẩu lương.
Thái độ Tô Hoàng từ đầu đến cuối đều rất dịu dàng, lễ phép, cầm lên ly rượu che dấu nụ cười bên môi. Đối với loại cậu ấm nhà giàu ỷ có tiền không tin vào tình yêu... Thành thật mà nói, cô vẫn là rất thích chiêu vả mặt trực tiếp này hơn.
An Nhu nhìn Tô Hoàng, lại nhìn Hạ Dương, nhạy bén nhận thấy được không khí khác lạ giữa hai người. Muốn nói khác lạ thì cũng không biết nói lạ ra sao, chính là... Nói như thế nào ta, có thể tưởng tượng ra bức tranh nữ vương bệ hạ cùng với con chó trung thành mới vừa thuần phục... Chắc là giống như vậy
Có Hạ Dương tạo bầu không khí sôi động, lại không có mặt lạnh tẻ ngắt Sở Hư Uyên ở, An Nhu làm một người lạ nhưng đã nhanh chóng dung nhập vào. Đám người này thay phiên lấy trà thay rượu mời cô, cũng coi như là quen biết trên bàn rượu.
Tô Hoàng thủ đoạn lợi hại, Hạ Dương nhìn như tùy tiện nhưng năng lực kết giao cũng không thể chê, hai người hợp tác lên cơ bản không có bất kỳ vấn đề gì.
Tuy rằng nói nhóm người này đều chỉ là tâm phúc bọn họ chậm rãi mượn sức, thậm chí có chút người theo Hạ Dương từ nhỏ, bởi vì như vậy, cho nên cách thức bọn họ giao lưu đối xử lẫn nhau không giống mối quan hệ quý tộc nhà giàu khác.
Họ giống như là bạn bè, hoặc là nói quan hệ an em thân cận, đáng giá tín nhiệm. Nói chuyện không cần giữ khẽ khách sáo, không có quá nhiều khoảng cách tạo cảm giác xa lạ.
An Nhu rất thích loại không khí này.
Một đám người ăn lẩu náo nhiệt, nói chuyện phiếm giơ nắm đấm, thậm chí nói một ít chuyện đồn thổi trong học viện... Đây là điều An Nhu muốn, đây là cuộc sống An Nhu thích.
Cô quá mệt mỏi... Trước nay khi đến thế giới này hay là sau khi đến, An Nhu không thể không cưỡng ép bản thân phân tích ý nghĩ trong lời nói của mỗi người, nhìn sắc mặt, không lúc nào thả lỏng tinh thần.
"Vui không?"
Tô Hoàng lặng lẽ tiến đến bên tai An Nhu, nhỏ giọng nói: "Nhóm người này rất ầm ĩ... Nhưng bọn họ đều là người tốt, cậu đi chơi chung sẽ không bị thiệt thòi."
Tô Hoàng cũng không phải một người không có cảnh giác. Dù thiên vị An Nhu, nhưng cô cũng vẫn là cho Hạ Dương một cơ hội làm bạn. Nhưng cá nhân cô vẫn rất thích An Nhu, vừa ngoan lại hiểu chuyện, dốc hết lòng vì bạn bè, quả thực làm cô thương đến đau lòng.
"Ừ, cảm thấy rất náo nhiệt." An Nhu cũng cười, đôi mắt sáng sáng.
"Không có việc gì, tuy mình không thích giơ nắm đấm nay nói bậy bạ... Nhưng là mình đặc biệt thích nhìn mọi người náo nhiệt như vậy." Cô cường điệu thêm "Đặc biệt thích", sau đó tươi cười xán lạn.
An Nhu tính cách nghiêng về yên tĩnh, không thích làm trung tâm cho mọi người chú ý, nhưng cô lại thích xem mọi người náo nhiệt, rất thích loại không khí này.
"Thích thì tốt rồi, nếu cậu cảm thấy quá ồn ào thì nhớ nói với mình."
