"Quả thực cô ấy đã đưa hai đứa bé đi gặp Dục Tú, xem ra bọn họ có quan hệ rất tốt.”
Nhà họ Trình, ngôi nhà lớn như vậy, rất dễ dàng phát hiện ra, người lần này Thẩm Bồi Xuyên đưa đến, chẳng những có sức khỏe tốt, năng lực kiểm tra cũng rất tốt.
Muốn biết rõ hôm nay Lâm Tân Ngôn đi đâu cũng rất dễ dàng.
Chỉ là hai người mới gặp nhau được mấy lần, tại sao lại đột nhiên trở nên gần gũi như vậy?
Điều này Thẩm Bồi Xuyên vẫn chưa thể hiểu được
"Tôi thấy cái người làm sợi Hương Vân này, có thể có quan hệ gì đó với Dục Tú, sợi mà anh ta làm.."
Tông Cảnh Hạo lắc đầu, anh không cho rằng Lâm Tâm Ngôn gần gũi với Dục Tú là bởi vì cái người chủ hội làm sợi Hương Vân này.
"Trước đó bọn họ từng tiếp xúc, bà ấy còn tặng một chiếc vòng ngọc cho Lâm Tâm Ngôn, nói là của nhà họ Tông, nhưng tôi cũng chưa từng biết nhà họ Tông có vật như vậy"
Kể cả nhà họ Tông có một chiếc vòng ngọc gia truyền, vậy thì cũng phải là của mẹ anh-Văn Nhàn? Sao lại ở trên tay Dục Tú được chứ?
"Là bà ấy cố ý, lấy lòng cô Lâm, muốn hòa hoãn quan hệ với cậu, dù sao bà ấy cũng không sinh con..." Thẩm Bồi Xuyên không nghĩ ra lý do khác, tuy Dục Tú là người thứ ba, nhưng cũng chưa từng ngược đãi Tông Cảnh Hạo, cũng lắm là do thời gian được gả vào nhà họ Tông có chút không đúng.
Tông Cảnh Hạo không cảm thấy chỉ đơn giản như vậy, gia đình của Lâm Tâm Ngôn cũng bị Tuesday phá vỡ, mẹ của cô bị đưa đi, chắc chắn cô ấy không dễ dàng tha thứ cho người thứ ba, càng không phải bị mua chuộc bởi vì chiếc vòng ngọc.
Anh ta càng không muốn tin, Lâm Tân Ngôn là người dễ dàng bị tiền làm mờ mắt.
"Chuyện này, cậu cứ giả vờ như không biết.
Khuôn mặt anh dưới ánh đèn lại càng trở nên âm trầm.
Ngược lại anh muốn nhìn thử Lâm Tâm Ngôn có thể lừa gạt anh được bao lâu.
Nếu như Lâm Tân Ngôn thẳng thắn nói với anh, anh cũng sẽ không trách cô, càng không nổi giận với cô.
Dù sao mỗi người có ý kiến và lập trường của riêng mình.
Anh cũng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ muốn Lâm Tâm Ngôn đứng ở lập trường của anh.
Anh tức giận với Lâm Tâm Ngôn vì cô đã giấu giếm.
Anh cảm thấy giấu giếm chính là không tin tưởng.
Lâm Tâm Ngôn không tin tưởng anh!
Ngay cả anh cô còn không tin tưởng, nói gì đến tình cảm?
Thẩm Bồi Xuyên đáp lại, cũng không dám nhiều lời, rõ ràng tâm trạng của Tổng Cảnh Hạo không tốt, anh ta cũng không dám khuyên gì, chắc hẳn trong lòng anh cũng đang có gánh nặng để nghĩ đến chuyện này.
Lúc này Tông Cảnh Hạo rất muốn một mình yên tĩnh, nhưng nghĩ đến hai đứa bé, anh chỉ có thể đi về trước, Thẩm Bồi Xuyên tắt đèn xe.
Bọn họ theo đường cũ trở về.
"Tôi cảm thấy cô Lâm có lẽ làm như vậy cũng có lý lẽ riêng, xưa giờ mẹ chồng con dâu đã khó mà hòa hợp, có lẽ cô ấy muốn có quan hệ tốt với người nhà cậu?"