Tô Hoàng nhìn cô bạn đáng yêu của mình ngoan ngoan ngoãn ngoãn, không nhịn xuống vuốt vuốt mái tóc An Nhu, cẩn thận dặn dò: "Trong chốc lát chắc còn sẽ đi tăng hai karaoke, nếu cậu cảm thấy không thích ra về trước cũng không sao."
"Ừm, mình biết rồi, mình không sao hết á."
An Nhu cũng nở nụ cười, chớp chớp mắt: "Hiếm khi náo nhiệt như vậy, ra chơi một chút xem như xả stress."
An Nhu đã nói như vậy, Tô Hoàng cũng không nhiều lời. Tuy rằng cô tạo bầu không khí náo nhiệt, nhưng tính cách vẫn nghiêng về ngoài cứng trong mềm, cũng bởi vì loại trường hợp này càng tốt để cô hòa nhập, không ít người đều lôi kéo cô đấu rượu, chơi kéo búa bao.
Trong lúc nhất thời, vô cùng náo nhiệt, vô cùng ồn ào.
An Nhu ôm chén trà nóng nhỏ, cuộc người ngồi ở trên ghế, ngoan ngoãn nhìn một đám người làm ầm ĩ. Nhóm người này bắt đầu còn khách sáo, sau đó Tô Hoàng chủ động gia nhập, hơn nữa còn có Hạ Dương gây chuyện, không khí đã náo nhiệt giờ còn náo nhiệt hơn.
Thật tốt!!!
An Nhu híp mắt cười, lại ôm chén trà uống lên hai hớp, nhìn đám người kia giơ tay chân lôi đầu bá cổ, ai thua búng trán, ngay cả Tô Hoàng cũng trúng chiêu hai lần.
Đầu có hơi choáng, An Nhu chớp chớp mắt, tầm mắt có chút mơ hồ, cô nhăn chặt mày, không tự giác càng cuộn tròn người trên ghế. Thế giới trước mắt lung lay, cảm giác rất kỳ lạ.
Trong óc choáng váng mơ màng, âm thanh khuếch đại, như có ai đó đang gọi cô, thật ồn... An Nhu ngẩn người một hồi lâu mới phản ứng lại đây, lộ ra một nụ cười ngây ngốc.
【 Sở tiên sinh...】
【 em đang ở đâu? 】
Sở Hư Uyên gửi mấy tin nhắn cho An Nhu cũng chưa thấy cô trả lời. Đây là điều trước đó chưa từng xuất hiện qua. Chỉ cần An Nhu không ngủ, đều sẽ trả lời anh ngay dù là đang tắm, càng sẽ không đóng cổng thông tin một chiều. Chứ đừng nói hiện tại còn chưa đến 9 giờ tối, An Nhu tuyệt đối không có khả năng ngủ sớm như vậy.
Còn ở công ty tăng ca, sắc mặt người đàn ông âm trầm, trích thời gian nhìn báo cáo vệ sỹ chia vị trí hiện tại của An Nhu, lập tức đứng lên đi ra ngoài. Lúc này di động mới nhận được tin nhắn trả lời của An Nhu.
【 em á hả? Em... Em ở chung với bọn Hạ Dương, có rất nhiều người ở đây, rất náo nhiệt, rất thích nha...】
Nửa ngày An Nhu mới trả lời Sở Hư Uyên, bỏ qua giọng nói đầy lạnh lẽo của người nào đó, mơ mơ màng màng nói ra suy nghĩ của bản thân.
Cả người đều rất nóng, đầu còn nặng nề. Tư duy chết lặng không cách nào phản ứng bản thân hiện đang làm chuyện gì, An Nhu ngoan ngoãn cuộn tròn ở trên ghế, tầm mắt mờ mịt nhìn chăm chú vào đám người còn đang làm ầm ĩ bên kia.
【... Em sao vậy? Uống rượu? 】
Sở Hư Uyên nháy mắt đoán được nguyên nhân An Nhu khác thường như vậy.
Nhíu mày, biểu tình khó coi, người đàn ông đang đứng ở tại chỗ không nhúc nhích một lần nữa có động tác, giật áo khoác vest trên giá áo xuống, người đàn ông sải bước đi ra ngoài, còn không quên kêu Hứa Thái Thiên chuẩn bị xe.
Uống rượu... Mẹ nó! Ai dám để mèo con ngu ngốc uống rượu?!
Sở Hư Uyên ngồi trên xe, đưa định vị GPS cho tài xế, còn bận lòng tình huống An Nhu ở bên kia.
【 em ở yên đó đừng lộn xộn, anh lập tức đến đón em. 】
Anh còn không dám để An Nhu uống rượu, ai dám cho con bé uống, anh mà biết sẽ quăng tên đó vào hồ rượu cho uống đến chết. Chắc là mèo con không biết uống rượu cũng chưa uống qua, không biết có xảy ra chuyện gì nữa không?!
【 đón... Em? Uống... Rượu? 】
An Nhu biểu tình ngây thơ, không nghe hiểu ý của Sở Hư Uyên, lại theo bản năng kháng cự.
【 không, em đâu có uống rượu đâu anh! Em không thèm chạm vào rượu bia nha, em là bé ngoan của anh mà, bé ngoan sẽ không chạm vào rượu! ( nhà ngươi câm miệng, đừng bôi nhọ bổn cung.gif ) 】
Một bên nỗ lực phản bác, An Nhu càng ôm chặt chén trà vào lòng, lẩm bà lẩm bẩm.
【 Sở tiên sinh, sao anh có thể nói em như vậy, em không có uống rượu nha, em thật sự, thật sự, thật sự không có uống rượu nha, anh thật đáng ghét, anh là tên khốn khiếp, tên nói dối, tên đáng ghét! Thiểu năng trí tuệ! ( hì hì hì anh có gan thì đến đây đánh em đi nà.gif ) 】
Cái này kêu không uống rượu...
Tám trên mười là đã hoàn toàn uống say.
Tinh thần và sắc mặt của Sở Hư Uyên lạnh băng, sát khí tóe ra bốn phía như muốn giết người, nhưng tính tình của anh đối với An Nhu xem như không tệ, không muốn nói thêm, đè đè cái trán.
Giỏi, đời này anh chưa từng bị người mắng thành như vậy.
Khốn khiếp?!!!
Thiểu năng trí tuệ?!!!
Cho dù là đã từng sống khép nép nghèo túng thê thảm ở nhà họ Sở, cũng chưa có ai chỉ vào mũi anh mắng anh là tên khốn khiếp.
【 em không uống, em ngồi ở chỗ đó đừng cử động, anh tới đón em ngay. 】
Cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi gửi ra đoạn tin nhắn này, Sở Hư Uyên đóng cửa sổ Wechat, ngược lại nhấn gọi một dãy số trong danh bạ.
Hạ Dương... Không yên phận có phải hay không?!
Sát khí bao bọc toàn thân, không khí xung quanh hạ thấp đến điểm âm. Sở Hư Uyên bậm chặt môi, khóe mắt đuôi lông mày đều lộ ra một tầng lạnh lẽo.
Tô Hoàng uống lên không ít rượu, nhưng ý thức vẫn còn rất thanh tỉnh. Chỉ là một chút rượu mà thôi, trước kia gia đình cô trải qua nhấp nhô, không thiếu tiếp xúc những trường hợp giống thế này.
Đang bị một đám người lôi kéo chơi ném xúc xắc, Tô Hoàng vừa mới mở đầu cuộc chời thì di động trên người đã vang lên.
Lấy ra tới nhìn thoáng qua tên người gọi, Tô Hoàng nhíu mày, nói một chút với người bên cạnh, rời khỏi nhóm người ồn ào, bước đến một góc phòng chuyển cuộc gọi.