Thẩm Bồi Xuyên vẫn muốn khuyên bảo anh.
Cái này cũng rất nhiều chưa chắc là một chuyện xấu.
Nói không chừng Lâm Tâm Ngôn vì anh nên mới gần gũi với Dục Tú.
Tông Cảnh Hạo cũng không nói nhiều, anh tự có cân nhắc, theo sự hiểu biết của anh về Lâm Tâm Ngôn, cô chắc chắn không phải loại người nịnh hót đó.
| "Tổng giám đốc Tông, có hứng thú trò chuyện đôi câu hay không?" Bạch Dận Ninh ngồi xe lăn ở cửa, dường như là đang đợi anh.
Thấy anh và Thẩm Bồi Xuyên đi tới, mở miệng nói.
Tổng Cảnh Hạo liếc mắt với Thẩm Bồi Xuyên bảo anh ta đi trước, anh muốn nghe thử xem Bạch Dận Ninh có thể làm ra chuyện gì
Thẩm Bồi Xuyên nhìn Bạch Dận Ninh, bước vào sân.
Bạch Dận Ninh chuyển động xe lăn đi ra phía bờ suối, dòng suối chảy xiết, chiếu lấp lánh, giống như có sao trên trời rơi xuống, đang ló đầu lên ngắm nhìn cảnh vật
"Tổng giám đốc Bạch muốn cùng tôi nói gì?" Tông Cảnh Hạo đứt hai tay vào túi quần, đứng thẳng người ở bờ suối, mặt nước chiếu xuống thân hình thẳng tắp.
Bạch Dận Ninh nhìn, hai tay không khỏi nắm chặt, anh cũng đường đường là đáng nam nhi, hôm nay lại chỉ có thể ngồi dựa vào xe lăn.
Nói trong lòng không hề ghen tị chính là giả.
Không ai không để ý khi mình là một người tàn phết
"Tôi kể cho tổng giám đốc Tông nghe một câu chuyện được không?" Bạch Dận Ninh ngửa đầu.
Anh ta không muốn ngẩng lên nhìn người khác, nhưng bây giờ, anh ấy lại không thể không ngẩng đầu.
Tông Cảnh Hạo không lo lắng, lạnh lùng nói: "Tổng giám đốc Bạch có hứng thú, tôi xin được rửa tai lắng nghe".
Bạch Dận Ninh nhìn bầu trời, nổi lên một chút nói: "Chắc hẳn thân phận của tôi, tổng giám đốc Tông cũng điều tra rõ ràng rồi?"
Mặc dù là hỏi nhưng giọng đã như khẳng định.
Tông Cảnh Hạo không phủ nhận, đúng là anh đã hiểu về Bạch Dận Ninh.
Anh đã bảo Quan Kình đi điều tra.
Bạch Dận Ninh là một cô nhi, được Bạch Hồng Phi nhận nuôi, sau đó Bạch Hồng Phi chết, anh ta tiếp nhận sản nghiệm của Bạch thị.
Anh ta cũng coi như may mắn, gặp được Bạch Hồng Phi.
Nếu không sao anh ta có thể dễ dàng có được địa vị và thân phận như ngày hôm nay.
Đừng tin vào tay trắng dựng nghiệp, trên thế giới này, nếu như một người không có bất kỳ thân phận gì sẽ không bao giờ thành công trong một sớm một chiều được.
Cái tuổi này của anh ta không thể có được thành tựu của ngày hôm nay.
Anh tìm trong điện thoại một tấm ảnh của Bạch Hồng Phi đưa cho Tổng Cảnh Hạo xem: "Đây là ba nuôi của tôi, Bạch Hồng Phi"
Tông Cảnh Hạo liếc mắt, anh cũng không có hứng thú với mấy thứ này, chỉ là cảm thấy Bạch Dận Ninh cho anh xem nhất định là có mục đích.
"Có phát hiện ra không, ông ấy thiếu mất hai ngón tay?"
Ngón út và ngón áp út bị chặt đứt.
.
đam mỹ hài
Tông Cảnh Hạo nheo mắt: "Anh muốn nói gì?"
"Không phải ông ấy bẩm sinh mất hai ngón tay, mà là bị người khác chặt đứt".