"A lô?"
Tô Hoàng vừa mới chuyển cuộc gọi còn chưa nói hết câu, đầu bên kia Sở Hư Uyên đã dùng giọng lạnh như bắc cực còn kèm theo sát khi truyền ra: "Tô Hoàng, hiện tại An Nhu đang ở bên cạnh cô có phải hay không?"
"Đúng vậy, chúng tôi đang ăn uống ở nhà hàng..."
Tô Hoàng dừng một chút, cô lại không phải người bị cồn chi phối như An Nhu, nháy mắt ý thức được giọng điệu hung ác của Sở Hư Uyên, quay đầu nhìn sang An Nhu.
Cô bé đang ngoan ngoãn cuộn tròn ôm đầu gối ngồi ở trên ghế, cuộc thành một đống, tầm mắt chặt chẽ mà nhìn chằm chằm vào nhóm người đang chơi bài bên kia. Nhìn ngoan ngoãn yên lặng không có vấn đề gì, nhưng Tô Hoàng liếc mắt một cái đã nhận ra An Nhu khác thường ngày.
"... Cậu ấy... Uống say..."
Thực mau đã phán đoán ra tình huống hiện tại của An Như, Tô Hoàng nhíu mày, trong giọng nói có vài phần ảo não: "Xin lỗi, chuyện này là tôi suy nghĩ không chu toàn, nhưng cậu ấy không có chạm vào rượu, không biết tại sao lại... Thực xin lỗi, là lỗi của tôi."
Cho dù là An Nhu có khả năng không cẩn thận cầm nhầm ly rượu, nhưng người là cô dẫn ra tới, Tô Hoàng cũng có trách nhiệm. Cô tự xem bản thân đã quan sát An Nhu rất cẩn trọng, còn bảo đảm với Sở Hư Uyên, khó khăn lắm tên mặt lạnh đó mới nhả ra.
"Tôi hiện tại lập tức đưa cậu ấy trở về."
Tô Hoàng nhanh chóng ra quyết định, lập tức xoay người vội vàng lấy áo khoác vắt trên ghế, mặc vào chuẩn bị dẫn An Nhu đi: "Nếu anh không yên tâm..."
"Không cần, tôi đã tới nơi." Dọc theo đường đi, xe của anh xông vô số đèn đỏ như chỗ không người, Sở Hư Uyên vừa rồi không có cắt ngang lời Tô Hoàng, chính là bởi vì hiện tại anh đã đứng ở trước phòng ghế lô.
"Mở cửa." Lời nói lạnh buốt, không chút khách sáo, trực tiếp làm đóng băng người đối diện.
Nhanh như vậy?!
Ông trời con này thật sự nổi giận rồi... Sắc mặt Tô Hoàng rối rắm nặng nề, đi qua nói nhỏ vào tai Hạ Dương.
Ngay từ đầu miệng còn la hét một hai ba, thua, uống... Hạ Dương rùng mình, hoàn toàn tỉnh rượu.
"Anh... Anh... Anh Sở... Hiện... Hiện tại ở bên ngoài hả?"
Sắc mặt Hạ Dương thay đổi, cũng rối rắm nặng nề, ánh mắt sắc bén: "Sao lại thế này? Sao An Nhu lại uống nhầm rượu? Rõ ràng chúng ta chưa để em ấy chạm vào..."
"Chuyện này tạm thời không biết, trong chốc lát tra xét là biết, chờ An Nhu tỉnh em cũng phải hỏi lại cậu ấy." Sắc mặt Tô Hoàng cũng khó coi.
"Hiện tại việc cấp bách là đưa An Nhu ra ngoài, anh nguyện ý để Sở Hư Uyên tiến vào nhìn đến trường hợp lộn xộn này?" Cô liếc mắt đám người bên cạnh còn đang ầm ĩ say bí tỉ, nam có, nữ có.
Không phải ai cũng có thể chất ngàn ly không say như Tô Hoàng và Hạ Dương. Sở Hư Uyên biết An Nhu uống rượu cũng đã đủ tức giận, lúc này mà để anh ta nhìn thấy tình hình này, hậu quả...
Cho dù là Tô Hoàng miệng luôn nói không đặt Sở Hư Uyên vào mắt, bởi vì giai đoạn trước không chạm vào điểm mấu chốt của đối phương.
Người đều có nghịch lân, An Nhu có phải nghịch lân của Sở Hư Uyên hay không... Xác suất lớn đến bất kỳ người nào trong bọn họ đều đánh cuộc không dậy nổi.
May mắn, An Nhu uống say rất ngoan, cho dù say cũng chỉ là ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế, không gây chuyện, không ồn ào, có người nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy cũng chỉ trả lại một nụ cười ngây ngốc vô tội.
Tô Hoàng và Hạ Dương đi đến chỗ An Nhu, Tô Hoàng thực nhẹ nhàng ôm An Nhu vào trong ngực, Hạ Dương ở phía trước giúp đỡ tách đường mở cửa.
Sở Hư Uyên đứng ở ngoài cửa, nhìn thời gian qua đi hai phút. Anh biết rõ ý định của Tô Hoàng, biết tại sao cô ta không có lập tức tới mở cửa. Một hai phải nói thẳng ra, anh cũng là có thể chịu đựng một lát, xem như nể mặt danh dự của Tô Hoàng.
Nhưng là đã gần năm phút... Trong lòng im lặng hít sâu tính thời gian bằng giây, Sở Hư Uyên đứng ở trước cửa, xung quanh tràn ngập dọc theo hai bên hành làng đều là vệ sỹ. Đếm hết một phút mà chưa mở cửa...
Độ nhẫn nại của anh là có hạn...
56, 57, 58... Cùm cụp một tiếng vang nhỏ, cánh cửa trước mặt mở ra.
"Anh... Anh Sở."
Hạ Dương vừa mở cửa đã nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông đáng đứng chặn ngang trước tầm mắt, biểu tình không chút nào che dấu tức giận làm quả đầu Hanamichi nháy mắt chảy mồ hôi lạnh đầy đầu.
"Thực xin lỗi, anh Sở, đây là lỗi của em, là em sai, nếu anh muốn trách..."
"Hạ Dương, tránh ra." Tô Hoàng đi tới, cô ôm An Nhu trong lòng ngực. Cô bé dáng người nhỏ xinh dựa vào trong lòng cô, ngón tay nhẹ nhàng nắm chặt cổ áo Tô Hoàng đang an tĩnh ngủ.
Nhìn đến An Nhu bình yên, trong nháy mắt thần kinh căng chặt ngay từ đầu của Sở Hư Uyên rốt cuộc thả lỏng một chút. Anh không để ý tới Hạ Dương đứng đó nói chuyện lắp bấp, vươn tay muốn tiếp nhận An Nhu, lại bị Tô Hoàng tránh né lui về phía sau một bước.
"Tô Hoàng, cô muốn chết?"
Đôi mắt Sở Hư Uyên nháy mắt biến lạnh lẽo, gương mặt nặng nề, không khí vốn dần hòa hoãn càng thêm cứng đờ. Có thể làm Sở Hư Uyên nói ra miệng từ chết, chứng tỏ hiện tại anh đang vô cùng tức giận.
Tô Hoàng trấn định nhìn anh, không chút nào bị khí thế của Sở Hư Uyên uy hiếp, thậm chí còn cười khinh bỉ: "Sở Hư Uyên, anh mang An Nhu đi thích hợp sao?"
"Tại sao lại không thích hợp?"
Sở Hư Uyên từ trên cao nhìn xuống, biểu tình lạnh lùng: "Tôi không có khả năng yên tâm để em ấy ở lại với cô. Nếu tôi không thích hợp, ai thích hợp?"