Sau khi Bạch Dận Ninh được Bạch Hồng Phi nhận nuôi, anh vẫn luôn đi theo Bạch Hồng Phi học tập làm ăn, sau đó lớn lên, anh mới cảm thấy kì lạ, tại sao người đàn ông này không lấy vợ sinh con, mà lại chỉ nhận nuôi anh.
Với thân phận của ông ấy, dù có mất hai ngón tay, muốn tìm một người phụ nữ vẫn rất đơn giản, chắc hẳn phụ nữ muốn gả cho ông ấy cũng không ít.
Sau đó anh phát hiện Bạch Hồng Phi Sở dĩ không lập gia đình, là bởi vì trong lòng ông ấy vẫn luôn có một người phụ nữ.
Người phụ nữ này chính là Trình Dục Tú.
Sau đó ông ấy bị bệnh, lúc nguy kịch, nói cho Bạch Dận Ninh, đời này ông ấy có một tiếc nuối, ông ấy đã bỏ lỡ tình yêu duy nhất đời này.
Bạch Dận Ninh còn nhớ lúc đó ông ấy nắm lấy tay mình, để lại ước nguyện cuối cùng trước khi chết: "Tôi biết, sau khi cô ấy sinh ra đứa bé, chúng tôi đã không còn khả năng nào nữa, cô ấy nói thích con gái, tôi nghĩ cô ấy nhất định sẽ sinh con gái, tương lại, tôi hy vọng cậu có thể lấy con gái cô ấy làm vợ, hơn nữa đối xử tốt với cô ấy, coi như đền bù ước nguyện đời này của tôi."
Đời này ông ấy không có duyên phận với Trình Dục Tú, hy vọng con nuôi có thể cùng con gái Trình Dục Tú nên duyên.
Cũng coi như là tiếp nối duyên phận của hai người.
Điện tâm đồ biến thành đường thẳng, tiếng bíp vang lên.
Bạch Hồng Phi chỉ để lại câu nói đó rồi qua đời.
Anh ta vẫn không thể hiểu, đứa trẻ trong miệng Bạch Hồng Phi do Dục Tú sinh, đứa trẻ đó đang ở đâu?
Sau khi Bạch Hồng Phi qua đời, anh ta cũng điều tra Trình Dục Tú, biết bà ấy đã lấy Tông Khải Phong, hơn nữa cả đời này chưa từng sinh con.
"Đã từng, ba nuôi tôi bị nhốt 6 năm, tay của ông ấy cũng đã bị chặt đứt" Sáu năm không ngắn, lúc đầu tại sao ba nuôi anh ta lại bị nhốt.
Hơn nữa còn bị tàn nhẫn chặt ngón tay.
Những chuyện cũ đó, dường như có người nào đó đang cố tình ẩn núp, những thứ anh ta có thể tìm được thì hoàn toàn có hạn.
Anh ta đưa Tổng Cảnh Hạo đến đây cũng là vì muốn anh đi điều tra chuyện này.
Bạch Hồng Phi nuôi dưỡng anh ta, hơn nữa còn giao toàn bộ gia sản nhà họ Bạch cho anh ta, anh ta vô cùng cảm kích công ơn.
dưỡng dục của Bạch Hồng Phi, anh ta muốn báo thù cho ba nuôi mình..
Nhưng anh ta lại thế đơn lực bạc.
Lúc đầu nhà họ Bạch cũng không phải gia đình bình thường, có thể nhất được ông ấy, hơn nữa còn không để cho bất kỳ người nào tra ra được, có thể tưởng tượng được thế lực của đối phương kinh khủng thế nào.
Hôm nay, anh ta cũng chưa chắc là đối thủ của người kia.
Nếu như anh ta đoản không sai, Tông Cảnh Hạo rất có thể là do Trình Dục Tú sinh.
Dĩ nhiên, anh ta không có chứng cớ, bây giờ vẫn chỉ là suy đoán.
Chỉ là bây giờ Tông Cảnh Hạo đã dính líu trong đó, chắc hắn muốn giữ mình cũng không thể nữa.
Có thế lực của anh ta, chắc chắn việc tra rõ chân tướng nằm trong tầm tay.
- -----------------.
/1073
|