"Anh biết ý tôi muốn nói là gì?!"
Tô Hoàng không thay đổi tư thế, mặt vẫn không biểu cảm nhìn Sở Hư Uyên, cũng không bởi vì sát khí toát ra từ trên người anh mà thay đổi thái độ: "Đều là người thông minh, đừng giả ngu."
Sở Hư Uyên cười lạnh một tiếng, lại chưa nói ra lời trào phúng khắc nghiệt. Nói thật, Tô Hoàng lo lắng cũng không phải không có đạo lý. Anh thật đúng là... Chỉ đành nhẫn nại qua cửa.
"... Tôi cam đoan với cô, sẽ không có bất kỳ chuyện gì xảy ra, tôi cũng sẽ không chạm vào người em ấy."
Sở Hư Uyên nhỏ giọng nói, ánh mắt vẫn dừng ở trên người An Nhu: "Hiện tại, giao em ấy cho tôi."
"Nhớ kỹ lời anh nói." Rõ ràng loại người như Sở Hư Uyên một khi bảo đảm thì sẽ khinh thường thất ước, rốt cuộc Tô Hoàng cũng chịu nhả ra, bước lên phía trước một bước, giao cô bé trong lòng ngực cho Sở Hư Uyên. Người đàn ông vững vàng ôm vào trong lòng, bế An Nhu lên ôm như công chúa.
Hơi chút rút về khí lạnh trên người, Sở Hư Uyên nhìn hai người gật đầu, giọng điệu cũng vững vàng bình tĩnh hơn rất nhiều: "Tôi mang em ấy về trước."
Lần này Tô Hoàng không có ngăn cản, đứng ở trước cửa phòng ghế lô, nhìn người đàn ông bước đi ổn định rời khỏi, đồng thời mang theo số vệ sỹ đông khịt ở hành lang.
"Nè, em... Thật là, sao em dám uy hiếp anh Sở hả, thật là quá mạo hiểm!"
Thấy người nào đó đi mất hút rồi, từ đầu tới đuôi không dám chen vào nói một lời, Hạ Dương nhỏ giọng nói thầm: "Sao em lại giao em gái An Nhu cho anh Sở? Chỉ bằng một lời bảo đảm của anh ấy? Hai người này là lưỡng tình tương duyệt nha..."
Củi khô lửa bốc, cây khô gặp hạn, trai gái chung một giường... An Nhu người ta là con gái đó nha, cứ như vậy tin tưởng giao cho anh Sở...
Hạ Dương lo lắng cho trinh tiết của An Nhu, xem như là vẫn có chút lương tâm.
Tô Hoàng liếc nhìn anh, lộ ra biểu tình cười như không cười: "Hạ Dương, em cho rằng anh là một người thông minh... Kết quả... Anh không phải."
"... Ok ok ok, một lời không hợp thì công kích tinh thần người ta, chị gái nhỏ rất tuyệt đó, đi vào trong dọn dẹp tàn cục thôi, thật là sốt ruột quá mà." Sớm đã quen thái độ của Tô Hoàng, Hạ Dương mắt trợn trắng, xoay người vào trong phòng ghế lô.
Tô Hoàng nhìn Hạ Dương vào trong, lúc này mới thu thu ý cười bên môi, ngón tay bắt đầu hơi run rẫy.
Không giao cho anh ta... Không giao có thể sống sót đến ngày mai sao?
Không thấy cây súng vắt bên hông lấp ló trong áo khoác của tên mặt lạnh Sở Hư Uyên kia sao?!
Cô mà không giao, không chừng tên đó nổi điên muốn giết người thì sao?!
Không phải nói giỡn đâu!!!
Ực! Tên đó khủng bố thiệt, cũng may là chưa chạm vào điểm mấu chốt của tên đó...
/95
|